Sự thật tàn nhẫn như sét đánh, đột ngột làm cho hắn vô phương chống đỡ. Thiên tiên mỹ nhân tuyệt trần thoát tục này, rốt cuộc lại là nam nhân!
Hắn thở dài khó nhọc quay về với thực tại, chán chường thất vọng nhìn chằm chằm vào hai thớ ngực đích thị của nam nhân kia, đờ đẫn bôi thuốc qua loa, cuối cùng khoác tấm áo trắng trở lại, bắt đầu ngộ ra, chấp nhận sự thật.
“Bà nội ngươi… nam nhân mà như thế này chẳng phải chuyên đi lường gạt người ta sao?”
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Vân Khuynh, mười tám năm trời cho tới nay chưa hề biết động lòng, giờ vừa mới nhen nhúm chút tình cảm, lại bị trôi sạch thế này thì thật là…
Những tình cảm suy nghĩ lộn xộn trong lòng Tiểu Xuân bày ra như làn khói mù mịt, sự tập trung ban đầu, đều bị quẳng qua một bên.
Hắc y nhân từng nói, bất luận sống chết thế nào cũng phải mang Vân Khuynh quay về. Có lẽ Vân Khuynh cùng đối phương bên kia đúng là có thâm thù đại hận cỡ như sát phụ hại mẫu gì đó rồi. Bọn chúng không thể dễ dàng bỏ qua nếu chưa lấy được cái mạng này. Độc dược gã hạ cũng không tầm thường, muốn tỉnh lại cũng phải mất khá nhiều thời gian, vậy lúc này, có thể chạy bao xa thì hãy cứ chạy đã.
Chập tối ngày thứ hai, sao còn chưa mọc, Tiểu Xuân nhanh chóng chạy vào thành trước khi đóng cổng. Thật sự rất mệt. Không biết nơi này cách Thần tiên cốc được bao xa, nhưng từ lúc uống rượu say khướt đã chạy miệt mài, sau đó đụng độ đám hắc y nhân lại chạy tiếp mấy ngày đường, có thể nói là kiệt sức vật vờ như con rùa già nghìn tuổi. Cảm giác cái người nằm trên lưng nặng trịch đến mức khiến hắn lẩy bẩy bước từng bước một, toàn thân đau xót cứ như vừa đi mà vừa bị ngâm trong dấm vậy.
Vất vả tìm được một nhà trọ, vừa đi vào, tiểu nhị thấy bộ dạng hắn nhếch nhác bẩn thỉu, giương mắt nhìn. Lại thấy cái thứ trên lưng hắn lấm máu, chẳng biết còn sống hay không, liền khinh khỉnh nhìn bằng nửa con mắt, lập tức bỏ qua.
“Tìm phòng trọ.” Tiểu Xuân uể oải nói.
“Phòng hết rồi, khách quan!” Tiểu nhị chậm rãi đi tới, không thèm tỏ ra một chút khách khí.
“Không phải chứ, một gian cũng không có sao?” Tiểu Xuân ngạc nhiên, thế này cũng đủ chết rồi.
Vân Khuynh tuy là độc trong người tạm thời lắng xuống, nhưng không tìm ra một chỗ để nghỉ ngơi mà khám. Phía sau lại có truy binh, rừng núi hoang vu hắn không dám trụ, nghe nói nhà trọ thường có nhiều chỗ che mưa nắng, tại sao lại nói là hết rồi?
“Ngài tới chậm rồi, hai mươi chín tháng mười Lục liễu sơn trang tổ chức anh hùng đại hội. Võ lâm nhân sĩ đến tề tựu Hàm Dương, hiện tại đừng nói tiểu điếm, nhà trọ từ lớn đến bé cũng đầy cả rồi, chuồng ngựa cũng có người ở, không còn chỗ đâu!” Tên tiểu nhị nhìn khách ngoại lai, bĩu môi giải thích. Vậy mà nghe ngoài đại sảnh có tiếng khách gọi, vội vàng khúm núm chạy qua chỗ quý nhân quần áo sang trọng.
“Khách quan muốn gọi gì? Hôm nay Hương lâu có món ngon đệ nhất thiên hạ…”
Tiểu Xuân học theo tên đó, cũng bĩu môi. Không có nhiều thời gian để xử lý hắn, tốt hơn là tìm một nhà trọ khác. Vậy mà, Hàm Dương thật sự là quá đông người, không còn chỗ nào có phòng cả.
“Nguy rồi, cứ thế này mà đi tiếp cũng không xong!” Tiểu Xuân đứng thẳng người, từ trên nóc nhà hóng gió, lẩm nhẩm.
Hắn phóng nhãn quang xuống đại thành đèn đuốc sáng trưng, toàn thân thượng hạ chỉ còn đôi mắt này là kiền tịnh. Cuối cùng, nhìn qua một phố hoa, con mắt tự nhiên sáng lên, trong người giật giật mấy cái.
Chạng vạng tối, phố hoa đèn đuốc rực rỡ, bao nhiêu lồng đèn vải lụa treo trên lầu các, những cô nương thanh lâu xinh đẹp trang điểm diêm dúa, đang đón khách.
Hắn bay qua tầng tầng mái cong, rồi chui thẳng vào Tô Tuyết lâu, không đi bằng cửa chính. Kéo lấy tú bà ăn mặc lộng lẫy đang chuẩn bị xuống lầu tiếp khách, dúi vào tay một viên đại nguyên bảo, nói “Làm phiền cho một gian phòng kín, kỹ nữ thì xin miễn giùm, chỉ cần rượu và thức ăn là được.”
Tú bà nhìn đĩnh vàng sáng rực trên tay mình, cười đến mức mờ cả mắt, vội nói “Vị tiểu công tử này, mời theo ta!”
Nghe xong không nhịn được cố gắng sờ mặt mình, hắn lớn từng này tuổi, còn gọi là “tiểu” sao?
Tú bà dắt Tiểu Xuân tới một sương phòng vắng vẻ, tuy là khó tránh khỏi tiếng gảy đàn oanh oanh yến yến, nhưng cũng coi như là chỗ yên tĩnh nhất Tô tuyết lâu rồi.
Hắn đặt Vân Khuynh lên giường, tiếp đó lại tống thêm mấy đỉnh nguyên bảo, dặn dò mấy việc lặt vặt, rồi tống cổ bà ta ra ngoài. Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dàn xếp xong.
Trong lúc còn đang cười lơ đãng, người quay về hướng khác, thình lình hắn nghe thấy âm thanh “viu” vang lên, ám khí nhằm hướng mặt mình mà lao tới.
“Ai dou…” hắn kêu lên thảm thiết, vì quá khinh suất nên không tránh kịp, toàn bộ mặt mũi đều dính chưởng.
May mà kẻ vừa xuất thủ nội lực đã hao mòn gần hết, ám khí chưa có đâm tới xương. Tiểu Xuân cắn răng rút Mai hoa châm ra, hai mắt rưng rưng, nhìn Vân Khuynh nằm yếu ớt trên giường, mặt trắng bệch.
“Ngươi là ai? Có mục đích gì? Tại sao bắt ta đến chỗ này?” Vân Khuynh khí huyết bốc lên cuồn cuộn, ho ra một búng máu, nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh mắt so với lúc ban đầu không hề thay đổi, lãnh đạm hờ hững.
“Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng bằng cái thái độ này à?” Hắn cũng không nổi giận, chỉ cầm Mai hoa châm quăng xuống đất.
“Cái tên này…” Tiểu Xuân chán nản, thở ra một hơi dài mới nói “Ta là Triệu Tiểu Xuân, chỉ tình cờ ngang qua. Tôn chỉ của ta là: phải cứu thì nhất định sẽ cứu, tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên mới mang ngươi tới thanh lâu này trú tạm.”
“Thanh lâu? Ngươi dẫn ta tới thanh lâu?”
Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh ban đầu lạnh lùng như vậy bây giờ lại cao giọng.
“Không sai, là thanh lâu, có vấn đề gì à?” Hắn nói tiếp “Toàn bộ khách điếm ở Hàm Dương đều đã đầy người rồi, nếu không phải ta nghĩ ra chỗ này, chỉ sợ đêm nay khả năng phải bơ vơ đầu đường xó chợ là chắc chắn á!”
“Chăn đệm đã dùng qua chưa, ngươi có đổi lại chưa?” Vân Khuynh chống người dậy toan bò xuống giường.
“Ai, ngươi còn muốn cái gì nữa?” Chả hiểu sao cái tên này nói chuyện cứ ù ù cạc cạc.
“Bẩn quá!” Vân Khuynh cau mày, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng “Ngươi dám cho ta dùng thứ đã qua sử dụng?”
Sau đó, Tiểu Xuân cùng với một thằng nhóc lóc cóc mang bồn rửa vào, giặt sạch quần áo, lau chùi lò bếp, tiện thể gọi họ thay hết chăn nệm trong phòng.
Vân Khuynh đó cứ như hễ dính bụi là không chịu nổi, chui vào bồn tắm tới ba lần, hơn nữa khướu giác làm như quá nhạy cảm, không ngừng trợn mắt, trong tay thì lăm lăm ám khí. Tiểu Xuân thấy tên kia lạm dụng uy quyền, bất quá đành phải chui vào tắm một lần. Tới tới lui lui một hồi, mấy tên sai vặt gánh nước đến xanh cả mặt.
“Này, đây là kim sáng dược.” Tiểu Xuân thay đồ đàng hoàng xong, tóc tai ướt sượt, móc ra dược bình đưa cho Vân Khuynh, rồi ngồi chồm hổm bên bếp lò, lấy ra một cái nồi, cho vào đó đống thảo dược vừa mới mua cùng với mấy bát nước.
Vân Khuynh cầm dược bình lại ngồi im không đả động gì, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ chú ý đến nồi dược. Thỉnh thoảng dùng nội lực tác động vào dược liệu, dược tính có đủ điều kiện để luyện thành.
“Ngươi trúng loại độc rất kỳ quái, ta chưa từng thấy bao giờ. Xem cái bản mặt của ngươi thì trắng bệch, mạch đập tán loạn, khí huyết không tốt, mà máu lại còn đen hơn mực, tính tình thì hung dữ đáng sợ. Từng nghe qua huyết phong cộng với đoạn trường thảo, đan sa, bách túc trùng và vài vị thảo dược nữa hợp lại, có thể khiến con người ta muốn sống sống không được, muốn chết chết không xong, sống một ngày không bằng chết một ngày, thế gian không ai giải nổi, chỉ có thể tự mình giải thoát.” Tiểu Xuân cứ ngồi lẩm bẩm như tự nói “Rốt cuộc là thâm thù đại hận cỡ nào, không dùng tới thứ kịch độc đó không được sao?”
Vân Khuynh chỉ hừ một tiếng.
Trăng lên, Vân khuynh ngồi nhìn bóng trăng ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, im lặng không nói.
“Uống thuốc đi.” Ba chén nước cô lại thành một chén đen ngòm, Tiểu Xuân cầm lấy thành quả của mình đặt trước mặt Vân Khuynh.
Vân Khuynh nhìn chén thuốc đen đó một cái, lập tức ngoảnh mặt đi.
“Là thứ tốt, ta dùng thổ phục linh, ý dĩ nhân, cam thảo, hoài sơn, cẩu kỷ, đỗ trọng, thục địa. Có thể thanh nhiệt giải độc, mặc dù không giải được độc trong người ngươi, nhưng cũng có thể khiến độc tố chậm phát tác.” Hắn không nói tới còn có thêm bí dược ngàn vàng không mua nổi của sư môn tự chế.
“Không cần.” Vân Khuynh chẳng thèm đoái hoài.
“Nếu ta đoán không sai, ngươi mỗi đêm khí huyết vận chuyển đến thiếu dương tam kinh trên đầu, sẽ bị độc phát làm nghịch chuyển trở lại. Ta đây sợ nhất là đau đớn, cũng không muốn thấy kẻ khác đau đớn, ngươi làm ơn uống thuốc đi, uống rồi sẽ không thấy khó chịu nữa.” Tiểu Xuân đẩy cái bát tới, Vân Khuynh lại lấy tay đẩy ra.
Hai người giằng co qua lại, lúc sau cùng tác động vào bát thuốc. Vân Khuynh không biết cơ bản công lực hơn Tiểu Xuân bao nhiêu, nhưng mấy ngày qua nội lực tiêu hao quá nhiều, thành thử bây giờ hơi kém hơn hắn một chút. Kết quả bát thuốc trong lúc vô ý bị đẩy ra ngoài, rơi xuống đất vỡ nát, thuốc quý cũng đổ lênh láng.
“Ngươi! Cái tên này thật là!” Tiểu Xuân thấy tâm huyết của mình bị lãng phí như vậy, tức giận xông vào chơi tay đôi với Vân Khuynh luôn.
Hai bên đều đánh rất thật tình, nhưng Tiểu Xuân không muốn đả thương người khác, mấy lần thấy Vân Khuynh nhíu mày nén đau đều ngay lập tức thu chiêu, hậu quả bị đánh cho “nước chảy hoa trôi”, ăn một bạt tai đau đến mức phát khóc.
Đột nhiên, Vân Khuynh ho một tiếng xuất huyết, trán đẫm mồ hôi lạnh toát. Tiểu Xuân thấy thế dừng đánh, lo lắng xem xét, ngó chừng chất độc lại phát tác rồi.
“Vẫn còn một ít thuốc” Tiểu Xuân cầm cái nồi, chắt được nửa bát mang tới, bóp mồm tên kia, nhằm thẳng cổ họng đổ thuốc xuống. Vân Khuynh toàn thân căng cứng, tới mức vận lực cũng không nổi.
Cơn đau này, giống như bị thả vào nồi nước sôi. Mỗi tấc da tấc thịt đều phải chịu lửa với nước cùng công kích, bên trong lại như có người cầm đục gõ lia lịa, muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Mùi vị này, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải nhận lại gấp đôi.
Chầm chậm, từ thẳng sống lưng, một luồng khí thuần khiết nhập xuống, nhanh chóng kích hoạt nửa bát thuốc hắn vừa uống, hiệu lực của thuốc lan dần ra tứ chi.
Hắn hồ nghi mở mắt ra, cảm thấy mông lung mờ mịt, lại gặp ngay đôi mắt hoa đào trong veo như nước, cả gương mặt kiền tịnh tuấn tú như quan ngọc đang nhìn hắn, toát ra vẻ lo âu.
“Không sao, ta thay ngươi độ khí.” Tiểu Xuân nhẹ nhàng nói.
Không thích thân thể kề cận, trong lúc tay của Tiểu Xuân đương vòng qua, Vân Khuynh không nghĩ ngợi gì, mấy cây châm cắm ngay lên mu bàn tay Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân cười khổ nói “Ngươi muốn đâm, chờ chút nữa ta cho ngươi đâm, không né không tránh, vậy được chưa?”
Chân khí không ngừng nhập vào, đến tận nửa đêm vẫn không thôi.
Vân Khuynh từ đầu tới cuối không có cách nào lý giải nổi cái kẻ tên Triệu Tiểu Xuân này, thật sự tâm tư là như thế nào.
Rõ ràng, khóe miệng kẻ đó vẫn đang rỉ máu.
Rõ ràng, hiểu được mai hoa châm của hắn độc ra sao.
Vì cái gì, mỗi khi độc tính phát tác, lại chỉ muốn cứu hắn?
Vì cái gì, đối với hắn dịu dàng như vậy…
Mùi nhang thơm lan khắp phòng, chất độc trong cơ thể bị áp chế, Vân Khuynh thần trí lại nhận thấy một thứ cảm giác rất kỳ quái.
Người bên cạnh dường như đã ngủ. Hắn quay sang nhìn, chỉ thấy người nọ, mấy sợi tóc đen ươn ướt dính trên mặt, mồ hôi lấm tấm phủ đầy trán. Người này nhất định chân khí tiêu hao vô số, giúp hắn vượt qua khổ ải.
Chăn nệm của thanh lâu, nguyên bản toàn hương thơm son phấn, bị thay thế bằng mùi thảo dược trong sạch. Mà mùi thơm kỳ lạ từ người này đây, lại không khiến hắn có ác cảm, nhàn nhạt tựa hư không, làm cho hắn dậy lên một cảm giác không có cách nào diễn tả.
Ngắm nhìn vẻ hiên ngang mạnh mẽ, chân mày thanh tú, mặt như đóa sen, môi đỏ như thiếu niên, Vân Khuynh thấy mình có chút rung động. Toàn bộ sức lực vốn đã bị kịch độc rút kiệt, giờ lại là cảm giác mê hoặc nhân tâm dạt dào.
“Lại tới rồi!” Vân Khuynh hít một hơi muốn thư giãn toàn thân, đột nhiên lại thấy nóng ran. Dị hương từ cơ thể xộc vào xoang mũi, dưới bụng cũng nóng lên, toàn thân run rẩy.
Nguyệt bán loan, sau khi phục xong, tới ngày trăng tròn mới phát tác. Đêm trăng lần trước cả người lên cơn đau nhức, đau đớn qua rồi độc tính lại biến hóa, mê loạn tâm trí, thôi thúc dục vọng. Dày vò hết lần này tới lần khác, kịch độc dần dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng, tính mệnh theo trăng khuyết mà tiêu dần, độc tính nhập tâm mà hủy hoại thần trí, tới ngày trăng non bắt đầu máu chảy mạng vong. Tất cả không quá mười lăm ngày.
Ô y giáo Lan Khánh, đối với hắn không thù không oán, lại dùng thứ thủ đoạn này ngay lúc không phòng bị, hạ loại độc không có ai giải được. Không chỉ muốn hắn sống không bằng chết, mà còn muốn làm nhục hắn.
Độc phát hắn chịu qua được, nhưng động tình lại khó hơn muôn phần. Hắn từ nhỏ không hứng thú gần gũi với người khác, đối với chuyện nam nữ lại càng chán ghét vạn lần. Lan Khánh sau khi hạ độc mang hắn khỏi kinh thành, đã từng đưa tới mấy nữ tử thanh lâu cùng hắn thân mật, vừa cởi áo hắn ra ngay lập tức bị giết chết. Bởi cảm giác đụng chạm dơ bẩn đầy tà tâm đó thật khiến người ta không cách nào chịu nổi.
“Lan Khánh, rồi sẽ có một ngày ta hoàn lại tất cả cho ngươi!”
Nóng bức chịu không nổi, Vân Khuynh đứng dậy tìm nước lạnh uống. Nhưng có uống cả bồn nước, nhiệt lưu cũng không hề suy giảm, chiếm giữ cơ thể không tiêu tan. Lửa dục tích tụ dưới thân, tựa hồ muốn đốt cháy cơ thể.
Hơn mười ngày nay cường áp độc tính, cho dù kinh mạch nghịch chuyển đau đớn tới mức nào, hắn cũng quyết không để Lan Khánh đắc ý.
Cổ họng vừa tanh vừa ngọt, Vân Khuynh dùng huyết vị cưỡng chế nuốt xuống. Lúc này lực tay bất ổn, một chưởng bóp nát chén nước. Ánh nến bị kình lực thổi tắt, sương phòng lại chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang hắt vào.
Tiếng chén vỡ làm Tiểu Xuân đang ngủ tỉnh giấc hỏi “Thế nào rồi?”
Vân Khuynh quay lại, thấy đôi mắt trong như nước đang bình ổn nhìn hắn, con ngươi chiếu sáng mang theo một chút hồ nghi dò hỏi.
Tiểu Xuân thấy hắn không đáp, tự ý đưa tay xem mạch.
Mạch môn bị khống chế vốn là điều tối kỵ nhất của người luyện võ, song Vân Khuynh không hề vùng tay khỏi Tiểu Xuân, cũng đã quên mất mai hoa châm.
“A?” Tiểu Xuân kinh ngạc nhìn Vân Khuynh “Mỹ nhân, ngươi rốt cuộc là trúng cái quỷ gì vậy, sao lại kỳ quái thế này?”
“Mỹ nhân?” Vân Khuynh ánh mắt không hài lòng, vùng tay ra, trên vai Tiểu Xuân ngay lập tức bị mai hoa đâm tua tủa. Bất quá lần này chỉ qua y phục, dùng lực không nhiều, cắm vào da thịt không đến một thốn.
“Ai dou… ngươi chính là đại mỹ nhân mà, còn muốn ta gọi thế nào mới vừa lòng?” Tiểu Xuân nhảy dựng lên, vội vàng nhổ châm.
Vân Khuynh thấy gương mặt ôn hòa của Tiểu Xuân lại trở nên bắng nhắng như con nít, chẳng biết làm thế nào.
Cái người này, với hắn trước nay hoàn toàn bất đồng, làm sao lại khiến hắn có cảm giác tin tưởng?
Dược lực lại kích động, Vân Khuynh không có cách nào kiềm chế. Nếu là hắn trước đây, sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào lại gần, vậy mà người này đây đang đỡ lấy hắn, khiến hắn mê muội.
“Không thể áp chế.” Tiểu Xuân đột nhiên nói.
“Cái gì?” Vân Khuynh nghe không rõ.
“Ta nói độc này không thể áp chế!” Tiểu Xuân vừa nói vừa đề phòng, sợ Vân Khuynh bất thình lình lại dùng độc châm săn sóc hắn.
Hắn cẩn thận nói tiếp “Độc tính kỳ lạ, ngươi mạch đập gấp, toàn thân phát nhiệt, hiện giờ quan trọng nhất là tiết hỏa thanh nhiệt. Dùng cường lực đè nén như thế này hoàn toàn không có lợi. Vạn nhất đè không được, độc tính phản lại, chấn động hủy hoại tất cả nội phủ cân mạch. Sau này có giải được độc, cũng sẽ thành phế nhân.”
“Vậy bây giờ phải như thế nào?” Vân Khuynh thở gấp, mùi hương trong phòng cảm thấy nồng nặc hơn, hắn có hơi váng vất.
“Dễ thôi!” Tiểu Xuân cười tà “Đây chẳng phải là thanh lâu sao? Ta thay ngươi, kêu một cô nương vào là được!”