Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 457: Đã Đến Lúc Lên Đường





Mặc dù Thường Bình công chúa đã nhận ra sự khác thường trong sân nhỏ, nhưng chỉ cần Doãn Thanh bình tĩnh ngồi bên cạnh, nàng sẽ không sợ hãi.
Nghe Kế Duyên xác nhận là hai thị vệ đang dựa vào tường kia vẫn vô sự, Thường Bình không nhìn họ nữa, mà quay lại trả lời với Kế Duyên.
“Ta là con gái của hoàng gia, tự nhiên nên có khí độ của hoàng gia.”
Doãn Thanh bên cạnh cũng cười nhẹ.
“Tiên sinh, con và Bình nhi sẽ kết hôn vào năm sau, hy vọng rằng nếu tiên sinh có thời gian, ngài có thể đến kinh đô để tham dự lễ cưới.

Và nếu được, tốt nhất là ngài có thể đưa Hồ Vân theo cùng.”
Nói xong, Doãn Thanh lấy ra một tấm thiệp hồng, dùng hai tay trao cho Kế Duyên.

Hắn cũng đưa tay ra nhận lấy, vuốt ve dòng chữ mạ vàng trên đó trước khi nhìn sang Doãn Thanh và Dương Bình bằng ánh mắt đầy vẻ xúc động.
“Thanh nhi cuối cùng cũng kết hôn rồi!”
Kế Duyên đứng dậy, đi đến cạnh thân cây táo lớn, trước tiên nhìn cành táo lớn trong sân, sau đó mới dõi mắt quan sát về hướng núi Ngưu Khuê.
“Người quen biết ta ở huyện Ninh An cũng dần già đi, vài năm nữa là tất cả sẽ trở về với cát bụi.

Kế Duyên của Cư An Tiểu Các có thể giữ vẻ trẻ trung suốt hai mươi năm, nhưng quả thực không thể giúp dân làng nơi đây trường sinh bất lão.

Có lẽ việc ta không thể hòa mình vào cuộc sống dân dã, sau đó bị người đời quên dần đi như lúc này, cũng là một chuyện tốt.”
“Tiên sinh, con sẽ không quên ngài.”
Doãn Thanh khoe mẽ nói.
Mà nghe thấy lời này của Kế Duyên, tay trái của Dương Bình chợt siết chặt lấy gấu váy của mình.

Doãn Thanh nhận ra cử chỉ này, bèn vươn tay đến nắm chặt lấy bàn tay nàng.
Nhịp tim của Dương Bình lúc này đang tăng nhanh, nhưng nàng buộc phải trấn tĩnh tâm trí, sau đó mới mở lời hỏi Kế Duyên bằng một giọng điệu ôn hòa.
“Ý của tiên sinh là, tiên sinh là một vị thần tiên ư?”
Kế Duyên quay lại, nhìn về phía bàn đá.
“Chính xác mà nói, không có Thần tiên tuyệt đối trên thế gian này.


Có chăng, chỉ là con người tu tiên.

Đồng thời, còn có những người mưu sinh bằng thuật pháp hay bùa chú giữa phố xá sầm uất, và các ngươi gọi họ là những vị pháp sư.

Thậm chí, còn có một vài giang hồ thuật sĩ đủ khả năng hô mưa gọi gió trên những ngọn núi cao...!và các ngươi gọi họ là Tiên trưởng.

Nhưng trên thực tế, tất cả đều là cùng một loại người.

Tuy không phải thực sự là Thần tiên, nhưng đều mang tiên vận và tiên ý trên người.”
Kế Duyên đã nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận ngầm.

Dương Bình càng nắm chặt tay Doãn Thanh hơn, nhưng nàng không biết phải nói gì vào lúc này.
Dương gia đã từng dốc hết quốc lực của cả đất nước để mong cầu gặp được Thần tiên; mà giờ khắc này, lại có một vị Thần tiên mờ mịt đang đứng ngay trước mắt.
“Công chúa điện hạ! Bằng vào trí thông minh của ngươi, ắt hẳn cũng hiểu rõ rằng, mấy lần cầu Tiên của hoàng tộc họ Dương là vô ích.

À, không hẳn là hoàn toàn vô ích, mà đúng hơn là vốn dĩ không nhận được kết quả mà hoàng tộc mong muốn.”
Chuyện về lão ăn mày khiến Kế Duyên không thể khẳng định chuyện này là vô ích, thế nên hắn phải xoay chuyển cách dùng từ đi một chút.
“Thanh nhi đối xử rất chân thành với ngươi, thế nên mới dẫn ngươi đến Cư An Tiểu Các gặp ta.

Ta đã từng nói với y, phu thê ở chung, dù có thể giữ lại chút riêng tư cho bản thân, nhưng tốt nhất là không nên có bất cứ bí mật quan trọng nào giữa hai người.”
Dương Bình vô thức nhìn Doãn Thanh, mà y cũng đang nhìn nàng chằm chằm.

Một khi Dương Bình gả vào Doãn gia, thế thì chỉ có hai sự lựa chọn duy nhất: Hoặc là cô lập nàng khỏi tất cả những điều thần dị; hoặc là dẫn nàng ra mắt với trưởng bối, để trưởng bối biết rõ nàng và y đều đồng lòng tin tưởng lẫn nhau.
Rõ ràng, Doãn Thanh sẵn sàng tin vào Dương Bình.
“Hẳn là lúc này công chúa điện hạ đang suy nghĩ rằng, Doãn gia có thể đạt được thành tựu như thế, có lẽ nhờ vào...!quen biết ta đây, có đúng không?”
Kế Duyên biết, một người bình thường chắc chắn sẽ không thể không suy nghĩ như vậy.
“Không thể phủ nhận rằng, bên trong sẽ có một ít liên quan đấy, nhưng chắc chắn cũng không phải như ngươi nghĩ.

Tâm chí Nho đạo kiên định, Hạo Nhiên Chính Khí, đây là do trời đất chứng giám.

Không những thế, ta và Doãn gia qua lại với nhau dựa trên tình bằng hữu, dù là dốc sức tương trợ thì cũng không thể vô cớ đắp nặn nên một vị Doãn Triệu Tiên khiến dân chúng kính ngưỡng, khiến quỷ thần khâm phục được.”
Nói xong, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Kế Duyên.

Hắn quay trở lại bàn đá, ấn tay trái vào tấm thiệp hồng rồi nhẹ nhàng mở ra, ngẩng đầu nhìn Doãn Thanh và Dương Bình.
“Công chúa điện hạ đừng lo lắng! Ngươi kết hôn với Doãn Thanh, sau này cũng chính là vãn bối của ta rồi.

Kế mỗ chúc hai người các ngươi trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!”
Ngay lập tức, Kế Duyên duỗi tay phải về trước, một luồng ánh sáng từ trong tay hắn áo bay ra.

Một cây bút lông sói chợt xuất hiện nơi đầu ngón tay của Kế Duyên; đồng thời, còn có một vệt mực đen mơ hồ hiện ra giữa đốm sáng nhỏ vừa lóe lên ngay đầu bút.
Khi vết mực phủ kín lên trên trang giấy đỏ, một mùi thơm thoang thoảng của mực dần lan tỏa ra.

Từng dòng chữ bao hàm đầy phong vận chậm rãi hiện ra theo động tác tay của Kế Duyên trên nền giấy đỏ, ghi rằng: “Trăm năm hảo hợp, Vĩnh kết đồng tâm.”
Khi vừa viết xong chữ cuối cùng, chợt có một vầng sáng đột ngột lóe lên rồi biến mất.
Kế Duyên trả lại tấm thiệp mời cho Doãn Thanh.
“Cất kỹ nhé! Nếu ngươi lại đòi nạp thiếp, tiên sinh ta đây cũng sẽ không viết thêm bất cứ lời chúc nào khác nữa đâu.”
“Y dám à?”
Thường Bình công chúa véo mạnh Doãn Thanh một cái, sau đó đứng dậy, hành lễ với hắn theo kiểu vạn phúc*.
(Hành lễ theo kiểu vạn phúc là cách chào của phụ nữ dân tộc Hán ngày xưa, bằng cách cung hai tay hờ lại với nhau, xá nhẹ lên xuống ở vị trí phía dưới bên phải lồng ngực, đồng thời hơi cúi đầu, mang ý nghĩa cung kính cầu chúc người đối diện được nhiều phúc phần.)
“Vì tiên sinh cũng là trưởng bối, thế nên cứ gọi con là Bình Bình hoặc Bình nhi là được.”
“Cũng tốt, nếu sau này chỉ có riêng chúng ta ở đây, ta sẽ gọi con như vậy.”
Doãn Thanh chợt vỗ đùi, nhanh tay xách vò rượu nhỏ dưới gầm bàn lên.
“Kế tiên sinh, hai vò rượu nhỏ này chính là Thiên Nhật Xuân ủ hai mươi năm dưới đất đấy.

Chúng con tốn công tốn sức lắm mới mua được từ Viên Tử Phô đó.


Con biết tiên sinh thích uống, nên đặc biệt mua lấy để hiếu kính cho tiên sinh.”
Kế Duyên cũng cười “ha ha” lên.
“Ông chủ của tiệm Viên Tử Phô kia cũng khôn ngoan lắm.

Nếu là hai mươi năm trước, Thiên Nhật Xuân ủ đất hai mươi năm cũng thật sự rất khan hiếm.

Nhưng bây giờ, dù là rượu ủ hai mươi năm nhưng thực tế cũng chưa hẳn là ủ đúng ngần ấy năm.

Lần sau, con cứ tìm loại ủ trên ba mươi năm ấy; dù gì đi nữa thì dùng bổng lộc của con vẫn đủ mua mà.”
Doãn Thanh cường điệu than một câu.
“Không phải như tiên sinh nghĩ đâu! Bổng lộc của con chỉ ít ỏi như từng đầu ngón tay vậy!”
...
Vốn dĩ, Doãn Thanh và Thường Bình công chúa định dùng bữa ở một tửu quán trong huyện, nhưng cuối cùng là ở lại ăn tối tại Cư An Tiểu Các, còn do Kế Duyên đích thân vào bếp nấu nướng.
Khi rời đi, trời đã nhá nhem tối, tuy rằng căn nhà cũ của Doãn gia thỉnh thoảng có người đến trông nom, nhưng rõ ràng là không thích hợp để ngủ lại.

Vì vậy, bọn họ vẫn nên đi đến khách điếm trong huyện thành.
Ra khỏi phường Thiên Ngưu, ngửi thấy mùi thơm của hoa táo trên đường đi, Dương Bình khẽ hỏi Doãn Thanh.
“Quan nhân, Kế tiên sinh thực sự là một vị thần tiên à? Ngài ấy có thể hô mưa gọi gió, hoặc giúp cho mọi người trường sinh bất tử hay không?”
“Ta cũng không rõ, vì chưa bao giờ thấy tiên sinh thi triển phép thuật như vậy.

Tôi chỉ biết rằng, ngài ấy là vị trưởng bối luôn khiến ta cảm thấy rất an tâm.

Khả năng hô mưa gọi gió, hay giúp người khác trường sinh bất lão có quan trọng hay sao? Khi còn bé, tiên sinh từng nói quá, rằng chuyện trường sinh bất lão chưa bao giờ là điều mà ngài ấy mong muốn.”
Dương Bình ngập ngừng mãi, cuối cùng mới hỏi đến một vấn đề luôn đeo bám trong lòng nàng.
“Vậy thì, liệu muội có thể nói chuyện này cho phụ hoàng nghe được không?”
Nghe vậy, nét mặt của Doãn Thanh cũng không thay đổi như Dương Bình đang lo lắng.

Thay vào đó, y nhìn nàng với một nụ cười.
“Chuyện này cũng không có gì gây hại đến quốc gia cả.

Nếu thật sự có tiên nhân chịu giúp đỡ Đại Trinh, và Hoàng thượng đủ sáng suốt, chắc chắn lợi nhiều hơn hại.

Nhưng về vấn đề này, nàng hỏi sai người rồi.

Người mà nàng nên đặt câu hỏi chính là Kế tiên sinh.

Hỏi xem, ngài ấy nghĩ như thế nào?”
Dương Bình đột nhiên sững sờ, thế rồi không còn nút gút mắc gì nữa.
Vì đã uống trà tại Cư An Tiểu Các, cảm giác mệt mỏi lúc đi đường cũng được quét sạch.

Từ ngày hôm sau, đoàn người Doãn Thanh bắt đầu gửi thiệp mời đến các bậc cha chú và các thân nhân, trưởng bối phía nhà mẹ đẻ, còn dặn họ không cần lo lắng, vì đến lúc đó sẽ có xe ngựa và đội thuyền chờ sẵn để đưa họ đi dự lễ.
Vào ngày thứ tư, Doãn Thanh, người nhận được một tin nhắn đặc biệt, bèn đưa Thường Bình công chúa đến núi Ngưu Khuê.

Ngoài mặt, đó là một chuyến tham quan lên vùng rừng núi, nhưng thực chất là để gặp người bạn tốt Hồ Vân của y.

Lần này, theo lời nhắc của Doãn Thanh, Hồ Vân bèn hiển lộ chân thân trước mặt Dương Bình, để nàng biết rõ “con mèo đỏ” khi trước chính là con hồ ly này.
Thấy con “Hồ tiên” này, Dương Bình còn phấn khích hơn khi ở tại Cư An Tiểu Các.

Về phần Hồ Vân và Doãn Thanh, cả hai cũng rất thoải mái.

Hồ Vân còn làm phép để đánh lạc hướng các hộ vệ kia, sau đó bày ra yêu pháp của bản thân trước mặt Dương Bình, thậm chí còn tự đắc khoe mấy lá phù lục người giấy của bản thân.

Nó còn khoe sẽ luyện chế phù lục người giấy biến thành con người, rồi đặt tên là “Ảnh mị.”
Ngày hôm đó, những thị vệ có nhiệm vụ bảo vệ công chúa và phò mã cũng giật thót cả tim.


Bởi vì, ngay trong một ngọn núi từng nổi tiếng với chuyện hổ dữ ăn thịt người, thế mà một nhóm các thị vệ có võ công cao cường lại để lạc mất công chúa và phò mã tương lai.

Lỗi lầm này hết sức nghiêm trọng.
May mắn thay, sau một lúc lâu, Doãn Thanh và Dương Bình an toàn ra khỏi núi, thế mới khiến cho nhóm thị vệ và đoàn tùy tùng toát cả mồ hôi lạnh.

Sau khi biết rõ hai người sẽ không giáng tội mình vì thất trách, thậm chí còn giúp họ giấu giếm chuyện này, cả nhóm mới dần bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, cũng chính vì sự việc này mãi mà cho đến khi rời huyện Ninh An rồi trở về kinh thành, nhóm các thị vệ vẫn chưa từng rời mắt khỏi hai vị chủ tử.
Một năm sau, hôn lễ của Doãn Thanh và Dương Bình huyên náo khắp cả kinh thành.

Ngày thành hôn, Doãn phủ và hoàng cung đều rất náo nhiệt.
Trong không khí hạnh phúc này, Kế Duyên cũng dẫn theo Hồ Vân đến Doãn gia và gửi lời chúc phúc.

Nhưng hắn không ở lại lâu vào dịp này, chỉ nán lại ba ngày rồi trở về huyện Ninh An.
...
Thời gian qua nhanh, nhưng ở huyện Ninh An, Kế Duyên cũng không hề cảm thấy thời gian tựa như dòng nước chảy, nhất là đã lâu chưa được ngủ sâu như hắn.
Lần này, Kế Duyên đã ở lại huyện Ninh An gần ba năm ròng.

Đây là khoảng thời gian dài nhất mà hắn cư ngụ tại đây kể từ khi đến thế giới này.
Mấy năm qua cũng không có chuyện lớn nào xảy ra.

Thậm chí, cũng không có bao nhiêu người đến quấy rầy Kế Duyên.

Đa phần là Ngụy gia đến tặng trà định kỳ mỗi năm, còn trà mang đến Cư An Tiểu Các chính là loại thượng hảo hạng tốt nhất được lựa riêng ra.
Trong nháy mắt, đã là đầu tháng hai năm Mậu Tuất; Tôn Nhã Nhã cũng đã cao lớn hơn một chút.

Ngày hôm nay, con bé vẫn tập viết trong sân.

Rõ ràng là trời rất lạnh, nhưng tiểu cô nương đây vẫn cảm thấy tay chân mình khá ấm áp trong mảnh sân vườn này.

Không những thế, mạch suy nghĩ của con bé khi ngồi trong sân cũng trở nên sáng tỏ hơn.
Về phần Kế Duyên, hắn đang ngồi vuốt nhẹ một vài đồng Pháp tiền trong phòng.

Đây là kết quả của quá trình luyện hóa cẩn thận lặp đi lặp lại của hắn.

Ánh sáng lộ ra càng ít, đạo uẩn càng sâu dày; từng đồng tiền trông như lớn hơn các đồng tiền phổ thông một chút, nhưng trọng lượng lại khá là nặng nề.
“Cốc, cốc cốc...”
Nghe cổng sân bị ai đó gõ vang, Tôn Nhã Nhã vội vàng đặt bút lên giá bút, sau đó chạy ra mở cửa.
“Két...” Vừa mở cửa ra, Tôn Nhã Nhã trông thấy một cụ ông râu trắng bạc phơ đang đứng bên ngoài với vẻ mặt cực kỳ hiền lành.
“Ngươi là Tôn Nhã Nhã à?”
Tôn Nhã Nhã cau mày.
“Lão gia gia, ngài là ai vậy ạ? Con chưa từng gặp qua ngài, tại sao ngài lại biết con?”
“Ha ha ha, dù chưa gặp nhưng ta vẫn có thể biết...”
Thấy Kế Duyên vừa bước ra khỏi nhà, Cư Nguyên Tử bèn chắp tay lên từ xa xa.
“Kế tiên sinh, đã đến lúc lên đường!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.