Giờ chẳng tới phiên anh có muốn đi hay không, Lệ Trạch trực tiếp kéo anh tới sân huấn luyện, những người khác đang huấn luyện thấy hai vị thống soái của căn cứ đi tới thì đồng loạt hành lễ, để cho bọn họ một vị trí phía ngoài.
Lục Minh thấy nắm đấm Lệ Trạch hạ xuống, ngay lập tức lăn người nhảy lên, “Chết tiệt, cậu điên rồi…”
Lệ Trạch giống như không muốn sống nữa, một lúc sau thì giống như dâng bản thân lên cho anh đập.
Người có mắt đã sớm nhường sân cho bọn họ, không thấy gì kia sao? Thiếu tướng Lệ đang vô cùng không thoải mái.
Lục Minh khóa cổ họng Lệ Trạch, nhìn hơi nước tản ra từ người y, “Cậu vừa tắm xong đã tìm tớ đánh nhau à?”
“Lệ Trạch, cậu làm sao vậy?” Lục Minh sợ y vẫn muốn phát rồ nên đem cơ thể mình đè lên trên.
Lệ Trạch liếc anh rồi chuyển mắt lên trần nhà, lẩm bẩm: “Giai đoạn trơ ì.”
Lục Minh sững sờ, đập một phát xuống đất, “Đừng có đùa tớ, cậu nổi điên vì cái gì thế?”
“Tớ kể cậu nghe một chuyện này nhé?”
Lục Minh nhảy xuống khỏi người y, anh sợ bản thân không kiềm chế được, mùi trên người Lệ Trạch quá mức dụ người, học y nằm trên sàn, “Ừ.”
“Trước kia có hai bé trai, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau trở về từ cõi chết, trên thế giới này họ tin tưởng nhau nhất… Cậu đoán sau đó họ xảy ra chuyện gì?”
Khóe miệng Lục Minh mang theo ý cười, âm thanh cũng thả lỏng, không nhịn được nghĩ tới việc trêu chọc Lệ Trạch, “Bọn họ hạnh phúc ở bên nhau.”
Lệ Trạch dừng một chút, cảm giác miệng mình đắng chát, giọng nói trở nên mơ hồ, “Nhưng mà cả hai người đó đều là Alpha, Lục Minh… Một trong hai Alpha đó điên rồi.”
Lục Minh rướn người lên, làm như vậy anh có thể nhìn thấy biểu tình của Lệ Trạch, anh nghe không hiểu chuyện xưa này, nhưng anh cũng có một chuyện xưa muốn kể.
“Tớ cũng biết một chuyện, trước kia có hai bé trai, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau trở về từ cõi chết, trên thế giới này họ tin tưởng nhau nhất… Cậu đoán trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Vào lúc hai người bọn họ còn chưa biết người còn lại là Alpha, trong nhà còn đặt hôn ước cho bọn họ, cậu nói xem, sau khi lớn lên, hôn ước này còn có hiệu lực không?”
Lệ Trạch cau mày, cậu ta có biết mình vừa nói cái gì không thế? Nhưng mà khi nhìn vào con ngươi màu hổ phách của Lục Minh, trong suốt sạch sẽ, không có trêu tức cũng không có sợ hãi, tựa như chỉ đang kể một câu chuyện cũ.
“Tớ đoán…” Giọng Lệ Trạch khàn khàn.
Một giây sau, chuông báo động trong căn cứ vang lên mãnh liệt.