Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng

Chương 21



Hoa Dương sốt ruột, ông cắt ngang ta, kéo ta lại kinh hãi hỏi: "A Lăng, ngươi là A Lăng phải không?"

Ta nhìn chằm chằm vào mặt đất tối màu, u ám hỏi ngược lại: "Sao đầu óc ngươi cũng hỏng rồi sao?"

"Ngươi đang nói gì vậy?"

“Đầu óc không hỏng sao lại không nhận ra ta?"

Hoa Dương chân nhân đánh giá ta, thần sắc phức tạp, một lúc lâu sau ông mới nói: “Ngươi có muốn gặp A Lan một lần không?"

Ta đương nhiên muốn.

A Lan vẫn mặc bộ quần áo khi rời đi, chỉ là đã bị nhuộm đỏ một màu chói mắt.

Nàng lang thang ở trung tâm thị trấn, vẻ mặt ngơ ngác.

Ngay khi nhìn thấy ta, đôi mắt ấy liền khôi phục sự sáng suốt.

Ta đau đớn đến mức khóe mắt như muốn nứt ra: "Có đau không?"

A Lan cười như thể sắp tan biến theo gió: “Không đau nữa rồi."

Nàng muốn chạm vào tóc mai của ta nhưng lại không thể, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến và đau lòng vô tận: “A Lăng, đừng làm chuyện dại dột. Sống là bạn đồng hành của cái chết, c.h.ế.t là khởi đầu của sự sống. A Lăng, chàng phải sống thật tốt."

Bùa chiêu hồn hóa thành tro bụi, bóng dáng A Lan tan biến, mang theo cả trái tim ta.

Hoa Dương chân nhân quả nhiên trở thành sư phụ của ta.

Ông nhìn chằm chằm ta ba ngày, sợ ta thừa lúc ông không chú ý sẽ châm lửa ba rương thuốc nổ chôn ở trung tâm thị trấn.

Sau đó, ông chỉ nói vài câu ta liền từ bỏ ý định.

"A Lan có công đức, chắc chắn sẽ được đầu thai làm người, nếu ngươi gây ra nghiệp chướng vô biên, hai người sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại nữa. Ngươi có căn cơ tốt, nếu theo ta tu luyện phi thăng, đợi đến khi A Lan đầu thai, ngươi tìm nàng nối lại duyên xưa là được. Đạo sĩ lông mày vàng kia là yêu quái báo, dịch bệnh lần hai là do độc yêu của hắn gây ra. Hắn ta may mắn chạy thoát, nhưng đã bị kim ấn của ta làm bị thương, trong phạm vi ba trượng, kim ấn nhất định sẽ cảm ứng được, nếu ngươi bái ta làm sư phụ, kim ấn này sẽ là lễ vật bái sư của ngươi."

Ta quyết định ngay lập tức, sau khi thu xếp ổn thỏa cho bà nội liền quỳ xuống nhận sư phụ.

Sau khi bái sư mới biết sư phụ vốn là tiên nhân thật sự, ta được truyền thụ Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan.

Công đức viên mãn, dưới chân sinh ra mây ngũ sắc, ta phi thăng lên trời, chúng tiên nghênh đón, Ngọc Hoàng mở tiệc chiêu đãi.

Trong bữa tiệc, mọi người ngồi theo phẩm cấp, xếp thành hàng.

Bữa tiệc trên trời này, hình như cũng không khác gì với nhân gian.

Thì ra thành tiên rồi, vẫn phải phân chia cao thấp.

Tiệc tàn, đến phần xá tội phong chức, ta được giao quản lý Thiên Hà.

Khi còn là người ta đã trời sinh khéo ăn khéo nói, lúc nào cũng tươi cười.

Trở thành thần tiên lại có sư phụ nổi tiếng, việc giao thiệp ứng xử còn thuận lợi hơn cả lúc làm người.

Ta bái kiến vài vị thần núi, cuối cùng cũng tìm được mối quan hệ, đi một chuyến đến U Minh giới.

Sau khi bái kiến Diêm Vương, ta lật đi lật lại sổ sinh tử, vậy mà không tìm thấy A Lan.

Ta không cam lòng, thấy quyển sổ này có cả mấy chồng khác nhau, được chia thành loài trần truồng, loài có lông, loài có cánh, loài côn trùng, loài có vảy.

Ta lật tìm theo thứ tự.

A Lan đã làm súc sinh hai kiếp, đều c.h.ế.t thảm.

Kiếp này là một con thỏ, chưa mở linh khiếu, ngày ngày gặm cỏ trên núi.

Ta lúc này mới biết, đạo sĩ lông mày vàng tuy là yêu quái báo, nhưng lại có tổ tiên là tọa kỵ của tiên nhân.

Không chỉ có quan hệ, mà còn am hiểu tường tận quy tắc nhân quả.

Ông ta giăng bẫy A Lan cứu kẻ ác, kẻ ác thả độc yêu.

Dịch bệnh lần hai là do độc yêu gây ra, thành Phong Ấp nguyên khí đại thương, người sống sót chưa đến một phần mười, vậy mà lại tôn đạo sĩ lông mày vàng như thần minh.

Quả báo như vậy lại bắt A Lan gánh chịu.

Tốt lắm, tốt lắm, quả là nhân quả hay ho.

Dưới sự ràng buộc của quy tắc, không thể tùy ý làm bậy.

Nếu đã như vậy, ta đã học được rồi.

Đạo sĩ lông mày vàng công đức viên mãn muốn vượt lôi kiếp phi thăng.

Dưới ánh trăng phun châu ngưng đan, bị một con thỏ vô tình nuốt mất cũng rất hợp lý phải không?

Kiếp nạn cuối cùng này thật khó khăn, tu luyện không tinh, năng lực kém thì trách ai được đây?

Có một con khỉ đại náo thiên cung, ta vừa cắn hạt dưa xem náo nhiệt, vừa ngửi thấy khí tức khác thường.

Kim Thiền Tử xuống trần gian cũng đã được một khoảng thời gian rồi.

Nhẩm tính một chút, thì ra là vậy.

Ta không cầu thăng quan tiến chức.

Nhưng cơ hội xuống trần gian tốt như vậy, ta đương nhiên phải tranh thủ thử xem.

Ta cầu xin sư phụ, sau đó bái kiến Thái Âm Chân Quân.

Nghĩ đến A Lan, ta uất ức không nguôi, dứt khoát giả thành thật, làm ầm ĩ một trận, húc đổ cả cung Đẩu Ngưu.

Lại còn tiện thể đánh cho tổ tiên của tên yêu báo kia một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.