Mặt trời đứng bóng, cuối cùng hai bác cháu cũng đã đến Trùng Khánh. Cái đau nhức ở lưng vì lần đầu tiên ngồi xe đi xa lập tức biến mất khi cậu mở to mắt nhìn xung quanh. Đã gần 18 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều người như vậy, xe cộ đông đúc và các dãy nhà chọc trời nối liền nhau như không dứt. Bác Ngô nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác có phần háo hức của Vương Nguyên liền bật cười, ông tự hứa bằng mọi cách phải nhanh chóng tìm cho cậu được một chỗ làm và sẽ thường xuyên thư từ để báo tin của cậu cho vợ chồng ông Vương để bớt phần nào trông ngóng lo lắng.
Họ phải đi thêm một lần xe buýt nữa mới đến được chỗ của bác Ngô, khác với lúc nãy suốt đường đi Vương Nguyên chỉ toàn cúi gằm mặt bây giờ cậu cứ dán mắt vào khung cảnh bên ngoài cửa kính như muốn thu hết mọi hoạt động của người dân đô thị vào tầm mắt mình.
Chắng mấy chốc đã đến nơi, theo như lời bác Ngô nói chỗ cậu sẽ nộp hồ sơ vào chỉ là một công ty bình thường nhưng trong mắt cậu nó lớn khủng khiếp, hai bác cháu ngồi ở công viên phía đối diện ăn bánh mì kẹp mà cậu cũng không sao rời mắt đi khỏi nó. Vội vã gặm hết cái bánh mì, cậu phủi quần đứng lên theo bác.
Trước tiên bác Ngô mua cho cậu một bộ hồ sơ điền thông tin, Vương Nguyên nghỉ học đã lâu giờ cầm lại cây bút thật khó khan, cố gắng lắm chữ viết mới không bị xiêu vẹo. Sau đó hai người cầm hồ sơ mang sang bàn quản lý để nộp và đóng phí. Kể cũng phải, họ đâu có khi không mà mở cả công ty rồi tìm việc miễn phí cho người khác. Nhìn mức bảng giá lệ phí phải đóng mà cậu xanh mặt, trước khi đi bà Vương có vay hàng xóm được chút tiền cho cậu mang theo phòng thân, đóng xong chỗ này thì cậu chẳng còn lấy một xu. Cậu cắn răng lôi hết số tiền trong túi ra nhưng vẫn còn thiếu một ít, bác Ngô liền lấy tiền của mình đóng thêm cho đủ. Người quản lý nhận tiền xong liền viết biên lai đưa cho cậu, chưa kịp mở hồ sơ ra xem thì điện thoại trên bàn làm việc reo ầm ĩ.
"Công ty môi giới việc làm Shine xin nghe"
"…"
"…vâng…vâng…chúng tôi xin lỗi ông, chúng tôi sẽ làm việc lại với cô ấy"
"…"
"…xin ông bớt nóng giận, bên công ty chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm người khác ngay trong hôm nay..à không..ngay bây giờ ạ"
"…"
"vâng, tất nhiên sẽ được hơn mấy người trước đó"
"…"
"Chào ông"
Cô nhân viên quản lý gác điện thoại xong liền rút mấy tờ khan giấy ra lau mồ hôi. Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong tháng người đó gọi đến công ty yêu cầu thay người giúp việc khác vì đủ thứ lí do. Xui chết người đó là một ông khách lớn, kí hợp đồng với công ty tận một năm.Hơn một tháng đã đuổi sạch ba người giúp việc có khả năng nhất, giờ biết tìm đâu ra người khác thế chỗ vì biết chắc những người nộp đơn xin làm người giúp việc khác cũng chạy dài khi nghe tới tên ông khách này. Khó lòng cực độ.
Cô lau mồ hôi xong rồi chuyển sang bóp trán, thuận tay mở tập hồ sơ của Vương Nguyên ra xem, mắt lập tức sáng rực như thấy vàng.
"Cậu nộp đơn xin làm người giúp việc à?"
"…dạ vâng" cậu gật đầu
"Có kinh nghiệm chưa?" cô hỏi dồn
Cậu lắc đầu, bác Ngô thấy có cơ hội tốt liền nhanh miệng nói giúp
"Cô yên tâm, cháu tôi từ bé đã nấu ăn rất ngon và làm việc nhà rất giỏi. Tuy là con trai như khéo tay số một"
"Vậy cậu có thể bắt đầu làm việc ngay bây giờ không?"
"Dạ được" cậu vội vàng gật đầu lia lịa
…
Cầm theo tờ giấy giới thiệu của công ty Shine và địa chỉ chỗ người sẽ thuê cậu, loay hoay cả tiếng đồng hồ hai người mới tìm ra được. Hóa ra nhà của người đó ở trong khu chung cư cao cấp bậc nhất ở Trùng Khánh, nằm tách biệt với đường phố ồn ào bằng một con dốc dài. Trước khu chung cư có một chốt bảo vệ và rào chắn lớn, người lạ không được tùy ý ra vào. Chắc có lẽ người thuê cậu đã báo trước nên sau khi đưa giấy giới thiệu của công ty họ để cậu qua mà không làm khó dễ nhưng bác Ngô thì bị chặn lại. Bác lấy hết tiền trong túi cũng còn chẳng là bao nhét vào tay Vương Nguyên, cậu lắc đầu không nhận nhưng bác ép cho bằng được. Bác xoa đầu động viên rồi bảo cậu nhanh chóng vào. Nhìn cái dáng gầy nhom vừa đi vừa sợ sệt quay đầu nhìn lại bác thương lắm nhưng thấy cậu được gia đình giàu có nhận vào làm bác thấy mừng nhiều hơn.
…
Đưa tay bấm chuông cửa của địa chỉ mà cậu mất cả tiếng tìm và thêm 15 phút dò lại thật tỉ mỉ cậu bỏ túi xách xuống trước cửa mà vẫn còn ngơ ngác. Nếu như Trùng Khánh ngoài kia là một thế giới mà cậu chỉ được nhìn thấy trong cái TV cổ lỗ hỏng hóc ở nhà thì chỗ cậu đang đứng là một nơi có mơ cậu cũng không thấy được.
Những căn biệt thự pha trộn hai nét kiến trúc cổ điển của Pháp và sang trọng của Âu Mỹ nằm tách biệt nhưng rất có trật tự, mỗi căn đều có gara và sân vườn bao quanh. Là chung cư cao cấp nên có hẳn một hệ thống đường xá vô cùng thoáng đãng và công viên rộng lớn ở phía trung tâm. Chưa kể đến còn sỡ hữu cả chuỗi siêu thị, nhà hàng riêng biệt.
…
Cạnh. Cánh cửa sau lưng cậu bật mở.
"Cậu là…"
Một giọng nam trầm kéo cậu về thực tại. Vương Nguyên vội vã quay người cúi đầu chào, có phần lúng túng. [ Nam chính lên sàn =)))) ]
"Xin chào, tôi…tôi đến làm người…giúp việc"
Nhận thấy chủ nhà không có phản ứng, cậu lén liếc mắt lên nhìn trộm rồi rất nhanh chóng trở về tư thế cúi gằm mặt quen thuộc nhưng cái kiểu đập loạn xa của tim cậu bây giờ thì chẳng quen thuộc tí nào cả. Người đứng trước mặt cậu bây không chỉ điển trai quá mức và còn tỏa ra thứ bá khí khiến người khác đông cứng vì khó thở.
"Giấy giới thiệu" người ấy nói cộc lốc, đưa tay ra phía trước
"Dạ..đây.." cậu run run cầm tờ giấy bằng hai tay
Nhận lấy tờ giấy từ tay cậu, người đó liếc sơ rồi nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới. Cậu siết chặt lấy hai bàn tay mình đến trắng bệt vì hồi hộp.
"Nếu như lần sau còn đến trễ như hôm nay tôi sẽ lập tức đuổi cổ cậu"
Cái câu nói đáng sợ đó qua cái chất giọng trầm lạnh không cảm xúc càng trở nên đáng sợ gấp bội. Vương Nguyên nhanh chóng cúi đầu xin lỗi
"Tôi biết lỗi rồi, lần sau nhất định không như vậy nữa"
Người đó thở hắt bực dọc rồi đẩy cửa lớn hơn, nói ngắn gọn rồi vào nhà
"Vào đi"
……………..
Hắn ngồi phịch xuống sofa, nhìn người đang cúi mặt đứng trước mặt mình.Thú thật hắn có chút ngạc nhiên khi nghe cậu nói mình là người giúp việc mới, hắn cứ nghĩ sẽ là một cô gái như những lần trước. Sao cũng được, người làm thì như nhau cả thôi. Ít ra nếu là con trai thì khi nổi điên lên hắn muốn mắng muốn chửi cũng không phải kiềm chế.
Phải giới thiệu về hắn một chút nhỉ, hắn họ Vương – Vương Tuấn Khải, hiện đang là giám đốc của một hệ thống khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp nhất nước. Trên thương trường làm ăn, tên hắn luôn được nhắc đến như một đối thủ hùng mạnh. Thành đạt từ khi còn rất trẻ tạo cho hắn một tính cách vô cùng lạnh nhạt và thực dụng. Hắn không phải là loại người bất chấp thủ đoạn để đạt được điều mình muốn nhưng trong công việc chưa bao giờ hắn dùng tình cảm để giải quyết. Đối với hắn tiền và phục tùng là hai thứ trên hết. Tiền giúp hắn chứng tỏ được thành công và sự phục tùng của người khác giúp hắn khẳng định được vị trí của mình. Trong con mắt của hắn những người hắn tiếp xúc hang ngày cũng chia làm hai loại: một là người phục tùng hắn, hai là người mang cho hắn tiền. Dĩ nhiên với lối sống đó, hắn không có và cũng chẳng cần một người bạn.
Nhưng bạn gái thì hắn có: Trịnh Hân. Cô đẹp, tất nhiên. Và dĩ nhiên gia thế cũng không phải tầm thường. Gái đẹp theo hắn không thiếu hay nói cách khác là luôn thừa, hắn chấp nhận cho cô bên cạnh mình vì cô khôn ngoan và luôn biết cách chiều lòng hắn, cả việc trên giường ngủ và trên bàn làm việc. Phải thừa nhận từ khi để cô làm bạn gái đã mang về cho hắn không ít hợp đồng làm ăn béo bở từ công ty của Trịnh gia do cha cô làm chủ. Nhiêu đó lí do đủ để hắn chấp nhận cô dù yêu thương cũng chỉ nửa vời.
Trước đây nơi ở của hắn là phòng Tổng thống của khách sạn hắn làm chủ nhưng quá ngán ngẩm với không gian đóng hộp chót vót trên cao hắn quyết định chi một khoảng không nhỏ để tậu căn biệt thự ở khu này. Hắn sống một mình, thỉnh thoảng Ngọc Hân mới ngủ lại nên cũng không cần chọn mua căn quá lớn nhưng độ sang trọng thuộc hàng top. Ngoài tính cách đã nói trên hắn còn là một người theo chủ nghĩa sạch sẽ tới hoàn mỹ, yêu cầu về dọn dẹp vệ sinh nhà cửa của hắn rất cao. Lương trả cho người làm dĩ nhiên không thấp nhưng tuyệt đối phải làm hắn hài lòng, nếu không thì đây sẽ là người thứ tư hắn đuổi trong vòng một tháng.
"Công việc của cậu là sang phải có mặt trước bảy giờ để chuẩn bị bữa sáng, tôi không có thói quen dậy muộn nên không cần gọi. Sau khi tôi đi làm thì dọn dẹp nhà cửa, tôi yêu cầu rất cao trong chuyện này. Nhà phải hút bụi và lau mỗi ngày tất cả các phòng, quần áo của tôi phải giặt bằng tay. Riêng đồ vest cách ngày sẽ có người đến mang đi hấp. Grap giường hai ngày phải thay mới, rèm cửa ba ngày giặt một lần, có thể dùng máy giặt. Tất cả các cửa kính trong nhà lúc nào cũng phải sạch bụi, cỏ ngoài vườn lúc nào cũng phải ở độ cao 3cm, lá cây cũng phải được nhặt sạch. Tôi không hay ăn cơm nhà vào buổi tối, nếu hôm nào có tôi sẽ nói lúc sáng"
Vương Nguyên cố gắng nhớ hết những gì hắn vừa nói vừa nuốt nước bọt nhìn quanh căn nhà rộng lớn. Riêng chuyện lau chùi cả căn nhà này cũng mất hơn nửa ngày. Dù ở quê cậu cũng làm việc vất vả nhưng chưa bao giờ phải làm khối lượng công việc nhiều như thế. Vì biết bản thân không thông minh nên cậu cứ lẩm bẩm trong miệng để học thuộc lòng, không hiểu sao cậu có cảm giác đó sẽ là câu dài nhất mà hắn nói với cậu. Chợt có vật gì mềm mềm cạ vào chân làm cậu giật mình.
Ngao~
Là một con mèo lông xám tro, nó cứ luẩn quẩn giữa hai chân cậu và nhìn cậu bằng cặp mắt màu mật ong tuyệt đẹp
"Tôi quên chưa nói, nó là Tiểu Hắc, chăm sóc nó cho tốt. Nếu nó có chuyện gì thì tôi không chỉ đơn giản là đuổi việc cậu đâu"
"Dạ..thưa cậu chủ"
"Giờ thì đi làm việc đi" hắn phất tay
Cậu đi được vài bước thì đứng lại.ngập ngừng hồi lâu mới dám quay lại nhìn hắn, giọng nhỏ xíu
" Cậu chủ, cho tôi…"
Hắn cau mày khó chịu vì cái âm thanh lí rí đó liền lớn tiếng.
"Nói cho đàng hoàng vào"
"Dạ..tôi muốn xin cậu chủ cho tôi được ở lại"
Có phải vì quá sợ mà giọng nói của cậu đột nhiên to rõ lạ thường, từng câu từng chữ hắn đều nghe rất rõ.Chuyện gì thế này? Hắn tự hỏi. Từ lúc bước vào cửa tới giờ cậu chưa làm hắn hài long về bất cứ chuyện gì mà bây giờ còn đòi ở lại?
Giây phút nhìn thấy đôi mắt nâu xếch xoáy thẳng vào mình, tay chậu bấu chặt vào hai bên quần, hai bàn chân cậu bấu chặt vào sàn nhà gỗ bóng loáng. Mồ hôi thấm ướt thái dương, nói hơi hoang đường nhưng cậu cảm thấy như mình sắp bị ánh mắt đáng sợ kia bóp nghẹn tới chết.