Làn Váy - A Tư Thất Lâm

Chương 17



Sau đêm hôm đó, Lương Nguyệt Loan lại bắt đầu mỗi ngày dậy sớm hơn 20 phút. Rút kinh nghiệm hồi lúc mới khai giảng, nếu mà Tiết Duật đặt đồng hồ báo thức, thì hôm sau cô lại cố gắng thức dậy sớm hơn.

Không cùng một tâm thái, nếu lúc trước Tiết Duật có thể rõ ràng nhận ra là Lương Nguyệt Loan đang tránh mặt mình, thậm chí còn có phần lạnh nhạt, nhưng lần này lại khác, nhất định là cô đang thẹn thùng.

Vì vậy, để cho cô được ngủ nhiều hơn một chút, Tiết Duật cũng không theo đuôi cô quá chặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mười phút giữa các giờ học đều có người ra sân chơi bóng. Tiết Duật và một vài người bạn đang ở hành lang nhìn ra sân bóng đồng thời cũng trò chuyện vài câu. Cũng không biết ai gọi một tiếng "Nguyệt Loan". Tiết Duật nghe thấy, trong tiềm thức quay đầu lại để nhìn về hướng cầu thang.

Đa số các nữ sinh xinh đẹp đều sẽ chọn học ban Xã Hội, nhưng đối với tất cả những nam sinh thích ăn chơi, đặc biệt là nhóm người ở ban Thể Chất bên cạnh suốt ngày quanh quẩn trong trường đều không xa lạ với cái tên Lương Nguyệt Loan.

Chủ nhân tiếng gọi đó là một bạn nữ sinh, cô là bạn học trước đây của Nguyệt Loan, Tiết Duật làm như vô tình nhìn thấy bọn họ nói chuyện, ngoáy đầu nhìn lại cũng chính là lúc cô nhìn qua.

Cô biết có rất nhiều người đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của cô thì lại chỉ rơi vào anh, băng qua đám đông ồn ào, hai người nhìn nhau, giây tiếp theo cô đưa mắt rời đi. Những người bạn bên cạnh vẫn hào hứng bàn tán về mấy bộ phim mới nổi gần đây, Tiết Duật không mấy hứng thú chỉ lơ đãng đáp lại, xoay người dựa vào lan can, đợi cô đi qua.

Hai lớp có chung một giáo viên dạy Ngữ Văn, Lương Nguyệt Loan được gọi đến văn phòng giáo viên để lấy văn bản. Văn phòng thì lại nằm đối diện với phòng học của Tiết Duật, bất kể thế nào cô cũng phải đi qua trước mặt anh.

Quả nhiên, anh ở nơi nào cũng không thiếu bạn bè.

Nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến nụ hôn ướt át ở xương quai xanh tối hôm đó. Lương Nguyệt Loan còn chưa biết mở lời ra sao để không xấu hổ, nên quyết định lựa chọn sẽ lờ anh đi.

Trên hành lang có bạn học chạy giỡn, Lương Nguyệt Loan lúc đi qua dù đã cật lực né tránh nhưng vẫn bị va phải, thân thể mất đi trọng tâm, đứng không vững ngã nhào vào vòng tay của một ai đó.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết Duật cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang ôm chặt lấy eo mình, vẻ mặt bất động thanh sắc *, thời tiết vô cùng lạnh, nhưng tim lại đập loạn xạ.

Cô thật chủ động.

Một cái hôn thôi đã bạo dạn như thế này rồi?

Nếu anh táo bạo thêm chút nữa, liệu cô có chủ động hơn như vầy không ta?

“Có sao không?” Tiết Duật dìu cô đứng lên. Mặc dù tâm tư ích kỷ muốn để cô ôm anh thêm một chút nhưng điều kiện lại có chút không cho phép.

Lương Nguyệt Loan cảm thấy thật mất mặt, một khắc cũng không muốn lưu lại.

“Tiết tự học buổi tối nhớ đợi mình” Tiết Duật hạ thấp thanh âm, xung quanh hò hét ầm ĩ nên chỉ có cô là nghe rõ mồn một, “Mình không đem tiền, điện thoại cũng không, nếu cậu không đợi mình cũng chỉ đành đi bộ về nhà.”

Lương Nguyệt Loan hàm hồ gật gật đầu, một lời cũng không nói, lập tức quay đầu đến văn phòng giáo viên.

……

Buổi chiều, Văn Miểu muốn đi ăn lẩu thịt xào, Lương Nguyệt Loan đối với khu vực gần trường có phần quen thuộc hơn, nên dẫn Miểu Miếu đi đến một quán ăn có chút vắng vẻ.

Trong góc có hai người đang hôn nhau, Lương Nguyệt Loan có quen nam sinh đó, cô có ấn tượng đây là một nam sinh khá nhút nhát, lên lớp nếu bị giáo viên gọi trả lời câu hỏi thường sẽ đỏ mặt. Nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra người như vậy có thể ở nơi công cộng khoá môi bạn gái, thậm chí còn đưa bàn tay hư hỏng mơn trớn làn da trắng trẻo của bạn gái sau lớp đầm phục.

Lương Nguyệt Loan cuối đầu uống canh: “Loại chuyện đó, làm rất thoải mái sao?”

“Nam sinh thường rất háo sắc đó” Văn Miểu không có lấy làm lạ nói, “ Chẳng qua có người không ngại lộ ra, có người lại giấu kín.  Lấy hai nam thần bên cạnh cậu làm ví dụ đi, ví như Tiết Duật, cậu ấy chắc là nửa kín nửa hở, đầu óc thông minh, mặt mũi đẹp trai, dáng người cao ráo, tính khí thì khỏi phải bàn. Tập hợp đủ mọi yếu tố khiến thiếu nữ nhà người ta mê mệt, nhìn thấy là chỉ muốn bắt về nhà làm con rể của ba má. Nếu không phải tình địch quá nhiều mình cũng muốn thử thách bản thân một chút xem sao. Phó Tây Dã thì sao, là bông hoa cao lãnh 99.99% là kiểu người thứ 2, biểu hiện đoan chính, nhưng tâm tư bên trong lại khó nói, nói không chừng là một người từng trải, một tên háo sắc hàng thật giá thật.”

“Tổng kết, hai kiểu trên đều có loại sung sướng khác nhau, thanh mai trúc mã và người ơn trên ban tặng, lựa chọn ra sao, tuỳ cậu quyết định.”

“Cái… cái gì, đừng nói xàm…” Lương Nguyệt Loan còn chưa nói dứt câu, Văn Miểu đột nhiên đứng lên vẩy tay về phía cửa.

“Phó Tây Dã! Đại Học Bá. Bên này, bên này! Tớ ăn xong rồi, vị trí đắt địa này nhường cho cậu,”  Văn Miểu mấy muỗng dồn cơm vào miệng ăn xong hết, lúc lau miệng còn nháy nháy mắt với Lương Nguyệt Loan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.