Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 481: Bát Vĩ Yêu Hồ Đồ Tư Yên





Vào lúc tất cả các sợi tơ bị đứt, nữ tử áo trắng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
‘Lại là một cái bẫy ư?’
Nữ tử áo trắng không khỏi nảy sinh vô số ý nghĩ trong lòng, e rằng đám quân sĩ gỗ mục này vây bắt yêu hồ là giả, còn dẫn dụ chính mình ra mới là ý đồ thật sự.
Nữ tử liếc xéo qua con Hôi hồ trong tay, chợt nghĩ không thể nào do mình bị phản bội được, có lẽ là bản thân đã bị động tay động chân mà không hay biết thôi.
Mặc dù suy nghĩ trong lòng nhanh như điện xẹt, nhưng ngoài mặt thì nàng chẳng hề tỏ vẻ hoảng sợ gì.

Ngược lại, nàng ta còn nở một nụ cười quyến rũ, nhìn lão ăn mày hiện thân vì vừa mới ra tay vừa rồi.
“Chao ôi, Thiên sư của Đại Tú không được cấp y phục hay sao, tại sao một vị tiên trưởng như ngài mà ăn mặc rách rưới như vậy? A ha ha ha...”
Lúc nói chuyện, nữ tử áo trắng cũng cẩn thận quan sát, nhận ra lão ăn mày này cũng không phải hạng tầm thường, chỉ riêng phần khí tức kia cũng là dạng mịt mờ, sâu không lường được.
‘Có nhân vật thế này trong hàng ngũ Thiên sư của Đại Tú ư? Vị quốc sư kia cũng không giống như thế này, hay là...”
Gần đây, đại hội Tiên Du, một thịnh hội của tiên đạo, sắp mở màn, rất nhiều cao nhân tiên đạo sẽ đến Cửu Phong Sơn này.

Đây có phải là một trong số đó hay không? Cũng không bài trừ khả năng này nhỉ?”
Mãi cho đến khi tất cả những sợi tơ bị lão ăn mày phất tay cắt đứt vào giây phút này, tất cả đám quan binh của Đại Tú mới chợt bừng tỉnh, tựa như thoát ra khỏi cơn mơ vậy, thân thể vẫn còn run rẩy liên tục.
Gã quan quân đầu lĩnh bèn vẫy tay cho các huynh đệ binh lính của mình lui ra.
“Mọi người, lui về phía sau! Đừng nhìn đến nữ nhân này, đừng quan sát nàng ta!”
Gã quan quân đó không chỉ nói miệng, mà bản thân gã cũng làm như vậy.

Gã chậm rãi lui về phía sau, cách xa một khoảng cách nhất định, không dám nhìn về phía nữ tử áo trắng, đồng thời hành lễ tạ ơn với lão ăn mày.
“Đa tạ tiên trưởng ra tay cứu giúp! Nếu không, mạt tướng và các huynh đệ chắc chắn sẽ bị ả yêu nữ này mê hoặc rồi!”
Lão ăn mày vừa xua tay với bọn họ, vừa nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng trước mặt.

Theo như lời lẩm bẩm trước đó của Kế Duyên, cũng không khó đoán rằng, hắn biết yêu nữ này.
Nghe nàng ta nói chuyện với mình bằng giọng điệu quyến rũ vừa rồi, lão ăn mày chỉ mỉm cười.
“Ha ha! Ngươi không cần phải đoán, ta không có liên quan gì đến hoàng triều Đại Tú này.

Hơn nữa, ta cũng không phải là mấy vị tiên sư được xưng là Thiên sư kia đâu.


Vốn dĩ đến đây chỉ để xem náo nhiệt, không ngờ bản thân lại gặp được một tên yêu quái cao minh như ngươi.”
Nữ tử kia nheo mắt nhìn lão ăn mày.
“Ồ? Tiên trưởng tới đây xem náo nhiệt à? Xem quân sĩ Nhân tộc giết chết tiểu hồ ly đáng thương của ta ư? Đây chính là điều mà tiên trưởng định nghĩa là náo nhiệt đó sao?”
“Ha ha, miệng lưỡi sắc bén lắm! Ngươi cũng không cần phải gài bẫy ta như vậy.

Mấy con hồ ly này cũng không sạch sẽ gì, mà ngươi cũng đâu có biết là ta chuẩn bị ra tay? Nhìn lại chính ngươi xem, chỉ nói một câu ‘Dám truy sát hồ tộc của ta, toàn bộ đều phải chết’ là thật sự định ra tay giết chết mọi quân sĩ ở đây.

Điều này có ý nghĩa thế nào? Theo cách nói của ngươi, mặc dù ta là một người tu tiên, nhưng cũng thuộc Nhân tộc, há chẳng phải ta cũng có thể dùng câu vừa rồi của ngươi, rằng ‘toàn bộ đều phải chết,’ để hành xử tương tự à?”
Lão ăn mày luôn giữ bộ dáng tươi cười như cũ, cũng không nhíu mày hay tỏ ra quái gở gì, nhưng lại không hề chịu thua triệt trong cuộc đấu võ mồm với nữ tử trước mặt.
‘Lão ăn mày ta đây còn không chịu thua mồm mép của Kế Duyên, chẳng lẽ còn nói không lại một con yêu nữ như ngươi?’
Nữ tử áo trắng nhún nhẹ thân mình, trả lời một cách bất đắc dĩ:
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không miệng lưỡi lại tiên trưởng, chỉ có thể để tiên trưởng mặc sức róc da, rạch xương, hoặc là...!Ngài muốn làm chuyện khác cũng được, dù muốn gì thì tiểu nữ đều tình nguyện...”
Quân sĩ hai bên đều nhìn nàng chằm chằm với vẻ mê say, ngay cả vị quan quân cũng không ngoại lệ.

Ai nấy đều vô thức nhích chân tiến về phía nàng, cả thân thể còn tỏa ra từng vầng yêu khí mờ nhạt.
“Yêu nghiệt, ngươi dám!”
Thấy nàng dám ra tay trước mắt mình như thế, lão ăn mày vô cùng tức giận, lập tức vung tay chộp về phía nữ nhân áo trắng kia.

Một chiêu ấy đã bao gồm Trấn sơn chi pháp, hội tụ áp lực vô tận ở xung quanh, khiến bầu không khí nơi nữ tử ấy đang đứng cũng bị cô đọng sền sệt lại, khó mà nhúc nhích được.
“Đùng...”
Lão ăn mày bóp ngay cổ họng của nàng, quát khẽ.
“Hiện hình cho ta!”
“A...”
Nữ tử kia hét lên, tứ chi bắt đầu run rẩy, tựa như không chịu nổi áp lực vô tận vậy.

Đầu tiên, nàng quỳ gối xuống, sau đó chống lòng bàn tay xuống đất, nằm cuộn cả thân thể xuống rồi dần dần cuộn mình lại.
Sau vài nhịp thở, nàng ta biến thành một con Bạch hồ trước khi bị lão ăn mày đè xuống đất.

Mà chung quanh nơi này cũng không cần lão ăn mày phải động thủ, vì tất cả bọn hồ ly khác đều bị Trấn sơn pháp ép xuống đến mức không thở nổi, gắt gao nằm rạp trên mặt đất, tựa như trên đầu đang bị một tòa núi lớn đè lên vậy.
Lão ăn mày vừa định cười to, nhưng đột ngột nhận ra chuyện không ổn.
“Không đúng! Có gì đó không đúng!”
Lão quét mắt sang đám hồ ly, quả nhiên đã không thấy con Bạch hồ vừa rồi đâu.

Lão lại nhìn sang bên cạnh thì cũng không còn thấy Kế Duyên đâu nữa.
“Hừm!”
Lão ăn mày hừ lạnh một tiếng, vỗ nhẹ vào thắt lưng mình; một chiếc túi to bay vào tay lão trước khi lão hất vật này về phía bên cạnh.
“Vù...!vù...”
Một cơn gió xám xịt mông lung thổi qua; ngoại trừ những con hồ ly đã chết, đám còn lại đều bị bắt vào túi rồi biến mất bặt tăm.

Sau khi ném con Bạch hồ trên tay vào túi xong, lão ăn mày hóa thành một luồng ánh sáng, xung quanh có một cơn gió nhẹ vờn quanh, rồi lập tức biến mất.
“Ặc...!Có chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì rồi? Hồ ly đâu?”
Hơn hai trăm quân sĩ tỉnh dậy lần nữa, nhìn về phía đám hồ ly đang nằm chết trên mặt đất kia.
“Tướng quân?”
Viên quan võ phất tay, nghiêm nghị đảo mắt nhìn xung quanh.
“Nơi đây không thích hợp ở lâu, yêu quái cũng hết sức lợi hại.

Tiên giáo từng nói qua, chúng ta thân kinh bách chiến, có sát khí đậm đặc, lại thêm bùa hộ mệnh nên có thể khắc chế được bọn yêu quái bình thường.

Tuy nhiên, khi đối diện với ả yêu nữ kia thì chúng ta không có bất cứ sức phản kháng nào, nên ưu tiên rút lui thì hơn!”
“Vậy còn vị tiên sư vừa xuất hiện thì sao?”
“Người ta là thần tiên, chúng ta là người phàm.

Thế nên cứ biết thân biết phận trước đã, đừng gây vướng víu đến tiên nhân.

Thu xác bọn hồ ly kia, chúng ta quay về!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Mặc dù dường như yêu quái kia đã rời đi, nhưng mọi người vẫn còn rơi vào trạng thái tim đập thình thịch.


Đây cũng không phải do bọn họ nhát gan, mà là do di chứng của những lần bị thót tim ban nãy, từ đó mới vô hình chung bị sợ hãi theo bản năng.
Mang theo xác chết của bọn hồ ly về, nhóm quân sĩ này vội vã chạy đến nơi buộc ngựa, để rồi chỉ thấy tất cả các con ngựa đều ngã xụi lơ trên mặt đất.

Một số binh sĩ bước tới kiểm tra hơi thở và mạch đập của chúng, sau đó xác nhận là đều chết cả.
“Tướng quân, ngựa của chúng ta đều chết hết rồi!”
“Đi thôi! Tự chạy bộ vậy, nhanh chóng ra khỏi khu rừng này!”
Gã cảm thấy hoàn cảnh chung quanh càng ngày càng quái dị, trong khi bùa hộ mệnh đều bị đốt cháy cả rồi.

Lực lượng đã giảm thiểu hơn phân nửa, vị tướng quân này cũng hoàn toàn bỡ ngỡ, chỉ có thể phất tay gọi tất cả thuộc hạ nhanh chân chạy khỏi đây.
...
Có lý do mà tại sao Đồ Tư Yên dứt khoát từ bỏ bọn Hồ tộc còn lại, dùng cách ve sầu thoát xác để ôm theo con Hôi hồ trong tay bỏ trốn.

Bản thân lão ăn mày đã là sâu không lường được; nhưng trừ lão ra, nàng còn thầm cảm thấy xung quanh đây vẫn còn một sợi dây thừng nguy hiểm đang lượn lờ.

Nàng có linh đài thanh minh, mẫn cảm hơn bọn yêu vật rất nhiều.

Vừa phát hiện nguy hiểm, nàng đã bắt đầu nghĩ kế thoát thân.
Nhưng bây giờ, mặc dù dường như đã chạy trốn được rồi, nhưng nỗi lo lắng âm thầm kia vẫn chưa tiêu tan.
Hiện tại, Kế Duyên đã sớm bay lên bầu trời, dùng Pháp nhãn để quan sát toàn bộ, khóa chặt khí tức của Đồ Tư Yên.

Nắm chặt Thanh Đằng kiếm trong tay, hắn cứ do dự vài lần là có nên xuất kiếm hay không.

Hắn không muốn đánh động khiến con hồ ly kia bỏ chạy.

Định thân pháp chắc chắn sẽ không có tác dụng đối với loại yêu vật xảo trá, tàn nhẫn này, còn gây ra tác dụng ngược lại là giảm áp lực tâm lý từ Kế Duyên đến nàng.

Tuy Tam muội Chân hỏa cũng bá đạo thật đấy, nhưng chưa chắc là đốt trúng được.

Dùng Tiên kiếm chắc chắn sẽ thành sự, nhưng hắn lại không muốn dùng một kiếm để giết nàng.
Không phải Kế Duyên thương hại nàng ta, mà một phần là do hắn muốn biết con hồ ly tinh này đang âm mưu chuyện gì, có liên quan đến Ngọc Hồ động thiên hay không, hay chỉ là chuyện riêng của nàng mà thôi.

Ở phương diện khác, dù gì đi nữa thì Ngọc Hồ động thiên còn có Cửu Vĩ Hồ, lại là một đực một cái.

Thế nên, Kế Duyên vẫn còn kiêng kỵ chút ít.
Hoặc là, hắn có thể dùng đến kiếm thế khuynh đảo trời cao từng ngộ ra trước đây, dựa vào một chiêu để trảm tâm nàng trước tiên!
“Yêu nghiệt, chạy đi đâu?”
Giọng nói của lão ăn mày vang lên như sấm rền, rung chuyển cả một vùng hoang dã.

Xung quanh lão xuất hiện từng tia sáng lấp lánh, sau đó hóa thành từng đợt sóng lăn tăn.

Cả miền rừng núi Pha Tử sơn chợt hiện ra một cảm giác không khác gì một dòng sông lớn đang cuốn qua, chỉ là nước sông này lại được hình thành từ những vầng sáng.
“Lưu quang tùy tâm, Càn Nguyên nắm giữ, hiện hình cho ta!”
Lão ăn mày dĩ nhiên rất tức giận vì nhất thời không nhìn rõ mới để con hồ ly kia chạy thoát.

Đây rõ ràng là một lần mất mặt trước Kế Duyên rồi.

Vẫn là câu nói kia, bình thường lão ăn mày cũng không hề quan tâm mấy chuyện sĩ diện, thậm chí còn có thể cầm bát vỡ đi ăn xin trước mặt phàm nhân.

Nhưng khi đối mặt với Kế Duyên, một người trong nghề, lão không thể nhịn được.
Lưu quang như sông, quét sạch toàn bộ địa hình sông núi nơi này.

Nơi nơi đều tràn ngập con nước, ma sát vào sườn núi, tỏa lên từng đạo yêu quang.
“Lão ăn mày, ngươi thực sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Cà uồmmmm....”
Tiếng hồ ly rít gào nghe cứ như cự thú đang gầm thét; ngay sau đó, móng ánh vuốt sắc bén quét nhanh về phía một ngọn đồi.
“Đùng...”
Ngọn núi nổ tung; ngay lúc lão ăn mày bay lên không trung, lại có thêm hàng loạt bóng đuôi khổng lồ quét tới.
“Khá lắm! Bát vĩ Yêu hồ!?”

Lão ăn mày kinh ngạc thốt lên.

Sau đó, lão chợt nhận ra bên cạnh mình có một luồng thần ý sắc bén; biết rõ đó chính Kế Duyên với thanh Tiên kiếm sẵn sàng trên tay, lão lập tức truyền âm cho hắn.
“Kế tiên sinh, khoan hẵng ra tay, xem ta trừng trị hắn đây!”
Nói xong, lão ăn mày vung hai tay lên trời, mang theo một luồng khí lưu bay thẳng lên vị trí cực cao, tránh được mấy cái đuôi vừa quét tới.

Cùng lúc ấy, lão xòe năm ngón tay ra, dẫn động khí tức của địa thế núi non nơi này, mạnh mẽ vỗ xuống.
Rầm rầm...
Lưu quang xung quanh tách ra, để lộ tám cái đuôi khổng lồ đang xòe rộng bên dưới, mà vị trí trung tâm của tám cái đuôi ấy vẫn là nữ tử áo trắng Đồ Tư Yên.
Ngay khi Đồ Tư Yên vửa mới tỉnh táo từ đám quang sắc mê ly xung quanh, thế chưởng của lão ăn mày đã giáng xuống như một ngọn núi lớn, đập thẳng vào một trong số tám cái đuôi kia.
“Ầm ầm...”
“Ặc a a a...”
Đồ Tư Yên nhận ra nửa người mình tê rần đi, một cái đuôi đã rơi xuống mặt đất, dù cố cảm giác thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Thời điểm này, nàng mới chợt nhận ra lão ăn mày trước mặt mạnh mẽ hơn nhiều so với dự đoán của bản thân.
“Lão ăn mày, ta đã buông tha cho đám nhân loại kia rồi, ngươi còn muốn sao nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn đánh một trận sống chết với ta ư?”
Khuôn mặt của Đồ Tư Yên ửng hồng, trong mắt lóe lên từng vầng sáng âm u.

Đôi mắt và đôi chân mày của nàng dần chuyển sang hình dạng vừa dài vừa hẹp, trong khi mười đầu ngón tay cũng nhọn dần, trông vô cùng sắc bén.
Vị trí bụng nàng có một luồng sáng trắng hồng lóe lên; Đồ Tư Yên vốn dĩ chưa từng bộc lộ quá nhiều yêu khí, nay lại bắt đầu kích phát yêu khí hiện ra, điều động yêu lực tăng lên đột ngột.
“Gàoooooo”
Giẫm mạnh một chân xuống đất, quẫy động số đuôi khổng lồ còn lại, nàng vung vẫy bộ móng vuốt sắc bén liên tục về phía trước.
Ầm ầm ầm ầm...
“Ta sẽ phá nát hết mấy ngọn núi nơi này, xem ngươi làm sao mượn được thế núi nữa.”
Pha Tử sơn bắt đầu sụp đổ liên tục, khói bụi khắp nơi.

Thậm chí, còn lấn át cả vầng lưu quang do lão ăn mày thi pháp.

Mặt đất đang rung chuyển ầm ầm bên dưới, còn mấy ngọn núi xung quanh cũng bắt đầu lay động.
“Hừ, ngươi cũng chỉ là một con Bát vĩ Yêu hồ mà thôi!”
“Khẩu khí lớn nhỉ? Chỉ một con Bát vĩ Yêu hồ thôi nhưng đủ để lấy mạng ngươi đấy!”
Ầm ầm...
Thế núi vỡ tung bắt đầu từ vị trí của hai người, sau đó lan dần ra xung quanh, càng xa càng nghiêm trọng.

Vị trí trung tâm mà lão ăn mày đang đứng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khu vực ngoại vi đã bắt đầu sụp đổ.
“Không ổn, còn có cư dân sinh sống quanh núi này! Trấn áp cho ta!”
Lão ăn mày đột nhiên trông thấy có hỏa khí của con người lóe lên rồi vụt tắt bên trong Pha Tử sơn.

Vì lẽ đó, lão vận khởi pháp lực toàn thân, liên tục bấm niệm pháp quyết bằng hai tay, dùng Trấn sơn pháp để ổn định thế núi của Pha Tử sơn.
“Ha ha ha ha ha...!Tiên nhân quả đúng là Tiên nhân! Để xem ngươi có thể trấn đến khi nào?”
Đồ Tư Yên cười rộ lên; đúng là nàng sẽ chịu thiệt thòi nếu giao thủ với lão ăn mày, nhưng nếu bàn về độ phá hoại thì nàng không hề thua kém.

Chiếc đuôi bị trấn áp lúc nãy cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, cả tám cái đuôi đều đồng loạt đánh tới, bốn đạo yêu quang xông thẳng lên trời, oanh kích vào núi non khắp nơi.

Lại có thêm bốn đạo yêu quang khác đâm mạnh xuống đại địa, đi kèm với một đôi móng vuốt, mang ý định tạo ra một cảnh long trời lở đất giữa vùng Pha Tử sơn này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.