“Bác sĩ.” Lục Minh hung hăng sửa lại cổ áo, “Tôi tới lấy báo cáo tin tức tố của tôi.”
Bác sĩ liếc một cái, “Phần của cậu ở trên bàn, chú ý giữ kỹ.”
“Được, bác sĩ đã vất vả rồi.”
Lục Minh nhanh tay lấy đi báo cáo của Lệ Trạch liền rời khỏi phòng thí nghiệm, vì có tật giật mình nên anh hoàn toàn không chú ý tới một điều, nếu báo cáo của Lệ Trạch trên tay anh, thế thì báo cáo của anh đang ở đâu?
…
“A!”
“Chíp bông nóng nảy.” Lệ Trạch đỡ anh khỏi ngã.
Lục Minh ngửi thấy mùi thuốc lá dễ chịu chỗ ngực y, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc, “Cho tớ một điếu.”
“Không phải cậu không quen hút thuốc sao?” Miệng nói như vậy nhưng Lệ Trạch vẫn lấy một điếu từ hộp thuốc lá đưa anh.
“Sao hôm nay cậu lại dễ nói chuyện thế?” Lục Minh nghi ngờ liếc mắt nhìn y, đáng tiếc chả nhìn được cái gì.
“Hút ít thôi.”
“Biết rồi, tớ cai nhanh mà, ngược lại là cậu đó.” Lục Minh híp mắt đánh giá y.
“Tớ không nghiện nặng như cậu.”
Lục Minh lườm một cái, ai thèm tin, mỗi ngày trên người y đều đầy mùi thuốc lá, tuy rằng rất dễ chịu, nhưng lại có hại tới cơ thể.
Chỉ là anh vội vã về xem báo cáo, chưa nói được hai câu đã chạy, tất nhiên không thấy Lệ Trạch thả lỏng người, sau lưng giấu một phong bì báo cáo giống cái anh lấy như đúc, trên đó viết —— Thiếu tướng Lục Minh.