Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 2-1



Tiểu Xuân trở về khách điếm, đem toàn bộ bọn nhân sĩ vẫn còn đang cứng đơ ngoài kia vứt ra sau đầu.

Hắn đi thẳng vào đại sảnh, vừa hay bắt gặp Vân khuynh đang chậm rãi từ trên gác bước xuống, trong lòng liền rộn rã hân hoan. Tiểu Xuân trộm liếc, mặc dù khuôn mặt Vân Khuynh vẫn lạnh tanh, đem tuyết tháng chạp ra so cũng phải thua kém, thế nhưng hắn luôn biết rằng người này không bao giờ rời mắt khỏi hắn, lúc nào cũng theo sát hắn chặt chẽ. Nếu như bản thân hắn có xảy ra bất trắc ngoài ý muốn, Vân Khuynh tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn.

Nhưng chính suy nghĩ đó lại khiến Tiểu Xuân cồn cào.

Vân Khuynh hẳn là không muốn hắn phải lo lắng, nên khi nãy chỉ đơn giản đứng trên nóc nhà, lặng lẽ xem chừng thế cuộc. Không ai hiểu rõ tính cách người này bằng Tiểu Xuân.Vừa rồi chắc chắn trong lòng Vân Khuynh như lửa đốt, nhưng lại miễn cưỡng kiềm chế không ra tay.

Sự việc lần này coi như tạm ổn, bằng chứng là hắn đã giải quyết xong xuôi. Thế nhưng lần tới nếu như thực sự gặp phải tình huống mà bản thân không thể ứng phó, Vân Khuynh hẳn sẽ chẳng nhẫn nhịn được mà lại động khí mất thôi, như vậy thì hỏng bét.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Tiểu Xuân cảm thấy biện pháp ổn thỏa nhất có lẽ là âm thầm phong bế đi kinh mạch của Vân Khuynh

Hắn liếc mắt về phía Lan Khanh đang mải mê đùa nghịch Tầm hương điểu trên bàn, liền hạ quyết tâm. Trước kia khi đại sư huynh hắn tẩu hỏa nhập ma, chạy khắp nơi phá nhà phá cửa, sau khi hạ “Hóa công tán” làm tiêu tan đi công lực của sư huynh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (1), vững vàng phong bế mới không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

(1) không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất): là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

.



Tiểu hắc điểu trên bàn kêu chiêm chiếp mấy tiếng rồi chợt bay đi. Lan Khánh bật dậy, hai chân liền nhún một cái rồi nhảy phốc lên, sau khi bắt được điểu liền đáp xuống bàn bát tiên (bàn vuông bằng gỗ). Thảm thay cho cái bàn gỗ lê hoa không chịu nổi một phát tấn công cuồng nhiệt của Lan đại giáo chủ. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, tứ phía nổi lên một trận răng rắc, trong nháy mắt chỉ còn lại một đống gỗ vụn.

“…” Tiểu Xuân trầm ngâm một hồi, hạ quyết tâm phong bế nốt cả người này cho thêm phần an toàn.



Khách điếm bình dân nằm ở vùng thôn quê vốn đã chẳng sạch sẽ gì cho cam, lại còn trải qua một trận dịch bệnh lan tràn, khiến bên trong càng bẩn thỉu đến mức không thể chịu nổi.

Tiểu Xuân chọn đại một cái bàn mà an tọa, tay cầm khăn lau hết lượt bụi bặm trên mặt bàn. Sau đó ngồi phịch xuống cái băng ghế phủ đầy bụi như được trải một lớp vải bố.

Người mã phu thân mặc hắc y mang trà cùng lương khô lên rồi lại lui về đằng sau. Lan Khánh cũng ôm tiểu hắc điểu tới ngồi cạnh Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh vẫn còn đứng đó, ngập ngừng như không muốn ngồi xuống, lập tức lấy mông chà qua chà lại lên băng ghế, chà cho đến khi mặt gỗ sáng lên không còn một hạt bụi, mới đứng dậy kéo Vân Khuynh ngồi xuống, còn bản thân thì lại nhích sang một bên ngồi cạnh y.

“Ngươi mắc cỡ gì chứ? Ban nãy ta ở bên ngoài gặp lại người quen, dây dưa một hồi, ngươi đợi lâu lắm đúng không?” – Tiểu Xuân hướng về phía Vân Khuynh cười toe toét.

Vân Khuynh chỉ hừ một tiếng lạnh nhạt “Ngươi vẫn còn biết đường trở về?”

“Ai~” – Tiểu Xuân phì cười. Cái bộ dạng giận dỗi của Vân Khuynh chẳng khác xưa là mấy. Biết rõ trong lòng trông mong hắn là thế, nhưng lại chẳng bao giờ chịu nói ra.

Hắn nói khẽ với Vân Khuynh: “Tình cảnh bây giờ hết sức nghiêm trọng. Dịch bệnh lan tràn quá nhanh. Nếu như bất chấp bỏ mặc, thì người trong trấn này sau ba ngày chết một nửa, sau sáu ngày chắc chắc sẽ chẳng còn một ai. Thực ra ta cũng không muốn quản đâu, bất quá ngoài kia có cả đệ tử Ô Y giáo lẫn người của bát đại môn phái. Kỳ thực nếu có chuyện gì xảy ra thì nửa cái giang sơn này sẽ trở nên loạn lạc vô cùng. Còn nhớ không, ta từng nói thân phận ngươi chính là đương triều nhiếp chính Đoan Vương. Giang sơn mà hỗn loạn, ngươi sẽ phải giải quyết nhiều chuyện. Mà ta lại không nỡ nhìn ngươi vất vả, thế nên quản việc này đương nhiên sẽ tốt hơn cho ngươi.“

Tiểu Xuân thốt ra những lời này, thoạt nghe cứ tưởng là đang thương Vân Khuynh sẽ phải chịu nhiều khổ cực, thế nhưng thành thật mà nói thì đây chẳng qua chỉ là cái cớ để lấp liếm việc hắn suốt ngày chạy đi lo chuyện bao đồng.

Vân Khuynh lại hừ lạnh, nhưng cái lạnh lùng so với lúc trước cũng giảm đi rất nhiều. Y nói: “Ta tuy không nhớ ra điều gì, lại càng không cảm nhận được những kẻ đứng ngoài kia có quan hệ thế nào với ta. Chỉ biết ngươi cứ chạy tới chạy lui như thế … không nhìn thấy ngươi, lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.”

Vân Khuynh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Về sau ngươi đừng đi đâu nữa”. Ánh mắt tha thiết nhìn đăm đăm vào Tiểu Xuân, khiến cho hắn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, như đang đắm chìm trong cõi mộng.

“Được!” – Tiểu Xuân cười đáp lại.

Vân Khuynh cầm lấy chén trà trên bàn lau chùi một hồi, rót vào đó một chút nước trong vắt, khẽ lắc lắc rồi đưa lên miệng chậm rãi uống.

Lan Khánh ngồi bẻ vụn mẩu lương khô còn lại cho cục cưng tiểu hắc điểu của hắn ăn, nhìn con chim nhỏ xíu chỉ bằng ngón chân cái nhảy lích chích trên bàn, còn hắn đưa tay vuốt ve bộ lông đen mượt của nó.

Vân Khuynh liếc nhìn Lan Khánh một cái, khiến Tiểu Xuân chột dạ, quay sang dán mắt vào cử chỉ của y. Tiểu hắc điểu xem ra đã ăn no, đang tính vỗ vỗ cánh chuẩn bị bay lên thì Lan Khánh bỗng dưng há mồm, tóm lấy nó bỏ vào miệng nuốt chửng.

Tiểu Xuân thấy thế run bắn người. Hắn biết Lan Khánh một khi đã tẩu hỏa nhập ma, con vật nào mà cứ động động đậy đậy khiến hắn thích thú một chút là kiểu gì cũng bị nhét luôn vào miệng. Thế nhưng cái thứ đang nằm trong miệng hắn bây giờ chính là Tầm hương điểu a~. Vân Khuynh nói rằng Lan Khánh có cách tìm được Ốc Linh Tiên, chính là nhờ có Tầm hương điểu nương theo Bách Lí Tầm Hương trên người kẻ kia mà bay tới. Nếu như hắn xơi tái con chim này, thì việc nội trong ba tháng phải chạy đi tìm Linh Tiên để giải độc cho Vân Khuynh sẽ lại càng vất vả.

Lan Khánh ngước lên, nhìn hai người kia vẻ mặt đang sững sờ.

“….” Vân Khuynh trừng mắt, giọng đanh lại: “Tiểu Hắc, nhổ ra!”

Lan Khánh nhìn Vân Khuynh, nở một nụ cười yêu mị, một lát sau chậm rãi há miệng.

Tiểu Xuân thấy tiểu hắc điểu đã co lại thành một khối cầu đen sì, đậu trên đầu lưỡi của Lan Khánh mà run lẩy bẩy.

Lan Khánh cười gian xảo, vẻ mặt càng lúc càng khoái trá: “Bị lừa rồi!”

Tiểu Xuân ngây ngốc. Khi nãy… có phải Vân Khuynh đã gọi sư huynh là Tiểu Hắc? Thân mật… thân mật đến thế sao??? Hơn nữa… lại còn ra lệnh cho Lan Khánh mở miệng nhả hắc điểu ra. Hai người đó trước đây không đội trời chung, thề rằng ta sống ngươi chết, ngươi sống ta chết… Thế nhưng lúc này Lan Khánh lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Vân Khuynh. Tiểu Xuân đần mặt ra, không dám tin vào mắt mình.

Vân Khuynh vừa bực mình vừa bất đắc dĩ hướng Tiểu Xuân ai oán: “Hắn cứ điên điên khùng khùng, ngày nào cũng làm như vậy”.

Đoạn, y hít sâu một hơi, nén lại gân xanh đang sắp sửa bạo phát, nhìn Tiểu Xuân mà nói: “Ngươi tốt nhất hãy đem tiểu hắc điểu bỏ vào trong ống trúc kia. Nếu hắn thực sự nuốt nó, ta sẽ lấy kiếm rạch bụng hắn moi ra, ngươi cứ việc ngồi mà khâu lại.”

Vân Khuynh vừa nói vừa nghĩ đến tình cảnh đó, lúc ngẩng đầu, vừa vặn thấy khuôn mặt của Lan Khánh đang cười tươi roi rói với mình, lập tức trào lên một cơn buồn nôn đến cực điểm, ọe một tiếng.

Tiểu Xuân lập tức lục lục trên người, lấy ra một quả mơ chua bỏ vào chén trà của Vân Khuynh, rồi đưa cho y uống. Hắn thì thào: “Hai người các ngươi trở nên thân thiết với nhau từ khi nào vậy? Cùng chen chúc trong một cái xe chật chội lại không hề có ý chém giết. Thực sự khiến kẻ khác khó lòng mà tin được.”

Vân Khuynh lại liếc qua Tiểu Xuân: “Hắn không phiền đến ta, ta cũng sẽ chẳng để tâm tới hắn.”

Vân Khuynh nghe Tiểu Xuân hỏi, tuy giọng không có chút gì gọi là giận dỗi, thế nhưng y vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.

Ngày đêm cùng Tiểu Hắc đối ngược, lại còn phải chịu Đồng Mệnh cổ liên tục dày vò, đương lúc muốn kiềm chế đi nỗi thống khổ thì lại cùng người kia bốn mắt tương giao, trong lòng điên tiết chết đi được mà vẫn phải miễn cưỡng nén lại, mới sinh ra cảm giác buồn nôn.

Y sống nhẫn nhịn khổ sở như bây giờ là vì ai chứ?

Tiểu Xuân nghe Vân Khuynh nói xong lại càng sững sờ. Quả thực y chỉ nghĩ đơn giản như vậy là có thể bình yên mà sống với Lan Khánh sao?…

Mặt Vân Khuynh biến sắc. Y khổ tâm như thế rốt cuộc chẳng ai hiểu được, nộ khí bốc lên bừng bừng, không thèm nói chuyện nữa!

Ba người ngồi quanh một cái bàn. Vân Khuynh điên cuồng uống trà, Lan Khánh vô tư chơi đùa với hắc điểu, bất luận Tiểu Xuân đưa tay ra thế nào cũng nhất quyết không chịu đem cục cưng giao nộp. Tiểu Xuân hết nhìn trái lại quay sang nhìn phải, nhưng dường như chẳng còn ai để ý tới hắn nữa.

Không khí trầm lắng, lộ rõ vẻ gượng gạo.

Tiểu Xuân liếc nhìn mẩu bánh mì khô cứng trên bàn mà thấy xót xa cho mình bề ngoài mạnh mẽ như hổ, độc địa như ưng mà vẫn vô dụng, về đến nhà nhất định sẽ có biện pháp trị hai người này!

“TIỂU NHỊ!” – Hắn chợt rống lên, phá tan không khí trầm mặc. “Mang ra đây một bát mỳ Dương Xuân và hai cân thịt bò! Cái thứ bánh mỳ này mà cũng dám đem cho người ăn a???”

Nhìn hắn quát tháo một thôi một hồi mà vẫn chẳng thấy ai xuất hiện, Vân Khuynh nhàn nhạt nói: “Khách điếm này không có tiểu nhị. Vốn dĩ bỏ hoang, cửa bị niêm phong hết. Những người còn sống cũng đã đi cả rồi, trên lầu vẫn còn hai cái xác khô kia.”

Tiểu Xuân khóe miệng giật giật  “Vân Khuynh, ngươi đang kể tiếu lâm đó hả? Nghe thật là buồn cười quá đi …”

“Ta không đùa.” – Vân Khuynh nghiêm túc.

Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh đang nói chuyện câu được câu không, chợt có người bên ngoài khách điếm liên tục gõ vào cánh cửa vốn đã bị Lan Khánh phá hỏng, gọi vang: “Triệu huynh đệ.”

Tiểu Xuân nhìn thấy Mục Tương, mắt chớp chớp, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì a?”

“Triệu huynh đệ đã biết rồi còn hỏi.” – Mục Tương cười khổ.

Tiểu Xuân đương nhiên biết Mục Tương đến đây vì cái gì, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ ngu ngơ, ngồi xoay xoay cái chén, nói: “Bọn họ cử ngươi đi, bất quá là vì biết ngươi cùng ta có chút quen biết mà thôi. Ngươi thật tình vì bọn họ mà tới đây làm thuyết khách sao? Mặc kệ mấy thằng cha đó, ngồi xuống làm một chén trà đi. Từ từ rồi ta sẽ bắt mạch kê đơn cho ngươi, còn kẻ khác ta không cần biết.”

“Triệu huynh đệ xưa kia không phải là người như thế này.” – Mục Tương cười nói: “Diệu thủ hồi xuân Diêm Vương địch, danh tiếng người này bao năm vang khắp đại giang nam bắc, không phải chỉ vì y thuật cao minh, mà còn bởi Triệu huynh đệ ngươi nhân từ nhân ái, tể nhược phù khuynh (*), hễ gặp người bệnh nặng, lập tức chẩn khám mà chẳng màng lợi lộc, chỉ cần giữ được cái mạng là tốt rồi.”

(*) ý nói bênh vực người yếu, cứu giúp người gặp khó khăn

Tiểu Xuân cười cười: “Không dám, không dám”. Hắn vốn nổi danh y thuật cao siêu, mạng người nằm trong tay lão Diêm Vương còn có thể đoạt lại. Trên giang hồ khó có việc gì có thể khiến hắn phải đau đầu.

“Các vị đồng đạo ngoài kia khi nãy cũng chỉ vì gặp phải Ô Y giáo, khiến hai bên giao tranh đến mức mất hết cả lí trí. Vừa rồi nhận ra là đã hiểu lầm Triệu huynh đệ, nên bọn họ mới nhờ ta vào đây xin lỗi ngươi. Cầu xin Triệu huynh đệ đại nhân độ lượng từ bi, ra tay hành y cứu người.” – Mục Tương khẩn cầu.

“Tại sao ta phải cứu bọn họ?” – Tiểu Xuân hừ một tiếng – “Cứu xong rồi bọn họ lại tiếp tục đánh tới chém tới, không phải cũng sẽ chết hay sao? Khiến ta hao tâm tổn trí uổng công vô ích, lại còn lãng phí cả đống dược liệu mất bao thời gian mới kiếm được. Ta vốn chỉ muốn cùng Vân Khuynh mỹ nhân ra bên ngoài du ngoạn, thế nhưng đến chỗ này lại thấy toàn mùi máu tanh. Ghê chết đi được!”

“Nga?” – Tiểu Xuân nhướn về phía Vân Khuynh, mi chớp chớp: “Mỹ nhân, ta nói có đúng không?”

“Ngươi không cần gây sự.” – Vân Khuynh nhàn nhạt nói.

“Triệu huynh đệ,” – Mục Tương tiếp tục – “Ngươi vào đây nửa ngày, bọn họ cũng ở bên ngoài đợi ngươi cả nửa ngày, không dám rời nửa bước. Ban đêm phong hàn sương giá, chỉ sợ là lại có người đổ bệnh đến nơi.”

Nghe Mục Tương van vỉ, Tiểu Xuân hừ một tiếng: “Bên ngoài yên ắng vậy, không có đánh nhau nữa hả?”

“Không đánh. Tất cả đều đang chờ ngươi, không ai dám làm bừa.”

Nghe Mục Tương xuống nước một hồi, Tiểu Xuân làm ra vẻ miễn cưỡng, bất đắc dĩ lắm. Mục Tương đành phải ca tụng, tán dương, nịnh nọt một tràng nữa hắn mới chịu rời chiếc ghế ấm áp mà nhận lời.

Chỉ là những người ở ngoài kia đang cần hắn, thế nhưng trong nhà này còn có hai người không thể bỏ mặc.

Tiểu Xuân bất chợt đưa tay chế trụ cổ tay Lan Khánh, bên kia chăm chú nghe nhịp mạch Vân Khuynh. Lan Khánh thì không cần phải lo lắng, kinh mạch hỗn loạn kiểu này chắc sẽ còn điên lâu, nhưng của Vân Khuynh lại có chút bất ổn.

Tiểu Xuân nghĩ nghĩ một hồi, quay sang Vân Khuynh lo lắng nói: “Ta sẽ đưa cho ngươi một bình dược. Bắt đầu từ giờ trở đi, mỗi ngày ăn nửa viên. Có phải nhân lúc ta ngủ say, ngươi thường lén đi luyện võ?”

Vân Khuynh cứng người, nhìn sang Lan Khánh, trầm giọng nói: “Vì có người hết chạy đi bắt heo lại chạy đi bắt gấu… trước khi ngươi tỉnh lại, ta chỉ thay ngươi xem chừng hắn…”

Tiểu Xuân yêu thương nhìn Vân Khuynh, đưa tay chạm vào gò má đã gầy đi thấy rõ: “Ngươi a …” Tiểu Xuân cũng không biết phải nói như thế nào: “Bởi vì tử cổ phát tác, gân mạch ngươi đã suy yếu nhiều… Bây giờ ta sẽ đi tìm chút dược liệu nấu cho ngươi bồi bổ chân khí, tiện thể giúp đỡ bọn người ngoài kia một chút. Nếu không bọn họ cứ mãi ầm ĩ, ngươi cũng không thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được.”

Vân Khuynh chăm chú nhìn Tiểu Xuân, thấy lúm đồng tiền nho nhỏ trên má hắn, ánh mắt chợt sáng lên, tâm dao động. Vân Khuynh áp lên bàn tay của Tiểu Xuân rồi khe khẽ siết lại, mặc dù lòng không hề muốn người này rời khỏi tầm mắt, nhưng cắn răng, có lẽ vẫn nên để cho hắn tự do đi làm chuyện mình muốn thì hơn.

Vụ đuổi bắt vừa rồi tuy là có mạo hiểm, thế nhưng từ trước đến nay y chưa lần nào nhìn thấy Tiểu Xuân cười vui đến thế. Con người đó hễ dang rộng đôi tay, liền hóa thành một cơn gió thoảng… Như gió tiêu diêu, tự tại khắp nơi nơi, mới có thể tươi cười, rạng rỡ…

Càng ngăn cản, hắn sẽ càng bất chấp dấn thân vào hiểm nguy. Nếu đúng là vậy, thì tốt nhất mình cứ lặng lẽ ở bên mà đợi chờ, vì hắn trừ bỏ hết thảy những cỏ gai chướng ngại, làm hắn có thể tự do bay cao xa hơn, hắn sẽ càng hạnh phúc hơn.

Vân Khuynh nắm chặt tay, cuộc chiến nội tâm diễn ra một hồi, cuối cùng gật đầu khe khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.