Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 477: Tiên Nhân Luận Pháp





Người ta đã không mời Ngọc Hoài Sơn, Cư Nguyên Tử và những người khác cũng không định mặt dày đi cùng, thế nên cứ như vậy mà nhìn ánh độn quang đi xa dần.
Trên mây trắng, Kế Duyên đang đứng cùng lão khất cái mặt mày đỏ ửng.

Mà cũng đúng dịp, có lẽ lão ăn mày này còn quen thuộc với Cửu Phong Sơn hơn là nhóm người Ngọc Hoài Sơn đấy.

Kế Duyên cũng muốn hỏi lão vài vấn đề.
“Lỗ lão tiên sinh rất quen thuộc với Cửu Phong Sơn phải không?”
Lão ăn mày nhìn đồi núi rộng lớn xung quanh, cười đáp:
“Cũng không tính là quen thuộc, cùng lắm là biết đến thôi.

Đương nhiên, chắc chắn là biết nhiều hơn nhóm người Ngọc Hoài Sơn kia.”
“Ồ.”
Kế Duyên gật đầu, liếc về phía dãy núi phía xa.
“Vậy, Cửu Phong động thiên này lớn đến mức nào? Có người phàm sinh sống trong đây hay không?”
“Không rõ nơi đây lớn đến mức nào.

Về phần người phàm, không chỉ có người phàm sống trong Cửu Phong động thiên này, mà còn thành lập nên quốc gia phàm trần, mà lại không chỉ một quốc gia đâu.

Tất nhiên, do là động thiên của tiên phủ, nên nơi đây cũng không có yêu vật gì cả, nhiều nhất là Cửu Phong Sơn cho phép một vài tinh quái hoặc thần linh trong đất cư ngụ mà thôi.”
Kế Duyên lại “Ồ” một tiếng thật dài.
“Nói cách khác, trong Cửu Phong động thiên này khá là hài hòa nhỉ?”
Tuy từ hài hòa có chút kỳ lạ, nhưng vẫn có thể nhận ra được ngụ ý từ nghĩa đen.

Nghe Kế Duyên nói thế, lão ăn mày bèn chế giễu.
“Vậy, Kế tiên sinh cũng lầm rồi.


Không quá hài hòa đâu, giữa các quốc gia phàm nhân vẫn có chiến tranh, cũng có những kẻ ôm mối thù truyền kiếp.

Mấy năm xa xa trước đây, Cửu Phong Sơn đã từng can thiệp đến, muốn tạo nên một vương triều duy nhất.

Nhưng kết quả thế nào?”
Nghe lão ăn mày hỏi thế, Kế Duyên vô thức đáp.
“Dẫn đến sụp đổ?”
“Đúng vậy, thiên hạ đại loạn, vương triều sụp đổ.

Hơn nữa, trước khi phân liệt còn náo loạn ra biết bao cuộc tai kiếp.

Cuối cùng, hình thành nên một cục diện giằng co giữa một số quốc gia, mà tình hình như vậy lại tốt đẹp hơn trước đó nữa.

Cửu Phong Sơn cố gắng can thiệp nhiều lần, cuối cùng mới nhận ra rằng, trừ khi họ ra tay kiểm soát hoàn toàn, bằng không thì lịch sử vẫn sẽ tự chuyển động như trăm sông đổ về một bể, thậm chí còn gây ra chút ít tổn thương đến đạo tâm và nguyên khí của quá trình tu tiên.

Thế nên, bọn họ quyết đoán bỏ mặc luôn.”
Mặc dù cũng đoán ra khả năng này, những lời mà lão ăn mày nói ra vẫn khiến Kế Duyên suy nghĩ sâu xa một chút.
“Kế tiên sinh, đừng nghĩ nhiều! Chuyện của Cửu Phong động thiên dĩ nhiên là đã có Cửu Phong Sơn tự quan tâm lấy.

Chúng ta đến đây để xem náo nhiệt là được rồi.”
Vừa nói xong, lão ăn mày thi pháp thúc giục độn quang.

Đám mây trắng dưới chân lão cơ hồ hóa thành một tia sáng trắng, lập tức đưa lão và Kế Duyên đi xa, bay thẳng vào màn sáng của Hư Ly Luân Quang đại trận của Cửu Phong Sơn.

Hiển nhiên, nơi mà lão ấy gọi là xem náo nhiệt tọa lạc tại bên ngoài động thiên.
Hào quang phía trước chợt thay đổi, và độn quang của lão ăn mày cũng không ngừng lại.

Trong ống tay áo bên tay phải của Kế Duyên có sẵn lệnh bài mà Cửu Phong Sơn đã đưa, nhưng dường như lão ăn mày cũng không hề lấy ra bất kỳ tín vật pháp khí nào, chỉ việc điều khiển mây bay thẳng vào đại trận.
Cũng giống như lúc đến đây, ánh sáng biến hóa dần cùng màn sương xám mờ ảo, sau một vài nhịp thở xen kẽ giữa hư ảo và chân thực, đám mây trắng đưa Kế Duyên và lão ăn mày ra khỏi Cửu Phong động thiên, rồi hướng thẳng về phía thiên phong, bay lên bầu trời trên cao tại thế giới bên ngoài.
Kế Duyên vô thức quay đầu nhìn lại, quả nhiên là vẫn có thể nhìn thấy chín đỉnh núi khổng lồ sừng sững giữa đám mây.

Nhưng bây giờ hắn hiểu rằng, nếu không sử dụng đúng phương pháp, cho dù người bình thường có thể bay đến độ cao này thì cũng không thể chạm vào Cửu Phong Sơn được, thay vào đó là chỉ trông thấy cảnh tượng hình thành từ ảo ảnh mà thôi.
“Tiên sinh đứng vững nhé, chừng hai ba ngày nữa mới tới!”
“Rất xa à?”
Kế Duyên sững sờ, hai ba ngày ư? Lão ăn mày này không chịu nói rõ trước khi đi nha, bay tận vài ngày thì có xa lắm không chứ?
“Chính xác thì nó ở đâu vậy? Đại hội Tiên Du sắp bắt đầu vào giữa hè này, coi chừng chúng ta về không kịp đấy?
Lão ăn mày lắc đầu.
“Không, không, chẳng phải là mới cuối tháng tư sao? Hơn nữa, Kế tiên sinh đây là ít đi xa nên chưa biết mấy việc lạ này.

Chẳng lẽ ngài nghĩ đại hội Tiên Du còn chưa bắt đầu sao?”
Nghe vậy, Kế Duyên gật đầu, nói:
“Các Tiên tu tụ hợp tại đại hội, chủ yếu là vì người chứ không phải vì đại hội.

Đây là luận đạo, chứ không phải bàn luận chính trị, đúng thật là nên bắt đầu dần rồi...!Nếu nói như vậy, có phải hai người chúng ta đang đi đến hội trường hay không?”
“Ha ha ha ha ha...!Hay, hay, hay, Kế tiên sinh dùng từ hội trường rất chính xác đấy! Hai người chúng ta đúng là đang đi đến hội trường, ha ha ha...”
Có lẽ là do tâm trạng khá tốt nên lúc này, tiếng cười cởi mở của lão ăn mày dần lan truyền đi xa, khiến rất nhiều người tu hành ở không trung xung quanh đều nghe được.

Thậm chí, một vài kẻ thính tên bên Nguyễn Sơn kia cũng mơ hồ nghe thấy, thầm biết rõ là có cao nhân đang di chuyển ngang qua nơi này.
...
Bên trong một dãy núi nằm sát một bờ biển hoang tàn vắng vẻ, có một kỷ trà trong hình dáng của một đỉnh núi dốc đứng cao hơn trăm trượng.

Tại nơi này, dù là bất cứ những ai chuyên leo núi, có nhiều kinh nghiệm và khỏe mạnh đến đâu cũng không thể đi lên được.

Thậm chí, dù là những cao thủ võ lâm có võ công cao cường đến đâu, cũng cơ hồ là bó tay.

Và ngay phía trên phần đỉnh bằng phẳng của ngọn núi dốc này, có hai nhóm người đang ngồi trên mặt đất.
Một bên là mười mấy tu sĩ ăn mặc đa dạng, có chút tản mạn xuề xòa, chỉ cần nhìn tướng mạo cũng có thể thấy trong đó có đủ cả già trẻ, nam nữ.
Bên kia lại là ăn mặc theo kiểu đơn nhất với mười tu sĩ mặc áo bào màu trắng, đầu đội tinh quan chạm trỗ viền vàng, cũng có cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ.
“Quy định trước: Một là, không được phá vỡ thế núi của ngọn núi này; hai là, không được mắng chửi người khác; cuối cùng là, cố gắng đừng ra tay so chiêu.”
Trong nhóm tu sĩ ăn mặc tản mạn kia, có người lên tiếng nói rõ; hai bên cũng gật đầu tán thành.
“Đương nhiên phải thế! Không tệ, theo ước pháp tam chương, chúng ta chỉ nên luận đạo.”
“Đúng, đúng đúng, tâm bình khí hòa chính là một nội dung quan trọng trong quá trình ma luyện tâm cảnh đối với các tu sĩ chúng ta!”
Tu sĩ hai bên hoặc gật đầu, hoặc mỉm cười, vẻ mặt hiền hòa như từng làn gió núi mát mẻ xung quanh.
“Vậy, bắt đầu thôi?”
“Ừm! Tục ngữ hay bảo, cải lương không bằng bạo lực! Chờ đến giữa hè thì lâu lắm, chọn ngày hôm nay luôn đi!”
“Tán thành, tán thành!”
Trưởng bối hai bên vuốt râu đồng ý, sau đó bèn cung thỉnh lẫn nhau.
“Đạo hữu, mời ngươi mở lời trước?”
“Này, mời đạo hữu bắt đầu trước nhé!”
“Tốt hơn là đạo hữu nên bắt đầu trước đi! Tu sĩ của Đại Phong cốc chúng ta rất kiên nhẫn, giờ chỉ cần nghe thôi là được.”
“Đạo hữu nói vậy sai rồi.

Càn Nguyên tông của chúng ta chuyên tu khí, dưỡng tâm.

Nếu bàn về kiên nhẫn, ắt hẳn bên ta còn kiên nhẫn hơn một chút.

Đạo hữu cứ mở đầu đi!”
Trưởng bối hai bên vẫn cứ vuốt râu, vẫn cứ cười nhẹ theo kiểu không màng danh lợi như ban đầu, chỉ là đồng loạt im lặng một hồi.
“Ta ...!Vậy thì...”
Hai người bật nói gần như cùng một lúc, ai nấy đều bị giọng nói của người kia cắt ngang.

Ngay sau đó, cả hai lại chìa tay ra lần nữa.
“Đạo hữu, mời!” “Đạo hữu, xin mời!”
“À à à à...” “Ha ha ha ha...”
Vị tu sĩ Càn Nguyên tông không khách sáo nữa, trực tiếp xòe tay, thi pháp biến ra một đồ án ánh sáng, trên đó có gió cuốn và mây bây biến ảo, cũng có sấm sét và mưa giông mãnh liệt, còn có thêm gió nhẹ ấm áp song hành cùng gió lạnh gào thét...
“Sáu mươi năm qua, các đạo hữu Đại Phong cốc đều nói rằng, gió có thể biến hóa khó lường, lại cần có thiên thời của bốn mùa để điều khiển.

Dựa theo sự thay đổi của thiên địa, mạnh thì có thể tấn công cả thiên địa, nhẹ thì có khả năng an ủi vạn vật.

Tại bên ngoài, gọi phương pháp này là Tả đạo, có đúng không?”
Người của Đại Phong cốc gật đầu, nói:
“Đúng vậy, đúng là như thế! Mà các đạo hữu bên Càn Nguyên tông mấy người lại tin rằng, gió là vô thường, nước là vô hình.

Do đó, phải dùng tâm ngự ý, lấy pháp ngự phong mới là đúng đắn, bằng không thì chẳng thể nào đủ khả năng ngự phong được.

Phải vậy không?”
“Không sai!”
Tu sĩ hai bên nhìn nhau, tỏ vẻ cười hiểu ý lẫn nhau.
“Đáng tiếc thay, Càn Nguyên tông chúng ta từng xác minh lý niệm mà các đạo hữu từng nói qua, tựu chung là vẫn không thể ảo diệu bằng ngự pháp của bọn ta được!”
“Ha ha, trùng hợp nhỉ? Đại Phong cốc của chúng ta cũng từng dựa theo pháp của các đạo hữu mà đi xác minh.

Rốt cuộc, đó hoàn toàn là một lý thuyết vô căn cứ!”
Vị trưởng lão của Càn Nguyên tông bên kia giật nhẹ khóe môi, hít một hơi thật sâu.
“Đạo hữu, cụm từ lý thuyết vô căn cứ có phải là quá nặng nề rồi không?”
“Ồ, quả thật như thế! Vậy, lão phu đổi một cách nói khác, là...!không có tác dụng quá lớn.

Như vậy được không?”
...
Tuy những người trong hàng ngũ tu tiên nhiều lúc cũng rất tiêu sái, nhưng nếu có tranh chấp trong lúc luận đạo, nhất là có xích mích giữa hai đạo thống, dù là nhỏ nhặt nhất cũng phải tranh luận rõ ràng.


Thậm chí, hai bên còn phải phân rõ ai cao ai thấp nữa.

Mà nếu tranh luận vô ích, biết đâu còn phải thi triển cả diệu pháp ra, coi ai mới là người đúng sau cùng.
Khi Kế Duyên và lão ăn mày còn chưa cưỡi mây đến gần bờ biển phía Đông Nam, lão ăn mày không thể không bay chậm lại vì chạm trán phải một cơn cuồng phong dữ dội đi kèm với sấm vang, chớp giật.
“Ầm...!ầm...!ầm...!ầm...”
Mây đen cuộn trào, che kín mọi tia sáng từ bầu trời; lôi quang giăng phũ chằng chịt giữa những tảng mây đen mênh mông bát ngát.
Cơn cuồng phong tàn phá ngang ngược kia biến hóa liên tục, Kế Duyên thậm chí còn nhìn thấy một đoạn gỗ khô đét to bằng bắp đùi trong đó nữa.

Vật này khi thì bị cuốn lên trời, khi thì bị cuốn về phía xa xa, một lúc sau lại bị thổi ngược trở lại, trông còn kích thích hơn cả chơi thả diều ấy chứ.
“Ầm ầm...”
Một tia chớp giáng xuống, suýt nữa là đánh trúng vào Kế Duyên và lão ăn mày.

Lão ăn mày vẫn chẳng hề nóng vội khi đứng trên đám mây, chỉ phất nhẹ tay, khiến toàn bộ sấm sét xung quanh tự vặn vẹo giáng về hướng khác.
“Kế tiên sinh! Xem ra, giai đoạn luận đã trôi qua.

Chúng ta đến muộn mất rồi, vì giai đoạn thú vị nhất chính là lúc luận đấy...”
Nhìn lão ăn mày với bộ dáng e rằng thiên hạ còn chưa đủ loạn, Kế Duyên không khỏi buồn cười, bèn chỉ tay lên trời, nói:
“Coi chừng bị sét đánh...”
“Đì đoàng...!Ầm...!Ầm...”
“Ầm ầm...”
Hắn còn chưa nói xong, lập tức có vài tia sét giáng mạnh về phía hai người bọn họ với mục tiêu hết sức rõ ràng.

Nói chính xác hơn, là muốn bổ xuống lão ăn mày đây.
“Hả!?”
Tia chớp này quá nhanh, cũng quá quái dị.

Không hề có dấu hiệu báo trước, lão ăn mày vì vội vàng mà không kịp chuẩn bị, thế là không kịp né tránh, chỉ có thể tụ pháp rồi đưa tay lên trời chống đỡ.
“Đì đoàng...!Ầm...!Ầm...”
Từng tia sấm sét đánh mạnh vào lão ăn mày, biến lão thành một bộ dạng giống như người điện quang vậy.

Trái tim của Kế Duyên nhảy thót lên một nhịp; ngay lập tức, hắn nhanh chóng nhấc tay áo lên, thu hết mấy luồng sấm sét này vào ống tay áo.
Lão ăn mày điều khiển mây bay cả buổi trời mà không thèm lên tiếng, mãi hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, có phải là người có ý kiến gì với lão ăn mày ta hay không?”
“Ặc! Kế mỗ nói là, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Lão có tin không?”
Lão ăn mày nhìn Kế Duyên chằm chằm, cuối cùng mới tỏ vẻ lúng túng rồi phất nhẹ tay một cái.
“Đó thực sự là một chuyện ngoài ý muốn.

Trước đây, Kế mỗ từng bị sét đánh tổn thương, sau đó mượn nhờ vào sự kiện đó là tu luyện Lôi pháp.

Có lẽ là trong quá trình ấy đã xảy ra một sự biến hóa nào đó.”
Lão ăn mày bĩu môi, Kế Duyên nhà ngươi đang khoe khoang với ta đấy à?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.