Lần Này Tôi Sẽ Chọn Anh Ấy - Thuần Nhan

Chương 4



Liếc nhìn anh một cái, tôi từ từ cúi xuống, môi lướt nhẹ qua môi, mũi, rồi mắt anh.

Cuối cùng, tôi cắn nhẹ lên tai anh, khàn giọng nói:

"Ch/ết trong phong lưu, vẫn hơn ch/ết thành kẻ đầy hận thù."

Ngay khi câu nói vừa dứt, tôi có thể cảm nhận sự thay đổi trong người Kiều Yến. Cơ thể anh căng cứng, toàn thân đờ ra.

Khẽ mỉm cười, tôi đặt tay lên n.g.ự.c anh, cảm nhận trái tim đập dồn dập của anh, dịu dàng gọi tên anh, "A Yến."

Không gian chật chội trong ghế lái bỗng chốc trở nên ngột ngạt và nóng rực.

Bàn tay Kiều Yến vòng qua eo tôi, từ từ siết chặt, lan tỏa sức nóng bỏng rát.

Tôi nhìn yết hầu anh nhấp nhô căng thẳng mà bật cười khẽ, rồi cúi xuống hôn anh.

"Thình thịch, thình—"

"Ê, chỗ này không được đỗ xe, không thấy biển báo ngay kia à..."

Vịt Trắng Lội Cỏ

"??!"

Chưa nói dứt lời, viên cảnh sát giao thông ngoài cửa xe sững người.

Ánh mắt sáu người chạm nhau, một bầu không khí ch/ết lặng bao trùm.

Tôi từ từ nhướn mày, thầm nghĩ, chú cảnh sát này cũng đâu còn trẻ mà sao không có chút ý tứ nào thế nhỉ.

Kiều Yến lúc này như bừng tỉnh, cả người bối rối đến mức hoảng loạn, cố gắng hết sức khôi phục lại "trật tự", nhưng càng cuống càng đụng chạm lung tung vào những chỗ không nên.

Cuối cùng, trông anh như sắp phát điên đến nơi.

Viên cảnh sát đứng ngoài không chịu nổi nữa, âm thầm quay mặt đi.

"Ờm... Tóm lại là đỗ xe không đúng nơi, nhớ đóng phạt."

Nói xong, viên cảnh sát mặt đỏ bừng, lầm bầm quay lưng bỏ đi.

Trong xe, tôi có chút tiếc nuối ngồi trở lại ghế phụ.

"Vậy còn đưa em về không?"

Kiều Yến: "Không đưa nữa."

"Ồ, vậy cần em phải nhắc lại chuyện muốn bên anh không?"

"Không, không cần."

"Thế thì tốt rồi. Giờ về nhà được chưa, em mệt rồi."

Kiều Yến không nói thêm gì, nhanh chóng khởi động xe.

Tôi nhìn ra cửa sổ, cười toe toét.

14.

Sau khi tôi và Kiều Yến rời đi, Kiều Hằng Vũ phải thu dọn mớ hỗn độn còn lại.

Để giữ hình tượng quân tử nhã nhặn của mình, hắn ta tuyên bố với mọi người rằng người tôi lựa chọn thực ra chính là em trai hắn.

Vì em trai chưa tới, nên hắn mới tạm thời "chăm sóc" tôi, và buổi tiệc hôm nay cũng là để thông báo về chuyện tốt giữa tôi và Kiều Yến.

Cuối cùng, hắn ta còn khéo léo bày tỏ rằng Kiều Yến cũng có điểm vượt trội riêng, hy vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi.

Lời nói cao thượng đó vừa cất ra, ngay lập tức tôi và Kiều Yến trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

Có người mắng tôi, nói rằng đường đường là thiên kim nhà họ Giang, lại bỏ qua một người hoàn hảo như Kiều Hằng Vũ, đi chọn một kẻ vô dụng.

Có người lại mắng Kiều Yến, kể lể những chuyện bồng bột mà anh ấy đã làm trong suốt bao năm qua.

Họ châm biếm rằng Kiều Yến và Kiều Hằng Vũ như trời với đất, anh ấy làm ra chuyện xấu hổ này cũng chẳng có gì lạ.

"Đúng là tiếc cho Kiều đại thiếu gia, một nhân tài hiếm có, lại bị bẽ mặt thế này!"

"Phải đấy, nhưng tôi nghĩ Kiều Nhị thiếu gia và cô tiểu thư nhà họ Giang cũng chẳng bên nhau được lâu đâu."

"Một đứa con gái ngông cuồng không hiểu chuyện, một kẻ đầu óc có vấn đề lại còn bạo lực, chậc chậc..."

Giữa một rừng lời bàn tán bên ngoài, tôi chỉ việc nằm dài ở nhà tính toán kế hoạch tiếp theo của mình.

Sau những gì đã trải qua ở kiếp trước, mấy lời này chẳng đáng gì với tôi.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là phải thuyết phục Kiều Yến quay lại Kiều thị.

Nếu không giành lại những thứ thuộc về anh, chắc chắn con đường chúng tôi đi sau này sẽ vô cùng khó khăn.

Nghĩ đến đó, tôi bật dậy, vừa nghêu ngao hát vừa trang điểm kỹ lưỡng.

Hai ngày không gặp Kiều Yến, trong lòng có chút ngứa ngáy.

Muốn nhìn thấy anh đỏ mặt.

Vừa dọn dẹp xong mở cửa bước ra, tôi đã thấy bố mẹ mình đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt lo âu.

Thấy tôi ra, hai người lập tức kéo mặt dài ra thêm, hỏi tôi định đi đâu.

"Kiều gia," tôi trả lời qua loa rồi chuẩn bị rời đi.

Mẹ tôi đứng dậy bước tới, nhìn sắc mặt bà, không cần đoán tôi cũng biết bà lại định trách móc chuyện tôi chọn Kiều Yến.

Tôi giơ tay cắt lời bà:

"Mẹ, chuyện trong nhà mẹ cứ yên tâm, Kiều gia sẽ không dám không giúp đỡ chúng ta đâu.

"Còn về những chuyện khác…"

Tôi nhìn mẹ, từng lời từng chữ:

"Trước giờ hai người chưa từng quản con, từ nay về sau cũng không cần quản nữa.

"Con sẽ cho hai người cuộc sống an nhàn đầy đủ, ngoài ra, đừng xen vào quyết định của con nữa."

Nói xong, tôi không quay đầu lại, mạnh mẽ rời đi.

15.

Kiếp trước, sau khi tôi qua đời, không hiểu vì sao hồn phách của tôi lại không tan biến.

Nhờ đó mà tôi thấy được những điều Kiều Yến đã làm vì tôi.

Tôi cũng thấy bố mẹ mình.

Họ đau buồn một thời gian, rồi sau đó, theo đề nghị của Kiều gia, đã xuất ngoại.

Chẳng bao lâu sau, họ còn nhận nuôi một cậu con trai ở nước ngoài.

Nhanh chóng, họ bước ra khỏi cái bóng của cái ch/ết của tôi.

Thật ra, tôi cũng nên đoán trước được điều đó.

Dù họ Giang chỉ có mình tôi là con gái, nhưng bố mẹ không thực sự yêu thương tôi.

Trong mắt họ, tôi quá nhỏ bé, chẳng đáng gì trước tiền tài và quyền lực.

Họ cũng không thích con gái, cảm thấy con gái rồi cũng chỉ là để gả đi.

Nếu không phải do ba tôi có vấn đề sức khỏe không thể sinh thêm con, họ sẽ không chỉ có mình tôi.

Vì thế, sau khi tôi c/hết, tôi không kỳ vọng họ sẽ quá đau khổ.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự lạnh lùng của họ, trái tim tôi vẫn đau đến run rẩy.

Khi đó, tôi nghĩ rằng dù có sống lại, chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cho đến khi tôi thấy Kiều Yến.

Tôi nhìn anh ôm t.h.i t.h.ể tôi khóc, nhìn anh đối đầu với Kiều gia, hoàn toàn cắt đứt mọi ràng buộc.

Nhìn anh một thân một mình vì tôi mà báo thù.

Vì đối phó với Kiều gia, anh không ngại quỳ xuống cầu xin người khác giúp đỡ.

Anh bị đánh đến nửa sống nửa ch/ết, đôi chân từng gặp tai nạn liền bị tàn phế.

Khoảnh khắc đó, cảm xúc linh hồn tôi dâng trào mãnh liệt.

Tôi thề rằng,

Nếu có cơ hội sống lại, tôi nhất định không để anh phải chịu ấm ức nữa.

Khi bước vào nhà họ Kiều, vừa vào tới cửa, tôi đã nghe tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng bên trong.

Ngay sau đó là tiếng quát giận dữ của chú Kiều:

"Không muốn sống trong nhà này thì cút đi!

"Mày nghĩ mày là cái gì chứ, nếu không nhờ Kiều gia, mày có được mọi thứ ngày hôm nay sao!?"

Sau đó là tiếng can ngăn giả tạo của Kiều Hằng Vũ.

Tôi hơi mím môi, đoán được họ đang mắng ai.

Nhưng với tính cách của Kiều Yến, sao anh có thể để mặc họ mắng như vậy?

Lòng n.g.ự.c trầm xuống, tôi nhấc chân bước vào.

Chỉ thấy chiếc bể cá lớn trong phòng khách bị vỡ toang, những con cá bên trong rơi vãi trên sàn, không con nào còn động đậy.

Có vẻ chúng đã ch/ết từ trước rồi.

Ngoài ra, trên sàn còn vứt một cái gạt tàn dính vết máu.

Kiều Yến đang đứng trên nền đất ướt nhẹp với những mảnh thủy tinh, vết thương trên trán anh đang rỉ máu.

Khoảnh khắc ấy, lồng n.g.ự.c tôi như muốn nổ tung.

Dám động đến Kiều Yến, họ điên rồi sao?

16.

Tôi nhanh chóng đến trước mặt Kiều Yến, hỏi anh chuyện gì đang xảy ra.

Anh không ngờ tôi lại đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt vốn tối sầm giờ ngơ ngác, hỏi tôi sao lại tới đây.

"Đang có chuyện gì xảy ra thế? Là ai đã đánh anh?"

Có lẽ do sắc mặt của tôi quá khó coi, Kiều Yến há miệng nhưng không nói được câu nào.

Ở phía đối diện, chú Kiều mặt mày tái mét, giọng trầm xuống nói rằng ông ta chính là người đã đánh Kiều Yến.

Kiều Hằng Vũ thấy tình hình không ổn, liền bước ra hòa hoãn không khí.

Một bên an ủi bố mình, một bên giải thích cho tôi.

Nói rằng Kiều Yến không biết vì tâm trạng không tốt hay sao mà đã làm ch/ết con cá mà bố anh yêu thích nhất.

"Đã có người kiểm định, bột thuốc đó là loại thuốc mà Kiều Yến dùng để kiềm chế cảm xúc,

"Bố có chút tức giận nên đã dạy dỗ thằng bé vài câu..."

Chưa kịp nói hết, trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên những hình ảnh từ kiếp trước.

Lập tức, tôi nhìn Kiều Hằng Vũ, hận đến mức muốn trực tiếp xông tới g.i.ế.c hắn.

Hít một hơi thật sâu, tôi đứng yên tại chỗ.

Chỉ nghiêng đầu nhìn Kiều Yến.

"Thuốc là anh bỏ vào đúng không?"

Kiều Yến ngẩn ra, nói chắc chắn không phải.

Nhưng ngay sau đó, anh cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng nói, thôi được.

"Là thì đã sao, không quan trọng."

Tôi nói rằng đương nhiên có quan trọng, nếu không phải anh làm thì tại sao lại phải chịu thiệt thòi như vậy.

Nói xong, tôi nhìn về phía mọi người nhà họ Kiều, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Kiều Hằng Vũ.

"Nếu cháu không nhớ nhầm, Hằng Vũ cũng đang dùng loại thuốc đó.

"Sao chú và cô không nghi ngờ anh ta?"

Cô Kiều nghe vậy ngẩn người, vội vàng nhìn về phía con trai mình.

Nhưng không phải vì quan tâm đến việc con mình có khả nghi hay không, mà là vì quan tâm con trai mình sao lại uống thuốc.

Khuôn mặt Kiều Hằng Vũ trong một khoảnh khắc trở nên cứng đờ, rồi ngay lập tức phản bác rằng sao có thể.

"Mặc dù không biết Tiểu Ý nghe ở đâu ra, nhưng tôi sức khỏe rất tốt, từ trước tới giờ không uống thuốc..."

"Nhảm nhí."

Tôi lạnh lùng cắt ngang, nói đó là lời anh ta tự nói với tôi.

Khuôn mặt Kiều Hằng Vũ tái mét, vừa định lên tiếng thì lại bị tôi ngắt lời:

"Nếu không tin, thì các người bảo người đi kiểm tra phòng anh ta xem sao."

Khuôn mặt chú Kiều vốn đã khó coi, giờ lại nghe thấy tôi liên tục chất vấn và không chút kiêng nể dùng lời thô tục, càng tức giận không chịu nổi.

"Ý cháu là chú đang đổ tội cho Kiều Yến!?

"Đưa người đi kiểm tra! Tôi muốn xem xem, cuối cùng ai oan uổng ai!"

Nói xong, hai tên thuộc hạ lập tức quay đầu lên lầu.

Khuôn mặt Kiều Hằng Vũ hoàn toàn biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.