Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 480: Oan Gia Ngõ Hẹp





Hai mũi tên đều bắn trúng mục tiêu.

Gã võ quan lại tiếp tục rút mũi tên thứ ba lắp vào dây cung, hai tay phô trương kéo cung thành hình trăng tròn.
“Vèo~”
Khí thế của mũi tên thứ ba càng lớn hơn, lúc bắn đi như truy tinh cản nguyệt, hướng về phía con Bạch hồ ở vị trí bên trái phía trước đám hồ ly kia.
“A~~ không được!”
Trong lúc Bạch hồ sợ hãi, yêu khí tăng vọt.

Thân hình hư huyễn một cái rồi né tránh một cách hiểm hóc, khiến cho mũi tên đâm xuống lớp đất bùn, chỉ còn một đoạn lông vũ lưu lại trên mặt đất.
Bây giờ, đàn hồ ly đã sớm kinh hoảng đến cực điểm, chỉ biết chạy mãi chạy mãi, chỉ muốn trốn thật xa đám người cưỡi ngựa sau lưng.
Với ba mũi tên liên tiếp của gã võ quan đầu lĩnh, hai mũi tên đầu bắn trúng hai con hồ ly, dù mũi tên thứ ba bị tránh được nhưng lại càng làm cho bầy hồ ly hoảng sợ hơn.

Bởi vì mũi tên của gã võ quan bắn về phía bên trái nên đám hồ ly này đều vô thức chạy sang bên phải.
Tiếng vó ngựa “đát đát đát..” làm chấn động nền đất.

Sau khi bầy hồ ly tránh được, trong đám quân tốt ở phía sau, có hai kỵ sĩ thân thủ tráng kiện nghiêng người quét tay lên mặt đất, vừa cưỡi ngựa vừa chụp lấy hai con hồ ly lúc trước rồi ôm vào ngực.
“Tướng quân, thuật bắn tên của ngài thật tốt! Hai mũi tên này đều là chí mạng, căn bản không cho đám yêu quái này cơ hội thi triển yêu pháp!”
“Hừm, chúng nó đã sớm mệt mỏi rồi.

Cho dù có yêu pháp thì quân trận của chúng ta cũng đối phó được.

Hôm nay cứ bắt chúng lại đi! Giá~~”
Ở phía trước, đám hồ ly bị nhóm kỵ binh truy đuổi có khoảng chừng ba, bốn mươi con.

Trong đó, lấy Xích hồ và Hôi hồ làm chủ, ngoài ra còn có một con Bạch hồ hiếm thấy.
Kỵ binh phía sau ép sát từng bước.

Thỉnh thoảng sẽ có người bắn tên, mục đích không phải là bắn chết hồ ly mà muốn đuổi bọn chúng đến phương hướng thích hợp.

Còn về phần vị võ quan kia, sau mũi tên thứ ba thất thủ, gã không bắn tên tiếp nữa.
“Ôi ôi ôi, tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Ôi...!Ta cũng không biết, ta cũng không biết nữa...”

“Tóm lại là chạy mau lên, trốn vào Pha Tử Sơn, chạy thật sâu vào trong núi đấy.

Ở đó, đám ngựa kia không thể đuổi kịp chúng ta đâu, chúng ta còn có thể chui vào khe núi hay sơn động nữa!”
“A...”
Lại có một con hồ ly bị cung tiễn của quân sĩ bắn trúng.

Nó kêu thảm một tiếng, chân đi khập khiễng muốn chạy tiếp.

Nhưng vì chân bị thương nên tốc độ bỗng giảm mạnh, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn những con hồ ly khác vượt qua bên người mình, rồi bỏ xa nó.
“Không! Cứu, cứu ta, cứu ta, các ngươi cứu ta với! Đừng bỏ ta lại!”
Trong tình huống này, bản thân đám hồ ly còn chưa thể bảo toàn được mạng mình, nào có ai dám dừng lại chứ.

Hơn nữa, dù bọn chúng dừng lại thì cũng chẳng thể nào cứu được con hồ ly kia.
Bầy hồ ly cắn răng không dám nhìn đồng bạn bị rớt lại phía sau.

Một khi bị đuổi kịp, bọn chúng gặp phải kết cục gì thì cũng quá rõ ràng rồi.

Rất nhanh, trong lúc đám hồ ly chạy qua một cái dốc nhỏ, một toán kỵ binh đánh bọc sườn từ trước đã tiếp cận.

Lúc này, bọn họ lại lao vào giết chóc.
“Giết! Giết hết đám yêu nghiệt này!”
“Yêu nghiệt, hãy nhận lấy cái chết! Yaaa!”
“A! Bên này cũng có!”
Bốn mươi, năm mươi tên kỵ binh vọt tới.

Bầy hồ ly bị bất ngờ, không kịp đề phòng, vì vậy có một vài con bị binh khí đánh trúng, lại còn bị trường thương trực tiếp đóng đinh lên mặt đất.
Cửa lên núi đã hiện ra trước mắt.

Tất cả hồ ly đều chạy thục mạng về phía trước.

Toàn bộ lực chú ý của bọn chúng đều dồn lên toán truy binh sau lưng và bên cánh phải, nên khi phóng về phía trước, lại có biến số phát sinh.
“Đinh linh linh.

.

.

Đinh linh linh.

.

.”
Từng tiếng chuông vang lên, đồng thời từng tấm lưới lớn rắn chắc từ mặt đất bay lên, hoặc là từ bốn phía chụp tới.

Hầu như tất cả hồ ly đều bị một mẻ này hốt gọn.
...
Tiếng vó ngựa ù ù càng ngày càng vang vọng bên tai Kế Duyên.

Hắn và lão ăn mày cưỡi mây mà đi, rất nhanh đã đến gần tầng bụi đất mịt mờ của đám kỵ binh, cũng trông thấy rõ từng luồng khí huyết sát nồng đậm mang tính chất quân võ đang tỏa ra nơi đó.

Còn ở phía trước, ngay lập tức có yêu khí bốc lên.
“Bọn họ đang đuổi theo yêu vật sao?”
Lão ăn mày tự nhiên nhìn ra được yêu khí phía trước, còn có thể nhìn ra số lượng yêu vật không chỉ là một, hai con, mà là có một đám.

Lão không khỏi vuốt chòm râu ngắn ngủn màu hoa râm trên cằm, nói.
“Với một hoàng triều lớn như Đại Tú thì cảnh tượng này cũng không quá kỳ quái.

Kế tiên sinh, những quân sĩ này đều có huyết sát khí nồng đậm, hiển nhiên chính là những binh lính dũng mãnh có kinh nghiệm chốn sa trường.

Vả lại, một người đều có khí huyết tràn đầy, thân thủ bất phàm, cũng khó trách có thể truy đuổi vây giết yêu thú.”
Kế Duyên cau mày không nói gì, chỉ hạ thấp độ cao của ngự phong.

Đám kỵ binh phía dưới đã chuyển từ chiến thuật trùng kích sang trạng thái hòa hoãn hơn.

Hơn hai trăm người giảm tốc độ, tiến lại phương hướng đang vây bắt bầy hồ ly.
Khắp nơi đều là tiếng thở ồ ồ của bầy ngựa.


Đám người cũng nhao nhao xuống ngựa.

Lúc này tâm tình của mọi người đều rất sốt sắng.
“Ha ha ha ha...!Đuổi theo các ngươi lâu như vậy, còn không phải bị bọn ta bắt được sao? Các ngươi dám can đảm dùng yêu pháp ở Biện Vinh, lại còn xảy ra án mạng, mặc dù các ngươi là yêu quái nhưng cũng không chạy thoát được đâu!”
Gã võ quan dẫn đầu mang cung tiễn sau lưng, tay vác trường thương, từng bước tiến đến trước mặt đám hồ ly.

Tấm lưới lớn rắn chắc có buộc chuông đồng nhỏ lên các nút thắt.

Khi tấm lưới lắc lư, phát ra từng đợt tiếng chuông reo rất nhỏ.
Ánh mắt vị võ quan đảo qua chung quanh.

Giờ đây, những con hồ ly không bị nhốt trong lưới cũng đã bị bắt hoặc trực tiếp bị giết chết.

Gã nghĩ, có lẽ không còn con hồ ly nào chạy thoát, hoặc nếu có con nào đó chạy trốn được thì cũng không thể nằm trong đám này, mà chỉ có thể là đã trốn ngay từ lúc bắt đầu mà thôi.
Gã võ quan vẫy tay về phía bên cạnh, lập tức có thân binh đưa lên một quyển trục văn thư.

Gã cầm văn thư trong tay, đi tới trước mặt những con hồ ly đang hoảng loạn không dám hó hé vì bị vây khốn, sau đó chậm rãi mở văn thư ra.
“Có yêu hồ dùng yêu pháp hại người ở phủ Biện Vinh, khiến ba quan sai và sáu dân thường tử vong.

Sau khi được tiên sư ở Thiên Sư Xử truy nã, tính toán tra ra, yêu hồ kia tên là Lạc Tiểu Thu, chính là yêu hồ ở Khô Mộc Trủng.

Yêu vật làm loạn hại người, tội không thể tha.

Phụng mệnh Tri phủ Biện Vinh phủ và tiên sư ở Thiên Sư Xử, diệt trừ yêu hồ, san bằng Khô Mộc Trủng.”
Quan quân từ từ thu hồi văn thư trong tay, lại nhìn về đám yêu hồ bị nhốt một lần nữa.

Ánh mắt gã đặc biệt chú ý đến Bạch hồ ở trong đó.
“Hừ hừ, lớp da cũng không tệ.

Xử tử các ngươi, còn có thể dâng lớp da này lên, nhất định công lao không nhỏ đâu đấy.”
Dù đám hồ ly kinh hãi quá độ nhưng bọn chúng đều biết giây phút sau cùng đã tới.

Con nào cũng nhao nhao cầu xin tha thứ.
“Oan uổng quá! Tướng quân, tướng quân, chúng ta oan uổng quá!”
“Tướng quân, chúng ta căn bản không biết Lạc Tiểu Thu gì đó, Khô Mộc Trủng không có hồ ly này!”
“Tướng quân, cầu xin ngài tha cho chúng ta.

Chúng ta chưa từng làm những chuyện thương thiên hại lý! Chúng ta không dám hại người, cầu tướng quân minh xét!”
“Đừng giết chúng ta, đừng giết chúng ra!”
Đám hồ ly không ngừng cầu xin tha mạng, đồng thời cũng ra sức giãy giụa.

Có hồ ly còn lấy móng vuốt sắc bén cứa vào dây thừng, có con dùng răng nhọn gặm cắn, nhưng bọn chúng chẳng thể làm lay động bất cứ một sợi dây nào.

Ở trên tấm lưới, chuông đồng khẽ rung, khiến cho đám hồ ly dùng móng hay dùng răng đều đau nhức.

Nhưng dù vậy, bọn chúng cũng không dám dừng lại.
Đám quân sĩ xung quanh đều cầm vũ khí trong tay, chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
“Ra tay cho chuẩn đấy, không được làm hỏng lớp da.”
“Vâng! Lĩnh mệnh!”
Vị võ quan phân phó thuộc hạ một tiếng, sau đó lại tiếp tục cười nhạo đám hồ ly.
“Đừng kêu oan nữa, yêu quái có con nào tốt đẹp chứ? Dân chúng Đại Tú phạm vào trọng tội còn phạt những người liên quan, huống chi đám hồ yêu như các ngươi? Muốn trách thì trách Lạc Tiểu Thu đi!”
Lúc này, lão ăn mày và Kế Duyên đã bay đến gần đó, thấy được những con hồ ly bị giết lúc truy đuổi, cùng với hơn hai mươi con đang bị nhốt trong lưới.
Hai người vốn đã thu liễm khí tức, ẩn tàng thân hình.

Hơn nữa, Kế Duyên còn đang cầm Thái Hư Ngọc Phù, thi triển pháp thuật, khiến cho tất cả hồ yêu và quân sĩ đều không cảm giác được sự hiện diện của hai người.
“Kế tiên sinh cảm thấy như thế nào?”
Vốn dĩ, họa ai nấy chịu.

Mặc dù lão ăn mày không có hảo cảm với đám yêu quái này lắm nhưng nếu những con hồ ly này thực sự vô tội thì lão cũng có thể quản một chút.

Nhưng nếu nói những con hồ ly này thực sự sạch sẽ thì cũng chưa chắc.
Ít nhất, những con hồ ly này không nói thật toàn bộ.

Bọn chúng nói mình chưa làm những chuyện thương thiên hại lý, điều này dĩ nhiên là giả rồi.


Dù sao yêu khí hiện ra khí tượng không thể lừa người được, ít nhất là không lừa được Kế Duyên và lão ăn mày, nhưng trình độ cũng không nghiêm trọng.

Nhiều lắm thì bọn chúng chỉ mị hoặc nam tử phàm nhân rồi lén trộm một ít nguyên khí mà thôi.
Kế Duyên nheo mắt nhìn một hồi, bỗng nhiên ánh mắt di chuyển, mở miệng nói.
“Không tới phiên chúng ta quản.”
Lão ăn mày nghe câu này xong, đồng thời trong lòng cũng nhận ra.

Lão quay đầu nhìn về phía núi rừng Pha Tử Sơn.

Giờ đây có một nữ tử áo trắng đang chầm chậm xuất hiện.

Trước ngực nữ tử ôm một con hồ ly màu xám.

Nàng cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của hồ ly, nhìn thì rất chậm nhưng thực ra cực nhanh, tiến lại gần giao lộ tiến vào núi.
“Oan gia ngõ hẹp.”
Kế Duyên nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúi đầu nhìn vào tay áo bên phải của mình.

Xem ra, Thái Hư Ngọc Phù vẫn còn thần diệu, người vừa tới cũng nhìn không ra.
Lão ăn mày nhìn người đến, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.

Dù trong lòng rất tò mò nhưng lão vẫn không mở miệng hỏi thăm, chỉ lẳng lặng chờ đợi tình thế phát triển.
Bên vùng núi hoang dã, bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử áo trắng ôm ấp một con hồ ly, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Đám quân sĩ tự nhiên cũng chẳng phải kẻ ngốc.
“Đứng lại! Ngươi là người phương nào?”
Quân sĩ quát to một tiếng.

Nữ tử thực sự đứng yên tại chỗ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười với mọi người.
Đây chính là nụ cười khuynh thành trong truyền thuyết.

Tất cả quân sĩ, bao gồm cả tên võ quan kia đều ngốc trệ trong một khắc này.
‘Đây là tướng mạo vốn có của Đồ Tư Yên sao? Hay chỉ là một loại biến hóa?’
Kế Duyên còn đang suy nghĩ, nữ tử giống như bất chấp khoảng cách, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh tấm lưới lớn đang vây khốn đám hồ ly.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay vẽ một đường, tất cả tấm lưới đều bị xé rách.

Một bầy hồ ly rối rít thoát vòng vây.
“Cảm ơn tiên trưởng, cám ơn tiên trưởng! Cám ơn nữ tiên!”
“Cảm ơn tiên trưởng cứu mạng!”
Tất cả hồ ly xúm lại xung quanh, lễ bái với nữ tử, làm cho nàng rất vui vẻ.
“A ha...!Gọi ta là nữ tiên à? Nữ tiên cũng không phải như thế này...”
Nữ tử vừa nói chuyện vừa vươn tay ra tìm kiếm phía trước.

Nàng bắt được một sợi tơ màu huỳnh quang trong hư không, mỗi một sợi tơ đều nối với người của một quân sĩ.
“Rào rào rào rào”.

.

.
Trên người đám quân sĩ toát ra một hồi khói đen, đây chính là bùa hộ mệnh của bọn họ vừa bị thiêu hủy.
“Dám truy sát hồ tộc của ta, toàn bộ đều phải chết!”
Nữ tử vừa muốn khẽ động sợi tơ thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm “Banggg”, sau đó trên tay chợt nhẹ bẫng đi, tất cả sợi tơ cũng đứt gãy.

Đây là do lão ăn mày xuất thủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.