Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 3 - Chương 10



Sau cuộc đoàn tụ cùng La Khỉ, La Khỉ ầm ầm gào rú không cho Tiểu Xuân đi, cho nên Tiểu Xuân tạm thời chỉ còn nước ở lại trong cung.

Mà người thường thường cứ tự nhiên ra vào trong cung cũng không phải thường thường, Tiểu Xuân liền xin một bộ y phục thái giám để mặc, La Khỉ tuy không tán đồng con trai cưng quý của mình ăn mặc như thái giám, nhưng đàn gảy tai trâu cũng đành bất lực, đành cấp thêm cho hắn một cái lệnh bài làm phương tiện lưu thông, để hắn ra vào được thoải mái.

Tiểu Xuân bản chất cũng rất hiếu kỳ xem hoàng cung là như thế nào, cho nên La Khỉ lập tức dắt hắn dung dăng dung dẻ khắp chốn, ngự thiện phòng, ngự thư phòng, ngự dược phòng, ngự hoa viên chỗ nào cũng đã đi nhẵn, cuối cùng Tiểu Xuân quyết định chọn ngự dược phòng làm nơi đóng đô.

Ngự dược phòng quả đúng là bảo khố a, bao nhiêu dược tài hy kỳ cổ quái cả đời khó gặp đều ở hết trong đó, vừa thấy ánh mắt Tiểu Xuân tỏa sáng long lanh, La Khỉ thân làm cha lập tức hiểu ý, liền dặn dò xuống dưới cho người trong ngự dược phòng đối đãi với con mình phải thật tử tế, ai cũng không được phép bắt nạt.

Viện sử thái y viện cùng với viện phán tả hữu hối hả chạy tới chào hỏi Tiểu Xuân (*), mặc dù không biết tên tiểu thái giám mặt mày tươi rói chói lòa này rốt cuộc có cái bản lĩnh gì có thể khiến hoàng thượng o bế lại quấn quýt không rời như vậy, nhưng chỉ cần rõ người này hiện tại chính là cục vàng của bệ hạ, trăm triệu lần không thể đắc tội.

(*) Viện sử, viện phán: chỉ chức quan.

Lôi ra từ trong tủ thuốc một nhánh cam thảo ngửi ngửi, phát hiện ra hàng xịn, Tiểu Xuân liền bỏ miệng nhai, trong hương thơm vị ngọt còn mang theo đôi chút chát đắng, quả nhiên thứ trong hoàng gia vẫn có chút nào đó bất đồng.

Vừa quay đầu, nhìn thấy La Khỉ mới vừa cùng mình dạo chơi khắp chốn hết một ngày, sắc mặt có vẻ mệt nhọc, Tiểu Xuân vỗ vỗ vai hoàng thượng nói [Người trước tiên quay về nghỉ ngơi được không? Đêm qua cũng không có ngủ, đừng quá sức, để ý đến sức khỏe bản thân a!]

La Khỉ không chịu [Ta, à không, trẫm rất khỏe, chỉ có một đêm không ngủ, không phải chuyện gì đáng nói!]

Tiểu Xuân bật cười, người cha này thích khoe sức như vậy sao?

[Người ngoan ngoãn quay về đi, ta kiếm mấy vị thuốc nấu cháo dược thiện cho người uống, cho ngươi thưởng thức tay nghề của con… không phải…] Tiểu Xuân cắn lưỡi, chút nữa thì toèn toẹt [Cho ngươi thưởng thức tay nghề của ta, thì thế nào?]

Ánh mắt La Khỉ phát sáng, trước nay chưa từng ăn thứ gì do con trai hắn nấu, lập tức nói liền mấy tiếng ‘hảo’, hồ như chạy một phát bay biến mất dạng.

Tiểu Xuân thấy bộ dạng La Khỉ hấp tấp như vậy, sảng khoái cười to mấy tiếng. Mà vừa quay đầu trở lại, nhìn thấy mấy người làm việc trong ngự dược phòng đều đang trân trân nhìn hắn sắc mặt vẹo vọ quái gở.

[Dám hỏi vị công công đây xưng hô làm sao?] Viện sử thái y viện kiêm trùm ngự dược phòng chắp tay nịnh hót hỏi thăm.

[Tiểu… Xuân Tử…] Tiểu Xuân khó hiểu nhìn lại ông ta.

[Tiểu Xuân Tử công công là người mới đến sao? Trước đây thật ít thấy mặt ngài!] Viện sử càng làm vẻ cười nịnh hót.

[Phải a, hôm qua mới nhập cung, là mới đến, cho nên cái gì cũng không biết, vẫn thỉnh vị đại nhân đây cố gắng lượng thứ cho.] Tiểu Xuân lại cười chói lóa đáp lại. Người như hắn, người khác tươi cười với mình, hắn liền cười trở lại. Mặc dầu kiểu cười của người kia khó coi muốn chết, có điều cũng chẳng quan hệ gì.

Sau đó hắn lại tiếp tục ở trong ngự dược phòng lục tung đào xới khắp ngõ ngách, lấy ra vô số dược tài ngự dụng (**) đem đi nấu, mấy tên đại quan lượn lờ qua lại chung quanh hắn một hồi, lại tiếp cận một hỏi hỏi đông hỏi tây, rồi thì hai ba ngự y gì đó trong ngự dược phòng đang lúc không có lệnh gọi cũng trừng mắt đứng nhìn hắn lấy ra thuốc gì. Bị mười mấy người vây quanh như vậy, Tiểu Xuân cũng có chút khó chịu. (ma mới mà hông có ‘lòng thành’ ‘___’)

(**) ngự dụng: theo công thức [ngự + bla bla bla] => [bla bla bla – của vua], mà ‘dụng’ tức là ‘dùng’ ~

Trong hoàng cung, việc nấu thuốc đều là dùng bếp than thổi bễ, lấy lửa lớn bức ra dược tính. Tiểu Xuân chỉ mới vừa bỏ dược tài vào trong nồi, liền xuất hiện dược đồng nhóm lửa thay nước, giúp hắn chuẩn bị thỏa đáng.

[Lửa to hơn chút, nước cũng lấy nhiều hơn chút.] Tiểu Xuân hơi cau mày [Có nồi đất không? Ta chưa từng dùng nồi kim loại nấu thuốc bao giờ.]

[Tiểu Xuân Tử công công, đây là quy củ trong cung.] Viện sử đại nhân thao thao bất tuyệt về những cái gọi là đạo lý điều lệ khi ở trong ngự dược phòng chế thuốc cho hoàng thượng, bao gồm khi sắc thuốc phải dùng nồi kim loại, đựng thuốc thì phải dùng mâm bạc, thuốc còn phải phân ra hai phần, một phần cho bọn họ nếm trước, một phần đậy lại rồi đem trình hoàng thượng dùng xuống từ từ từng chút từng chút.

Tiểu Xuân chậc một tiếng, cảm thấy làm hoàng đế thật sự là phiền phức.

Kỳ thật ngày đó nếu không phải do đại sư huynh giở trò ma, khiến cho lão hoàng đế để lại trên di chiếu mấy dòng lập hắn làm người kế nhiệm, Vân Khuynh lúc tìm thấy cha hắn lại đương lúc cho hắn đã chết cũng sẽ không đẩy cha hắn lên ngôi hoàng đế.

Cha hắn tối hôm qua còn khóc lóc về chuyện hơn hai năm nay tình cảnh thật là thảm, thực quyền vẫn là khống chế trong tay Đoan vương cùng với Kính vương kia, bản thân làm hoàng đế chả có một chút quyền lực, còn thêm chỗ này không được đi chỗ kia không được đến, sống mà như bị nhốt trong hoàng cung chờ tới trăm tuổi cưỡi hạc quy tiên vậy.

Tới cùng cũng là chính mình làm liên lụy tới cha, Tiểu Xuân nghĩ, có lẽ tới khi rời đi thì thuận đường mang lão cha theo luôn cho rồi.

Dù sao hắn cũng chưa có dự định gì sau này cả, chỉ là muốn đến Tả ý sơn trang thăm hỏi xem tên đầu gỗ cùng Tiểu Hàn thế nào, lại đi Thiết kiếm môn thăm đại hồ tử cùng cháu trai hắn mà thôi. Giả như thuận tiện mang được cha theo cùng đi du ngoạn, hai cha con vui vui vẻ vẻ cùng nhau chung chạ cũng không phải ý kiến tồi.

[Dám hỏi vị công công đây, phương thuốc này là công công định dùng cho mình chăng?] Trong các ngự y, cuối cùng cũng có người quyết định mở miệng.

[Đương nhiên không phải.] Tiểu Xuân nói

[Đan sâm, xuyên khung, đương quy, hồng hoa, đào nhân, phụ tử, thiềm tô, nhân sâm, ngũ vị tử; đúng là có công hiệu hoạt huyết tiêu ứ, lẽ nào ngài muốn trình lên cho hoàng thượng dùng?]

Tiểu Xuân khuấy khuấy dược tài đang sắc trong nồi, lại nhìn gương mặt của lão nhân kia râu ria lòng thòng chân chim chằng chịt, sắc mặt ngay từ lúc bắt đầu đã vô cùng khó chịu, cũng chậm rãi gật đầu.

[Nhưng công công hạ dược quá tay như vậy, e rằng hoạt huyết thái quá sẽ dẫn tới triệu chứng xuất huyết. Huống hồ thiềm tô, ngũ vị tử, một thứ có độc tính, một thứ vị lại quá hàn, long thể căn bản chính là không chịu nổi.] Ngự y sắc mặt xanh mét, cái vẻ như đang hận không thể quăng thẳng cái nồi kia xuống đất, hủy luôn mấy thứ dược trong nồi.

Ngự y lại nói [Tại hạ không biết công công là học nghề từ đâu, làm thế nào lại được hoàng thượng tin tưởng như vậy, thế nhưng trong cung có ngự dược phòng, toàn bộ đều phải chiếu theo quy củ, công công đã không phải ngự y, thì không thể ‘tùy tiện’ chế dược cho hoàng thượng. Hoàng thượng dùng thuốc xong giả như có việc gì, công công ngài cho dù có mười cái đầu cũng không đền được.]

Hai chữ ‘tùy tiện’ này của ngự y quả thật cực kỳ chối tai, Tiểu Xuân cau mày, liền nói [Lão nhân gia, người trị bệnh cho hòang thượng bao lâu rồi?]

[Không dài không ngắn, hai năm sáu tháng.]

Viện phán tả hữu vội tiếp lời [Trịnh Tiên đã ở ngự dược phòng hơn mười năm rồi, kinh qua hai triều, y thuật tinh diệu không ai không biết.]

[Y thuật tinh diệu?] Tiểu Xuân cười phì một tiếng [Nếu như đã kinh qua hai triều, vậy bệnh tình của lão hoàng đế tiền triều cũng là qua tay ngươi đi, nghe nói lão hoàng đế toàn thân lở loét bệnh liệt giường triền miên, dám hỏi lão nhân gia, cái y thuật tinh diệu của người thế sao không trị nổi cho hoàng đế đó?]

Tiểu Xuân chỉ một lời này, Trịnh Tiên hết cách bao biện.

Tiểu Xuân tiếp theo lại hỏi [Như vậy được rồi, ta lại hỏi thêm chuyện khác. Hai năm trước trong thành này bảy phần vệ quân vô cớ sa vào hôn mê, hôn mê đến hơn nửa năm, ngươi mang tiếng là kinh nghiệm đầy mình, hẳn là cũng có phụ trách đến đi, vậy thì mấy người kia ngươi chữa hết được rồi sao?]

Trịnh Tiên vẫn không đáp, bất quá bị gây hấn mấy lần, tâm tình không hề dễ chịu giận đến mức đã bắt đầu run lên khe khẽ.

Tiểu Xuân tiếp đó lại nói [Phải, những thứ này có độc tính, thế nhưng chỉ một chút độc vừa đủ, mà những thứ hoạt huyết thông mạch tầm thường cũng đâu có bằng; phải, ta dùng phân lượng so với bình thường là nặng, nhưng người bệnh nếu đã nặng lại cấp, quan trọng nhất vẫn là tiết khí dãn ứ, lập tức chặn bệnh. Huống chi ngoài những thứ ngươi vừa nói, còn lại bổ khí bổ huyết cũng thêm vào tương đối nhiều, này một bên bớt ra một bên thêm vào, một bên mất đi một bên sinh ra, có thể nói là phối hợp hoàn hảo không kẽ hở còn có gì để soi mói, thì có cái gì để gọi là không kham nổi?]

[Càng huống chi đây mới chỉ là đạo dược thứ nhất, ta tiếp theo còn dùng hổ phách, nhân sâm, xạ hương, đông trùng hạ thảo, tam thất, ngưu hoàng; lấy những thứ đó điều chế dùng cho hoàng thượng bồi bổ ngày thường. Lại nói về toa thuốc này, đơn giản chỉ có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, ngươi đã không hiểu cái gì là y bệnh, thì đừng có nói ra, khỏi phải lộ cái kém cỏi của mình!] Tiểu Xuân nói một mạch đâu ra đấy không để người khác bắt bẻ. Chỉ là, bộ dáng có hơi kiêu ngạo ‘một chút’, ngữ khí cũng có hơi khoa trương thêm ‘một chút’, hoàn toàn không thèm nể mặt lão ngự y kinh nghiệm mười mấy năm đang đứng trước mắt, nói xong còn hừ hừ hai tiếng. (=))

Trịnh Tiên ở trong cung lâu như vậy, còn chưa từng thấy qua thằng ôn thái giám nào vừa mới nhập cung được một ngày đã có thể làm dáng vô lễ kiêu ngạo khoa trương tới mức này, giận tới mức thổi phù phù vào râu mép hai mắt trừng to, suýt tý xắn tay xông lên, viện phán tả hữu thấy thế vội vàng giữ ông ta lại, không để cho ngự y già hành sự.

[Tên nô tài vô lễ nhà ngươi, chỉ bằng một tên thái giám cũng dám tranh cãi với ngự y về cách thức dùng dược, thật quá quắt không biết trời cao đất dày!] Trịnh Tiên rống lên.

[Sao nào, sao nào? Nếu như ta nói có gì không đúng, vậy ngươi cứ việc dẫn ra mà phản đối. Ta đây từ mười tuổi tay đã dính thuốc tới hôm nay, gần như mỗi ngày đều ngủ vùi trong thuốc, ôm lấy dược tài mà lớn, nói về phương pháp dùng dược làm sao có thể thua tử lão đầu nhà ngươi…]

Tiểu Xuân chính là ghét nhất có người hoài nghi tay nghề thi dược của mình, hắn thế nhưng là đệ tử chân truyền của sư phụ, ngay cả ma đầu đại sư huynh xưng là Độc thủ trích tiên đều đã thua trên tay hắn, thì thế gian căn bản không người địch lại, nếu nói hắn không biết dùng dược, vậy trên đời này chính là không ai biết thế nào là dùng dược!

[Xú tiểu tử… thái giám chết toi…] Trịnh Tiên tính tình xưa nay nóng nảy lại muốn lao đầu tới trước.

[Tử lão đầu, mắc mớ gì chửi, có gan tới đây so y thuật, ta thèm sợ ngươi hả!] Tiểu Xuân cũng ưỡng ngực hùng hổ định xông tới ăn thua, viện sử cũng sợ hãi vội giữ hắn lại, không thể đế hắn thật sự xông vào chơi tới với Trịnh Tiên.

[Ngươi đừng có quên người mà ngươi điều trị lúc này là đương kim thánh thượng, long thể của thánh thượng cho cái loại như ngươi làm càn hả?] Trịnh Tiên phẫn nộ.

[Ta là cứ như vậy đấy, không giống lão già nào đó cái đầu đặc quánh, đã sợ chết lại bảo thủ thành thói, chỉ dám dùng mấy thứ thuốc an toàn đến mức không thể an toàn hơn. Tâm thống của hoàng thượng nếu cứ như vậy mà khỏi được, ai chả làm được ngự y!]

[Mày là đồ hoạn quan…] Trịnh Tiên trừng to mắt, phẫn nộ tới mức con ngươi cũng muốn bắn ra ngoài.

[Lão mới hoạn quan…] Tiểu Xuân rống lại.

[Mày…] Trịnh Tiên lại hét tới, nhưng ngay lúc đó trước mặt lóe lên một vệt sáng trắng, bên tai truyền đến âm thanh vỡ bung, tầm mắt đột nhiên mờ mịt thành một mảng, thiên toàn địa chuyển, toàn thân vô lực ngã xuống.

Mấy người đang đứng vây quanh trong ngự dược phòng đều ngẩn ra, chẳng ai ngờ đến Trịnh Tiên lại đột ngột ngất đi thế này, tất cả mọi người bao gồm cả mấy ngự y còn trong đó, đều luống cuống chân tay.

Tiểu Xuân thấy thế cũng giật nảy người, không để chậm trễ quyết định đẩy dạt các viện sử, lao đến bắt lấy tay Trịnh Tiên xem mạch.

Tiểu Xuân vẻ mặt nghiêm trang lẩm bẩm nói [Huyết khí dâng mạnh, sắc mặt tái nhợt, mạch tượng ứ tắc, làm nghẽn mạch.] Hắn ngẩng đầu, lập tức hô [Mau lấy châm tới!]

Mấy ngự y bên cạnh bị Tiểu Xuân hét to như vậy, suýt nữa nhảy nhào, trong số đó một người hoảng hốt cầm kim châm đưa lên, tay chân run bắn.

Tiểu Xuân động tác nhanh nhẹn khơi thông mười ngón tay, bưng lại đầu ngón chân của Trịnh Tiên, đồng thời châm lên huyệt dũng tuyền ở lòng bàn chân, tiếp đó loại bỏ máu ứ đen bầm, đem toàn bộ ngón tay ngón chân chà xát cho ấm, lại dùng đôi tay mới nãy sờ chân người ta chưa thèm rửa bấm mạnh vào nhân trung của Trịnh Tiên, Trịnh Tiên mới từ từ tỉnh lại.

[Làm… làm sao…] Trịnh Tiên yếu ớt hỏi.

[Tốt rồi, tỉnh rồi!] Tiểu Xuân cười, đứng dậy đi xem thuốc [Chuyện của ngự y thì giao cho ngự y xử lý, tiểu thái giám ta đây trước tiên cứ lo cho cái đầu mình đã, đỡ khỏi bất cẩn mà làm rớt đây!]

Đám người vây quanh Trịnh Tiên ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng mới có người cúi đầu nói với lão Trịnh [Trịnh đại nhân ngài vừa nãy kích động quá độ nên đột ngột hôn mê, Tiểu Xuân công công không trễ một giây quyết định giúp ngài thông huyết hành khí.]

Trịnh Tiên chỉ ngây người nhìn tiểu thái giám đứng đó không xa kêu dược đồng lui đi, một mình cầm quạt hương bồ phe phẩy ngâm nga, trong lòng hỗn loạn, nhưng cũng biết vừa rồi trong thời khắc nguy cấp nếu không phải tiểu thám giám này không ngại xích mích ra tay cứu hắn, hẳn đã vì khí trệ huyết ứ, đàm đọng lại không bình thường khiến cho tứ chi tê liệt, thậm chí tới nay vẫn bất tỉnh không chừng. (là nó chọc ông chết đó:”D)

Ngồi xổm trên đất phất quạt, Tiểu Xuân vô tư một mình rên rỉ tiểu khúc, nấu cho xong nồi thuốc.

[Khẩn đả cổ lai yếu la, đình la trụ cổ thính xướng ca, chư bàn nhàn ngôn dã xướng ca, thính ngã xướng quá thập bát mô. Thân thủ mạc tỷ diện biên ti, ô vân phi liễu bán thiên biên, ……]

Hắn trước nay vẫn như vậy, thích cái gì thì làm cái nấy, chẳng bao giờ quan tâm người khác nhìn vào thấy thế nào.

Tình cảnh như vậy một buổi chiều, câu chuyện tiểu thái giám tân sủng của hoàng thượng tên là Tiểu Xuân Tử được truyền ra, hơn nữa người ta còn nói Tiểu Xuân Tử này y thuật tuyệt thế, cả ngự y Trịnh Tiên cũng bại dưới tay anh.

Tiểu Xuân cũng chẳng có hứng thú quan tâm tới mấy lời đồn vớ vẩn, mang thuốc quay về tẩm cung tống cho cha hắn uống, lại nấu cháo thuốc cho cha hắn tẩm bổ, sau tự tiện trong tẩm cung dựng lên bếp lò rồi đốt than.

La Khỉ dùng xong thuốc đã mệt mỏi đòi đi ngủ, âm thanh khò khè vang lên chấn động, Tiểu Xuân quay đầu đắp cái chăn cho cha hắn, lại trở lại lấy những dược tài vừa hốt được tỉ mỉ phân loại, bắt tay vào nghiên cứu công thức xuân dược mới.

Thực tình thì hắn rất có hứng thú với mấy thứ xuân dược. (Thực tình thì ai cũng có hứng thú với cái đó cả:”D)

Khi xưa từ Thần tiên cốc vào đời gặp Vân Khuynh, đã bị Nguyệt bán loan vừa độc vừa liệt hấp dẫn, sau đó cùng lúc lưu tâm, lại gặp dâm đãng tiêu hồn tán của Phi thiên biên bức kia, kinh thiên địa khốc quỷ thần, khiến cho cả đám anh hùng hảo hán thiếu chút nữa danh tiết tang vong, từ đó về sau, hắn cứ luôn nghĩ đến việc phải đem thứ thuốc như vậy làm sao dùng được vào việc chính đáng.

Cái gọi là nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, hắn nếu như đã được thể nghiệm tác dụng của xuân dược qua từng ấy lần, thân lại là y giả, làm sao có chuyện làm ngơ không đem thân lập lại trật tự, phát huy tác dụng cực hạn, tạo phúc cho thế gian?

Tiểu Xuân viết xong phương thuốc, ngó tới ngó lui, mặt mày hí hửng đắc ý dạt dào mới bắt đầu chiếu theo tờ đơn vừa viết, lấy mạn đà la hoa làm vị chính phối hợp thêm mấy thứ thuốc trợ hứng, thong thả phân thành từng phần ném lần lượt vào nồi.

Hắn vừa sắc thuốc vừa nghĩ tới hai kẻ Hàn Hàn Mục Tương.

Ngày đó nếu không phải bởi vì bản thân quá hấp tấp không chịu nhìn kỹ, đã ra tay làm hỏng chuyện tốt, thì Hàn Hàn sớm đã mượn tay Phi thiên biên bức lấy cớ trúng dâm đãng tiêu hồn tán mà ăn sạch Mục Tương.

Trước đây qua miệng ngũ sư huynh lục sư huynh cũng không thăm dò được tin tức về hai người này, cho rằng Mục Tương có lẽ vẫn là đầu gỗ, mà Hàn Hàn cũng không khác gì lúc trước bát phong bất động (***), từ đáy lòng ngược lại sóng vỗ lòng ai đi!

Thêm nữa tại Tả ý sơn trang trên Lạm Thương sơn, Hàn Hàn vì hắn mà liều mạng xuống núi đưa thuốc cho Vân Khuynh, chỉ tiếc bất cẩn trúng độc suýt nữa mạng toi; Mục Tương lại càng vì cứu hắn, mà âm thầm xoay sở với Tư Đồ Vô Nhai, rốt cuộc tưởng chừng như rơi vào tình cảnh trở mặt thành thù.

Nói cho cùng vẫn là mình mắc nợ hai tên kia, không đáp lễ một chút làm sao coi?

Tiểu Xuân vừa nghêu ngao hát tiểu khúc vừa khuấy khuấy thuốc trong nồi, quyết định chờ cho thuốc này xong xuôi, sẽ lập tức tặng cho Hàn Hàn thử nghiệm, miễn cho hai người bọn họ dây dưa tới lúc lão thiên chầu trời cũng không bước được thêm nửa bước!

[Oan gia a oan gia, tâm lí đầu điếm kí ám địa lí tương tư, chủy lí đầu bất thuyết nhãn để hạ loạn phiêu. Tử tương a tử tương, lộng đắc ngã tâm nhân phanh phanh khiêu, tâm can tràng tử giảo…]

La Khỉ bị tiếng hát của Tiểu Xuân đánh thức, mơ hồ nghe lọt vài câu, thở dài một tiếng lại trở mình ngủ tiếp.

Mấy bài ca này khẳng định là Tiểu Xuân học được từ hồi còn ở Yên ba lâu đi, trước kia hắn cũng từng nghe qua Tiểu Ngưng hát mấy câu này. Mà Tiểu Ngưng hát lên nghe có bao nhiêu đứng đắn đoan trang, sao cái miệng thằng nhóc này… ai…

~~

Ban đêm tuyết rơi nhiều, tuyết đọng thật dày, khiến người nửa bước cũng khó đi.

Vân Khuynh khoác lên người một chiếc áo khoác lông cáo màu bạc, thúc ngựa chạy thẳng vào cung, cái danh Nhiếp chính vương còn hơn mặt trời chính ngọ, khiến cho thị vệ trong hoàng cung nhìn thấy lệnh bài ở thắt lưng hắn chỉ dám cúi đầu nghênh đón, không ai dám ngăn lại tra hỏi hay cản trở hắn tiến vào tẩm cung.

Từ đêm qua tới hôm nay, Vân Khuynh giống như đã xới tung cả kinh thành này lên, vẫn không tìm ta tăm hơi tên họ Triệu đó.

Đêm nay mới có thám tử mật báo, bên cạnh hoàng đế xuất hiện một tiểu thái giám lai lịch bất minh, trong lòng Vân Khuynh lập tức có cảm giác, chính là người này không sai.

Tiếp đó còn nghe thái giám kia tên là Tiểu Xuân Tử, Vân Khuynh đã mười phần chắc chắn. Ngay sau đó hắn khởi hành nhập cung, chỉ sợ một giây chậm trễ, Tiểu Xuân không biết lại còn muốn chạy đến nơi đâu, để hắn có muốn nhìn cũng không thấy được!

Bất chấp vượt qua gió tuyết đầy trời, Vân Khuynh đá văng đại môn của tẩm cung, vội vã chạy vào, thần sắc vô cùng hối hả hiện rõ nét lên trên gương mặt không dễ gì để lộ cảm xúc này. Thế nhưng tới khi nhìn thấy chễm chệ trên long sàng hai cái dáng người vô tư, chân tay chồng chéo lên nhau mà nằm ngủ, cơn thịnh nộ chỉ trong nửa khắc bùng lên vượt mặt.

Vân Khuynh không còn hơi đâu mà tự khống chế, bắt lấy cổ Tiểu Xuân dùng sức mà lắc tới bến, giận dữ không kềm chế rống lên [Triệu Tiểu Xuân, ngươi tỉnh dậy cho ta!]

Tiểu Xuân đang ngủ say, đột nhiên cổ bị người bóp chặt thở không được, khốn đốn mở mắt, lại kinh ngạc nhìn thấy tiểu mỹ nhân của hắn trong mắt lửa giận hừng hực cháy, trừng trừng nhìn thẳng vào hắn.

[Vân… Vân Khuynh… đây là làm sao?] Tiểu Xuân ho một tiếng.

La Khỉ nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, nhìn thấy bộ dạng Vân Khuynh một cột lửa bốc cao, sợ hãi vội vàng can ngăn [Đoan vương Đoan vương, có chuyện từ từ nói, đừng bóp quá mạnh, cẩn thận Tiểu Xuân nhà ta a!]

[Ngươi lập tức cút ra cho ta!] Vân Khuynh tức giận lây cả La Khỉ [Cái gì Tiểu Xuân nhà ngươi, hắn là của ta, không phải của ngươi!]

[Tiểu Xuân tắt thở bây giờ, kính ngài thả tay một chút đi a!] La Khỉ cực kỳ căng thẳng.

[Cút, bằng không ta lập tức giết hắn!] Vân Khuynh nén giận cùng cực rốt cuộc gào lên.

[Vậy ta đi ngay đây, ngươi nghìn vạn đừng đả thương hắn!] La Khỉ biết rõ Đoan vương này lãnh huyết vô tình, tới nay chưa từng dễ chiều, hắn chỉ dám trước cứ lui ra ngoài đã, tránh cho người này thật sự thương tổn Tiểu Xuân.

La Khỉ đi rồi, Vân Khuynh lại đem tầm mắt quay trở lại trên người Tiểu Xuân, chỉ thấy Tiểu Xuân thế nhưng vẫn cứ ngây ra nhìn lại hắn, liền nhấc cả người lên, lại quăng thẳng xuống giường.

Tiểu Xuân nghiến răng rên lên một tiếng.

[Trốn đi, ta cho ngươi trốn, ngươi tưởng có thể trốn cả đời này sao? Bây giờ còn không phải bị ta tìm thấy rồi?] Vân Khuynh nói [Ngươi rõ ràng là vẫn còn sống, vì cái gì lừa ta là đã chết? Vì cái gì không trở lại? Vì cái gì đối ta hạ dược? Vì cái gì đẩy ta vào tay tên hỗn trướng đó? Nói, ngươi mau nói!]

Tiểu Xuân lại khục một tiếng. Cảm thấy có chút oan ức, thế nào mà thành toàn cho người ta cũng là sai?

Vừa nghĩ đến chuyện chính mắt mình chứng kiến người ta nhân tình ly rồi hợp, ngọn lửa trong lòng hắn nhất thời cũng bộc phát [Dù sao các ngươi cũng đều xem như ta đã chết, hai bên thân thân mật mật còn đem hoa tặng nhau, ngươi yêu mến hắn thì thành thật mà nhận đi, đã vô lý còn tìm tới cửa đòi công đạo thì ra cái dạng gì?]

[Ai đi yêu mến tên hỗn trướng kia?] Vân Khuynh rống lên.

[Ta đứng trước Đoan vương phủ rõ ràng nhìn thấy ngươi ra đón hắn vào, hắn tặng người hoa đào, sau đó ngươi còn cười với hắn hết mực nhu tình! Ngươi dám nói ngươi không có? Ngươi dám nói ngươi không để ý hắn! Ta cho dù có là người đã chết, ở dưới cửu tuyền biết chuyện tâm cũng sẽ đau, không nói đến lại còn tận mắt thấy các ngươi thành đôi thành cặp, mắc ói!] Vừa nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, Tiểu Xuân lại mất cả bình tĩnh rống lại.

[Tên hỗn trướng nhà ngươi…] Vân Khuynh rống lên lại càng to hơn [Ta với hắn cái gì cũng không có! Ta là nhìn hoa đào kia thành ngươi a, Lan Khánh có tính là cái gì, ta đối với hắn chỉ có mửa, không có chuyện cười với hắn!]

[Di?] Tiểu Xuân nghe vậy, cả người ngây ngẩn.

Vân Khuynh hung hăng tát vào mặt Tiểu Xuân một cái, năm ngón tay hằn đỏ lên mặt.

Tiểu Xuân vẫn ngơ ngác không phản ứng, chỉ nhìn hắn, Vân Khuynh cảm thấy tức giận phi thường, lại trở tay tát cho thêm phát nữa, cho hai bên má nó cùng đỏ đều.

[Ta giết ngươi, ngươi thật sư còn hỗn trướng hơn tên hỗn trướng kia…] Vân Khuynh đỏ hai mắt, bóp chặt cổ họng Tiểu Xuân. Hắn hai năm nay đã sống như thế nào, Triệu Tiểu Xuân này tuyệt đối không hiểu được, bản thân nhớ hắn nhớ đến mức không còn biết phải làm sao, hoàn toàn không hiểu chính mình còn sống để làm cái gì, vẫn luôn khao khát hắn quay về, thế nhưng đều chỉ là hư vô.

Cuối cùng Tiểu Xuân chung quy cũng chịu trở lại, thế nhưng lại vứt bỏ hắn, bỏ trốn vào trong hoàng cung, cam nguyện giả làm thái giám để trốn tránh, không chịu cho hắn thấy mặt.

[Vân Khuynh… Vân Khuynh… khục… hết hơi rồi…] Tiểu Xuân cho tới khi không thở nổi, mới nghĩ đến chuyện giãy ra.

Tiểu Xuân trên giường cố sức vừa trở mình vừa giãy, cái mũ thái giám trên đầu rơi xuống lăn qua một bên, mái tóc hỗn loạn bị quấn lên tùy tiện cũng rũ xuống trên giường.

Một mớ tóc trắng lẫn lộn trong mái tóc đen, cảnh tượng khiến người ta nhìn thấy phải chấn động, Vân Khuynh kinh hãi buông tay.

Vân Khuynh nắm lấy mớ tóc trắng kia, không dám tin tưởng [… Tóc của ngươi…]

Tiểu Xuân sau khi ho lên mấy tiếng dữ dội, mới thở hổn hển nói [Dược nhân là như vậy… thụ thương không trấn áp được dược lực trong người… khục… dược vật cắn trả… tóc sẽ thành màu trắng…]

[Ngươi bị cái gì thương?] Vân Khuynh nắm lấy từng sợi tóc, căm phẫn hỏi lại.

[Ngươi còn quan tâm ta sao? Đồ hỗn trướng như ta mà chết đi, không phải ngươi còn vui hơn?] Tiểu Xuân nhếch miệng, cố nặn ra một nụ cười.

Vân Khuynh vẻ mặt băng lãnh nhìn cái tên trước mặt vẫn chẳng hề thay đổi, chết đến nơi còn tếu táo không chừa. Hắn nhấc tay lại giáng xuống cái tát nữa, bởi vì giận đến cực điểm nên lực đạo cũng không dè dặt, Tiểu Xuân lại ho khục một tiếng, phun ra chút ít máu tươi.

Vân Khuynh đột ngột tái xanh mặt mũi.

[Sao lại thành như vậy!] Hắn hoảng sợ hỏi. Một chút lực đạo này đối với Tiểu Xuân lẽ ra không thể thấm vào đâu (mặt anh không dày thế đâu cô ạ!), nội lực Tiểu Xuân thâm hậu, cái này tuyệt đối không thể đả thương hắn a!

Tiểu Xuân xua xua tay, ý bảo không có gì đáng ngại. Nhưng vừa nhìn thấy Vân Khuynh định ghé tới sát mình, lập tức lùi về sau một chút.

Cử động tỏ ý phản đối trong im lặng này, khiến mặt mũi Vân Khuynh càng thêm thảm.

[Sở dĩ ta không có quay về tìm ngươi, bởi vì ta vừa mới tỉnh lại.] Tiểu Xuân lau vết máu bên khóe môi, chậm rãi nói [Suốt thời gian hai năm rưỡi, ta đều quanh quẩn trước Quỷ môn quan, sư phụ sư huynh tìm hết tất cả y thư, mới phát hiện dược nhân vào lúc gần chết sẽ lâm vào trạng thái giả chết, mạch đập hơi thở sẽ mất đi trong một khoảng thời gian. Nếu như vận khí tốt, cầm cự được qua, thì từ từ chờ cho thương thế qua đi sẽ từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại; nếu như vận khí tệ hại không cầm cự được, hoặc giả bị xem như người chết mà đem chôn, thì đúng là có cỗ ăn.]

Vân Khuynh nghe vậy kinh hồn bạt vía, mới định mở miệng nói gì đó, Tiểu Xuân lại nói tiếp.

[Ta vừa tỉnh dậy, lập tức đã muốn ra ngoài tìm ngươi, thế nhưng các sư huynh lại sợ ta gặp chuyện, lần lữa không cho đi. Nghỉ ngơi được hơn tháng, thương thế tốt hơn chút, cũng cố chơi tay đôi với các sư huynh mấy trận, khó khăn lắm mới trốn ra được, ta cũng nghìn vạn trông mong gặp được ngươi, thế nhưng gặp ngươi rồi, ngươi lại cùng với đại sư huynh thân thiết như vậy…]

Tiểu Xuân dừng một chút, lại nói [Ta đương nhiên biết tính ngươi, người mà ngươi không thích, làm sao có khả năng cười với hắn. Ta cũng không nỡ rời bỏ ngươi a, nhưng mà trong lòng ngươi ta lại là người đã khuất, còn có thể thế nào? Huống chi ngươi nếu theo sư huynh rồi, sư huynh cũng giống như ta đối tốt với ngươi, hắn không tổn thương ngươi cũng không hại ngươi, xem ngươi như châu như bảo, ta mừng còn không kịp, thì làm thế nào lại đi phá rối hai ngươi?]

Tiểu Xuân nói ra từng câu từng lời đều chân thành tha thiết, quầng mắt ửng đỏ, mà nước mắt quanh quẩn ở đó không thôi [Nếu ngươi có thể sống tốt như vậy, vậy ta từ nay về sau lại một thân một mình, cũng không phải không đáng. Kỳ thực trong lòng ta cũng là trăm nghìn lần không cam nguyện, nhưng ai bảo ta chết lâu như vậy, còn có cách nào a…]

[Triệu Tiểu Xuân!] Vân Khuynh hét lên, lại định đánh tới.

Tiểu Xuân ngẩng lên, đôi mắt ngập nước, Vân Khuynh thấy vậy, lồng ngực thắt lại, thế nào cũng không thể hạ thủ được.

Tiểu Xuân khổ sở nói [Ta biết ta trách nhầm ngươi, cũng biết ta là đồ hỗn trướng. Nhưng ta làm sao biết được ngươi xem hoa đào thành ta, trong mắt ngươi ta giống hoa đào. Ngươi thật sự không thể tha thứ cho ta?]

Vân Khuynh vẫn là tức giận, cơn tức thì khó tiêu, thế nhưng lại đau đớn vạn phần, lồng ngực nhói đau không biết nên thế nào, quả thực chỉ muốn nổ tung cho xong.

[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân thấp giọng nói [Ta không nỡ quên ngươi… không nỡ a… sư huynh họ nói ngươi ở trước mặt ta tự tẫn, định trả lại tâm khiếu huyết cho ta, ta nghe vậy cảm thấy rất khổ tâm, rất khổ tâm. Thế nhưng sau đó lại thấy ngươi cùng đại sư huynh… ta nghĩ rằng ngươi đã quên ta, không cần ta nữa.]

Tiểu Xuân nghẹn ngào nói tiếp [Ta ở torng kinh thành loanh quanh đến mấy vòng, cành hoa đào kia bị đánh nát bét, nhưng là vẫn không dám quay về bên cạnh ngươi. Ta sợ nếu phải nghe ngươi chính miệng nói ra ngươi đã yêu mến người khác, ta nhất định sẽ đi tìm bức tường đập đầu chết quách cho rồi…]

[Ngươi đúng là tên ngốc!] Bộ dạng Tiểu Xuân hơi cúi đầu, hai vai run lên khe khẽ, tâm của Vân Khuynh càng thêm đau thống. Kỳ thật hắn có thể quay về đã quá tốt rồi, những chuyện khác còn muốn tính làm gì đâu!

Tiểu Xuân đột nhiên ôm lấy Vân Khuynh, vùi đầu vào trong ngực Vân Khuynh, ngập ngừng nói [Vân Khuynh… ta rất nhớ ngươi… thật tình rất nhớ ngươi… ngươi đừng giận… cho ta ôm ngươi một chút có được không…]

[Đã ôm rồi còn hỏi?] Vân Khuynh hết muốn nói.

[Vân Khuynh.] Tiểu Xuân lại thấp giọng.

[Lại gì nữa?]

[Còn giận không?]

[…] phi thường giận. Vân Khuynh trừng mắt nhìn cái đầu trong ngực mình, bực bội thầm nghĩ.

Bất quá lại nhìn thấy mớ tóc bạc kia của Tiểu Xuân, cảm giác thương xót đột ngột trào dâng, nhịn không được đưa tay vỗ về, nghĩ đến hai năm nay người này còn loanh quanh trên bờ sống chết, không thể trở lại. Lại nghĩ nếu như lúc đó có xảy ra bất trắc, tới nay hẳn sẽ không còn được thấy người này, trong lòng, lại thấy âm ỉ nhói đau.

Qua một hồi lâu sau, hai bên thịt da ôm ấp, nhiễm lên độ ấm trên người đối phương, Tiểu Xuân lại lần nữa mở miệng hỏi [Còn giận không?]

[……] còn chút.

Vân Khuynh dùng ngón tay cuốn lấy sợi tóc của Tiểu Xuân, lực đạo cũng không nhẹ lúc kéo lúc vuốt, một tay thì ôm hắn thật chặt trong lòng, giống như đang muốn xác định người trong tay là sự thật chứ không phải chỉ là giấc mộng phù du, cho nên không muốn rời tay.

Một hồi lâu sau, Tiểu Xuân lại hỏi [Còn giận không?]

[……] Vân Khuynh trầm ngâm một lúc, nói [Không giận nữa.]

[Thật sự?] Tiểu Xuân ngẩng mạnh đầu lên, hớn hở nhìn Vân Khuynh.

Vân Khuynh thấy trên mắt hắn nước mắt đọng lại vì cố nén không rơi xuống, đưa tay lên lau, thấm khô nước mắt kia.

Vân Khuynh hỏi [Ngươi đây là đang ghen sao?]

[Hở?] Tiểu Xuân ngơ ngác.

[Nếu như ta thật sự cùng với hỗ trướng kia thì thế nào, ngươi cảm thấy đau lòng?] Vân Khuynh chỉ mới nghĩ đến chuyện đó đã cau mày méo mặt, ruột gan lồng lộn sắp nôn mửa.

[Đương nhiên, vừa rồi chẳng phải đã đau đớn khổ sở không chịu nổi sao.] Tiểu Xuân cắn răng gật đầu.

[…] Vân Khuynh trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói [Vậy, ta bỏ qua cho ngươi.]

[Thật sự?] Tiểu Xuân mừng như điên, không nghĩ tới Vân Khuynh mỹ nhân của hắn lại tốt như vậy.

[Ngươi ghen, ta vui.] Vân Khuynh nói. Tiểu Xuân ghen, tức là người Tiểu Xuân coi trọng nhất chính là hắn. Lan Khánh kia căn bản chỉ là yếu tố nhỏ nhoi không đáng kể, Tiểu Xuân nghĩ đến hắn là được, cái khác thì mặc kệ.

[Hảo Vân Khuynh của ta, đã biết ngươi là tốt nhất mà!] Tiểu Xuân lại lao vào lòng Vân Khuynh, cứ thế dụi dụi, ôm hôn thắm thiết, đầu gối trong lúc vô ý lại chạm đúng chỗ không nên chạm.

Tiểu Xuân ngẩn người, chỉ thấy Vân Khuynh hơi cau mày, cái chỗ ấy bị đầu gối chạm vào tự nhiên cũng nhanh chóng cứng dần lên. =))

[È… này…] phản ứng thật dữ dội! (_ __||). Tiểu Xuân thầm nghĩ, trong khoảng thời gian này Vân Khuynh có lẽ là chưa từng phát tiết đi, bằng không làm sao mới chỉ chạm nhẹ vào chỗ đó một chút thôi, lập tức đã có phản ứng.

Quyết không chậm trễ, Vân Khuynh bắt lấy hàm dưới nhọn đi rõ rệt của Tiểu Xuân, hai bên đã dán vào nhau.

Tiểu Xuân có hơi khựng lại một chút, tới khi đầu lưỡi Vân Khuynh đẩy vào răng mình, hắn mới hé miệng ra cho Vân Khuynh tiến vào.

[Ngươi gầy đi rất nhiều.] Vân Khuynh đẩy Tiểu Xuân xuống giường, cởi thắt lưng, nhìn xuống da thịt tái nhợt vốn mang màu mật, sau đó từ cổ hôn xuống, cắn vào gờ xương nhô hẳn lên.

[Bởi vì lúc ngủ ta không ăn gì…] Tiểu Xuân luồn mười ngón tay vào trong mái tóc Vân Khuynh, ngửa đầu thở ra một hơi.

Đương lúc hôn lên vết đao mờ nhạt gần như nhìn không ra trên ngực Tiểu Xuân, Vân Khuynh hơi run lên, trong lòng tràn ngập hối hận, hận một đao kia khiến hắn cùng Tiểu Xuân xa nhau lâu như vậy, hận chính mình vô năng vô lực, cứu không được Tiểu Xuân.

Trong tẩm cung truyền đến tiếng vung nồi ‘lạch cạch lạch cạch’, Tiểu Xuân từ trong ý loạn tình mê hồi tỉnh lại, giật mình phát hiện món thuốc mà mình nấu từ tối qua tới giờ vẫn đang sôi, lại còn nghe ra mùi khét.

Tiểu Xuân cả kinh, cái này hết sức tệ hại rồi, vội vàng hô lên [Vân Khuynh, thuốc của ta sôi rồi!]

[Cứ để nó cút luôn đi!] Vân Khuynh chìm đắm trong thân thể dẻo dai của Tiểu Xuân, chuyện kia cóc cần quan tâm. ( ‘sôi’ với ‘cút’ đồng âm ^^)

Tiểu xuân đẩy mấy lần không đẩy được Vân Khuynh ra, chỉ lo cho thuốc, lập tức cũng chẳng quản Vân Khuynh mần tới đâu, ngón tay đặt vào đâu, chỗ nào đó dục vọng bùng phát đang cùng lúc muốn tiến vào đâu.

Hắn luống cuống chân tay đạp liền mấy cước để tránh khỏi Vân Khuynh, sau lập tức lăn xuống giường chạy về phía hai cái nồi trên bếp lôi hết xuống, rồi mở vung đổ thuốc bên trong nồi ra, cẩn thận ngửi xem có cháy hay không.

[Thứ gì lại quan trọng như vậy?] Giọng nói Vân Khuynh nghe âm trầm, từ phía sau chầm chậm tiến đến.

Tiểu Xuân vội vàng quay lại, nhìn thấy vẻ mặt Vân Khuynh khủng bố cực kỳ, liền hiểu ngay điềm không lành mau tới, lập tức giải thích [Xuân dược này ta nghĩ đến lâu rồi, khó khăn lắm mới chế ra được đấy.]

[Xuân dược?] Hai mắt Vân Khuynh nheo lại. Làm cái gì không làm, lại đi làm xuân dược!

[Đúng vậy, xuân dược, là xuân dược mới nhất!] Tiểu Xuân bưng cái bát bên trái lên nói [Vị này là ‘tiểu tâm can’] lại chỉ cái bát bên phải [Vị này là ‘đập thình thịch’] sau đó cười nói [Hai vị này hợp lại gọi là ‘tâm nhi đập thình thịch’]

Vừa nói tới dược phương của mình, Tiểu Xuân lại bắt đầu đắc ý múa may, nói [Dược này thật sự là tuyệt vời tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, cứ lấy ví dụ thế này: chỉ cần ta uống vào ‘tiểu tâm can’, sau lại để đại sư huynh uống ‘đập thình thịch’, trong vòng một tháng đại sư huynh chỉ cần nhìn thấy ta, ngửi thấy dược khí do ‘tiểu tâm can’ phát tán ra, nhất định tâm can đập loạn thình thịch, ý loạn tình mê, không thể tự chủ, thú tính đại phát. Nếu như không nhìn thấy ta, lại càng thêm ngày đêm mong nhớ, ảo tưởng tới mất hồn, vô pháp kiềm chế.]

[……] Vân Khuynh im lặng.

[Thuốc này phải nói lợi hại ghê gớm, dược tính kết hợp nội ngoại khiên tâm động thần, giống như thiếu niên nghĩ bậy tự nhiên mà thành không lộ dấu vết, quan trọng nhất càng uống càng có lợi, tẩm bổ nhan sắc còn kiêm thân thể khỏe mạnh…]

Trước mắt Tiểu Xuân thao thao bất tuyệt, trong lòng Vân Khuynh hai ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, một ngòn lửa cháy trong đầu, một ngọn lửa cháy bên dưới, mà người kia hoàn toàn không màng đến hắn, chỉ biết ba hoa về thứ tân dược mới ra lò.

Ngọn lửa trong đầu cháy càng mạnh, giật lấy cái bát bên trái, bóp miệng Tiểu Xuân giữ thật chặt, hung hăng đổ thuốc xuống.

[Vân Khuynh!] Tiểu Xuân sợ hãi vừa kêu vừa giãy, Vân Khuynh thế nhưng cầm thuốc đổ vào sạch sẽ, mới buông tay đập vỡ cái bát.

Tiểu Xuân ho sặc sụa, nước thuốc dính vào người ướt nhơm nhớp thật khiến hắn có chút nhếch nhác.

Vân Khuynh trừng mắt nhìn hắn một cái, lại cầm lấy bát thuốc bên phải uống hết vào bụng, sau đó lần nữa giận dữ ném vỡ tan chiếc bát sứ, khiến cho tứ phía đều là mảnh sứ vụn.

Tiểu Xuân tròn mắt nhìn Vân Khuynh, hỏi [Lại làm sao vậy?]

[Lại làm sao? Ngươi còn dám hỏi ta lại làm sao?] Vân Khuynh tiến tới trước một bước áp vào gần Tiểu Xuân, Tiểu Xuân lập tức lùi về sau một bước.

Vân Khuynh nhìn tên kia thân mặc y phục thái giám, lại nghĩ cái đồ hỗn trướng này trước nay chỉ khiến hắn chịu khổ sở dày vò, trong lòng nổi cơn, căm phẫn bước tới trước vung long trảo thủ vào vị trí hiểm yếu nhất của bạn chồng.

Tiểu Xuân kêu gào thảm thiết [Đau đau đau… đau a…]

[Mấy thứ thối nát này còn quan trọng hơn ta? Lan Khánh còn quan trọng hơn ta? Ngươi thà rằng làm thuốc cho hỗn trướng kia uống cũng không cam nguyện cùng ta? Ngươi thích làm thái giám chứ gì? Vậy ta hôm nay liền đáp ứng cho ngươi làm một thái giám chân chân chính chính! Ngươi thích rời bỏ ta chứ gì? Vậy ngươi từ này về sau vĩnh viễn cũng không cần trở lại nữa!]

Bàn tay Vân Khuynh một phát kéo lên trên, phẫn nộ hét lên [Chính là, thứ ta không dùng đến, hỗn trướng kia cũng đừng hòng lấy dùng!]

[Đau quá a…] âm thanh của Tiểu Xuân cũng vì thế cao lên léo nhéo, toàn thân run rẩy [Ta lấy ví dụ nhầm rồi… ta nhầm, ta nhầm, thuốc đó là để Hàn Hàn với Mục Tương dùng mà, không quan hệ tới đại sư huynh!]

[Ngươi muốn dùng trên người Hàn Hàn Mục Tương? Một lần hai tên, cái thứ nhà ngươi thật quá tham lam!] Vân Khuynh lại nổi cơn tam bành.

[Không phải, không phải.] Tiểu Xuân vội nói [Là cho Hàn Hàn lấy hạ lên người Mục Tương, một chút cũng không quan hệ tới ta, một chút cũng không có!]

Thấy bộ dạng Tiểu Xuân nước mắt cũng muốn chực trào ra, Vân Khuynh trong bụng vừa giận lại vừa không nỡ, hừ lạnh một tiếng, buông tay xong phất áo bỏ đi, cũng không muốn lại nhìn thấy cái tên quấy rối tâm lý, khiến hắn khó chịu không thôi này.

Tiểu Xuân dựa người vào tường, từ từ ngồi xổm xuống, nức nở lên mấy tiếng ‘ô ô’, ôm lấy bộ phận đã trúng trọng thương, bàn tọa chỉ thiên, lại chậm rãi nằm sấp xuống đất.

[Lấy nhầm ví dụ rồi… Tiểu Xuân ngươi là đồ ngốc… mắc gì nhắc tới đại sư huynh… còn không biết mỹ nhân ghét nhất là đại sư huynh nhà ngươi hay sao… ô ô… đau muốn chết…]

Dừng lại một lúc, Tiểu Xuân cố gắng gượng mình đứng dậy, vặn vẹo bước chân khổ sở đi ra ngoài.

[Tiểu Xuân!] La Khỉ thấy con trai yêu quý bước ra, hối hả chạy đến hỏi thăm [Mới nãy Đoan vương mặt mũi hầm hầm…]

[Biết biết, con trai người chọc hắn nổi khùng rồi…] Tiểu Xuân hít hít một hơi nói [Cha, mượn cho ta một cỗ kiệu đi, con trai người bị thương trầm trọng, không có kiệu khẳng định bò không tới Đoan vương phủ nhận tội…]

Kiệu vào đến Đoan vương phủ, Tiểu Xuân nén đau đề khí, phi như bay lao đến trước tẩm cung của Vân Khuynh.

Dược tính của ‘tâm nhi đập thình thịch’ dường như đã phát tác, từ kẽ hở của cánh cửa đang khép hờ mơ hồ truyền đến một mùi hương phù dung thanh tao tươi mát, Tiểu Xuân mới ngửi một chút, nửa người bên dưới đang thụ thương cũng ráng ngỏng lên rung-rẩy, khiến hắn đau đớn lập tức lại phải ngồi xuống.

[Vân Khuynh, Vân Khuynh… Vân Khuynh tiểu tâm can, Vân Khuynh tiểu mỹ nhân a, có thể hay không cho ta tiến vào…] Tiểu Xuân mới chỉ đưa tay vào kẽ hở, đã nghe một tiếng quát to lồng lộn.

[Ngươi dám!]

[Ta không dám ta không dám!] Tiểu Xuân lập tức rút tay lại, ngoan ngoãn đứng ngoài.

Tiểu Xuân thảm thiết rên rỉ [Vân Khuynh a, đừng giận nữa có được không, ác trảo của ngươi như vậy mà cơn tức còn chưa tan hay sao? Thế nhưng ta đau đứng không nổi nữa kìa… nếu không, nếu không ta lại để ngươi trảo thêm phát nữa được không a? Đừng giận mà, ngươi muốn đánh ta mắng ta, lấy châm đâm ta cũng được, ngươi tức giận tổn hại sức khỏe, mà người đau lòng lại là ta a!]

Trong tẩm cung yên tĩnh một hồi lâu thật lâu, thật lâu thật lâu tiếng nói khe khẽ của Vân Khuynh mới truyền đến.

[Cái thứ nhà ngươi, cũng chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ thôi…]

[Không phải đâu, ta đối vối ngươi đều là xuất phát từ chân tâm chân ý!] Tiểu Xuân lập tức khẳng định.

Lại qua một hồi lâu, giọng nói của Vân Khuynh trầm khàn truyền tới [… rất đau hả?]

[Đau!] Tiểu Xuân cau mày hét to [Nguyên cái đều sưng lên, không tin ngươi tự mình xem thử!]

[……] bên trong lại im lặng một lúc [Vào đây!]

Tiểu Xuân vừa nghe thấy, mắt đã phát sáng rực rỡ.

Hắn mừng như điên đẩy cửa xông vào, sau đó phía kia cánh cửa nổi lên một cỗ kình phong, đại môn liền bị đóng chặt.

[Sao lại sưng thành thế này.] Giọng nói bất mãn của Vân Khuynh truyền ra ngoài cửa.

[Ai dou, để nến xa ra chút, nhỏ dính rồi, dính rồi!] Tiểu Xuân gào lên.

[Thuốc của ngươi đâu?] Vân Khuynh hỏi.

[Ở đây.] Tiểu Xuân đáp lời.

Tiếp theo lại vang lên một trận sột sột xoạt xoạt, tiếng nói của Tiểu Xuân nghe khàn khàn hỏi [Vân Khuynh, chỗ đó không bị thương, sao cũng phải bôi thuốc?]

Vân Khuynh không đáp, chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc khó nhẫn nại cùng với âm thanh mờ ám dễ tưởng tượng nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Tiểu Xuân thấp giọng kêu đau, âm thanh va chạm mới dần chậm lại, mà tiếng kêu đau của hắn cũng bởi vì cử động nhẹ nhàng của đối phương, mà từ từ hóa thành tiếng rên rỉ kiềm chế.

[Như vậy còn đau không?] Vân Khuynh hỏi.

[Không còn… nhưng mà… ân… không được… sâu quá…] Tiểu Xuân than khẽ.

[Ngươi kêu thêm mấy tiếng nữa đi, ta thích nghe tiếng của ngươi.]

[A…] Tiểu Xuân run rẩy kêu rên [… đừng có chọc vào đó mãi… không được nữa… Vân Khuynh… như vậy sẽ xuất ra bây giờ…]

[Ta thích ngươi lúc này gọi tên ta.]

[Vân Khuynh…]

Màn trướng phù dung che mất đêm xuân ấm áp, bên trong tràn đầy kiều diễm, mà sau đó tròn một tháng Tiểu Xuân không xuống được giường, thiếu chút miệng sùi bọt mép, tinh tẫn nhân vong.

Nhưng cũng nhờ phúc thứ tân dược này, Vân Khuynh ôm lấy hắn giữ lấy hắn, một bước không rời, hai người ân ân ái ái, khó phân khó rời, keo sơn gắn bó, tình thâm ý nùng.

Xuân dược, chính là phải dùng như vậy mới đúng!

Lại chính mình thể nghiệm qua một lần. Tiểu Xuân lập tức quyết định, tới khi có thể xuống giường, nhất định phải đi kiếm Hàn Hàn giúp hắn tự dùng và cảm nhận ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.