Lan Nhược Tiên Duyên

Chương 4: Đã nói phù hộ đâu



Dịch & Biên: Cheng

***

"Ngủ đi, ngày mai còn lên đường." Vô Hư hòa thượng nói.

Nói rồi nằm trên đất, không bao lâu liền vang lên tiếng ngáy.

"Thật dễ ngủ!" Vương Sinh thở dài nói.

Hắn đưa hai tay đan sau đầu nằm xuống, trằn trọc không ngủ được, vừa rồi bị dọa cho sợ vãi tè, nào còn dám ngủ a?

"Lẽ nào mình nhìn lầm, chỉ là ảo giác."

Vừa nhắm mắt đã nghĩ đến cái quỷ tóc dài áo trắng kia, vội vàng mở to mắt.

Hầy,

Cơn ác mộng này chắc chắn không quên được.

U u, Gió lại nổi, thổi qua cánh cửa cọt kẹt cọt kẹt vang lên.

Vương Sinh toàn thân cứng đờ.

Sẽ lại không tới nữa chứ?

Vừa nãy cũng một khúc nhạc dạo như vậy, sau đó bên ngoài liền xuất hiện bạch y quỷ.

Vừa mới nghĩ tới đó, đột nhiên phát hiện lỗ thủng trên nóc nhà nằm sấp một người, mái tóc dài màu đen rủ xuống, còn lộ ra một nửa gương mặt trắng bệch, còn có một con mắt đỏ lòm, con ngươi lồi ra hơn một nửa đang nhìn hắn.

Quỷ, quỷ, có ma!

Hắn cả người run rẩy, muốn gọi nhưng lại phát hiện cổ họng mình như bị ai bóp chắt, chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ mà bản thân mới nghe được, muốn động, muốn nhổm lên chạy lại phát hiện thân thể không nghe sai khiến, giống như bị trói chặt.

Bạch y quỷ vật từ trên nóc nhà hạ xuống, đầu hướng xuống dưới duỗi ra hay tay khô gầy màu xanh đen, cứ như vậy treo lủng lẳng như một con Nhện lớn.

"Tỉnh lại đi, Vô Hư, tỉnh lại đi, có quỷ a!" Vương Sinh đầu đầy mồ hôi, la hét không ra tiếng.

"A di đà Phật, a di đà Phật, Phật tổ phù hộ, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Âm đại sĩ, Địa Tạng Vương Bồ Tát, đấu chiến thánh Phật, cứu ta, cứu ta a!"

Quỷ vật kìa chậm rãi từ từ hạ xuống, càng ngày càng gần.

"Phật tổ, Phật tổ, ta làm hòa thượng, ta về Lan Nhược Tự làm hòa thượng, ta không hoàn tục, ngươi mau mau cứu cứu ta a!"

Đôi bàn tay màu đen đặt trên bả vai Vương Sinh, phút chốc hắn cảm giác một luồng ý lạnh thấu xương, giống như một tảng băng lớn đặt trên người mình, cả người trong nháy mắt đông cứng lại.

"Xong, Phật tổ, ngươi ở đâu?" Trong giây phút này, Vương Sinh vạn niệm đã muộn.

"Vô Hư, đừng ngủ, mau mau, chạy mau, thật sự có quỷ!" Hắn muốn gào lên một tiếng cuối cùng nhưng vẫn không hét lên được.

Gương mặt trắng bệch kia, con mắt đỏ như máu kia, càng ngày càng gần.

Bàn Nhược Ba La Mật,

Như có quỷ thần sai khiến Vương Sinh niệm một câu kinh Phật.

Quỷ vật trước mặt đột nhiên dừng lại.

Có tác dụng, hay vẫn là ảo giác?

"Bàn Nhược Ba La Mật, Bàn Nhược Ba La Mật."

++++Cái bạch y quỷ liền đậu ở chỗ này bất động. trên tóc đen kịt còn dính nước bùn, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Vương Sinh, gần trong gang tấc.

"Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật, chiếu thấy ngũ bao hàm đều không, độ tất cả khổ ách. Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc..." Vương Sinh đọc thầm kinh văn.

Cả người run cầm cập, mắt nhắm chặt không dám nhìn qủy vật kia chỉ chăm chăm tụng kinh

Một lúc sau hắn phát hiện hàn ý trên bả vai đã tan, bản thân lại có thể mở miệng, lại mở mắt quỷ vật kia cũng không còn trước mặt, ngẩng đầu – không thấy, nhìn quanh bốn phía – không gặp. Xem ra đã rời đi

Khò, khò, hòa thượng Vô Hư bên cạnh phát ra từng tiếng ngáy, ngủ rất say sưa.

"Cái vận số cứt chó gì vậy, tại sao một mực nhìn chằm chằm ta, bên này nhiều nước thơm ngon sao ngươi không thử?!"

Vương Sinh ngồi ở tại chỗ, nhớ tới chuyện vừa rồi, thân thể còn run run.

Quỷ, vừa nãy tuyệt đối là quỷ, hắn xác định đây chắc chắn không phải là ảo giác.

Cái cảm giác khủng bố trước mắt kia, cái lạnh thấu xương bản thân cảm nhận, tuyệt đối không sai được, hắn đưa tay xoa xoa vai, vén áo lên nhìn, trên bờ vai có thể thấy rõ ràng năm cái dấu tay xanh.

Hắn ngẩng đầu nhìn nóc nhà, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đây rốt cuộc là cái thế giới quái gì vậy?"

Sắc trời bên ngoài vẫn tối sầm, không biết lúc nào mới thấy hừng đông.

Hắn không ngủ được, cũng không dám ngủ, chỉ lo khi ngủ quỷ vật trở lại, đến lúc đó cái mạng nhỏ của mình khả năng không còn.

Đêm dài không ngủ được, không có việc gì làm, hắn liền lên ngồi khoanh chân, nhẹ giọng niệm tụng kinh Phật.

( Bàn Nhược Ba La Mật đa tâm kinh)

Kiếp trước nhất thời hưng phấn, đọc thuộc lòng kinh Phật, không nghĩ tới đây, lại có tác dụng đuổi quỷ.

Kinh văn không dài, có khoảng ba trăm chữ,

Hắn đọc một lần lại một lần, mới đầu chỉ là đọc thuộc lòng, trong lòng còn rất loạn, dần dần tâm tĩnh lại, cũng không nghĩ ngợi vớ vẩn chỉ một lòng đọc kinh phật.

Hoảng sợ, buồn bực, lo lắng, các loại cảm xúc hỗn tạp trong lòng tiêu tan không còn.

Khi hắn mở mắt, ngoài trời đã sáng, nắng sớm xuyên qua cửa sổ và nóc nhà chiếu vào phòng.

Đêm tối qua đi.

A, Vô Hư hòa thượng cũng đã tỉnh ngủ, ngồi dậy đến chậm rãi vặn người.

"Sao vậy, không ngủ ngon a?" Hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Vương Sinh hỏi.

"Đêm qua thật sự có quỷ." Vương Sinh nói.

"Đâu ra quỷ, do ngươi tâm không tịnh." Vô Hư hòa thượng nói.

"Không tin ngươi xem." Vương Sinh vén áo lộ ra bả vai, bỗng dưng ngẩn người

Năm vết ngón tay trên bả vai kia chẳng biết biến mất từ lúc nào không còn tăm hơi.

"Làm gì đấy?" Vô Hư hòa thượng thấy thế giật nảy cả mình.

"Vô Sinh, ngươi giữ tự trọng a!"

"Ta tự..." Vương Sinh hít sâu một hơi.

"Bỏ đi, nói ngươi cũng không tin, chúng ta đi tiếp chứ?" Vương Sinh nói.

"Trước tiên tìm một nơi hoá duyên đã"

"Không phải đến nhà Tiểu Hồng chứ?"

"Như vậy sao được, nhà nàng cũng không giàu có, tìm một nhà khác." Vô Hư nói.

"A, ta tưởng rằng ngươi còn không biết xấu hổ lại đi đến đó."

Ước chừng khoảng nửa canh giờ, hai người bọn họ lại từ trong nhà Ninh Tiểu Hồng đi ra.

"Cảm ơn thí chủ, cảm tạ, Phật tổ sẽ phù hộ ngươi."

"Hai vị đại sư đi thong thả." Ninh Tiểu Hồng cười nói.

Nhìn theo hai vị hòa thượng sau khi đi xa, vị cô nương này mới xoay người vào nhà.

"Vô Hư, ngươi thực sự là không biết xấu hổ a!" Vô Sinh nói.

"Vừa nãy ngươi ăn nhiều hơn ta." Vô Hư nói.

"Các ngươi sống kiểu gì, người trong thôn này sao lại không ưa các ngươi đến vậy?!" Vương Sinh nói.

Vừa rồi hai người bọn họ đi một vòng quanh thôn, gõ cửa mười mấy hộ gia đình, kết quả là có người nhìn thấy bọn họ còn không buồn nói một câu nào trực tiếp đóng rầm cửa lại, vậy là còn tốt, còn có một vị phụ nhân, thân cao bảy thước, cao lớn vạm vỡ, gương mặt như chậu, vừa nhìn thấy là Vô Hư đã chửi ầm lên.

"Ngày trước đến ăn trộm gà của lão nương, còn có mặt mũi đến hoá duyên, không cút nhanh lão nương quất chết các ngươi!"

Vô Hư hòa thượng chật vật chạy trốn, như chó mất chủ.

"Tội lỗi, tội lỗi, ta cũng là bị hồ đồ rồi, làm sao gõ cửa nhà nàng." Đây là lời giải thích của Vô Hư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.