Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 539: Giống Như Dung Mạo Ngày Hôm Qua





Ứng Phong kéo một đầu dây Khốn Tiên Thằng.

Trong lúc lơ lửng trên không, mơ hồ có một loại cảm giác kỳ dị, dường như tầm mắt cũng sẽ bị trói buộc ở phụ cận Khốn Tiên Thằng, nhưng khi nhìn kỹ lại không có loại cảm giác này, quả thật vô cùng thần kỳ.

Trong khi hai người bạn ở bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm, Ứng Phong cảm thấy mình cực kỳ có mặt mũi.

Thấy Kế Duyên đang ăn, nghĩ đến tính tình Kế thúc thúc nhà mình như thế nào, gã thoải mái nói với hai vị bằng hữu.

"Đây chính là Khốn Tiên Thằng mà ta từng nói lúc trước.

Bảo vật này được tạo ra ở Cửu Phong Động Thiên, chính là ngũ đại tiên yêu đỉnh phong liên thủ với Tam Muội Chân Hỏa của Kế thúc thúc ta luyện chế mà thành.

Thứ này không nhập Âm Dương, không thuộc Ngũ Hành, nhưng lại có thể nhập Âm Dương, có thể biến Ngũ Hành; thiên biến vạn hóa khó thoát khỏi trong đó.

Chính miệng cha ta từng nói với ta rằng, vào thời khắc bảo vậy hình thành, thiên địa dâng tặng lễ vật, ngàn vạn điềm lành!"
"A..." "Hí...iiiiii...!Bảo bối tốt quá..."
Hai người bên cạnh vừa thấy cay miệng, vừa thấy trong lòng thật sự chấn động.

Loại bảo bối này ở ngay trước mắt, quả thực muốn lấy dễ như trở bàn tay.

Nhưng đừng nói là bọn họ, cho dù là yêu quái độc ác nhất thiên hạ tới đây thì khẳng định cũng chỉ có thể thèm nhỏ dãi mà thôi, chẳng ai dám ra tay cướp đoạt cả.

Vị Long Tử này thực sự có thể nói hươu nói vượn, nhưng lại mang đến cho người nghe cảm giác như từng câu từng chữ đều phát ra từ tận đáy lòng, thật sự là thú vị.

Kế Duyên ngồi một bên nghe thôi mà cũng thấy buồn cười.

Long Tử thấy Kế Duyên lộ vẻ tươi cười, cũng xem như hiểu Kế thúc thúc đang nghĩ gì.

Gã vừa trả lại Khốn Tiên Thằng cho Kế Duyên, vừa nói.

"Ài, Kế thúc thúc đừng cười.

Tiểu chất nói vậy cũng đâu phải nói dối đâu? Chẳng lẽ cha ta còn gạt ta?"
"Xác thực là không giả.

Chỉ là các ngươi không ăn đi à, đồ ăn trên bàn sắp bị ta ăn hết rồi."
Kế Duyên kẹp một miếng thịt, chấm vào đĩa giấm đường bên cạnh một chút, sau đó lại lăn một vòng trong đĩa bột khô cay rồi mới bỏ vào miệng.


Hương vị trong miệng làm cho hắn nhớ tới thời gian của kiếp trước, loại hưởng thụ này khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Ứng Phong hoàn hồn nhìn lại, đồ ăn trên bàn chẳng mấy chốc đã bị Kế Duyên ăn hết một nửa.

Chẳng qua, mấy món ăn mới gọi còn chưa được mang lên, gã vội vàng gọi hai bằng hữu cùng ăn.

"Ăn đi ăn đi, đừng quá câu nệ vì có Kế thúc thúc ở đây!" "À ừ!"
"Vâng vâng, điện hạ cũng ăn đi!"
Rốt cuộc, hai gã yêu quái kia cũng không quá cởi mở.

Long Tử nhà người ta và Kế tiên sinh là mối quan hệ chất thúc, mà có khi Kế tiên sinh còn nhìn Long Tử lớn lên nữa ấy chứ.

Nhưng hai gã cũng không dám, cũng may mà Kế tiên sinh quả thực khá hiền lành.

Đương nhiên chắc chắn cũng vì biết hai bọn họ là bằng hữu của Long Tử rồi.

Từ ngày bước vào thế giới này, trong nhận thức của Kế Duyên, một vài yêu quái có chân thân rất khổng lồ, đồ ăn ở trên bàn nhất định là không đủ nhét kẽ răng; đoán chừng lúc ăn vào hẳn là không có ý nghĩa gì nhỉ?
Nhưng từ khi hiểu thấu đáo hơn, hiện tại hắn không nghĩ như vậy nữa.

Các loài yêu quái hoặc là tinh quái và các dị tộc có khí lực khổng lồ khác, chỉ cần đạo hạnh đạt đến mức hóa hình thành người, cấu tạo kia cũng không khác gì con người.

Một miếng thức ăn vào miệng khi đến bụng, mùi vị và cảm giác nhai nuốt đầy khoang miệng cũng mang tới cảm giác thỏa mãn như khi được ăn đồ ăn ngon.

Chẳng qua, bọn họ rất khó ăn đến no và cũng ăn mà không béo nổi thôi.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Kế Duyên cũng giống vậy.

Đây là trạng thái thân thể mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ ở đời trước! Cho nên, bốn người ngồi trước bàn cùng ăn nồi lẩu, thật sự ăn rất thoải mái và cũng không có cảm giác khó chịu gì.

"Khách quan, đồ ăn của các ngài đến rồi ~~~ "
Một gã tiểu nhị có thân thủ cường tráng vòng qua bàn bên cạnh đi tới đây.

Trên mỗi tay là một cái khay dài lớn hơn mấy cái khay bình thường, trong đó chứa đủ loại đồ ăn, chồng lên cao, đều là rau củ quả và thịt dê cắt lát cùng với thịt cá đã róc xương.

"Khách quan, phiền ngài đỡ phụ một tay!"
Ứng Phong vội đứng lên hỗ trợ, đặt cái khay trên tay tiểu nhị lên kệ bên cạnh.

Dĩa còn lại được tiểu nhị đặt xuống, còn thuận tiện kéo hai cái giá ở phía trên đi, thì ra một bên giá trúc vừa vặn có thể đặt khay.

"Đa tạ khách quan, ta lấy lại mấy cái dĩa không.

À, nước canh trong nồi của các ngài sẽ được thêm nước sau nhé."
Tiểu nhị của quán ăn cực kỳ nhiệt tình, đi dọn mấy cái dĩa không vào trong mâm.

Bỗng nhiên gã ngửi thấy trên bàn có vị cay, cũng nhìn thấy đám người Kế Duyên chấm vào cái đĩa đó.

"Ách, món này quán chúng ta không có, khách quan, đây là cái gì? Vừa mới ngửi thôi đã thấy thích rồi, ta có thể nếm thử chút không?"
"Nó được làm từ ớt và bột tiêu đấy.

Ngươi cứ lấy tay dính thử một chút đi."
Kế Duyên nói như vậy, gã tiểu nhị cũng ồ lên một tiếng.

Sau đó, gã đưa tay chấm một chút bột cay bỏ vào trong miệng.

"Hí...iiiiii...!Ôi...!Chậc chậc, có thứ này vào ngon hơn hẳn!"
Tiểu nhị vốn còn muốn nói thêm vài lời, nhưng trong miệng càng ngày càng không chịu được.

Gã chỉ có thể vội vàng mang khay chén rời đi, sau đó trán và mũi đều đổ đầy mồ hôi.

Tiểu nhị lập tức thấy kính nể bốn người ngồi ở góc kia không thôi.

Đây là thứ có thể ăn vào miệng sao? Chỉ là trong ngày hôm đó, gã tiểu nhị làm gì cũng cảm thấy trong người có nhiệt, không thấy lạnh cũng chẳng mệt mỏi, gió lạnh bên ngoài cũng chỉ như gió xuân mát mẻ mà thôi.

Sau khi tiểu nhị rời đi, thức ăn trên bàn đã được bổ sung đầy đủ.

Bốn người lại một lần nữa khởi động.

Long Tử cảm thấy Kế thúc thúc cũng không ghét bỏ gì hai người đối diện, lúc này mới giả bộ kinh hô rằng mình quên mất, bắt đầu giới thiệu hai bằng hữu của mình cho Kế Duyên.

Hai người này đều đến từ Đông Hải, ở một khe rãnh phía bên ngoài hải ngoại.

Tuy bọn họ không có quan hệ lệ thuộc với nhà họ Ứng, nhưng cũng thuộc dạng gọi là tới.

Thời gian trôi qua gần nửa canh giờ, ngoại trừ Kế Duyên, Long Tử và hai người kia đều ăn đến đầu đầy mồ hôi.


Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng trải qua ăn một bữa cơm mà đổ mồ hôi như thế, nhưng vẫn ăn vô cùng sảng khoái.

Nếu lão Long không có ở đây, hơn nữa nghe nói Long Nữ còn ở Đông Hải, Kế Duyên cảm thấy mình cũng không cần phải đi tới Thủy phủ Thông Thiên Giang.

Sau khi ăn cơm xong, hắn chia tay Ứng Phong ở Trạng Nguyên Độ, một mình bước lên bờ sông rồi rời khỏi.

Long Tử đứng ở bờ sông đưa mắt nhìn Kế Duyên bước đi.

Đợi đến lúc không thấy gì nữa, gã mới tiếp tục quay lại với hai vị bằng hữu của mình.

Nếu không phải có hai người này ở đây, chắc chắn gã đã đi theo Kế thúc thúc nhà mình một đoạn đường rồi, hoặc là dứt khoát đi tới Huyện Ninh An gì gì đó.

"Ài, không tệ.

Lúc trước trước không phải các ngươi cứ la hét muốn cầu cơ hội gặp được vị tiên nhân chỉ lộ sao.

Kế thúc thúc ở trước mắt, thế mà lúc nãy chẳng ai đề cập tới?"
Ứng Phong nhìn hai người bên cạnh.

Cả hai đều lộ vẻ lúng túng.

"Ài ài...!Không dám nói..."
Tên còn lại vốn đang suy nghĩ lý do lý trấu, thấy người kia đã thẳng thắn như vậy, gã cũng hết cách, nói thẳng.

"Ta cũng thế."
"Ha ha ha ha ha...!Ai ôi!!! Chết mất, ha ha ha ha ha..."
Ứng Phong bị lời nói của hai người này chọc cho ôm bụng cười to.

Lúc trước, bọn họ còn ba hoa chích chòe với nhau, nói cái gì mà thấy Chân tiên nhất định phải thử cầu xin, một người khác khoác lác nói mình phải bày ra tư thế quỳ xuống đất dập đầu cảm thiên động địa.

Kết quả là khi nhìn thấy Kế thúc thúc, đừng nói bất chấp mặt mũi để khẩn cầu, hai người này còn không dám nói vài câu.

Một lúc sau, Ứng Phong mới ngừng cười.

"Đi thôi, đi thôi, đến Thủy phủ đi.

Phàm nhân có khi còn có lá gan lớn hơn các ngươi đấy."
Một người khẽ nhếch miệng, rốt cục nói thật.

"Đó là do phàm nhân không biết mình ngồi bên cạnh là ai.

Điện hạ, hai người chúng ta cũng không phải là ngài, có thể nói chuyện trước mặt Kế tiên sinh mà không hề có gánh nặng.

Không gạt ngài chứ lúc đầu chúng ta ở Hắc Sa vào năm đó, đã từng ăn thịt ngư dân rơi xuống nước không chỉ một lần.

Vừa rồi, chúng ta có thể ngồi vững ăn uống bình thường, đã coi như là gan lớn rồi...."
"Đúng vậy, điện hạ ngài nhìn lòng bàn tay này của ta này, mồ hôi vẫn còn đây, một nửa là cay, một nửa là sợ đấy..."
Ứng Phong thu lại vẻ mặt ngả ngớn.

"Thì ra là thế.

Quả thực Kế tiên sinh ghét nhất là mấy loài tàn ác.

Cha ta cũng từng nói, nhìn Kế thúc thúc dễ nói chuyện vậy chứ Thanh Đằng tiên kiếm tuyệt đối đã chém không ít loài yêu tà.

Chỉ là các ngươi cũng không cần quá để trong lòng.

Kế thúc thúc là thế hệ tu chân chân chính.

Nếu vừa rồi người có ý kiến gì với các ngươi thì cũng sẽ không đối xử hiền hòa vậy đâu.

Ta cũng không có mặt mũi lớn tới mức đó."
"Dạ dạ, điện hạ nói rất phải!" "Đúng vậy, như vậy là tốt nhất!"
"Đi thôi, đi Thủy phủ nào."
...!
Tuy không gặp được lão Long nhưng được ăn một nồi lẩu cũng đủ để cho tâm tình Kế Duyên rất tốt.

Thậm chí hắn còn dự định tự mình làm một nồi, để sau này có muốn ăn thì có thể thử lại lần nữa.

Dù sao hôm nay hắn cũng cảm thấy mình không chỉ có thiên phú trong tu hành mà cũng có thiên phú trong việc nấu ăn nữa.

Bước đi trên mây chưa tới nửa ngày, trong tầm mắt đã xuất hiện Ngưu Khuê Sơn và huyện Ninh An ở phía xa.

Vừa về tới huyện Ninh An, Kế Duyên lại thấy xúc động.


Lần này vừa đi, tính luôn cả thời gian đi đường thì cũng gần bảy năm.

Đối với một người bình thường, nhân sinh có thể có mấy lần bảy năm đây?
Cũng không biết Tôn Nhã Nhã hiện tại như thế nào, chắc cũng gần mười tám tuổi rồi nhỉ, trong bảy năm qua có chăm chỉ luyện chữ không? Cũng không biết Hồ Vân tu hành thế nào rồi, có tiến bộ chút nào không? Cũng không biết xuân năm nay cây táo trong nội viện có nở hoa, bây giờ có kết trái chưa?
Kế Duyên sẽ không tính bấm quẻ xem mọi chuyện, vừa có chút tính không ra, vừa có chút không muốn tính.

Ôm trong lòng đủ mọi suy nghĩ, Kế Duyên theo thường lệ đáp xuống bên ngoài huyện Ninh An, sau đó chậm rãi đi từng bước vào trong huyện.

Huyện Ninh An dường như không hề thay đổi, đường phố chính vẫn không thay đổi, quỹ tích bận rộn của mọi người cũng không thay đổi, nhưng huyện Ninh An lại một mực biến hóa.

Hàng năm sẽ luôn có nhà mới được xây lên, sẽ có người trẻ đưa tiễn người già ra đi.

"Là Kế tiên sinh trở về đúng không?"
Bất ngờ nghe thấy một câu hỏi thăm ân cần, Kế Duyên sửng sốt một chút.

Hắn quay đầu lại nhìn, đó là một ông lão đang ngồi bên quán ven đường.

Quầy hàng bán chủ yếu là trái cây rau củ.

Kế Duyên hoàn toàn không biết ông lão và thanh âm cũng chưa từng nghe qua, hẳn là trước kia hai người chưa từng nói chuyện với nhau.

Thấy Kế Duyên dừng chân, ông lão đứng lên nhìn kỹ.

"Thật sự là tiên sinh rồi.

Xem ra mắt ta vẫn còn dùng được, không nhận nhầm người! À, ta là Vương Tiểu Cửu, trong nhà đứng thứ chín."
"À à, thì ra là ngươi."
Lời này của Kế Duyên hoàn toàn là mấy lời khách sáo mà thôi.

Hắn thật sự không nhớ rõ người này, không biết những người như Vương Tiểu Cửu.

Nhưng đối phương lại có vẻ cực kỳ cao hứng.

"Đúng vậy, chính là ta.

Hồi còn làm công ở Miếu Ngoại Lâu, chính ta còn chuẩn bị cho ngài một bàn bánh ngọt mà.

Ngài và một lão tiên sinh còn cám ơn ta.

Ta làm ở đó hai năm, ít người nói lời cám ơn lắm!"
Vừa nói như vậy, Kế Duyên lập tức nhớ ra đối phương là người nào.

Năm đó khi lão Thành Hoàng mời hắn ăn điểm tâm, cả hai đã chào hỏi một tiểu nhị của Miếu Ngoại Lâu.

"Tiên sinh còn nhớ rõ ta à, khà khà.

A đúng rồi, tiên sinh ăn gì không? Ngài cầm lấy một ít, cầm lấy một ít mà ăn.

Đồ nhà trồng, dãi dầu mưa nắng, tưới nước đầy đủ; sáng nay ta mới hái, mới lạ ăn ngon lắm!"
"Ách ha ha, không cần đâu.

Kế mỗ vừa mới về, còn phải quét dọn trong nhà cho sạch sẽ đã, chưa có thời gian nấu bếp đâu.

Ta cũng sẽ ăn cơm ngoài, sau này có dịp ta ghé mua nhé."
"À vâng, nếu tiên sinh muốn, ngày khác cứ ghé lấy là được! Tiên sinh đúng là thần nhân, ba mươi năm rồi mà tiên sinh vẫn phảng phất dung mạo của ngày hôm qua!"
Ông lão cực kỳ nhiệt tình, Kế Duyên đành phải đồng ý, sau đó cáo từ rời đi.

Đồng thời, trong lòng hắn nghĩ tới, có lẽ bản thân không nên duy trì dung mạo ngày xưa ở huyện Ninh An nữa.

Một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ Kế Duyên sẽ "qua đời" ở huyện Ninh An này.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.