Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 2 - Chương 15



Sau khi tìm được khách ***, an bài mọi sự thỏa đáng, Nhất Kiếm lại lo lắng cho an nguy của Tiểu Thất. Y vốn định lập tức tìm tông tích của Tiểu Thất, nào ngờ ngay lúc này Hoa Sơn chưởng môn lại tìm đến:

“Duyên Lăng huynh đệ!”

Nhất Kiếm nghi hoặc quay đầu lại. Triệu Đại Hùng có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng mở miệng nói:

“Mạc Bắc từ biệt đã quá mười năm, huynh đệ không còn nhớ đến ta?”

Nhất Kiếm tả khán hữu khán (nhìn trái, nhìn phải hình như có chú thích mấy chương trước rồi thì phải), lại còn lưỡng lự  suy nghĩ một hồi sau, rồi “A ——” một tiếng, hô lớn:

“Là ngươi!”

Khó trách từ  sớm y liền cảm thấy được người này có chút quen mặt.

Nhất Kiếm năm đó vì sinh ý của Xích Tiêu phường mà bôn ba đại giang nam bắc, nhiều năm lang thang phiêu bạt bên ngoài. Thập niên trước tại Mạc Bắc cơ duyên gặp gỡ một đệ tử phái Hoa Sơn. Người này mang theo ấu tử (con nhỏ)đi khắp nơi tìm kiếm thê tử bị Mạc Bắc Song Sát cướp đi. Nhất Kiếm lúc ấy ra tay trượng nghĩa, giúp đỡ chân thành. Vì người này mà phải lưu lại Mạc Bắc khốc nhiệt suốt hơn một tháng.

Có điều là thế sự khó liệu, mặc dù người nọ tìm được thê tử, cũng đánh bại Mạc Bắc Song Sát, nhưng ấu tử lại bất hạnh chết non, vong thân nơi cát vàng cuồn cuộn.

(Mạc bắc: địa phương có sa mạc, nhiệt độ cao, về đêm khí hậu lại khô lạnh…

Quỳnh: đây là chú thích của ta, không phải của chị 2T đâu nga.

Nguyệt: nàng khỏi nói, ta thấy Tự Từ tỷ có bao h nói gì đâu, chỉ có nàng lúc nào cũng nhiều chuyện =3=

Quỳnh: nàng…aizzzzz…*câm lặng*)

Nhất Kiếm cảm thán nói:

“Mười năm không gặp, đại tẩu hiện giờ vẫn hảo?”

Vị Hoa Sơn đệ tử năm đó, cũng chính là Hoa Sơn chưởng môn hôm nay gật đầu nhìn Nhất Kiếm.

“Hữu phúc.”

Không nghĩ tới năm xưa ly tán tại Mạc Bắc liền xa cách gần thập niên mới có dịp tái ngộ. Triệu Đại Hùng kinh hỉ khi gặp lại cố nhân nên bằng mọi cách muốn Nhất Kiếm lưu lại. Sau một phen ôn bàn cố sự, Triệu Đại Hùng đem tình hình phát sinh những ngày qua tại Hàm Dương chậm rãi thuật lại.

Nguyên lai tại Võ Lâm đại hội lần này, ma giáo sớm đã có mưu đồ. Các đại môn phái bị phục độc dược thiếu chút nữa toàn quân vong mạng. May mắn giữa lúc nguy nan xuất hiện một thiếu niên thần y giúp mọi người giải dược, thế cục mới dần khởi sắc.

(Quỳnh: ai dạ ta, ai dạ ta….*tung tăng*…*tung bông*….)

Sau khi cùng bát đại môn phái giao tranh thương tổn lực lượng ma giáo yêu nhân, ma giáo giáo chủ hạ lệnh lui quân. Lúc ấy Thiết Kiếm môn môn chủ Lục Ngọc không biết trúng phải tà pháp gì, gấp gáp không buông tha Hữu hộ pháp của ma giáo. Đối phương bị Lục Ngọc tử triền, cuối cùng vì mệnh lệnh giáo chủ đành phải hạ sát chiêu, bức khỏi sự dây dưa của Lục Ngọc.

Là một trong những võ lâm đồng đạo, Triệu Đại Hùng không thể trơ mắt nhìn Thiết Kiếm môn gặp nạn. Vì thế một hồi ác chiến kéo dài suốt hai ngày hai đêm.

Nhất Kiếm nghe qua nguyên bản sự việc đã phát sinh, vỗ vỗ bả vai Triệu Đại Hùng, có chút cảm khái nói:

“Thế nhân có câu “lòng dạ nữ nhân thâm sâu khó dò”, Lục Ngọc cũng không ngoại lệ. Tô Giải Dung kia vốn là tỉ phu của ta, không biết vì sao lại trở thành hộ pháp của ma giáo. Hôm nay y không thừa nhận Lục Ngọc, có lẽ đó chính là báo ứng vì những việc xấu xa mà Lục Ngọc đã làm.”

Nguyên bản Mạc Thu đang ngơ ngác ngồi bên cạnh, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhất Kiếm lúc này mới nhớ tới Tô Giải Dung không chỉ không tiếp nhận Lục Ngọc, mà ngay cả Mạc Thu, y cũng coi như người xa lạ.

Phát giác mình nói sai lời, trong nháy mắt sắc mặt Nhất Kiếm so với Mạc Thu còn bạch hơn nhiều.

Nhất Kiếm nói:

“Tiểu Thu, ý cữu không phải là nói ngươi......”

Mạc Thu gật gật đầu, thấp giọng nói:

“Ta hiểu được.”

Tiểu nhị bưng tới một bầu rượu nhạt, nước trà xanh cùng một ít thức ăn sáng. Mạc Thu đem bầu rượu đưa cho Nhất Kiếm, rồi sau đó rót chén trà nóng mời Triệu Đại Hùng.

“Cữu uống rượu, Triệu chưởng môn dùng trà.”

(=_= đuôi hồ ly lộ ra kìa bé….)

Nhất Kiếm vốn thích uống rượu hơn là trà, cho nên vừa rồi trong lúc gọi món ăn, Mạc Thu liền phân phó tiểu nhị đưa tới một bình.

Mạc Thu tiếp tục nói:

“Tất cả mọi người đều bị thương, cho nên ta gọi một chút thức ăn nhẹ cho điểm tâm sáng, Triệu chưởng môn thỉnh thư thả dùng.”

“Cháu trai ngươi thực ngoan.”

Triệu Đại Hùng tiếp nhận chung trà, ánh mắt thương tiếc nhìn Mạc Thu.

Nhớ lại sự việc vừa rồi diễn ra có chút liên quan đến hài tử này, lại nhìn thấy đại bộ phận người trong Thiết Kiếm môn dùng thái độ lãnh đạm đối xử với y, Triệu Đại Hùng có chút không đành lòng nhìn Mạc Thu.

Một hài tử vừa tuấn mỹ vừa thiện tâm lại biết cách cư xử như vậy( =_= ta có chút nghi ngờ câu này đó nga), ai lại có thể đối xử lạnh lùng như vậy với y chứ.

Nhất Kiếm không cần dùng chén mà nốc luôn cả bình rượu, càu nhàu kêu vài tiếng ngưu ẩm giải khát, rồi sau đó mạnh mẽ buông bầu rượu nói:

“Cháu trai ta đích xác thực sự nhu thuận, lanh lợi. Thế nên lão tử Tô Giải Dung chết tiệt kia tuyệt đối là bị ngưu thỉ hồ nhãn*, mới có thể không tiếp nhận y. Hừ, nãi nãi cá hùng, không nhận cũng tốt, hài tử này cứ để mình ta ái thương*. Họ Tô kia nên cút sang một bên đi.”

( Thỉ= phân, hồ = dán chặt, dịch ra có chút thô tục, ta giữ nguyên hán tự…U_U!

Ai thương: yêu thương, đau lòng, xót xa…:”> trách nhiệm thuộc về anh thui).

Khóe môi Mạc Thu hơi hơi câu lên một mạt tiếu ý. Vẻ mặt kia vừa giống cười lại vừa giống như mếu. Sau đó Mạc Thu có chút loạng choạng giúp đỡ sự vụ, hỗ trợ thỉnh hai vị đại phu đến kê đơn, trị thương. Ngẫu nhiên có lúc ánh mắt mông lung, trầm tư. Đôi khi lại ngẩn đầu ngước nhìn sương phòng kính môn* trên lầu hai. Rồi lại không biết nghĩ cái gì, toàn bộ tâm tư  ẩn sâu nơi đáy con ngươi thâm thúy, hắc ưu, chỉ có bản thân y thấu hiểu.

(Kính môn: cửa phòng đóng chặt……)

Tại đại đường Hàm Dương khách ***, Thiết Kiếm môn cùng phái Hoa Sơn nghỉ ngơi ở một góc phòng. Mạc Thu gánh lấy mọi sự vụ, từ việc thỉnh đại phu cho đến việc an trí đệ tử trọng thương, hôn mê của hai phái, bộc lộ hết khả năng xử lý việc đâu vào đấy của y.

Thuê mười gian phòng đem đệ tử trọng thương, hôn mê an trí hảo. Mà Lục Ngọc bị điểm mê huyệt đồng dạng nằm trong số đó được giao cho đệ tử Thiết Kiếm môn tự trông giữ, săn sóc.

Sự tình đến tận đây, đệ tử Thiết Kiếm môn cũng chia thành hai phía, đại bộ phận vẫn canh giữ bên cạnh Lục Ngọc, số ít bộ phận còn lại tìm đến Mạc Thu xin góp sức hỗ trợ.

Hôm nay, trong ám lâm sinh tử  chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Lục Ngọc không màng sinh tử của chúng đệ tử còn Nhất Kiếm cùng Mạc Thu lại ra tay liều mình cứu giúp. Sự việc nhiều ít cũng khiến cho tâm cao khí ngạo của các đệ tử thu liễm không ít. Mạc Thu hiểu được thuật đoạt nhân tâm nhanh nhất chính là ra tay trợ giúp đối phương trong vòng hỏa thủy mà không cần truy vấn hồi báo.

Chưởng quầy Thiên Hương lâu cũng nhận ra lệnh bài đeo bên hông của Mạc Thu, dự định đến thỉnh an, lại thấy Mạc Thu ra vẻ thờ ơ, không quan tâm mà còn dùng ánh mắt cực kỳ ác hiểm cùng hàn lạnh nhìn hắn. Chưởng quầy lập tức vô tông vô tích thối lui, xoay người tiếp đón khách nhân khác.

Dĩ nhiên Hàm Dương hiện nay đã an toàn, không còn thấy vết tích dày đặc mùi huyết *** của hai ngày trước. Từ đại sảnh hướng nhìn ra phía ngoài, người đi đường rộn ràng, nhốn nháo, nhất thể phồn hoa, thái bình.

Lúc này Triệu Đại Hùng cùng Nhất Kiếm tiếp tục đàm luận về trận huyết chiến với Mạc Bắc Song Sát năm nào. Hai người trò chuyện với nhau thật hào hứng. Nhất Kiếm bảo tiểu nhị khui một vò cổ tửu lê hoa, cùng Triệu Đại Hùng ẩm rượu đến say khướt, mờ mịt.

Cánh mũi Triệu Đại Hùng đỏ ửng một khối, mồm miệng nói năng lộn xộn:

“Lại nói tiếp, cũng may mà Duyên Lăng lão đệ ra tay đúng lúc. Bằng không, không chỉ phái Hoa Sơn của ta mà ngay cả đệ tử vô tội của Thiết Kiếm môn cũng sẽ chết thảm dưới tay ma giáo yêu nhân mất.”

Nhất Kiếm hào sảng cười to, một chưởng chụp lên vai Triệu Đại Hùng.

“Triệu huynh, ngươi nói khách khí làm gì! Chúng ta quen biết nhau đã bao năm. Huống hồ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là cách hành xử vốn có của ta, khách khí cái gì!”

Triệu Đại Hùng nhận một chưởng của Nhất Kiếm làm y phun ra ngụm rượu còn đang trong miệng.

Nhất Kiếm cả kinh, vội vàng thu hồi tay. Y có chút men say nên đã quên châm chước lực đạo. Triệu Đại Hùng lại có nội thương trong người, trúng chưởng mà không nôn ra máu, đây thật sự có điểm vạn hạnh lắm rồi.

Nhất Kiếm đỏ mặt lúng túng nói:

“Triệu huynh thứ lỗi? Huynh đệ thất lễ, chưởng này xuất thủ dùng sức có chút quá mức!”

Mạc Thu nghe thấy động tĩnh của Nhất Kiếm, lập tức chạy tới, y cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Đại Hùng thật lâu, trên mặt như viết:

“Ngươi làm gì cữu ta hả?”

Cũng chẳng màng đến tột cùng ai đúng ai sai.

(Giống cún yêu bênh vực chủ nhân nhẽ….=)))

Triệu Đại Hùng cười hả hả trong men say. Do y bị tiểu lang diện của Mạc Thu chọc cười. Từ mười năm trước, trải qua “tang tử chi thương*”, y đối với những hài tử nhỏ tuổi cũng có phần quan tâm nhiều hơn. Có khi y nghĩ nếu những hài tử này có thêm nhiều niềm vui, liền giống như hài tử vô phúc của y cũng được vui vẻ hơn vậy.

(*: nỗi đau mất con…….*trấm trấm*)

Mà đối với hài tử Mạc Thu này, y ngay lần đầu tiên gặp mặt liền thích. Đôi song nhãn to tròn kia của Mạc Thu cùng bộ dạng hài tử y thật giống nhau. Tuy rằng chưa từng thấy Mạc Thu cười bao giờ, bất quá nếu cười rộ lên chắc cũng sáng lạn giống hài tử y vậy!

Triệu Đại Hùng phân trần:

“Ta không có làm gì a.”

Tuy nhiên trên lưng có điểm đau.

Y lại tiếp tục nói:

“Duyên Lăng huynh đệ, ta có một chủ ý giữ trong lòng, muốn cùng ngươi thương lượng.”

Nhất Kiếm hào sảng nói:

“Triệu huynh cứ nói đừng ngại!”

“Ta mấy năm nay cũng có nghe qua ân oán giữa Xích Tiêu phường cùng Thiết Kiếm môn. Cuộc sống của cháu trai ngươi ở Thiết Kiếm môn nhất định bất hảo. Có thể thừa dịp lợi dụng cơ hội này giúp y trở thành môn hạ phái Hoa Sơn được không?”

Triệu Đại Hùng hơi ngà ngà say, lời nói cấm kị cũng không ngần ngại mà thốt ra.

“Hoa Sơn cao thấp từ trước đến nay một đoàn hoà thuận vui vẻ. Các đệ tử ở chung càng giống như người một nhà. Nếu để hài tử này bái ta làm sư. Ta chắc chắn sẽ chiếu cố y thích đáng, dạy cho y tuyệt học của môn phái, làm cho tương lai y ở trên giang hồ lập vạn nổi danh, thanh danh hiển hách!”

“Dát?”

Nhất Kiếm nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Phản sư, cải phái” là điều tối kị trong giang hồ, nên y thật sự không hiểu vì sao lão hữu này lại có ý nghĩ bạo gan như vậy.

Lúc này Mạc Thu đột nhiên mạnh mẽ đứng lên, dọa Nhất Kiếm cùng Triệu Đại Hùng thật sự hảo hoảng sợ a.

“Ta làm gì phải đổi thành môn hạ phái Hoa Sơn chứ?”

Mạc Thu dùng song nhãn hồng hồng trừng mắt nhìn Triệu Đại Hùng, sau đó nhìn về phía Nhất Kiếm.

“Cữu, ngươi đáp ứng sao? Ngươi không cần ta a?”

Lời chất vấn lên án kia của Mạc Thu khiến Nhất Kiếm nghe được mà run như cầy sấy, vội vàng lắc đầu phủ nhận:

“Không đúng, không đúng ——”

Triệu Đại Hùng lập tức tiếp lời:

“Ý của cữu cữu nhà ngươi chính là mong có người thích đáng để chiếu cố ngươi. Ngươi đừng trách y vì sao làm ra quyết định này!”

Ngụ ý, nhưng lại giống như Nhất Kiếm đã đồng ý cho Mạc Thu bái nhập môn hạ phái Hoa Sơn.

“Gì?”

Nhất Kiếm đáng thương căn bản không kịp phản ứng. Chỉ có thể ai oán nhìn Triệu Đại Hùng. Hiểu lầm lớn a!

“Ta Lục Mạc Thu đi ngay ngồi thẳng. Vì cái gì phải rời khỏi Thiết Kiếm môn? Bọn họ đối xử ra sao với ta đó là chuyện của bọn họ. Cho dù ta thật sự phải rời khỏi, cũng sẽ cùng cữu cữu ta quay về Lan Châu, trùng kiến Xích Tiêu phường. Cần gì phải đổi phái a!”

Mạc Thu nói.

Y đã vất vả suốt hai ngày hai đêm, không ngừng giục mã chạy như điên đến Hàm Dương không phải vì một câu nói của người này mà thoát ly Thiết Kiếm môn được. Y dốc lòng nhẫn nại trụ lại Thiết Kiếm môn suốt bao nhiêu năm qua, như thế nào có thể buông tha chứ.

“Ngươi mà đi ngay ngồi thẳng gì a!”

Một vị đệ tử Thiết kiếm môn thân hình cường tráng từ góc phòng khách *** đột nhiên đứng lên, tiến thẳng về phía Mạc Thu, trợn mắt nói:

“Ngươi thân là con riêng của chưởng môn. Môn chủ đối với ngươi ký thác kỳ vọng cao. Nhưng ngươi lại không biết thẹn, ban đêm quần áo không chỉnh câu dẫn các sư huynh đệ, lại còn dùng kiếm đả thương người, hỏa thiêu trù phòng. Cuối cùng sự việc bại lộ ngươi không biết hối cải còn cả gan lén lút đi vào phòng của môn chủ, tìm thời cơ trộm vàng bạc tài bảo chuẩn bị trốn thoát. Nếu không phải vi phạm môn quy, môn chủ sao có thể hạ lệnh thi hành hình trượng với ngươi! Chiếu theo phương thức làm việc công tư phân minh của môn chủ là rất đúng. Căn bản chỉ vì ngươi hành xử trơ trẽn trước mặt người khác mà thôi!”

(Quỳnh: bán dép đây ai mua không…..chọi mạnh tay vào nga…)

Lời nói kia sắc bén, thái độ mãnh liệt, khi nói chuyện hắn còn lẻn đến bên cạnh Mạc Thu. Thanh kiếm trong tay vị đệ tử  đó chưa kịp chém thẳng về phía Mạc Thu, ngay lập tức hắn liền thê lương khóc thét. Bàn tay cầm kiếm của hắn bị Nhất Kiếm trong nháy mắt chế trụ, thân hình cao lớn, cường tráng lập tức co quắp, tay phải bị kéo thẳng lên, binh khí “khuông lang” rơi xuống đất.

Trong đầu Nhất Kiếm quanh quẩn hai chữ “trượng tễ*”, một bên lại nghĩ đến sự nhẫn tâm của Lục Ngọc. Khuôn mặt đang sáng ngời sang sảng phút chốc tối sầm, ánh mắt biến nhanh từ trong trẻo sang lạnh lùng, sắc mặt ngưng trọng.

(*: nén giận….=3=”)

Không khí trong phòng bị biến cố bất thình lình làm cho chấn kinh, không ai dám mở miệng.

Rồi sau đó, thanh âm trầm thấp của Nhất Kiếm chậm rãi vang lên:

“Lục Ngọc không màng thị phi, lấy cớ dạy dỗ mà hà khắc khi dễ một tiểu hài tử suốt hơn mười năm qua. Ta không tin mắt các ngươi mỗi người đều nhỏ như hạt đậu, ngay cả điểm ấy mà nhìn cũng không ra.”

Thanh âm Nhất Kiếm chưa bao giờ quá ghiêm khắc như thế. Ánh mắt y sắc bén lướt nhìn đệ tử  Thiết Kiếm môn, đè nén tức giận nói:

“Trên danh nghĩa cháu trai ta là con riêng của Lục Ngọc, nhưng ả có khi nào xem y như hài tử của ả mà đối đãi chưa? Tiểu Thu vốn sinh non, là ta đem y ra khỏi cơ thể tỷ tỷ ta, mạng nhỏ của y mới được bảo trụ. Bẩm sinh cơ thể y đã có tổn hại, căn bản không thể tập võ được.  Một người sáng suốt liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Thế mà Lục Ngọc lại lấy cớ khiển trách, làm cho hài tử này từ nhỏ ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm! Nếu mấy năm nay Tiểu Thu không ngay thẳng mà sống, e rằng lúc ta trở về còn có thể nhìn thấy cháu trai ta sao?”

Nhất Kiếm cả giận nói:

“Thân thể tiểu Thu không tốt, dễ dàng mắc bệnh, ban đêm thần trí không rõ mà đi loạn, đại phu chẩn bệnh nói y bị mộng du! Người bị bệnh này chẳng không biết đã làm những chuyện gì, thậm chí ngay cả hành vi cử chỉ cũng vô pháp khống chế. Những người các ngươi nếu chịu quan sát y, quan tâm đến y thì như thế nào lại không thấy khi y phát bệnh thần sắc sẽ kì quái chứ?”

Mạc Thu hung hăng nắm chặt ống tay áo Nhất Kiếm, cúi đầu quát:

“Đừng nói chuyện này nữa mà!”

Nhất Kiếm buông tên đệ tử Thiết Kiếm môn ra, mặc hắn tê liệt ngã xuống mặt đất khóc thét. Gã kia lập tức bị người kéo trở về.

Nhất Kiếm nhìn những người đó rồi hừ lạnh một tiếng. Sau đó dùng sức nắm lấy vai Mạc Thu, đem y trở về bên cạnh Triệu Đại Hùng.

Mạc Thu trừng mắt nhìn vò rượu, một hơi trút thẳng rượu vào miệng, lại không cẩn thận nên bị sặc, không ngừng ho khan.

“Không biết uống rượu thì đừng uống!”

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Ngươi đừng quản ta!”

Mạc Thu cãi lại.

“Ta nếu mặc kệ ngươi, còn có ai quản ngươi?”

Nhất Kiếm quát.

Mạc Thu sửng sốt, mím môi, liền bỏ vò rượu xuống. Y cúi đầu hút hấp cái mũi, không thể khắc chế mà nấc một cái, lệ không biết khi nào đã tuôn tràn trên khuôn mặt tái nhợt, lưu lại một vệt. Bộ dáng có chút tiều tụy đáng thương.

Thấy Mạc Thu có bộ dáng chịu tội, Nhất Kiếm nhịn không được xúc động nói:

“Ta không ép ngươi bái nhập làm môn hạ Hoa Sơn. Nhưng ngươi cũng đừng trở về Thiết Kiếm môn nữa!”

“Ta không thể!”

Mạc Thu cắn răng nói, hốc mắt vừa đỏ, thanh âm vừa nghẹn ngào khiến kẻ khác cảm thấy cay cay nơi cánh mũi.

“Bọn họ muốn ta đi, ta càng cố tình không đi!”

Triệu Đại Hùng thấy Mạc Thu đang lã chã khóc, bộ dáng lại ra vẻ kiên cường, quả thực tâm đau muốn tan nát. Y đã vô tình gây khó xử cho Mạc Thu, đành nói:

“Một khi đã như vậy ta cũng không cưỡng cầu. Nhưng cữu ngươi nhiều lần có ân với ta. Mới vừa rồi ngươi còn xả thân đỡ ám khí, cứu ta tánh mạng. Triệu Đại Hùng ta đây không phải hạng người “tri ân bất báo”. Như vậy đi, ngươi có tâm nguyện gì…hoặc là nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần ngươi mở miệng, lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng vì ngươi mà làm.”

Mạc Thu sửng sốt, chưa bao giờ biết trừ cữu cữu còn có người dùng ngữ  âm thành khẩn như vậy cùng y nói chuyện.

Trong lòng đau xót, việc Triệu Đại Hùng yêu cầu trùng hợp như vậy, có chút gây sức ép cho Mạc Thu.

Nghĩ muốn cái gì?

Nghĩ muốn cái gì?

Mạc Thu phiếm hồng hốc mắt chậm rãi tràn ngập sương mù, kích động làm nhiệt lệ cơ hồ muốn rơi xuống.

“Ta muốn cái gì ngươi đều có thể cho ta sao? Vậy ngươi có năng lực cho ta một phụ thân biết đau xót vì ta, một mẫu thân có thể yêu thương ta! Không thể a! Nếu không thể ngươi đừng nên ở trong này nói mạnh miệng như vậy!”

Y khàn khàn tê tê giọng nói, bàn tay đang nắm chặt run nhè nhẹ, muốn gì sao, rất nhiều...... rất nhiều a......

Nhất Kiếm nhắm nhẹ mắt, thân thủ muốn an ủi Mạc Thu, nhẹ nhàng nâng gương mặc Mạc Thu lên. Giọt lệ đã lâu nén tại hốc mắt Mạc Thu nhẹ nhàng rơi trên bàn tay của y.

Đúng lúc này, lời nói như “đất bằng sinh lôi” của Triệu Đại Hùng nổ tung trong khách ***.

“Một khi đã như vậy, ta nhận ngươi làm nghĩa tử, được chứ?”

Men say trong mắt Triệu Đại Hùng đã vơi đi hơn phân nửa, rành mạch mở lời.

“Cho nên ngươi lập tức không chỉ có một phụ thân đau xót vì ngươi mà còn có một mẫu thân yêu thương ngươi!”

Trên mặt y mang theo ý cười đầy ấm áp, lại bồi thêm một câu:

“Nương tử ta thực thích tiểu hài nhi.”

Mạc Thu mới vừa rồi liều chết không muốn nhập Hoa Sơn môn hạ, nhưng mà khi Triệu Đại Hùng mở lời muốn thu y làm nghĩa tử, cả người lại ngốc đến độ nói không ra lời.

Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu giật mình ngơ ngác, nghĩ nếu y bị tâm ý của Triệu Đại Hùng làm cho cảm động. Chiếu theo nhận thức của bản thân y  đối với Triệu Đại Hùng, người này rất lương thiện. Mới vừa rồi trong ám lâm lại động thân cùng sinh cùng tử với chúng đệ tử.

Vì thế ngay lập tức y cho rằng Mạc Thu vì Tô Giải Dung mà thương tâm. Nếu có người thay thế làm cho Mạc Thu quên Tô Giải Dung. Ngày sau Mạc Thu khẳng định có thể dứt bỏ đoạn quá khứ đau thương này.

Cũng vì thế mà Nhất Kiếm nghiêm túc lôi Mạc Thu đến, dò hỏi vài tiếng. Nhưng Mạc Thu cũng chỉ ngạc nhiên nhìn chăm chăm Nhất Kiếm. Nhất Kiếm lại kêu Mạc Thu quỳ xuống châm trà, nhận Triệu Đại Hùng làm dưỡng phụ.

Lúc sau mọi người vô cùng náo nhiệt. Các đệ tử Triệu Đại Hùng nhất nhất thiệt tình chúc mừng. Mỗi người thần tình đều tươi cười, cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì mà vui vẻ như vậy.

Cuối cùng Mạc Thu ngây ngây dại dại để Nhất Kiếm mang về phòng, lẳng lặng dựa vào cửa sổ không nói, nhắm mắt trầm tư.

Nhất Kiếm tắm rửa trước, chờ sau khi thay quần áo sạch sẽ, sai tiểu nhị đổi hảo thủy, mới kêu Mạc Thu tắm rửa.

Mạc Thu tẩm mình trong làn nước ấm áp, hồi tưởng lại toàn bộ tình hình vừa rồi.

Triệu Đại Hùng cùng Nhất Kiếm thật tâm muốn y hảo. Cho nên Triệu Đại Hùng thấy y thương tâm, liền nhận y làm nghĩa tử. Cho nên Nhất Kiếm thay y đáp ứng, giúp y có song thân yêu thương mình.

Từng bước từng bước tính toán thế mà lúc này không duyên cớ lại có thể chiếm tiện nghi của người khác.

Mạc Thu âm tư  đơn giản, Hoa Sơn chưởng môn đệ tử cùng Hoa Sơn chưởng môn nghĩa tử chỉ khác nhau có một chữ, thân phận lại kém nhau ngàn dậm.Y chỉ cần cự tuyệt Triệu Đại Hùng thu y nhập môn, Triệu Đại hùng lại vì nể mặt Nhất Kiếm, nhất định sẽ tung phần lễ đáp tạ lớn hơn. Vì thế y thậm chí không cần diễn, chỉ cần nói mấy câu liền làm cho Triệu Đại Hùng tiếp thu, thuận thế câu được một đại ngư ngàn năm khó có.

Hoa Sơn là một trong bát đại môn phái võ lâm. Thanh danh của môn phái trên giang hồ cũng có địa vị hiển hách, uy vọng “thiên quang tại nhật*”.

(*: mặt trời giữa trưa…chói chang…*_*!!!)

Y lợi dụng duyên cớ của Nhất Kiếm, không cần tốn nhiều sức lực liền đoạt được một chỗ dựa cường đại mà vững chắc. Từ nay về sau giá trị con người không còn giống bình thường. Ngày sau, nếu Lục Ngọc động đến y, cũng phải nể mặt Triệu Đại Hùng ba phần.

Rõ ràng hết thảy tiến hành thuận lợi như thế, Mạc Thu lại ẩn ẩn bất an.

Nếu để Nhất Kiếm biết suy nghĩ trong  lòng mình, tất cả đều là lợi dụng tính kế, thậm chí ngay cả Nhất Kiếm cũng bị chính mình sử dụng. Vậy khi hành vi trơ trẽn từ trước tời nay kia bị lột trần, Nhất Kiếm sẽ đối đãi y như thế nào?

“Sao tắm lâu vậy? Thủy chuyển hàn rồi!”

Thanh âm Nhất Kiếm từ phía sau bình phong truyền đến.

Mạc Thu mạnh mẽ phục hồi *** thần lại, thuận miệng đáp:

“Sẽ ra ngay!”

Lúc này y mới đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm.

Nhất Kiếm cầm lấy khăn mềm tự nhiên thay Mạc Thu lau tóc ướt. Y cũng không cảm thấy hành động như vậy thì có gì không ổn. Mạc Thu lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt chuyên chú của Nhất Kiếm, trong tâm tràn ngập ấm áp ôn nhu.

Mình là dạng người gì tự mình biết. Luôn luôn có thể tận dụng thời cơ, bắt lấy từng cơ hội ra sức leo lên cao.

Duyên Lăng gia còn có một đại địch thủ gọi là Lục Ngọc. Nhất Kiếm còn có một tâm nguyện, chính là tìm được ngoại công cùng thúc, bá. Nguyện vọng của y cho tới bây giờ vẫn luôn mong muốn đem tất thảy ưu mê lo lắng trút bỏ hết, diệt trừ tất cả những chướng ngại cản trở trên đường.

Lục Ngọc đã biết Duyên Lăng gia còn có người sống sót. Sự xuất hiện của Nhất Kiếm đại biểu “nhất chiêu ngoan kì*”, từ nay về sau từng bước đều là hung hiểm.

(*: uy hiếp cực lớn….)

Không thể để Nhất Kiếm biết được, như vậy chỉ có thể tiếp tục đối gạt. Hết thảy từ lúc mình quyết định đến Hàm Dương liền đã hạ quyết tâm, dùng toàn bộ phương pháp, diệt trừ Lục Ngọc. Vì mục đích “bách hà hồi hải” cuối cùng, việc này cũng là tất yếu.

Cuối cùng, khi Nhất Kiếm lau khô mái tóc đen mượt cho Mạc Thu xong, tâm Mạc Thu cũng đã bình tĩnh lại,  khôi phục dáng vẽ lạnh nhạt vô ba.

“Cữu, ta đói bụng!”

Nghĩ thông suốt việc này không bao lâu, bụng Mạc Thu liền kêu gào.

Nhất Kiếm để cho Mạc Thu tận lực gọi những món y thích. Cuối cùng thức ăn tiểu nhị bưng tới chiếm đầy một bàn. Mạc Thu vừa ăn vừa hoan hỉ. Lúm đồng tiền trên mặt càng ngày càng thâm, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nhất Kiếm mỉm cười thật sâu.

Nhất Kiếm thấy Mạc Thu hưng phấn, bản thân cũng cao hứng. Trong lòng thật muốn Mạc Thu mỗi ngày đều cười vui vẻ, đừng nói y không có núi vàng núi bạc, cho dù là có, y cũng cam tâm tình dâng lên trước mặt Mạc Thu. Y vô cùng cao hứng làm Mạc Thu ăn thật hăng say.

(Dại trai thấy rõ luôn nha…..=))

Sau một lúc.

Hai người vì bôn ba suối mấy ngày qua nên mệt mỏi.  Nhất Kiếm thả bồ câu đưa tin liên lạc với Tiểu Thất. Chăm chú nhìn *** tượng đầy trời một hồi lâu, mới lên giường đi ngủ.

Sợ Mạc Thu ban đêm đi lại gặp nguy hiểm, Nhất Kiếm đành ngủ ở ngoại sườn, đem Mạc Thu an ổn vây quanh bên trong.

Nhất Kiếm ngủ ngon, trong chốc lát liền thở đều, tiếng ngáy mặc dù không đến mức vang rung trời, nhưng đối Mạc Thu đang nằm bên cạnh y mà nói, vẫn là phiền nhiễu người lắm a.

Hai tròng mắt của Mạc Thu ban đêm phát *** quang. Vì ngủ không được nên y vươn tay sờ sờ những sợi râu đang mọc trên mặt Nhất Kiếm. Suy nghĩ lung tung về việc ngày mai thức dậy nên hay không giúp Nhất Kiếm cạo sạch đám cỏ dại này.

Khuôn mặt sạch sẽ của Nhất Kiếm thật mị nhân, tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn, tuấn lãng như hiệp sĩ cùng với nội tâm kiên cường mà mềm mại, uyển chuyển. Ngay bản thân mình vừa gặp gỡ cũng vì thế mà bị câu hồn, từ đó về sau không còn tự thoát ra được.

Nghĩ nghĩ, Mạc Thu cuối cùng vẫn chất chứa tư tâm.

Thôi thì cứ để Nhất Kiếm tiếp tục lôi thôi như thế đi! Vẻ mặt đại hồ tử, một thân mệt mỏi phong trần, tất cả những gì đẹp nhất, tốt nhất hết thảy chỉ có riêng mình biết mà thôi, không thể để ngoại nhân phát hiện như vậy sẽ không có ai đồng tranh giành với mình.

Đêm đã khuya, Mạc Thu lẳng lặng chăm chú nhìn sườn mặt (gương mặt nhìn nghiêng)của Nhất Kiếm, đem hết thảy mọi sự vứt bỏ, chỉ còn lại một cỗ thản nhiên đầy thỏa mãn.

Một chấm nhỏ ngoài cửa sổ lóe ra, bóng đêm xáo động, y luyến tiếc đem tầm mắt từ người Nhất Kiếm dời đi.

Rất thích, rất thích người này. Hiện nay đang ở bên cạnh mình nha.

Có khi y lại nghĩ đây chỉ là một giấc mộng. Vì chỉ có cảnh trong mơ mới có thể mỹ đến kinh nhân, đúng không?

Trên cửa sổ bổng vang lên một tiếng “khách”. Mạc Thu nghe trong tai khe khẻ tiếng tay áo phất phơ, phiêu động. Mạc Thu hơi hơi nhướng mi, nhíu mày, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường.

Ngay khi y nhìn rõ thân ảnh người tới, hít sâu một hơi, biến sắc.

“Là ngươi!”

Hắc thân ảnh đen như  đêm tối lặng lẽ đứng, thiết tiêu dưới ánh trăng lóe sáng ngân huy. Người tới hơi hơi mở miệng, thấp giọng nói:

“Thật sự là thất sách, không nghĩ tới ngươi còn tỉnh!”

Giọng nói không có quá nhiều phập phồng. Chỉ có vài phần kinh ngạc ẩn trong sự thản nhiên, còn lại toàn là vô ba. Tất nhiên càng không  một tia cảm xúc gợn sóng nào khi gặp gỡ hài tử mình.

“Tô ——”

Mạc Thu há mồm định lên tiếng, liền có hai viên tròn tròn nhanh chóng vọt tới. Một viên điểm trúng thụy huyệt Mạc Thu, viên còn lại là nhằm vào Nhất Kiếm.

Trước mắt Mạc Thu tối sầm, trong đầu dâng lên một cỗ sợ hãi lớn lao. Y không muốn ngất đi như vậy. Sự bất hảo sẽ xảy ra với mình cùng Nhất Kiếm mất thôi!

Nhưng cho dù thế nào không muốn, cuối cùng Mạc Thu vẫn chỉ có thể mang theo tâm can không cam lòng ngã xuống, ngất trên người Nhất Kiếm.

Tô Giải Dung dù nhiều việc vẫn ung dung bước đi thong thả về phía trước. Ngắm nhìn Mạc Thu rồi lại xem Nhất Kiếm. Sau đó y dùng thiết tiêu đẩy mạnh Mạc Thu một cái, ra sức làm cho Mạc Thu rời khỏi người Nhất Kiếm. Thế nhưng y lại có cảm giác trở truất, bèn cúi đầu nhìn, mới phát giác nguyên lai tay Mạc Thu trước khi bất tỉnh đã nhanh chóng nắm chặt lấy áo Nhất Kiếm, sức nắm mạnh đến độ làm cho những ngón tay trở nên trắng bệch.

Tô Giải Dung lộ ra nụ cười đầy ý vị, nghiêng người hướng về phía tay Mạc Thu kéo nhẹ một cái, cánh tay Mạc Thu mềm nhũn, nắm tay tất nhiên vô lực nắm chặt, dễ dàng buông ra.

Y rời đi mang theo một người, thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

Trải qua một canh giờ, Mạc Thu vẫn nằm trên giường, đương nhiên lúc này nằm trên giường cũng chỉ Mạc Thu mà thôi, không còn lưu lại một chút thân ảnh nào của Nhất Kiếm.

Khi Nhất Kiếm tỉnh lại có chút mơ hồ, mở mắt ra, đập vào mắt chính là sa mạn phiêu động, dưới thân chính là chăn nệm làm bằng lụa mềm mại, trắng mịn, nồng đậm mùi son phấn ngọt ngào trong mũi làm y hắt xì một cái thật mạnh.

“Hì hì ——”

Tiếng cười như chuông bạc vang vọng vào tai. Nhất Kiếm giật mình, thân thể đang nằm trên giường nhanh chóng từ  bật người ngồi dậy, lập tức nhìn bên cạnh. Đợi đến khi y tập trung nhìn mới phát hiện bên cạnh thế nào lại có nữ tử thiên tiên xinh đẹp như hoa nhìn y cười.

Nhất Kiếm hoảng hốt, tả khán hữu khán, chỉ thấy nơi này vật phẩm trang trí hoa văn phồn hoa tráng lệ. Y thầm nghĩ mình vốn đang ngủ ở khách *** Thiên Hương mới đúng, sao lại mơ hồ đến một địa phương bản thân không biết là nơi nào chứ!!!?

Nữ tử thấy Nhất Kiếm trừng lớn mắt giống như phát hiện đại địch nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy thú vị cực kỳ. Nàng liền chậm rãi đi đến bên giường phủi a phủi, từ từ phủi phủi thế nào lại phủi đến sát bên người Nhất Kiếm.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đừng lại đây!”

Nhất Kiếm la to.

Thân hình cô nương kia uốn nắn, mềm dẻo tựa như vô cốt, vành tai trắng muốt, ngọc ngà như tuyết trắng, bàn tay như vô tình hữu ý sờ loạn rồi lại sờ loạn trên người Nhất Kiếm. Nhất Kiếm bị giở trò, toàn thân nhất thời bối rối không thôi, thần tình đỏ bừng.

Y dùng hai ngón tay cản lấy cổ tay đang sờ loạn trên người của mình, thật cẩn thận giải khai đôi bàn tay kia, thế nhưng hốc mắt nàng kia lại phiếm lệ “ai u”, sẵng giọng:

“Đại hồ tử, ngươi làm ta đau!”

Nhất Kiếm lập tức buông tay đối phương ra, lủi dọc thành giường, cũng không quản cấp bậc lễ nghĩa, nhanh chóng luồn qua thân thể mềm mại của nữ tử, rời xa chiếc giường.

Mắt hạnh nữ tử khẻ nhướn, cũng theo Nhất Kiếm rời giường, phủi phủi xiêm y nhăn nhúm, uốn éo vòng eo, lã lướt đi về phía Nhất Kiếm.

“Này…này…này, nơi này là địa phương nào?”

Nhất Kiếm nhìn nữ tử mặc một thân áo yêm, nhất kiện áo khoác lụa mỏng manh bên ngoài căn bản không che lắp được cảnh xuân bên trong. Nhìn thấy đằng trước ba đào mãnh liệt, bộ ngực tuyết trắng như sữa. Mắt y không biết nên nhìn nơi nào mới hảo. Đành phải đỏ mặt  “tả bất khán, hữu bất khán”, hướng ánh nhìn thẳng lên phía trên đầu.

“Nơi này? Nơi này là sương phòng của công tử ta a.”

Nữ tử cúi đầu cười khẽ.

“Ta… ta…ta, ta như thế nào lại ở trong này?”

Ngôn từ Nhất Kiếm thốt ra càng ngày càng lắp bắp, không ngừng cắn trúng đầu lưỡi của mình.

“Ngươi hỏi ta, sao ta biết được?”

Nữ tử nhìn chăm chú vào gương mặt tục tằng của Nhất Kiếm, thấy phản ứng phác chuyết* của y thật thú vị. Nàng nói:

(*: chất phác, vụng về…..^^!!!)

“Đại hồ tử, râu vừa dầy vừa rậm nha. Quả nhiên tràn đầy khí khái nam tử. Để cho ta sờ một chút được không?”

“Không được!”

Nhất Kiếm kinh hồn bất định rống giận, điên cuồng gào thét.

“Làm cái gì rống lớn tiếng như vậy a.”

Nữ tử vỗ vỗ ngực, rưng rưng oán nhìn giống như thật sự bị kinh hách.

“Sờ một chút cũng đâu có mất đi miếng thịt nào đâu a!”

“Ta…ta….ta.”

Thấy nữ tử lại muốn tiếp cận, Nhất Kiếm trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh mỉm cười của Mạc Thu, hoảng loạn nói:

“Ta đã có nương tử.  Cô nương nên tự trọng!”

(Mạc Thu *ánh mắt long lanh*: Cữu cữu…..

Quỳnh *liếc liếc*: nghe sướng tai nhỉ?)

“Nương tử? Vậy nương tử của ngươi có xinh đẹp hơn ta không?”

Nữ tử trừng mắt, hỏi.

Phát hiện bản thân đem từ “nương tử” dùng để nói về Mạc Thu, hai gò má Nhất Kiếm nháy mắt hồng càng thêm hồng, nhiệt khí hướng não, cổ cơ hồ đầy sương, lắp bắp nói:

“Đúng..đúng…đúng, so với ngươi đẹp hơn một chút!”

Vừa lúc đó cửa phòng bị đẩy mở. Một thanh niên dáng người cao to từ bên ngoài tiêu sái bước vào. Nguyên bản y đang cúi gầm mặt chợt phát hiện không khí trong phòng có chút khác thường, ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn nhìn.

Thanh niên hỏi:

“Các ngươi đang làm cái gì?”

“A, công tử!”

(Quỳnh: gào thét, cào cấu….quằng quại….hôn gió tới tấp..

Nguyệt: =_=!!! Lại lên cơn….)

Nữ tử căn bản đã xuất thủ, gần như sắp nắm được vạt áo trắng noãn trên cánh mông mềm mại của Nhất Kiếm, nàng rất nhanh thu hồi tay. Vẻ trêu đùa ngây thơ ( vô số tội…=3=) trên mặt nàng cũng nhanh chóng triệt hồi, thay vào đó là một bộ dáng kính cẩn mềm mại.

“Tố Hành, lá gan của ngươi cũng thật lớn a. Ngay cả người trong phòng ta, ngươi cũng dám chọc ghẹo?”

Thanh niên vừa nói vừa đi vào nội phòng, dự định cầm lấy ấm trà trên bàn. Nữ tử được xưng là Tố Hành kia lập tức tiến đến châm trà, cười cười lấy lòng ai kia.

“Ai nha, nếu Tố Hành biết đại hồ tử này là đặc tử nhân*, cho dù gan Tố Hành lớn như thiên tử, Tố Hành cũng không dám mảy may vọng động a!”

Nữ tử vẻ mặt, bộ dáng tràn đầy vô tội.

(*: người đặc biệt…)

Thanh niên tiếu ý thanh thoát, huy huy tay áo. Tố Hành hiểu ý, trước vén áo thi lễ với thanh niên, sau đi đến trước mặt Nhất Kiếm nói:

“Đại hồ tử công tử, Tố Hành có chỗ đã đắc tội ngài. Thỉnh ngài đại nhân đại lượng đừng so đo nha!”

Dứt lời, nhẹ nhàng lay động kiều mông rời khỏi phòng. Thế nhưng khi đến bên phiến cửa phòng hảo hạng, nàng vẫn không quên phiêu mị nhãn nhìn Nhất Kiếm, lưu lại ánh mắt tà ý chưa dứt mới rời đi.

Nhất Kiếm rùng mình một cái.

“Tiểu nha đầu xuân tâm động tình!”

Thanh niên thanh thanh tiếu ý. Sau đó quay đầu nhìn Nhất Kiếm.

Vị thanh niên trước mắt cùng nữ tử đã rời đi trước đó bộ dạng có thể nói là cách biệt một trời một vực. Nhìn sơ cũng có thể thấy nàng kia giống  tiên tử  còn vị thanh niên này lại chỉ là phàm nhân trong nhân thế.

Một thân tố y, bộ dạng tầm thường, ngũ quan đầy đủ, tách riêng hay hợp lại cũng bình thương vô kì. Thấy Nhất Kiếm hồ nghi đánh giá mình, thanh niên đột nhiên nhe răng cười. Trong nụ cười của y hiện ra hai cái tiểu răng nanh. Gương mặt bình thường đến độ không thể bình thường hơn kia đột nhiên sáng bừng lên, làm Nhất Kiếm nhìn đến sửng sốt.

“Đã nói ngươi phải đến sớm một chút, thế nào lại lâu như vậy ngươi mới đến hử?”

Thanh niên đi đến hòm gổ kê sát tường lấy ra một túi gấm thêu liên hoa, ném cho Nhất Kiếm, nói:

“Đây là dành cho cháu trai ngươi, bên trong có chỉ tiên* ghi lại cách sử dụng “Thoát thai hoàn cốt dược”, cho dù kinh mạch toàn thân y có đứt đoạn cũng sẽ được nối liền. Không gì có thể so với loại được này hảo hơn.”

(*: ta nhớ ta có chú thích rồi thì phải…là mảnh giấy nhỏ ghi chú thôi)

Lời thanh niên vừa nói vạch trần toàn bộ thân phận y. Nhất Kiếm sửng sốt, lập tức hô to:

“Tiểu Thất, ngươi là Tiểu Thất!!?”

(Quỳnh: có ai cho ta mượn cái búa đập đầu anh ấy không….giống ngưu cũng giống vừa phải thôi chứ…*chống nạnh*..*trợn mắt*…)

“Không phải ta thì còn là ai nữa?”

Tiểu Thấp ngáp nhẹ một cái, bộ dáng *** thần lơ mơ, ngã ngớn.

“Mặt của ngươi vì sao lại biến thành như vậy?”

Nhất Kiếm khiếp sợ nói. Trong trí nhớ của y. Gương mặtthật sự của Tiểu Thất  tuấn tú không thua Nhất Diệp a.

“Trên thế gian này có một loại gọi là dịch dung thuật.”

Tiểu Thất miễn cường thanh thanh cười, nói tiếp:

“Ai, không nói vấn đề này nữa. Bệnh của cháu trai ngươi ta đã xem qua. Ta cũng đã gửi tín thụ giáo sư phụ, quá mấy ngày nữa nếu có tin tức sẽ thông tri cho ngươi biết.”

Nhất Kiếm gật đầu, đem túi gấm cùng chỉ tiên lật qua lật lại nhìn vài lần, trịnh trọng hướng Tiểu Thất nói:

“Phân tình này của huynh đệ nhà ngươi, ta sẽ nhớ kĩ. Tương lai nếu cần gì, cứ việc mở miệng! Vô luận sự tình gì, cho dù vượt hoả hải, chìm trong hàn dương, ta cũng giúp ngươi làm được.”

Tiểu Thất cười nói:

“Ta thấy bộ dáng lão lão của ngươi ngàn năm vẫn không đổi a. Nếu không hôm qua làm sao nhận ra ngươi......”

“A? Hôm qua ngươi thấy ta? Bạo, sao không nói cho ba một tiếng?”

Mày rậm Nhất Kiếm nhanh nhíu.

“Huynh đệ ta còn sợ bản thân người một thân một mình trụ lại Hàm Dương sẽ có nguy hiểm, vô cùng lo lắng!”

“Uy?”

Tiểu Thất nhướng nhẹ mi.

“Ta nói a, lúc ta nghé thăm ngươi. Ta liền thấy ngươi ôm cháu trai nhỏ bé của ngươi ngủ rất say. Ngay cả có người xâm nhập từ cửa sổ tiến vào cũng không phát hiện a!”

“Di?”

Sắc mặt Nhất Kiếm nhanh chóng ửng hồng. Ôm, cùng nhau ôm?

“Ta chỉ là sợ cháu trai ta nửa đêm đi lung tung. Nên mới cùng y ngủ! Ôm ấp? Thực sự cũng không phải? Kia khẳng định là ta mê ngủ nên hồ đồ tưởng là chăn bông nên mới ôm đi!”

Nói không có gì, nhưng Nhất Kiếm lẩm bẩm ngày càng lớn tiếng. Cho thấy chuẩn xác chính là giấu đầu hở đuôi.

Tiểu Thất cười thật to, nghĩ nghĩ nói:

“Tốt lắm, ta chỉ hù ngươi thôi! Ngươi sao vẫn giống như trước kia dễ dàng bị gạt vậy a? Khó trách Nhất Diệp viết thư toàn dùng những câu huyết lệ. Ý tứ giống như thật sự quan tâm lo lắng cho tương lai của ca ca nàng.”

Hiểu được bản thân bị trêu chọc, sắc mặt Nhất Kiếm trầm xuống, tay nắm thật chặt, thanh âm nghiến răng vang lên khe khẽ.

Tiểu Thất ngáp một cái, nói:

“Đại gia ta nhiều ngày qua vì chờ ngươi phải lưu lại trong thành. Việc phải làm thu xếp không thể chu toàn, muốn lui cũng lui không được, mệt giống như một lão tử nhân già cả. Ngươi lại dùng ánh mắt như vậy hù dọa ta, thật đúng là có lương tâm a!”

Nhất Kiếm lập tức thư  giãn nắm tay, cau mày nói:

“Ngươi cũng không nên đem ta ra trêu chọc. Ta.....”

“Biết, ta tất nhiên biết đại ca nhà ngươi da mặt mỏng.”

Tiểu Thất vừa nói vừa đi đến gần giường. Thân thể chạm vào đệm giường mềm mại. Y nhịn không được thở dài:

“Nãi nãi cái hùng......đúng là chỉ có nằm trên giường mới có thể ngủ ngon a......”

Nhất Kiếm đi đến trước giường, dừng một lúc lâu, sau đó mở miệng:

“Tiểu Thất!”

“Ân......”

Thanh âm Tiểu Thất mô hồ, yếu ớt, rầu rĩ từ trong chăn đệm truyền ra.

“Ta vẫn là nên cám ơn ngươi.”

Nhất Kiếm nói.

“Điều này tất nhiên là nên rồi.”

Tiểu Thất khoát tay áo, thân thể mềm mại dán chặt trên giường.

“Là huynh đệ không nên tính toán, so đo. Có việc thì cứ đến tìm ta. Ngày mai ta sẽ rời đi...... nhớ rõ đừng nói chuyện của ta cho bất kì kẻ nào biết.....  cả cháu trai ngươi cũng không ngoại lệ......”

Nhất Kiếm gật đầu.

“Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Y nhận thấy rõ ngươi kia quả thực kiệt sức lắm rồi.

Nhất Kiếm xoay người hướng cửa dự  tính rời đi. Vừa rời khỏi gian phòng đột nhiên một trận kình phong kéo tới. Dựa theo phản ứng tự nhiên y vươn tay bắt lấy, tập trung quan sát, nguyên lai là ngọc châu lưu ly trong suốt có hình dạng giống như hoa mai.

“Giữ lấy......”

Lời còn chưa nói hết, trên giường hiển nhiên truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng.

Nhất Kiếm gắt gao cầm ngọc châu, tiếp tục rời đi.

Bên ngoài, nữ tử tên gọi Tố hành cầm một bạch bố (bao vải màu trắng) nhìn Nhất Kiếm cười duyên. Nháy mắt Nhất Kiếm rùng mình một cái.

Tố Hành nói:

“Đại hồ tử công tử, xin đắc tội. Đây là quy củ của thượng cấp. Chỉ cần che mắt ngươi lại rồi mang ngươi rời đi. Cho dù ngươi là bằng hữu của công tử cũng không có ngoại lệ.”

Nhất Kiếm gật đầu, tùy ý để Tố Hành bịt chặt song nhãn của mình.

Trong bóng đêm cảm giác đang đi qua một hành lang dài đầy quanh co, khúc khuỷu, còn nghe thấy tiếng vang “xành xạch” của những cơ quan, rồi sau đó tựa hồ còn ngồi trên thuyền, da thịt âm ẩm hơi nước thấp lãnh, băng hàn, lắc a lắc a lắc lắc hảo một trận.

Nhất Kiếm nghĩ thầm nơi Tiểu Thất trụ cũng thật thần bí. Nhưng mà hành tẩu trên giang hồ nguy cơ tứ phía, hết thảy luôn cẩn thận vẫn hơn.

“Đại hồ tử công tử, đã đến nơi, cáo biệt!”

Song nhãn bị bịt chặt được giải khai. Ánh mắt Nhất Kiếm bị nhật quang làm chói, kinh hãi làm y suýt chút nhảy dựng lên. Dĩ nhiên lúc bấy giờ làm gì còn thân ảnh Tố Hành.

Bốn phía rừng trúc xanh ngắt, cũng đã tảng sáng, chỉ có duy nhất một mình y đứng giữa trúc lâm sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.