Sự vui vẻ này kéo dài mãi cho tới mười hai giờ trưa ngày hôm sau, Từ Văn từ trong mộng đẹp mơ hồ tỉnh lại, bàn tay theo thói quen lần mò cặp kính, liếc nhìn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin mới tinh vứt bừa trên tủ đầu giường hôm qua, lại đặc biệt dụi mắt hai cái, bấy giờ mới lộn mèo một cái xuống giường, day tỉnh Lưu Ngạn vẫn còn ngủ say: “Ngạn, dậy dậy, mười hai giờ rồi!”
Lưu Ngạn còn tưởng anh nói đùa, lúc mở điện thoại lên còn suýt chút nữa trừng nát màn hình.
Bầu không khí đêm qua quá tuyệt, hai người bọn họ có hơi hăng quá đáng, quần áo của Lưu Ngạn bị chà đạp tới mức không đi gặp người lớn được, phải làm phiền tài xế của Trần Quân Hiền đưa hai người họ về nhà để đổi một bộ đồ sạch sẽ khác.
“Hay là hôm nay thôi đi, tối hôm qua tôi chưa kịp báo với họ.” Lưu Ngạn ngồi bên cạnh Từ Văn, nhìn anh ủ rũ cụp đuôi mà oán trách bản thân không biết đặt báo thức.
“Nhưng chú và dì bận rộn lắm mà?”
“Không sao đâu, tôi bảo với ba chắc hôm nay không tới được, ba tôi thấy tôi không qua nên không nấu cơm, còn mẹ tôi thì bảo để cậu quyết định.”
Từ Văn héo hon đồng ý, lại héo hon ngồi xe về nhà, héo hon xem Lalaland với Lưu Ngạn trước TV, mãi tới khi có người gõ vang cửa nhà họ.
Lưu Ngạn ra mở cửa, trước mặt hắn là nụ cười xấu xa của ông anh trai hỏi Từ Văn có đó không, làm hắn không nhịn được đoán mò có phải ông anh mình sắp làm chuyện xấu gì không.
Anh trai nghiêng người sang bên cạnh tránh lối vào, nói với người sau lưng: “Mời ngài ạ.”
Ông lão khí thế vạn trượng hôm qua đen mặt bước vào nhà Lưu Ngạn, còn không quên hung dữ lườm thằng cháu cả của mình một cái.
Anh trai ngẩng đầu nhìn trời, lòng nói không liên quan tới mình, là lỗi của ngài hết mà.
Ông nội vẫn rất anh tuấn, mặc dù có tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng phong trần ngày đó, hiện giờ lại sượng sùng đứng trước cửa nhìn Lưu Ngạn mặt mày mờ mịt và Từ Văn còn mờ mịt hơn, hít sâu một hơi tựa như sắp tiến hành một phen thành tâm thú tội.
Anh trai: “Đợi đã đợi đã, con tí thì quên, bà bảo con quay video ông ạ.”
Sau đó ông nội đứng trước máy quay của cháu trai tiến hành một màn thú tội dài mười phút, nội dung chủ yếu là xin lỗi hành vi vô lễ ngày hôm qua, đã ngẫm nghĩ lại thái độ đối xử với Từ Văn của mình, nói rằng sau này sẽ đối xử với Từ Văn như thế nào và tỏ ra vô cùng hoan nghênh với sự xuất hiện của Từ Văn.
Nói một hồi, ông nội lại lần nữa lườm thằng cháu trai vui sướng khi người gặp họa tí tởn quay video, cắn răng nói: “Xong.”
“Ông quên một câu rồi ạ.” Máy quay của anh trai vẫn theo sát ông, cố gắng nhịn cười nói tiếp, “Giám sát, xin hãy giám sát.”
Ông nội tí thì bùng nổ, cuối cùng vẫn nuốt lửa giận vào, phun thêm một câu, “Mong mọi người giám sát hành động của tôi trong tương lai, nếu tôi làm trái sẽ phải đi thu gom phế liệu, được bao nhiêu thù lao thì quyên cho viện phúc lợi.”
“OK, ông nội hợp tác quá, lát bảo bà nội làm thịt cừu cho ông nhé.” Anh trai vui vẻ cất điện thoại vào túi, quay sang giải thích cho Từ Văn và Lưu Ngạn: “Hôm qua ông gạt bà đi tìm hai đứa, bà sợ ông bắt nạt cháu trai nên lần đầu tiên sau sáu mươi năm nháo nhào lên đòi ly hôn. He he, không giấu hai đứa, ông nội vì muốn xin lỗi mà ngồi đánh bản thảo cả đêm, vốn phải đọc trước mặt cả nhà cơ, tiếc là trưa nay hai đứa không tới.”
Từ Văn và Lưu Ngạn vẫn còn đờ đẫn, ý thức của cả hai vẫn trôi về thời kỳ hồng hoang hỗn độn, hai người nhìn nhau, vừa sợ hãi vừa buồn cười.
Ông nội tức giận nhìn chằm chằm cháu cả, nhưng anh trai Lưu Ngạn lại ở đẳng cấp khác, không hề sợ hãi mà vươn tay với ông nội mình, lẻo mồm lẻo miệng thốt ra câu khiêu khích: “Con chỉ nghĩ cho ông thôi mà.”
“Ngạn.” Ông lão lạnh lùng mở miệng.
“Sao ạ?”
“Nhà con có chổi lông gà không?”
Lưu Ngạn vẫn đang ngơ ngơ, thật thà trả lời: “Không có chổi lông gà ạ.”
“Thế chổi quét nhà đâu, lấy một cái cho ông, hôm nay ông không tính sổ thằng anh con thì ông không phải họ Lưu nữa.”