Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Bầu trời trong xanh không một gợn mây tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Ngoại ô thủ đô Lawrence, thảm cỏ xanh tươi như một tấm thảm mượt mà, trăm hoa đua nở dạt dào sắc xuân…
Một mỹ nam tử làm kẻ khác chói lòa ngồi trên bãi cỏ, cách đó không xa là hai con tuấn mã đang thảnh thơi ăn cỏ xanh mơn mởn.
Rennes Kerman nhìn công tước Wayne ở bên không nói một chữ, liền cười cười: “Hôm nay sao công tước đại nhân an nhàn thoải mái cùng ta đi dắt ngựa thế?”
“Ồ, không có gì, chẳng qua bổn công tước trải qua thời gian vừa rồi, phát hiện thấy mình càng lúc càng hứng thú nuôi ngựa thôi.” Công tước Wayne vì muốn che dấu ý đồ của mình cho nên vội vàng mở miệng giải thích.
“Thật sao?” Rennes Kerman kinh ngạc nhíu mày.
Không ngờ vị công tử bột quý tộc này cũng hứng thú nuôi ngựa, trước kia không phải lúc nào hắn cũng ngại chuồng ngựa hôi thối nên không muốn đi vào sao?
Bất quá nếu như hắn thật sự thích nuôi ngựa, ta cũng vui vẻ chia xẻ kinh nghiệm với hắn.
“Nuôi ngựa vốn là một thách thức, cũng là một việc rất mệt. Từ khi ba tuổi ta đã đi chăn ngựa với cha ta, mười tuổi bắt đầu học thuần ngựa. Ngựa là động vật rất có linh tính, chúng nó thông mình và trung thành. Mấy năm nay ta đã đi khắp thế giới, tìm kiếm rất nhiều ngựa hoang có tiềm lực, mặc dù khổ cực nhưng cũng cảm thấy có thành quả. Nếu như công tước hứng thú với việc nuôi ngựa, ta có thể truyền thụ cho ngươi ít kỹ xảo.”
Nhìn thấy nam nhân mặt mày hớn hở khi nói về “ngựa”, công tước Dumas Wayne càng thêm ghen ghét trong lòng.
Hừ, ngựa có gì tốt?
Khuôn mặt kia mà cũng đòi so bì với dung mạo tuấn mỹ của bổn công tước sao?
Lại còn làn da kia nữa, liệu có sánh được với nước da mịn màng trơn láng của bổn công tước không?
Rồi cả bộ lông ngắn ngủn này, làm sao óng mượt bằng mái tóc vàng suông dài của bổn công tước chứ.
Còn nữa, bổn công tước là người có giáo dục, không chạy loạn khắp nơi như chúng nó!
Công tước Dumas Wayne bùng lên một cảm giác rất khó tả.
Nếu như những ai ái mộ công tước Dumas Wayne mà biết một người luôn cao ngạo như hắn lại ghen tuông với lũ ngựa đến mức này, có lẽ sẽ té xỉu mất thôi!
“Rennes Kerman, ta hỏi ngươi một việc.”
“Hỏi đi.”
“Ngươi cũng sắp ba mươi rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa kết hôn?”
“Kết hôn?” Rennes Kerman nhíu mày: “Tại sao ta phải kết hôn?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm một người sống với ngươi cả đời, chấm dứt cuộc sống phiêu bạt như hiện nay sao?”
“Cuộc sống bây giờ của ta có gì không tốt? Chu du các nước, thích gì làm nấy, cuộc sống vô cùng tự do. Ta cũng không muốn bị trói buộc, ở một nơi cho đến khi chết già.”
Công tước Dumas Wayne không biết vì sao trong lòng cảm thấy có cái gì đó buồn bực khó chịu.
“Vậy lần này ngươi sẽ ở Lawrence bao lâu?”
“Sau khi cuộc thi cưỡi ngựa kết thúc, ta sẽ đi ngay.”
“Đi?” Công tước Wayne bối rối: “Đi đâu?”
“Phương bắc có một khu rừng rậm tên là Alba, ở đó có người đã nhìn thấy thần câu, cho nên ta muốn đi xem thử.”
“Rừng rậm Alba… một nơi thật xa xôi…” Trong lòng công tước Dumas Wayne đột nhiên thấy trống rỗng.
Hai người đều yên lặng không nói gì.
Đột nhiên—
“Ngươi dẫn ta theo nhé!!”
“Hả?” Rennes Kerman mở to hai mắt, tưởng mình đã nghe nhầm.
“Hả cái gì? Bổn công tước bây giờ rất hứng thú với ngựa. Nếu nghe nói có thần câu xuất hiện, đương nhiên ta phải đi xem rồi!”
“Công tước đại nhân đang nói giỡn phải không? Ta đi đâu cũng chỉ mang theo ít đồ đơn giản, không có cách nào cho ngươi mang theo một đống người hầu theo đâu.”
“Ai nói ta sẽ mang bọn họ theo? Ta chỉ đi một mình thôi.”
Rennes Kerman thiếu chút nữa cười ầm lên.
Công tử bột như hắn ngay cả tắm rửa cũng phải có người hầu hạ, làm sao có thể một mình đi theo mình lữ hành cả ngàn dặm, chưa kể là những nơi hoang dã?
Chẳng lẽ hắn…
“Này, con ngựa cái nhỏ của ta.” Rennes Kerman đột nhiên nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi thích ta rồi hả?”
“Thích… thích cái đầu ngươi! Đắc ý vừa thôi!” Khuôn mặt Dumas Wayne đột nhiên đỏ bừng như lửa.
“Mặt đỏ rồi? Ừ, xem ra ngươi thật sự thích ta rồi. Bất quá cũng không có gì kỳ lạ, ngựa hoang bị ta thuần phục, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời ta.”
“Rennes Kerman, câm cái miệng thối của ngươi lại!” Công tước Dumas Wayne tức giận lao lên, tóm lấy cổ áo hắn rống to.
“A, con ngựa cái nhỏ của ta lúc tức giận lại càng xinh đẹp.”
Chứng kiến nam nhân đột nhiên nhìn hắn đầy tình cảm, công tước Dumas Wayne bỗng thấy tim mình đập thình thịch.
Bốn mắt tương giao, bầu không khí mập mờ giữa hai người…
Công tước Wayne nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, từng hình ảnh cười vui cùng ngọt ngào mấy ngày qua hiện ra trong óc.
Nghĩ đến tương lai sắp tới, hắn sẽ rời khỏi đây, có lẽ cũng không bao giờ gặp lại được nữa, trong lòng công tước Wayne cảm thấy từng cơn đau đớn.
“Hôn ta đi.”
Rennes Kerman kinh ngạc nhíu mày.
Kỳ quái, công tước đại nhân lúc nào cũng vừa đánh vừa mắng chửi hắn, hôm nay tại sao lại chủ động yêu cầu nhỉ?
Ừm, xem ra con ngựa cái nhỏ của hắn đã động tâm rồi.
Một lãng tử luôn luôn đối với lời cầu ái của người khác không chút động lòng, lần này nhưng lại vô cùng vui vẻ.
“Cười cái gì mà cười? Lệnh của bổn công tước, ngươi không nghe sao?” Nhìn thấy nam nhân tươi cười, Công tước Dumas Wayne vừa xấu hổ vừa giận.
Nhìn thấy con ngựa cái nhỏ của hắn càng tức giận, Rennes Kerman càng cười vui vẻ hơn.
“Đáng ghét! Cái tên thối—-“
Công tước Wayne đang nói thao thao bất tuyệt thì đột nhiên bị nam nhân mạnh mẽ ôm hôn…
Đầu lưỡi nóng bỏng không kiêng nể gì mà xâm nhập khắp nơi, vui vẻ trao đổi tân dịch…