Vua người cá tiện tay ném Lục Minh xuống đất, nghe được lời đó thì sững sờ, “Lại? Em từng gặp cậu ta sao?”
Người đàn ông vô cùng bất đắc dĩ, hắn vất vả bình ổn lửa giận của vợ vì hi vọng không tạo thành kết quả không thể cứu, kết quả vẫn có người vô tội bị thương.
“Em không nhớ sao? Cái lúc em tìm anh ở khu trung ương ấy.”
“Anh nói thằng bé đó?” Vua người cá tỉ mỉ phân biệt ngũ quan của Lục Minh nhưng vẫn không ra kết quả.
Người đàn ông dùng thuốc tảo biển để cầm máu cho Lục Minh, vua người cá không vui, nhưng mà nhớ lại lúc trước người đàn ông tức giận thì thở dài, thôi, lần sau không được viện cớ này nữa, ai bảo anh ta cưng chiều mình như thế chứ?
“Đến đây, hát một bài đi.”
“Không muốn.” Vua người cá thở phì phò, bài hát của bản thân ai cũng có thể nghe sao? Đó là tình ca!
“Anh muốn nghe.” Người đàn ông hôn một cái lên đầu tai nhọn của y.
“Vậy… Vậy cũng được, anh muốn nghe bài nào?”
“Nghe… Bài em hát lúc đi khu trung ương tìm anh đi.”
Tiếng ca kì ảo của vua người cá phiêu đãng trong vương cung, cái gì đó bị trói buộc trên người Lục Minh lặng lẽ thoát ra.
“Có người tìm tới.”
“Ồ? Vẫn là thằng nhóc năm đó, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo vợ, khi Lệ Trạch ôm Lục Minh vào ngực, hắn vận dụng sức mạnh cộng hưởng với vua người cá đem hai người bọn họ trở lại bờ.
Còn trẻ như vậy đã là hai vị thiếu tướng Alpha, xem ra Liên Bang có người kế nghiệp rồi.
Về phần vị tóc đen ngậm lấy môi vị tóc hạt dẻ…
Ngay cả nguyên soái trẻ nhất Liên Bang cũng có thể ở bên vua người cá, trên đời này còn gì không thể nữa đây?