Sau khi ăn xong, lão nhân gia cầm tăm xỉa răng, còn Nhất Kiếm ợ một cái rõ to đầy thỏa mãn, hành vi thô nhân như vậy, thế mà trong mắt Mạc Thu lại không hề cảm thấy một chút gì thô bỉ.
Đương nhiên, cảm nhận này chỉ dành cho duy nhất Nhất kiếm thôi nha. Còn đối với cái lão bạch đầu nhân kia, y không có mảy may hứng thú gì.
Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu, nho nhỏ lộ ra nét tươi cười đối với y. Sau khi Mạc Thu ăn no, tâm tình đặc biệt rất tốt nha.
Nhất Kiếm phát giác Mạc Thu cười rộ lên có thể đem hàn băng tẫn tán, nét cười mang theo một chút ngọt ngào, lại thêm một chút khờ dại của tiểu oa nhi. Nhìn nàng cười lòng y thật rất thoải mái, bình thường luôn kiềm không được tâm tình chính mình mà cười đáp lại nàng.
Cho nên Nhất Kiếm cứ thế ôn nhu cười nhìn Mạc Thu. Y không tự chủ mà lộ ra nét cười ngây ngô.
Lão nhân gia thừa nhận hai cái thần tình tươi cười đối đáp lẫn nhau này quả thực ngốc y chang chủ nhân chúng, Lão hừ một cái rồi lên tiếng:
“Cơm no, rượu say rồi. Cũng nên lên đường thôi.”
“Tiểu Thu cô nương, nàng có dự định gì tiếp theo không?”
Nhất Kiếm hỏi.
Mạc Thu nhẫm tính Lục Dao hôm qua dù chạy trối chết, nhưng hắn cũng trừng mắt cảnh báo mình, loại ngươi có thù tất báo như hắn chắc chắc sẽ tìm dịp báo thù, người này võ công cao cường, nếu có thể nhờ y hộ tống mình tới được Lan Châu, mình mới có thể an toàn.
Hơn nữa ….Mạc Thu thật không muốn rời xa người kia a.
Mạc Thu tiếp xúc người này liền xuất hiên một cảm giác rất đặc biệt, y rất, rất thích phương thức ngốc tử của người này an ủi mình. Chưa bao giờ có người đối với y như vậy. Từ trước đến nay y luôn sống một cuộc sống cô độc, chỉ vì gặp được người này làm tâm y xuất hiện ý niệm độc chiếm.
Mạc Thu đối với suy nghĩ này của mình cũng rất ngạc nhiên. Nhưng rồi phát hiện hình ảnh của cữu cữu trong lòng y từ trước đến nay ăn sâu thâm căn đế cố, người này mang cho Y cảm giác rất giống cữu, Mạc Thu thật khó mà kháng cự muốn thân thiết với người này.
Vì thế Mạc Thu liền nói:
“Kì thực ta còn một người bà con xa sống ở phụ cận Lan Châu, hiện giờ ta muốn nương tựa vào hắn mà sống. Nhưng nhuyễn cân tán trong người chỉ mới tiêu tán phân nửa, thật sự không dám một mình đi tới đó.”
Mạc Thu vừa dự tính năn nỉ Nhất Kiếm đưa mình đến Lan Châu, có thể cùng người này ở cùng một chỗ. Thì vừa lúc nghe Nhất Kiếm vỗ tay hoan hỉ, cười to, nói:
“Như thế thật thuận tiện, ta cũng đang muốn trở về Lan Châu một chuyến.”
“Thật sao?”
Mạc Thu phi thường kinh ngạc, nhưng đột nhiên phát hiện thanh âm của mình có một chút vọng cao, y lập tức ngừng nói.
“Thật chứ!”
Nhất Kiếm lại quay người hướng lão nhân gia nói:
“Lão tiểu tử, chúng ta tại đây phân ly. Lão cứ việc đi làm chuyện của lão, ta tiện đường mang tiểu Thu cô nương quay về Lan Châu.” Ngữ khí nói không hề có một chút ý niệm lưu luyến.
Lão nhân gia nhìn Nhất kiếm vẻ mặt hớn hở, vui mừng, trong lòng thật không thống khoái.
“Tiểu tặc tử nhà ngươi cái mặt cười như trộm được của quý a. Ngươi không phải coi trọng người ta vì có điểm tư sắc sao? Ngươi nghỉ chỉ cần đem người ta về giao cho người thân, người ta liền mang thân báo đáp a? Tiểu ngưu tử nhà ngươi đừng vội đắc ý? Tiện nghi như vậy sao có thể chiếu cố đến ngươi. A Ngưu à a Ngưu, ngươi tuổi cũng đã lớn, người ta mới có mười mấy tuổi. Lão ngưu mà còn muốn gặm cỏ non sao? Chỉ sợ ngươi sẽ nghẹn tới chết a.”
“Cuồng lão nhân, lão nói cái gì vậy hả?”
Trong lòng Nhất Kiếm tất nhiên dụng tâm không như vậy. Nhưng lời nói kia chỉ sợ làm cho tiểu cô ngương hiểu lầm. Y vội vàng quay đầu hướng Mạc Thu phân giải:
“Nàng đừng nghe hồ ngôn loạn ngữ của lão. Lão nhân gia này thoạt nhìn đã bảy, tám mươi tuổi nhưng đại não chỉ bằng tiểu oa tử bảy, tám tuổi thôi. Lão không biết kiềm chế miệng của mình, cứ hay nói sảng.”
Mạc Thu không hề lộ ra nét mặt chán ghét như Nhất Kiếm nghĩ, ngược lại y im lặng nhìn Nhất Kiếm, song nhãn chợt lóe một tia bất khả tư nghị.
Nhất Kiếm cảm thấy mình giống như ếch bị xà nhìn, trên lưng cảm nhận một trận rét run. Đang dự định hỏi Mạc Thu bị làm sao, y liền nghe đối phương thản nhiên đáp:
“Chuyện này cũng không phải là không có a.”
Lão nhân gia nhìn Mạc Thu, cằm cơ hồ há đụng cả xuống bàn.
(cho trí tưởng tưởng bay xa…..*phiêu phiêu*…=))..chính văn của nó nha ta không có phăng.)
“A?”
Nhất Kiếm ngẩn ngơ, y thật sự nghe không hiểu dụng tâm trong câu nói “cũng không phải là không có” của Mạc Thu.
Mạc Thu thấp giọng đáp:
“Lấy thân báo ân, cũng không phải không thể…a Ngưu ca, ngươi có tin tưởng chuyện “nhất kiến chung tình” không? Ta…ta hôm qua nhìn thấy ngươi, tâm liền một trận rối bời, hôm nay gặp lại ngươi, mới nhận thức được là rung động. Ta nghĩ, ta thật sự thích ngươi.”
Âm thanh của y thật sự bình thản a. Thật giống như chỉ là nhàn nhã bình luận thời tiết hôm nay, ngữ khí phong kinh vân đạm.
Một tiếng “a Ngưu ca” làm cho lão đầu nhân cả người run rẩy, lông mao dựng ngược. Nhịn không được mà chạy qua một bên không ngừng nôn thốc nôn tháo, ác tâm không chịu nổi mà.
Nhất Kiếm giật mình chuyển tỉnh, xấu hổ cười trừ rồi nói:
“Thật sự đó chỉ là lời nói giỡn thôi!”
Mạc Thu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn y cười ngọt ngào.
(…ta cũng lông mao dựng thẳng ni…o_0!!!)
Lòng Nhất Kiếm một phen căng thẳng, căng cứng người, vội vàng đứng lên, lại vì giật mình quá độ mà sơ ý “ba” một phát bể nát cái dĩa y đang cầm trên tay, làm cho Nhất Kiếm ngả ngửa ra mặt đất tạo một phen chấn động không nhỏ.
(=))…chết cười mất thôi)
Nhìn lão nhân gia hướng Phụng thành mà rời đi. Nhất Kiếm cùng Mạc Thu cũng lập tức khởi hành.
Nhất Kiếm thanh toán phí ăn ở xong, bạc trong người cũng không còn nhiều. Y dự định mua một cổ kiệu hay một con ngựa nhưng vì dẫn theo Mạc Thu mà phải lo ba bữa cơm mỗi ngày nên việc này trở thành vấn đề cần phải tính toán.
Cân nhắc kĩ lưỡng, Nhất kiếm quyết định giữ lại tiền. Mạc Thu chắc không thể chịu nổi cơn đói nên y mua một đại bao bánh mỳ đem theo bên mình rồi mới bắt đầu xuất phát.
Đi được nữa ngày đường, sau vài lần lưỡng lự không nói, cuối cùng Mạc Thu hỏi:
“A Ngưu ca, ngươi nghĩ lời ta nói lúc sáng ở khách điếm là nói giỡn sao?”
Nhất Kiếm đang lấy ra một ít bánh mỳ mà y mua để dành đi đường cho hai người cùng ăn. Tinh thần vừa phục hồi lại không ít, y gãi gãi đầu nói:
“Nhi nữ không nên đem danh dự của mình ra làm trò đùa, sau này nàng còn phải thành gia lập thất.”
(=3=…ông hỏi gà bà trả lời vịt….)
“Nếu không phải nữ nhi thì sao?”
Dẫu biết không có khả năng, Mạc Thu vẫn cố gắng kiên trì hỏi.
Nhất Kiếm “a” một tiếng, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Mạc Thu. Sao một hồi suy nghĩ thật lâu y mới nói:
“Ta cứu nàng không phải vì muốn chiếm tiện nghi của nàng.”
“Ta có thể tự mình nhận thức.” Mạc Thu tức giận đáp.
“Cho nên nàng đừng nên nghĩ ngợi lung tung” Nhất Kiếm tiện thể nói tiếp.
“Ta sẽ bình an đưa nàng về đến Lan Châu, sau khi đợi nàng tìm được người thân, thực sự an toàn, ta sẽ rời đi. Thế gian này tuy nhiều người làm chuyện xằng bậy, nhưng người trượng nghĩa cũng không ít. Ta biết nàng do vừa mới trải qua biến cố nên tâm tình bấn loạn. Sau này đừng nhắc đến chuyện lấy thân báo đáp nữa, cứ yên tâm ta vẫn sẽ theo nàng suốt dọc đường.”
Mạc Thu chợt dừng cước bộ, nghi hoặc nói:
“Vì sao lại không được….?”
Lục Dao từng nói Mạc Thu nam phẫn nữ trang còn đẹp hơn cả nữ nhi. Nam nhân nhìn thấy sẽ bị mê hoặc, nhưng người trước mặt y lại không có nữa điểm ý niệm nào.
Chỉ cần nghĩ tới được Lan Châu sẽ phải cùng người kia chia cách, Mạc Thu tâm phiền ý loạn mong muốn con đường này mãi mãi đi không tới nơi.
Nhất Kiếm vẫn từ từ đi tới trước mà không phát giác Mạc Thu dần dần bị bỏ lại một khoản xa. Tới khi Mạc Thu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mình cách y một đoạn rất xa, hoảng loạn, gấp gáp quên mất cả việc nhuyễn cân tán còn chưa tiêu tán hết trong người, vận khí định vượt lên, chân khí trong cơ thể do đó trở nên tán loạn, làm y lảo đảo vài bước rồi hướng mặt đất mà ngã xuống.
Ngay lúc sắp cùng mặt đất song song giáp một đường, một đôi tay mạnh mẽ nhưng ôn nhu từ phía sau nắm lấy thắt lưng, kéo y vào ngực, chặt chẽ ôm lấy, rồi sau đó đem Mạc Thu nằm tựa xuống mặt đất vững vàng.
(Cảnh phim quay chậm nha…loãng moạn hem mấy nàng…=)))
“Cảm thấy chỗ nào không thoải mái a?”
Nhất Kiếm nói rồi bực dọc đứng lên, thì thào tự trách:
“Đúng là nên mua một cổ xe, nơi hoang sơ, đường đi gập gềnh sỏi đá như vậy sao nàng có thể chịu nổi. Ta thật sự quá hồ đồ.”
Mạc Thu nhìn gương mặt của Nhất Kiếm vì mình mà ưu phiền, không biết vì sao lại cảm thất một trận môi khô, lưỡi nóng.
Mạc Thu đột nhiên lóe ra một ý tưởng, nếu việc mình phẫn nữ trang chưa bị phát giác, vậy có thể tùy cơ ứng biến giả vờ liễu yếu đào tơ, trang hư phấn nhược. Như vậy hành trình sẽ chậm lại một chút, trên đường còn được a Ngưu quan tâm chăm sóc nhiều hơn a.
(=-=!!!….siêu siêu cấp hồ ly…)
“Khó chịu lắm phải không?”
Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu mệt đến hai mắt vô thần, biểu tình ngây ngốc, thật y rất muốn chém mình một nhát cho rồi. Vì sao y lại mắc lỗi sơ ý lớn như vậy a?
Nghe Mạc Thu nói chuyện hữu khí vô lực, hơi thở mong manh, thực suy yếu không chịu nổi nữa, Nhất Kiếm lập tức gật đầu đồng ý nói:
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi rồi lập tức quay trở về.”
Dứt lời thân ảnh y theo dọc đường vọt nhanh mất dạng.
Không để Mạc Thu phải chờ đợi lâu, ước chừng một tuần trà nhỏ, phương xa liền truyền tới động tĩnh.
Tiếng bước chân trầm ổn từ xa truyền tới ngày một gần. Tiếng cũng như người, làm nhân tâm an ổn.
Mạc Thu nhịn không được đứng lên nhìn về hướng xa xa.
Chỉ thấy một thân ảnh hấp tấp xuất hiện trên thông đạo uốn lượn. Thân ảnh cao to kia đang đẩy một xe đẩy tay bằng gổ, hướng về phía Mạc Thu chạy đến một cách nhanh chóng.
Mạc Thu kinh ngạc nói:
“Ngươi kiếm đâu ra xe đẩy này vậy a?”
Nhất Kiếm buông xe đẩy ra, thở hổn hển, người đầy mồ hôi nói:
“Ta mua nó tại nhà một gia đình thợ săn trên núi, xe này vừa vặn thích hợp để ngươi ngồi, không làm cho ngươi mệt mỗi vì phải đi đường núi.
Nhất Kiếm đặt Mạc Thu ngồi lên tấm gỗ bằng phẳng trên xe, thần thái thư sướng, vừa cười vừa đẩy xe gỗ, đẩy Mạc Thu tiếp tục lên đường.
Mạc Thu muốn mở miệng nói, thế nhưng trong lòng lại như mắc nghẹn, căng thẳng không thôi. Y không thể thốt nên lời.
Người này, thật sự đối với y rất tốt…
Tốt đến nổi chính y nghi ngờ mọi chuyện diễn ra chỉ là một giấc mơ….
Thậm chí làm cho y thực sự sợ hãi, nếu giấc mộng này tan biến, chính mình có thể nào chấp nhận trắng tay như lúc đầu không……
“Chúng ta đi thêm một đoạn nữa, chờ lên tới đỉnh núi là có thể nghỉ ngơi. Có điều nơi này không có người sống, chùng ta chỉ sợ phải nghỉ lại nơi hoang vu.”
Nhất Kiếm nói với Mạc Thu.
Mạc Thu chỉ có thể rầu rĩ nhẹ gật đầu.
Ngồi trên xe lắc qua lắc lại, ngày cũng đã trôi qua chính ngọ( khoản bảy giờ tối ….0_0!). Thái dương đã ngã tây tà. Khí trời dần dần mát mẻ.
Đường núi uốn lượn tựa hồ không có điểm dừng. Vượt qua một khúc khủy bị vách núi chắn tầm nhìn, một đại thảo nguyên rộng lớn trước mắt mở ra.
Thảo nguyên vì cây cỏ héo úa mà trở nên hiu quạnh, nhìn cỏ khô nhẹ nhàng lay động trong gió, va chạm nhau phát ra âm thanh xào xạc êm ái, làm cho tâm trạng bi thương trong nhân gian phút chốc bị tiêu trừ, giai điệu nhu hòa tuyệt vời càng làm nhân tâm thêm thư thái.
Vạn vật an tường trong yên lặng, bình thản như cảnh mộng làm cho Mạc Thu có chút vì mệt mỏi mà thiếp đi.
Trong thiên địa này Mạc Thu cảm thấy chỉ cần có thể mãi mãi như bây giờ, an tường mà dựa vào người kia, người đang dùng xe đẩy để chở y, dùng lưng mình chống đỡ, bảo bọc y, như vậy thật bình an cùng bất khả tư nghị
(Không còn mong muốn gì hơn….*trấm trấm*…loãng moạn quá a.
Nguyệt: nhìn vào sự thật đi a Quỳnh a, chỉ 1 ng lãng mạn ngồi nghĩ mông lung thôi, còn ng kia đang còng lưng đẩy xe đó, ko lãng mạng như tưởng tượng đâu =))
Quỳnh: =3= đừng đạp nát giấc mộng của người ta một cách phủ phàng vậy chứ…ghét)
Đồng cỏ khô đột ngột xuất hiện một cái gì đó trắng như bông tuyết, đôi tai thật dài dựng thẳng lên không ngừng động đậy, một đôi hồng song nhãn to tròn. Mạc Thu phát hiện thảo nguyện lại có tiểu tuyết cầu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm nó.
“A!” Mạt Thu nhìn vật nhỏ kia động đậy, ánh mắt trở nên ngơ ngẩn, vật nhỏ kia thật sự tồn tại trước mắt y.
“Gì?”
Nhất Kiếm nhìn xung quanh.
“Nơi kia có cái gì đó kì quái a!” Mạc Thu giơ tay hướng bụi cỏ chỉ.
Nhất Kiếm cũng nhìn thấy.
“Đó là tiểu thố.”
(Thố= thỏ…)
“Tiểu thố? Nguyên lai là tiểu thố a?”
Mạc Thu mắt sáng rực lên, thanh âm rõ ràng rất cao hứng. Y lập tức phát hiện mình có hơi thất lễ, lập từ kềm chế cảm xúc xáo động của lứa tuổi thiếu niên.
Nhất Kiếm nghe vậy liền hiểu Mạc Thu ngay cả một tiểu thố cũng không biết hình dạng ra sao, nhớ tới quá khứ của y, trong lòng không khỏi tràn lan một mảnh chua xót.
Lại nghĩ lão nhân gia kia rõ ràng tuổi đã ở thất, bát thập niên lại cư xử như hài tử mới bảy, tám tuổi. Còn hài tử này bất quá chừng mười ba mười, bốn tuổi nhưng làm việc lại y như người đã ba mươi, bốn mươi tuổi vậy.
Rốt cuộc hoàn cảnh gì có thể tạo ra cá tính như vậy chứ, chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy nhân tâm tê tái a.
Tiểu thố tử dường như cảm nhận mình bị người khác phát giác, lập tức quay đầu tìm đường tẩu thoát. Mạc Thu nhìn tiểu thử tử chạy đi, trút một hơi thở dài, mắt to nhìn chằm chằm tiểu thố tử đào thoát không rời.
Nhất Kiếm nghe thấy tiếng thở dài của Mạc Thu, y nghĩ tiểu cô nương thật sự thích vật nho nhỏ này, liền lập tức nói:
“Nàng thích! Ngưu ca liền bắt cho nàng.”
Nhất Kiếm phát lực đẩy mạnh xe gổ, hai bánh xe gỗ cực lớn phát tiếng khách lạp, khách lạp theo lực đạo tay của Nhất Kiếm xoay một vòng lớn hướng tiểu thố tử truy đuổi. Bên tai Mạc Thu bây giờ chỉ còn nghe tiếng gió gào thét, nếu giữ tốc độ xe gỗ như bây giờ Y nghĩ khả năng đi từ đây tới nội thành rồi quay lại vài lần chắc có khả năng a.
Nhất Kiếm giúp Mạc Thu truy đuổi tiểu thố tử làm y phải song thủ bám chặt thành xe gổ mới không bị ngã khỏi xe. Mạc Thu không hiểu Nhất Kiếm vì cái gì lại nghĩ y thích con tiểu thố đó chứ. Y thấy con vật mềm mại kia sắp bị đuổi bắt tới gần, nó lập tức tìm cách bỏ chạy thật xa, trong lòng cũng tràn ngập tư vị phập phồng lung lay không ngừng.
Thảo nguyên trên núi mênh mông trống trải, cảm xúc tùy tâm mà trãi rộng, Mạc Thu tuổi vốn không lớn, hiện giờ thiên tính tiểu hài tử bị tiểu thố tử mềm mại cùng với tầm nhìn bị thành xe đẩy cản trở mà bộc phát.
Nhất Kiếm bên tai cứ không ngừng hỏi:
“Chạy đi hướng nào rồi? Đã chạy tới đâu rồi? Có đụng trúng tiểu thố không?”
Mạc Thu bị ảnh hưởng của Nhất Kiếm, dần dần cũng phối hợp với hành động của Nhất Kiếm. Y không ngừng chỉ trỏ đông tây, miệng ngẫu nhiên tùy tình thế mà nói:
“Bên phải, đằng trước, bên kia, mau, không nó chạy mất!”
Có lúc Nhất Kiếm chạy sai phương hướng, nhìn thấy tiểu thố tử chạy mỗi lúc một xa, Mạc Thu không kềm chế được đúng phắt dậy, hô to:
“Bên trái, là bên trái a…không bên phải, bên này, nó đổi hướng rồi kia, a Ngưu ca, người nhanh nhanh một tí a! Lại quẹo rồi kìa….quẹo vào…quẹo vào đi.”
Tiểu thố tử bị hai người bọn họ dọa sợ đến mức nhảy loạn khắp núi. Mạc Thu không tự giác bị tình thế truy đuổi kịch tính cuốn hút, nhìn chằm chằm không rời thân ảnh tháo chạy kia, thanh âm phát ra càng lúc càng to.
Cả một buổi chiều, hai người tại nơi thảo nguyên hiu quạnh, Mạc Thu dưới sự trợ giúp của Nhất Kiếm chạy khắp cả núi. Nơi rừng núi ngẫu nhiên vang tiếng thở hồng hộc vì chạy nhanh hòa trong tiếng cười hào sảng của Nhất kiếm cùng với giọng cười thoải mái của Mạc Thu. Về phần tiểu thố tử đáng thương kia vì bị hai người nhàn hạ đuổi bắt chạy trối chết mà hoảng loạng kêu chít chít vang dội.
Mạc Thu nghe tiếng tiểu thố kêu, giọng nói kinh ngạc mang theo chút dại khờ, mắt to trong sáng gọi Nhất Kiếm:
“A Ngưu ca, tiểu thố kêu được a, ta nghĩ nó không biết kêu mà. Ngươi nghe thấy không? Nghe không?”
Nhất Kiếm cười hòa ái, đáp lời:
“Anh nhi, tiểu thố vốn biết kêu mà!, nó không kêu bởi vì nàng không truy nó. Nàng muốn bắt nó, làm nó sợ hãi thì tất nhiên nó sẽ kêu.”
(Anh nhi = đứa trẻ khờ dại….:”>)
Mạc Thu nghe vậy cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Mạc Thu a, y… y lúc nãy đã làm cái gì chứ? La to, ngốc nghếch thập phần đi nói tiểu thố là câm điếc không biết kêu nữa a.
Nhưng khi y quay đầu lại, nhìn thấy gường mặt tươi cười kia của Nhất Kiếm. Mạc Thu hiểu được, đối với người này y không thể dùng mặt nạ hay tính kế chi ly được. Người này chỉ lấy nhiệt tình, chân thành đối xử với y, mà Mạc Thu cũng chỉ vì người này mà chân chính đối đãi lại.
Ngay tại khoảnh khắc suy nghĩ thông suốt, Mạc Thu sung sướng cười đáp lại Nhất Kiếm. Y đầu tiên nhẹ nhàng gợi khóe miệng, tiếu ý chậm rãi lan tràn khắp đáy mắt, rồi sau đó như đóa hoa nở rộ trong gió xuân, không mang một chút tỳ vết, trong sáng như ngọc mà cười. Đem tất thảy những gì tốt đẹp hồi đáp người này.
Tại nơi đây, không còn tồn tại một chút gì bất hảo ý, không còn những ánh mắt giám sát chờ đợi y phạm sai lầm. Gánh nặng cùng kì vọng của bản thân nhờ được người kia chia sẽ mà vơi đi ít nhiều.
Hiện giờ Mạc Thu mới cảm giác được ý nghĩa của việc mình sinh ra trong cuộc đời này. Nguyên lai chính là chờ đợi để được gặp người này. Cùng người này thấu hiểu lẫn nhau, cùng ngươi này thổ lộ tâm tư.
Nguyên nhân chỉ là vì chờ đợi được gặp người này mà thôi….
Tiểu thố thật sự không khó bắt. Nhưng vì để Mạc Thu vui vẻ giây phút này, Nhất Kiếm chạy vòng khắp đỉnh núi hơn nửa canh giờ rồi mới bắt tiểu thố tử trong tình trạng sức tàn lực kiệt giao cho Mạc Thu.
Nhìn Mạc Thu tươi cười rạng rỡ, trong lòng Nhất Kiếm thầm nhủ, vì nụ cười kia y chạy đến chết cũng cam lòng.
Nhất Kiếm tiếp tục đẩy Mạc Thu lên đường. Tới khi Thái Dương tắt hẳn, y mới tìm thấy một sơn động đủ chỗ cho hai người nghỉ ngơi.
Gom cỏ khô, đốt lửa trại, toàn bộ đều do một tay Nhất Kiếm hoàn tất. Mạc Thu chỉ an nhàn một bên cùng tiểu thố tử chơi đùa. Đến khi Mạc Thu đùa thỏa sức, Nhất Kiếm đem túi da dê đựng đầy nước vừa tìm được ở khe suối trên núi trở về. Mạc Thu vẫn còn đang vuốt ve đầu tiểu thố tử, miệng lẩm bẩm nói cài gì béo a, mềm a, toàn là thịt không a.
(Nguyệt: ẻm thèm rồi kìa =.=)
Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu mà không nén được lòng nở nụ cười. Nữ nhi quả nhiên đều yêu thích những vật nhỏ nhắn, có tiểu thố tử làm bạn với Mạc Thu, nàng trên đường sẽ không sợ nhàm chán.
Tiến tới gần, đem túi nước đặt xuống, Nhất Kiếm ngồi xuống khơi lửa trại.
Ngọn lửa mạnh mẽ cháy sáng rực lên, Mạc Thu ngẩng đầu lên nhìn hướng ngọn lửa, lại cúi đầu nhìn tiểu thố tử nói:
“….Ta vừa thấy ngươi, nhìn ngươi chạy nhanh như vậy, thịt nhất định rắn chắc lắm a….”
Đột nhiên thanh âm hí hí sách sách của thóa dịch (nước bọt …..>,<) vang lên:
“Thịt rắn chắc như vậy, nhai rất dai phải không? Ngươi nói thịt này đem nướng ngon hơn hay là ăn sống còn mùi máu ngon hơn a?”
“Di?”
Nhất Kiếm hoài nghi mình nghe lầm, y liền quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Mạc Thu hai mắt tóe lửa, không ngừng phát quang ảnh.
Mà tiểu thố kia chân chính mà nói hiện đang co rúm thành một khối, nằm trong lòng Mạc thu ngoài không ngừng run rẩy vẫn là run rẩy.
Kết quả cuối cùng chính là kết cục của tiểu thố tử hiện giờ chân chính trở thành…. thịt thố nướng.
“………….”
Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu trên tay cầm thịt thố không ngừng gặm, cắn, miệng y mở ra có chút ngốc tử.
Tiểu thố kia chính y giúp Mạc Thu truy bắt suốt nửa canh giờ chỉ vì muốn làm Mạc Thu vui vẻ……
Mạc Thu bây giờ chân chính là vui vẻ nha….
Nhưng mà….là cái loại vui vẻ là vì được ăn ngon đến phi thường vui vẻ….
Nhất Kiếm nhất thời nửa khắc phản ứng bất đắc dĩ. Nhi nữ thời nay như thế nào thích ăn thịt thố còn hơn là chơi đùa với nó a. Chẳng lẽ cách xa nhân thế lâu quá rồi nên không biết hiện giờ thế đạo đổi vời? Cũng chỉ mới tám năm thôi mà, tám năm thời gian quá lâu sao?
Mạc Thu vừa hoàn tất khẩu phần ăn của mình, gặp Nhất Kiếm vẫn chưa đã động gì đến phần thịt còn lại, bèn hỏi:
“A Ngưu ca, thịt thử không hợp khẩu vị của huynh sao?
Người đặt câu hỏi ánh mắt không hề nhìn người bị hỏi mà chân chính không chút giấu diếm nhìn thẳng thừng phần thịt thố còn lại một nửa trong tay người bị hỏi. Tuy rằng trên mặt ra vẻ tự nhiên nhưng ánh mắt toát ra hỏa nhiệt từng trận từng trận bừng cháy, đã sớm tiết lộ ý muốn của nàng.
“A?”
Nhất Kiếm khôi phục tinh thần. Y nghĩ Mạc Thu đúng là tiểu cô nương ăn uống thần kỳ, không một chút do dự đưa nửa phần thịt còn lại của tiểu thố cho y. (TT_TT…tội nghiệp thố thố a..)
“Phần này cũng cho nàng ăn đấy.”
Nhìn miếng thịt thố Nhất Kiếm đưa đến trước mặt, Mạc Thu lại ngây ngẩn cả người.
Nhất Kiếm lúc này mới lấy vài mẩu bánh mì trong bao ra ăn, thẳng thắng nói:
“Nàng cứ từ từ ăn, thố này ít thịt, nhìn nàng ăn nhanh như vậy, chắc chắn bụng không no.”
Mạc Thu nhìn Nhất Kiếm ăn bánh mì, đem nữa phần thịt nướng thơm ngào ngạt còn lại nhường cho y, nội tâm nổi lên một trận giằng xé khó chịu, hai tay có hơi run run, nhưng vẫn nắm chặt nhánh cây đang xuyên qua thịt thố nướng.
“Ngươi……vì cái gì mà đối với ta tốt như vậy?”
Hốc mắt tỏa nhiệt, Mạc Thu khó chịu có chút không hiểu.
Nhất Kiếm nhìn ánh mắt Mạc Thu, khóe miệng lộ bạch nha ( răng trắng…ta từng giải thích rồi thì phải…không nhớ rõ…già rồi a…U_U”), ôn hòa nở nụ cười, y nói:
“Chỉ là lo nàng còn đói thôi.”
Mạc Thu sửng sốt. Nhất Kiếm từng chữ từng từ một trong lời nói như tên nhọn xuyên thẳng vào tâm can Mạc Thu. Không một chút đau đớn, chỉ chậm rãi hòa tan băng giá hàn đông trong tim y. Nụ cười kia chính trực, sảng khoái không mang theo một tia vụ lợi. Mạc Thu thật sự thất thần, tim không ngừng run động.
Từ khi còn bé, y có một khoản thời gian rất dài ăn không đủ no, vì kinh sợ mà ám ảnh không thôi, một khi gặp cái gì có thể ăn liền liều mạng bỏ vào miệng. Sau này khi cữu cữu xuất hiện, cuộc sống của y mới có một ít tia sáng trong đêm đông. Nhưng khi cữu mất đi, chỗ dựa của y cũng mất.
Khi đó trong nhà có người đem nhốt y vào chuồng heo, nói y với trư cùng nhau tranh cơm, đợi tới khi y được thả ra. Tâm cũng theo đó mà đóng chặt.
Mạc Thu hiện tại phát hiện y lúc nào cũng sợ hãi, sợ hãi chính thực tại trong tay có một chút gì đó rồi lại mất đi, cơm cũng sẽ biến mất, sợ hãi trước mắt dù là hạnh phúc, nhưng tiếp theo sau đó lại là bị nhốt ở chuồn heo.
Vì thế khi y ăn, liền liều mạng mà ăn. Mặc kệ chính mình, mặc kệ người khác, chỉ cần thấy liền muốn tước đoạt tất cả.
Cũng chỉ vì y sợ hãi bụng mình trống rỗng sẽ cảm thấy tư vị đau đớn. Mặc dù bây giờ có thể tự mình bảo vệ bản thân. Nhưng khi gặp cảm giác đói này, y vẫn cảm thấy mình không khác gì hài tử bé nhỏ ngày xưa, vô lực cùng bất lực.
Nhìn ngươi trước mặt, không muốn buông tay, không nghỉ sẽ buông tay. Y mãi mong muốn người này luôn bên cạnh mình, chỉ cần người này có thể bao dung y, chỉ cần duy nhất người này mới có thể làm y an tâm….
Nhưng nghĩ lại thân phận bản thân y, Mạc Thu không khỏi lần thứ hai bối rối.
Tiểu cữu y chính là một người thích nam nhân, gọi chuyện này là long dương chi phích, thế nhân chê cười, nhưng người vẫn cam tâm lâm vào sinh tử.
(=3= chú ý bé Diệp là nữ nhân 100%..nữ cải nam trang…các nàng đừng hiều lầm như bé Thu nhá…=))))
Y khi đó chỉ cảm thấy thật buồn cười. Đến khi gặp được Nhất Kiếm, tâm y như sóng cuộn ba đào, thần hồn điêu đứng.
Nhưng…nhưng mà người này lại xem chính mình là nhi nữ mà thực tâm chiếu cố, hơn nữa rất kỹ lưỡng chiếu cố. Mạc Thu nghĩ đến liền một phen cảm thấy nôn nóng. Nếu người này biết y là nam nhi, không biết sẽ lộ ra ánh mắt khinh khi như thế nào.
Nếu người này ghét mình, mình chắc chắn sẽ chết mất, thương tâm đến chết mất thôi…
Trong đầu Mạc Thu toàn bộ suy nghĩ đều loạn nháo trùng trùng, hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải.
Vừa lo lắng, Mạc Thu vừa đem nửa phần thịt thỏ còn lại ăn hết. Nhất Kiếm còn lo y đói nên đưa thêm cho y một ít bánh mỳ.
(….Bó tay bé luôn…=)))
Lúc này Mạc Thu trong đầu chớt lóe sáng ý “tiên hạ thủ vi cường”, năm chữ này hiện ra, y lập tức “vô ý” đánh rơi bánh mỳ trong tay xuống đất.
(tranh thủ gạo nấu thành cơm…=))…hiểu không..hiểu không..)
Nhất Kiếm thấy vậy liền cúi người lấy miếng bánh mì khác trong bao đưa cho Mạc Thu. Mạc Thu lúc này thu lại tinh thần bấn loạn lúc nãy, nhanh chóng nghiêng người hướng mặt Nhất Kiếm, khóe môi anh đào kẽ lướt nhẹ, “chu “ một cái làm người kia đỏ lựng, tim cũng vì thế đập nhanh.
Mạc Thu ôn nhu nói:
“A Ngưu ca, huynh thích nữ nhân tính tình như thế nào a?”
Vóc dáng Mạc Thu vốn thon dài, thanh âm chưa trưởng thành nên khi nghe vẫn khó phân biệt giọng nam hay nữ, hiện giờ lại dùng chất giọng êm ái nói, thật sự khi nghe mà không nhận rõ được bên trong tư vị đầy đủ là gì a.
“Thịch, thịch, thịch,thịch……” Nhất Kiếm đang chuyên tâm lấy bánh mỳ, không ngờ lại bị đánh lén, trong đầu y bây giờ tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, cười đến ngớ ngẩn cả người, đỉnh đầu như có khói bốc lên a.
(o-0!!! Cái này là chính văn nha…ta không có phăng…:”> hảo đáng yêu)
“Là xinh đẹp tự tại, là nhỏ nhắn đáng yêu, là khờ dại, ngốc nghếch hay ôn nhu uyển chuyển, tính tình trầm ổn?”
Mạc Thu không ngừng hỏi.
“Tiểu,tiểu, tiểu, điểu…điểu nhi…” Nhất Kiếm không ngừng lắp bắp.
(Điểu nhi= chim nhỏ….=))….bó tay anh íh roài.)
“Điểu nhi?” Mạc Thu nhẹ giọng cười.
“Là điểu nhi nhỏ nhắn nép vào lòng nhi nữ phải không?”
Nhất Kiếm bên cạnh nhất thời đỏ lựng mặt như trư can màu ( màu của nội tạng heo….dùng từ này miêu tả có chút tởm nha…>.<), giận sôi lên.
“Vẫn là nên nói, điểu nhi nép vào lòng nam nhân mới đúng?”
Mạc Thu thừa dịp Nhất Kiếm bên cạnh vô lực phản kháng, hỏi cái gì cũng trả lời hết nên tiếp tục truy vấn.
“Gì hả?”Nhất Kiếm mặc dù có chút hiểu ý Mạc Thu, bất quá bây giờ đầu y hoàn toàn trống rỗng a.
“……” Nam nhân hoàn toàn không thuộc phạm vi yêu thích của y. Mạc Thu vừa nhìn phản ứng của Nhất Kiếm liền hiểu rõ.
(:”>…tất nhiên không có gì là….tuyệt đối.)
Nhất Kiếm chỉ thích nữ nhi, nói vậy nếu y không phát hiện mình là nam nhân, cả đời này sẽ không lo lắng. Như vậy chỉ cần Nhất Kiếm không phát hiện mình là nam nhân, chờ đến khi y có tình yêu với mình, theo tính cách của Nhất Kiếm, lúc đó phát hiện y là nam nhân cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Bởi vì lần đâu tiên thích người này, lần đầu tiên nhất kiến chung tình, Mạc Thu vẫn cố chấp không muốn buông tay.
Y chỉ biết cơ hội hiện đang ở trước mắt, phải biết nắm giữ, dù biết rằng tương lai có thể đau đớn ra sao, hối hận như thế nào! Cũng giống như năm xưa cữu cữ rời bỏ y.
Đã một lần đánh mất, chắc chắn không để có lần thứ hai.
Nếu dùng lời dối gạt có thể nhận được người này một cái liếc mắt ưu ái, y cũng cam nguyện trả giá. Chỉ cần người này vĩnh viễn ở bên cạnh y mà thôi.
“Nếu như tính cách của ta giống như mẫu người ngươi thích. Ngươi có thể thích ta dù chỉ là một chút thôi được không?”
Mạc Thu tư lự hỏi.
Thành nhân Nhất kiếm cả ngươi cứng còng y như mộc nhân đồng thủ đồng cước tiến ngoại nhặt củi, tiến nội trở về, những lúc bất cẩn bốn mắt giao nhau y liền đỏ mặt.
(Thành = chân thật, mộc nhân= người gổ, thủ= tay, cước=chân,tiến= đi,….0_0!! Còn chổ nào không hiểu nữa không)
Cuối cùng Thành nhân quyết ngồi trước cửa động, viện cớ là gác đêm, kì thực chân tay Nhất Kiếm luống cuống đến nỗi không bước được vào bên trong.
Mạc Thu nhìn thân ảnh Nhất Kiếm ở cửa động, vẫn kiên trì chờ đợi câu trả lời. Ngoài sơn động, bầu trời một mảnh tối đen, chỉ có một vài tia sáng lòa nhòa, rừng cây, khe suối ngẫu nhiên phát tiếng côn trùng than thở, ếch nhỏ gọi mưa. Vạn vật yên tĩnh đến tận cùng.
Nhất Kiếm trầm mặc lâu, lâu, lâu đến nỗi Mạc Thu nghĩ chắc y sẽ không trả lời. Nhất Kiếm lúc này mới dùng thanh âm yếu ớt nói:
“Nàng cũng…..không cần bận tâm…..thay đổi…..ta…ân….cảm thấy được…nàng hiện giờ cũng….rất tốt.”
(hàn hãn đổ đầy đầu….=”= thật khổ sở với anh ghê…)
Nhất Kiếm dùng hết sức bình sinh trong khí lực mới có thể thốt ra, lời nói vừa hoàn y liền hướng ánh nhìn ra ngoài sơn động, không đủ dũng khí để thấy biểu tình trên mặt Mạc Thu lúc này.
Mạc Thu đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lới nói của Nhất Kiếm. Y lúc này mừng đến phát cuồng, cơ hồ muốn nhảy dựng ra khỏi đống cỏ khô. Nhưng Mạc Thu cực lực đè nén áp lực không muốn người kia phát hiện tâm tư mình, chỉ có lồng ngực kia không ngừng phập phồng kêu gào muốn biểu lộ tất cả.
Mọi chuyện như thế nào lại tốt đẹp giống trong giấc mơ như vậy. Mạc Thu đè nén hơi thở trong lòng ngực, hoảng hốt như tất cả chỉ là ảo mộng.
Đêm càng lúc càng khuya, giản tâm nhân Nhất Kiếm nghỉ ngợi một hồi liền chìm vào giấc ngủ. Mạc Thu nằm nghiêng người trên đống cỏ khô Nhất Kiếm gom góp cho y nằm, ánh mắt không rời Nhất Kiếm, chưa từng ly khai một khắc.
(Giản tâm nhân= người có tâm hồn đơn giản..=’=)
Người này không cần mình vì y thay đổi, người này chính là cảm thấy mình rất tốt, chính mình có thể tồn tại trong lòng người này, từ nay về sau chỉ cần tùy ý thiên nhai, từng chút từng chút một có thể chiếm giữ toàn bộ trái tim người này.
Có một chút tư vị ngọt ngào mà đăng đắng tràn ngập tâm khảm Mạc Thu. Nhìn mặt Nhất Kiếm đang ngủ, cảm giác chính mình không muốn nhắm mắt lại. Tinh tế nhìn lớp râu mọc loạn trên hàm Nhất Kiếm, nổi bật những đường cong cương nghị trên gương mặt, y liền cảm thấy sự thỏa mãn chân thật nhất chưa từng có từ trước đến nay.
Nguyên lai yêu thích một người là như thế này a, trong lòng tồn tại một chút bất an, rồi sau đó là ngọt ngào như đường mật.
Mạc Thu cảm thấy một chút mệt mỏi, mi mắt có chút nặng trĩu, lại không muốn buông tha thân ảnh người đang ngủ kia trong mắt mình, cố gắng áp đặt song nhãn mở ra trong chốc lát. Nhưng cuối cùng vẫn chiến đấu không thắng sự mệt mỏi, sau vài lần cố gắng, Mạc Thu liền chìm vào mộng ảo.
Cảm giác thân hình phiêu dật, chìm nổi, Mạc thu trong mộng cảm thấy hoảng hốt.
Trông giấc mơ, Mạc Thu ngửi thấy một trận hương cổ quái, sau đó trên ngực truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu nhìn thấy tiểu thố tử bị lột da lúc nãy mở to miệng cắn y, cắn đến trong ngực chỉ thấy một mảng huyết nhục mơ hồ.
Mạc Thu hoang mang dùng tay giữ chặt đôi tai dài của tiểu thố hung hăng kéo, nhưng lại lập tức cảm thấy cổ tay truyền đến một trận đau đớn, bên tai mơ hồ nghe thấy một tiếng “choang”, xương cốt nhất thời đau đớn đến tận tủy.
Cảnh trong mơ liền trở nên mơ hồ, Mạc Thu mạnh mẽ mở to mắt, nhanh chóng thanh tỉnh, trước mắt lại xuất hiện gương mặt y vô cùng chán ghét.
Mạc Thu toàn thân đổ hàn hãn ướt đẫm quần áo. Y nhanh chóng trấn an tâm tư đang hoảng hốt, lo lắng nhìn tả hữu.
Hoảng sợ lại một lần nữa xân chiếm, sơn động không còn, ánh lửa cũng không thấy, thân ảnh người cho y nụ cười ấm áp cũng biến mất, chính mình lại nằm trong thâm sơn cổ lâm.
“Không nghỉ tới ngươi vừa tỉnh lại nhung nhớ cái người trong sơn động kia, còn là nhiệt tình yêu thương nhung nhớ a. Rõ ràng nam nhân kia chỉ cần vãy tay một cái ngươi liền tò tò theo sau, lại yêu đến độ mang bộ dạng đầy ham muốn như vậy, tiểu lãng nhân, ngươi thật bại hoại nha.”
(Lãng nhân = ý chỉ người phóng túng á…0^0!!)
Lục Dao hiện lên nét cười dâm đãng, chế trụ toàn thân Mạc Thu.
Hắn trên đường theo dõi hai người đã rất lâu. Khi bị nhục nhã ở khách điếm, hắn suốt cuộc đời này không thể quên được. Từ trước Mạc Thu đã cố tình ăn mặc phong phanh, ánh mắt câu nhân trong viện mục đích muốn dụ dỗ hắn. Đến khi trốn chạy khỏi thượng nhân(người trên cao á…ý chỉ người có quyền ….), tính nhẫn nại của hắn rốt cuộc cũng đã cạn kiệt, giờ phút này hắn quyết tâm đem thân hình nằm dưới hắn hung hăng tác cầu cho thỏa cơn đói khát, dịu nỗi tương tư. Nếu làm không được, Lục Dao, tên này của hắn đem cho cẩu ăn còn hơn.
(Câu cuối ta phăng đấy…:”> nghe có tính uy hiếp hơn nhỉ.)
“Ta không hiểu ngươi nói cái gì hết!!!”
Mạc Thu nghiến răng, nghiến lợi nói
Lục Dao cúi người xuống, Mạc Thu gắng sức oán hận né tránh. Lục Dao cười, tại chiếc cổ trắng ngần như tuyết của Mạc Thu lưu lại một dấu hôn. Rồi sau đó hắn chậm rãi từng chút tùng chút cởi bỏ xiêm y trên người Mạc thu. Dùng sức cắn nhẹ nhũ thủ mẫn cảm trước ngực Mạc Thu.
Mạc Thu đau đớn run nhẹ, cảm nhận một trận cảm xúc vạn phần ghê tởm, y dùng sức co gối muốn đạp xuống, nhất định phải làm Lục Dao tuyệt tử tuyệt tôn. Lục Dao lại nhanh tay dừng sức bẻ trật cổ tay Mạc Thu, làm y đau đớn hét lên.
“Như thế nào vẫn chưa học được ngoan ngoãn a? Chỉ cần ngươi ngoan một chút, ta chẳng những không bạc đãi ngươi mà còn làm cho ngươi cảm nhận được tư vị dục tiên dục tử tuyệt đỉnh.”
Nguyên bản gương mặt tuấn tú của Lục Dao bởi vì hám sắc mà trở nên dữ tợn.
Mạc Thu cắn răng lùi lại nói:
“Không cần chờ đến khi ấy, ta hiện nay cảm thấy ghê tởm ngươi đến muốn chết rồi.”
Lục Dao cười lớn hai tiếng, ngón tay thon dài dính bột phấn kì lạ, tham nhập vào miệng Mạc Thu không ngừng giảo lộng.
Hàm răng của Mạc Thu chạm đến ngón tay của Lục Dao, không cần đợi đối phương xâm nhập, quyết há mồm hung hăng cắn xuống. Lục Dao kêu thảm một tiếng, một tay giận dữ tát mạnh mặt Mạc Thu. Mạc Thu bị lực đạo mạnh mẽ của bàn tay kia tát đến đại não ong ong, khớp hàm buông lỏng, Lục Dạo lợi dụng thời cơ rút nhanh ngón tay ra khỏi miệng Mạc Thu.
Sau khi bị hắn tát một cái, ý thức Mạc thu dường như trở nên mơ hồ.
Lục Dao lạnh lùng hừ một tiếng nói:
“Đại gia ta vốn rất thương hương tiếc ngọc, nếu ngươi không động khẩu thì đã không bị tát đến máu miệng đầm đìa, ta đây chí ít cũng xuất một vài công phu mà tán tỉnh ngươi.”
Lục Dao đem thân mình Mạc Thu lập úp xấp lại, giữ tư thế nằm như cẩu quỳ rạp trên mặt đất. Mạc Thu vì bị động mà tinh thần thanh tỉnh hơn, cố gắng liều mạng phản kháng, giãy dụa. Lục Dao lại sớm hơn một bước dùng vạt áo kéo ngược lên đầu, trói chặt tay Mạc Thu.
Hai tay Mạc Thu bị lôi kéo, xé nát liền động lại vết thương bị trật khớp khi nãy, cơn đau đớn khắc cốt ghi tâm làm cho y mỗi lần dùng lực liền đau đến không chịu nổi, nhưng y vẫn kịch liệt chống đối, dù bất cứ chuyện gì xẩy ra y nhất định sẽ không bó tay chịu trói.
Ngón tay Lục Dao lạnh lẽo như thân xà, tham nhập vào quần Mạc Thu, mơn trớn hai bờ mông mềm mại, vòng quanh mật huyệt ẩm ướt, rồi đột nhiên nhanh chóng đem ba ngón tay thâm nhập vào.
Đau đớn đến cực độ làm Mạc Thu thân thể bất hảo kêu thét lên. Lục Dao trêu tức nói:
“Cảm thấy thế nào hả, không khóc sao? Ngươi nằm trong lồng ngực nam nhân kia không phải đã khóc đến kinh hỉ, làm cho người ta cảm giác được bay lên đến tận trời, sung sướng không ngừng sao? Giờ đây trước mặt ta sao ngươi lại không khóc, làm cho ta nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của ngươi có hay không giống lãng nhân âm hiểm, độc ác. Có hay không trong người ngươi tích tụ rất nhiều lệ a?”
Mạc Thu trợn mắt, cắn chặt răng, run rẩy cả người nói:
“Lục Dao, ngươi có gan làm thì làm liền. Nhưng về sau đừng để cho ta có cơ hội khiến ngươi hối hận vì hiện tại ngươi không đủ ngoan độc.”
“Úc…”
Lục Dao kè sát bên tai Mạc thu nhẹ nhàng thổi một hơi, nói:
“Ngươi đúng là không uổng công ta mong đợi.”
Tới khi Lục Dao đem phân thân của mình ra, Mạc Thu cơ hồ không thể nhịn được cảm giác dịch vị trong dạ dày muốn trào ngược ra.
( Nói ngắn gọn là muốn ói…=-=! Chính văn dài dòng)
Lục Dao một lần nữa kè sát tai Mạc Thu nhẹ nhàng nói:
“Ta nói cho ngươi biết trước. Người đừng vọng tưởng sẽ được tên vô lại kia tới cứu. Trước đó ta đã hạ độc, còn phong bế hế huyệt đạo trên người hắn, chỉ sợ tình trạng hắn bây giờ cũng không khá hơn ngươi.”
Mạc Thu nghe giọng nói trào phúng của Lục Dao, nổi sợ hãi lan rộng toàn thân. Y không còn để ý vết thương trên tay, ra sức cố tháo bỏ vạt áo, vừa giãy dụa vừa mắng chửi, cơ hồ muốn chặt đứt đôi tay của mình, thoát ly trói buộc.
“Ngươi đã làm gì y? Ngươi như vậy mà hạ độc y sao? Y căn bản cùng ngươi không thù không oán, ngươi như thế nào lại đối xử như vậy với y.”
“Ngươi nếu dám làm tổn thương đến y, ta quyết không tha cho Lục Dao nhà ngươi, nhất định quyết không tha cho ngươi.”
Lục Dao không nghĩ chỉ mới ở chung với kẻ kia vài ngày, Mạc thu lại có thể vì kẻ kia mà kích động như vậy. Lục Dao có một chút sửng sốt, hành sự cũng trở nên hoãn loạn.
Mạc Thu lợi dụng thời cơ, quay người xuất cước nhắm thẳng phân thân đang bộc lộ giữa không trung ở nửa người dưới của Lục Dao. Nhưng Lục Dao kịp lúc phục hồi tinh thần đưa tay ra đỡ chiêu.
Gương mặt Lục Dao thập phần bất hảo. Đôi tay đang nắm mắt cá chân của mạc thu xiết mạnh. Kề sát đầu về phía Mạc Thu, mỉm cười nói:
“Có cần phải vì vậy mà khẩn trương không? Là vì thật sự yêu tên gia khỏa kia sao? Tiểu Thu a, người ta đối với ngươi luôn luôn che chở, bất quá là do hắn nghĩ ngươi là nữ nhi dễ dàng bị người khác bắt nạt. Một Khi hắn biết ngươi là nam nhân, còn có dụng tâm xấu với hắn. Ngươi xem hắn còn dám mảy may đụng chạm vào người ngươi không?”
Phân thân dưới eo nhỏ phản phúc bị đụng chạm mà căng thẳng đứng lên, khoái cảm kì lạ cũng theo từng động tác đùa nghịch của Lục Dao mà lan tỏa. Mạc Thu hoảng hốt thần trí, nhưng không thể kềm nén yết hầu của mình phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc.
Lục Dao cúi đầu cười tà, thân mình phủ lên người Mạc Thu.
“Như thế nào rồi, nhịn không được phải không? Biết ngay ngươi cũng rất phóng túng mà, chỉ một cái đụng chạm nhẹ nhàng liền rên đến mất hồn như vậy…”
“Ngươi, ngươi hạ dược gì trong người ta?”
Mạc Thu ra sức bảo trì thanh tỉnh. Nhưng lý trí từng chút một rời xa thân thể y, đưa y toàn bộ cuốn vào lốc xoáy dục vọng bên trong.
Gương mặt Mạc Thu càng lúc càng đỏ, đôi môi mềm mại, ướt át, da thịt trên người khô nóng nổi lên bạc hồng. Cho dù cố gắng phát ra âm thanh giận dữ cũng vương cấn vài phần hương vị tình dục nồng đậm. Y nghe phía trên Lục Dao nhịn không được nữa, tách hai chân y ra, thần tốc tiến quân vào.
“Ngươi dám!!!”
Mạc Thu phẫn nộ rống to.
Nỗi sợ hãi đen tối bao trùm đáy mắt Mạc Thu. Giống như đem y quay trở về thưở còn nhỏ tuyệt vọng bị người người chà đạp, nhục nhã nơi biệt viện không người. Y nhắm chặt hai mắt, cắn thật mạnh đôi môi. Nhưng kì lạ cảm xác đau đớn khi bị xuyên xỏ mà y dự liệu lại không hề xảy ra. Trên người bỗng dưng trống trải, sức nặng đè ép trên thân cũng đột nhiên biến mất.
Phong hàn mãnh liệt quét qua da thịt nóng hổi của Mạc Thu. Một trận hứng khởi ập tới. Một trận sư tử rống, rít gào quen thuộc từ trong lâm sơn bạo tán, vang vọng khắp núi sông, đinh tai nhức óc.
“Lão tử dâm tặc, hỗn trướng đáng chết!”
Mạc Thu nghe được tiếng Nhất Kiếm giận dữ hét.
Mặt Nhất Kiếm vì giận dữ mà bừng đỏ. Miệng mắng thô ngữ. Nhấc thân hình xụi lơ của Lục Dao nằm cạnh gốc cây, tiếp tục ném hắn ra xa.
“Nhiều lần như vậy đi khi dễ một tiểu cô nương. Nãi nãi nhà ngươi thuộc cái dạng người đáng chết nào hử. Ta không nghĩ đến ngươi như thế nào cả cầm thú cũng không bằng, súc sinh! Ta hôm nay tế thiên hành đạo, đem ngươi đánh tới khi nào lão nương nhà người nhận không ra thì thôi!”
( =”= sao không đánh chết luôn đi….phi, phi, ta phi)
Lục Dao do đang cao hứng nên không hề phát hiện có người tới gần. Chờ đến khi phát giác mình lâm vào hiểm cảnh thì đã quá trễ. Bị Nhất Kiếm đá một cước, lưng văng trúng đại cổ thụ mà trọng thương, phế phủ (phổi) bị dập mạnh làm hắn ói ra mấy ngụm máu tươi. Mà đại thụ kia vòng thân tới mấy người ôm không hết bị chấn dộng mạnh đến độ rơi rụng đầy trời khô diệp (lá khô á.)
Lục Dao giãy dụa thân người, gượng sức đứng lên. Không tin nổi nói:
“Như thế nào lại như vậy, ta trước đã hạ độc cùng phong bế rất nhiều huyệt đạo trên người ngươi rồi mà.”
Nhất Kiếm thối thanh nói:
“Kỹ xảo điểm huyệt của ngươi không lọt nổi vào tròng mắt lão tử ta. Lão tử hành tẩu giang hồ là lúc ngươi chỉ như một con búp bê nằm một chỗ chời đợi hãm hại ta thì có.”
Lời vừa dứt, Nhất Kiếm liền nhớ tới bộ dáng Mạc Thu vừa rồi bị cưỡng đoạt nằm trên mặt đất. Lòng y như bão táp mưa gào, ngửa mặt lên trời rống lớn, sấm dậy rung trời.
(Thật là hoành tráng….*chớp chớp*)
Y vọt tới gần, vung cước đá tới tấp vào người Lục Dao. Bắt lấy cổ áo liên tiếp đánh đấm vào gương mặt tuấn tú của hắn.
“Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi, dám cưỡng gian tiểu cô nương nhà người ta! Lão tử hôm nay sẽ giết chết ngươi, cho ngươi sau này cũng không có cơ hội… hại ngươi nữa!”
Lục Dao bị Nhất Kiếm đánh cho chết đi sống lại, cả ngươi toàn máu tươi. Hắn dùng song chưởng hóa trảo sắt bén hướng thân Nhất Kiếm đâm tới. Nhất Kiếm vung tay đỡ chiêu, lơi là buông lỏng thân Lục Dao ra. Trong tích tắc Lục Dao trở tay, từ trong người xuất ra ám khí hàn quang hướng Nhất Kiếm phóng tới.
“Cẩn thận!”
Mặc kệ dược tính trong cơ thể khi nãy phác tác vẫn chưa mất đi hiệu lực. Mạc Thu trong thấy Nhất Kiếm gặp tình huống nguy hiểm, bất chấp tất cả, lê thân mình hướng về phía Nhất Kiếm. Nhưng sơ xuất vấp phải đại thụ rễ (rể cây to) cản đường, cả người chật vật ngã xuống mặt đất, va chạm mạnh mẽ làm trên thân bị khoét một lổ vết thương không ngừng tuôn huyết.
Cố gắng lần thứ hai, Mạc Thu ra sức bò tới trước, giãy dụa thầm hướng phía Nhất Kiếm mà đi.
Lòng Nhất Kiếm không khỏi run lên khi liếc nhìn về phía Mạc thu. Y dùng kình lực vung đánh rớt hầu hết ám khí, chỉ có một lần sơ ý không kịp né bị ám khí xoẹt ngang cắt một đường nhỏ trên gương mặt, nhất thời da tróc thị bong làm huyết tươi chảy xuống.
Lục Dao bị ám khí bắn ngược trở lại, hắn khóc thét một tiếng rồi lảo đảo ngã xuống đất. Nhưng hắn quyết không từ bỏ, tiếp tục độc ác phóng ra ám khí.
Nhất Kiếm hô to một tiếng xoay người trong chốc lát phi thân lên né tránh ám khí sắc bén. Thân hình trên không trung lập tức lao về hướng Lục Dao, hung hãn như mãnh hổ từ nơi núi cao trăm trượng xuất kích.
Y đè thẳng trên người Lục Dao, xuất thủ xả lạp tới tấp lên ngực, bụng hắn. Tiếng xương cốt vỡ vụng truyền ra. Lục Dao thảm thiết, thê lương kêu gào. Sau một khắc thanh âm vụt tắt, Lục Dao không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.
Nhất Kiếm chậm rãi đứng lên rời khỏi người Lục Dao, kịch liệt thở dốc. Y lo lắng tìm kiếm thân ảnh Mạc Thu xung quanh. Phát hiện thân hình đang ra sức giãy dụa đứng lên của Mạc Thu nơi xa, y phi thân cuồng ý lao tới, nâng người Mạc Thu dậy.
“Nàng không sao chứ, tiểu Thu cô…..nương…..”
Tầm mắt Nhất Kiếm ngừng lại tại nơi ngực áo trắng nõn của Mạc Thu bị cởi lộ toàn bộ khi nãy. Cả người lập tức như sét đánh rung trời, toàn thân ngây dại.
Mạc Thu trông thấy Nhất kiếm một khắc cứng người khi phát hiện khuông ngực bằng phẳng của y. Tâm tình vốn vui sướng khi thoát vây nguy khốn bị sợ hãi đánh lùi. Y kịch liệt đem hai vạt áo gắn chặt vào nhau, ngón tay cùng đôi môi rung rẫy kịch liệt.
“Ngươi…”
Nhất Kiếm khiếp sợ nhìn Mạc Thu. Dẫu cho bóng đêm bũa vây, y vẫn có thể nhìn thấy Mạc Thu đang run rẫy.
“Phải….Ta là nam nhân….”
Mạc thu cổ họng khô khốc, ngay cả nói chuyện cơ hồ cũng không nói nên lời. Thanh âm bất ổn mà cố gắng nói:
“Lục Dao đem ta cải trang thành nữ nhi……một đường đào thoát….ta sợ ngươi phát hiện được chân tướng sẽ ghê tởm ta…không mang ta theo bên người…nên…ta không nói rõ….”
Mạc Thu dừng lại nhìn Nhất Kiếm. Nhất kiếm nhất thời vì hành động thân cận của Mạc Thu, không hiểu vì sao có một áp lực trầm trọng vây bủa quanh thân làm y bối rối rút lui người.
Mạc Thu trong mắt nhìn thấy Nhất Kiếm lui về phía sau. Huyết sắt trên mặt lập tức tiêu tẫn hóa thành tái nhợt đầy quỷ mị. Y khó khăn mở miệng, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi thật sự cảm thấy ta rất ghê tởm sao? Ngươi cảm thấy một thân nam tử, lại bị nam nhân khác đặt dưới thân mà cuồng bạo tình thú ghê tởm lắm phải không? Thật sự ngươi nghĩ ta bị như vậy mà còn nói thích ngươi là ta rất ghê tởm phải không?
Nhất Kiếm đại não tán loạn một đoàn. Căn bản không thể hiểu ý tứ trong câu hỏi của Mạc Thu. Y hóa đá tại chỗ, mong muốn hiểu rõ tất thảy mọi chuyện vừa phát sinh.
Mạc Thu từ trước đến nay đều một thân một mình. Cho dù từ trước đến nay luôn luôn đau khổ, nhưng chỉ cần y cắn răng nhịn nhục là có thể sống tiếp. Nhưng hiện giờ phải chịu sự khinh bỉ của người trước mắt này, loại đau đớn, chán ghét ấy làm cho y phát cuồng.
Mạc Thu cảm thấy thâm tâm như bị khoét một lỗ lớn, máu không ngừng tuôn chảy. Y đau đến muốn khóc, nhưng khóe môi lại run rẫy vươn lên, lộ ra lúm đồng tiền lạnh tận xương tủy.
(Ngược,……ta hận ngược…ta ghét ngược…*lăn lộn*)
Y nói:
“Đúng vậy, ta rõ ràng chẵng phải là nhi nữ, lại không biết thẹn mà bám chặt lấy ngươi….Ngươi có thể nào mà không ghê tởm….ta….như vậy mà còn dám vọng tưởng thích ngươi….Ngươi chắc chắn…chắc chắn…cảm thấy ta vô sỉ, thấp hèn….so với kẻ cầm thú kia còn không bằng…”
Mạc Thu không thể khống chế được chính mình. Y biết gương mặt mình hiện nay vặn vẹo xấu xí không chịu nổi. Nhưng y vẫn không chịu nổi sự việc bị phơi bày, Nhất Kiếm lại nhìn y bằng ánh mắt trống rỗng từng bước lui ra xa khỏi người y.
Tiếng bước chân nho nhỏ trên mặt đất dẫm nát tâm tư Mạc Thu.
Đến khi Nhất Kiếm tựa hồ nghe thấy âm thanh rên rỉ của Mạc Thu yếu ớt phát ra, cả người y như sấm đánh, nhất thời thanh tỉnh lại.
Y cố giúp Mạc Thu cởi trói đôi tay, hoang mang, hoãng hốt không biết nên nói cái gì. Y chỉ biết cuống quít cởi bỏ vạt áo đang buộc chặt tay Mạc Thu trước tiên.
“Buông tay, buông tay ra, đừng động vào ta!”
Mạc Thu giãy dụa lùi ra sau, căn bản không muốn cho Nhất Kiếm đụng vào người y.
Nhất Kiếm gấp gáp đến độ hãn đổ đầy đầu, vừa thấy hai cổ tay Mạc Thu rủ xuống một cách mất tự nhiên. Y lập tức bắt lấy chúng, dùng sức nắn lại xương cốt cho Mạc Thu.
Trong nháy mắt hai mảng xương cốt phát ra tiếng “Khách” liền trở lại như cũ.
Mạc Thu kêu thảm một tiếng, nghe thấy âm thanh của Nhất Kiếm so với y còn hoảng sợ hơn, Nhất Kiếmlùi lại lo lắn hỏi:
“Lộng làm ngươi đau sao?”
Nhất Kiếm thật sự bối rối, tay chân y luống cuống. Hốc mắt Nhất Kiếm phiếm hồng cùng giọng mũi nồng đậm. Người này, cứ tưởng toàn bộ là của Mạc Thu, nhưng mộng đẹp cũng có ngày phải tỉnh. Y lập tức bị người này hung hăng đánh tỉnh, thoát ly ảo mộng. Làm cho chính y quay trở về thực tại tàn khốc quen thuộc một cách chân thật nhất.
Mạc Thu đột nhiên có chút hoảng hốt, tột cùng không hiểu vì sao chính mình đứng ở chỗ này, xung quanh phong hàn gào thét, lạnh đến như vậy. Không phải có người vì y mà đốt lửa trại ấm áp sao?
Đốm lửa kia, hiện tại đang ở chốn nào?
Mạc Thu chậm rãi di động tầm mắt, y thấy thân ảnh Lục Dao ngất xỉu dưới tán cây, phân thân bại lộ ra ngoài.
Trong mắt Mạc Thu hàn quang chợt lóe. Y tiến đến gần Lục Dao, gắt gao nhìn phân thân xấu xí, to dài của hắn. Bỗng dưng y ra sức túm lấy phân thân hắn, ra sức dùng lực trì kéo, cào, cấu.
Lục Dao vì đau nhức mà tỉnh dậy, thốt ra tiếng thét thê lương vang vọng khắp rừng.
“Ta đã nói rồi, ta quyết sẽ không tha thứ cho người…sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Lệ tuôn tràn ngập hai mắt, trong những giọt lệ trong vắt của Mạc Thu hiện giờ chỉ tồn tại nỗi đau đớn ngoan lệ.
Nỗi thống khổ đã sớm xâm nhập tận sâu cốt tủy của Mạc Thu, không có chỗ phát tiết, hiện giờ rõ ràng làm gì cũng không thể dịu đi, ngay cả việc khắc chế lệ trào cũng không còn khả năng.
Mạc Thu liều mạng nắm chặt, gào rít nói:
“Ta cũng là con người. Vì cái gì các ngươi luôn đối xử với ta không như con người? Xem ta như cẩu mà đánh, ném ta vào chuồng heo. Ngay cả việc đối xử tốt với ta, cũng là có ý đồ gian ác. Ta nợ các ngươi cái gì chứ, đã từng làm cái gì chướng mắt các ngươi đâu, vì sao các ngươi lại đối với ta như vậy….”
“Ta không tha thứ cho ngươi, quyết không tha cho ngươi, không thể tha cho ngươi….”
Mạc Thu rống giận đến khàn đặc thanh âm, y dùng lực trì kéo làm Lục Dao không ngừng thê lương gào rống, làm kinh động biết bao phi điểu đang nghỉ ngơi trong rừng.
(0_0!! Nãy giờ ồn như vậy còn không đủ sao mà chờ tới tận bây giờ…)
Vừa lúc này, một đôi bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay Mạc Thu, đem y rời xa Lục Dao.
“Tiểu Thu, ngươi sẽ giết hắn mất.”
Lục Dao miệng sùi bọt mép một lần nữa ngất đi. Mạc Thu quay đầu phát giác người ngăn y đúng là Nhất Kiếm.
Ngực từ trước vốn đã khô nóng lại một lần nữa bốc lên, hầu gian (cổ họng) của Mạc Thu dâng lên một ngụm huyết dịch ngọt ngào, tuôn trào ra khỏi miệng.
“Tiểu Thu!”
Nhất Kiếm hoảng hốt vội vàng bảo trụ tâm mạch cho Mạc Thu.
Nhất Kiếm phát hiện chân khí di chuyển hỗn loạn trong người Mạc Thu, dường như bị người dùng lực mạnh làm cho nội thương, mà còn có điểm giống như tẩu hỏa nhập ma.
Nhất Kiếm vội la lên:
“Trấn định tâm thần nhanh, nếu không chân khí đảo nghịch, tánh mạng thân vong.”
“Tránh ra, đừng đụng vào ta.”
Mạc Thu giận dỗi quát:
“Nếu ngươi đã ghê tởm ta thì đừng đụng vào ta, dù sao cũng chưa từng có người nào quan tâm đến ta, không một ai để ý đến sự tồn tại của ta, ta không hiếm lạ gì hoàn cảnh chính mình, tử thì tử, ta không cần ngươi quan tâm….”
“Ta chưa từng ghê tởm ngươi…” Nhất Kiếm hét so với Mạc Thu còn lớn hơn.
Mạc Thu bị thanh âm như sư tử rống làm chấn động, màng nhĩ ong ong vang vọng, giật mình ngây ngẩn cả người.
Nhất Kiếm rống giận Mạc thu, mắt trừng lớn, đôi con ngươi đen láy thu hết hình ảnh Mạc Thu vào sâu tận bên trong.
“Ta……ta….”
Nhất Kiếm nhất thời không biết nói gì, đột nhiên dùng sức kéo tay Mạc Thu, làm cho y ngã vào lòng ngực Nhất Kiếm, nhanh đến phát đau, đem Mạc Thu ôm trọn vào trong ngực.
Mạc thu bừng tỉnh, bắt đầu liều mạng giãy dụa, dùng quyền cước đấm, đá trên người Nhất Kiếm. Y còn ngoan cố cắn lấy ngực Nhất Kiếm, lực cắn cực mạnh, cắn đến nỗi toàn miệng đều vương đầy mùi máu tươi.
Nhất Kiếm rên lên một tiếng, đè chặt Mạc Thu trở về trong ngực, dùng bàn tay to không ngần ngại xuất lực chế trụ tay Mạc Thu. Tay còn lại ngốc nghếch vỗ về lưng Mạc Thu.
Tất cả hành động trên đều làm cho Mạc Thu chấn kinh người, y cảm thấy có cái gì đó từng chút, từng chút đập, thanh âm rầu rĩ theo lòng ngực y phát ra.
“Không có việc gì nữa…..không có việc gì…”
Từ trước đến nay chưa từng biết cách an ủi người khác, chưa từng biết thấu hiểu, Nhất Kiếm giờ khắc này liều mạng muốn đem tất cả suy nghĩ trong lòng y thổ lộ toàn bộ.
Y nói:
“Ta đây, ta chưa từng cảm thấy ngươi ghê tởm. Ta nhận thức được ta cùng ngươi truy đuổi tiểu thố thực rất vui, ăn tiểu thố rất vui vẻ cũng chỉ có mình tiểu Thu này. Ta, ta cảm thấy ngươi cười thật sự rất đẹp, ánh mắt như trăng tròn, trên mặt còn có lúm đồng tiền nho nhỏ. Mặc kệ ngươi là nữ nhi hay nam tử. Ta đều cảm thấy tốt như nhau. Ta không hề ghê tởm ngươi, một chút cũng không cảm thấy được.”
(Cho ta xin bịch khăn giấy đi…hức hức…*trấm trắm*)
Nhất Kiếm từng từ từng từ nói ra rất kiên định, làm cho Mạc Thu chấn động đến mạc danh kì diệu.
Y không bị người này chán ghét? Là sự thật phải không?
Hay chỉ là toàn bộ ảo giác của chính mình? Chỉ trong chớp mắt người này từ ngàn dặm xa cách quay về với mình sao?
Dẫu không ngừng liên tục đánh ngươi này, y vẫn ngốc nghếch mà ôn nhu ôm chặt mình, trấn an không rời.
Mãi cho đến rất lâu sau đó, Mạc thu mới tìm lại được thanh âm của chính mình.
“…….A…..Ngưu ca….”
“A Ngưu ca đang ở đây.”
Nhất Kiếm lập tức trả lời.
Trong nháy mắt Mạc Thu cảm giác bức tường lạnh giá phong tỏa tâm tư y bị lực đạo mạnh mẽ đánh đến sụp đổ hoàn toàn. Nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn chôn chặt tận sâu trong tâm khảm không cho bất kì ai biết được từng đợt, từng đợt tạo áp lực mà tuôn trào, phơi bày trước thiên địa, làm y nhịn không được, tại sâu trong lòng ngực ấm áp mà khóc thật to.
Mạc Thu chưa bao giờ đau đến càn quét hết cả lý trí của mình. Nhưng lúc này đây y không thể thanh tỉnh, thanh âm ôn nhu làm xao động tâm tư trần trụi mà bản thân y gắt gao phong bế. Y khóc đến khàn cả giọng, khớp hàm hạ xuống. Giống như phát tiết hết thảy những uất hận từ lâu đè nén trong tâm, không thể khắc chế.
Nhất Kiếm thấp giọng nói:
“A Ngưu ca ở đây, a ngưu ca ở đây….A ngưu ca biết ngươi rất khó chịu, nhưng phải nhẫn nại, chỉ cần khóc xong hết thảy, khóc rồi sẽ tốt thôi, khóc ra hết rất tốt….”