Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 484: Pháp Chỉ Của Thượng Tiên Trông Giữ Núi Này





Trong khi một vài thợ săn đang than thở vì ngạc nhiên trên sườn núi xa xa, thật ra, Kế Duyên và lão ăn mày vẫn đang đứng dưới chân ngọn núi vừa trấn áp Đồ Tư Yên.

Lão ăn mày đã cố đánh thức Đồ Tư Yên bằng Thanh thần chi pháp, nhưng có lẽ là do cơ chế tự bảo vệ khi bị tổn thương nghiêm trọng, thần thức của nàng ấy vẫn trong trạng thái ẩn dật, thế nên khó mà tỉnh dậy.
Giờ phút này, tổn thương về mặt nguyên khí trên người Đồ Tư Yên không hề nhẹ, nếu dùng thủ pháp quá quyết liệt thì cũng không thích hợp.

Bằng không, sẽ dễ dàng khiến thần hồn bị trọng thương, thậm chí là chạy trốn khỏi cơ thể.

Vì vậy, đành tạm thời mặc kệ nàng ở nơi này, chờ nàng tự tỉnh lại.
Mặc dù Trấn sơn chi pháp này có thể trấn áp Đồ Tư Yên, nhưng đồng thời cũng không khiến nàng ta phải gánh chịu những tổn thương khác.

Không những thế, ngọn núi này còn có thể hấp thu chút ít linh khí, giúp nàng có cơ hội khôi phục lại nguyên khí, chỉ là thời gian sẽ rất lâu.

Ngược lại, tốc độ hồi phục tinh thần sẽ không quá chậm.
Rốt cuộc, đám thợ săn trên núi cũng không dám tới quá gần ngọn núi mới xuất hiện kia.

Sau khi quan sát một lúc, bọn họ vội vàng rời đi khi thấy sắc trời dần mờ mịt tối.

Lúc trở về, ai ai cũng đều hưng phấn, muốn kể lại cảnh tượng mà mình vừa thấy cho người dân trong làng nghe.
Kế Duyên và lão ăn mày tự thu lại phép thuật của riêng mình.

Ví dụ như Kế Duyên, vừa nãy hắn cũng thử thi pháp, bắn một giọt Long Diên Hương vào bên trong ngọn núi, nhưng Đồ Tư Yên vẫn không có phản ứng gì.
“Kế tiên sinh, xem ra chúng ta nên tạm gác lại chuyện này, chờ đến khi yêu nữ này tự thân tỉnh lại thôi.”
Kế Duyên chỉ có thể thở dài.
“Được thôi! Chỉ đành như vậy.

Cơ mà, bản thân Đồ Tư Yên đã là một con Bát vĩ Yêu hồ, vừa rồi còn đột ngột đạt đến cảnh giới của Cửu vĩ, liệu có biến cố nào phát sinh nữa hay không?”
Lão ăn mày mỉm cười.
“Kế tiên sinh cứ yên tâm.

Trấn sơn pháp của lão ăn mày ta vẫn không đến nỗi quá tệ, ngay cả trong Tiên đạo cũng hiếm có ai sánh bằng.

Dưới Trấn sơn chi pháp, yêu nữ kia không bao giờ có thể vận dụng được yêu lực, chỉ có thể tận dụng một lượng rất ít để duy trì sinh tồn và tu dưỡng.


Chỉ cần không có ngoại lực đánh vỡ ngọn núi này, vậy chắc chắn là nàng không thể thoát thân.”
Đoán rằng Kế Duyên sẽ hỏi thêm một câu nữa, lão ăn mày bèn bổ sung.
“Còn muốn dùng ngoại lực phá vỡ ngọn núi này, ngoại trừ việc đạo hạnh của kẻ đó không thể quá kém, thì bản thân ta cũng sẽ được báo động khi có biến cố phát sinh!”
Theo như lời của lão ăn mày là đạo hạnh không thể quá kém, Kế Duyên cũng không biết là phải cao siêu đến mức nào.

Dù gì đi nữa, phá hủy luôn dễ dàng hơn xây dựng nên.

Nhưng thiết nghĩ, dù không cần đạo hạnh phải cao hơn lão ăn mày, thì cũng không thua kém quá nhiều.
Tuy nhiên, lão ăn mày chém gió một hồi xong, sau đó lại suy nghĩ cẩn thận một chút, cuối cùng mới nói thêm.
“Chẳng qua, quả thật là có thủ đoạn riêng để phá ngọn núi này.

Nếu vùng núi này có Sơn thần cai quản địa mạch, vậy yêu nữ và sơn thần có thể dùng cách nội ứng ngoại hợp, cũng đủ khả năng rung chuyển được thế núi...”
Nói xong, lão ta nhíu mày nhìn xung quanh ngọn núi, lẩm bẩm.
“Không biết trên núi này có Sơn thần hay không?”
Sơn thần, Thổ địa, Hà bá, Thủy thần, hay nói cách khác chính là tu sĩ thần đạo bản địa, đều có một đặc điểm chung.

Đó là có thể ẩn nấp.

Miễn là kẻ ra tay không quá độc ác, không mang ý đồ hủy diệt toàn bộ đầm nước hay địa mạch, phá hủy toàn bộ, vị thần linh ấy mà muốn trốn tránh thì cũng khó mà phát hiện ra.
Trước đó, khi lão ăn mày đấu pháp với Đồ Tư Yên, động tĩnh suýt chút nữa đã khiến cho cả dãy núi Pha Tử Sơn đều phải sụp đổ.

Cho dù có thần linh trong ngọn núi này thì cũng phải lẩn trốn càng sâu càng tốt, nhất định không chịu hiện thân ra ngoài.
Lý do mà thuật Câu thần tồn tại chính là vì liên quan đến phương diện này.

Nhưng cũng chính vì tính đặc thù của loại thần linh như vầy, nên không hề dễ dàng để có thể tu luyện thuật Câu thần đến cảnh giới nhập môn, huống chi là tinh thông.
Hơn nữa, thuật Câu thần được coi là một trong những bí pháp thần thông cao cấp nhất.

Có rất ít tu sĩ hoặc thế lực tu sĩ nắm giữ pháp môn nguyên vẹn, mà nếu có cũng sẽ không dễ dàng truyền thụ ra bên ngoài.

Thậm chí, ngay cả đệ tử chân truyền, nếu không đủ đạo hạnh thì cũng không được truyền dạy.

Ngược lại, bản thiếu của pháp này thế mà được lưu truyền trong giới tu tiên, từ đó dẫn đến những sự khác biệt rõ rệt giữa những pháp môn Câu thần của từng người một.

Nhưng mặc dù thế, đây vẫn là một loại thần thông vô cùng quý giá.
Trên thực tế, lão ăn mày cũng đã từng nghĩ tới thuật Câu thần, thậm chí còn tu hành qua một pháp môn tương đối hoàn chỉnh.

Đáng tiếc thay, pháp môn này cũng chỉ là tương đối hoàn chỉnh mà thôi, chứ không hề thật sự hoàn chỉnh.

Mà sai một ly, đi một dặm; lão ăn mày vẫn không thể nào thi triển một cách thuận tay được.
Đối mặt với các thần linh mạnh mẽ, tất nhiên không cần phải nói; nhưng đến cả một vài thần linh yếu hơn thì cũng không thể chắc chắn là câu tới được.

Trên thực tế, cũng không phải hoàn toàn dựa vào may mắn, mà do các thần linh núi, sông, đất đai yếu ớt kia không thể kết nối chặt chẽ với địa mạch hay thủy mạch được, từ đó sẽ rất khó khăn khi phải mượn nhờ địa - thủy thế để câu đến.
Nhưng khi nghĩ đến tình huống hiện tại, lão ăn mày nghĩ rằng, có lẽ mình nên thử một chút.

Thế là, lão ta hạ giọng nói sau khi tự hỏi câu vừa rồi.
“Kế tiên sinh có từng nghe đến một loại thần thông có thể câu thần linh đến gặp.

Tuy làm thế là sẽ đắc tội với người ta, nhưng tình hình hiện tại phải làm như vậy thôi.”
Nghe xong lời này của lão ăn mày, Kế Duyên cảm thấy khá hứng thú.

Lão ăn mày này cũng biết Câu thần ư?
“Ý của Lỗ lão tiên sinh là đang nói về pháp Câu thần à?”
Phải biết rằng, suốt nhiều năm qua, Kế Duyên vẫn chưa từng thấy ai khác ngoài chính mình có thể thi triển thuật Câu thần đấy.

Đương nhiên, pháp Câu thần của hắn cũng được tính là loại đặc biệt hơn cả, vì pháp này được hình thành từ sắc lệnh đặc thù của bản thân.
Thế nên khi nghe nói lão ăn mày chuẩn bị thi triển Câu thần, hắn rất muốn quan sát thử, xem coi pháp của lão ta và mình có gì khác biệt nhau.
Nhìn thấy Kế Duyên vốn dĩ chỉ là hỏi thăm với vẻ ngạc nhiên thoáng qua, sau đó mới chuyển sang biểu cảm hứng thú, lão ăn mày bất chợt cảm thấy sảng khoái trong lòng, ngoài mặt thì mỉm cười, gật đầu đáp:
“Kế tiên sinh nói đúng.

Chính là pháp Câu thần! Phương pháp này rất phổ biến.

Lão ăn mày ta đây từng ngẫu nhiên nghiên cứu qua, đạt được một chút thành tựu nhỏ.

Dù chưa thể tự xưng là thông hiểu mọi đạo lý trong đó, nhưng đúng là có thể thử một lần.”
Chỉ chờ những lời này của lão ta, Kế Duyên lập tức tránh sang một bên, cố ý làm động tác nhường vị trí, thậm chí còn phất nhẹ tay về chỗ trống đó, nói:
“Lỗ lão tiên sinh, mời!”

Lão ăn mày cũng không khách sáo, vung nhẹ cánh tay phải, chỉ ngón trỏ lên trời rồi xoay tròn, úp lòng bàn tay trái xuống đất rồi chìa về phía trước.

Cùng lúc này, lão ngâm nga nho nhỏ vài chữ.

Không lâu sau đó, một vầng hào quang yếu ớt màu đỏ thẫm hiện ra giữa những đầu ngón tay của lão.
Lúc này, khuôn mặt lão ăn mày vô cùng nghiêm nghị.

Lão điểm ngón tay vào lòng bàn tay trái, nhẹ nhàng vẽ nên một loại phù pháp đặc thù nào đó.
Trong toàn bộ quá trình, Kế Duyên mải mê quan sát.

Hiển nhiên, pháp môn Câu thần của lão ăn mày rõ ràng là một con đường khác hẳn với của Kế Duyên.
Quá trình thi pháp cũng không hề dông dài, từ lúc bấm niệm pháp quyết đến lúc vẽ tay thành phù cũng chỉ mất ba bốn nhịp thở mà thôi.

Sau đó, ánh mắt của lão ăn mày ngưng tụ lại; lão búng ngón tay phải vào lòng bàn tay trái.

Sau một nhịp, lão nhẹ nhàng vỗ bàn tay trái xuống đất.
“Đùng...”
Vùng núi non dưới chân cả hai khẽ rung chuyển; một dạng gợn sóng nào đó chậm rãi lan dần về bốn phương tám hướng.

Về điểm này, quả thật cũng gần giống với pháp Câu thần của Kế Duyên.
“Mời Sơn thần của núi này đến gặp.”
Lôi âm mơ hồ vang vọng từ miệng của lão ăn mày, dần dà lan ra theo thần thông vừa thi triển.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở...!Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng cũng không thấy bất cứ vị Sơn thần nào xuất hiện trước mặt Kế Duyên và lão ăn mày.
Lão ăn mày đợi một hồi, cũng không hề cảm thấy xấu hổ.

Lão quay đầu lại, trầm ngâm nhìn về ngọn núi được tạo thành bởi Trấn sơn chi pháp của mình.
“Xem ra, dù núi này có Sơn thần, nhưng kết nối không quá chặt chẽ với địa mạch của cả vùng núi.

Lại thêm Trấn sơn chi pháp của lão ăn mày ta đã thay đổi thế núi, cuối cùng mới khiến Câu thần không có hiệu quả.

Đương nhiên, cũng có thể là do ngọn núi này không có Sơn thần.

Dù sao thì hoàng triều Đại Tú cũng biết về Thần đạo, cũng kiểm soát chuyện dân gian cực kỳ nghiêm ngặt.

Nếu triều đình không nguyện ý hỗ trợ, tinh quái bình thường cũng khó có thể thành thần.”
Kế Duyên cũng gật đầu.
“Quả thực có khả năng như vậy.

Nếu là thế, chúng ta cứ đi trước vậy.

Kế mỗ sẽ để lại chút ít thủ đoạn tại nơi này.”
Vừa nói xong, trong tay áo của Kế Duyên chợt có một lá phù màu vàng hình người bay ra ngoài.

Hình ảnh này cũng khiến lão ăn mày bên cạnh vô cùng tò mò trông sang.

Tại sao phải cố tình cắt lá bùa thành hình người như vậy, lại còn không viết vẽ bất cứ văn tự phù lục gì trên đó cả? Quá kỳ lạ rồi.
Kế Duyên nhẹ nhàng ném lá bùa bằng giấy vàng về phía trước.

Khi tấm giấy ấy vẫn đang lơ lửng trên không trung, một ánh huỳnh quang màu vàng óng ánh giống như một nhúm bột phấn đột ngột xuất hiện.

Ngay lúc này, Kế Duyên bình thản nói.
“Triệu hồi lực sĩ.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lá bùa bằng giấy vàng đã hoàn toàn biến thành một nhúm bột phấn ánh lên từng mảng sáng vàng óng ánh, quay vòng vòng và biến hóa dần trước mắt Kế Duyên và lão ăn mày.

Đến cuối cùng, một vị thần tướng cường tráng mặc kim giáp xuất hiện từ ánh hào quang kia.
Ngay khi vị Kim giáp lực sĩ xuất hiện, y lập tức thực hiện một động tác đúng chuẩn, chính là chậm rãi cúi đầu, chắp tay hành lễ với Kế Duyên, mở miệng chào hỏi bằng giọng nói tựa như chuông đồng rền vang:
“Tôn thượng.”
“Ừm! Dưới núi này trấn áp Yêu hồ Đồ Tư Yên.

Ngươi ở lại trông coi ngọn núi này, bảo vệ thế núi vững chắc, đừng để yêu nữ kia trốn thoát.”
Vẫn duy trì tư thế hành lễ, Kim giáp lực sĩ đáp lại bằng một giọng nói trầm ấm nhưng vang dội.
“Tuân pháp chỉ.”
Hai mắt lão ăn mày tỏa sáng, ánh lên vẻ kinh ngạc.

Lão nhìn chằm chằm vào vị kim giáp lực sĩ này, từ trên xuống dưới.

Đừng nói là từng trông thấy diệu pháp này, lão thậm chí còn chưa từng nghe qua đấy.


Tuy Tiên đạo cũng có các pháp hoặc phù pháp liên quan đến con rối, phân thân, hóa thân...!vô cùng đa dạng, nhưng không hề có đạo pháp nào tương tự như của Kế Duyên cả.
Sau khi nhận được pháp chỉ, Kim giáp lực sĩ bèn đứng thẳng người lên, hạ hai tay xuống, chậm rãi lui về phía sau hai bước.

Cuối cùng, thân ảnh của y dần dần phai nhạt, thấp thoáng hòa vào ngọn núi kia.
Dáng vẻ thấp thoáng ẩn hiện này chỉ có thể bày ra trong mắt của Kế Duyên và lão ăn mày; người bình thường chắc chắn không thể nhìn thấy được.
“Tốt rồi, Lỗ lão tiên sinh, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.

Kế mỗ còn chút chuyện cần hỏi quốc sư của hoàng triều Đại Tú này, không ở lâu trong núi được.”
“Ha ha, thế thì đi thôi!”
Hai đám mây mù chợt hiện ra dưới chân hai người, từ từ đỡ Kế Duyên và lão ăn mày bay lên không trung.

Nhưng sau khi bay lên đến độ cao mấy chục thước, Kế Duyên đột nhiên nhìn về một hướng nào đó trong rặng núi này.
Ở đó, mơ hồ có hỏa khí của người dân nổi lên, hẳn là thôn làng trên núi.

Nhưng tại đó, hắn cũng nhìn thấy một cỗ nguyện lực mờ nhạt bốc lên.

Không những thế, cỗ nguyện lực này sau khi bốc lên, lại hòa nhập vào các ngọn núi chung quanh, thay vì trực tiếp tiêu tán.

Do pháp sắc lệnh có liên quan đến khí Huyền hoàng, nên Kế Duyên đã nghiên cứu rất sâu kỹ về đạo này, chắc chắn không thể nhìn lầm được.
Thời điểm này cũng là lúc nhóm thợ săn kia quay trở lại sơn thôn.

Họ đang trắng trợn khoe khoang về cảnh tượng mà bản thân đã thấy, còn thêm mắm dặm muối, miêu tả sự lợi hại của Sơn thần hay sự vĩ đại của ngọn núi lớn.

Từ đó, thôn dân lại càng sùng bái ngọn núi lớn kia hơn.
‘Nguyện lực không hề tan biến à?’
Kế Duyên nhíu mày, vô thức nhìn thoáng qua lão ăn mày.

Chẳng lẽ lại có Sơn thần trong núi này ư?
“Kế tiên sinh bị sao vậy? Nếu mệt mỏi, để lão ăn mày này điều khiển mây bay cho.”
“Không phải.

Lỗ lão tiên sinh chờ một chút nhé! Chúng ta xuống dưới xem thử một lần.

Lúc này, cứ để Kế mỗ ra tay thử xem.”
Nói xong, đám mây mù dưới chân dần hạ xuống theo sự khống chế của Kế Duyên.
“Ra tay thử xem? Mà thử cái gì chứ?”
Lão ăn mày sững sờ một lúc, để rồi chợt nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Kế Duyên vừa rồi.

Ngay khi lão ngạc nhiên nhìn đến Kế Duyên, hắn cũng đã vận khởi pháp lực ngay khi đáp xuống.
“Mời Sơn thần của núi này đến gặp.”
Vừa lúc âm thanh của Sắc lệnh truyền đi, Kế Duyên cũng giẫm mạnh chân phải của mình xuống đất.
Một cơn gợn sóng như nước chảy lan dần ra xa; ngay sau đó, một làn khói mù từ mặt đất xoay tròn lên.

Tiếp theo, một gã tinh quái màu vàng đất, mặc áo vải, xuất hiện với vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Ngay khi vừa xuất hiện, gã lập tức tranh thủ thời gian quý giá này, hành lễ với Kế Duyên và lão ăn mày.
“Sơn thần Pha Tử Sơn, bái kiến hai vị tiên trưởng! Bái kiến hai vị tiên trưởng!”
Quả thật là thế!
“Sơn thần không cần đa lễ.

Vì ngươi không có miếu thờ trong rặng núi này, bất đắc dĩ lắm thì ta mới dùng pháp Câu thần gọi ngươi đến đây.”
Trả lời gã Sơn thần xong, Kế Duyên mới quay sang lão ăn mày.
“Núi này đúng là có Sơn thần đấy, nhưng quả thật là không hề kết nối chặt chẽ với địa mạch.”
Lão ăn mày: “…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.