Dinh thự của Lê gia hôm nay khách khứa tập hợp, náo nhiệt đông đúc.
Tứ đại gia tộc hiếm khi có dịp được tề tựu một chỗ như thế này.
“Ai! Thời gian trôi đi thực quá nhanh, mới ngày nào còn tổ chức hôn lễ cho Thần thượng, thế mà hôm nay đã giúp Thần thượng làm lễ đầy tháng cho bảo bảo của Thần thượng rồi.”
Bạch lão gia một trong tứ đại gia tộc nhẹ nhàng than thở.
“Ngay cả tân nương tử chúng ta còn chưa có duyên nhìn thấy đó, không biết rốt cuộc là ai có phúc khiến thần thượng sủng ái như vậy, thậm chí trong thời gian ngắn như thế liền sinh hạ hoàng chủng.”
“Không sai, hơn nữa từ nguồn tin tin cậy, nghe nói Thần thượng còn chuẩn bị đem theo vị tân nương tử này cùng bảo bảo quay về thần giới, chính thức lập nàng lên làm Vương phi.”
“Trời ạ, sự thế này đúng là trăm nghìn năm qua mới có một lần a.”
“Ta nghĩ tân nương tử khẳng định phải là quốc sắc thiên hương, chứ không làm sao có thể khiến Thần thượng si mê thế được.”
“Đúng vậy đúng vậy, mong hôm nay chúng ta có thể nhờ phúc nhìn tiểu vương tử cùng tiểu công chúa mà có vinh hạnh được chiêm ngưỡng dung nhan tân nương tử…”
“A, Thần thượng đến!!”
Từ đám người rối loạn, thấy hai vị thiếu niên phong thần tuấn ngân, tôn quý phi phàm từ trên cầu thang đi xuống, phía sau có ba bảo bảo ngoan ngoãn tung tăng theo sau.
“Chúc mừng Thần thượng hỉ hoạch lân nhi!”
“Chúc mừng Thần thượng hỉ hoạch thiên kim!”
“Chúc tiểu Thần thượng phúc thị dài lâu, trọn đời an khang!”
Mọi người hô vang chúc mừng, ồn ào quỳ xuống.
”Ân.” Hai vị Lang Vương phi thường uy nghiêm gật gật đầu. “Bình thân.”
“Tạ ơn Thần thượng.” Mọi người ồn ã đứng lên.
“Ngày hôm nay mọi có thể tụ hội vì ái tử và ái nữ của Bản vương mà chúc mừng, Bản vương phi thường vui mừng, mọi người có thể đã nghe qua, bất quá Bản vương hôm nay đặc biệt tuyên bố, Bản vương sẽ mang theo Vương phi yêu dấu cùng bảo bảo quay về thần giới!”
“Gì—không ” Một đoàn nữ hải tử vẫn còn mang huyễn tưởng với anh tuấn lang thần nhất tề gào thét.
“Thần thượng đừng đi a, ở chưa có bao lâu mà!”
“Đúng, đúng, Thần thượng đừng có đi mà!”
Mọi người cùng hò hét kêu gào, ngữ điệu kích động đau thương.
“Được rồi, ngày hôm nay là ngày vui, mọi người không được phép mang cái vẻ mặt buồn như đưa đám đó, thượng rượu! Bản vương đêm nay muốn mọi người không say không về!”
“Không say không về!”
“Không say không về!”
Mọi người vừa khóc vừa cười mà cùng nhau nâng chén uống.
Lúc này, nhỏ tuổi nhất, lang bảo bảo có tên là Lỗi Lỗi lại bắt đầu liếm liếm móng vuốt kêu đói bụng.
“Ô… mẫu thân sao không có tới? Ta muốn ăn sữa sữa nà.”
“Ngu này, mẫu thân hôm qua cãi nhau với cha, ta nghe mẫu thân mắng cha nói bọn họ bày ra cái tiệc rượu này là không có ý tốt, đánh chết cũng không tới.” Tỷ tỷ Vân Vân phát huy đầy đủ bản năng “mật thám”.
“Mẫu thân cũng thật là, vì sao thường xuyên cùng chau cãi nhau, đã ồn lại còn luận võ, mỗi đêm thi xem ai kêu to hơn, làm ta ngủ cũng không ngon nà.” Lão đại Tuấn Tuấn lầu bầu nói.
“Đúng vậy, ta ghét cha nhất, lần nào cũng hút sữa sữa của mẫu thân, mẫu thân rõ ràng là khóc kêu không được, bọn họ vẫn hút, thật là, bọn họ rõ ràng là người lớn, có thể ăn thịt uống rượu rồi, làm gì còn tranh sữa sữa với chúng ta, vạn nhất uống hết sữa sữa sạch, rồi chúng ta ăn gì na?” Lỗi Lỗi tức giận nói.
“Không được nói xấu cha! Cha chúng ta là cha anh tuấn nhất, cha tài giỏi nhất tam giới!” Tiểu Vân phi thường đề cao tình phụ tử
“Ta mặc kệ! Ta muốn ăn sữa sữa rồi!” Tiểu Lỗi bẹp miệng, chuẩn bị một màn “quỷ khóc thần kêu”!
“Không được khóc, dám khóc ta sẽ đánh – a! Ta nhìn thấy mẫu thân rồi!” Tuấn Tuấn đột nhiên quay đều một hướng kêu to.
“Ở đâu? Ở đâu? A—ta cũng thấy na!”
Thấy tại một góc tối tăm khó để mắt của phòng khách, có một nam nhân cầm theo một đống hành lý, lẳng lặng dựa vào tường mà đứng, xa xa nhìn bọn họ.
“Kỳ quái, mẫu thân ngày hôm qua đều cùng cha nói hắn chết cũng không tới mà?”
“Ngu này, người lớn có khi nào nói thật đâu, mẫu thân mỗi lần luận võ với cha đều nói “ta muốn chết ta muốn chết”, cuối cùng cũng có chết đâu nà.”
“Ngươi mới ngu ấy, mẫu thân sợ chúng ta đói bụng, đặc biệt tới mang bình sữa cho chúng ta.”
“Ô… mẫu thân thương chúng ta ghê nà…”
“Không sai, cảm động ghê na, nào, chúng ta tặng mẫu thân một trận hoan nghênh nhiệt liệt nhất, một, hai, ba ”
“Mẹ ”
Ba con lang con đột nhiên phi thân nhảy ra, phát sinh một tiếng kêu to tràn ngập cảm tình
Bầu không khí đang thân thiện trong phòng khách đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Trời a, Vương phi thần bí hiện thân rồi!
Vương phi ở đâu?
Hiếu kì muốn chết khiến mọi người nhất tề xoạt một tiếng quay đầu bắn ánh mắt về phía mấy tiểu Thần thượng phi tới—
Ngẩn.như.gỗ.đá.
Lê Diệu Phong lúc này đã hoàn toàn hóa đá rồi.
Biểu tình cứng ngắc, hoàn toàn không thể biểu hiện bất cứ cái gì.
Ba lang bảo bảo nhỏ xinh lại không hề phát hiện biểu hiện kì quái của “mẫu thân”, lắc đầu vẫy đuôi, hưng phấn mà bên chân của Lê Diệu Phong quẩn tới quẩn lui.
Lãng Hoàng cùng Lãng Kỳ hai huynh đệ thấy thế đã cười nhịn đến vỡ bụng, biểu hiện hẵng còn ra vẻ “ta không liên quan” cực kì vô tội.
“Mẫu thân, đói đói bụng, đói đói bụng!”
“Mẫu thân, mau cho ta ăn sữa sữa!”
“Mẫu thân, ta cũng muốn, ta cũng muốn!”
Đây… đây có phải hiểu lầm không? Vương phi của Thần thượng sao có thể là một nam nhân được?!
Mọi người thấy ba vị tiểu Thần thượng ra sức vây xung quanh Lê đại thiếu gia gọi “mẹ”, đã khiếp sợ đến nghẹn họng nhìn trân trân, hoàn toàn nói không ra lời.
Mà trong số đó đương nhiên Lê lão gia là người khiếp sợ nhất.
Lầm chỗ nào à, nhất định là nhầm chỗ nào rồi, cháu trai nhà mình làm sao có thể làm Vương phi của Thần thượng được…?
Nhưng bọn nhỏ thiên chân vô tà, ngôn ngữ ngây thơ không hề giả dối trở thành thứ đè nát lòng nghi ngờ cuối cùng cực kì mong manh của mọi người—
“Mẫu thân, chúng ta có thể không dùng bình sữa, trực tiếp học cha, hút sữa sữa trên ngực ngươi được không?
Gay to, hình như gặp rắc rối rồi…
Ba lang bảo bảo trốn dưới gầm giường, nhìn màn đánh nhau cực kì kịch liệt trong phòng, bướng bỉnh lè lưỡi.
“Vương bát đản! Dám hãm hại ta! Muốn chạy về thần giới thì nhanh nhanh cút, bày cái gì chia tay rượu tiệc!”
Lê Diệu Phong trên tay phi hết đao này đến đao kia –
“Oan uổng a, cực kì oan uổng a, chúng ta không có ép Phong nhất định phải tham dự, là tự ngươi muốn chạy qua, đúng không, Kỳ?” Lãng Hoàng một bên núp né phi đao, một bên cực lực thanh minh.
“Đúng, đúng, Phong, ngươi đừng có trút giận lên người huynh đệ ta. Ngươi nên đi tìm ba bảo bảo miệng rộng mới đúng.” Lãng Kỳ rất không có nghĩa khí mà bán đứng con của mình.
“Câm miệng cho ta! Dám mang trẻ con ra làm bia đỡ đạn, các ngươi tưởng ta ngu chắc?” Lê Diệu Phong tức đến chửi ầm lên.
“Nhưng mà chính bọn chúng ôm ngươi gọi mẹ, vạch trần tư cách của ngươi, liên can gì đến huynh đệ chúng ra?” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ bắt đầu giả vờ vô tội.
“Bớt lắm mồm! Sớm bảo các ngươi dẹp ngay cái tiệc rượu kia đi, các ngươi sao không nghe?” Nhớ đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Lê Diệu Phong hận không thể đào một cái lỗ sâu ba thước mà chui xuống cho xong.
“Cái gì a, bày tiệc rượu là chủ ý của ông nội ngươi, chúng ta nể mặt ngươi, không tiện cự tuyệt hắn mà tôi, ngươi sao lại đổ tội lên đầu chúng ta? Không công bằng!” Lãng Kỳ lớn tiếng kêu oan.
“Đúng, không tin bảo ông nội ngươi đến đây hỏi coi! Lê lão gia ”
“Câm miệng! Không được gọi!” Lê Diệu Phong căn bản bây giờ không còn mặt mũi nào đối mặt với ông nội, tức tối vung tay.
Đáng tiếc Lê lão gia một bụng nghi ngờ đã sớm ở ngoài cửa quanh quẩn lưỡng lự một hồi lâu, vừa nghe Thần thượng triệu hoán lập tức chạy vào.
“Diệu Phong…” Lê lão gia bụng tích cả đống câu muốn hỏi cháu trai, nhưng thấy mặt lại không biết mở miệng thế nào.
“Ông nội…” Lê Diệu Phong thấy ông mình tới, đột nhiên im lặng.
Hắn cắn chặt môi dưới ngẩn người mà đứng, hoàn toàn không biết nói gì.
Hai đời cùng sống bên nhau bao năm, lần đầu tiên chỉ có thể nhìn nhau mà không biết nói câu gì.
Hoàng và Kỳ thoáng liếc nhau một cái, đột nhiên binh một tiếng hướng đến Lê lão gia quỳ xuống—
“Trời ạ– Thần thượng! Vạn vạn lần không được, mau đứng lên!” Lê lão gia thấy tình huống này sợ đến chút nữa lấy cái chết để tạ tội.
“Ông nội, Phong bây giờ là Vương phi của chúng ta, ngươi cũng là ông nội của chúng ta. Từ nay về sau, chuyện của Lê gia là chuyện của Lang thần chúng ta, ngươi khổ cực nuôi nấng Phong nên người, xin nhận một lạy này của huynh đệ chúng ta.”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ không để ý đến sự cực lực ngăn cản của Lê lão gia, nặng nề mà dập đầu.
Lê Diệu Phong thấy hai Lang thần từ trước đến nay cao cao tại thượng, không ai bì nổi nay lại hướng đến ông nội mình quỳ xuống lễ bái, đáy lòng sôi sục, kích động đỏ mắt, cũng quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Ông nội, con bất hiếu, từ nay về sau không thể hầu hạ người, xin ông tha thứ cho con!”
Biết cháu trai đang nói lời từ biệt, Lê lão gia đã trải qua nhiều sóng gió phong ba cũng không nhịn được lão lệ dọc ngang…
“Diệu Phong…” Lê lão gia tuy rằng hoàn toàn không muốn nhưng cố nén nỗi xót xa, bắt đầu ân cần dặn dò cháu trai:
“Con thân là nam nhi mà lại được Thần thượng tuyển chọn làm Vương phi, tiến nhập hoàng gia, thật sự là kỳ duyên, cũng là nhờ phúc Lê gia đã tu từ kiếp trước mà nên. Con từ nay nhất định phải tuân thủ nữ tắc, giúp chồng dạy con, không được phép mỗi chút mỗi vô lễ với Thần thượng, hiểu chưa?
“Tuân thủ nữ tắc?!”
“Giúp chồng dạy con?!”
Lê Diệu Phong vốn đang thập phần sầu não hổ thẹn nghe đến đó tự nhiên thấy một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Mà hai vị Thần thượng tôn quý từ lâu đã không để ý hình tượng cười bò lăn trên mặt đất…
Tam biệt ông nội, rồi đem toàn bộ chuyện liên quan đến trường học giao phó cho biểu đệ Lê Thiên Kình, Lê Diệu Phong còn duy nhất một nỗi băn khoăn trong ngực, là trách mình vô duyên với vị hôn thê Diệp Lan Cầm.
“Các ngươi chắn ở cửa làm gì? Cút ngay!”
“Không được, chúng ta tuyệt đối không cho ngươi đi gặp nữ nhân kia!”
“Ta chỉ định đi xin lỗi và hủy hôn ước thôi, các ngươi ghen cái gì?”
“Mặc kệ mặc kệ, chúng ta không cho ngươi đi gặp cô ta!” Lãng Kỳ tựa như một đứa nhóc thở phì phì kêu to.
“Phong, chuyện hủy hôn ước ta đã nhờ ông nội đi làm rồi. Hơn nữa để bù đắp cho nỗi áy náy của ngươi, ta đã kêu Nguyệt Hạ lão đầu tra xét, chân mệnh thiên tử của cô ta vốn không phải là ngươi, mà là một người khác, ngươi không cần vì cô ta mà tiếp tục lo lắng nữa.” Lãng Hoàng ôn tồn trấn an người trong lòng đang tức giận.
“Là thật nà, ta nghe trộm cha cùng với ông già râu bạc kia nói chuyện na!”
Lang bảo bảo Vân Vân binh binh chạy tới, làm chứng cho cha siêu yêu quý.
“Đúng na đúng na, ta cũng nghe được nà!” Tuấn Tuấn cũng chạy ra nói leo.
“Còn ta nữa, còn ta nữa!” Tiểu Lỗi cũng không chịu lép vế, nhảy vọt ra.
“Mẫu thân, ta nghe cha cùng với ông cụ tội nghiệp đó nói, nếu như ổng không đem dây tơ hồng cột chân cha và mẫu thân cuộn đủ tám bề kín xít, đặng ngươi đời đời kiếp kiếp không rời xa bọn họ, cha sẽ vặt sạch râu ổng na”
“Lãng Tiểu Lỗi! Ngươi bán đứng ta!” Lãng Kỳ tức giận nhảy bổ về phía đứa con nhỏ luôn đối nghịch với hắn, tính hung hăng cạp mông nó một miếng!
“Hừm!!”
Lê Diệu Phong chỉ cần đứng đó lạnh lùng ho một tiếng, Lang vương vĩ đại lập tức như ve sầu mùa đông rụt chân lại, nín thin thít.
“Được rồi được rồi, mọi người đừng có làm ồn nữa, các con, đi cùng cha tạm biệt ông nội, chúng ta sẽ lập tức quay về thần giới.” Lãng Hoàng bước lên ra chỉ thị.
“Dạ, cha!” Ba con lang con nhác thấy tình hình có vẻ không êm, lập tức bảo nhau né xa chiến trường, chớp mắt đã cong đuôi chuồn mất…
Trải qua một phen vất vả, hai vị Lang vương bị lão bà dạy dỗ cho sưng u đầy đầu rốt cuộc cũng có thể dẫn theo vợ con, hài lòng đắc ý trở về quê hương!
Lang thần cung trên trời vì thế mà tổ chức một nghi thức hoan nghênh long trọng, toàn bộ lang thần giới bất kể già trẻ lớn bé đều tập trung trước cửa Hoàng cung, tranh nhau xem phong thái của Vương phi cùng bảo bảo.
“Ai nha, đẹp trai quá, Vương phi của chúng ta thực sự rất là đẹp trai, không hề thua hai vị Lang vương đẹp trai nhất tam giới của chúng ta chút nào đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta vốn cho rằng con người bình thường đều là lũ nhà quê hết, đi tới lang thần giới vĩ đại của chúng ta nhất định sẽ sợ tới run cầm cập toàn thân, chân tay luống cuống. Không ngờ Vương phi của chúng ta cao quý ổn trọng, gặp phải chuyện này cũng không có chút nào sợ hãi, nhìn thật có oai phong của Hoàng gia a.”
“Không sai không sai, Vương phi của chúng ta nhất định không hề đơn giản, không chỉ một hơi làm hai vị Vương của chúng ta si mê quay cuồng, lại còn sinh liền cho Hoàng tộc Lang thần chúng ta ba vị tiểu vương công chúa đáng yêu, thực sự khiến người ta khâm phục.”
“Đúng vậy, nghe nói Lang đế dự định sắp tới sẽ truyền ngôi cho hai vị Lang vương, vì vậy Vương phi chẳng bao lâu nữa sẽ là Lang hậu của chúng ta, tương lai sẽ là Mẫu nghi thiên hạ đó.”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ vốn lo lắng bách tính không thể tiếp nhận một người bình thường làm Vương phi, nay thấy Phong được mọi người kính yêu, đều lộ ra một nụ cười cực kì mừng rỡ.
Ba lang bảo bảo thập phần uy phong đứng trên vai cha, hăm hở hóng hớt phát tay í ới trò chuyện cùng mọi người.
Lê Diệu Phong tính tình vốn có hơi lạnh lùng, gặp phải một đống người cũng vẫn trấn tĩnh. Hắn chỉ đơn giản là lẳng lặng mỉm cười, đứng trên xe của hoàng gia nhìn năm cha con họ, một cỗ phong thái cao quý thanh nhã liền tự nhiên hiển lộ…
“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi tử đem Vương phi cùng bảo bảo bình an trở về!” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ vừa vào cung điện đã lập tức nổi tính trẻ con cao giọng reo hò.
“Không sai không sai, thanh âm vang dội, trung khí mười phần, không thẹn là bảo bối nhi tử của Trẫm!”
Một con lang cực lớn màu kim cao to cường tráng đứng ở bảo tọa của Đế vương, thoáng nhìn đã thấy thập phần uy phong.
“Đùa à, phải xem ai thân sinh ra chúng ấy nhỉ” Một vị phu nhân xinh đẹp đứng cạnh Lang đế đắc ý hất hất mái tóc mỹ lệ.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, đây là Phong mà chúng ta thường nhắc tới.” Lãng Hoàng cùng Lãng Kỳ lôi người trong lòng tới trước mặt cha mẹ.
“Chào các ngài.” Lê Diệu Phong trịnh trọng cúi thấp người chào.
“Cái gì mà chúng ta các ngươi, mau gọi phụ hoàng, mẫu hậu a.” Lang hậu cười cười nói.
“A, cái… cái này…” Lê Diệu Phong biểu tình cực kì không được tự nhiên.
“Đúng vậy, Phong, ngươi là vợ chúng ta, là con dâu của cha mẹ chúng ra, đương nhiên phải gọi theo. Ngoài ra, phụ hoàng, mẫu hậu, mấy đứa nhóc kia là cháu của hai người đó.”
“Ông nội, bà nội!” Ba lang bảo bảo đáng yêu không cần cha dặn dò liền ngọt ngào kêu lên.
“Ôi, cháu ngoan, mau đến để ông nội bà nội ôm một cái!”
Lúc ông cháu hai đời xúm xúm quấn lấy nhau, Lê Diệu Phong nghiêng người lạnh lùng trừng mắt lườm hai tên không biết giữ mồm giữ miệng.
Cái gì mà “con dâu”?! Muốn chết!
Lê Diệu Phong từ nhỏ được dạy rằng không được trước mắt người lớn tuổi làm càn, vì vậy không thể làm gì khác hơn là âm thầm hung hăng dẫm vào chân bọn họ hai phát.
Ai yêu
Hai vị Lang vương tuy rằng pháp lực cao cường, nhưng bọn họ biết rằng nếu dám né hai cái đạp này, khả năng tối nay sẽ nếm mùi đau khổ còn nhiều hơn nữa, nói không chừng ngay cả giường của lão bà cũng không trèo lên được, vốn phi thường thông minh đành để Phong đạp cho đã nghiền thì thôi.
Thấy vẻ mặt đau đớn của họ, Lê Diệu Phong thỏa mãn thở ra một hơi.
Chứng kiến hết mấy màn vừa rồi Lang đế và Lang hậu cũng phì cười, có chút hả hê:
“Ha ha, xem ra hai bảo bối nhi tử kiêu ngạo bốc đồng của chúng ta có người trị rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, Hoàng hậu, Trẫm đã sớm dự liệu mà, vì vậy chúng ta cuối cùng có thể truyền ngôi, tiêu dao vân du đi!”
“Tốt tốt, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay đi!” Từ trước đến nay tính tình thẳng thắn, Lang hậu vỗ tay một cái, phi thường dứt khoát nói.
“Được, cứ như vậy đi!” Lang đế giơ cả bốn chân tán thành.
“Bảo bối nhi tử cùng con dâu, Lang thần cung cùng các bảo bảo cứ thế giao cho các ngươi nha, Trẫm, ấy, không, ta, cùng mẹ các ngươi phải đi đây, không nên tưởng nhớ chúng ta quá, tạm biệt.”
Lang đế cùng Lang hậu hôn hôn mấy đứa cháu đáng yêu rồi trong nháy mắt biến mất—
“Đây… đây là cái gì cùng cái gì thế a? Chúng ta vừa mới trở về mà!”
“Đúng vậy, không chịu để chúng ta kịp thở cái nào hết sao?
Có loại cha mẹ bốc đồng thế này làm Lãng Hoàng và Lãng Kỳ khóc không ra nước mắt.
Lê Diệu Phong thấy tiết mục hoang đường đến thế này, cũng không cấm được tại chố há hốc mồm.
Ai, bây giờ thì biết hai vị này cá tính giống ai rồi, quả nhiên có kỳ phụ tất có kỳ tử, toàn bộ như nhau thích tùy hứng làm bậy.
Cứ như vậy, Lê Diệu Phong vừa bước chân lên thần giới, chẳng hiểu vì sao nội trong một ngày đêm leo lên địa vị Lang hậu mà biết bao thiếu nữ mơ tưởng cả đời.
Những ngày kế tiếp, Lê Diệu Phong bận tối mày tối mặt.
Tiếp đãi các vị đặc phái viên đến chúc mừng, nhận biết Lang thần cung cùng các quan lại, học tập quy củ hoàng thất, tiếp kiến các đoàn thể từ mọi nơi tới trần tình, mà quan trọng cũng là khó khăn nhất là tự thân tăng cường pháp lực của mình.
“Nào, bảo bối ngoan, uống cái này đi.”
Tại một sơn động thần bí ánh sáng lấp lánh bốn phía, Lãng Hoàng đem một chén gì đó không rõ đưa tới bên miệng Hoàng hậu của mình.
“Cái đáng ghét gì đây? Ta không uống!”
“Cái gì đáng ghét đâu, ngươi có biết đây là “huyết bảo” mà cả thần giới lẫn ma giới đều thèm muốn vỡ đầu không?” Lãng Hoàng cười khổ nói.
“Đúng vậy, Phong, chỉ cần một chút “huyết bảo” là có thể tăng mười năm pháp lực cho ngươi, ta và ca ca phải thiên tân vạn khổ mới lấy được một chén nhỏ như vậy đó, ngươi đừng hoài phí.” Lãng Kỳ cũng góp lời khuyên bảo.
“Nói dối a! Cái gì mà hao thiên tân vạn khổ, muốn lừa ta uống mấy thứ đáng ghét này sao.” Phong vừa ngửi mùi cái thứ nước kia đã buồn nôn.
“Là thật mà, Phong, Bảo sơn là nơi giáp ranh giữa thần giới và ma giới, ở đó có “huyết bảo” được canh giữ bởi một ma thú rất hung bạo, ta và Kỳ phải cùng hắn giao chiến bảy ngày bảy đêm mới lấy phân thắng bại, mà theo quy củ cũng chỉ được phép lấy môt chén nhỏ “huyết bảo” thôi. Ngươi hãy vì chúng ta đã thập tử nhất sinh, uống đi mà.”
“Hừ, bị ta nắm được đuôi rồi nhé, các ngươi tốn bảy ngày bảy đêm lúc nào? Các ngươi đêm nào cũng đều cùng ta trên ” Chữ “giường” còn chưa kịp nói ra miệng, Lê Diệu Phong lập tức cảnh giác ngậm miệng, mặt đỏ lựng.
“Hi, Phong, ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng đây là thứ chúng ta lấy được từ trước khi hạ phàm đó. Chúng ta biết trước ngươi đến thần giới cũng khó sống vì không có pháp lực, cho nên chúng ta đã sớm phòng ngừa chuẩn bị chu đáo, ngươi xem ta và ca ca có tốt không a?” Kỳ nhanh miệng đi lên trước tranh công.
“Cái gì tốt, căn bản là có mưu đồ từ trước!” Lê Diệu Phong tuy còn đang mạnh miệng, nhưng kỳ thực trong lòng đã bị cảm động từ lâu.
Thấy người trong lòng khóe mắt mỉm cười, hai huynh đệ lập tức hài lòng dỗ tới dỗ lui: “Bảo bối ngoan, van cầu ngươi uống nhanh lên đi.”
“Được rồi, coi như xem các ngươi có thành ý, ta miễn cưỡng uống vậy.” Phong nhắm mắt lại, ngừng thở, ngửa đầu một hơi uống hết vào trong.
“A a—đắng chết được!”
Thấy người trong lòng nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn quả thực đáng yêu vô cùng, hai huynh đệ yêu thương hôn hôn hắn mấy cái, rồi vội vã nhẹ giọng trấn an:
“Cố gắng chút xíu, tâm can bảo bối, nào, đến xếp bằng ngồi đây, chúng ta giúp ngươi vận công.”
Lãng Hoàng và Lãng Kỳ một trước một sau, một tay để trên ngực một tay để sau lưng giúp hắn đem năng lượng từ “huyết bảo” ngấm đến tứ chi bách huyệt, thông hết kinh mạch toàn thân.
Ba người tập trung tinh thần trong cung điện bí mật luyện công, ngàn vạn lần không ngờ rằng mấy câu họ vừa nói đều bị ba tên tiểu phá phách bám đuôi nghe không sót một lời….
– hết chương tám-
hoàng chủng: huyết thống Hoàng gia
hỉ hoạch (lân nhi/ thiên kim): là vui mừng hân hoan sinh hạ (con trai/con gái – gọi tôn quý) mình để nguyên vì nó là lời chúc nà
:”> ồi, tình hình người post chương này là bạn beta:”> nhân tiện tớ thông báo chút xíu, đây là chương cuối cùng post trong tuần này, bạn Vân chủ nhà tung tăng đi kiến tập ồi (nghe đâu vô tới Huế đụng bão rất bự =))), hết tuần mới về tới:”>, về ồi còn ngủ nghỉ còn abc nên chắc giữa tuần sau mới update tiếp được (cả Lang ái và Tương ái ^^). Phản hồi tình thương mến thương trong tuần nếu liên quan đến góp ý hay chính tả tớ sẽ reply, còn không thì để bạn Vân về bạn í tâm xự sau na:”> à và comment của các bạn mới chưa được duyệt tớ cũng ko đụng được vô na, nên có rì các tình iêu cố nấn ná chờ sang tuần na:”> ôm hôn chụt choẹt =))