Vua người cá hừ hừ, đảo đuôi qua nơi khác, “Ta là vua người cá.”
“Người cá là cái gì?”
Giao nhân vương nghẹn lời, nửa ngày giải thích: “Chính là nhân ngư.”
“Vậy thì vẫn là cá!” Tiểu Lục Minh rất hưng phấn.
Vua người cá: “…” Y ghét loài người nhất!
Vua người cá lừa dối bé Lục Minh, “Vua người cá vô cùng lợi hại!”
“Lợi hại hơn Nguyên soái sao?”
“Đương nhiên.” Vua người cá hừ hừ.
“Vậy anh có thể giúp em che bớt mấy cái mùi kia không?”
Vì vậy sau một khúc ca, bé Lục Minh rơi vào giấc ngủ, Nguyên soái vừa mới giải nhiệm dở khóc dở cười nhìn tình cảnh này, sau khi đem bé trai đưa đến gần bờ biển, hắn nhìn thấy một bé trai tóc đen vành mắt đỏ lự cứu bé Lục Minh trở về.
Từ đây, bé Lục Minh tràn đầy hứng thú với đại dương, mà Lệ Trạch cũng bởi vì sự kiện này mà không bao giờ nguyện ý để anh tới gần biển.