Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 500: Sơn Thần Ngọc Như Ý Tiền





Cưỡi mây bay một hồi lâu, lão ăn mày nhìn lại hướng Pha Tử sơn, lắc đầu nói một câu.
“Con hồ ly này từ đầu đến cuối không hề nói thật.”
Kế Duyên gật đầu.
“Nhưng đôi khi, dù người ta có nói láo hoàn toàn thì không phải là chúng ta cũng không lấy được tin tức nào.

Ít nhất, có vẻ như Đồ Tư Yên hơi không đủ sức.

Về phần Cửu Vĩ Hồ của Ngọc Hồ Động Thiên có biết nàng ấy bị trấn áp ở đây hay không, chúng ta cũng chẳng rõ.”
Lão ăn mày suy nghĩ một chút rồi phụ họa.
“Nếu yêu nữ Đồ Tư Yên này thật sự mưu toan gì đó, mà đó lại do Cửu Vĩ Hồ bày mưu tính kế, vậy chắc chắn Cửu Vĩ Hồ sẽ chú ý mỗi thời mỗi khắc.

Ngay thời điểm Đồ Tư Yên bị trấn áp, có lẽ Cửu Vĩ Hồ đã có cảnh giác trong lòng rồi.”
Nói đến đây, lão ăn mày không nhìn Pha Tử sơn nữa, quay sang nói với Kế Duyên.
“Như vậy, đây đều là do con yêu quái này tự tung tự tác à?”
Kế Duyên lắc đầu, nói.
“Vẫn chưa thể kết luận được.”
Mấy năm gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ ​​quái.

Đương nhiên, dù sao đây cũng là thế giới có thần linh và yêu quái.

Thế giới rộng lớn như vậy, chuyện kỳ ​​quái gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng suy cho cùng, tấm lòng của Kế Duyên có thể bao dung thiên địa vạn vật, thế nên mới hay suy nghĩ nhiều.
“Thật đáng tiếc, nàng ta lại là Bát vĩ Yêu hồ của Ngọc Hồ Động Thiên, không tiện xử trí quá đáng.

Bằng không, cứ tước bỏ Tam hoa chi khí của nàng ta, khiến nàng ta không thể đắc Đạo được.

Cho nàng nếm mùi lợi hại!”
Câu nói vừa rồi của lão ăn mày khiến Kế Duyên thầm chú ý đến.

Hắn rất tò mò về cái gọi là tước bỏ Tam hoa chi khí trong lời nói của lão ăn mày.

Đồng thời, làm thế nào để tước bỏ? Nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi, hắn chỉ có thể âm thầm ghi nhớ, tìm cơ hội nghiên cứu thảo luận sau.
Cùng lúc đó, Kế Duyên cũng suy nghĩ xa hơn khi nghe lão ăn mày nói chuyện vừa rồi.
Thế giới này quá mức rộng lớn và có quá nhiều thông tin.


Kế Duyên chỉ có thể dựa vào tự bản thân tiếp xúc, một ít kinh nghiệm phong phú và kiến ​​thức của mình, thế nên mới có thể hiểu rõ chút ít về Ngọc Hồ Động Thiên.
Cũng giống như các vùng thủy trạch khắp cả thiên hạ và tứ hải có chân long thực sự thống trị, Ngọc Hồ Động Thiên cũng là một địa phương có tiếng nói rất mạnh trong nội bộ Yêu tộc.

Dù không có bất cứ một công văn chính quy nào xác nhận chuyện này, nhưng đây là một loại ước định dựa trên sự cân bằng của các bên liên quan.
Trên đời không tồn tại sự công bằng tuyệt đối.

Lão ăn mày dám trấn áp Đồ Tư Yên trăm năm cũng là do kiêng dè Ngọc Hồ Động Thiên, thay vì trực tiếp giết thẳng nàng đi.

Lão chưa từng tới Ngọc Hồ Động Thiên, nhưng vẫn phải nể mặt Cửu Vĩ Hồ.
Về phần Kế Duyên, hắn còn kiêng dè hơn cả lão ăn mày nữa.

Ngoài việc kiêng dè, hắn còn có hàng ngàn suy nghĩ trải dài hơn.

Và thậm chí, hắn đã bắt đầu cân nhắc có nên xuất quân cờ Lục Sơn Quân ra ngoài hay không.
“Kế tiên sinh, nghĩ gì thế?”
Lão ăn mày không khỏi tò mò hỏi khi thấy Kế Duyên im lặng hồi lâu.
‘Lẽ nào Kế Duyên không muốn biết lão ăn mày ta làm thế nào để tước bỏ tam hoa chi khí của người khác à? Loại diệu pháp thần thông này hầu như không hề được truyền bá ra bên ngoài cơ mà, hay hắn đang suy nghĩ những lời ta nói?’
Tam hoa chi khí chỉ là một cách nói của chính lão ăn mày đây.

Trên thực tế, khi đắc đạo, tam hoa sẽ hiện ra; bản thân nó là một khái niệm tương đối trừu tượng.

Điều này được gọi là “cái nhìn đầu tiên về sự ảo diệu của Động huyền.”
Thật ra, có rất nhiều phương pháp để tước bỏ căn cơ tu hành của mọi người.

Chẳng hạn như, phá vỡ kinh mạch của người đó, phá hủy các huyệt đạo hoặc làm tổn hại nguyên thần.

Nhưng xưa nay, không bao giờ có bất kỳ tiên pháp nào được ghi lại trong Đạo tàng là có thể tước bỏ Tam hoa chi khí cả.

Thế nên, loại thần thông hay dị thuật này chắc chắn có đẳng cấp rất phi phàm.
“Ồ, không có gì không có gì; chỉ là chợt nghĩ đến một ván cờ.”
Lão ăn mày bĩu môi, có vẻ như là tự thân lão đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trông như Kế Duyên cũng chẳng hề hứng thú gì về việc tước bỏ Tam hoa cả.
“Chúng ta vẫn nên nghĩ về việc luyện chế pháp bảo thôi.

Kế tiên sinh, bến Nguyễn Sơn hiện tại đã đông đúc.

Chúng ta đến đó xem nào.

Nói không chừng, còn có thể tìm thấy thổ linh chi vật đủ tư cách luyện vào pháp bảo nữa.”
“Ừ, đi thôi!”
Hai người cưỡi mây bay lên, phi hành về hướng Cửu Phong Sơn.
Tại Cửu Phong Sơn nằm bên trong địa hạt của bến Nguyễn Sơn, phiên chợ vẫn rất sôi động.

Nói cách khác, trong lúc đại hội Tiên Du diễn ra, nơi đây chính là khu chợ sôi động nhất trong phạm vi hoạt động của những người tiên tu chi sĩ.

Người, yêu, tinh, thần, tiên tu...cùng tồn tại hài hòa ở đây trong một mức độ nhất định.
Kế Duyên và lão ăn mày đi dạo một vòng ở đây, tham quan hết mọi nơi trong phiên chợ, tìm khắp các tòa nhà có treo “biển hiệu”, nhưng cũng không tìm ra thứ nào phù hợp.

Ừm, hay nói đúng hơn là, không tìm thấy thứ mà lão ăn mày cảm thấy phù hợp.
Trong một bảo các có tên “Linh Bảo hiên”, một gã tu sĩ mặc khoác ngắn, đeo lệnh bài, đang nhiệt tình dẫn Kế Duyên và lão ăn mày lên tầng hai.
“Hai vị đạo hữu, cẩn thận cấm chế trong tòa nhà nhé.

Vì có khách lệnh, Linh Bảo hiên chúng ta cũng có một loại bảo vật mang Thổ linh hiếm có! Hai vị đến lần này là đúng dịp rồi đấy!”
Mặc dù lão ăn mày mặc đồ rách rưới cả người, nhìn từ trên xuống là biết ngay một tên ăn mày chính cống, nhưng vì đây là tiên tu chi sĩ đứng ra mở gian hàng nên chắc chắn không thể có tình trạng dùng mắt chó nhìn người rồi.

Ít nhất là chắc chắn không thể với Kế Duyên và lão ăn mày đây, rõ ràng hai người này có đạo hạnh không cạn nha.
Về phần cách ăn mặc rách nát của lão ăn mày thì cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.

Đó là do tính tình quái dị của người tu hành mà thôi.

Thậm chí, còn có người nghiên cứu qua Vật hóa chi pháp, biến mình thành hoa lá, cỏ cây, thậm chí là núi non, mây trời.

Do đó, việc mặc quần áo rách rưới là chuyện rất bình thường.
Kế Duyên và lão ăn mày đã đi xem hàng ở rất nhiều địa phương; nơi đây trông không giống với thời điểm lúc mới tới khi trước.

Kế Duyên vẫn còn hơi tò mò, mà lão ăn mày đã không còn hứng thú gì nữa.
“Đến rồi đến rồi.


Mời hai vị đi cùng ta.

Mời vào đây ngồi nghỉ ngơi, ta lên lầu ba thu lấy Thổ linh chi vật.”
Khi lên lầu thì hiển nhiên cũng có trận pháp.

Vừa lên đến, cảnh vật thay đổi ngay trong nháy mắt.

Khi bước đến tầng hai, nơi đây chỉ là một địa phương trông tựa như sảnh tiếp khách, chứ không phải nơi cất chứa bảo vật gì.
Sảnh phòng không lớn lắm, so với quy mô của tòa nhà thì chắc chắn không chiếm hết tầng hai.

Rõ ràng đây cũng là một trong những thay đổi do trận pháp; nói không chừng, tầng hai vẫn còn nhiều gian phòng khác.
Sau khi đi lên tầng ba một hồi, vị tu sĩ của Linh Bảo hiên kia mới đi xuống, trong tay còn nâng theo một chiếc hộp bằng gỗ.

Y bước nhanh đến cạnh Kế Duyên và lão ăn mày, đặt chiếc hộp gỗ xuống bàn rồi mở ra.
“Hai vị đạo hữu, mời xem.”
Kế Duyên nhìn lướt qua là biết đó là vật gì.

Hắn đã từng nhìn thấy thứ này rồi, lão ăn mày còn mở lời nhanh hơn cả hắn.
“Sơn Thần thạch? Ối dào...”
Trong hộp gỗ có hai thứ, dễ thấy nhất là một viên đá màu vàng đen cỡ nắm tay, dưới viên đá có một lớp đất vàng.
Vừa nói chuyện, lão ăn mày vừa lắc đầu.

Đó chỉ là vật tầm thường; Sơn Thần thạch tuy hiếm nhưng làm sao có thể so sánh được với những thứ mang đẳng cấp như Tam muội Chân hỏa, Quý thủy Kim lân hay Thiên đạo Kiếp lôi cơ chứ?
Kế Duyên cũng dở khóc dở cười.

Kỳ thật, hắn cho rằng Sơn Thần thạch cũng đã đủ tốt, nhưng nghĩ đến muốn luyện chế ra một loại pháp bảo mạnh mẽ, quả thật là cần tìm tài liệu tốt hơn một chút.

Vì bị lão ăn mày ảnh hưởng, hắn cũng dần khó tính hơn rồi.
“Này này, đạo hữu nói nhầm rồi! Đây không phải là Sơn Thần thạch, mà là Sơn Thần ngọc!”
“Sơn Thần ngọc ư?”
Kế Duyên tò mò hỏi.

Hắn chưa từng nghe qua danh từ này, còn lão ăn mày bên cạnh cũng hơi sững sờ.

Thế là, lão tập trung sự chú ý của mình vào viên đá một lần nữa.
Vị quản sự này lập tức gật đầu đáp lại, tiếp theo là dùng hành động thiết thực để chứng minh.

Y lấy viên đá màu đen vàng to bằng nắm tay từ trong hộp ra, lẩm bẩm gì đó trong miệng, đồng thời điều khiển linh khí trong phòng hội tụ vào viên đá, lại truyền thêm một ít pháp lực vào nó.
Sau động tác này của người quản sự, phần bên trong hộp gỗ dần rung chuyển mạnh.

Và ngay sau đó, một hạt đất nhỏ bay đến lòng bàn tay người quản sự.

Sau khoảng ba nhịp thở, tất cả các mảng đất trong hộp gỗ đều bay lên, lơ lửng xung quanh tay phải của y, tạo thành một hình cầu đất vàng rỗng ruột.
“Hai vị, nhìn kỹ nhé!”
Bùn đất giữa không trung đột nhiên biến đổi hình dạng, có khi hội tụ thành một dải, có khi ngưng tụ lại một điểm, có khi biến thành hình thái thực vật, hoặc có khi xoay tròn không ngừng.
“Tương truyền rằng, Sơn Thần ngọc chính là quả tim của tinh quái Thổ linh có đạo hạnh thâm sâu.

Đến thời khắc tọa hóa vào cuối đời, tu vi cả đời sẽ hòa vào đất vàng, chỉ còn mỗi quả tim là tồn tại! Hai vị đạo hữu, vật này có thể hợp pháp nhãn của hai người hay không?”
Vị tu sĩ này vừa rồi cũng không sử dụng bất kỳ thần thông ngự Thổ nào.

Y hoàn toàn dựa vào viên đá trong tay để điều khiển sự biến hóa của bùn đất.

Đây không còn là điều mà Sơn Thần thạch có khả năng làm được.

Đoán chừng, vật này quả thật là Sơn Thần ngọc, có thể ngộ chứ không thể cầu.
Lão ăn mày nhìn Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, nếu là Sơn Thần ngọc, vậy cũng miễn cưỡng đủ tư cách bổ sung vào vị trí Thổ linh trong ngũ hành rồi, đúng không?”
Kế Duyên cũng cảm thấy rất thích hợp, thế nên nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy.

Chẳng qua, không biết Linh Bảo hiên cần cái giá gì để bằng lòng nhượng lại viên Sơn Thần ngọc này?”
“Ha ha, tuy rằng chúng ta đều là người tu tiên, nhưng từ khi mở ra Linh Bảo hiên này, đương nhiên sẽ bị nhiễm vào khí tức của thương nhân rồi.

Do đó, đã buôn bán làm ăn thì không thể thua thiệt được.

Hai vị đạo hữu đều là cao nhân, ắt hẳn cũng không để tại hạ khó xử...”
Sau khi nói hàng đống lời khách sáo, tu sĩ quản sự này bèn đi thẳng vào nội dung chính.
“Như thế này nhé, nếu hai vị đạo hữu có thứ gì trân quý, có thể lấy ra để tại hạ mở rộng tầm mắt được không? Dù tầm mắt của tại hạ có quá kém đi chăng nữa, trong hiên cũng sẽ có những đạo hữu khác thẩm định.

Còn nếu không có bảo vật nào, cũng có thể dùng Ngũ hành ngưng tụy để đổi theo một tỷ lệ nhất định.
Kế Duyên gật đầu, miệng không nhúc nhích nhưng lập tức truyền âm với lão ăn mày.
“Lỗ lão tiên sinh, ngươi có thể cho Kế mỗ mượn một ít Ngũ hành ngưng tụy được không? Hay có bảo vật nào khác thích hợp mang ra đổi chác hay không?”

Lão ăn mày nhìn chằm chằm Kế Duyên, sau đó truyền âm trả lời.
“Kế tiên sinh, ta là một người ăn mày á, ngươi còn hỏi mượn tiền ta à? Đừng nói là, ngươi ‘không có tiền’ nha?”
Nếu nói Kế Duyên nghèo tiền nghèo bạc ở phàm tục, lão ăn mày sẽ tin.

Nhưng về đồng tiền chủ chốt của giới Tu hành, chẳng lẽ hắn cũng không có ư?
‘Chẳng lẽ mình lại phải dùng pháp tiền nữa à? Hay mình nên quay lại Cửu Phong Động Thiên để hỏi mượn bên Ngọc Hoài Sơn đây?’
Nếu dùng pháp tiền để đổi lấy vài vật linh tinh thì cũng có thể.

Nhưng hiện tại, viên Sơn Thần ngọc này rất quý giá, và tuy rằng luyện chế pháp tiền rất phiền phức nhưng đối với Kế Duyên lại chính là một chuyện làm ăn không cần phải bỏ vốn.

Như vậy, liệu có thích hợp hay không?
Cơ mà, Kế Duyên vẫn thử lấy pháp tiền ra.

Chuyện làm ăn buôn bán chú trọng ở chỗ ngươi tình - ta nguyện.

Đối với từng người, một món hàng tốt chính là một món hàng hữu dụng; hắn cũng không cần phải mang quá nhiều gánh nặng trong lòng.
“Vật này do Kế mỗ tự mình luyện chế; pháp lực trong nó vẫn rất tinh thuần.

Đồng tiền này có thể hóa nhập vạn pháp tùy theo tâm ý của người sử dụng.

Đạo hữu xem thử, có thể dùng vật này trao đổi được không?”
Đồng pháp tiền này có bề ngoài khá tốt.

Ngay khi Kế Duyên vừa lấy ra, vật này đã thu hút sự chú ý của lão ăn mày và người tu sĩ của Linh Bảo hiên.
“Đạo hữu, có thể cho tại hạ xem xét cẩn thận hay không?”
Kế Duyên rất hào phóng đưa ra một đống các đồng pháp tiền, trong khi người tu sĩ Linh Bảo hiên trịnh trọng cầm lấy, sau đó cẩn thận cảm nhận trong lòng bàn tay.
“Đạo hữu không cần căng thẳng, có thể thử sử dụng một đồng.”
“Thử sử dụng một đồng à? Vậy thì...!Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Người tu sĩ của Linh Bảo hiên bèn trả lại số pháp tiền còn thừa cho Kế Duyên, chỉ giữ lại đúng một đồng trong tay.

Lần này, y trực tiếp cầm Sơn Thần ngọc bằng một tay, tay còn lại nắm chặt pháp tiền.

Tiếp theo, y mượn nhờ Sơn Thần ngọc để tiến hành ngự thổ.

Trong quá trình này, y không hề dùng pháp thuật của bản thân, mà là lay động pháp tiền để thi pháp.
Xoẹt xoẹt xoẹt....
Đất vàng xung quanh nhanh chóng hội tụ lại, ngưng tụ liên tục trước Sơn Thần ngọc, khiến thể tích của nó được tích súc đến cực điểm trong nháy mắt.
Người tu sĩ này cắt đứt đi nguồn pháp lực, thế mà đồng pháp tiền trong tay chỉ mờ nhạt đi một ít mà thôi.

Sau đó, y vung tay, vẫy nhẹ về phía khối bùn đất đang lơ lửng trước mặt.
Một âm thanh giòn giã “Rắc...” vang lên; bùn đất rơi lả tả xuống, để lộ ra một vật kim loại bên trong.
“Ngưng Thổ - sinh Kim! Không ngờ mình lại thi triển ra được rồi! Rốt cuộc mình đã thành công được một lần ư? Không đúng, đây không phải là thành công của mình, là của vật này!”
Người tu sĩ này lập tức nhìn xuống đồng pháp tiền.

Chỉ vẻn vẹn với một lần thi pháp thử, y đã hiểu được diệu dụng của vật này, quả nhiên đúng là thiên biến vạn hóa.
“Đạo hữu, ngươi có bao nhiêu đồng Như Ý tiền này? Nếu như...”
Người tu sĩ này nghiến chặt răng, nhìn về phía mớ pháp tiền trong tay Kế Duyên, ước chừng có ba mươi đồng.
“Nếu có một trăm đồng, ta sẽ bán Sơn Thần ngọc cho đạo hữu!”
Kế Duyên thở phào nhẹ nhõm.

Vậy này là hắn để dành cho các trường hợp khẩn cấp, tuy rằng không thể luyện chế quá nhiều, nhưng vẫn còn hàng tồn đến mấy trăm đồng.
“Được rồi, một trăm đồng thì một trăm đồng! Nhưng cái tên Như Ý tiền đúng là nghe êm tai hơn pháp tiền đấy.”
Nhìn thấy nụ cười của Kế Duyên, người quản sự đây biết mình đã ra giá hơi thấp rồi.

Tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng dù sao thì y cũng không tự trách quá nhiều.

Về giá trị, y cảm thấy chuyến mua bán này không hề thua lỗ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.