Đầu vú nhỏ hồng hào bởi vì động tình mà dựng đứng, đôi chân dài vô thức quấn quanh thắt lưng vững chắc. Dung Thanh chú ý đến cảm nhận của Lý Tĩnh Gia, thấy nàng nhắm mắt cắn chặt cánh môi thì ý xấu nổi lên, dùng mũi mạnh bạo cọ lên đầu vú, cọ ra tiếng nức nở nhẹ, ngậm lấy bầu ngực mà mút.
“A…”
Thanh âm kiều diễm bật ra, ngón tay ngọc ngà quặp lại.
Dung Thanh cười nhẹ một tiếng, cởi đồ hai người ra. Ánh sáng nhạt từ nến lay động, một đôi nam nữ trần trụi đối diện nhau.
Cự vật đã sớm sưng to không chịu nổi nữa khẽ sượt qua đùi, nhanh chóng tiến vào nơi tư mật căng chặt kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên nỉ non phát ra cùng lúc. Đã lâu chưa trải qua loại chuyện yêu đương gần gũi, cơ thể nàng hết sức mẫn cảm, từng nếp uốn mị thịt căng lên vây lấy. Khoái cảm từ xương chậu truyền tới, mút chặt đến nỗi da đầu Dung Thanh tê dại.
Lý Tĩnh Gia cũng không dễ chịu gì, cự vật kia lớn quá mức làm người ta sợ hãi. Nàng chỉ cần động đậy một chút, nơi đầy tràn kia sẽ lập tức co rút, bụng dưới ngứa ngáy khó chịu.
Vòng eo rắn chắc hơi đè xuống, nhẹ nhàng đâm vào phần thịt mẫn cảm, chất lỏng ấm áp từ hoa tâm chảy ra, nơi căng chặt dần dà trơn trượt, miệng nhỏ ẩm ướt.
Giường gỗ kẽo kẹt rung lên, trong phòng tràn ngập tiếng nỉ non rên rỉ quyến rũ. Cuối cùng không biết qua bao lâu, khoái cảm chồng chất đạt đến đỉnh điểm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Dung Thanh đột nhiên rút cự vật ra, để chất lỏng đặc sệt kia bắn lên giường.
Lý Tĩnh Gia thở hổn hển, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, nhìn thấy vậy liền cắn lên vai đối phương: “Ta còn muốn sinh cho chàng thêm một đứa con gái.”
Nam nhân mồ hôi đầy người tỏa ra mùi thơm, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lòng, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: “Không muốn.”
“Vì sao?” Thân ảnh xinh đẹp ngẩng đầu, mắt phượng đỏ hồng mang ý khó hiểu.
Dung Thanh thừ người một lát, vén lên sợi tóc vương trên gò má nàng, dịu dàng nói: “Ta chỉ cần nàng bình an suôn sẻ.”
Trường Thanh là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Ngày ấy hai phụ tử lần đầu gặp nhau, y thân là phụ thân nhưng trong phút chốc rối loạn như ở đầu chiến tuyến, Lý Trường Thanh tuy là con trẻ lại điềm tĩnh như thường.
Đại gia nhỏ kia dẫn y vào phòng, sau đó diễn ra một cuộc “nói chuyện như hai người nam nhân.”
Tên nhóc hai ba tuổi thuật lại kỹ càng những năm gần đây Lý Tĩnh Gia khó khăn thế nào, lúc hạ sinh đứa nhỏ có bao nhiêu gian nan hiểm trở.
Dung Thanh không dám nghĩ đến.
Y áy náy, tự trách, chỉ hận không thể ở bên người mình yêu cùng nhau vượt qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sinh ra đứa con ấy giống như bước ngang nơi cửa tử một lần, y thà rằng không có, cũng không muốn Lý Tĩnh Gia lại phải đối mặt hiểm nguy lần nữa.
Lý Trường Thanh nói: “Mẫu thân ta chưa từng trách người, lúc nào cũng nói người là tốt nhất trên đời, sở dĩ không đưa ta về tìm người là vì hai năm kia thân thể mẫu thân không tốt, thuốc thang không rời.”
“Mẫu thân ta rất được chào đón, có rất nhiều người không để bụng chuyện mẫu thân đã có đứa con lớn phổng như ta. Chỉ là mẫu thân chưa bao giờ dao động, mẫu thân nói dù có là ai đi chăng nữa cũng không bằng người nàng yêu nhất từ tận đáy lòng.”
“Có lần ta hỏi mẫu thân vì sao ta họ Lý, mẫu thân nói thân phận của người quá đặc biệt, nếu để cho người khác biết người có đứa con lớn như vậy sẽ bị chê cười.”
“Nếu mẫu thân ta thích người, ta sẽ miễn cưỡng kêu người một tiếng “phụ thân”. Nếu người dám đối xử tệ với mẫu thân, ta sẽ nói nghĩa phụ tới đón mẫu thân!”
Dung Thanh đôi lúc nghĩ, nếu như có thể gặp được nàng sớm hơn, hay nếu không gặp liệu mọi chuyện sẽ khác?
Đáng tiếc trên đời này “nếu như” quá ít, nếu có cũng chỉ là vô thường.
“Tĩnh Gia.”
Nam nhân đột nhiên lên tiếng, vầng trán trơn bóng tựa lên hôn một cái.
“Hả?”
Lý Tĩnh Gia có hơi mệt, mơ hồ ngẩng đầu lên tiếng.
“Hoa ở sân vườn phía đông đã nở rồi.”
Ngày ấy Lý Tĩnh Gia vì Trầm Dữ Chi mà bực bội với y, y liền sai người nạo phiến hoa kia đi sạch sẽ.
Lúc trồng lại, từ gây giống, gieo mầm, y không có chỗ nào là không tỉ mỉ. Đáng tiếc biến cố lướt qua nhanh, còn chưa kịp đợi hoa nở, Lý Tĩnh Gia đã rời đi.
Vốn tưởng rằng nàng cả đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Quả nhiên, thế sự vô thường.
Dung Thanh bỗng nhiên cười, học Phật pháp nửa đời, được vạn người khom lưng kính ngưỡng, vậy mà lại bị sợi tơ tình vây hãm.
Vây hãm thì thôi đi, đây lại còn là vây hãm một đời…
Y ôm chặt người trong lòng hơn một chút, cuối cùng cất lên những lời mà ba năm trước muốn nói: “Đó là loài hoa thuộc về nàng.”
Nhiệt liệt, kiều diễm, ngạo nghễ ngẩng cao đầu.