Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 1 - Chương 22: Anh Sơn kinh động



Ninh Lãng dù đã tiến ra giữa sân nhưng vẫn chưa động thủ, ngược lại đi đến trước mặt Kim Khuyết Lâu và Thương Bằng Hàn, từ trong lòng lấy ra hai cái bình sứ, đưa cho Kim Khuyết Lâu:“Đây là Tử Phủ tán, có thể trị trương trên mặt, còn đây là Phật Tâm đan, ngươi hòa với nước trong cho Thương cô nương rửa mắt.”

“Cái gì? Tử Phủ tán? Phật Tâm đan?” Kim Khuyết Lâu chấn động, đây chính là thuốc quý ngàn vàng khó tìm, hắn…… hắn lại có thể một lần cho cả hai lọai mà còn là cả bình, là nằm mơ sao?

“Đúng vậy.” Ninh Lãng cảm thấy thắc mắc người này sao lại có vẻ chần chờ chưa chịu trị thương,“Sư phụ cho ta mỗi lọai năm bình, bây giờ đưa hai bình này cho ngươi đi.”

Lúc hắn nói ra những lời trên, mọi người đang có mặt vừa ghen ghét vừa đố kị, người bình thường cầu một viên còn khó, hắn…… thế mà lại có tới năm bình! Không những thế còn tùy tiện lấy ra tặng người, quả thực…… Quả thực làm người ta tức giận a!

“Rất…… Đa tạ thiếu hiệp! Đa tạ thiếu hiệp!” Kim Khuyết Lâu vội vàng nói lời cảm tạ, một phen nhận lấy.

Hắn không biết thiếu niên này, nhưng Tử Phủ tán cùng Phật Tâm đan là linh dược độc môn của Phong Vụ phái, thiếu niên này không cùng đến đây với Minh Không, nghĩ đến cũng không phải đệ tử Phong Vụ, chính là có thể có được nhiều linh dược như vậy, tất là đệ tử danh môn thế gia, hơn nữa đôi mắt hắc bạch phân minh chưa nhiễm một tia hồng trần dơ bẩn, có thể thấy được tâm địa thuần khiết lương thiện, sẽ không lo thuốc này sẽ có vấn đề.

“Không cần cảm tạ.” Ninh Lãng bị người cảm ơn có chút bối rối không tự nhiên, gãi gãi đầu, thấy Thương Bằng Hàn nhịn đau cắn răng không rên một tiếng, đôi môi đã trở nên sưng tấy, trên mặt máu chảy không ngừng, khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng,“Ngươi nhanh chóng giúp đỡ Thương cô nương chữa trị, để lâu không tốt đâu.”

“Ừ.” Kim Khuyết Lâu giúp đỡ Thương Bằng Hàn rời đi, trước đó còn không quên giận dữ trừng Mi Như Đại một cái.

“Tiểu huynh đệ, ngươi là đệ tử phái nào?” Mi Như Đại nghi hoặc nhìn vị thiếu niên chưa thóat tính trẻ con trước mắt, ánh mắt đảo qua, thấy thanh ngân thương hắn đeo trên vai, trong lòng ước chừng có vài phần nhận ra.

“Ta là Ninh gia Ninh Lãng, cũng là đệ tử Thiển Bích phái.” Ninh Lãng mắt hổ trừng lớn nhìn Mi Như Đại, cơn giận trong lòng còn sót lại chưa tiêu,“Ngươi ngoan độc như vậy, làm sao có thể làm võ lâm lệnh chủ thống lĩnh giang hồ!”

Thì ra là Ninh gia và là đệ tử Thiển Bích phái, khó trách có nhiều linh dược như vậy. Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

“Ha ha……” Mi Như Đại cười rộ lên xinh đẹp,“ Thế tiểu huynh đệ cảm thấy ai có thể làm được?”

“Đương nhiên là người tốt mới có thể làm!” Ninh Lãng không chút do dự đáp.

“Phải vậy chăng?” Mi Như Đại đảo đôi mắt đẹp,“Vậy để ta xem thử tiểu huynh đệ ngươi có tư cách làm người đứng đầu võ lâm hay không!” Dứt lời tay lại rút thêm một cây trâm trên tóc xuống, mỗi tay nắm một cây, vẻ mặt tươi cười nhìn Ninh Lãng,“Tiểu huynh đệ xuống tay nể tình nha.”

“Hừ, ta chỉ là muốn đánh bại ngươi, khiến người không thể làm người đứng đầu võ lâm, còn lại sẽ không làm người bị thương.” Ninh Lãng ăn ngay nói thật.

Ở trong sân không ít người thầm nhủ trong đầu, đứa nhỏ này có phải đầu óc không được bình thường không? Chuyện cao thủ so chiêu sao có thể cam đoan không bị thương đến cọng lông sợi tóc, đến mất cả tánh mạng còn xảy ra đuợc, hắn lại nói không đả thương người, hắn là quá ngu ngốc, hay ngược lại là võ công quá cao đây? Ngươi không đả thương người, nhưng người ta cứ muốn đả thương ngươi đấy!

“Ha hả……” Mi Như Đại trên mặt cười đến là vui vẻ, trong lòng lại nghiến răng, đồ tiểu tử không biết trời cao đất rộng, “Tiểu huynh đệ đã nói như vậy, ta an tâm rồi.”

Ninh Lãng rút thương cầm trên tay, đường đường chính chính thi lễ, nhẹ nhàng một chữ “Mời.”

Một tiếng “Mời” thực khiến nhiều người buồn cười, rõ ràng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, lại lễ nghi chu đáo, làm người khác nhìn vào như thấy một “ ông cụ non” thật là có chuyện hay để xem rồi.

Mi Như Đại mím môi, cũng nói “Mời”, nhưng chỉ là trêu chọc.

“Ngươi là nữ, ngươi động thủ trước.” Ninh Lãng đứng sẵn tư thế, nói.

Haizzz! Đã có người thở dài, Chẳng lẽ…… đệ tử Thiển Bích sơn dạy dỗ ra đều thành như vậy sao? Gia giáo quá sức tốt khiến người dở khóc dở cười.

Trên hành lang, Minh Không, Thu Trường Thiên cùng mọi người đứng đầu thấy ngôn hành cử chỉ của thiếu niên vô cùng vui vẻ, Nhâm Khởi cảm thấy  kiêu ngạo không thôi, Lan Thất quạt ngọc nghiêng nghiêng che mặt, nhưng nhìn vào cặp mắt ngọc bích xanh như nước thấy rõ nàng đang cười, Minh Nhị, Hoa Thanh Hòa cũng một vẻ cười cười chờ đợi. Lại có một số người trên hành lang mang vẻ mặt vừa buồn cười vừa không thể đợi được.

“Vậy ta không khách khí.” Mi Như Đại dứt lời, hai trâm cài đã đâm thẳng Ninh Lãng, một phía cổ họng, một nhắm vào ngực, chiêu xuất ra vừa nhanh vừa ngoan tuyệt, nhất thời có người âm thầm cảm thấy lo lắng cho Ninh Lãng.

Ninh Lãng nhìn vậy không chút hoang mang lo lắng lấy ngân thương dựng thẳng chống đỡ trước người, vô cùng đơn giản, nhưng lại mang khí thế hiên ngang như núi cao, Mi Như Đại cảm thấy đường tấn công bị phong tỏa, liền nhanh chóng đổi chiêu, ngân thương Ninh Lãng lại thuận thế đuổi theo, hướng về phía vai trái của Mi Như Đại, kim quang lóe lên, hai cây trâm của Mi Như Đại bắt chéo cùng nhau ngăn chặn ngân thương.

Tất cả mọi người đứng chung quanh quan sát tỷ thí vô cùng chăm chú, chỉ thấy ngân thương lúc nhẹ nhàng khi uy vũ, bên cạnh đó còn có thể sử dụng tựa như kiếm, trâm cài nhẹ nhàng linh động, khi đâm khi chọc, người xem hoa cả mắt. Ai nấy âm thầm tự nhủ, Mi Như Đại tính ra cũng có vài phần bản lãnh thực sự, chẳng trách nàng ta là người thống lĩnh chúng nương tử Bách Nghiên cung, mà Ninh Lãng kia, không ngờ lại càng khiến người ta kinh ngạc, tuổi nhỏ như thế nhưng võ công lại cao hơn tưởng tượng rất nhiều, so với một nhân vật thành danh như Mi Như Đại không thua kém là bao.

Điều mà mọi người cùng thấy tất thảy chỉ là bề ngoài, Mi Như Đại đang cùng giao đấu với Minh Lãng trong lòng kinh hoảng không thôi, chiêu thức võ công thiếu niên này sử dụng thoạt nhìn hết sức bình thường, nhưng chiêu nào chiêu nấy vừa vặn hợp lúc, mỗi lần chạm phải ngân thương của hắn, trâm cài trong tay nàng ta chực muốn bay đi, đủ thấy hắn bản lĩnh thâm hậu, không phải những cao thủ bình thường có thể sánh được, bản thân mình cũng là cao thủ một phương, lẽ nào hôm nay lại bại dưới tay tên tiểu tử mới ra đời này?

“Tiểu huynh đệ, đánh lâu như vậy có mệt không?” Âm thanh mềm mại khiến người nghe run rẩy, tươi cười mị hoặc đến tận xương, trong quãng sân không thiếu người vì đó mà rung động.“Tiểu huynh đệ, chúng ta nghỉ một lát được không?” Ánh mắt dịu dàng đưa đẩy, khiến tâm thần người đối diện như mê như say, không kềm chế được.

Mị thuật! Có người thầm tỉnh ngộ.

Ninh Lãng một chiêu “ Vấn quân vô lộ” đang nhắm thẳng trước ngực Mi Như Đại  đột nhiên thấy hoa mắt, Mi Như Đại bỗng nhiên trở thành Lan Thất, mỉm cười đứng đó, khuôn mặt dịu dàng như hoa, lòng hắn chấn động mạnh, vội vàng đổi thế thu chiêu trở về, chỉ trong một chớp mắt bỗng thấy cánh tay đau buốt, Mi Như Đại lại hiện ra trước mắt, trâm cài làm kiếm, nhắm gáy mà đâm, hắn liền nhanh chóng xoay chuyển ngân thương, đột nhiên lại thấy Lan Thất đẹp đẽ trong suốt như ngọc, mỗi tay nắm một cây trâm, đôi mắt xanh thẳm tựa như có hàng vạn điều muốn cùng hắn thổ lộ, mà ngân thương trong tay mình lại sắp đâm trúng người ta, liền cuống quít xoay tay, ngân thương đi nửa đường liền quay ngược lại tự đâm vào mình,  ngay lúc đó lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, thần trí trở nên không rõ ràng, hình như hắn mơ hồ nghe được tiếng la lớn của đại sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh, sau đó cảm thấy vai được đỡ lên, tựa như có ai nâng thân thể mình, lại hình như nghe được tiếng nói của Lan Thất……

Giây phút ngày đó, sau có người nhớ lại, chỉ bật lên một câu: Thế gian này không có người nào khinh công nhanh bằng Lan gia Thất Thiếu!

Chuyện Ninh Lãng dùng thương tự tổn hại bản thân, cùng cảnh Mi Như Đại dùng trâm tấn công hắn chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, những người có mặt trên hành lang còn chưa kịp dứt tiếng gọi nhẹ, bản thân vẫn chưa kịp đứng lên, đã thấy bóng áo tím lóe ngang mắt, vừa nhìn lại thì người đã đứng ở kia, một tay đỡ Ninh Lãng, còn Mi Như Đại lại ngã văng xa mấy trượng.

“Lan…… Lan…… Ta sẽ không để ngươi bị thương……”

Lan Thất đỡ lấy Ninh Lãng toàn thân vô lực, tai nghe thấy mấy tiếng thều thào vô nghĩa của hắn, chỉ là thóang qua, rời rạc tới nỗi ban đầu vốn không nghe được là gì, thế mà không hiểu tại sao, trái tim vốn cứng rắn như sắt đá lại mềm đi một ít, run rẩy một ít, đầu óc bỗng chốc mờ mịt, không rõ là cảm giác gì kéo đến.

“Lan…… Thất thiếu.” Mi Như Đại gượng bò lên, khóe miệng rỉ một tia máu, đôi mắt đẹp giờ nhìn Lan Thất lạnh lẽo,“Ta và vị thiếu hiệp này tỷ thí vẫn chưa chấm dứt, ngươi lại đột nhiên ra tay khiến ta bị thương, như vậy không đúng với quy củ đại hội!” Nàng đường đường là người của Bách Nghiên cung, lại bị một người không mấy ai biết đến chỉ một chiêu phất tay áo liền không đứng dậy nổi, dù sao hôm nay mặt mũi cũng mất sạch rồi, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể để người khác muốn làm gì thì làm

“Tiểu sư đệ!”

“Ninh Lãng!”

Lúc này Vũ Văn Lạc, Nhâm Khởi cùng tam sư huynh, ngũ sư huynh phái Thiển Bích vội vàng chạy tới, nhìn thấy Ninh Lãng hai mắt nhắm nghiền không hay biết chuyện gì xảy ra, lòng không khỏi cảm thấy cuống cuồng.

“Lão yêu bà nhà ngươi, ngươi đã dùng thủ đọan độc ác gì khiến cho Ninh Lãng biến thành như vậy?!” Vũ Văn Lạc phẫn hận trừng mắt với Mi Như Đại.

Một tiếng “ lão yêu bà” này chính xác đã phạm vào kiêng kỵ của Mi Như Đại. Phải biết rằng trời sinh phụ nữ vốn thích chưng diện, không thể nào chấp nhận được người khác nói nàng ta đã già còn xấu. Thật ra Mi Như Đại năm nay tuy gần bốn mươi, nhưng tu vi thâm hậu lại cộng thêm ngày ngày bảo dưỡng đúng cách, bởi vậy thọat nhìn bộ dáng bên ngòai chỉ khỏang quá hai mươi, thường đã hiếm người khen tặng lắm rồi, bây giờ Vũ Văn Lạc lại dám đứng trước mặt võ lâm mắng nàng ta là lão yêu bà, ngay lập tức lửa giận trong lòng cao thêm ba trượng, miệng tuy vẫn còn rỉ máu nhưng cười vô cùng xinh đẹp, cực kỳ dịu dàng nói: “Trâm cài của ta thoa “ Hóa Vật tán”, chẳng phải là độc dược gì, sẽ không khiến hắn mất mạng, chỉ có điều……” Liếc thấy vẻ mặt khẩn trương căng thẳng của Nhâm Khởi, Vũ Văn Lạc, cảm thấy sung sướng,“Chỉ có điều sẽ khiến hắn cảm thấy buồn ngủ, sau khi ngủ nửa canh giờ sẽ khiến hắn mất đi tòan bộ công lực.”

“Ngươi…… Ngươi thật ác độc!” Vũ Văn Lạc trở nên giận dữ, nắm chặt tay chực muốn xông ttới.

“Vị thiếu hiệp này!” Nhâm Khởi vội vàng giữ chặt hắn,“Chúng ta nên ưu tiên việc cứu Ninh Lãng.” Nói xong nhìn về phía Mi Như Đại, không giận không hờn nói, “Mi cung chủ, xin hãy cho chúng tôi thuốc giải.”

“Ha ha ha……” Mi Như Đại cười một tràng dài, “Không có thuốc giải.”

Nhâm Khởi vừa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

“Còn cần giải dược của ả làm gì, không phải các người có ‘Phật Tâm đan’ sao?” Vũ Văn Lạc ngăn chận cơn tức giận bùng lên, nhắc nhở Nhâm Khởi khuôn mặt vốn ung dung tự tại giờ đã chuyển thành hoang mang.

“ ‘Phật tâm đan’ là linh dược giải trăm độc, nhưng ‘Hóa vật tán’ không phải độc dược, có dùng nhiều cũng vô dụng thôi.” Một câu nhẹ như gió của Mi Như Đại thổi tan hy vọng của bọn họ.

“Ngươi…… Nếu Ninh Lãng thực sự xảy ra chuyện gì, ta nhất định…… Ta nhất định……”

Giờ khắc này nhớ đến đứa trẻ không có khuyết điểm gia giáo vô cùng tốt kia, Vũ Văn Lạc oán hận muốn phun ra mấy câu ngoan độc, lại ngại ngùng lời lẽ tàn nhẫn hèn hạ, chần chờ mãi một hồi lâu cũng chẳng nói nổi một một câu khiến đối phương nghe xong run rẩy.

Sắc mặt của Nhâm Khởi càng lúc càng trắng, ánh mắt nhìn về phía Ninh Lãng, nhất thời là đau xót lẫn hối hận, đau lòng vì tiểu sư đệ hiền lương như thế, hối hận vừa rồi không ngăn cản tiểu sư đệ đối mặt với người đàn bà hiểm ác này.

“Này, lão yêu bà, tiểu sư đệ ta nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ trả lại ngươi gấp mười.” Tam sư huynh Tạ Mạt tay đặt lên thanh kiếm bên hông.

“Tam sư huynh.” Ngũ sư huynh Tống Tuyên cũng mở miệng tiếp lời tựa như hai người đang nói chuyện phiếm, “Nếu lão yêu bà này không giao ra giải dược, chúng ta liền lột lấy da mặt của ả ta, sau này tiểu sư đệ muốn luyện phi đao lấy đó làm bia ngắm.”

Mi Như Đại đổi sắc mặt, cắn chặt răng.

Lúc này, mọi người trong sân mới hết cho rằng đệ tử núi Thiển Bích dạy dỗ ra ai nấy đều là những người thành thật lương thiện.

“Để ta xem thử.” Một tiếng nói điềm đạm nhẹ nhàng truyền đến, tựa như gió xuân thóang lứớt qua, lọt vào tai khiến nôn nóng trong lòng ngay lập tức vơi đi, quay đầu, thấy Minh Nhị không biết khi nào đã đến, phía sau còn có Hoa Thanh Hòa, Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong.

Lan Thất làm để Minh Nhị đỡ lấy Minh Lãng, từng bước một tiến về phía trước, đứng ngay trước mặt Mi Như Đại, từ trên xuống dưới một phen đánh giá vị cung chủ Bách Nghiên cung, tuy bộ dáng có phần chật vật nhưng vẫn kiều mỵ như cũ, nhanh chóng nở một nụ cười, ôn tồn khen: “Có được vinh hạnh nhìn thấy phong vận của Mi cung chủ, bản thiếu vô cùng vui mừng.”

Nụ cười kia, giống như gió xuân phơi phới, ba ngàn đóa đào hoa nở rộ, ngàn phong lưu vạn tạo nhã đều cất dấu trong đó, chúng anh hào, nữ kiệt nhìn thấy đều tâm hồn say mê lẫn kinh hãi không thốt nên lời!

Mi Như Đại vốn là tuyệt sắc, một thân xinh đẹp này khiến người không đủ kiên định nhìn thấy cũng trở nên tâm thần bất định, nhưng bây giờ nhìn lại nàng ta, lại có cảm giác không hơn nổi một ả thôn phụ miền núi, huống hồ là chỉ sánh với một nửa phong lưu của người kia. Người kia tuy là nam, nhưng một thân yêu mị hấp dẫn nam nữ, già trẻ lớn bé, dụ họăc khiến người mê man đến cảm thấy sợ hãi…… sợ đã trầm luân là vạn kiếp bất phục!

“Thất thiếu áp đảo mỹ nhân thiên hạ, dung mạo thô tục như ta đây sao có thể lọt vào mắt chứ.” Mi Như Đại cũng mềm mại đáng yêu cười.

“Thủ đọan của Mi cung chủ, bản thiếu vô cùng bội phục thưởng thức, mỹ nhân xinh đẹp thế này tung hoành giang hồ, so với nam nhân càng ác càng mạnh mới hay.” Lan Thất mở quạt ngọc, vô cùng thong thả tiêu sái.

“Đa tạ Thất thiếu thưởng thức.” Mi Như Đại nghiêng đầu cười trong trẻo, nhưng mắt nhìn Lan Thất lại mang vẻ cảnh giác, không hiểu được đôi mắt kia sao chẳng mang một chút hờn giận thù hằn gì, hơn thế nữa còn có một chút ý tán thưởng…… Không phải mình làm bằng hữu hắn bị thương ư? Sao lại có thái độ này?

Hai người nói cười oanh oanh yến yến, cảm giác tựa như vừa gặp đã quen thân, Vũ Văn Lạc đứng nhìn vô cùng chướng mắt, người bị thương là đối tượng kết hôn của ngươi đó!“Thất thiếu, lão yêu bà này dùng thủ đọan tàn độc như thế khiến Ninh Lãng bị thương, ngươi sao lại……”

Lan Thất khép quạt, hươ hươ trước mặt Vũ Văn Lạc, ý bảo im miệng, đọan nàng quay đầu nhìn Mi Như Đại,“Thế gian này thắng làm vua thua làm giặc, huống hồ kẻ trong hắc đạo chỉ có mạnh mới có thể sinh tồn, cho nên việc ngươi làm bản thiếu hiểu được.” Nàng đập đập quạt ngọc vào lòng bàn tay, mắt xanh chuyển sóng, Mi Như Đại bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh ngắt.“Chẳng qua……” Nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Lãng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, “Người như hắn ngươi vừa liếc mắt đã nhìn thấu, lại xuất chiêu ngoan tuyệt như vậy, bản thiếu thật không thích đâu.”

Bản thiếu thật không thích đâu…… Lời vừa vang đến tai Mi Như Đại, Nàng ta cảm thấy đáng sợ như lời nguyền rủa của sứ giả câu hồn! Người vừa nói ra những lời này vẫn nhẹ nhàng cười, vẫn quyến rũ phong lưu mà cực bình thản: “Bản thiếu vốn vẫn thích câu này ‘Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người khi ta một phần, ta hòan trả gấp trăm lần!’, cho nên, nể mặt ngươi cũng có tên tuổi trong võ lâm, bản thiếu ra một chiêu, ngươi tiếp được, từ nay về sau chuyện này bỏ qua, không tiếp được, sau này hễ nghe tới tên bản thiếu phải tránh xa trăm dặm.”

“Ngươi!” Bình sinh là lần đầu tiên bị người khác khinh thường đến vậy, nhưng đối diện với đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như thế, nàng ta không tránh khỏi lấy làm sợ hãi. Tròng mắt đảo nhanh, hồi phục nụ cười trong trẻo: “Thất thiếu làm vậy vốn trái với quy củ võ lâm đại hội, ta đã thắng vị Ninh Lãng thiếu hiệp này, tất hoan nghênh người tiếp theo khiêu chiến, nhưng hành động vừa rồi của Thất Thiếu đã khiến ngươi mất đi tư cách, cho nên……”

“Mi cung chủ.” Lan Thất lên tiếng chặn lời Mi Như Đại, cũng đồng thời đánh tan tính tóan của ả,“Võ lâm đại hội lần tới bản thiếu sẽ lại tham gia, nhưng còn người…… Bản thiếu lại muốn ngươi vĩnh viễn không thể!”

“Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Mi Như Đại đột ngột thay đổi sắc mặt.

“Chỉ một chiêu.” Lan Thất cười dài nhìn nàng ta, tay trái nhẹ nhàng nâng lên.

Mi Như Đại trong phút chốc căng người lên đề phòng.

Trăm ngàn anh hào trong sân đều nhìn thấy rõ ràng, tay kia chậm rãi vươn ra, cực kỳ mềm mại đa tình, trắng tựa hoa lê nở ra từ tuyết nhẹ nhàng bay, trong thanh khiết đẹp đẽ khôn cùng mang theo hơi lạnh thấm vào xương tủy.

Minh Không ở trên hành lang vừa nhìn thấy chiêu này liền thay đổi sắc mặt, con ngươi mở lớn, tựa như không dám tin, lại tựa như vô cùng sung sướng.

Trước Thủ Lệnh cung, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Lan Thất, con người yêu dị kia xuất chiêu vô cùng dứt khóat lạnh lùng, hết thảy đều nhìn vào cánh tay kia, thế mà trong nháy mắt mục tiêu của mọi người bỗng nhiên biến mất, tai lại nghe một tiếng hét thảm thiết của Mi Như Đại, dụi mắt nhìn cho kỹ, chỉ thấy Lan Thất đứng yên một chỗ, mỉm cười đón gió, Mi Như Đại nằm trên mặt đất, tòan thân run rẩy không ngừng.

Một chiêu vừa rồi là như thế nào? Mọi người cùng nhau tự hỏi trong lòng.

Lan Thất thiếu vừa rồi…… Một chiêu kia rốt cuộc là sao? Trong lòng mọi người chấn động.

Có lẽ trên Anh Sơn chỉ một mình Minh Không thấy rõ, tay ông ta run rẩy vịn vào thành ghế, trong ánh mắt lộ vẻ kích động.

Trên hành lang, Liệt Sí Phong đã sớm mở mắt từ hồi nào, ánh nhìn nóng rực, hưng phấn chòng chọc vào Lan Thất.

“Ngươi…… Ngươi…… phế võ công của ta!” Mi Như Đại thở hồng hộc chậm chạp ngẩng đầu, oán độc không thôi nhìn về phía Lan Thất. Nàng ta vừa ngẩng đầu, tòan sân bỗng ồ lên kinh ngạc, vốn là khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ lại như cỏ cháy khô đét, gương mặt vàng vọt tiều tụy, không tìm đâu ra vẻ phong tình tuyệt diễm vừa rồi.

Lan Thất lại mở quạt ngọc, nụ cười điềm đạm tựa hồ thu, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến người nghe run sợ,“Bản thiếu còn chặt đứt bốn đường gân mạch của ngươi, đời này ngươi khỏi nghĩ tới việc động võ.”

“Vì sao?” Mi Như Đại đau đớn thốt lên.

Vào lúc đó, Minh Nhị lẳng lặng đứng dậy.

“Thế nào rồi?” Vũ Văn Lạc, Nhâm Khởi lo lắng hỏi. Lan Thất cũng không khỏi xoay đầu nhìn.

Minh Nhị lắc đầu,“Thuốc gì cũng vô dụng.”

“Cái gì?” Nhâm Khởi, Vũ Văn Lạc kêu lên.

Minh Nhị nhìn mấy người bọn hắn, lại quay Ninh Lãng, trầm ngâm một thóang, nói: “Nay chỉ có một biện pháp, tìm một chỗ yên tĩnh, ta giúp hắn bức dược tính ra.”

Hắn lời này vừa nói ra, mọi người giật mình hiểu được, đúng rồi, “Vô Gian chỉ” của Minh Nhị, ngay cả kịch độc, nội khí còn bức ra được, huống chi chính là một chút dược tính!

“Thật tốt quá, tiểu sư đệ có thể cứu được!” Nhâm Khởi lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Nếu tiểu sư đệ xảy ra chuyện gì ngay trước mắt hắn, không cần đến sư môn trừng phạt, bản thân hắn cảm thấy chắc cũng chỉ còn đường thắt cổ tự vẫn!

“Ai da, người ngốc quả nhiên cũng có chút phúc phận.” Tạ Mạt, Tống Tuyên liếc nhìn nhau rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Thủ Lệnh cung vốn không để người ngòai vào, chúng ta nên đi hướng sau hành lang, cách đây xa một chút sẽ yên tĩnh hơn.” Vũ Văn Lạc vội vàng đề nghị.

“Được.” Minh Nhị nhấc tay, gọn gàng nâng Ninh Lãng, sau đó nói,“Một mình ta đi là được, nhiều người không tiện mấy, các người cứ ở đây là tốt rồi.” Dứt lời hai tay cùng nâng, đỡ lấy Ninh Lãng đi về phía khác của hành lang, chúng anh hào nhìn theo hắn thong dong rời đi, áo xanh phiêu động, thanh nhã xuất trần.

Lan Thất quay đầu hướng Mi Như Đại, thấy nàng ta vẫn nhìn mình vẻ không cam lòng, quạt ngọc trên tay lắc lắc, che một nửa khóe môi, mắt xanh quỷ dị nhìn Mi Như Đại, chậm rãi cúi đầu, lời nói như gió thỏang nhưng cả quãng sân đều nghe rõ,“Bởi vì Ninh Lãng là đối tượng kết hôn của bản thiếu mà.”

Tòan sân yên lặng, là yên lặng từ trước tới giờ chưa từng có.

Rồi chỉ trong nháy mắt không khí trở nên náo nhiệt, có tiếng ho khan kịch liệt, đó là mấy người lần trước không đến Trường Thiên sơn tranh bị lời này gây sặc, còn có một vài âm thanh thở dài bất đắc dĩ, đó là những người lần trước có mặt đã lãnh giáo qua Thất Thiếu cuồng ngôn vọng ngữ đến thế nào, có một số lại hét lớn “Là nghe lầm sao”, cũng có một vài người thều thào “ Ông trời ơi”……

Ngay đến cả Mi Như Đại cũng mang một vẻ ngơ ngẩn không hiểu nổi, trợn mắt cứng lưỡi nhìn Lan Thất.

Nhâm Khởi, Tạ Mạt, Tống Tuyên trợn đến muốn rớt hai con ngươi ra khỏi tròng, không dám tin trừng trừng Lan Thất. Tiểu sư đệ đính thân với hắn? Bọn họ sao lại không biết?

Nhưng lúc đó Lan Thất lại khép quạt ngọc, tiêu sái xoay người, đi ngược trở về hành lang, hoàn toàn mặc kệ tất cả mọi người ở đây vì một lời của nàng mà vẫn chưa thôi kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.