“ Tao nuôi nấng mày, cho mày được ăn sung mặc sướng, muốn thứ gì liền có thứ đó. Vậy mà mày dám không nghe lời tao? ” Thẩm Giai Lệ tức tối, bà ta rõ là không nhịn được nữa rồi.
Một đứa trẻ được bà ta mang về nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, coi như con cái ruột thịt, chẳng ngờ nó lại phản bội, bạc bẽo đến mức này.
Hạnh Chi hất tay bà ra, đứng lên trong ánh mắt căm ghét của một thiếu nữ ở độ tuổi đôi mươi. Dường như bao cay đắng, đau thương đều hiện hữu rõ trên gương mặt này.
“ Mày dám? ”
“ Có gì không? Bà nghĩ bà tốt đẹp lắm sao? Chính bà đã làm cho mẹ tôi phải tự sát, nhiều lần bà còn phỉ báng bà ấy. Linh hồn người đã chế.t rất linh thiêng đấy, nhất là những người chế.t vì oan ức. Bà có tin, nửa đêm khi bà đang chìm vào giấc ngủ, mẹ tôi về kéo bà xuống dưới âm ti mà bầu bạn không? Oan có đầu, nợ có chủ bà cứ đợi đấy đi, quả báo sắp đến với bà rồi! ”
Dù sao Hạnh Chi cô ấy cũng sắp về nhà chồng, vậy thì cần gì e ngại trước người phụ nữ ác độc như Thẩm Giai Lệ này.
Đôi khi con người ta lựa chọn im lặng, không phải sợ hãi mà chính là chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để ra tay, khi ấy kẻ địch sẽ chẳng ngờ đến mà sa vào bẫy, từ từ đau đớn và chế.t dần chế.t mòn.
“ MÀY! Đồ vô ơn, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ! ”
Thẩm Giai Lệ cầm ngay bình hoa được đặt sẵn trên bàn trang điểm, tiến đến chỗ cô con gái bao năm qua bà ta luôn diễn màn kịch ’ yêu thương ’ kia.
“ Bà nghĩ bà là ai chứ? Có giỏi thì đến đây, đến đây giế.t chế.t tôi như cách hai mươi năm trước bà đã làm với mẹ tôi đi! ”
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, trong hình ảnh ngỡ ngàng dành cho hai mẹ con họ. Tuyết Ninh như thiên thần bảo vệ cho Hạnh Chi hết lần này đến lần khác, cô đã kịp ngăn chặn hành vi ác độc của người phụ nữ xảo trá này.
“ Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Dừng lại đi, mẹ đang nóng giận, cứ về phòng nghỉ ngơi trước đã…”
Thẩm Giai Lệ trừng mắt, sự tức giận đã làm cho các nét nhăn trên trán hiện rõ như ban ngày. Tất cả mọi thứ bây giờ đều trở nên vô nghĩa trong mắt bà ta, từ mẹ con thân thiết, trong vòng mấy phút liền trở nên tàn khốc.
“ Mày nghe lén tao? ”
“ K…không có, con…con quên đồ nên trở vào lấy…rồi…rồi vô tình thấy cảnh này thôi! ” Tuyết Ninh sợ hãi, cô ấp úng trả lời. Dẫu sao bà ta cũng là mẹ chồng, cô lại là nàng dâu. Nếu để bà ta biết, chuyện cô vẫn luôn đứng bên ngoài nghe được tất cả câu chuyện thì không hay cho lắm.
“ Chuyện này không liên quan đến mày, còn nữa, nếu để tao biết mày nghe lén chuyện riêng của tao thì đừng có trách bà già này vô tình! ” Thẩm Giai Lệ ra đòn đe doạ.
Và đúng như những lời bà ta nói, trước đây có vô số người biết được bí mật, hành vi sai trái của bà ta, cuối cùng vẫn gặp ngay cái kết không tốt đẹp. Hên thì què quặt, xui thì mất luôn tính mạng.
Thẩm Giai Lệ rời đi, hôm nay khách khứa đến rất đông, toàn người có quyền uy, không thể để bọn họ chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này. Xem ra bà ta cũng biết suy nghĩ, phải thôi! Hình tượng nhiều năm qua bà ta luôn tỏ ra nhân hậu, tốt tính thế cơ mà! Không thể vì một con nhãi nào đó mà mất tất cả.
Trước khi đi, còn chớ quên dặn dò đôi điều: “ Nhớ, chuyện nào cần nói thì nói. Còn không cần, tốt nhất nên ngậm miệng lại, mẹ cô còn cần đứa con gái như cô chăm sóc. ”
Tuyết Ninh khựng người, cô nheo mày khó hiểu. Người đàn bà này thật không hề đơn giản!
“ Em có sao không Hạnh Chi? ”
“ Em không sao, cảm ơn chị đã đến giúp em. Nhưng em xin chị, làm ơn giúp người thì giúp cho trót, đừng nói với bất cứ ai về câu chuyện ngày hôm nay chị đã nghe thấy nhé? ” Hạnh Chi nắm tay Tuyết Ninh với thành ý rất lớn. Cô nàng tỏ ra chân thành, như thể đang rất bế tắc và rơi vào đường cùng.
“ Chị hứa. Mà em cho chị biết lý do được không? ” Cô có phần thắc mắc, khi nãy người đàn bà đầy tâm cơ kia còn định ra tay với cô ấy, vậy mà lại muốn đỡ giúp bà ta ư?
Hạnh Chi e dè, nhưng rồi vẫn quyết định kể hết sự thật.
Người trước mặt cô nàng hiện giờ dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, xem như câu chuyện ngày hôm nay là để trả ơn. Món nợ ân tình, từ bây giờ coi như chấm hết.
Hạnh Chi ngồi xuống bàn trang điểm, vừa tô son vừa nói: “ Nói gì đi nữa, người đàn bà đó đã nuôi em hơn hai mươi năm nay. Không có tình cũng có nghĩa, còn chuyện em biết bà ta không phải mẹ của em thì khoảng chừng hai năm trở lại đây thôi, vô tình em nghe bà ta nói chuyện với một người tên Thu An qua điện thoại. Em tức giận chỉ muốn một tay bóp chế.t con người độc ác đó, nhưng…”
Cô nàng chần chừ mãi mới chịu nói tiếp: “ Nhưng vì bao năm qua bà ta vẫn luôn yêu thương em, chưa từng cho em chịu cực khổ. Và không phải vậy mà em quên đi mối thâm thù đó, chỉ là em đang đợi thời cơ thích hợp, đến lúc đó chính miệng em sẽ phanh phui mọi thứ cho cả thế giới biết, rằng Thẩm Giai Lệ bà ta là kẻ giế.t người không gớm tay! ”
Tuyết Ninh không ngờ được mấy câu nói này, lại từ một cô gái kiêu căng, chảnh choẹ như Hạnh Chi.
Mọi ngày, chẳng phải cô ấy vẫn luôn hợp tác cùng bà ta để hãm hại cô hay sao? Giờ thì…
Tình cảm mẹ con hoá thành người dưng!
“ Đừng buồn, hôm nay là ngày trọng đại của em. Em phải tươi cười lên, lên hình mới đẹp chứ! ” Tuyết Ninh cố trấn an. Thật chất, sâu thẩm bên trong cô đang cảm thấy không hề ổn tẹo nào!
“ Cảm ơn chị. ”
Hai chị dâu em chồng cứ thế ôm nhau cùng rơi vào trầm tư, u sầu và lo lắng. Họ chẳng tài nào biết được, những âm mưu sắp tới của Thẩm Giai Lệ là gì?
Người đàn bà đó, nếu nói về thủ đoạn, độc ác thì không ai bì được đâu!
“ Thưa cô, đã đến giờ làm lễ, cô chuẩn bị nhanh ạ! ”
“ Tôi ra ngay! ”
Thẩm Giai Lệ ngồi vào ghế của các bậc trưởng bối, bà ta thầm mắng, mắng cho sự tức giận nguôi đi.
“ Con khố.n nạn, mày và cả con nhỏ nhà quê đó đều cá mè một lứa! Dám phản tao sao? Đợi đi, tao sẽ làm cho hai đứa bây cùng nhau dắt tay đi vào cõi chế.t, lũ chế.t tiệt, bần hèn! Tao đưa mày lên được, cũng thừa sức cho mày xuống tám tầng địa ngục! ”