Hoàng Cảnh Du phóng xe như điên trên đường cao tốc, về đến nhà lập tức mở cửa lao thẳng vào phòng ngủ. Bên trong dường như thiếu vắng hơi người, nhìn nhìn lại thì không thấy thân ảnh Hứa Ngụy Châu đâu. Hắn bỗng dưng thấy vô cùng mệt mỏi, liền ném áo khoác xuống sàn rồi ngã nhào lên ghế sofa, một tay chống lên trán, mắt nhắm nghiền lại.
Hoàng Cảnh Du bắt đầu nhớ về lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngụy Châu ở sân bay. Sau đó nữa là xuất hiện ở K bar, gặp lại lần tiếp theo chính là trong một bữa dạ tiệc của Hoàng thị. Rất nhiều chuyện nhanh chóng lướt qua trong trí nhớ của hắn.
Bất giác Hoàng Cảnh Du mở trừng mắt ra, phải rồi, chính sự kiện hắn nhìn thấy Ngụy Châu bước ra từ căn phòng ngập tràn tình dục kia, khiến hắn nổi điên liền mang y trở về Mễ Túc. Nhưng mà sau đó trong lần quan hệ đầu tiên, hắn biết y là người chưa từng có kinh nghiệm trong tình dục. Nếu từ đầu đến cuối đó chỉ là sự hiểu lầm của hắn, thì vì sao Ngụy Châu lại không một lần cùng hắn giải thích? Hay chính là mọi việc đều do y một tay sắp xếp, để hắn từng bước một lọt vào cái bẫy ái tình do chính mình đặt ra?
Hoàng Cảnh Du càng suy nghĩ càng cảm thấy trái tim mình đau như ai cắt, đầu óc như từng mảng bị xé ra. Hắn thất thần ngồi dậy từ từ đến thư phòng, nhìn đến bàn làm việc riêng của Ngụy Châu mà không khỏi run rẩy. Hoàng Cảnh Du bước đến gần bắt đầu lục lọi tìm kiếm, hắn cũng không biết mình đang tìm cái gì, nhưng hắn vẫn miệt mài nhìn đống giấy tờ kia không bỏ sót thứ gì. Sau khi hất hết tài liệu trên bàn rơi vãi xuống đất, hắn liền mở hộc tủ, nhưng mà đã bị Ngụy Châu khóa lại.
Hoàng Cảnh Du nóng nảy phát tiết đá vào chiếc tủ mấy lần, vừa đá vừa thở dốc. Bỗng dưng tròng mắt của hắn tối sầm lại, dường như càng quyết tâm phải nhìn bằng được thứ đang cất giấu bên trong, hắn nhanh chóng tiến đến kho lấy ra một chiếc búa, đập liên tục vào tủ. Chỉ trong chốc lát chiếc tủ đã bị phá nát. Bên trong rất nhiều tài liệu được để gọn gàng. Nhưng mà hắn đảo mắt liền nhìn thấy một văn kiện màu vàng nằm ở trên cùng hơi bị lệch một chút, dường như đã bị Ngụy Châu vội vã để vào. Hoàng Cảnh Du nhặt lên từ từ lấy ra nhìn.
Tay Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã bắt đầu run rẩy, khóe mắt cũng ửng đỏ, tim đang đập từng hồi mãnh liệt như muốn xé nát lồng ngực của hắn chui ra. Bất giác, hắn càng xem mắt càng tối sầm lại. Từng chữ từng câu trong đó hắn đều đã nhìn thấy rõ. Bàn tay nắm trên văn kiện từ lúc nào đã siết chặt lại, tờ giấy cũng nhăn thành một nhúm. Thân thể của Hoàng Cảnh Du hơi hư nhuyễn, chân dường như có chút lảo đảo phải tựa vào thân bàn. Cánh tay nắm lấy văn kiện buông thõng xuống bên hông. Nước mắt cay xè nhưng cũng không rơi xuống được. Đau đớn chính là cảm giác của Hoàng Cảnh Du lúc này.
"Đây là cái gì? Vì sao...vì sao đến em cũng lừa gạt tôi?"
Hoàng Cảnh Du vô thức lắp bắp trong miệng. Hắn vừa nói lại vừa cười, nhưng nụ cười đó chỉ còn là thương tâm cực hạn.
"À...không phải, chính là ngay từ đầu em đã lừa tôi."
Hoàng Cảnh Du ngẩng mặt lên trần nhà cười lớn. Nước mắt đã rơi xuống rồi.
"Ha ha, hóa ra...tôi chỉ là một thằng ngu để em lợi dụng. Hóa ra...gia đình, hơi ấm, tình yêu...tất cả đều là giả dối. Hóa ra...từ đầu đến cuối hoàn toàn cũng chỉ có một mình tôi si tâm vọng tưởng. Cuối cùng tôi cũng không có gì hết ngoài hai bàn tay trắng, không có gia đình, không có tình thân, cũng không có em..."
Hoàng Cảnh Du vừa cười nước mắt như thủy triều không ngừng trào xuống. Trên mặt hắn lúc này chỉ có một mảnh tang thương. Hắn nhìn lại thư phòng, nơi này cách đây vài tiếng còn xảy ra một đoạn tình ái giữa hai người bọn họ, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một mình hắn thất thần.
Người mà Hoàng Cảnh Du đặt cả tâm can vào, chấp nhận hủy cơ đồ, chấp nhận đối đầu cùng gia đình vì y, cuối cùng cũng chỉ xem hắn như một công cụ để trả thù. Chân tình của hắn thì ra chỉ là một trò hề trong mắt Hứa Ngụy Châu, tùy tiện để y chà đạp dưới chân mà thôi. Tình yêu của hắn, hạnh phúc của hắn, tương lai của hắn, mọi thứ đều đã kết thúc. Hoàng Cảnh Du bất giác ngửa mặt cười lớn.
"Hết rồi...hết thật rồi!"
"Cảnh Du..."
Bất giác, trong cơn khủng hoảng, Hoàng Cảnh Du nghe thấy giọng nói của Ngụy Châu, nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy một chút quen thuộc cũng không có. Người này là ai, rốt cuộc vì sao lại hãm hại hắn thê thảm đến như vậy? Người này chung quy là có bao nhiêu tàn nhẫn? Hắn bất giác có xúc động muốn xoay lại bóp chết Hứa Ngụy Châu.
"Cảnh Du...Cảnh Du..."
Hoàng Cảnh Du không xoay người lại. Thân thể hắn cứng đờ. Hắn hơi tựa vào thân ghế mặt hướng ra cửa sổ ngoài kia.
"Nghe em nói gì không, Cảnh Du?"
Ngụy Châu tiến đến gần liền nhìn thấy mớ văn kiện trên tay hắn, nước mắt không khống chế được bất giác đổ ập xuống. Y biết là sự thật kia đã không thể che giấu được nữa, còn việc hắn nhìn thấy mớ văn kiện mà Hà Bắc Thiếu đã giao cho mình, e là khi này dù y có nói gì đi chăng nữa hắn cũng đều sẽ không tin. Tổn thương mà y gây ra cho hắn có thể chính y cũng không thể nào vãn hồi được nữa. Ngụy Châu thương tâm, chầm chậm tiến đến gần gục đầu vào lưng hắn, tay vòng qua ôm lấy eo Hoàng Cảnh Du siết chặt.
"Anh có nghe em gọi anh hay không? Đừng im lặng như vậy mà...xin anh, trả lời em đi!"
Ngụy Châu nức nở sau lưng Hoàng Cảnh Du, nhanh chóng nước mắt thấm đẫm một mảng lưng áo hắn. Hoàng Cảnh Du cũng không trả lời, mắt hắn vẫn phiêu lãng với khoảng trời sầu não ngoài kia. Thật lâu sau, bỗng dưng Ngụy Châu nghe giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.
"Cậu...là ai?"
Ngụy Châu nghe câu hỏi này thì bất giác ngừng khóc. Hai tay đang ôm ở eo hắn cũng buông thỏng, cúi đầu đứng lùi lại một chút. Hoàng Cảnh Du từ lúc nào đã xoay người lại đối diện cùng y. Hắn từ từ nói chuyện, giọng nói không một hơi ấm cất lên như hàng vạn mũi tên đâm thẳng vào trái tim Ngụy Châu đến rỉ máu.
"Tôi là anh của cậu, là anh trai của cậu đó!"
Ngụy Châu nghe xong thật muốn nói cho hắn biết rằng, hai người bọn họ vốn dĩ không phải là anh em ruột thịt. Nhưng mà y có bằng chứng hay sao? Còn nữa, liệu rằng hắn có tin y hay không? Hoặc tin thì chắc có lẽ tổn thương đối với hắn càng sâu sắc hơn, khi mà biết rằng mình vốn dĩ không phải người nhà họ Hoàng, mà chỉ là nghiệt chủng do Phùng Nhược Lan cùng một ai đó tạo ra. Tổn thương liên tiếp tổn thương, liệu Hoàng Cảnh Du có thể chịu được hay không?
Hoàng Cảnh Du dừng lại một chút rồi cười lạnh.
"Ha ha...Anh trai lại cùng cậu làm ra cái chuyện đó...Phải rồi, chắc hẳn là cậu rất thù hận chúng tôi, cho nên không ngại hy sinh chính mình, vượt qua cái gì gọi là luân thường đạo lý mà quấn lấy tôi. Nhìn tôi si mê cậu chắc cậu cảm thấy nực cười. Nhìn tôi hôn cậu, nhìn tôi...đi vào cậu, chắc cậu ghê tởm lắm phải không?"
"Không...Cảnh Du!"
Ngụy Châu lúc này không thể tiếp tục im lặng, y chưa từng ghê tởm hắn, ngược lại càng yêu thương hắn nhiều hơn. Nhưng mà lúc này lời y muốn nói cũng không cách nào thốt ra khỏi miệng. Dường như có thứ gì đó nặng nề bóp nghẹn lấy cổ họng y. Ngụy Châu chỉ có thể mếu máo khóc, chỉ có thể như đứa trẻ làm điều sai mà nhìn xuống đất. Bàn tay nhỏ run run nắm lấy vạt áo hắn níu lại. Nước mắt không ngừng chảy trên mặt. Mí mắt rũ xuống, lòng đau đến tê dại.
Hoàng Cảnh Du bất ngờ tiến sát đến tai Ngụy Châu thì thầm. Tựa như ngày xưa những lần hắn thủ thỉ bên cạnh y, chỉ khác là khi xưa tựa hương mật, còn hiện tại như đao kiếm vô tình xé nát tim y.
"Cậu lừa được tôi rồi, còn suýt nữa lừa luôn tài sản của Hoàng thị. Thật may, tôi đã từ bỏ cả gia đình nhưng cũng chưa vì cậu...mà cướp luôn Hoàng thị khỏi tay ba tôi. Thật may, dù tôi là một đứa con bất hiếu nhưng cũng chưa đến nỗi bất nhân bất nghĩa. Cảm ơn cậu! Cảm ơn vì chưa đưa thứ này cho tôi ký."
"Anh đừng nói nữa...đừng nói nữa mà!"
Ngụy Châu gục đầu vào ngực Hoàng Cảnh Du khóc nấc. Thân thể run rẩy đến lợi hại. Tim y sao lại đau đến thế này, đau đến chỉ muốn trực tiếp một lần chết đi. Hoàng Cảnh Du bất giác cười lớn, nắm lấy bờ vai gầy của Ngụy Châu đẩy ra, còn khẽ cúi đầu nhìn vào mắt y, trong mắt hắn chỉ còn lại tổn thương cùng hận thù sâu sắc.
"Tôi đã từng tin em, tin em vô điều kiện. Tôi yêu em còn hơn cả bản thân mình...Nhưng mà vì sao, vì sao lại lừa gạt tôi như vậy?"
Hoàng Cảnh Du lắc mạnh Ngụy Châu một cái, bàn tay siết lấy vai y đến đau đớn.
"Em quá nhẫn tâm, sao lại nhẫn tâm với tôi như vậy hả? Em biết tôi yêu em mà, biết là tôi chưa từng có một gia đình hạnh phúc. Tôi bị ba ruồng rẫy, tôi bị mẹ ghẻ lạnh. Tôi đã...đã từng hy vọng...đã mơ ước rất nhiều thứ khi nhìn thấy em. Tôi đã tưởng là cuộc đời sau này của mình cuối cùng cũng sẽ hạnh phúc. Vậy mà...em nhẫn tâm...nhẫn tâm đoạt mất hạnh phúc của tôi!"
Hoàng Cảnh Du lúc này mắt trừng lớn, răng cắn chặt khớp hàm gầm lên một câu.
"VÌ SAO LẠI TÀN NHẪN VỚI TÔI NHƯ VẬY? VÌ SAO LẠI HÃM HẠI TÔI?"
Giọng nói Hoàng Cảnh Du đứt quãng, hơi thở cũng phảng phất đau thương. Răng cắn chặt khớp hàm, môi mím lại, trừng đôi mắt đầy huyết lệ nhìn người mình yêu trước mặt. Bất giác, hắn nắm lấy cổ y siết mạnh đẩy va vào tường. Thân thể Ngụy Châu trong tay hắn run rẩy, cổ bị siết đến sắp ngạt thở. Máu tươi từ khóe miệng chảy tràn ra. Y vô thức nắm lấy cổ tay hắn hơi kéo kéo, cổ cùng thái dương nổi lên từng cuộn gân máu, thật lâu y mới yếu ớt khàn khàn giọng.
"Xin lỗi...xin lỗi!"
Hoàng Cảnh Du trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn y, nước mắt cũng chảy tràn xuống gò má hắn. Bất giác, hắn cười lớn một tiếng rồi buông tay ra. Ngụy Châu toàn thân hư nhuyễn ngã nhào xuống sàn kịch liệt ho khan, máu chảy tràn xuống cổ áo sơ mi trắng một mảng đỏ tươi.
"Ha ha...cuối cùng tôi cũng không giết được em. Là tôi vô dụng. Một kẻ vô dụng xứng đáng bị em lừa gạt!"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du dứt khoát rời khỏi phòng. Ngụy Châu dùng chút sức lực còn lại, nén đau đớn liền lồm cồm bò dậy, lảo đảo chạy theo sau hắn.
"Cảnh Du...đừng đi...tha thứ cho em...đừng đi mà! Đừng bỏ em, Cảnh Du!"
Y vừa gọi vừa khóc, nhưng mà Hoàng Cảnh Du cũng không xoay người lại mà lạnh lùng rời khỏi. Cánh cửa đóng sập sau lưng hắn, giống như cắt đứt toàn bộ hạnh phúc cùng tình yêu mà hai người đã từng dành cho nhau. Mễ Túc, nơi này đã chứng kiến quá nhiều khoảnh khắc ngọt ngào của bọn họ.
Ngụy Châu nhìn nhìn cánh cửa đã đóng lại, đôi chân cũng không còn sức lực mà ngã khụy xuống sàn. Y ngồi đó bất động mặc cho tiếng mưa rơi rền rã ngoài kia bắt đầu từ lúc nào cũng không biết. Một lúc sau y nằm xuống sàn nhà, nhắm mắt lại. Từng ký ức hạnh phúc cuồng nhiệt của hai người trong ngôi nhà này lần lượt lướt qua lý trí y. Ngụy Châu lại khóc, lúc này y vô cùng hối hận, hối hận vì sao mình lại lợi dụng Hoàng Cảnh Du để trả thù, để rồi bây giờ người bị tổn thương lại là hai người bọn họ.
Y vẫn nằm đó không biết qua bao lâu, chỉ thấy bên ngoài khi này đã là một mảng tối nhập nhằng. Ngụy Châu từ từ ngồi dậy rồi rời khỏi nhà. Nhưng y không có đi đâu xa, chỉ ngồi ở bậc thang gần bãi xe để chờ Hoàng Cảnh Du trở về. Mưa...vẫn từng hồi xối xả trên mặt y, thấm qua lớp áo sơ mi trắng là thân thể yếu ớt cùng những mảng xanh tím hiện ra, đó chính là dấu vết hoan ái của bọn họ sáng nay để lại.
Mùa đông, mưa lạnh, thân thể y lần trước bị suy nhược vẫn chưa hồi phục bình thường, hiện tại vì dầm mưa nhiều giờ mà trở nên run rẩy. Y gục đầu trên gối, mặc cho cơn lạnh đang xâm chiếm cơ thể, rũ mắt nhìn dòng nước đang chảy dưới chân mình, trái tim lạnh lẽo đìu hiu. Bỗng dưng trước mặt Ngụy Châu xuất hiện thêm một đôi giày đen, y giương đôi mắt vô hồn ngẩng đầu lên nhìn. Một người đàn ông trong mưa đứng che dù cho y.