Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng

Chương 13



Trước khi gả cho phu quân, ta chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ.

Sau khi gả cho chàng, năm nào chàng cũng chuẩn bị, rồi tự tay làm một bát mì trường thọ cho ta.

Sinh nhật năm nay, bởi vì dự tiệc đầy tháng, ta lại quên mất.

Ta không nói gì, đưa tay dụi dụi mắt, chợt thấy mu bàn tay ướt nhòe.

Thỏ Lùn dùng m.ô.n.g nhỏ nhắn nhẹ nhàng húc vào ta: "Tỷ tỷ, muội đã lén trộm trứng gà lôi cho tỷ này, tỷ xem, m.ô.n.g của muội bị mổ trụi lông rồi này."

Ta vừa khóc vừa cười, nhìn m.ô.n.g nó quả nhiên trụi mất một mảng lông.

Ta ôm nó vào lòng: "Cảm ơn Tiểu Lùn."

Ba con thỏ còn lại thấy vậy thì không vui, đều xúm lại vây quanh ta.

"Chúng ta cũng trộm được mà!"

"Tỷ tỷ thiên vị, tỷ tỷ thiên vị!"

Ta đành phải cúi người xuống, ôm từng con thỏ một.

Sau một hồi náo loạn, bát mì trường thọ nóng hổi cuối cùng cũng được dọn lên bàn.

Bốn con thỏ đều có đôi chân ngắn ngủn, tám cái chân ngắn đung đưa trên ghế đá, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn ta ăn mì.

Phu quân thần sắc dịu dàng, trong đôi mắt màu hổ phách chỉ có hình bóng nhỏ bé của ta: "Trước khi ăn mì, hãy ước nguyện đi."

Ta nhắm mắt lại, chắp hai tay, thành tâm ước nguyện.

Bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Phu quân: “Hãy ước một điều ước thuộc về riêng nàng, chỉ dành cho bản thân nàng thôi."

Ta âm thầm đọc điều ước trong lòng, cầm đũa lên chuẩn bị ăn mì.

Bốn con thỏ, một con heo, tổng cộng mười con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào bát mì của ta, e sợ ta lỡ tay cắn đứt sợi mì.

Khi sợi mì cuối cùng được hút vào miệng, trong động bùng nổ những tiếng reo hò phấn khích.

Bốn con thỏ đều tặng ta những món quà mà chúng cho là quý giá nhất.

Tiểu Cao tặng một viên đá phát sáng lấp lánh, Tiểu Lùn tặng ta một quả trứng màu đỏ, Tiểu Mập tặng một cây nấm quý hiếm cực kỳ tươi ngon, Tiểu Gầy tặng một đóa hoa biết hát.

Chúng ta uống rượu cười nói, cuối cùng lại nắm tay nhau nhảy múa.

Rồi say túy lúy, nằm la liệt trên cánh đồng hoa, ngắm ánh trăng như tấm lụa mỏng phủ lên người.

Trong lòng ta chợt thấy nhẹ bẫng, như có thể bay lên cung trăng bất cứ lúc nào.

Thật là sung sướng, tự tại quá đỗi!

Sung sướng đến mức ta bỗng nảy ra một ý nghĩ hoang đường: “Giá mà ta là yêu quái thì tốt biết mấy."

Ta say mắt mờ, bỗng nhiên phát hiện trên mặt trăng xuất hiện khuôn mặt của Phu quân.

"Phu quân à, sao chàng lại đứng ngược trên đó vậy?"

Chàng bất đắc dĩ mỉm cười, cúi người bế bổng ta lên. Ta nằm gọn trong lòng chàng, vừa nhìn mặt trăng, vừa nhìn chàng.

Bĩu môi hỏi: "Chàng nói xem, có phải chàng đã làm chuyện xấu xa, dám trêu ghẹo chủ nhân Nguyệt Cung nên mới bị đuổi xuống trần gian này không hả?"

"Nương tử ngốc của ta ơi, từ xưa đến nay, kể cả người tu tiên cũng phải mượn ánh trăng để tu luyện, nàng thử nghĩ xem, người có thể làm Chủ nhân Nguyệt Cung thì phải có thực lực mạnh mẽ đến nhường nào, có kẻ nào dám to gan trêu ghẹo nàng ta chứ?"

"Vậy tại sao chàng lại từ trên trời xuống đây?"

"Nguyệt chủ có quen biết với sư phụ ta, người thương ta si tình, nên đã ra tay giúp ta xuống trần gian, ta vô cùng cảm kích nàng ta."

"A, vậy sao người ta lại đồn rằng Chủ nhân Nguyệt Cung nhờ trộm được tiên đan rồi mới phi thăng thành tiên?"

"Người nắm quyền thiên hạ đều là nam nhân, nhân gian này làm sao có thể để tiên nữ cường đại như vậy tồn tại chứ? Câu chuyện về họ đều bị người đời sửa đổi cả rồi."

"Vậy còn Nữ Oa nương nương thì sao?"

"Nương nương tạo ra con người, không dễ sửa đổi, nhưng người đời vẫn thêm cho nàng ấy một người anh trai lợi hại."

"Vậy ra phụ nữ trên trời cũng có thể trở nên mạnh mẽ sao?"

"Đương nhiên rồi, ngoại trừ nhân gian, trên trời dưới đất, đều lấy thực lực làm trọng."

Ta nghĩ đến chiếc trâm cài tóc khắc chữ Mão kia, ấp úng hồi lâu mới hỏi: "Vậy... vậy chàng có thích yêu quái thỏ không?"

Ánh mắt chàng lập tức trở nên nặng nề, siết chặt vòng tay, gần như khảm ta vào cơ thể chàng, giọng nói khàn khàn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Chỉ có mình nàng."

...

Chàng bế ta đứng dậy đi vào hang động nghỉ ngơi, cứ như vậy lặng lẽ ôm ta vào lòng, hiếm khi không làm gì cả.

Trong bóng tối mịt mùng, ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của chàng phả vào người, rất gần, rất gần.

Chàng nâng niu khuôn mặt ta, khẽ hôn lên môi ta, động tác vô cùng dịu dàng, tràn đầy yêu thương.

Ta đã biết chàng không nhịn được bao lâu mà!

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở của ta hoàn toàn bị chàng cướp đi, chỉ có thể hé mở đôi môi, thở dốc từng hơi.

Trong khoảnh khắc ta hé miệng, đột nhiên có một viên châu tròn trịa trơn nhẵn được chàng dùng đầu lưỡi đẩy sang, viên châu vừa vào miệng đã tự động trượt xuống bụng.

Vùng bụng dưới của ta bỗng nhiên nóng lên, tỏa ra vài luồng hơi ấm chạy dọc theo kinh mạch đến khắp tứ chi, cảm giác thoải mái dễ chịu đến mức ta không nhịn được mà phát ra tiếng thở dài.

Ta giật mình ngồi dậy, mò mẫm túm lấy vạt áo chàng: "Chàng vừa cho ta ăn cái gì vậy?"

Giọng điệu chàng ung dung: "Quà sinh nhật. Là một viên tiên đan, có thể giúp nàng đoạn tuyệt hồng trần, tiến thêm nửa bước đến tiên giới!"

Ta bật cười khanh khách: "Chàng lại trêu chọc ta rồi. Phu quân à, ta chỉ ao ước được làm một đôi uyên ương hạnh phúc chứ không muốn làm tiên đâu."

Hình như chàng cũng đang cười, trong bóng tối mịt mùng, chàng cười đến run cả vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.