Hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi tám của Từ Văn, cũng là lần thứ mười Lưu Ngạn sửa soạn để tỏ tình với anh.
Lưu Ngạn và Từ Văn biết nhau ngót nghét mười lăm, mười sáu năm, có thể nói là vừa gặp đã yêu, anh không phải mối tình đầu của Lưu Ngạn, nhưng lại là người Lưu Ngạn yêu thầm mười mấy năm.
“Tôi bảo này Lưu Ngạn, mười lần rồi, suốt mười lần, mỗi năm một lần, lần nào cũng dàn trận để đi tỏ tình người ta. Nhưng ông nói coi, ông mua nhẫn kim cương bao nhiêu năm rồi hả? Dùng đi chứ! Nếu lần này ông lại biến trận tỏ tình thành tiệc sinh nhật bất ngờ, lần sau tôi còn đưa khách sạn nhà tôi cho ông mượn nữa thì tôi khỏi làm người!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh hung dữ của Trần Quân Hiền, Lưu Ngạn thầm áy náy từ tận đáy lòng, không ngờ hắn lại khiến một cô gái có giáo dưỡng tức giận tới mức càng chửi càng hăng thế này.
Kể từ năm mười tám tuổi tới giờ, hắn đã chuẩn bị để tỏ tình với Từ Văn được chín lần, nhưng lần nào đến cuối cùng cũng hóa thành món quà “bất ngờ” cho Từ Văn, và lần nào cũng làm Từ Văn hoang mang, chỉ bảo hắn lần sau không cần tiêu pha như thế.
Hắn yêu Từ Văn mười mấy năm, yêu đến đường đường chính chính, yêu đến sợ hãi rụt rè, yêu đến mức chỉ hận không thể móc tim móc phổi đưa cho Từ Văn, còn Từ Văn chỉ coi hắn là ông bạn già.
“Hiền à, tuyết rơi rồi, bảo với nhân viên của bà không cần chuẩn bị vườn năm nay đâu, giúp tôi chuẩn bị một chỗ ngồi yên tĩnh ấm áp là được rồi, tôi sợ cậu ấy lạnh.”
Trần Quân Hiền giờ phút này đang ngồi ở thẩm mỹ viện ở Singapore đắp mặt nạ, nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Singapore giờ đang giữa trưa, nắng muốn mù mắt cô.