“Minh Minh, đừng có trẻ con như vậy, cậu 30 rồi, không phải 3 tuổi.” Lệ Trạch nhức đầu nhìn Lục Minh không chịu ngồi yên.
Đột nhiên Lục Minh quay đầu lại, nhìn thấy y nghiêm túc đọc tin tức thì chán nản quay trở lại, “Tớ không có… Thôi, đến nơi thì gọi tớ.”
Lúc này hai người họ đang ngồi trên phi hành khí, cách trụ sở của bọn họ còn 1 giờ bay.
Lệ Trạch truyền đạt xong mệnh lệnh, thu máy liên lạc lại.
Y xoa mái tóc nâu của Lục Minh, “Lần nghỉ phép sau chúng ta trực tiếp đi chơi, không xem mắt nữa được không không?”
“Không phải tớ không muốn kết hôn!”
Vẻ lãnh đạm của Lệ Trạch nhạt đi, thu tay về, “Ồ.”
“Chết tiệt, tớ cũng không muốn kết hôn, không đúng! Vấn đề không ở chỗ nơi này!” Lục Minh nhảy lên, cào loạn tóc mình, “Lệ Trạch! Đó là Omega!”
“Cái gì?” Lệ Trạch không hiểu rõ ý của anh.
“Kể cả khi cậu ta là con trai thì cũng là Omega đó! Sao cậu lại có thể nắm tay cậu ta cơ chứ?!”
Lệ Trạch cau mày rồi cũng đứng lên, không gian rộng lớn đột nhiên có chút chật chội, “Cậu ghen à?”
“Đi chết đi, tớ đến cả tên cậu ta là gì còn không nhớ được, ăn dấm chua cái rắm ấy! Tớ đã nói với cậu rằng cậu mà cứ tiếp tục câu dẫn Omega như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm nhiều lắm đó!” Lục Minh nhìn y chằm chằm, kết quả lại thấy Lệ Trạch nở nụ cười…
Lệ Trạch đi ủng quân đội, cao hơn một chút so với Lục Minh đi chân trần, cúi đầu xoa tóc anh, “Tớ không chú ý, cậu giúp tớ tiêu độc đi.”
Lục Minh ngẩn ra vài giây, cảm thấy lời y nói rất có lý nên kéo tay y xoa xoa, lại cảm thấy có chỗ không đúng, giải thích một chút, “Khụ, tớ đây là sợ mấy người ở trụ sở ngửi thấy mùi sẽ ghen tị với cậu, phải biết rằng lòng ghen của Alpha vô cùng đáng sợ.”
Lệ Trạch: “…” Y có nên mời bác sĩ giảng một tiết về sinh lí không đây?