Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 3-2



Vân Khuynh tiếp tục nói: “Ta chỉ biết, gặp ngươi rồi trong lòng liền khó chịu, nhưng hễ không nhìn thấy ngươi lại khó chịu hơn gấp trăm lần. Nếu như ngươi thực sự bỏ đi, dù có phải đến tận chân trời góc bể ta cũng phải tìm được ngươi trở về. Ngươi chính là một miếng thịt trong lòng ta, không thể phân ra, cũng không thể chia cắt… Giết chết ta cũng không khó bằng việc nhất định phải thủ(*) nó đi…”

(*) Thủ trong thủ tiêu, ý là làm biến mất.

Vân Khuynh ngưng lại ở Tiểu Xuân, chăm chú nhìn vào nơi thẳm sâu trong đôi mắt hắn, ánh mắt ấy chính là đang ngổn ngang và đau xót. Những lời chấn chiến mà y nói, thứ thanh âm khẩn thiết đó … tất cả cũng chỉ vì sợ người này sẽ không để ý đến tâm tư của y, tự mình quyết định đem y vứt bỏ.

Tiểu Xuân lặng yên không nói. Hắn nhắm mắt lại, đem tất cả những lời Vân Khuynh nói ra khắc ghi tận đáy lòng. Hắn có ngờ đâu… người kia dù trí nhớ đã mất đi, thế nhưng ái tình của y đối với hắn vẫn rất sâu đậm, chưa bao giờ lãng quên.

“Tiểu Xuân … nhìn ta…ngươi đừng chạy đi nữa… có được không?” – Giọng nói của Vân Khuynh thoáng trở nên yếu ớt, mong manh, tựa hồ như bất an, lo lắng. Y sợ nếu nắm không được, cái người ở trước mắt kia sẽ lại rời bỏ y, xa mãi.

“Đừng đi nữa… có được không?…Ở lại bên ta…”

Vân Khuynh từ trước đến nay cao ngạo là thế, lãnh tình là thế, chưa bao giờ tỏ ra thua kém bất cứ ai, thế nhưng lúc này đây, ngữ khí lại có phần tầm thường nhỏ bé, trước sự trầm mặc của Tiểu Xuân mà thảng thốt vang lên. Chân tay luống cuống không biết phải làm sao.

Tiểu Xuân trong lòng chấn động mạnh, như bị người ta cầm búa hung hăng bổ thẳng vào, đau đến mức viền mắt hoe đỏ. Hắn nhịn không được đưa tay vỗ nhè nhẹ lên gò má Vân khuynh, nói khẽ:

“Ta không chạy… không chạy… Nếu là của ta, thì chính là của ta, sao lại có thể tùy tiện giao cho kẻ khác chứ? Ai, Triệu Tiểu Xuân ngươi thật đúng là cái đồ nghiệp chướng mà, lại làm cho mỹ nhân khóc rồi… Vân Khuynh ngoan, không khóc nữa… không khóc nữa… Để Tiểu Xuân ta ôm một cái nào.”

“Ta không khóc.” – Vân Khuynh vừa thốt lên thì chợt phát hiện trong đôi mắt đen láy của Tiểu Xuân đang ánh lên lệ quang …

Viền mắt nóng đến độ chung quanh như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, Tiểu Xuân xấu hổ mở to mắt ra. Thế nhưng vừa mới khẽ động một cái, lệ đã tràn lên bờ mi, một giọt long lanh rơi xuống. Hắn sụt sịt mũi:

“Thực xin lỗi…”

Vân Khuynh cảm thấy khó chịu, trong lòng đau nhói. Tâm trang y rối bời, không biết phải làm sao liền cúi đầu cắn vào thù du trước ngực Tiểu Xuân, khiến hắn rên lên một tiếng.

Rồi y ngừng lại hành động cuồng loạn của chính mình, lực đạo giảm xuống, tiến về phía đôi môi kia mà nhẹ nhàng ngậm mút, sau đó lấy răng chậm rãi miết lên, khiến cho Tiểu Xuân thoáng rùng mình, đầu gối không kiềm chế được mà co lên.

Không muốn Tiểu Xuân cảm thấy khó chịu, ngược lại còn muốn hắn thỏa mãn. Vân Khuynh liền duỗi tay nhập vào trong miệng Tiểu Xuân, không cho hắn mở miệng nói lời xin lỗi.

“Đừng khóc, Tiểu Xuân, ngươi đừng khóc. Ta biết ngươi rất tốt với ta. Là do ta u mê, không hiểu được hết thảy những thứ ngươi làm đều là vì ta… tất cả đều là vì ta…”

Nước mắt của Tiểu Xuân lại ứa ra giàn giụa.

Vân Khuynh cúi đầu hôn lên giọt lệ đang chảy dài trên má, ngón tay vuốt ve đầu lưỡi đỏ tươi. Mãi cho đến khi thóa dịch tràn đầy khóe miệng Tiểu Xuân, ngón trỏ của y mới nhẹ nhàng lau đi, sau đó đắm chìm trong một nụ hôn sâu mãnh liệt.

Hạ thân của Vân Khuynh khó nhịn mà ma sát lên cái “chỗ đó” của Tiểu Xuân, thế nhưng động tác tiếp theo cũng không biết phải làm thế nào.

Rõ ràng mỹ cảnh đang đẹp đẽ nhường ấy, bầu không khí cũng vừa chín muồi, vậy mà …

Tiểu Xuân lại sụt sịt mũi, thanh âm vẫn còn hơi nức nở nói: “Vì đã mất đi ký ức, nên tiếp theo phải làm như thế nào cũng quên luôn?”

Vân Khuynh rời khỏi môi Tiểu Xuân, đưa ánh mắt sáng rực lên trong bóng tối nhìn hắn. Y “Ân” một tiếng khe khẽ, giọng nói trầm thấp nhu nhòa, chan chứa cả thảy những đắm say, những chân thành tha thiết.

Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khan, nhiệt khí xộc thẳng xuống nơi hạ phúc. Ánh mắt trong veo mang đầy những dục vọng bừng cháy của Vân Khuynh khiến cho tâm hồn hắn xao động, cơ hồ không thể kiềm chế được.

Tiểu Xuân thì thào vài tiếng, gò má đỏ ửng lên. Vân Khuynh không nghe rõ ràng, lắng tai nhớ lại quá khứ. Tiểu Xuân trở mình, xoay người một cái đem hắn áp dưới thân, thấp giọng nói câu: “Đừng nhúc nhích.”

Vân Khuynh sững sờ nhìn hắn.

Y cứ nhìn như vậy càng khiến hai gò má hắn đỏ hơn. Tiểu Xuân lập tức kéo tấm chăn bông choàng lên trên người mình và Vân khuynh, sau đó ở dưới chăn chậm rãi mò mẫm.

Vân Khuynh có chút kinh ngạc, y không rõ Tiểu Xuân muốn làm cái gì. Chỉ cảm thấy vạt áo bị giải khai, người kia đưa bàn tay nhỏ nhắn xâm nhập vào bên trong tiết khố như dò xét. Dục vọng của y bị chạm vào, phân thân lại càng căng lên đau nhức.

Sau đó cảm thấy có một đầu lưỡi trơn trượt cứ quấn quít, triền quanh, rồi liếm mút phần trên đỉnh của bộ phận đang ngẩng cao đầu kia.

Vân Khuynh không thể ngờ rằng cái người dưới chăn lại có những động tác như vậy. Sự trùng kích quá mãnh liệt như bóp vặn, khiến cho toàn bộ thân thể y cứ thế mà cong lên, cổ họng không thể kiềm chế mà bật ra một tràng rên rỉ.

“Tiểu Xuân…”

Nghe Vân Khuynh khẽ gọi, người ở phía dưới nhất thời ngưng lại, nhưng rồi không lâu sau lại tiếp tục những hành động thậm chí còn nóng bỏng hơn, nhả ra, rồi lại nuốt vào, nuốt vào, rồi lại nhả ra…

Phân thân bị ngậm chặt trong khoang miệng ẩm ướt, Vân Khuynh thốt lên những tiếng kêu rên, mười đầu ngón tay gắt gao bấu chặt vào đệm, cúi đầu thở hồn hển.

Cử chỉ của người ở dưới chăn chậm rãi mà sâu sắc, tựa như yêu thương, nhưng cũng chẳng khác nào giày vò hành hạ. Bàn tay đặt ở cặp nang căng cứng của Vân Khuynh, cứ thế mà ôn nhu, cứ thế mà đùa giỡn, khiến cho y được nếm trải một trận khoái cảm điên cuồng.

Vô số những hình ảnh quen thuộc chợt ùa về trong tâm tưởng, là dáng hình ấy…  Chỉ cần nghĩ tới cái người có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời mùa hạ kia lúc này đang nhả ra nuốt vào dục vọng của mình, Vân Khuynh khó lòng kiềm chế mà run rẩy.

“Tiểu Xuân…” – Vân Khuynh thì thầm, trong lòng y đã khắc sâu cái tên này.

“Ân?” – Tiểu Xuân cúi đầu lên tiếng.

Thanh âm phát ra từ trong cổ họng phút chốc nghẹn lại. Ở nơi trung tâm mẫn cảm mà nóng rực của Vân Khuynh, Tiểu Xuân cảm thấy toàn thân y đang co giật, nhiệt dịch xuất ra, bắn vào trong miệng của hắn.

Một lát sau, Tiểu Xuân từ trong chăn chui ra, thoát khỏi không gian ngột ngạt, mặt cúi gằm xuống không nhìn vào Vân Khuynh, kéo chăn bông giả đò ngủ.

Vân Khuynh xoay đầu Tiểu Xuân lại, nhẹ nhàng vuốt ve gò má, phát hiện ra khuôn mặt hắn nóng đến gay gắt.

“Ai~ đừng có nhìn” – Tiểu Xuân lúng túng, vội vàng đẩy tay Vân Khuynh ra.

Cái tư vị thư thái, ngọt ngào vẫn quẩn quyện, khuấy động trong lòng Vân Khuynh. Y choàng tay qua Tiểu Xuân, muốn ôm hắn ngủ, muốn cảm nhận cái thân thể mềm mại đầy hương thơm kia. Nhưng không thể lường được mình lại đụng phải một thứ gì đó đang ngạnh lên, khiến cho Tiểu Xuân hít sâu một cái.

“Cái gì vậy?” – Vân Khuynh ngỡ ngàng hỏi, bàn tay sờ soạng xuống phía dưới chăn bông, rốt cuộc phát hiện ra cái kia đương nhiên là phân thân của Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân như quả địa cầu nổ đùng một tiếng, mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng không thể thốt nên lời. Hắn nằm trong lòng Vân Khuynh, xoay qua xoay lại, Vân Khuynh hỏi cái gì hắn cũng không đáp.

Vân Khuynh có chút nghi hoặc nhìn người nọ đang có thái độ bất thường: “Vì sao nơi đó của ngươi lại đột nhiên ngạnh thành như vậy?”

Như muốn xác định cái thứ đang nóng lên dưới chăn bông kia thực sự đang tồn tại, Vân Khuynh đưa tay hết vân vê, lại nhéo nhéo. Tiểu Xuân lại hít sâu một hơi, run lên khe khẽ, bối rối đến tột cùng.

Vừa bị vừa mân mê, lại vừa bị bóp đến phát xuất, Tiểu Xuân đâm ra thẹn quá hóa giận, khẽ gầm lên: “Ngươi ngạnh được, thì sao lại không cho người khác ngạnh được? Ta khi sờ soạng ngươi thì đương nhiên cũng phải nghĩ đến mấy cái chuyện loạn thất bát tao đó chứ. Ta đâu có phải mấy lão già tám mươi tuổi chẳng còn đủ sức mà tơ tưởng đến người… cái đó là tự nhiên thôi a.”

Con bà nó! Hắn chưa bao giờ thấy da mặt mình lại mỏng đến nhường này, tưởng chừng như sắp bùng lên cháy xém hết cả.

Vân Khuynh mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Xuân. Vừa nãy lăn lộn một trận còn mơ mơ màng màng, cho đến khi thấy bộ dạng kéo chăn đi ngủ không tự nhiên của Tiểu Xuân y mới sực tỉnh lại.

Vân Khuynh cảm thấy trên mặt mình có chút khác lạ, sờ một cái mới phát hiện khóe miệng mình đang nhếch lên. Đúng là được nói chuyện với Tiểu Xuân thì lòng liền không nhịn nổi vui sướng mà bất giác nở nụ cười.

Y mò mẫm khắp người Tiểu Xuân, khiến hắn lại rít lên: “Ngươi làm gì? Làm cái gì???” Hắn căn bản vẫn không dám nhìn Vân Khuynh.

Mang theo nụ cười câu dẫn, Vân Khuynh ngay lập tức học theo động tác khi nãy của Tiểu Xuân, chậm rãi chui vào trong chăn, nâng cái phân thân đang ứa lệ của hắn lên, ngậm vào trong miệng.

Tiểu Xuân bỗng nhiên cảm thấy một tràng kinh hoàng chuyển dần từ tâm can tới cổ họng, giống như vừa mới ở nơi xung yếu đi ra. Hắn hít sâu một hơi, đầu óc hoàn toàn mụ mẫm, trước mắt tràn đầy bạch quang, thiếu một chút nữa là hét toáng lên rồi.

Vân Khuynh đang hàm trụ hắn! Vân Khuynh sợ bẩn như thế nhưng vẫn một mực hàm trụ hắn! Lại còn liếm tới liếm lui ….

“A~” – Tiểu Xuân kiềm lại tiếng kêu rên – “Không được… Xuống dưới… Vân … Vân Khuynh … không được …”

Khóe mắt vì kích động cực độ mà ngân ngấn lệ quang, Tiểu Xuân thở hổn hển như muốn Vân Khuynh rời ra, tay đưa xuống dưới chăn nhưng hành động lại đi ngược với ý chí, Vân Khuynh đã xâm nhập vào bên trong, khó có thể mà kiềm chế động tác của y.

Vân Khuynh đem phân thân của Tiểu Xuân cứ thế ngậm vào lại nhả ra, thấp giọng nói: “Như vậy có thoải mái không? Ta thích ngươi làm cho ta như vậy …còn ngươi? Cũng thích chứ???”

Khí tức ở nơi mẫn cảm nọ cứ thế mà trào lên, Tiểu Xuân khổ sở đè nén tiếng rên rỉ, cuối cùng không chịu nổi mà xuất ra.

Dịch thể ấm áp bắn tung tóe lên mặt Vân Khuynh, Tiểu Xuân buông lỏng tay, toàn thân vô lực ngồi phịch xuống giường, mí mắt sụp xuống, thở hổn hển.

Vân Khuynh tung chăn bông, khiến cho nhiệt khí bên trong tràn lan ra ngoài. Y ở trước mặt Tiểu Xuân, đưa lưỡi từng chút từng chút chậm rãi liếm đi dịch thể của hắn đã xuất ra khi nãy.

Tiểu Xuân không thể chịu nổi cảnh tượng dâm mỹ như vậy, khẽ rên lên. Phân thân vừa rũ xuống lần thứ hai lại bùng cháy.

Vân Khuynh cúi đầu, một hơi đem khối thịt kia ngậm vào miệng. Đầu gối Tiểu Xuân lại run rẩy, cổ họng phát ra những thanh âm đứt đoạn.

“Tiểu Xuân … Ta thích làm như vậy… Ta thích ngươi “

Cho dù có quên đi hết cũng không sao, chỉ cần chạm vào người này, hễ nhìn thấy, liền hiểu ra tất cả.

Tình yêu đối với người này dường như chưa bao giờ thay đổi. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, hễ nhìn thấy liền hiểu được thứ thâm tình khắc sâu trong xương tủy, cho đến giờ vẫn chôn cất trong lòng, không kẻ nào có thể cướp đoạt đi.

Vân Khuynh cuồng nhiệt đem phân thân của Tiểu Xuân nuốt vào nhả ra, lại thấy dục vọng bên dưới càng lúc càng kịch liệt cuồn cuộn. Thực sự lòng y lưu luyến người này đã quá đậm sâu.

___

Ban đêm thật tĩnh mịch.

Cách nơi phát ra những âm thanh ân ân a a rên rỉ không xa là một gian buồng đơn sơ rách nát của cái khách điếm hoang tàn. Không gian ảm đạm, hư hư huyễn huyễn không có lấy một chút ánh sáng của trăng sao.

Một đạo ánh sáng bàng bạc lóe lên, từ trên nóc nhà, mái ngói rơi xuống vỡ vụn. Lan Khánh dừng lại nhìn hai cái thây khô dưới chân, tròng mắt đen xa xăm không gợn chút sợ hãi, yên tĩnh như một hồ nước lặng, không có lấy một sợi sáng vắt qua.

Đầu tiên là một người, tiếp đó là hai người, ở phía sau Lan Khánh quỳ một gối.

Hắn không mở miệng, những người đó cũng không mở miệng.

Lan Khánh đưa tay lên, lòng bàn tay hướng xuống, một chút hạt phấn màu lam nhạt chầm rãi rơi xuống trên thân hai cái thây khô trước mặt. Sau đó triển khai nội lực, bột phấn dấy lên một đám lửa nhỏ. Ánh  lửa vừa chạm tới phần trang phục liền cháy lên bừng bừng.

Một màn sương màu lam tỏa ra từ hai thi thể đang bị thiêu rụi kia, khẽ dao động, khẽ phiêu phất. Lan Khánh thu tay về, chờ cho đến khi lửa tắt, chỉ còn lại một dải khói mỏng tang, hắn liền nở một nụ cười yêu mị, đem thu hết vào một cái bình sứ.

“Loại dịch bệnh này, không cầu lại ngẫu nhiên gặp được”

Rồi hắn xoay người, liếc nhìn mấy kẻ phía sau một lượt.

“Ô Y bát tiên, Trung Cầm Tiên – Triệu Ngưng Tiên chết đã nhiều năm mà không có ai lên thay thế. Ảnh Tiên – Mạc Ẩn Tiên phản lại giáo đã bị Triệu Tiểu Xuân loại trừ, Cổ Tiên – Ốc Linh Tiên … kẻ mà ta cực kỳ tín nhiệm, lại bán đứng ta, ăn trộm Ô Mộc Lệnh, soán ngôi giáo chủ. Hắc Bạch Song Tiên tự tiện rời khỏi giáo không biết tung tích, Quỷ Tiên chịu phục mà chết, Tiếu Tiên vẫn cố thủ tại Yến Đãng sơn.  Hiện giờ Bát đại tiên, Lưỡng hộ pháp chỉ còn có ba ngươi cùng với Triệu Tiểu Xuân….” – Lan Khánh nói

Những người phía sau đứng theo trình tự, đầu tiên là Hữu hộ pháp Cận Tân cùng hắc y nữ tử Liễu Di Tiên, tiếp theo chính là kẻ đã lưu lại phân đà Yên Ba Lâu – Cận Vô Tiên.

“Chức Ô Y giáo chủ mặc dù là từ Lan gia truyền lại cho các đời hậu thế, nhưng có một thông lệ, nhìn thấy Ô Y Mộc chính là nhìn thấy chủ nhân. Bởi vậy, ai cũng có khả năng làm giáo chủ.” – Lan Khánh nhàn nhạt cười.

“Bọn thuộc hạ thề sống chết đi theo giáo chủ, một lòng trung thành.” – Ba người đồng thanh nói.

“Cận Tân!” – Lan Khánh mở miệng kêu.

“Có thuộc hạ!” – Cận Tân bước lên phía trước.

“Ta không có thời gian.” – Lan Khánh nói – “Khối Ô Mộc lệnh thứ hai nằm ở trên người Tiểu Xuân, ngươi nên biết phải làm như thế nào rồi chứ?”

“Dạ” – Cận Tân cung kính đáp.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.