Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại

Chương 4: Chương 4:



Vương Lão Nhị đi chưa được bao lâu thì Chúc Hợp nhìn thấy Tạ Lâm mò ra từ cửa ngách. Chúc Hợp nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Thành rồi lại nhìn sang Vương Lão Nhị vừa mới rời đi, cuối cùng mới để ý đến Tạ Lâm.
 
Chúc Hợp thấy mình quá là nhọ, đúng lúc quan trọng thì tên to con lại không có mặt, hắn chỉ còn lựa chọn là đuổi theo Tạ Lâm vừa đi chưa xa khỏi phủ viện.
 
Chúc Hợp chưa từng có kinh nghiệm theo đuôi kẻ khác. Hắn là thanh niên ba tốt của xã hội, thậm chí còn chưa biết đánh nhau là gì, cho nên vừa nãy khi theo dõi Tạ Lâm, Chúc Hợp đã bị phát hiện một lần. May mà Tạ Lâm ngại Lão Nhị bên cạnh hắn sức chiến đấu mạnh, cộng thêm cả việc Tạ Lâm luôn tự kỉ với xuất thân thư hương của hắn nên cũng không thèm để tâm đ ến Chúc - giờ đang là khất cái- Hợp.
 
Lần này Chúc Hợp đuổi theo một mình, chẳng bất ngờ mấy, lại bị phát hiện. Tạ Lâm vẫn còn chút ấn tượng về tên khất cái này, tên này có bệnh cuồng theo dõi hả? Mới sáng sớm đã theo dõi hắn, đến chiều cũng không tha.
 
Tạ Lâm đang âm thầm cân nhắc nếu đánh nhau với Chúc Hợp thì hắn có mấy phần thắng. Hắn tin chắc mình có thể đánh cho Chúc Hợp kêu cha gọi mẹ, nghĩ vậy Tạ Lâm quyết định đi đường tắt, quay về ngõ nhỏ mà Chúc Hợp đang trốn.
 
Ngõ nhỏ cũ nát không một bóng người, hai bên không có cây nên chắc chắn không thể trốn trên cây. Vì vậy chắc chắn Chúc Hợp đã đi rồi.
 
Chúc Hợp đi theo Tạ Lâm một lúc thì mất dấu nên đành phải đứng lại tìm kiếm. Nhưng Chúc Hợp không để ý rằng phía sau hắn có còn một cái ngõ nhỏ, mà Tạ Lâm chính là đi đường tắt từ ngõ đó đến Tạ viên. Chúc Hợp đứng trước ngõ nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn không biết nên thế nào.
 
Chúc Hợp đang mải tìm Tạ Lâm, không biết rằng Tạ Lâm vừa biết mất hiện tại đã xuất hiện sau lưng hắn, Tạ Lâm đang từ từ tiếp cận hắn, trên tay còn cầm theo một cây gậy to vừa được nhặt tạm trên đường. 
 
“Bốp!” Tạ Lâm dùng toàn lực định đánh vào gáy Chúc Hợp, nhưng hắn chưa kịp thực hiện thì đã bị đánh ngất xỉu. Chúc Hợp giật mình bởi tiếng động quá lớn, hắn quay đầu lại, khi thấy Tạ Lâm chẳng biết đã đứng sau mình tự bao giờ thì vô cùng bất ngờ, hơn nữa hắn còn cầm theo một cái gậy gỗ to đùng.
 
Chúc Hợp nhìn Tạ Lâm rồi lại nhìn Lão Nhị phía sau Tạ Lâm. Vương Lão Nhị đang cười ngây ngô vô (số) tội, thế nhưng gậy gỗ trong tay hắn còn lớn hơn của Tạ Lâm nhiều.
 
Tạ Lâm cũng thật oan uổng, hắn chỉ muốn cho tên theo dõi mình một bài học mà thôi, thế mà chưa kịp làm gì thì đã bị người ta đánh cho ngất xỉu. Tạ Lâm chưa kịp xoay người nhìn cái kẻ đánh hắn, ba giây sau đã hôn mê dưới đất.

 
Vương Lão Nhị vốn là tên nhát gan lại có tật giật mình, hắn đánh người xong thì vội vàng vứt gậy gỗ ra một xó thật xa. Hắn nhanh chóng kéo Tạ Lâm vào một chỗ hẻo lánh, khi xác định không có ai nhìn thấy mới cun cút chạy về hỏi ý kiến Chúc Hợp, “Chúc huynh đệ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
 
Thấy Chúc Hợp nhìn chằm chằm Tạ Lâm đã xỉu trên đất, Vương Lão Nhị càng sốt ruột, kéo kéo tay hắn, “Chúc huynh đệ, Chúc lão đệ!”
 
Chúc Hợp cứng đờ người, quay đầu nhìn về phía đường lớn, sau đó hắn nhìn Lão Nhị thật thà phúc hậu này, quyết định dang tay ôm lấy người, thân thiết vỗ vai Vương Lão Nhị, “Vương huynh, hôm nay thật lòng cảm ơn ngươi!” Sau đó hắn không quên đập hai phát thật mạnh lên lưng Lão Nhị. 
 
Dạ gà da vịt của Vương Lão nhị không hẹn mà cùng nổi lên, “Chúc lão đệ, ngươi không được ôm ta, hai đại nam nhân còn ôm ấp cái gì!!”
 
“Nói chung ta đang cảm ơn huynh.” Chúc Hợp ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế trên đầu của Tạ Lâm. Không biết có chết người không đây.
 
“Huynh ra tay hơi nặng đó.” Chúc Hợp sờ gáy Tạ Lâm thì thấy phía sau cổ đã bị đánh cho sưng một cục lớn. Bởi vì Vương Lão nhị sức tay lớn cho nên Chúc Hợp lo lắng Tạ Lâm trúng gậy này không chết thì cũng tàn phế.
 
“Yên tâm, ta vẫn hay đánh người mà, khống chế lực tay vừa đủ làm cho cho tên oắt con này ngất thôi. Cháu trai này không sao đâu!” Vương lão nhị vô cùng tự hào mà vỗ ngực.
 
Chúc Hợp biết IQ của Lão Nhị không khả quan cho lắm, hơn nữa Vương Lão Nhị cũng không có lí do gì để nói dối hắn, do vậy Chúc Hợp cũng yên tâm hơn nhiều, hắn bình tĩnh nói với Vương Lão Nhị, “Trói hắn lại.”
“Được!”
 
Từ lúc đuổi Tạ Lâm về, tâm trạng Tạ Thành cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tạ phu nhân từ sau bình phong thấy vậy thì ngay lập tức đến an ủi ông, “Lão gia không nên tức giận hại thân.”
 
“Lòng ta đang rối như tơ vò, bổn gia càng ngày càng suy tàn.” Đáng lẽ hắn ta không nên nghe lời mấy lão cổ hủ của bổn gia đồng ý hợp tác với người Hồ, mặt mũi Tạ gia giờ gần như không còn.
 
Tạ phu nhân thấy Tạ Thành sầu não thì cũng đau lòng thân thể ông, nhưng bà chỉ là phận nữ nhi, không có quyền can thiệp chuyện gia đình, “Lão gia, người đã có dự định gì chưa?”

 
“Cho dù phải gả nữ nhi cho khất cái, ta cũng không để A Phác đến chỗ người Hồ!” Tạ Thành phẫn nộ đập thật mạnh lên bàn.
 
Tạ phu nhân á khẩu không nói được gì. Tạ Thành thấy bà im lặng thì quay đầu mệt mỏi nhìn bà,  “Phu nhân, vi phu vô dụng, không thể bảo vệ nữ nhi của chúng ta.”
 
“Lão gia là phụ thân của A Phác, ta tin lão gia sẽ làm những điều tốt nhất cho A Phác.” Tạ phu nhân thở dài.
 
Tạ Thành vô lực thở dài, ông đang tức giận mới nói ra được câu kia, chứ ông tự cảm thấy mình còn chưa đủ dũng cảm gả nhi nữ cho một tên du côn lưu manh không xu dính túi, cho dù tên du côn kia sau này sẽ là thần tử thân cận của hoàng đế.
 
Tạ Phác đứng cạnh cửa sổ nhìn hoa đào rơi chầm chậm ngoài sân. Không gian yên tĩnh bị phá vỡ khi Yến Hà vội vàng chạy vào phòng, nàng đuổi mấy nha hoàn khác ra ngoài rồi khẩn trương thuật lại lời của Tạ Lâm, “Tiểu thư, mấy tên bổn gia muốn gả người cho bọn Hồ!”
 
Tạ Phác nhẹ nhàng chớp mắt, nàng cố gắng giấu vẻ đau lòng, “Phụ thân chắc chắn không đồng ý đâu.”
 
“Lão gia quả thực không đồng ý, lão gia nói tình nguyện gả tiểu thư cho lưu manh cũng không muốn người phải chịu khổ ở chỗ người Hồ.”
 
Nghe thấy mấy chữ “Du côn, khất cái”, đột nhiên hình ảnh của Chúc Hợp hiện lên trong đầu nàng. 
 
“Chuyện hôn nhân đại sự do phụ mẫu làm chủ, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ta nghe theo hai người là được, đó là bổn phận của ta.”
 
“Tiểu thư!” Yến Hà không thể tin mà nhìn Tạ Phác, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tiểu thư sẽ nói vậy.
 
Tiểu thư là nữ nhi nhỏ của Tạ phủ, vì vậy từ nhỏ nàng đã được lão gia và phu nhân yêu thương như hòn ngọc quý, cầm trong tay sợ vợ ngậm trong miệng sợ tan. Từ nhỏ người đã sống trong lầu son gác tía, xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo. Nghĩ đến chuyện tiểu thư của nàng sắp phải gả cho một tên lưu manh nào đó, Yến Hà đau lòng, nàng không thể chịu được nếu cảnh đó xảy ra.

................................................................................................................................
 
Tạ Lâm bị Lão nhị đánh xỉu vẫn còn đang nằm trong ngõ, Hai người không lưu tình mà dội cho hắn một chậu nước lạnh, Tạ Lâm ngạc nhiên chỉ thiếu điều nhảy dựng lên. Tạ Lâm còn lơ mơ chưa hiểu gì, cố gắng mở mắt nhìn xung quanh. Cái gáy đau khiến hắn kêu lên thành tiếng đã giúp hắn nhớ lại phần nào hoàn cảnh hiện tại. Hắn nhìn Chúc Hợp ngồi trước mặt thì thấy Chúc Hợp cũng đang quan sát hắn, trên tay cũng đang đung đưa cây gậy. Chúc Hợp bắt tréo chân, cười như không cười nhìn xuống Tạ Lâm.
 
Tạ Lâm đột nhiên sợ hãi, cái người này cười lên còn đáng sợ hơn bình thường.
Hắn nhìn người đứng bên cạnh Tạ Lâm,  thực sự thì Lão Nhị từ dưới nhìn lên chỉ thấy mỗi lỗ mũi và râu quai nón.
 
“Các ngươi thật to gan, biết ta là ai không mà lại dám bắt ta, ta ra lệnh cho hai ngươi cởi trói ngay lập tức!!”
 
Vương Lão Nhị trói cũng hơi chặt cho nên Tạ Lâm giãy cả ngày cũng không thấy dây thừng xê dịch tí ti nào. Hắn còn ngây thơ muốn tự mình cởi trói ư, đúng là không biết tự lượng sức.
 
Cổ tay tiếp xúc trực tiếp với dây thừng bị ma sát đến mức hằn vết đỏ. Tạ Lâm đau đến mức hít khí.
 
Vương Lão Nhị không nể hề nể mặt Tạ Lâm, cười to, “Huynh đệ, tên tiểu bạch kiểm này cũng ngây thơ ghê, càng nhúc nhích thì càng đau hơn thôi!”
 
Tạ Lâm yêu nhất sĩ diện làm sao chịu được sỉ nhục như vậy, hắn tức giận, mắt trừng trừng nhìn Lão Nhị, “Các ngươi là ai, ai phái các ngươi đến?!”
 
“Tiểu tử này cũng thật ngang ngược.”
 
Vương Lão Nhị thấy Tạ Lâm tức giận kêu la, càng muốn trêu chọc tên này cho hả giận, hắn đột nhiên xắn tay áo như sắp cho Tạ Lâm vài đấm. Tạ Lâm hai chân mềm nhũn, quỳ bò xuống đất, “Vị đại ca này, ta đã biết sai, xin đại hiệp lượng thứ cho ta lần này!”
 
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa trộn thêm mùi nước tiểu gay mũi. Vương Lão Nhị khinh thường liếc Tạ Lâm “Ghê tởm chết gia!”
 
Tạ Lâm xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, hắn bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần rồi, sau này làm gì còn mặt mũi đi gặp người khác nữa.
 
“Không muốn ăn đòn thì nói cho ta biết mục đích người đến Tạ phủ là gì?”

 
Tạ Lâm sửng sốt, đánh giá Chúc Hợp vài giây. Tên Chúc đệ này cũng không khác gì tên đại ca hắn, quần áo đã quá cỡ lại còn rách nát, mặt mũi tuy dễ nhìn hơn tên kia một xíu nhưng vẫn rất bẩn thỉu, không phải muốn chèo cành cao, vào Tạ phụ ở rể chứ? Quần áo của Chúc Hợp là do anh em của Lão Nhị cung cấp, so với quần áo không lành lặn hơn bao nhiêu của bọn họ thì đã được lắm rồi. Vì vậy Chúc Hợp vinh hạnh “được” hiểu nhầm lần hai.
 
“Ngươi quan tâm Tạ gia làm gì?”
 
Tạ Lâm không biết nặng nhẹ, không thèm trả lời câu hỏi của Chúc Hợp mà còn hỏi ngược hắn.
 
Chúc Hợp nháy mắt với Lão Nhị, Vương Lão Nhị hiểu ý của Chúc Hợp, hắn mặt đầy chán ghét đá một cước vào đùi Tạ Lâm. Tạ Lâm ăn đau lập tức không dám mở miệng hỏi thêm nữa, thành thật trả lời, “Tạ gia muốn gả nữ nhi của Tạ Thành cho người Hồ, lệnh cho ta đến Tạ phủ thuyết phục bọn họ.”
 
“Xạo l**” Chúc Hợp còn chưa nói chuyện, Tạ Lâm đã dính thêm một cú đáp của Lão Nhị. Cú đạp lần này còn nặng hơn lần trước nhiều. Chúc Hợp đứng khá xa mà còn có thể nghe thấy tiếng gãy xương “răng rắc”.
 
Lão Vương nói, “Người Hồ để người Hán vào mắt sao. Cô nương đẹp nhất thôn ta ngày xưa còn bị tên đầu lĩnh mang đi còn bị dùng thưởng cho binh lính. Một đi không trở lại”.
 
Thấy Lão Nhị không nhịn được mà xúc động đỏ mắt, Chúc Hợp đến gần vỗ vai Lão Nhị an ủi hắn, “Lão huynh, đừng buồn.”
 
“Ai bảo ta buồn, ta chẳng buồn tí nào!”
 
Lão Nhị nhớ lại chuyện thương tâm nên không còn tâm trạng mà trêu trọc Tạ Lâm nữa. Chúc Hợp đành cầm tạm cây gậy dưới đất đến đe dọa Tạ Lâm, “Tạ lão gia trả lời ra sao?”
 
Nhìn Tạ Lâm bị dọa sợ đang nằm dưới đất liên tục run rẩy, Chúc Hợp không thể tha cho Tạ Lâm. Những việc kiếp này liên quan đến Tạ Phác, hắn muốn biết tất cả, Chúc Hợp đã hết kiên nhẫn mà còn chưa nghe được câu trả lời cho nên hắn không lưu tình cho Tạ Lâm thêm một gậy.
 
Gậy thứ ba không hề kém gậy thứ hai, Tạ Lâm lăn lộn trên đất kêu đau. May mà Tạ Lâm vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không thì cánh tay trái của hắn đã bị phế rồi.
 
Tạ Lâm sợ đau, trước khi Chúc Hợp cho hắn thêm gậy nữa thì đã lớn tiếng khai toàn bộ, “Đừng đánh nữa! Ta nói, ta nói!”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.