"Cốc...Cốc...Cốc" Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của tầng 37 tập đoàn Đặng Thị.
"Tổng Giám đốc, tôi có chuyện này muốn báo cho anh biết.
Hy vọng anh có thể giữ bình tĩnh." Mục Thành thấy gõ cửa không ai trả lời bèn tự giác đẩy cửa tiến vào.
Từ ngày cô Sở đi sếp nhà anh ta chính là bộ dạng như vậy.
Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt thiếu nợ mấy trăm tỉ kia.
Thật không biết khi nào mới tốt lên đây.
"Cạch..." Chiếc bút cầm trên tay Đặng Lâm sau khi nghe câu nói của thư kí liền dừng lại rồi bị vứt lăn lóc một góc bàn.
Anh ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn thư kì cất giọng nói lạnh lẽo "Nói đi, nếu không có giá trị tôi liền sa thải cậu."
"Sếp à, anh bình tĩnh nghe đây.
Tin tức này đảm bảo hữu ích.
Thời gian gần bên cạnh cô Sở xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi.
Hình như là bạn học của cô ấy.
Thường xuyên cùng Sở tiểu thư xuất hiện những nơi đông người.
Tôi nghi ngờ kẻ này có ý đồ tiếp cận cô Sở." Mục Thành nói liền một hơi mà không để ý thấy mặt vị nào đó đã ngày càng đen hơn đáy nồi rồi.
"Có điều tra được thân phận người này?" Một câu nói buông ra mà trợ lý đang thao thao bất tuyệt ở đối diện không khỏi giật nảy mình.
Anh ta cảm thấy có mùi chua chua đâu đây thì phải.
Có vẻ sếp nổi giận nữa rồi.
"Tôi đã điều tra sơ qua người này.
Andrew Williams người thừa kế gia tộc bất động sản Williams năm nay 25 tuổi.
Người này tính cách cởi mở đặc biệt nhiều nữ giới theo đuổi.
Cũng là đổi tượng kết hôn lý tưởng trong lòng nhiều thiếu nữ.
Gia đình giàu có, xuất thân quý tộc..."
"Cậu biết thứ tôi cần biết không phải là những thứ này." Chưa để Mục Thành nói hết giọng nói kìm nén sự tức giận của Đặng Lâm đã vang lên.
"Được rồi sếp.Tôi nói vấn đề chính.
Người này hiện đang theo học cùng trường với Sở tiểu thư.
Hình như chung một Giáo Sư hướng dẫn luận án Tiến Sĩ với cô Sở.
Sau đó không hiểu lý do gì lại thân quen với Sở tiểu thư.
Tình cảm của hai người có vẻ rất tốt.
Còn làm hộ hoa sứ giả cho cô ấy.
Còn có tin đồng rằng hai người họ đang quen nhau." Được rồi Mục Thành chính là cố tình thêm mắm dặm muối để vị Tổng Giám đốc cao lãnh nào đó cảm thấy được mối nguy hại mà đi cướp lại vợ về.
Chứ bản mặt thiếu nợ này của Đặng Lâm suốt mấy tháng nay anh ta chịu cũng đủ khổ rồi.
Cấp dưới đều kể khổ với anh ta không ngừng.
Thôi thì vì những ngày tháng tươi đẹp phía sau.
Dặm thêm chút gia vị đốc thúc vị này nhanh đi tìm vợ về cho cấp dưới bọn họ còn thở.
Cớ gì hai người bọn họ sảy ra chuyện cấp dưới cả trăm người trên dưới Đặng Thị đều bị vạ lây chứ.
Đặng Lâm rơi vào trầm tư sau khi nghe Mục Thành báo lại kết quả.
Anh cũng đoán được phần nào khi cô ra ngoài sẽ có ong bướm vây quanh.
Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Mới chỉ 3 tháng mà đã có hộ hoa sứ giả.
Đặng Lâm nghiêm trọng cảm thấy vị trí của mình vị người ta nhòm ngó.
"Đặt vé máy bay cho tôi đi Pháp ngay lập tức.
Có dự án quan trọng của L&T cần được giải quyết." Lời vừa ra trợ lý lập tức hiểu ý Tổng Giám đốc nhà mình.
L&T là công ty mà 3 tháng trước Đặng Lâm yêu cầu anh ta mở tại Pháp.
"Vâng thưa Tổng Giám đốc tôi lập tức đi ngay.
Hồ sơ tài liệu về dự án của L&T sẽ lập tức được gửi tới." Nói rồi Mục Thành lập tức đi ra ngoài làm việc.
Dự án của L&T thực ra còn không phải cái cớ cho Tổng Giám đốc đi giữ vợ sao.
Anh ta chính là muốn như vậy đó.
Ai bảo người sếp này của anh ta cứ lề mà lề mề trong chuyện tình cảm như vậy.
Nếu còn không nhanh có khi vợ thật sự sẽ bị kẻ khác cướp mất cũng nên.
Quả nhiên Hoàng Đế không vội mà thái giám đã vội.
Chuyện của Đặng Lâm và cô anh còn chưa có hành động gì vậy mà Mục Thành đã kịp lo lắng phu nhân của sếp bị người ta cướp mất rồi.
Sau khi Mục Thành rời đi Đặng Lâm ngồi ở bàn làm việc mà tâm trạng không còn tập chung được vào công việc nữa.
Trong đầu anh bây giờ không ngừng hiện lên hình ảnh cô và người đàn ông khác cười nói vui vẻ mà bỏ quên anh ở nơi này không thèm nhớ tới.
Nghĩ tới đó thôi là thùng giấm trong người lại bất giác có mùi chua rồi.
"Sở Tuệ Linh em giỏi lắm.
Mới chỉ có vài tháng đã để ong bướm vây quanh rồi.
Andrew Williams sao? Đừng mơ tưởng cướp được người của tôi.
Sở Tuệ Linh chỉ có thể là của Đặng Lâm này." Sau khi ph át tiết bất mãn trong lòng Đặng Lâm đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Anh phải dập tắt ngọn lửa đang không ngừng cháy lớn trong ngực.
Dòng nước lạnh lẽo chảy dọc cơ thể.
Bây giờ anh bắt đầu có chút hối hận tại sao hôm đó ở sân bay không ngăn cô lại.
Tại sao lại im lặng để cô ra nước ngoài.
Rõ ràng trước đây một kẻ quyết đoán như anh sẽ không để điều đó sảy ra.
Từ khi Sở Tuệ Linh bước vào cuộc sống của anh bất tri bất giác mọi chuyện có liên quan đến cô đều thay đổi.
Dự định ban đầu để cô ở nước ngoài một thời gian rồi sẽ đi tìm cô để bắt đầu lại.
Có vẻ như mọi dự định trước đây đều phải thay đổi rồi.
Không bắt về nhanh cô gái này không trừng thật sự sẽ bị kẻ khác nhòm ngó đến..