Lần Nữa Gọi Tên Tình Yêu

Chương 32: Gia Đình Ba Người



Khoảnh khắc bạn yêu một người, và người đó cũng dành cho mình vị trí quan trọng trong tim, sẽ ra sao?

Vâng, Tuyết Ninh cô ấy đang rơi vào tình cảnh đó.

Nhưng ngược lại với các cô gái khác, họ vui mừng, đón nhận niềm vui ngập tràn. Còn cô đây, cô chỉ biết im lặng không dám hé nửa lời. Người đàn ông này, có thật sự đáng tin để cô trao thân cho không?

Suy nghĩ ngẫm hồi lâu, Tuyết Ninh đã đưa ra quyết định cuộc đời. Thay vào những lời nói mật ngọt chết ruồi, lời tán tỉnh hay hồi âm, cô nàng này chỉ đơn giản đặt một nụ hôn lên má chàng trai. Xem như tỏ bày cảm xúc, ai hiểu thì tự biết câu trả lời là gì.

Chụt.

Tuyết Ninh khi đạt được mục đích, liền chạy trốn, trốn khỏi ánh mắt người đàn ông lạnh lùng trước mặt.

Còn ở đây thêm một giây, một phút nào nữa. Cô e là cái thân trong trắng này, thế nào cũng bị con ’ sói hoang ’ ăn thịt mất thôi.

Thiếu Phong đứng hình, ngoài việc nhìn theo bóng dáng người con gái vừa rời khỏi phòng, chẳng biết làm gì khác. Anh dùng nét mặt lưu luyến, tay còn xoa lên bên mặt được hôn kia, trông thật khoái chí.

“ Cô…cô ấy…” Gương mặt anh ta bây giờ không khác gì những người có men rượu, đỏ ửng như gái mới lớn ấy.

Tuyết Ninh đứng trước cửa, cô cười tủm tỉm, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, phần nào làm cô nàng thẹn thùng. Cô vậy mà chủ động với tên đó sao? Đúng là chuyện là bốn phương mà!

“ Tỏ tình với người ta mà ngay cả nhẫn, hoa còn không có. Cái tên đáng ghét! ” Tuyết Ninh mắng yêu.

Cô từng xem rất nhiều phim ảnh, trang truyện hot trên các web mạng. Mỗi lần bày tỏ cảm xúc với nửa kia, nhân vật chính đều quỳ xuống, trên tay còn mang theo mấy món quà, nói ra lời hay ý đẹp. Nhìn lại Giang Thiếu Phong đang sung sướng đến phát điên ở bên trong thật khác xa. Chẳng có tí nào gọi là lãng mạn!

Tối đến, là lúc hai người cần đối diện nhau! Tuyết Ninh e dè, càng suy nghĩ càng thấy bản thân quá dễ dãi rồi. Không ngờ, dám chủ động hôn hắn ngay tại tập đoàn, còn chẳng màn đến lúc có người xông vào trong sẽ ra sao. Ôi, ngại chết mất thôi!

“ Mẹ, mẹ ơi ba về rồi! ” Thiếu Huy chạy vào thông báo tin tức. Lúc sáng, Tuyết Ninh có dặn dò thằng bé, khi nào thấy ba về liền chạy vào nói cho mẹ biết. Khoảnh khắc này đã đến, cô gái ngoài việc ngại ngùng chẳng biết làm gì khác.

“ Con trai, tối nay con muốn ngủ cùng ba mẹ không? ” Tuyết Ninh ra sức lôi kéo thằng bé vào câu chuyện. Dù sao, có mặt thằng bé ở đây, Giang Thiếu Phong chắc không dám làm bừa!

“ Dạ muốn ạ! ”

“ Ai cho? Con lớn rồi, nên ngủ một mình. ” Thằng nhỏ cười cười nói nói rõ vui, nhưng từ khi có sự xuất hiện bất ngờ của Giang Thiếu Phong liền làm thay đổi mọi thứ.

Anh bày bộ mặt ghét bỏ, nhất quyết không chấp nhận cho con trai ngủ cùng.

“ Nhưng con muốn ngủ ở đây cơ! ”

“ Con sẽ không chiếm vị trí của ba mẹ. ”

“ Còn nữa, con ngủ rất ngoan. Không ngáy to như ba đâu ạ! ”

Thiếu Huy liên tục làm đòn ’ áp lực tâm lý ’ với phụ huynh. Thật khiến người khác bó tay mà, chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa đã dùng đủ chiêu trò để ngủ lại phòng ba mẹ. Còn nữa, vừa nãy nhóc nói gì mà “ ngáy ” á? Giang tổng thanh lịch mọi hôm, hoá ra cũng có thói xấu khi ngủ sao?

Thiếu Phong lắc đầu, nhưng anh nhận ra được điều gì không đúng, bèn hỏi: “ Ngáy? Ai nói với con về điều này! ”

Tuyết Ninh lén bước ra khỏi phòng trong tâm thế bất an, lo sợ. Khéo chuyện bại lộ, thế nào cũng cho một trận no đòn. Thiếu Phong quá nhân từ với cô nàng này rồi, luôn dễ dãi trong mọi thứ, nên không còn sợ ai nữa, tự tung tự tác! Thậm chí cả việc nói xấu ba của một đứa trẻ trước mặt chúng.

Đời đâu dễ dàng như giấc mơ, một lực tay ngay lúc đó đã ngăn cô lại.

“ Em to gan quá nhỉ? Lúc sáng thì…còn đêm lại đi nói xấu tôi với con trai. Có phải tôi nhân nhượng em quá, nên em sanh hư phải không? ”

“ Ê, ê…tôi nói gì anh chứ! Huy Huy nói đâu sai, anh ngáy thì thằng bé nói thôi. Trên dưới người họ Giang, ai mà không biết ’ danh tiếng ’ lẫy lừng của anh. ”

“ Em…! ” Người đàn ông sượng ngang, không nói nên lời. Anh như bị bắt được cái đuôi cáo, giờ nhút nhít một chút, liền chịu cảnh mất đuôi đấy.

Thiếu Huy ngồi trên giường cười trừ.

Cậu bé thoả chí nhìn cặp uyên ương đang tình cảm trước mặt trẻ nhỏ như mình. Lâu lắm rồi, dường như là chưa từng có ai có thể khiến ’ ông ’ ba xấu tính như Thiếu Phong phải rơi vào thế bí.

“ Ba thua mẹ rồi, ba nói không lại mẹ rồi! ” Cậu bé vỗ tay liên tục, náo loạn cả căn phòng lớn.

Gia đình nhỏ ba người cứ thế mà rượt đuổi nhau, trông không khác gì mái nhà hạng phúc thật sự.

“ Con nhỏ đó càng lúc càng được yêu quý, ngay cả Thiếu Phong cũng dần có tình cảm với nó. Không được! Nếu như mình còn chậm trễ thêm một ngày, nó càng có lợi. Con nhỏ đó không bao giờ được đứng ngang hàng với mình! ” Thẩm Giai Lệ tận mắt chứng kiến mọi thứ. Lúc trước, có nghe A Hoa báo tin nhưng trông bà ta rất dửng dưng trước hoàn cảnh. Giờ thì tin rồi đấy, cô gái này không dễ động đến.

“ Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? ” Giang Hạnh Chi vỗ vai bà. Biết rõ ý đồ của bà không tốt, nhưng vẫn cố gắng hỏi han.

Lúc này, Tuyết Ninh bên trong nghe được lời nói của Hạnh Chi. Thì ra cô ấy cố tình nói lớn để thu hút sự chú ý từ chị dâu.

Nhưng không phải họ là mẹ con, máu mủ tình thâm sao? Hà cớ gì cô gái Hạnh Chi này lại lựa chọn giúp đỡ cô, một người mới đến hoàn toàn không thân thuộc.

Thẩm Giai Lệ kéo Hạnh Chi vào căn phòng đối diện đó. Khó chịu ra mặt: “ Con làm gì thế hả? Mẹ đang nghe tụi nó nói chuyện, con không thấy sao! La lớn như vậy, lỡ như Thiếu Phong nghe được lại nghĩ sao về mẹ? ”

“ Thì ra mẹ đang rình mò người ta. ”

“ Con nhỏ này! Mẹ làm mọi chuyện là vì con đó! ” Thẩm Giai Lệ cú vào đầu Hạnh Chi một cái. Rõ ràng hi sinh tất cả, dùng mọi thủ đoạn là vì nó, nhưng thái độ này chẳng khác nào đang xem thường mẹ nó cả!

“ Vậy mẹ nghe được gì rồi? ” Hạnh Chi tò mò.

Từ lớn đến nhỏ, mọi chuyện trong Giang gia, cô nàng này đâu thèm quan tâm đến, bỗng dưng hôm nay lại thay đổi 360° luôn.

“ Không nghe được gì, nhưng mẹ thấy tụi nó đang nói chuyện rất vui vẻ. Mẹ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, con nhỏ Tuyết Ninh chẳng thể làm con dâu của mẹ! Toàn một đám nghèo hè.n, lại có ước mơ đổi đời sao? ”

“ Tiếp theo mẹ định làm gì chị ta?” Được đằng chân lân đằng đầu, mạnh dạn hỏi thêm.

“ Từ từ sẽ biết thôi, con gái yêu. ”

Thẩm Giai Lệ vừa đi vừa hả hê như đạt được mục tiêu gì đó lớn lao lắm vậy. Càng ngày, ’ căn bệnh ’ của bà ta càng nặng thêm, ngay cả cô con gái rượu cũng lắc đầu tỏ khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.