Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 502: Đủ Người





Những đồ vật có thể được xem là pháp bảo pháp khí trong tay Kế Duyên chính là bút lông sói và gậy trúc màu xanh biếc.

Nhưng mấy thứ này được làm ra cũng không hẳn là đi theo con đường luyện chế pháp bảo chính thống, rất tùy duyên như nhà Phật vậy.

Một cái dùng để viết chữ, một cái lại dùng để câu cá.
Đương nhiên hiệu quả vẫn không tệ.

Hơn nữa, dường như ở bên cạnh Kế Duyên trong thời gian dài nên lúc nào chúng cũng không bị dính bụi bẩn, nhờ vậy mà mấy đồ vật được luyện chế tùy duyên này cũng không hề tầm thường chút nào.
Loại tiên khí như Thanh Đằng Kiếm thì lại ở một cảnh giới khác, liên quan đến sự ảo diệu của thiên địa, chỉ thua kém thuế biến của một đạo Sắc lệnh của hắn một chút.

Đồng thời, mượn nhờ vỏ kiếm, dây leo và xuân sinh chi khí, nó có thể chậm rãi tự mình rèn luyện mà thành.

Để đạt tới mức độ như ngày nay, Kế Duyên chiếm ba phần, bản thân Thanh Đằng kiếm chiếm sáu phần, còn một phần còn lại chính là những năm tháng "luyện thân luyện kiếm" trước kia của đệ nhất cao thủ trong thiên hạ - Tả Ly.
Vì vậy, Kế Duyên chuẩn bị dùng sợi dây tơ vàng luyện chế thành pháp bảo, đây có thể xem là thủ pháp luyện chế pháp bảo chính quy đầu tiên của hắn.

Hơn nữa, lúc này lại có chất liệu đặc thù nên hắn càng mong chờ hơn, tự nhiên cũng muốn làm cho tốt nhất.
Tuy đề nghị của lão ăn mày hơi khoa trương, nhưng Kế Duyên cẩn thận nhớ lại, với những mối quan hệ của hắn hiện nay thì cũng không phải là không làm được.
Nhất định hắn có thể mời được Cư Nguyên Tử.

Lão ăn mày nói Cư Nguyên Tử miễn cưỡng đủ tư cách nhưng hắn hiểu rõ Cư Nguyên Tử hơn.

Tu vi của người này có lẽ không bằng lão ăn mày nhưng lại giỏi về nghiên cứu.

Ngọc giản Sắc lệnh pháp lúc trước quả thực đã làm Kế Duyên giật mình đấy, rất thích hợp để luyện những món đồ có góc, có cạnh, có kết cấu bực này.
Lão ăn mày thì không cần phải nói.

Thậm chí Kế Duyên còn cảm thấy lão ăn mày còn để tâm hơn cả bản thân hắn nữa.
Với thanh danh của Tiên Hà Đảo, ngay cả Thành Hoàng huyện Ninh An còn từng nghe qua.


Nếu nói không có nhân vật Chân Tiên, Kế Duyên cũng không tin, nhưng cũng chưa chắc người đó sẽ đến đại hội lần này.
Nếu như lần này Tiên Hà Đảo có tiên tu đẳng cấp Chân Tiên hoặc tiếp cận Chân Tiên đến đây, Kế Duyên cảm thấy có khả năng mình sẽ mời được đối phương.

Cuối cùng cũng đã có bốn người.
Bốn người này đều từng kết thiện duyên với Kế Duyên, có thể xem là đủ tin tưởng.

Người thứ năm tìm được ở đại hội Tiên Du hay không thì không biết, mời được hay không vẫn là một chuyện nữa.
Nhưng Kế Duyên cũng không quá lo lắng.

Hắn hoàn toàn có thể tìm lão Long mà, đường đi hơi xa một chút nhưng với giao tình giữa hắn và lão Long, đối phương nhất định sẽ đến.
Còn nếu giả sử như Tiên Hà Đảo cũng không muốn giúp đỡ, ở đại hội Tiên Du cũng không tìm được người thích hợp thì hắn vẫn còn một biện pháp.

Vì pháp bảo sợi dây thừng này, dù phải dùng bất cứ giá nào, không cần để ý đến mặt mũi, hắn cũng phải đưa tin cho Phật ấn Minh Vương.

Lúc trước, hai người cùng nhau luận đạo đều thu được lợi ích không nhỏ, lão hòa thượng tám thành sẽ đến!
Vào lúc lão ăn mày vừa nói tìm năm người cùng nhau luyện bảo, thì trong đầu Kế Duyên đã điểm qua mội lượt, hạ quyết tâm phải tìm đủ năm người cùng luyện bảo.
"Lỗ lão tiên sinh nói không sai.

Khó có được cơ hội được luyện chế một kiện bảo bối lợi hại, không có cớ gì lại không làm cho tốt nhất cả!"
"Đúng vậy, đúng vậy.

Hơn nữa, sợi dây thừng tơ vàng kia lại không có trong Ngũ hành, lấy các vật Ngũ hành làm cơ sở, lại còn hóa Âm Dương Ngũ Hành, đây quả thực là thiên địa trọng khai.

Ngay cả những người có tu vi như ta và ngươi thì cũng chẳng mấy khi có thể gặp được cơ hội này đâu!"
Hai người đã nghiên cứu thảo luận một hồi, càng nói càng cảm thấy có thể thực hiện.

Tốc độ cưỡi mây của lão ăn mày cũng nhanh hơn không ít, bay trên bầu trời, xé rách những đám mây.

Khi ánh mặt trời chói chang lóa mắt, hai người lại một lần nữa nhìn thấy chín đỉnh núi hư ảo giữa tầng mây.
"Chỉ sợ đại hội Tiên Du lần này chính là muốn pháp bảo của Kế tiên sinh tăng thêm một phần sức mạnh rồi."
Kế Duyên khẽ cười.
"Việc này đừng quá ồn ào thì tốt hơn."
"Cũng đúng.

Chúng ta không phải mấy kẻ phô trương, cứ hỏi thăm càng ít người càng tốt..."
Lão ăn mày cắn răng, nói.
"Nếu thật sự không được, lão ăn mày ta dù phải dùng bất cứ giá nào, dù có từ bỏ mặt mũi, cũng phải mời Chân Tiên Chưởng giáo Càn Nguyên tông!"
Lời này vừa nói ra, Kế Duyên hơi sững người, sau đó thấy có chút cảm động.

Hắn cũng xem như hiểu rõ tính tình của lão ăn mày.

Từ lần trước, hắn đoán rằng Chưởng giáo của Càn Nguyên tông có lẽ là sư huynh của lão ăn mày.

Bây giờ, lão ăn mày đã lập môn hộ khác, tuy rằng vẫn còn để ý đến Càn Nguyên tông nhưng từ trước đến nay lão lại rất coi trọng thể diện.

Nếu lão không quá để tâm đến pháp bảo này, chắc chắn lão sẽ không cầu đến sư huynh của mình đâu.
"Không phiền Lỗ lão tiên sinh phải phí tâm tư, dù có chuyện gì, Kế mỗ cũng có thể đưa tin về Đại Trinh, mời Long Quân của Thông Thiên giang hỗ trợ.

Ừ, giờ Kế mỗ sẽ trực tiếp truyền tin luôn.

Việc luyện chế bảo vật này tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai mà thành được."
Nói xong, Kế Duyên lấy ra một con hạc giấy nhỏ từ trong ngực.

Sau đó hắn điểm nhẹ một chút, thân kiếm của Thanh Đằng kiếm đã hiện ra, đỡ lấy hạc giấy nhỏ.
"Đi sớm về sớm."
"Ô...ô...n...g..."
Tiên kiếm hơi chấn động.

Một khắc sau, nó đã hóa thành cầu vồng rời đi, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt.
Lão ăn mày nhìn xem một màn này, vỗ đầu một cái.

"Ôi trời, ôi trời, suýt chút nữa quên mất, Kế tiên sinh và Long Quân kia là bạn thân.

Ngươi chỉ cần mở miệng, lão ấy sẽ đến thôi! Vậy là có bốn người rồi! Đi thôi đi thôi, đến Cửu Phong Động Thiên nào, ha ha ha ha..."
Lão ăn mày cười lớn, thanh âm chấn động phóng lên không trung.

Xung quanh có mấy tu sĩ tiếp khách của Cửu Phong Sơn đang khống chế Thanh Diệp thuyền, chuẩn bị dẫn các tiên tu bên ngoài vào Cửu Phong Động Thiên, một vài chiếc Thanh Diệp thuyền rất lớn đang phi hành trên những ráng mây.

Chợt nghe thấy tiếng cười của lão ăn mày, tất cả đều ghé mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên ráng mây, có một mảng mây trắng bay tới, nhìn như rất chậm nhưng lại cực nhanh.

Ở trên mây có một tu sĩ mặc thanh sam, đứng chắp tay, tóc dài bay phiêu đãng, một lão già mặt mày hồng hào mặc quần áo tả tơi.

Tiếng cười kia chính là của lão giả có bộ dáng ăn mày.
"Ha ha ha ha ha.

.

."
Trong chớp mắt, mây trắng đã bay qua mấy chiếc Thanh Diệp thuyền, sau đó dung nhập vào vách ngăn đại trận của Cửu Phong Sơn, xuyên thấu qua những cảnh sắc hư ảo, còn có thể nhìn thấy đám mây đang tiến về một ngọn núi ở phía xa, cuối cùng khuất hẳn tầm nhìn của mọi người.
Trên một chiếc Thanh Diệp thuyền, có mười mấy người thuộc về một tông môn lần đầu tham dự đại hội Tiên Du.

Đối với bực tiên đạo thịnh hội lần này, ai nấy đều rất kích động.

Giờ phút này, cả đám đang mê mẩn.
"Không hổ là đại hội Tiên Du, có vô số tiên đạo cao nhân!"
Trên thuyền, một vị trưởng bối của tông môn kia cảm khái nói vậy, dẫn tới những đồng môn xung quanh cũng nhỏ giọng phụ họa theo.
Lão ăn mày và Kế Duyên đáp mây bay thẳng một đường, nơi dừng chân đầu tiên chính là Ngọc Trúc Uyển.
Quả nhiên, hai người chẳng hề phí công nói chuyện với Cư Nguyên Tử.

Kế Duyên chỉ mới nói mời lão hỗ trợ cùng luyện chế một kiện pháp bảo, Cư Nguyên Tử đã lập tức đáp ứng.
Sau đó, lão ăn mày và Kế Duyên cùng nói kỹ hơn cho Cư Nguyên Tử nghe.

Khi biết mình sắp sửa luyện chế pháp bảo gì, Cư Nguyên Tử vốn vẫn đang trầm ổn bình thản cũng nảy sinh hứng thú.

Thậm chí, lão còn không muốn ở lại Ngọc Trúc Uyển nữa,mà theo hai người đi bái phỏng đạo hữu khác.
Chuyện này có ba tầng ý nghĩa với Cư Nguyên Tử.

Một là lão rất thích giúp đỡ Kế Duyên, hai là lão cũng thấy cực kỳ hứng thú với pháp bảo này, hoặc nói là rất hứng thú với quá trình luyện chế pháp bảo; và điểm thứ ba thực tế nhất chính là lão có thể trao đổi với một vài cao nhân khác.

Đây mới là thứ có lợi cho Ngọc Hoài Sơn.
"Kế tiên sinh, thật sự là đi tìm Tiên Hà Đảo trước à? Ngài có giao tình với Tiên Hà Đảo không?"
Cư Nguyên Tử tò mò hỏi một câu.

Hình như trong lúc nói chuyện phiếm với Kế Duyên trước đây, Kế tiên sinh còn hỏi về sự tình trên Tiên Hà Đảo, nếu vậy thì Kế tiên sinh biết rất ít về Tiên Hà Đảo mới đúng.
"Ừ, mấy năm trước ta từng gặp mặt một lần."
Lão ăn mày nhăn trán, do dự nói.
"Kế tiên sinh, đám người Tiên Hà Đảo đều có tâm khí rất cao.

Nếu chỉ gặp mặt một lần, còn đi làm phiền người ta, nếu người ta mời không đến thì không nói, chúng ta còn phải nói rõ chuyện luyện bảo cho bọn họ nữa đấy."
"Cứ thử một chút đi!"
Ba người tìm đến vị tu sĩ đón khách ở ngọn núi Tiên Lai Phong, hỏi thăm được người của Tiên Hà Đảo đã đến nửa ngày trước, cũng biết vị trí của bọn họ.

Sau đó, ba người trực tiếp bay đến Vân Hà Uyển của các tu sĩ Tiên Hà Đảo.
Tiên Lai Phong là một trong chín ngọn núi của Cửu Phong Sơn, là một ngọn núi cực kỳ lớn.

Bọn hắn phải bay vòng vòng đến một chỗ thật cao mới có thể đến được Vân Hà Uyển.

Nơi đây tọa lạc trên một vách đá dựng đứng nhưng lúc nào cũng có ráng mây vờn quanh.
Kế Duyên còn chưa tới gần, đã lớn tiếng nói.
"Các đạo hữu Tiên Hà Đảo có tiện gặp khách không? Kế Duyên tới chơi!"

Mấy nhịp thở sau, lập tức có một ráng mây bay ra, người đứng trên đó đúng là Thường Dịch.
"Thì ra là Kế tiên sinh và hai vị cao nhân tới chơi, mời vào mời vào! Chúc sư bá đi bái phỏng Chưởng giáo Cửu Phong Sơn rồi.

Ngài ấy còn muốn trở về sẽ đi tìm Kế tiên sinh nữa đấy, không nghĩ tới tiên sinh lại tới đây trước!"
Vẻ mặt của Thường Dịch và sự nhiệt tình của gã không phải giả.

Lão ăn mày nhìn Cư Nguyên Tử bên cạnh, không hiểu sao cảm giác có chút giống như hai người rất thân, đây mà là gặp mặt một lần à?
Khi đám người Kế Duyên đáp xuống từ đụn mây, các tu sĩ khác của Tiên Hà Đảo cũng nhao nhao hiện thân, trong đó có một trưởng lão mà Kế Duyên quen biết cũng nhiệt tình tới chào hỏi.

Các tu sĩ khác từng tru sát yêu ma lần trước cũng hành lễ với Kế Duyên từ phía xa.
Bên trong một gian khách xá của Vân Hà Uyển, Thường Dịch tự mình pha trà cho khách.
"Mời ba vị nếm thử, đây là Vân Vụ linh trà của Tiên Hà Đảo chúng ta đấy! Ta đã phái người đi tìm Chúc sư bá rồi, ngài ấy sẽ lập tức quay lại! Hai vị, mời dùng trà."
"Không vội không vội."
Thấy người ta nhiệt tình như thế, Kế Duyên cũng chỉ có thể đáp vậy.

Lão ăn mày và Cư Nguyên Tử mỉm cười gật đầu.
Chỉ là chưa đến một khắc đồng hồ, ở phương xa đã có ráng mây cấp tốc bay tới, xem ra là lập tức quay lại thật rồi.

Ráng mây đáp xuống bên sườn núi, người chưa đến mà thanh âm đã vang vọng.
"Kế tiên sinh còn ở đây không? Chúc mỗ về rồi!"
Một câu cuối vừa truyền vào phòng khách, thân hình của đối phương đã xuất hiện ở cửa ra vào của đại sảnh như mộng ảo.

Người vừa tới có dáng người cao lớn, diện mạo chính trực, đầu búi tóc, lại còn có râu ngắn.
Ánh mắt gã quét qua trong phòng, liền dừng lại ngay trên người Kế Duyên.
"Chào Kế tiên sinh, kẻ hèn là Chúc Thính Đào của Tiên Hà Đảo.

Lần này ta đến đại hội Tiên Du cũng vì ngài đấy.

Một kiếm khuynh đảo trời cao của tiên sinh mấy năm trước đá khiến cho tất cả yêu ma giật mình kinh hãi.

Ta chỉ hận không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng yêu ma rơi rụng như mưa kia thôi!"
Nếu nói ấn tượng đối với Kế Duyên, tất cả tu sĩ Tiên Hà Đảo, ngoại trừ Thường Dịch, đa số đều sẽ nhớ tới kiếm thế nghiêng trời kia.
Lão ăn mày cũng rất tò mò với "Một kiếm khuynh đảo trời cao", ngoài miệng cũng không khỏi nói thầm một câu.
"Xem ra có người thứ tư rồi."
"Thứ tư gì thế? Đạo hữu nói gì cơ?"
Chúc Thính Đào nhìn lão ăn mày.

Lão chỉ nhìn gã rồi cười cười, cũng không trả lời ngay, ngược lại nói với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, nếu Ứng Long Quân nhất định sẽ đến đây, việc này há không phải có thể quyết định luôn rồi sao?"
Kế Duyên cũng vui vẻ, vừa đáp lễ với Chúc Thính Đào, vừa kể tỉ mỉ sự tình.
"Chúc đạo hữu, lần này Kế mỗ đến đây là có chuyện muốn thương lượng..."
Nửa khắc sau, vẻ mặt của Chúc Thính Đào cũng dần trở nên rất đặc sắc!
"Tuyệt vời, tuyệt vời! Chuyện tốt này sao lại không có một phần của Chúc mỗ được!"
Lão ăn mày cũng tỏ vẻ quả nhiên không ngoài dự đoán.

Lão suy nghĩ một lúc rồi nói thêm.
"Chỉ là dù sao Ứng Long Quân cũng là Yêu tộc, đại hội tiên đạo sắp tổ chức rồi, Cửu Phong Sơn có chịu để cho lão đi vào đây không?"
Vừa nói xong, Chúc Thính Đào đang cao hứng lập tức nói ngay.
"Sợ cái gì! Chúng ta hợp tác đứng ra đảm bảo, Cửu Phong Sơn có thể không nể mặt ư? Nếu thật sự không được, cùng lắm thì chúng ta tìm nơi khác, không tham gia đại hội Tiên Du nữa cũng được!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.