Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha Tiên Sinh

Chương 1: Một trăm lần xem mắt trước của hai Alpha



  1. ALPHA
“Aiz…”

Ngồi trên bậc thang than thở chính là một ALPHA, vừa thở dài vừa không có hình tượng cởi móc gài.

Một người khác đứng bên cạnh anh, tuy rằng không nói gì, nhưng mày kiếm anh tuấn đã cau lại, mi tâm đầy đặn nhíu vài vết nhăn.

Xa xa thấy một màn như vậy, đội trưởng đội duy trì trật tự quyết định thật nhanh, xoay người một cái coi như cái gì cũng chưa thấy.

“Đội trưởng, bên kia có hai người, người đang ngồi, móc gài không gài, ngay cả quân hàm cũng không đeo.” Tiểu binh sĩ căm phẫn nói.

Đội trưởng đội duy trì trật tự: “…..”

“Đội trưởng, báo cáo, yêu cầu ra khỏi hàng.” Tiểu binh sĩ vừa mới lên cương vị được một ngày kính chào theo nghi thức quân đội.

Đội trưởng đội duy trì trật tự giật giật môi: “Sau này đụng hai vị kia liền đi đường vòng đi.”

Thật sự là thật muốn duy trì trật tự đến một đống chuyện xấu, mà hắn chẳng dám đối mặt trực tiếp với hai vị lãnh đạo.

Nghĩ như vậy, lần trước đối chiến lưng còn đau.

“Đội trưởng, binh nhì của đội duy trì trật tự nguyên soái Hạ Quản.”Tiểu binh sĩ còn chưa chính thức tốt nghiệp cương trực nghiêm túc, kiên quyết quán triệt theo giáo dục của giáo viên: “Dù cho vừa mới thắng trận cũng phải cố kỵ mặt mũi quân nhân!”

Đội trưởng đội duy trì trật tự có hơi đau đầu, hắn đã nói hắn không thích dẫn dắt nhóc ranh mà.
  1. PHẢN KỊCH BẢN
Bọn họ là bộ đội tác chiến tiên phong Liên Bang Đông Nam, mới vừa đánh thắng Hải tộc xâm chiếm, nhưng hai vị trên cầu thang không có một chút vui mừng. Vị đang ngồi phanh cổ áo cũng không thể thổi bay tích tụ trong lòng anh, nghiêm mặt nói: “A Trạch, cậu nói tôi nên làm gì bây giờ.”

Ngay sau đó, Lục Minh lại bồi thêm một câu: “Tôi nghe cậu.”

Lệ Trạch tức trong bụng, nhịn không được đạp anh một cước, thể lực cấp SSS làm Lục Minh lơ đễnh không có chỗ trốn, thuận tay ôm chân Lệ Trạch, tiếng nói ngắt quãng: “Lệ ca ca, con dâu nuôi từ bé của cậu sắp bị người ta bắt cóc.”

Lệ Trạch: “…..” Xin lỗi, hắn có chút buồn nôn.

“Nói chuyện đàng hoàng.” Lệ Trạch trầm giọng nói.

Lục Minh không buông tay: “Cậu nói phương án trước đi.”

Lệ Trạch: “…..”

Yên lặng hai phút, Lệ Trạch nghiêm túc nói: “Tung tin giả, để Hải tộc tiến công lần nữa, chúng ta thừa thắng xông lên.”

Lục Minh ngửa đầu nhìn hắn, ra vẻ kinh hoảng: “Tôi chưa bao giờ biết Lệ tướng quân lại gian trá giả dối như thế.”

Lệ Trạch nhíu mày, xem những lời này là khen ngợi, nói tiếp: “Vậy cậu về đi xem mắt đi.”

“Tôi không cần!” Lục Minh liều mạng lắc đầu, lúc này hận không thể túm tóc kéo xuống: “Thật đáng sợ, quả thực chính là địa ngục, tôi tình nguyện quyết chiến với Hải tộc ba ngày ba đêm.”

“Báo cáo.” Binh sĩ báo cáo, tuy rằng không biết thân phận bọn họ, thế nhưng trực giác nói cho binh sĩ biết hai người kia rất mạnh, quay sang Lục Minh, nghiêm túc nói: “Mời ngài cài lại móc gài, còn nữa, trong quân đội không thể lôi lôi kéo kéo.”

Lục Minh: “…..” Anh cho rằng đội duy trì trật tự cũng không dám quản bọn họ.

Lệ Trạch nhịn cười, đạp một cước: “Mất mặt chưa?”

Lục Minh không chịu thiệt, quét chân tấn công lại Lệ Trạch.

“Báo cáo, không phải thời gian huấn luyện nghiêm cấm ẩu đả.”

Lệ Trạch: “…..” Kẻ dở hơi này ở đâu ra vậy?

Lục Minh sờ sờ cằm, chớp mắt, ngoắc tay: “Tiểu binh sĩ, cậu qua đây.”

Binh sĩ chớp mắt mấy cái, lỗ tai hơi đỏ.

Chợt nghe Lục Minh mong đợi hỏi: “Chúng tôi trái kỷ luật như vậy là phải bị giam hả?”

Binh sĩ nhìn cặp mắt đào hoa của Lục Minh, mặt lại đỏ: “Lần đầu cảnh cáo, lần hai khiển trách, lần ba giam lại.”

Ánh mắt Lục Minh sáng lên: “A Trạch, chúng ta đánh nhau đi.”

Lệ Trạch không nói gì: “Xin hỏi Lục thiếu tướng, ở chỗ này, ai phê duyệt giam giữ chúng ta?”

“Chúng ta có thể phê duyệt cho nhau!” Lục Minh quả thật như phát hiện tân đại lục.

“Tiểu binh sĩ, trong quân quy, nghiêm trọng nhất là gì?”

Binh sĩ bắt đầu lục lại ký ức: “Quân nhân cưỡng bức Omega bình dân.”

Lệ Trạch: “…..”

Lục Minh: “…..”

Hai người bọn họ đều là lãnh đạm, thực sự không làm được, nếu không cũng không cần lưu lạc đến tình trạng này, nghĩ lại đều nhức đầu.

Giữa lúc Lệ Trạch bắt đầu cởi nút khuy tay áo, nghĩ ý kiến của Lục Minh cũng không tệ, một ông lão râu bạc đi ra: “Hai vị thiếu tướng, nguyên soái phê cho hai vị được nghỉ.”

Binh sĩ cuối cùng cũng hiểu hai vị này là người lãnh đạo tối cao của quân đội.

Nghe nói trong quân đội đều là một bộ nghiêm túc, thế nhưng hai vị này là trường hợp đặc biệt, Lệ Trạch là chỉ huy hậu phương, Lục Minh là thống lãnh tiền tuyến hai người sẽ căn cứ theo chiến dịch khác nhau là phân công ai là quan chỉ huy. Có người nói hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng nhau đi lên một đường vô địch, cùng nhau vào sinh ra tử, cùng đặc cách tấn chức, ăn ý không thể so với bình thường.

Mà hai người được binh sĩ hâm mộ liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Tiến sĩ, chúng ta muốn bị giam.”

Binh sĩ cẩn trọng báo cáo: “Báo cáo hai vị thiếu tướng, hiện tại hai người đã thuộc diện nghỉ ngơi…” Dưới cái nhìn chằm chằm của hai người, nuốt một ngụm nước bọt, kiên cường nói: “Đã không cần phải giam lại.”

“Tiểu binh sĩ, đến, chúng ta nói chuyện.” Lục Minh siết quả đấm, một đôi mắt hoa đào cực kỳ quyến rũ, thế nhưng binh sĩ lại cảm thấy lạnh lẽo cả người.

Lệ Trạch đau đầu nhéo nhéo ấn đường, quả nhiên vẫn là tránh không khỏi, không muốn nhìn Lục Minh mất mặt xấu hổ, túm cổ áo anh đi: “Binh nhì, về đơn vị.”

“Vâng, thiếu tướng.”

Lục Minh nghe binh sĩ như được buông tha, anh thở dài một hơi: “A Trạch, tôi nghĩ cậu còn uy nghiêm hơn tôi, lợi hại hơn tôi, cái gì đều mạnh hơn tôi.”

Lệ Trạch cười ‘Ha ha’ một tiếng: “Không cần giả vờ đáng thương, không cần suy nghĩ lấy lòng tôi, tự mình ứng phó với đối tượng hẹn hò đi.”

Quả nhiên, tinh thần lực kém nửa cấp, IQ liền kém theo, Lục Minh luôn bị Lệ Trạch phản kịch bản lần thứ hai tổng kết.
  1. TÍNH LÃNH ĐẠM
“Quá ồn.”

“Âm thanh quá nhỏ, căn bản cái gì cũng nghe không rõ.”

Vừa về nhà còn chưa ngồi ấm, hai người đã bị tách ra kéo đi xem mắt tuyệt vọng nhìn nhau, một câu tổng kết cuộc xem mắt mới vừa xong.

Hai nhà thân nhau mấy đời, hơn nữa mẹ hai người là chị em tốt, dẫn đến tất cả mọi người đều nghĩ anh em tốt từ nhỏ làm gì cũng cùng nhau, đương nhiên ngay cả xem mắt đều phải sắp xếp chung.

“Tôi nghĩ chúng ta cứ tiếp tục như thế này, chỉ có thể ra ngoài khu trung ương tìm đối tượng.”

“Sao tôi cảm thấy cậu thật vui vẻ?” Lệ Trạch buồn cười nói.

“Cậu không vui sao?” Lục Minh thở dài: “Tại sao phải kết hôn, tình huống của hai chúng ta, bọn họ cũng không phải không biết.”

“Lục Minh, cậu rất bình thường.” Lệ Trạch không vui nói.

“Được rồi, chỉ là khứu giác hơi trì trệ thôi.” Thực sự Lục Minh cũng không để ý, cái khứu giác này của anh không phải nói về khứu giác thông thường, mà là hương vị đối với tuyến thể Omega phát ra, dường như anh không ngửi được, ngửi không được đương nhiên là không có khả năng bị dụ hoặc phát tình. “Tôi nghĩ không ngửi thấy còn tốt hơn sặc chết.” Nhớ tới trải nghiệm lúc bé, Lục Minh rùng mình một cái.

Lục Minh thức tỉnh rất sớm, hơn nữa khứu giác của anh cực kỳ mẫn cảm, lúc đó còn là đứa nhỏ, tuyến thể của thân thể cũng chưa trưởng thành, ngửi thấy tiết dục tố của Omega như lạc vào cửa hàng nước hoa, hắt xì lại hắt xì, sau này bởi vì một lần ngoài ý muốn biến thành dáng vẻ hiện tại.

Thế nhưng tự đáy lòng Lục Minh cảm tạ lần ngoài ý muốn này, nghĩ đến cảm giác khi còn bé, da gà đều muốn nổi lên.

“Có khoa trương như vậy không?”

Lục Minh liếc hắn: Cậu đương nhiên được, làm sao có chuyện không ngửi được.”

Lệ Trạch hắng giọng, lời này giống như hắn là chướng ngại.

Nhiều năm ăn ý như vậy, chỉ cần một ánh mắt liền biết đối phương đang suy nghĩ gì, Lục Minh tiến tới chớp mắt: “Yên tâm, ai dám nói cậu không được, tôi giải thích giúp cậu.”

“Cút!” Lệ Trạch cảm giác mình đánh giá quá cao da mặt dày của Lục Minh.

“Lần xem mắt thất bại thứ 90.” Lục Minh vừa đi vừa thống kê số lần chiến bại của hai người.

“Không, là lần 91.” Lệ Trạch đứng trước cửa phòng mình, cười cười: “Người kia là loại cậu ghét nhất.”

Lục Minh phóng một nhãn đao qua: “Cậu cũng không khác gì tôi đâu.”

“Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng có một việc tôi có thể sớm hơn cậu đó.” Lệ Trạch đột nhiên muốn nhìn dáng vẻ giậm đến giơ chân của anh.

“Đừng có mơ.” Lục Minh huơ nắm đấm, ỷ vào thể lực bản thân cao hơn hắn nửa cấp, uy hiếp nói: “Cẩn thận tôi đánh cậu.”

“Tôi chờ.” Lệ Trạch bình thản nói, chỉnh sửa y phục, tuy rằng không muốn xem mắt, nhưng đây là lễ nghi cơ bản nhất, hắn đi vào căn phòng nhỏ.
  1. TIẾT DỤC TỐ
Nơi này là khu trung ương bố trí chuyên môn để Alpha và Omega xem mắt, để phòng ngừa một số Omega sợ người lạ không dám ở chung với Alpha.

Tiểu thư ngồi đối diện Lục Minh, sắc mặt từ từ trở nên không vui, cuối cùng tức giận đá cửa bỏ đi.

Lục Minh mờ mịt nói: “Làm sao vậy?”

Người môi giới đồng tình nhìn Lục Minh, thương cảm cho thiếu tướng còn trẻ như vậy, ngay cả hương vị Omega sắp phát tình cũng ngửi không ra. Lục Minh ngồi bất động, quả thực chính là đánh một cái tát vào mặt tiểu thư ngồi đối diện.

“Khụ.”

“Lục thiếu tướng, tôi nghe lệnh tôn nhắc qua khứu giác của ngài thiếu nhạy bén.” Người môi giới cố gắng nói năng uyển chuyển: “Ngài cũng biết Alpha và Omega xem mắt, đa phần đều dựa vào độ phù hợp của tiết dục tố.” Đây là bản năng di truyền của bọn họ, mà thực nghiệm hiện nay chứng minh, dưới tình huống xem mặt, độ phù hợp tiết dục tố hai bên càng cao, hôn nhân càng hạnh phúc. Mà độ phù hợp cao thấp, cũng chỉ có hai bên mới biết, nói một câu ngắn gọn chính là tính xung động muốn chiếm hữu.

“Cho nên…” Người môi giới lấy ra một tờ giấy: “Chúng ta tham khảo hình thức xem mắt của Beta, bố trí phương án cho ngài.” Lời là nói như vậy, nhưng thực ra cũng không phải thiết kế cho một mình Lục Minh, sát vách cũng có người đầy phiền muộn cùng áp dụng tờ giấy này.

“Câu hỏi kiểm tra?”

“Mời ngài viết cảm nhận về bạn đời lý tưởng.”

Lục Minh ừ một tiếng.

Tuổi: 29. Càng không chênh lệch về tuổi tác thì tốt hơn, không có sự lệch pha.

Chỉ là mục đầu tiên đã làm người môi giới sắp khóc: “Thiếu tướng, tình huống của ngài đặc biệt.”

Alpha năng lực càng cường đại, tuyến thể trưởng thành càng trễ, nhưng bây giờ đã không như trước đây Omega bị giam ở Bạch Tháp, Alpha cần phải trình đơn mới có thể nhìn thấy Omega.

Dưới sự vận động yêu đương tự do, dù không phát sinh bất cứ quan hệ nào, thân thể Alpha còn chưa phát dục hoàn toàn cũng bị tiết dục tố của Omega dẫn dụ dẫn đến tuyến thể sớm thành thục. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển cũng sẽ không để lại di chứng cho loại tuyến thể sớm phát triển này, cho nên hiện nay đại đa số Alpha cũng không tồn tại tình huống trưởng thành tự nhiên.

A, ngoại trừ hai vị này.

Cũng chính là lý do vì sao cha mẹ của bọn họ gấp như vậy, báo cáo kiểm tra sức khỏe năm ngoái biểu hiện tuyến thể của hai vị thiếu tướng đã hoàn toàn thành thục. Nếu không kết hôn chẳng lẽ giữ lại mừng năm mới sao?

“Kỳ trưởng thành của Omega đều là mười tám tuổi.” Người môi giới khổ sở nhấn mạnh, cho nên ngài mong muốn đối tượng 29 tuổi trên căn bản là không tồn tại.

Lục Minh bĩu môi, xóa dòng tuổi.

Chiều cao: 195. Chiều cao không chênh lệch với mình, tương đối dễ nói chuyện phiếm.

“Thiếu tướng…” Người môi giới đã bắt đầu phát run, ánh mắt sắc sảo nhìn Lục Minh, hắn nhắm mắt nói: “Dù là Omega nam, chiều cao cũng ít khi vượt quá 180.” Kỳ thực mấy chữ này đều là hắn nói quá, nhưng đây là do gen quyết định, thiếu tướng của tôi ơi, tri thức sinh lý của ngài học được đến tột cùng là đi nơi nào?!

Lục Minh hừ lạnh, xóa đi chiều cao.

“Vì sao không có cấp bậc thể lực và tinh thần lực?” Lục Minh khó hiểu hỏi.

Người môi giới: “…..” Hắn đã không muốn nói chuyện.

Lục Minh liên tưởng đến Omega anh đã gặp, cuối cùng đành thừa nhận, là anh làm khó dễ người khác.

Tiêu chuẩn chọn bạn đời? Cái này dễ viết — đầu óc tốt, cũng đủ thông minh, hai người phải có thể cùng tâm sự, phải hiểu nghề nghiệp của mình, phải có ăn ý… Cuối cùng, tóc đen mắt đen.

Người môi giới nhìn ở giữa bị Lục Minh gạch bỏ một câu — “Phải cùng tôi đánh bất phân thắng bại.”. Khóe miệng không nhịn được co rút: “Thiếu tướng, ngài còn chưa điền giới tính và hương vị tiết dục tố ưa thích.”

Giới tính sao? Lục Minh đột nhiên nhớ đến Lệ Trạch, cũng không biết hắn sẽ điền nam hay nữ, hình như hai người rất ít khi thảo luận chuyện tình cảm, cũng đúng, hai người tính lãnh đạm có cái gì hay để thảo luận.

Tuy rằng con gái khá mảnh mai phiền phức, thế nhưng hình như mẹ thích con gái, vậy… Giới tính, nữ.

Ưa thích tiết dục tố a… Người môi giới cũng hiểu cái này làm khó anh, vừa định nói không ghi cũng được, liền thấy Lục Minh lưu loát viết xuống ——

Bạc hà tuyết tùng. Hoàn mỹ.

Người môi giới: “…..” Nữ Omega có tiết dục tố là bạc hà tuyết tùng?! Có thể quá kích thích hay không?

Thế nhưng ngẩng đầu thấy thần sắc nghiêm túc của Lục Minh, lại cảm thấy anh thật đáng thương: “Thiếu tướng, hôm nay cứ như vậy đi. Có kết quả, ta sẽ báo cho ngài.”

“Được, làm phiền.”
  1. LỤC MINH MINH
“Rất vui vẻ?” Lục Minh oán giận, anh đợi Lệ Trạch gần nửa giờ, oán thầm người này sẽ không thực sự chọn trúng chứ?

Lệ Trạch nhìn anh một cái, khóe miệng giật giật.

Trong lòng Lục Minh không thoải mái, dựa vào cái gì người kia chọn trúng còn anh thì không.

Lệ Trạch giải thích một câu: “Điền bảng biểu.”

“Tôi cũng điền.” Lục Minh hừ lạnh: “Nói kia, nữ Omega kia có phải là rất đẹp hay không?”

Lệ Trạch suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không chú ý.”

“Không chú ý mà cậu còn cao hứng như thế?!” Lục Minh bĩu môi, trong lòng liền dâng lên cơn lửa vô danh.

“Cậu biết tên cô ấy không?”

Đột nhiên Lục Minh có chút chua xót, ngay cả tên người ta cũng nhớ rõ.

Tâm tình tổn thương chít chít vẫn duy trì đến cửa nhà cả hai.

“Cùng tôi đánh một trận, xương muốn rỉ sét luôn rồi.” Dù sao hiện tại Lục Minh vô cùng hoài niệm những ngày tháng trong quân đội, ít ra không có xem mặt đáng ghét.

“Thật không muốn biết?” Lệ Trạch cười muốn hỏng.

“Không muốn!”

Lục Minh không muốn về nhà nghe mẹ lải nhải, liền tiện đường quay lại đến nhà Lệ Trạch, dù sao nhà khá lớn, có thể đánh một trận.

Lệ Trạch cam nguyện phụng bồi, cởi cúc áo, dù sao chờ hắn nói xong, không đánh cũng phải đánh.

“Cô ấy tên Lộ Manh Manh.”

Lục Minh: “…..” Cái… Cái gì?

“Minh Minh, đột nhiên tôi phát hiện tên của cậu thật đáng yêu.” Lệ Trạch còn thiếu đánh vỗ vỗ mặt Lục Minh.

Lục Minh nghiến răng, tung một đấm, mẹ nó, dám đùa giỡn mình.
  1. ĂN VẠ
Đánh không phân được thắng bại, hai người để trần nửa thân trên ngã vào tatami, trò chuyện đến lúc mí mắt đều không nhấc lên nổi.

Chờ lúc tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi.

Lục Minh cọ cọ phía trước, khi mở mắt thì chính là ngũ quan phóng đại của Lệ Trạch, anh thấy màu mắt đen của Lệ Trạch rất đẹp, trắng đen rõ ràng, thoạt nhìn liền đặc biệt có uy nghiêm, không giống mình… Còn đang cảm thán thì đã thấy thứ gì đó chọt chọt vào đùi mình, cúi đầu nhìn, khóe miệng nhịn không được nhếch lên: “Lệ thiếu tướng, rất có tinh thần.”

Lệ Trạch vốn dĩ chờ dục hỏa rút đi, lại không ngờ có người táy máy, lúc này thật sự bị châm ngòi, hừ một tiếng, cong ngón tay búng về phía anh: “Cậu cũng không kém.”

Lục Minh gào một tiếng, che lại: “Đạn hỏng thì làm sao?”

Lệ Trạch vừa tỉnh ngủ, giọng còn hơi khàn: “Cậu là đến ăn vạ sao?”

Kết quả là thấy Lục Minh cực kỳ không biết xấu hổ kéo quần xuống kiểm tra: “… Đều đỏ.”

Lệ Trạch: “…..”

Lục Minh tiến gần, cặp mắt hoa đào cong cong: “Tôi cảm thấy tự mình làm không thoải mái như lúc cậu làm cho, vì đền lại tội ác của cậu…”

Lệ Trạch nhận mệnh duỗi tay, không chịu thua kém mà đặt tay Lục Minh lên lưng quần của hắn: “Ngoan, siêng năng làm việc.”

Lục Minh ngựa quen đường cũ mà cởi quần hắn, cùng huynh đệ Lệ Trạch chào hỏi.

Hai người xích lại càng gần hơn một chút, tuy rằng đã làm vô số lần, thế nhưng Lục Minh vẫn tò mò so sánh một chút: “Hình như không khác nhau lắm nha…”

Lệ Trạch không rõ vì sao còn có người vào thời điểm này nói nhiều như vậy, chỗ yếu hại bị người khác nắm trong tay, đánh nhau thì không thực tế, thế nhưng…

“Hừ…” Nghe Lục Minh không kịp phòng ngừa phát ra âm thanh rên rỉ, Lệ Trạch vừa lòng, động tác trên tay nhanh hơn.

※※※ ※※※ ※※※

Đều là nam nhân, đều là Alpha, hai người đều biết làm sao làm cho đối phương thoải mái hơn, thậm chí còn hỗ trợ vô số lần, kết quả chính là, Lục Minh đã biết đâu là chỗ mẫn cảm của Lệ Trạch.

Lục Minh nhìn con ngươi Lệ Trạch, không giống như bình tĩnh thường ngày, lúc này con ngươi đen nhánh nhiễm đầy hơi sương, lại có vẻ càng âm u, trong nháy mắt anh thậm chí nghĩ trong mắt Lệ Trạch đều là thâm tình, dường như mình là Omega của hắn…

“Ưm.” Lệ Trạch kêu rên một tiếng, Lục Minh mới ý thức được hình như mình làm đau hắn, đôi khi trong tình dục, đau đớn cũng là một loại kích thích, hô hấp Lệ Trạch cũng trở nên dồn dập.

“Kỳ thật hình như tôi lớn hơn một chút thì phải?” Lục Minh để hai ‘người’ đụng vào nhau, dẫn đến Lệ Trạch hít một ngụm khí lạnh, nghiến răng nói: “… Cậu đo qua à?”

Chiều dài, đường kính, độ lớn.

Cũng chỉ có loại người nhàm chán như Lục Minh mới có thể so sánh loại số liệu này, nhưng Lệ Trạch đã thành thói quen, để anh ầm ĩ còn không bằng để anh thỏa mãn. So với việc nói mình không dám đo chính là sợ Lục Minh, càng ở bên kia diễu võ dương oai.

“Nói không chừng tôi lại trổ mã đi?” Lục Minh da mặt rất dày, liếc Lệ Trạch một phen, cười híp mắt nói: “Tôi khá trắng, trắng lắm luôn.”

Lục Minh rất trắng, vì nguyên nhân di truyền nên có quay cuồng trên biển cả ngày cũng không đen bao nhiêu, ngay cả chỗ kia cũng là màu hồng hồng.

※※※

Lệ Trạch cười nhạt, tốc độ tay cũng nhanh hơn, thậm chí còn cúi người nằm sấp, hơi thở ẩm ướt thổi vào tai Lục Minh, trên tay nhẹ nhàng bắn ra, ngón chân Lục Minh cuộn lại, cặp mắt đào hoa xinh đẹp trong nháy mắt thấtthần, con ngươi trong suốt màu hổ phách hiện lên ảnh ngược thân ảnh Lệ Trạch.

Lệ Trạch khẽ cười nói: “Đúng là… Cậu khá nhanh.”

Hắn giơ tay lên ý bảo Lục Minh đã bị hắn tước vũ khí.

Lục Minh nào chịu nổi kích động, nhào tới thề rửa mối nhục xưa, bị thân thể trần như nhộng đè lên, Lệ Trạch cũng không chịu khống chế, cúi đầu muốn cắn cổ anh, dường như sắp cắn thì, trong đầu khôi phục một tia trấn tĩnh, đúng là điên rồi, chỗ đó là tuyến thể của Lục Minh…

Lục Minh vừa muốn có động tác, đã bị Lệ Trạch đẩy mạnh ra, nam nhân cắn răng, đường nét bén nhọn lúc này có vẻ hơi dữ tợn.

“A Trạch…” Lục Minh lẩm bẩm nói, mùi thuốc lá trên người Lệ Trạch rất dễ chịu, Lục Minh nhịn không được tiến tới ngửi ngửi một cái, cảm giác trống rỗng trong lòng tựa hồ bị lấp đầy, cả người đều thả lỏng, lười biếng.

“Hừ…” Cùng với tiếng Lệ Trạch rên rỉ, Lục Minh nhìn Lệ Trạch dùng tay vuốt lộng để trấn an mình, dịch thể hai người trộn lẫn một chỗ, Lục Minh da mặt dày vào lúc này lại không nhịn được đỏ bừng hai gò má: “Đồ điên…”
  1. KHÔNG THỎA MÃN
Khi hai người đều trở lại bình thường, Lục Minh vươn tay đè nơi hơi gồ lên bên cổ, hiếu kỳ hỏi: “Đây là tuyến thể hả? Tại sao lại gồ lên?”

Lệ Trạch đánh rớt móng vuốt của Lục Minh, mắt híp lại, cũng học Lục Minh mà vươn tay đè nơi mình sắp cắn khi nãy: “Cậu cũng có.”

“Cho tôi cắn một cái có được không?” Lục Minh cười híp mắt thương lượng, nhìn qua rất ngon miệng, mặc dù mình ngửi không được, nhưng hương vị phỏng chừng rất mê người.

Lệ Trạch khép mắt, biết anh không có gan này, môi mỏng khẽ mở: “Được thôi, vậy cậu cũng cho tôi cắn một cái? Minh Minh.”

Lục Minh: “…..”



“Được rồi, cậu cũng điền bảng biểu, cậu điền yêu thích cái gì?”

Lệ Trạch nhớ tới tờ giấy bảng biểu gạch xóa lung tung, rõ ràng không muốn nói về vấn đề này.

“Nói đi mà…” Lục Minh dựa sát: “Được rồi, cậu thích hương vị tiết dục tố nào?” Lệ Trạch không giống anh, anh là không ngửi được tiết dục tố của Omega, mà Lệ Trạch lại là ngửi được cũng không có phản ứng.

Lệ Trạch bị làm cho đau đầu, làm loại chuyện này xong chẳng lẽ không phải nên yên yên tĩnh tĩnh ngủ một giấc thoải mái sao? Vì sao tiểu tử này lại huyên náo như thế.

Khóe miệng nhếch lên, nhịn không được liền nói ra lúc mình điền: “Hương vị cỏ khô bị ánh mặt trời đốt cháy, ngọt ngào.”

Lục Minh sửng sốt, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Lệ Trạch lại trả lời tỉ mỉ như thế.

Mệt mỏi quay lưng lại: “À…”

Lệ Trạch không hiểu nhìn bóng lưng Lục Minh, đây là sao? Trong không khí lan tràn mùi cỏ khô cũng khổ sở lắm.

“Đừng nói ngay cả tiết dục tố của mình đều không ngửi được đi?”

Lục Minh hất tay chụp rớt tay hắn: “Nhột, ngửi không được.”

Lệ Trạch ngẩn ra: “Vậy cậu điền cái gì?”

Đột nhiên Lục Minh không muốn nói, miễn cho người này đắc ý vênh váo, tuy rằng anh không ngửi được hương vị tiết dục tố, thế nhưng hương vị đầu tiên làm anh thoải mái nhất chính là mùi thuốc lá trên người Lệ Trạch…

“Lục Minh? Minh Minh?”

“Đừng phiền tôi.”

Lệ Trạch đột nhiên có cảm giác như mình vừa dùng qua liền bị vứt bỏ, nói thầm: “Cậu còn thay đổi hơn Omega.”

Lục Minh hừ lạnh, vì tình huống của mình mà tìm được một lý do: “Không thỏa mãn.”

Lệ Trạch: “…..”
  1. KHÔNG VỪA MẮT
“Con trai.” Cha của Lệ Trạch vẫy tay với hắn.

“Cha.”

“Con trai, gần đây có chọn được ai không?” Bố Lệ chậm rãi nói.

Lệ Trạch suy nghĩ đều không nhớ rõ tướng mạo đối tượng hẹn hò, lắc đầu.

“Mẹ con cho ta xem điều kiện tuyển chọn của con.”

“Alpha và Omega một khi động tâm sẽ bị tiết dục tố hấp dẫn, đây là viết trong gen chúng ta, còn con…” Bố Lệ rất ít khi thảo luận vấn đề như vậy với con trai, cũng có chút xấu hổ: “Con có đối tượng rồi?” Nếu không làm sao có tiêu chuẩn cụ thể như vậy?

Lệ Trạch đột nhiên nhớ đến dáng vẻ Lục Minh, lắc đầu: “Chẳng qua là cảm thấy hương vị kia khá thoải mái thôi.” Mà ngoài thoải mái ra, Lệ Trạch không muốn tìm hiểu cái gì khác.

“Phải không?” Bố Lệ nghi ngờ nhìn hắn, sau đó liền nói cho hắn một bí mật: “Kỳ thật, trước khi ta gặp mẹ con, tình huống cũng không khác con lắm.”

Lệ Trạch mặt lạnh tanh, chỉ có lỗ tai hơi đỏ cho thấy hắn cũng không rõ chuyện này.

“Ông nội con cũng gần như thế.”

Lệ Trạch: “…..” Thì ra tính –  lãnh – đạm là di truyền gia tộc.

“Đi chuẩn bị một lúc đi, hôm nay là gia yến, nhà chú Lục cũng sắp đến rồi.

Lệ Trạch gật đầu, vừa muốn rời đi, đột nhiên dừng bước: “Cha và Chú Lục trước đây…”

“Chúng ta a, không khác con với Lục Minh lắm, cũng là anh em tốt từ nhỏ đến lớn.”



“Ăn đi, ngốc cái gì đấy?” Lục Minh dùng tay đẩy Lệ Trạch.

Lệ Trạch nhíu mày một cái, trong đầu hắn vẫn đang suy nghĩ lời nói lúc nãy của cha, trước khi cha gặp mẹ, tình huống cũng không khác mình lắm, quan hệ của cha với chú Lục cũng giống như giữa mình và Lục Minh…

Hắn nhìn hai Alpha trò chuyện vui vẻ ở đối diện, còn thường xuyên nhớ săn sóc cho Omega của mình.

Một màn này đã thấy từ nhỏ, sớm là chuyện bình thường, thế nhưng hiện tại thay thế mình và Lục Minh, đột nhiên thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Hắn là Lục Minh, sau này cũng sẽ là như vầy phải không?

Hai vị phụ thân đang uống rượu không hẹn mà cùng hắt xì một cái ——

Bố Lệ: “Nhớ không, khi đó chúng ta còn cùng nhau tốc váy Omega.”

Bố Lục: “Mất mặt không?”

Bố Lệ: “Ta còn bày mưu tính kế cho cậu theo đuổi chị dâu của ta, mất mặt thế nào?”

Bố Lục: “…..”

Hai vị mẫu thân Omega cảm thán, nếu không phải tướng mạo quá rõ ràng, hai người cũng hoài nghi Lệ Trạch và Lục Minh, năm đó nhất định là ôm nhầm rồi…
  1. CƯỜI MỘT CÁI
“Nguyên soái, ngày lành.”

“Ngày lành.”

“Hiện tại Hải tộc thường lui tới vùng duyên hải Đông Nam, ta và Lục Minh không thể trường kỳ rời khỏi nơi đóng quân…”

“Thiếu tướng!”

“Vâng.”

“Vì quan quân giải quyết vấn đề cá nhân, cũng là quán triệt phương châm của quân đội, ngươi và Lục thiếu tướng an tâm nghỉ ngơi đi.”

Lệ Trạch nhìn màn ảnh dần tối đi, thở dài một hơi.

Kết quả còn có người không biết sống chết đu trên lưng hắn thổi hơi: “Cậu cũng không phải không biết hôn nhân hạnh phúc của nguyên soái, hận không thể đem tất cả thuộc hạ thành quyến thuộc, cười một cái, cậu không thích hợp thở dài.”

“Tôi thấy cậu thật sự rất hưởng thụ.” Lệ Trạch nghiềng đầu nhìn cằm Lục Minh đặt trên vai hắn, thấy thế nào cũng ngu xuẩn.

“Hưởng thụ cái rắm.” Lục Minh mở miệng: “Dù sao là nghỉ ngơi lại bảo chúng ta nhất định phải đi xem mắt, chúng ta ra ngoài chơi thế nào?”

Lệ Trạch nhíu mày, quyết định thu hồi lời lúc nãy, có đôi khi Lục Minh cũng không phải ngu xuẩn như vậy.
  1. THÓI QUEN
Về phần kết quả…

Lục Minh: “…..”

Lệ Trạch: “…..”

Lục Minh ôm cổ Lệ Trạch: “Bỏ đi,coi như bồi người nhà đi.”

Lệ Trạch đâu phải không nguyện ý bồi người nhà, thé nhưng…”

“Con trai, con xem Omega kia lớn lên thật đẹp.”

Hai vị mẫu thân là chị em tốt, không chỉ giúp đỡ con trai nhà mình tham khảo, còn giúp con trai đối phương tham khảo, lực công kích trực tiếp x2.

Phụ thân hai bên cũng không phải quá quản, bố Lệ nghĩ Lệ Trạch nhất định là có người trong lòng, bắt đầu tập trung lực chú ý trên tiểu nhi tử. Mà bố Lục ngoại trừ quan tâm tiểu nhi tử, còn quan tâm đến tiểu nữ Omega còn chưa có đối tượng.

Cuối cùng cũng đạt đến mục đích kỳ nghỉ, Lục Minh thay đổi trang phục xụi lơ trên bờ cát, đào đào lỗ tai: “A Trạch, hiện tại lỗ tai tôi còn ong ong này.”

“Ngu xuẩn.”

“Ai ngu xuẩn? Lúc đầu cậu nói không sao sao?” Hai mẫu thân Omega đã khó đuổi đi rồi, em gái còn gia nhập vào, rõ ràng là ba Omega một máy quay phim.

“Thói quen.”

Lục Minh nháy mắt mấy cái, kính nể nhìn hắn: “Thiếu tướng đại nhân, cầu bí quyết!”

Lệ Trạch nhếch môi: “Đầu tiên, cậu phải gọi là Lục Minh hói.”

Lục Minh ngẩn người hơn mười giây mới phản ứng được, nhào tới, hai người trong nháy mắt đánh nhau.

Nơi này không giống như nơi đóng quân của bọn họ, mặt cát quá mềm, Lệ Trạch không đứng vững liền té vào cát, Lục Minh thuận thế ghé vào người hắn, dương dương đắc ý: “Tôi thắng.”

Mồ hôi Lục Minh theo gò má anh nhỏ xuống ngực Lệ Trạch, Lệ Trạch nhắm mắt, thật là ngu xuẩn.

“Đứng lên.” Lệ Trạch thấy mặt trời quá gắt, đầu hắn rất choáng.

“Mới không cần.” Lục Minh cười hì hì nói: “Kêu một tiếng Lục ca ca, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”

“Lục, ca, ca.” Lệ Trạch nghiến răng: “Cậu, đỉnh, đến, tôi.”

“Khụ.” Lục Minh ghé sát tai đỏ bừng của hắn, còn có chút ủy khuất: “Cũng không phải một mình tôi sai, cậu cũng đỉnh đến tôi.”

Yết hầu Lệ Trạch trượt trượt, trán cũng thấm mồ hôi.

“Sao cậu lại đột nhiên ngượng ngùng?” Lục Minh nói thẳng, số lần hai người thẳng thắn với nhau đếm không hết.

Trán Lệ Trạch giật giật: “Lục thiếu tướng, tính cảnh giác của cậu quá kém, ngẩng đầu nhìn hướng đông bắc.”

Lục Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy sáu ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm bọn họ, lão quản gia được mang theo còn vui cười hớn hở: “Tình cảm hai vị thiếu gia thật tốt.”

Lục Minh: “…..”
  1. KHÔNG TỊCH MỊCH
“Cậu đi đâu?”

Lệ Trạch ở trên biển dùng ngón chân ôm lấy quần bơi Lục Minh, Lục Minh không dám cử động, lau mặt một cái, tiếng nói cũng có chút khàn: “Trừ hỏa.”

“Ở nơi này mà ngâm.” Lệ Trạch nói là làm, chính là không chịu buông cho Lục Minh lặn xuống.

“Tôi thật sự không hiểu cậu.” Lục Minh buồn cười nói: “Rõ ràng ở đông nam lâu như vậy, làm sao không quen được? Mỗi lần chiến tranh, không phải tôi đều xuống biển sao?” Kỳ thực kỹ năng bơi của hai người là tốt nhất toàn quân, nhưng mỗi khi nghỉ phép, Lệ Trạch không cho phép anh lặn sâu xuống.

“Không có biện pháp.” Lệ Trạch có bóng ma với biển: “Tôi có thể lập tức đánh báo cáo đổi trụ sở sang núi tuyết.”

Lục Minh ôm eo hắn nịnh nọt: “Lệ ca ca, em không bơi được.”

Hai người trôi nổi trên mặt biển, vừa khéo có một mảnh mây che nắng.

Phương xa, hai đứa em vừa mới lên đại học thông đồng với nữ sinh nghỉ phép ở sát vách.

Đột nhiên Lục Minh nở nụ cười: “A Trạch, sao tôi có loại cảm giác tách rời nhỉ? Thật giống như lúc ấy chỉ biết huấn luyện.”

Thời điểm bọn họ nhập học quân đội, vừa khéo vấp phải thời điểm quan hệ căng thẳng nhất với đế quốc, học đến năm ba thì bị ném ra chiến trường, cho nên nói chiến tranh là con đường phát triển nhanh nhất của quân nhân, nếu không có những năm chiến tranh này, trong thời đại hòa bình, với thực lực của bọn họ cùng ảnh hưởng của gia tộc, cũng khó lên chức như vậy.

Lục Minh lo lắng thở dài một hơi, rõ ràng chưa đến ba mươi, lại nghĩ đã thoát khỏi quỹ đạo sinh hoạt của người trẻ tuổi.

Lệ Trạch hơi nghiêng đầu nhìn Lục Minh: “Thế nào? Tịch mịch?”

“Tịch mịch cái gì? Không phải có cậu bên cạnh sao?”

Trong mắt Lệ Trạch lóe lên chút ý cười.
  1. MUỐN ĐÁNH GIẶC
“Vì sao ở đây còn có party ven biển?” Lục Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục tiểu đệ an ủi Lục Minh: “Em cho rằng đại ca biết, đây vốn chính là thắng cảnh nghỉ phép xem mắt.”

Lục Minh chậm rãi quay đầu nhìn hắn: “Anh, không, biết.”

Lục tiểu đệ thấy một người, đem đại ca sắp đánh người đẩy vào lòng hắn: “Lệ đại ca, anh ấy tức giận, không phải tại em, em đi chơi trước.”

Lệ Trạch nhìn Lục Minh thở phì phò trong lòng hắn, nhịn không được sờ sờ tóc: “Bình tĩnh.”

Lục Minh dụi dụi tóc vào tay hắn, đột nhiên xìu xuống: “Đi thôi.”

Lệ Trạch cầm hai thứ trên tay, lén đưa cho Lục Minh: “Đây là dạ tiệc hóa trang.”

Lục Minh liếc mặt nạ, tâm tình tốt hơn, so với việc để người khác biết hai vị thiếu tướng Alpha trẻ tuổi nhất liên minh còn cần xem mắt để tìm đối tượng thì mang mặt nạ vẫn được hơn.

“Này, nơ của cậu lệch rồi, tôi giúp cậu chỉnh một chút.

Lệ Trạch nhìn anh ngoan ngoãn chỉnh nơ cho mình, đột nhiên không muốn ra ngoài.

Hừ, thật là phiền, muốn đi đánh giặc.
  1. SẼ TỨC GIẬN
“Con trai, con thấy cô gái tóc đen mắt đen kia như thế nào? Còn đặc biệt cao.” Mẹ Lục như hiến vật quý chỉ tay cho con trai nhìn.

Lục Minh trầm mặc, anh có thể nói tóc không đẹp bằng tóc Lệ Trạch, mắt không sâu thẳm như mắt Lệ Trạch không.

Bị ép đứng bên cạnh cô gái nghe một hồi, lần thứ hai Lục Minh đối mặt với ánh mắt hưng phấn của mẹ Lục, ánh mắt lướt sơ qua: “Mẹ, cô ấy quá ồn.”

Mẹ Lục còn tưởng con trai nhà mình thích hoạt bát, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu, kéo Lục Minh tâm sự: “Con trai, tuy rằng mẹ mong con có thể lấy một nữ Omega, nhưng nếu con thích Beta cũng được.” Chỉ là vì xem mắt, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là tìm cho Lục Minh một Omega, dù sao bố Lục mẹ Lục là Alpha và Omega kết hợp, đương nhiên nghĩ đây là tốt nhất, ổn định nhất.

Lục Minh lắc đầu: “Không có, trong quân đội có rất nhiều Beta, con cũng không thích ai.”

“Vậy là con thích con trai?” Mẹ Lục cẩn thận hỏi, nhìn Lục Minh đột nhiên giật mình, cho là mình đã đoán đúng tâm tư của con: “Đứa nhỏ này, thích con trai cũng không có gì.” Tuy rằng mẹ Lục vẫn mong mình có thể có một con dâu mềm mại, nhưng con trai thích vẫn quan trọng hơn.

Lục Minh nhìn bóng đêm phía ngoài, có chút buồn khổ, thích con trai cũng không có gì, thế nhưng vì sao trong đầu anh đều là gương mặt của Lệ Trạch, hơn nữa đột nhiên anh có một loại cảm giác, nếu như mình tìm một nam Omega, Lệ Trạch nhất định sẽ rất tức giận.
  1. TÂM Ý RÕ RÀNG
Chỉ có thể nói mẹ Lục lực hành động thật trác việt, người môi giới cũng rất hài lòng lần này mình có thể tìm đối tượng hẹn hò cho Lục thiếu.

Ngoại trừ chiều cao ra, hầu như hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chọn của Lục Minh, bao gồm cả hương vị tiết dục tố.

“Cậu tốt nghiệp trường quân đội?”

“Vâng, tôi là sau khi tốt nghiệp mới thức tỉnh, lúc trước đều tự cho rằng mình là Beta.” Nam Omega tóc đen mắt đen nhún vai, tuy nói không thể ra tiền tuyến, thế nhưng đồ vật lên trời cũng không có biện pháp nói không cần là không cần.

Lục Minh lại hỏi thêm vài vấn đề, ngoài ý muốn phát hiện người thanh niên này nói chuyện logic tỉ mỉ, đối với chiến trường rất có hứng thú, đối với tình hình rất nhạy bén, tính cách lạc quan lại mẫn cảm.

Người môi giới cảm giác mình rốt cuộc có thể đem hàng ế Lục thiếu tướng đẩy mạnh tiêu thụ đi ra, bắt đầu tự hỏi Lệ thiếu tướng có thể tìm một nam Omega thử xem hay không.

“Thiếu tướng, kỳ thực tôi rất sùng bái ngài.” Thanh niên tóc đen ước mơ nói.

“Ta?”

“Còn có Lệ tướng quân, các ngài rất lợi hại.” Thanh niên khó có được chút ngại ngùng.

Người môi giới quyết định tìm thời điểm rời đi, xem ra thanh niên tóc đen cũng rất vừa ý đối tượng hẹn hò Alpha này.

Lục Minh lại hỏi hắn thêm vài vấn đề, hai mắt liền tỏa sáng, gọi Lệ Trạch, trong tai liền truyền đến âm thanh cứng nhắc của Lệ Trạch —— “Xong rồi?”

“Còn chưa xong.” Lục Minh rất hăng hái.

Lệ Trạch ngừng một chút, không nói chuyện.

“Cậu qua đây, tôi giới thiệu một người cho cậu.”

Lục Minh không để ý phản ứng của Lệ Trạch, trực tiếp báo địa chỉ, bởi vì địa điểm là đối phương sắp xếp, lần xem mắt này là ở quán cà phê.

Người môi giới tò mò hỏi: “Là Lục phu nhân sao?”

Lục Minh kinh ngạc nhìn người môi giới một cái: “Dĩ nhiên không phải.”

Thanh niên tóc đen cũng rất tò mò.

Mười phút sau, sô pha bên cạnh Lục Minh liền lún xuống, Lục Minh không ngờ Lệ Trạch tới nhanh như vậy, giới thiệu thanh niên đến nơi đến chốn một lần.

Lệ Trạch nghe Lục Minh tình cảm dạt dào ca ngợi, nhìn kỹ nam Omega ngồi đối diện, lỗ tai nghe Lục Minh khen ngợi thành tích người kia cùng năng lực, thậm chí còn có tính cách.

Trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, Alpha không mẫn cảm với đau đớn, nhưng cũng không đại biểu bọn họ không đau, Lệ Trạch đột nhiên đã biết đó là dạng tâm tình gì. Đáy lòng đau từng cơn, chậm chạp, tựa như một cây đao rạch từng vết trong tim, huyết nhục mơ hồ.

Vẫn cảm thấy Omega rất phiền toái, lần đầu tiên Lệ Trạch sinh ra cảm giác vì sao hắn không phải là một Omega.

Thực sự là hoang đường.

“Lệ Trạch?” Lục Minh gọi hắn.

Thanh niên tóc đen đỏ bừng tai, đây là giới thiệu bạn cho hắn làm quen sao?

Toàn bộ liên bang, bao gồm thủ đô đế quốc biết, Lục Minh và Lệ Trạch là anh em tốt không rời, thậm chí còn có người nói qua, đối tượng kết hôn tương lai của hai người bọn họ nói không chừng cũng là một đôi chị em tốt.

“Lục Minh…” Một lát sau Lệ Trạch mới tìm về âm thanh của mình, cố nén đau khổ trong mắt: “Nếu cậu quyết định, không cần nói với tôi.”

Lệ Trạch cảm giác mình bị chém thành hai nửa, phân nửa bình tĩnh nói chúc cậu hạnh phúc, phân nửa hận không thể hiện tại liền cắn lên cổ Lục Minh.

Lục Minh thấy hôm nay Lệ Trạch cực kỳ khác thường: “Loại chuyện tốt này sao có thể một mình tôi quyết định được?”

Lệ Trạch hít sâu, đem thiên tính Alpha muốn chiếm làm của riêng dằn xuống: “… Rất tốt.”

“Đúng không! Tôi cũng cảm thấy không tồi.” Lục Minh mặt mày hớn hở nói với thanh niên: “Nếu cậu còn muốn quay về quân đội, có thể tìm ta hoặc Lệ Trạch, đến lúc đó có thể sắp xếp cậu đến chỗ phân tích, không cần lên chiến trường, chỉ là ta kiến nghị cậu tìm người kết hôn đã, mặc dù bây giờ thuốc ức chế đã rất hoàn thiện, thế nhưng chung quy vẫn có bất trắc.”

Lệ Trạch: “…..” Tên ngu ngốc này đang nói cái gì?

Người môi giới: “…..” Cái quỷ gì?!

Thanh niên ngây ngốc, sau đó chính là mừng như điên, tuy rằng không giống như hắn đoán ban đầu, hế nhưng sau khi hắn cho rằng đời này đều vô duyên với chiến trường, tin tức này quả thực chính là từ trên trời rớt xuống cái bánh nhân thịt.

“Cảm ơn hai vị thiếu tướng.”

“Khụ.” Lệ Trạch chìa tay ra: “Nếu như cậu muốn, hoan nghênh gia nhập đội chúng ta.” Hắn tin ánh mắt Lục Minh, nếu Lục Minh nghĩ người này có thể vậy có thể.

Bọn họ còn muốn nói thêm vài câu, máy truyền tin trên tay Lệ Trạch và Lục Minh đồng thời sáng lên, bên trong truyền đến giọng nguyên soái: “Lệ Trạch, Lục Minh lập tức về đơn vị.”

“Vâng, nguyên soái!”

Hai người liếc nhau, lập tức chạy ra khỏi quán cà phê.

Để lại thanh niên tóc đen mừng rỡ kích động và người môi giới tràn đầy phiền muộn, còn có…

Hai vị mẫu thân Omega ở cái bàn phía sau.

Mẹ Lục so sánh hai bảng biểu ban đầu của Lục Minh và Lệ Trạch, thở dài một hơi.

Mẹ Lệ run môi: “Tiểu Trạch nó… Vừa nãy đi vào cũng không phát hiện chúng ta.”

Nếu là Lục Minh còn có thể hiểu được, nhưng tinh thần lực của Lệ Trạch là cấp bậc SSS, hơn nữa thần sắc lúc nãy của Lệ Trạch, hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Lệ biết dự cảm mơ hồ trong lòng mình rốt cuộc thành sự thật.

Nếu không phải như vậy, hai người cũng sẽ không vội vã cho Lục Minh Lệ Trạch đi xem mắt.

“Nếu bọn nó thực sự thích nhau…” Mẹ Lục nhìn hai tờ phiếu, nếu như chỉ có một người như vậy thì thôi đi, hai tờ bảng biểu hoàn mỹ này phác thảo ra hình tượng lẫn nhau.

“Thế nhưng, hai Alpha thật sự có thể ở một chỗ sao?”

Hai vị mẫu thân ai cũng không cho ra đáp án, lại lần đầu tiên bắt đầu nảy sinh, nếu thật có thể ở bên nhau, tựa hồ cũng thật tốt.

Mỗi người tự lấy vợ sinh con, đối với bạn đời vô tội kia cũng là chuyện tình tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.