Lệ Trạch uyển chuyển cự tuyệt lời mời của một Omega nữ, đứng trong góc uống rượu một mình, hay là chờ một chút rồi đi xem tiểu tử kia đã tỉnh hay chưa, nếu tỉnh mà không thấy mình thì chắc sẽ ồn ào cả lên.
“Lệ bá bá, Lệ bá mẫu.”
Lục Minh ưu nhã chào.
“Tiểu Minh xuất viện rồi sao? Bác không nghe Lục Trạch nói gì cả.”
Sao Lệ Trạch có thể không nhìn thấy người kia, nhíu mày, vừa mới tỉnh dậy đã chạy tới nơi nhiều người khoe khoang, đúng là thiếu đánh.
Xuyên qua đám người, y kéo Lục Minh hướng về phòng mình.
Lục Minh thuận thế nắm chặt tay y, “Bác trai, cháu tới cầu hôn.”
Lệ Trạch đột nhiên quay đầu lại, nhà y chỉ có một em gái Omega, sang năm mới thành niên.
Chỉ cần Lục Minh nói ra một câu y cảm thấy khó nghe thì y không dám tưởng tượng bản thân sẽ làm ra hành động gì nữa.
Lục Minh đến cùng có chút tự giác nào không? Câu danh ngôn lưu truyền rộng rãi nhất là, vĩnh viễn không được đánh giá thấp dục vọng chiếm hữu của một Alpha.
Lục Minh cười híp mắt lấy ra bảo bối dưới đáy hòm, “Năm đó cháu và Lệ Trạch từng đặt hôn ước, hai bác có còn nhớ không?”