Lúc Lục Minh phát hiện ra bọn họ trúng kế của địch thì đã muộn, xung quanh tàu chiến của anh đã vây đầy người cá, anh chỉ kịp truyền đạt một mệnh lệnh cuối cùng, lệnh cho toàn bộ quân tác chiến rút lui, tàu chiến đã bị đuôi người cá đục một cái động.
Lục Minh quyết đoán bỏ tàu, dùng vũ khí lạnh miễn cưỡng tạo ra một vệt máu trên đuôi người cá.
Đáng chết! Người cá luôn là bá chủ biển sâu, cùng với bên nhân loại chưa từng xâm phạm nhau, ngoại lệ duy nhất đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, năm đó Nguyên soái và tộc người cá kí hiệp ước hữu nghị vĩnh viễn, vì thế Lục Minh không hề có kinh nghiệm đối chiến thực tiễn với người cá.
Anh chỉ biết tiếng hát của người cá có thể khiến người khác động dục, dùng bao nhiêu thuốc ức chế cũng không hề có tác dụng, nhưng đồng thời, người cá cũng cho nhân tộc biết điểm yếu của bọn họ để làm điều kiện kí hiệp ước hữu nghị, đó là tin tức tố của nhân tộc là thứ bọn họ vô cùng chán ghét.
Nhưng cái này cũng không tính là điểm yếu, Lục Minh cười khổ, bọn họ khi bị tin tức tố khống chế thì sức chiến đấu lập tức giảm phân nửa. Đó là trong trường hợp có tự chủ tốt.
Tiếng hát người cá vang lên, tình dục thổi quét toàn thân Lục Minh, gần như muốn phát điên, trong đầu anh chỉ có mặt Lệ Trạch… Nhưng mà không được, anh không thể chết như thế này được, anh còn chưa nghe được đáp án của Lệ Trạch, anh vẫn chưa nói ra tâm ý của bản thân. Lục Minh rốt cuộc tìm được một tia lí trí trong biển tình dục, đột nhiên rút ra lưỡi dao sắc cắt cánh tay của chính mình, mùi máu tanh xen lẫn mùi tin tức tố nồng nặc bay khắp vùng biển. Lần này đến lượt nhóm người cá cảm thấy không khỏe…
Đột nhiên một tiếng ca càng vang dội vang lên làm tâm trạng của người cá bình phục lại.
Lục Minh trong lúc mơ màng nhìn thấy một người cá biểu tình chán ghét khiêng anh lên vai.