Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Cái gì?
Công tước Wayne – mỹ nam cao ngạo mà hắn vẫn thèm thuồng từ lâu, lại mỉm cười với một tên chăn ngựa đê tiện?
Buồn cười!
Lòng ghen ghét mãnh liệt của công tước Villefort đã đốt cháy hơn một nửa lý trí của mình, nhất thời quăng cuộc thi cưỡi ngựa sang một bên.
Hắn lần này kiệt lực tranh làm đại sứ thân thiện cũng không phải là vì công tước Wayne, người mà hắn mới gặp mặt một lần đã nhớ mãi không quên sao?
Mặc kệ như thế nào, lần này phải có được hắn!
“Công tước Wayne, ở đây chẳng có gì để xem cả, chúng ta đi nơi khác nhé.”
“Đi nơi nào?” Công tước Wayne căn bản không muốn rời khỏi chuồng ngựa.
Dù sao ở đây cũng có Rennes Kerman, ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều so với ở phòng khách một mình với tên sắc ma Villefort này.
“Đương nhiên là đi thăm phòng ngủ của công tước Wayne rồi.” Công tước Villefort lại lộ ra vẻ mặt dê xồm.
Bằng thủ đoạn hái hoa của mình, chỉ cần tiểu mỹ nam trắng trẻo này đồng ý tiến vào phòng ngủ, thì chắc chắn hắn sẽ thuần phục được dưới thân mình thôi.
Chỉ mới nghĩ tới khuôn mặt tuấn mỹ dục tiên dục tử của Wayne, huyết mạch hắn đã sục sôi rồi.
“Ta nói đi thăm phòng ngủ của ta lúc nào?” Công tước Wayne mất hứng hỏi.
“Mới vừa rồi ở phòng ăn không phải ngài đã đáp ứng rồi sao? Ngài vừa uống rượu vừa nói đó.” Công tước Villefort cố ý chia rẽ quan hệ giữa công tước Wayne và nam nhân bên cạnh hắn.
“Công tước Villefort, ngài uống say à?”
Công tước Wayne bất an đứng nép sát bên cạnh Rennes Kerman.
Cũng không phải có tình cảm sâu đậm gì với tên chăn ngựa ác ma này, lại càng không phải đã yêu hắn.
Chẳng qua mình chỉ… không hy vọng Rennes Kerman hiểu lầm mà thôi.
Vừa nghĩ đến Rennes Kerman tưởng rằng ai cũng có thể vào phòng ngủ của hắn là hắn đã thấy khó chịu vô cùng.
Phản ứng của công tước Wayne cũng đã lọt vào mắt công tước Villefort.
Có lầm không đó!
Công tước Wayne không lẽ đã thích tên chăn ngựa thối tha này rồi sao?
Nếu một tên chăn ngựa cũng có thể chạm được vào ngươi… vậy thì ta, công tước Villefort cao quý hơn hắn cả vạn lần, nhất định sẽ càng làm cho ngươi thích thú hơn.
“Công tước Wayne, vừa nãy ngươi nhu tình mật ý đối với bổn công tước, bổn công tước đã ngầm hiểu. Bất quá, tại sao bây giờ ngươi không chịu thừa nhận đây? Không phải là ngươi đang băn khoăn tên nam nhân bên cạnh đó chứ? Dù sao hắn cũng chỉ là một tên tiện dân chăn ngựa thôi mà.”
*nhu tình mật ý: tình cảm dịu dàng ngọt ngào.
Hắn không nể nang gì ai mà nói, cũng không để ý đến trong mắt Rennes Kerman đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Wayne không nhịn được nữa mà trầm mặt xuống: “Nếu như ngài tiếp tục ăn nói linh tinh, vậy ta chỉ có thể mời ngài rời khỏi lâu đài của ta thôi.”
“Ha ha ha, nhưng ta là đại sứ thân thiện đó, công tước Wayne, nếu như ngài dám đuổi bổn công tước ta, vậy làm sao công đạo với quốc vương bệ hạ của quý quốc đây?”
“Ngươi…”
Công tước Wayne tức giận đến run rẩy cả người.
Hắn mặc dù đã quen thói coi trời bằng vung, nhưng cũng không dám hành động theo cảm tình trong việc liên quan đến quan hệ của hai quốc gia.
Vạn nhất làm đại sứ thân thiện tức giận, không khéo còn làm cho hai nước chiến tranh, cho dù hắn là công tước, anh họ của quốc vương thì cũng không gánh được tránh nhiệm này.
“Vì mối quan hệ của hai nước, ngài nên tiếp tục nhiệt tình chiêu đãi ta đi, công tước Wayne.” Ánh mắt tràn đầy dục vọng của công tước Villefort nhìn chằm chằm vào công tước Wayne: “Bây giờ, ngài có thể dẫn ta đi thăm phòng ngủ của ngài, hoặc là phòng khách cũng được. Bổn công tước còn ở lâu đài của ngài hai tháng nữa đó, trong hai tháng này, bổn công tước tin tưởng sẽ làm cho ngài…”
Lời còn chưa dứt, Rennes Kerman đang im lặng đứng bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng huýt một tiếng.
Hai con ngựa đang cúi đầu ăn nhàn nhã đột nhiên như bị kim đâm mà quay đầu lại, dùng tốc độ sét đánh phi về phía ba người bọn họ.
Trước khi công tước Wayne kịp phản ứng, Rennes Kerman đã ôm lấy hắn, linh hoạt mà nhảy vọt sang một bên.
Đưa lưng về phía ngựa, công tước Villefort đang kiêu ngạo mải mê nói, cho nên không hề chú ý đến động tĩnh sau lưng mình.
“… cho ngài hưởng thụ tình cảm nhiệt tình của bổn công tước… A—!” Bị lũ ngựa húc từ phía sau, công tước Villefort hét thảm một tiếng rồi té ngã nhào trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Nhìn thấy tuấn mã cao lớn hí một tiếng rồi đứng thẳng lên, vung móng chân trước, Wayne không nhịn được hét lên.
Nếu đại sứ thân thiện của Blaier bị ngựa giẫm chết thì chính là mở màn cho chiến tranh rồi!
Nhưng con ngựa rất thông minh, vung hai móng trước lên, lúc hạ xuống lại tránh thân thể công tước Villefort mà chỉ rơi xuống ngay sát cạnh đó.
Mặc dù vậy nhưng cũng đã đủ làm cho công tước Villefort sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
Ngay lúc công tước Villefort thở dài một hơi, Rennes Kerman lại lạnh lùng huýt một tiếng thấp hơn lúc nãy.
Con ngựa lập tức xoay ngươi, nhắm cái mông giữa mặt công tước đang nằm ngửa trên mặt đất.
Bụp bụp!
Không đợi công tước Villefort phản ứng, một bãi phân khổng lồ màu đen hôi thối đã trực tiếp rơi từ mông con ngựa cái xuống đầu hắn.
Công tước Villefort cấp nộ công tâm, chưa bao giờ bị sỉ nhục cùng hôi thối thế này đã làm hắn tức giận đến ngất đi.
*Cấp nộ công tâm: phẫn nộ đến hôn mê.
Một lát sau, từ trong chuồng ngựa truyền ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
“A a a a a!” Người phát ra âm thanh này không phải là công tước Villefort mà chính là công tước Wayne đang trợn mắt há hốc mồm.
“Kêu đủ rồi chứ? Con ngựa cái nhỏ của ta.”
“Ngươi… ngươi ngươi ngươi… hắn là đại sứ thân thiện của Blaier đó! Ngươi có biết tấn công đại sứ thân thiện sẽ bị tội gì không hả? Ngươi sẽ bị phán tử hình đấy!” Công tước Wayne cấp bách lo lắng đến toát cả mồ hôi.
Nhưng Rennes Kerman lại làm bộ chẳng có việc gì.
“Tấn công đại sứ thân thiện? Ngươi nói con ngựa kia sao?”
“Ta nói chính là ngươi ý!”
“Có liên quan gì với ta chứ?” Rennes Kerman thản nhiên nhún vai.
“Đương nhiên là có liên quan đến ngươi, ngươi vừa huýt một tiếng sáo chỉ huy con ngựa, nó liền chạy lại đây, húc ngã công tước Villefort, sau đó còn quay cái mông lại thản nhiên bài tiết… trên mặt hắn nữa!”
“Ha ha ha, đừng nói như thần thế chứ, ta chỉ là một người thuần ngựa không chút quan trọng thôi, chẳng lẽ có thể huýt sáo sai khiến ngựa bài tiết ở đâu sao?”
“Nhưng bổn công tước tận mắt nhìn thấy.”
“Nói như vậy, ngươi chính là nhân chứng rồi?”
Tội danh có thể đổ lên lũ ngựa, công tước Wayne cũng rất cao hứng, dù sao hai con ngựa này còn phải tham gia thi đấu, quốc vương bệ hạ nhất định sẽ không làm gì chúng.
Trải qua mấy ngày hòa bình ở chung, bây giờ hắn không muốn Rennes Kerman bị quốc vương trị tội nữa.
Nhưng mà, nhìn thấy Rennes Kerman như vậy, hắn vẫn không nhịn được muốn đấu võ mồm với y.
“Ta chính là nhân chứng, nếu ta cao hứng, lúc nào cũng có thể vạch tội ngươi, nói ngươi là người tấn công đại sứ thân thiện.”
“Thật sao?”
Rennes Kerman thổi nhẹ vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Xem ra ta nên thường xuyên cưỡi ngươi, thì mới có thể làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta như hai con ngựa kia rồi? Bắt đầu từ bây giờ, ta phải cố gắng huấn luyện ngươi đến trình độ chỉ cần nghe tiếng huýt của ta thì đã cương lên, ngươi thấy sao?”
Lời nói hạ lưu của Rennes làm cho công tước Wayne lập tức nóng cả người.