Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 8-2



Đương lúc đang cẩn thận thoa dược lên người Vân Khuynh, âm thanh bên ngoài vang lên càng lúc càng lớn, khiến Tiểu Xuân cáu kỉnh đứng phắt dậy.

“…Kính Vương …. Đáng chết …”

“…Ô Y giáo… Không thể lưu  …”

“…Dứt khoát phải xử hết …”

“… GIẾT …”

Những tiếng ồn ào tranh cãi liên miên không cho kẻ khác yên tĩnh. Đầu Tiểu Xuân đau muốn nứt ra, trong lòng nóng nảy. Bị sự ầm ĩ bên ngoài thôi thúc, một trận kích động ập tới lồng ngực, vận khí cũng không cảm thấy khá hơn.

Tiểu Xuân đùng đùng hướng về nơi náo loạn mà bước tới. Còn cách đại sảnh vài bước, hắn đã mở miệng quát: “Các ngươi tranh chấp cái quái gì. Bao nhiêu người chết như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn làm gì nữa? Giết ai? Ai muốn giết người? Kẻ nào muốn thì đứng ra một đao chém chết lão tử luôn đi!”

Mọi người trong đại sảnh đột nhiên im phăng phắc.

Tiểu Xuân lúc này mới trông thấy võ lâm minh chủ Triệu Đại Hùng đang tọa trên thính đường (phòng lớn), đứng ngồi bên cạnh có vài người là bằng hữu quen biết của hắn.

Tiểu Thất hai tay khoanh lại, đứng thật xa, chắc là không muốn nhìn mấy cảnh sóng gió hỗn loạn; Hàn Hàn và Mục Tương ở cùng một chỗ, còn có Ôn Ngọc mặc một bộ y phục màu đỏ chướng mắt đứng bên cạnh; hai thúc chất (chú cháu)Thiết Kiếm Môn đã mấy năm không gặp cũng ở đó. Đứa cháu hiện đã làm chưởng môn, không ngờ vẫn dính chặt lấy lão râu ria thúc thúc kia. Hai người thần sắc ngưng trọng cùng hướng về phía hắn chấp tay. Hai huynh đệ Ô Y giáo là Đại Cận và Tiểu Cận đang canh giữ ở cửa, vừa trông thấy hắn liền cung kính hô vang “Giáo chủ”, còn có mấy kẻ không quen, Tiểu Xuân thản nhiên liếc mắt, không thèm để ý tới.

Tiểu Xuân sau khi thoát khỏi đám cháy, bộ dạng lôi thôi, tóc tai bù xù, vẻ mặt cũng ám đầy bụi tro đen đúa, duy chỉ có đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sáng rực lên một cách đáng sợ. Hắn mở to mắt, nhìn thấy Tiểu Tứ bị trói chặt vào một cái cột trụ trước sự coi khinh của biết bao người, trong lòng lập tức trào lên một trận âm lệ, lửa giận phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm, ý chỉ mạnh mẽ) bốc lên ngùn ngụt.

Hắn đi đến trước mặt Tiểu Tứ, trở tay tát một cái như trời giáng. Một chưởng kia mang theo nội lực thâm hậu, đánh cho Tiểu Tứ thổ huyết ngay tại chỗ.

“Vân Khuynh dù sao cũng là đệ đệ của ngươi. Giờ thì ngươi đã một phát hỏa thiêu mà giết chết y, vừa lòng chứ?” – Tiểu Xuân như dã thú bị kích nộ, căm phẫn gầm lên.

Tề Vũ hừ một tiếng, quay mặt lại: “Ngươi vừa vào Minh thành, bổn vương lập tức tìm người lệnh cho ngươi đến, là do ngươi không thèm đếm xỉa. Trên Yến Đãng sơn nơi nơi đều là người nhiễm bệnh, bổn vương giải quyết họ có gì không đúng? Huống hồ ngươi cương quyết đâm đầu vào Yến Đãng sơn, mới khiến cho Tiểu Thất rơi vào kết cục như vậy, nên oán ai?”

“Giết người chính là giết người! Viện cớ kiểu gì vẫn là giết người!” – Tiểu Xuân nhìn Tề Vũ, giận dữ nói, “ Cái lúc phóng hỏa Yến Đãng sơn, ngươi có nghĩ tới thân nhân của những người bị ngươi hại chết? Mất đi người thân yêu nhất, từ nay về sau bọn họ sẽ sống như thế nào, ngươi có quản không?”

“Bổn vương quản ngươi sống như thế nào! ” – Tề Vũ cũng tức giận gào lên – “Hết thảy đều do ngươi tự chuốc lấy! Vì sao ta lại không thể? Vì sao ngươi cứ khăng khăng chỉ muốn Tiểu Thất?  Ta cũng thích ngươi, nhưng ngươi chưa bao giờ nhìn thẳng vào tâm ý của ta!” – Từ “bổn vương” lại hạ cách xưng hô xuống “ta”, xem ra Tề Vũ đã mất đi lý trí.

Tiểu Xuân nhảy dựng lên như vừa trông thấy quỷ, trợn trừng mắt nhìn Tề Vũ lúc này chẳng khác nào một thứ hồng thủy mãnh thú (ý chỉ tai họa ghê ghớm): “Ngươi thích ta?” – Hắn chưa bao giờ biết Tề Vũ đối với hắn lại ấp ủ loại tình cảm này.

“Triệu Tiểu Xuân, ngươi là kẻ khiến ta chán ghét nhất trên đời này!” – Tề Vũ quát lớn.

Tiểu Xuân vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, bóp miệng Tề Vũ rồi nhét một viên thuốc vào, “Sở dĩ ngươi không thể, là vì ngươi không phải Vân Khuynh!”

Đoạn, hắn quay lại nói với đám võ lâm nhân sĩ: “Đông Phương Tề Vũ không thể chết được, hắn là đương triều nhiếp chính vương, liên quan tới sơn hà xã tắc. Giang hồ cùng triều đình từ trước đến nay vốn không can hệ. Nếu Kính Vương chết ở chỗ này, gia quốc tất sẽ rối loạn, các ngươi càng phạm vào tội đại bất kính, triều đình càng có cớ để dấy binh tiêu diệt các môn phái.”

Triệu Đại Hùng thân là minh chủ, mở miệng tiên phong: “Đông Phương Tề Vũ hại chết không ít đệ tử chính phái chúng ta, lại liên lụy tới dân chúng vô tội, một kẻ như vậy không thể lưu được!”

“Cho nên ta mới cho hắn ăn dược.” – Tiểu Xuân nhìn Triệu Đại Hùng nói.

“Ngươi dám cho ta ăn cái gì?” – Tề Vũ giận dữ rống lên.

Tề Vũ đột nhiên cảm thấy một trận đau buốt kịch liệt từ tứ chi chậm rãi lan ra, một thứ cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến hắn không thể nào hô hấp. Đau đớn từng đợt không ngừng, giống như sóng triều cuồn cuộn, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, lục phủ ngũ tạng quặn thắt lại, giày vò hành hạ khiến hắn phải kêu lên thảm thiết.

“Kiệt tác mới nhất của Triệu Tiểu Xuân ta –  Thực tâm hủ cốt đoạn trường hoàn, nếu không có giải dược của ta, mỗi ngày đúng giờ Tý dược sẽ phát tác một lần, đến lúc đó ngươi muốn sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong…” –Tiểu Xuân hai mắt tràn đầy lục quang, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, khiến người nhìn vào không rét cũng phải run lên vì sợ hãi.

Ánh mắt hắn lúc này giống hệt ngạ lang (sói đói) chỉ chực nhắm vào Tề Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống. Đám nhân sĩ không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát, lui dần từng bước về phía sau.

Tiểu Xuân lại ngoảnh đầu, giọng nói khàn khàn khiến người sởn cả gai ốc: “Từ nay về sau, người này sẽ chịu sự khống chế của ta. Ta muốn hắn sống hắn liền sống, ta không cho hắn chết hắn cũng không thể chết. Các ngươi về sau không cần phải kiêng nể gì hắn, từ giờ coi hắn như phế nhân đi.”

“Còn vấn đề gì nữa không?” – Tiểu Xuân nhìn mọi người khắp một lượt, cuối cùng quay lại phía Triệu Đại Hùng.

Triệu Đại Hùng bị cặp mắt u ám tối tăm của Tiểu Xuân nhìn vào, lưng lạnh thấu.

Giang hồ đồn đại Diệu Thủ Hồi Xuân – Triệu Tiểu Xuân cùng Độc Thủ Trích Tiên – Lan Khánh đều do một sư phụ chỉ dạy. Triệu Tiểu Xuân hành y cứu người, Lan Khánh hạ độc hại người, cả hai vốn danh xưng Y Độc Song Tuyệt. Nhưng một khi đã là đồng môn, thì công phu hạ độc của Triệu Tiểu Xuân sẽ không thua gì Lan Khánh. Nhìn Kính Vương trước mặt tuy không cầu xin tha thứ, nhưng lại bị hành hạ đến nỗi kêu rên thảm thiết như vậy, mồ hôi Triệu Đại Hùng không khỏi toát ra đầm đìa, thấm lạnh cả lòng bàn tay.

Tiểu Xuân tiếp: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy có người nói Ô Y Giáo không thể lưu.”

Triệu Đại Hùng hít sâu một hơi, dù thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn là võ lâm minh chủ, luận về khí thế tuyệt đối không thể thua tên mao đầu tiểu tử này. Hắn nghiêm mặt nói: “Mấy năm qua Ô Y Giáo trên giang hồ dấy lên tinh phong huyết vũ, giáo chủ Lan Khánh giết người vô số, lần này Bát đại phái cùng nhau đến Yến Đãng sơn chính là để tiêu diệt Ma giáo yêu nghiệt. Ngày nào chưa diệt xong Ma giáo, bọn ta ăn không ngon ngủ không yên.”

“Ngươi vừa nói giết người là Lan khánh, những người khác bất quá chỉ là nghe lệnh mà hành sự. Ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến hôm đó Lan Khánh táng thân trong biển lửa. Hắn chết, ngay cả thi thể tìm khắp nơi cũng không thấy. Có câu rắn mất đầu không làm nên chuyện, đệ tử Ô Y giáo mất đi giáo chủ, mấy ngày nay như chim muông tan tác. Bọn họ vốn không thể uy hiếp nổi ai, Triệu đại minh chủ việc gì phải truy sát tận cùng như vậy?” – Tiểu Xuân gằn từng tiếng, bình bình mà đáp lại, nhưng âm điệu lãnh đạm không đồng đều, run rẩy mới đầu từ bàn tay nắm chặt, sau đó dần dần tràn ra khắp thân mình.

Mấy kẻ vẫn đang trầm mặc đứng một bên chợt nhận ra sự bất thường của Tiểu Xuân. Hàn Hàn lập tức kéo tay áo Mục Tương, còn lão râu ria căng thẳng quay sang nhìn Tiểu Thất. Đến khi Mục Tương lên tiếng: “An tâm, chớ nóng vội”, Tiểu Thất mới gật gật đầu tỏ vẻ bản thân vẫn đang chú ý.

“Ma giáo chính là Ma giáo, dù có như chim muông tan tác, Triệu đại hộ pháp sao có thể khẳng định sau này bọn họ sẽ không tiếp tục gây sóng gió?” – Triệu Đại Hùng trừng to mắt.

“Người sống trên đời, phải có lòng khoan dung độ lượng.” – Những lời này Tiểu Xuân lĩnh hội cách đây không lâu, giờ cũng đến lúc lôi ra dùng – “Huống hồ Miểu Nhật Phong qua một trận chiến đã thương vong vô số, cần gì phải thêm nữa những oan hồn. Thay vì giết chết, chi bằng để họ lấy công chuộc tội. Hiện giờ phía nam đại hạn, dân chúng lầm than, dịch bệnh tràn lan khiến người chết nhiều vô kể. Thà rằng để họ đem sức qua giúp nạn thiên tai còn có ý nghĩa hơn là giết chết hết. Sống so với chết, quả thực tốt hơn nhiều, một người có thể sống lâu hơn, tất sẽ mang lại nhiều hạnh phúc hơn cho kẻ khác.”

Tiểu Xuân càng lúc càng kích động, câu được câu mất, câu chậm câu nhanh. Sắc mặt hắn đỏ gay, hai bàn tay nắm chặt, giống như nếu Triệu Đại Hùng không đáp ứng, hắn sẽ lập tức lao tới tung một quyền.

“Cứu tế há có thể đem ra đùa giỡn?”

“Vậy mạng người thì có thể để cho Triệu minh chủ đem ra đùa giỡn?” – Tiểu Xuân gằn gộc nói: “Ngươi nghĩ võ lâm minh chủ là phải làm gì? Với ta, sự yên ổn của võ lâm chính là mục đích hành sự. Không phải khơi mào rắc rối, oan oan tương báo.”

“Ngươi…” – Triệu Đại Hùng đỏ mặt tía tai. Hắn nhìn một vòng quanh đại sảnh, cư nhiên không có một ai ở đây mở miệng phản bác lời của Triệu Tiểu Xuân, những người này rốt cuộc là bị sao vậy!!!

Đương lúc Triệu Đại Hùng toan mở miệng, Tiểu Xuân lập tức nói: “Hay là để ta gọi toán đệ tử tuấn tú phi phàm của ngươi đến, nói cho bọn họ biết hết những tâm tư trong lòng sư phụ, lúc đó chắc hẳn ngươi sẽ đáp ứng?”

Triệu Đại Hùng sắc mặt đại biến, nghiến răng kèn kẹt, giận dữ gào lên: “Câm mồm! Tên tiểu nhân ngươi dám uy hiếp ta? Hảo! Cho dù chính đạo không còn bao vây Ma giáo dư nghiệt, nhưng Triệu hộ pháp, ngươi liệu có đủ năng lực quản giáo thuộc hạ, để bọn họ an phận thủ thường, không làm tổn hại đến giang hồ?

Tiểu Xuân bình thản đáp: “Cái đó bàn sau.”

“Nói trắng ra là ngươi không có biện pháp?! Không có biện pháp mà dám mở mồm thốt lên những điều nhảm nhí như vậy, làm mất thì giờ của lão phu!” – Triệu Đại Hùng hung hăng cười mỉa mai. Hắn đường đường là chưởng môn Hoa Sơn kiêm Võ lâm minh chủ, danh vọng vời vợi như thái dương, địa vị tôn nghiêm cao quý, lúc trước bị kìm hãm vì tên tiểu tặc này, giờ mới lấy lại được khẩu khí.

“Triệu Tiểu Xuân ta vốn không phải là người Ô Y giáo. Cái chức Tả hộ pháp kia cũng là do Lan Khánh tùy tiện gán cho, đương nhiên chưa đủ lập trường để quản thúc Ô Y giáo chúng. Hôm nay nói như vậy, bất quá là vì không muốn thấy lại cảnh giang hồ chết chóc, khiến người bi thương cùng cực, sinh tử chia lìa. Triệu đại chưởng môn nếu chỉ giương khí phách để tranh luận mà cự tuyệt lời đề nghị của tại hạ, có thể nói chức võ lâm minh chủ đã giao cho lầm người. Tuyển chọn cái rắm! Làm việc chỉ vì ham muốn cá nhân!”

“Tên xú tiểu tử thối tha nhà ngươi!” – Triệu Đại Hùng đỏ bừng mặt vì thẹn, rống lên điên cuồng. Hắn thực sự nhịn không được, lập tức vung một quyền về phía Tiểu Xuân.

“Triệu minh chủ xin dừng tay!” – Đám người đứng xung quanh lập tức lên tiếng ngăn cản. Nắm đấm của Triệu Đại Hùng vừa lao đến trước mặt Tiểu Xuân, cả đám Mục Tương Hàn Hàn cùng lão râu ria đã nhất loạt xông ra chế trụ hắn.

Tiểu Xuân thấy Triệu Đại Hùng không tài nào nhúc nhích, nhân cơ hội thúc cho hắn một quyền, mạnh đến nỗi máu mũi túa ra ròng ròng, “Ngươi là cái thứ thất phu bại não, tôn ngươi làm Võ lâm minh chủ thật vô ích, chẳng thà để ta đảm đương.”

Mục Tương giật nảy người, lập tức buông Triệu Đại Hùng ra, đoạn quay sang điểm hết mấy đại huyệt trên người Tiểu Xuân. Hàn Hàn lúc này cũng cùng Mục Tương hợp lực chế trụ Tiểu Xuân, dồn hết sức khiến hắn khoanh chân ngồi xuống.

“Các ngươi làm cái gì?” – Tiểu Xuân phát cáu, muốn giãy giụa nhưng lại phát giác bản thân không thể cử động được. Hắn vừa gào vừa thét, hai tròng mắt đỏ ngầu trừng to tưởng chừng như sắp rớt đến rơi.

“Lúc tên tiểu tử này vừa chạy đến, ta đã thấy ánh mắt của hắn có gì đó là lạ. Quả nhiên …” – Lâm Ương (biệt danh khác của Tiểu Thất) giữ Triệu Đại Hùng lại, thở dài.

“Ráng bình tĩnh lại, không được nghĩ ngợi nữa. Chân khí ngươi rẽ nhánh tứ tung, gân mạch nghịch chuyển, dường như đã tẩu hỏa nhập ma.” – Hai bàn tay Mục Tương dán vào lưng Tiểu Xuân, còn Hàn Hàn cố thủ phía trước, thay phiên nhau truyền chân khí, khiến Tiểu Xuân hơi thở hỗn loạn.

Tiểu Xuân lúc này mới dần dần bình ổn lại, hắn còn nghĩ bản thân sao có thể bị kích động như vậy, nguyên lai là do sự tình này.

Gạt hết những tâm tư rối loạn trong lòng, chuyên tâm hành khí, mãi lâu sau Tiểu Xuân mới ngửa đầu ra, mở to mắt, trông thấy mấy người đứng quanh đang lo lắng nhìn hắn.

Ý thức có chút hoảng hốt, không thể duy trì vẻ thư thái. Hơi thở Tiểu Xuân chợt yếu đi, tầm mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng trước mặt Tiểu Thất.

“Thất sư huynh… Ngực ta… sao lại đau như vậy? “ – Thanh âm Tiểu Xuân có chút nghi hoặc cùng ai oán.

“Vì xương ngực ngươi đã gãy.” – Tiểu Thất thản nhiên nói.

Tiểu Thất vừa dứt lời, mọi người trong phòng soát soạt quay đầu nhìn về phía y.

“Tía má nó! Ương tiểu tử, ngươi cùng Triệu thiếu hiệp sư xuất đồng môn?” – Lão râu ria của Thiết Kiếm môn phi thường kinh ngạc: “Quen biết nhau bấy lâu nay, tại sao ngươi chưa từng nhắc tới chuyện này?”

Tiểu Thất mặt tối sầm lại, thiết phiến “xoạch” một tiếng mở ra che đi nửa khuôn mặt, nhất thời buột miệng trả lời Tiểu Xuân, rốt cuộc lại khiến cho bản thân bị lộ tẩy rồi.

Y ho khụ hai tiếng, nói: “Cứu người quan trọng hơn, mấy chuyện này ta sẽ nói sau.”

Ai~ Gì chứ, một tên đại sư huynh thân làm Ma giáo giáo chủ, một tên tiểu sư đệ suốt ngày dấy lên thị phi, y chỉ hận một nỗi không thể đường đường chính chính nói cho cả thiên hạ biết mình đến từ Thần Tiên Cốc. Ai mà dám giương khoe cái xuất thân đầy phiền toái như vậy chứ!

Tiểu Xuân thoáng rung động, sau đó phun ra một ngụm máu lớn. Hàn Hàn lúc này đang giúp hắn quy đạo chân khí ở phía trước không kịp tránh, khắp mặt và cổ rốt cuộc dính đầy máu tươi, nhưng hắn không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm: “Ứ huyết mà nôn ra được hết, chứng tỏ không sao nữa rồi.”

“Tiểu Hàn … trong ngực ta có một tấm bài tử…” – Tiểu Xuân đầu óc choáng váng, cố nén cảm giác khó chịu, thấp giọng nói: “Ngươi cầm, tiếp quản quân đội của Tiểu Tứ, lương bổng cùng ngân lượng dùng để cứu tế. Mục Tương có trong tay phương thuốc trừ dịch ta viết trước kia… y tự biết nên làm thế nào…”

Liền sau đó, trước mắt chợt tối sầm lại, Tiểu Xuân lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Hàn Hàn đỡ lấy Tiểu Xuân, để hắn ngã vào lòng mình, đưa tay lục tìm một hồi liền thấy một khối bài tử vàng óng, trên mặt chạm trổ Cửu trảo kim long, có khắc bốn chữ to nổi bật “Như trẫm thân lâm” ( Như trẫm đích thân tới).

Tay Hàn Hàn run lên bần bật, lập tức đưa cho Mục Tương xem. Còn Mục Tương lại rất thản nhiên nhìn về phía phó minh chủ “Lâm Ương”.

Tiểu Thất sa sầm mặt, nghiêm giọng nói: “Sao nhìn ta? Ta cũng đâu có biết vì sao hắn lại có thứ này.”



Đêm đã khuya. Ngọn đèn trên chiếc bàn cạnh giường bập bùng cháy. Âm thanh lách tách vang lên, khiến Tiểu Xuân cả kinh, giật mình tỉnh lại. Hắn không thể ngủ yên …

“Vân Khuynh!” – Hắn chợt hô lên, sau đó ngỡ ngàng nhìn khung cảnh lạ lẫm quanh mình. Phát hiện trong phòng này không có Vân Khuynh, hắn vội vàng lật chăn lao thẳng ra phía cửa.

Ô Y bát tiên vẫn túc trực bên ngoài, Tiểu Xuân liếc bọn họ một cái, rồi bước vào gian phòng bên cạnh, nơi Vân Khuynh đang an giấc trầm miên.

Thắp một ngọn đèn, Tiểu Xuân bước tới chỗ Vân Khuynh nằm, lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường. Hắn bắt đầu thoa Hồi xuân cao, tiếp tục công việc lúc trước còn dang dở.

Kế tiếp, chính là phải thoa thuốc lên tay.

Tiểu Xuân nâng bàn tay Vân Khuynh lên, trộm nhìn. Những ngón tay trắng nõn như bạch thông (*), vừa mảnh mai, lại vừa dài thon thả. Bất quá không có cái mùi như bạch thông, mà dậy lên hương thơm thoang thoảng.

(*) ở trong củ hành ‘_’~ chỗ tóp trắng gọi là bạch thông.

“Vân Khuynh,” – Tiểu Xuân khe khẽ nói – “Ngày nào đó đẹp trời, ta sẽ đưa ngươi về Thần Tiên Cốc, được không? Ngày trước đáng lẽ đã trở về, nhưng rốt cuộc cứ liên tục bị trì hoãn. Sư phụ mà thấy ta cùng ngươi quay lại, hẳn sẽ cao hứng lắm. Ta sẽ lên núi tìm cho ngươi một nơi thật tốt, để ngươi có thể thấy được những phong cảnh đẹp nhất nơi này. Sau đó ta sẽ dựng một ngôi nhà tranh cạnh mộ ngươi, ở cùng ngươi, trông coi ngươi… Cả đời này, chúng ta sẽ không chia lìa … ”

Thoa dược xong rồi, Tiểu Xuân đóng nắp bình lại.

Hắn nhịn không được vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt Vân Khuynh: “Ta cứ tưởng đến lúc này, làm hòa với đại sư huynh xong, chấm dứt tất cả mọi ân oán, liền có thể nắm tay ngươi vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Nhưng rốt cuộc, người tính vẫn không bằng lão thiên gia an bài. Cứ tưởng với tính cách của ta, kiểu gì cũng sẽ ra đi trước ngươi. Ta còn nghĩ nếu như không có ta, ngươi sẽ sống ra sao. Ai mà biết được mọi chuyện hoàn toàn ngược lại… là ta hại ngươi đi sớm hơn ta một bước… “  Tiểu Xuân lau mặt, sụt sịt mũi, bàn tay buông hờ trên khuôn mặt Vân Khuynh, thấp giọng thổn thức.

“Xin lỗi… là ta hại thảm ngươi… thực xin lỗi …”

Tiểu Xuân dừng lại trước dung mạo Vân khuynh, gắng gượng nở một nụ cười. Hắn đã hại bản thân thê thảm lắm rồi. Vân Khuynh trên trời có linh thiêng tuyệt đối sẽ không muốn thấy hắn như vậy, hắn hiểu được hết…

Nhưng vô luận khóe miệng có nhếch lên thế nào, vẫn năm lần bảy lượt sụp xuống bi thương. Không ngăn nổi hai dòng nước mắt lăn dài trên má.

Tiểu Xuân không ngừng vuốt ve khuôn mặt Vân Khuynh, không ngừng thì thào độc thoại. Mãi đến lúc hắn giật mình phát hiện nửa khuôn mặt bị lửa thiêu đến đen kịt của Vân khuynh kia, so với trước đó, những vết sưng bỏng dường như đã tan đi.

Cứ ngỡ chính mình gặp phải ảo giác, Tiểu Xuân một lần nữa tinh tế vuốt ve, song lại càng kinh ngạc nhận thấy hiệu quả rõ rệt của Hồi xuân cao. Làn da đầy những nếp nhăn do lửa đốt đang dần dần có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng… Với người đã chết, Hồi xuân cao nhiều lắm cũng chỉ có tác dụng giữ gìn thi thể, đâu có khả năng khiến cho da thịt tái sinh?

Trừ phi…

Trừ phi…

Tiểu Xuân lập tức chế trụ mạch môn của Vân Khuynh, cẩn thận xem mạch. Bàn tay hắn run rẩy liên hồi, không thể nào ngưng lại được. Hệt như cái lúc phát hiện Vân Khuynh nằm lịm trong mật thất, một chút hơi tàn cũng không có, hắn cũng không run rẩy mãnh liệt như thế.

Thật sự không được! Tiểu Xuân hung hăng tự tát mình một cái: “Triệu Tiểu Xuân ngươi mau tỉnh lại! Nếu cứ tiếp tục run như vậy, làm sao bắt được mạch chứ!” Tơ máu dọc theo khóe miệng rớt xuống. Hắn hít thật sâu mấy hơi, rồi lại áp ngón tay lên cổ tay Vân Khuynh.

Rất lâu, rất lâu, đã rất lâu… lâu đến mức tưởng chừng như chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, Tiểu Xuân đột nhiên cảm giác được một nhịp đập rất khẽ ở Vân Khuynh, liền ngưng lại, chăm chú lắng nghe.

Hắn suýt chút nữa hét toáng lên.

Không chết! Vân Khuynh vẫn còn thở!!!

( Tuyết: Mình muốn hét ~~~)

Nhưng… tại sao có thể như vậy? Lúc trước mạch rõ ràng là …

Bất chợt nghĩ tới Đồng mệnh cổ trên người Vân Khuynh, Tiểu Xuân bèn lật y lại, coi kỹ phía sau lưng.

Dấu tích tử cổ đỏ sẫm nổi trên người trước kia dường như đã không còn. Cẩn thận lần mò từng chỗ trên da thịt, Tiểu Xuân phát hiện mấy huyệt đạo trên người Vân Khuynh đã bị ai đó lấy kim châm phong lại. Gân mạch giai bế, hèn chi rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Mà, kim châm kia vừa rút ra, phía trên có khắc xuân tự của Tiểu Xuân, chính là cái ngày xưa hắn đã dùng để phong tỏa gân mạch của Lan Khánh.

Nhớ lại tình cảnh ngày ấy, Linh Tiên phía sau gáy bị đục một chỗ, não tủy bị lấy ra, trở thành kẻ si ngốc. Não tủy kia nói không chừng chính là dùng để làm tử cổ giải dược. Mà, khi dứt khoát bạt cổ, tâm mạch bị những xúc tu tử cổ quấn chặt lấy, gây tổn hại không ít. Trong lúc nguy cấp đó, có người đã dùng kim châm phong mạch giúp Vân Khuynh trầm miên, tránh thương thế nặng thêm, nên mới khiến cho y giống như là đã chết…

Tiểu Xuân nhảy dựng lên, kích động không tả xiết. Rốt cuộc cũng đã biết được chân tướng sự việc, nhưng giờ không phải lúc đần người ra, hắn còn phải cứu Vân Khuynh. Vân Khuynh chỉ lưu được một hơi thở, chỉ hơi thở này thôi, Triệu Tiểu Xuân hắn có phải liều mình đem tính mạng ra đánh cược, cũng phải cứu bằng được y sống sót.

Tiểu Xuân hét to một tiếng, lao ra bên ngoài, mở toang cánh cửa, hướng về phía năm kẻ vẫn đang túc trực đằng kia, gào lên điên cuồng: “Các ngươi không phải muốn ta tiếp nhận vị trí của sư huynh, chưởng quản Ô Y giáo sao? Hảo! Ta đáp ứng. Nhưng trước hết các ngươi phải giúp ta làm một việc. Việc thành rồi, ta sẽ đảm đương chức Ô Y giáo chủ!”

Tiểu Xuân đẩy bọn Cận Tân vào trong phòng, khiêng bồn tắm lên, đặt Vân Khuynh ngồi vào trong đó, đoạn, phao dược tắm.

Sau đó để Cận Tân cùng Ô Y bát tiên hợp lực suy chuyển chân khí trong người Vân Khuynh, một bên giữ cho tâm mạch y không suy kiệt, một bên đả thông kỳ kinh bát mạch bị kim châm phong kín.

Tiểu Xuân vội vội vàng vàng đun nước, gia tăng nhiệt độ, nhanh chóng bổ sung dược liệu cùng thi châm.

Vân Khuynh vẫn còn một tia hy vọng, hắn quyết không bỏ lỡ cơ hội tồn tại duy nhất này của y.

Hắn phải làm cho Vân Khuynh tỉnh lại, nhất định phải làm cho Vân Khuynh tỉnh lại.

Đây chính là cơ hội cuối cùng.

Đoạt người từ tay Diêm Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.