Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 7-2: Hạ



Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Khác hẳn với mây mù che phủ lâu đài công tước, ở trong cung điện không khí lại vô cùng ngọt ngào.

Quốc vương bệ hạ đang nằm trên người công tước Hamilton mà hắn yêu mến, đem lồng ngực cường tráng của hắn thành gối đầu thoải mái, vừa liên tục nói những lời tâm tình.

“Hôm nay ngươi đối xử với ta thật tốt.”

“Uh? Chỉ hôm nay thôi sao? Ta nhớ kỹ, tối hôm qua cũng đối xử với ngươi tốt lắm mà, quốc vương bệ hạ tôn kính của ta.” Công tước Hamilton vuốt ve sống lưng mịn màng như lụa của quốc vương.

Nhớ đến tối hôm qua bị Hamilton ôm đến khóc lóc, khuôn mặt quốc vương bỗng dưng đỏ bừng.

“Nhưng mà, ta cảm thấy hôm nay ngươi đối với ta tốt nhất đó.”

“Tại sao?”

“Ngươi xem, hôm nay ngươi để ta thoải mái nằm trên giường đến tận giữa trưa, cũng không thúc dục ta dậy sớm.”

“Bởi vì bảo bối đáng yêu của ta tối hôm qua bị ta yêu thương đến vòng eo mỏi nhừ đau đớn, bổn công tước cũng rất biết thương hương tiếc ngọc mà.”

“Bất quá, ta càng hài lòng hơn vì ngươi không phản đối ta hạ lệnh bắt tên kia, he he.”

“Tên nào?”

“Biết rõ rồi còn hỏi, đương nhiên là Rennes Kerman rồi.”

Buổi sáng hôm nay, lúc người hầu đến báo cáo tin tức, quốc vương cùng công tước Hamilton vẫn đang nằm trên giường.

Quốc vương còn tưởng lúc hạ lệnh bắt tên Rennes Kerman kia, Hamilton sẽ phản đối, không ngờ hắn chẳng nói gì, cứ tùy ý mình ra lệnh.

“Quốc vương bệ hạ, có thể bắt Rennes Kerman, hình như ngươi rất vui thì phải.”

Quốc vương cứng đờ một chút, sau đó liền vội vàng cười hì hì: “Đâu có, ta bắt hắn, là bởi vì hắn đã đánh mất ngựa yêu của ta. Nếu không thắng cuộc thi, ta sẽ mất mặt lắm đó. Ngươi cũng không muốn bổn vương bị mất mặt trước mặt quốc vương các nước chứ?”

“Đừng giấu diếm ta, ta biết ngươi luôn không vừa mắt bạn tốt Kerman của ta, cho nên mới cố ý đem hai con ngựa của mình đến lâu đài công tước, như vậy có thể đuổi bạn tốt của ta đến lâu đài công tước rồi. Đừng cho là ta không biết ý đồ của ngươi.”

Bị tình nhân hiểu rõ quỷ kế nho nhỏ của mình, quốc vương bệ hạ càng cười đến mê người: “Ai kêu hắn luôn cản trở thời gian ngọt ngào của chúng ta làm chi.”

Bổn vương thật hận không thể đuổi hết tất cả những tên dám cản trở thời gian ân ái với Hamilton của bổn vương.

Lần này tốt lắm, bạn tốt của Hamilton đánh mất ngựa, có nên nhân cơ hội này lưu vong hắn đến biên cảnh xa xôi không nhỉ? Vậy thì tất cả vị trí trong tim tình nhân sẽ hoàn toàn thuộc về bổn vương rồi.

Lúc quốc vương vì chính ý tưởng của mình mà cười trộm, công tước Hamilton vừa bực mình vừa buồn cười liếc hắn một cái, sau đó liền vỗ “bốp” một phát vào cái mông của hắn.

“Đau quá đi! Sao tự dưng đánh ta?”

“Cảnh cáo ngươi, nếu dám phạt bạn tốt của ta mất đầu hay lưu vong… ta sẽ nửa năm không thèm ân ái với ngươi nữa.”

Lời cảnh cáo của công tước Hamilton đã lập tức đánh nát ý đồ của quốc vương bệ hạ.

Nửa năm không ân ái với Hamilton?

Chỉ nửa tháng cái mông bổn vương đã ngứa ngáy mà chết rồi!

“Ha ha ha, bổn vương làm sao đối xử bất lợi với bạn tốt của ngươi được? Nhưng mà…” Quốc vương nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại đồng ý cho bổn vương bắt Rennes Kerman?”

“Bởi vì ta muốn biết quan hệ giữa hắn và công tước Wayne tiến triển đến mức nào.” Công tước Hamilton lanh trí nói.

“Quan hệ với Wayne? Anh họ của ta, ngươi còn không biết sao? Hắn là một tên hoa hoa công tử. Lấy tính cách của hắn, cho dù có gút mắc gì với Rennes Kerman, đoán chừng cũng bắt đầu trên giường, và kết thúc cũng trên giường luôn.”

“Quốc vương bảo bối thân ái của ta, hy vọng ngươi đã đoán sai.”

“Hả?”

“Bởi vì bạn tốt của ta, là một vị thuần ngựa có mị lực nhất thiên hạ này, Rennes Kerman thật sự yêu anh họ của ngươi. Cho nên ta muốn thừa dịp này, xem xem tình cảm của công tước Wayne dành cho Kerman như thế nào thôi.”

“Cái gì? Hắn thật sự yêu Wayne sao?” Quốc vương nghe vậy, nhất thời mở to hai mắt nhìn: “Rennes Kerman không phải nổi tiếng lãng tử lắm sao?”

“Lãng tử cũng có lúc tìm được tình yêu chứ.”

“Lãng tử tìm được tình yêu lại là một hoa hoa công tử vô tình, ha ha ha, cái này thú vị rồi nha. Không biết kế tiếp sẽ sao đây?”

“Nếu như phát triển đúng hướng ta hy vọng thì kế tiếp, ừm… đại khái sẽ là anh họ của ngươi khóc lóc tiến cung cầu xin cho Rennes Kerman.”

“Wayne á? Khóc lóc đến cầu xin ta?” Quốc vương phát ra tiếng cười tinh nghịch.

Ha ha, có trò hay nhìn rồi!

“Quốc vương bệ hạ, công tước Wayne cầu kiến.”

Vừa mới rời giường, người hầu đã chạy tới báo cáo.

Quốc vương cùng công tước Hamilton liếc mắt một cái, rồi trao đổi với nhau nụ cười tà ác trên mặt.

“Mau mời công tước Wayne vào.”

“Vâng ạ, quốc vương bệ hạ.”

Chốc lát sau, vừa giục ngựa chạy như điên từ lâu đài đến hoàng cung, công tước Wayne sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt quốc vương cùng công tước Hamilton.

“Quốc vương bệ hạ, cầu xin ngài phóng thích Rennes Kerman, hắn vô tội mà!” Vừa thấy quốc vương, Wayne không nhịn được mà kích động thỉnh cầu.

Quốc vương hứng thú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn: “Ôi ôi? Ta hỏi một câu, sao mắt ngươi lại sưng húp thế kia? Không phải là do khóc đấy chứ?”

Bình thường công tước Wayne rất nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà bây giờ một chút tâm tư tranh cãi cũng không có, dù bị quốc vương trêu tức, cũng chỉ gục đầu xuống, dùng ngữ khí thành khẩn nhất nói: “Bệ hạ, nể tình chúng ta là anh em họ, cầu ngài thả Rennes Kerman đi. Hắn thật sự vô…”

“Vô tội chứ gì. Ngươi vừa nói một lần rồi, công tước Wayne. Vấn đề ở đây là, hắn đã làm mất tuấn mã sắp thi đấu của bổn vương, đây là sự thật, đúng không?” Quốc vương cố ý nghiêm túc: “Nếu như không thể thắng trong cuộc thi, mặt mũi của bổn vương sẽ mất hết, đây là đại sự của quốc gia, ngươi thân là công tước có địa vị cao nhất, cũng nên suy nghĩ lo lắng thay cho bổn vương chứ?”

Trước khi đến đã biết quốc vương coi trọng thể diện nhất định sẽ không từ bỏ ý định, khuôn mặt tuấn mỹ của công tước Wayne xẹt qua một tia kiên quyết, khẽ gắn môi nói: “Bệ hạ, ngựa mất tích ở lâu đài công tước. Nếu như muốn trừng phạt, xin ngài cứ trừng phạt ta.”

“Cái gì? Trừng phạt ngươi?” Quốc vương kêu lên sợ hãi.

Vị anh họ của hắn lẩn nhanh như chạch, luôn luôn đúng lúc truy cứu trách nhiệm sẽ trốn thoát nhanh hơn thỏ.

Bây giờ lại vì một người thuần ngựa mà tự xin bị trừng phạt?

Thật là kinh thiên động địa!

Ở một bên âm thầm quan sát, công tước Hamilton nhìn thấy công tước Wayne làm vậy, bản thân hết sức hài lòng.

Bất quá, vì hạnh phúc chung thân của bạn tốt, hắn phải xác định thêm một chút mới được.

“Quốc vương bệ hạ.” Công tước Hamilton thương xót mở miệng, bộ dạng giả vờ vì đại nghĩa diệt thân: “Mặc dù Rennes Kerman là bạn tốt của ta, nhưng vì quốc gia, ta tuyệt đối không nể tình riêng. Rennes Kerman là người thuần ngựa, làm mất ngựa là trách nhiệm của hắn, việc này không nên đổ lên đầu công tước Wayne.”

Quốc vương vì lấy lòng tình nhân, không thể chối từ mà cùng hắn diễn kịch tiếp, giả vờ làm khó cau mày: “Hamilton, ngươi đối với bổn vương thật trung thành và tận tâm. Ngươi cũng đã nói thế, bổn vương không thể không thiên vị anh họ của mình một chút được. Công tước Wayne, chuyện ngựa bổn vương sẽ không trách ngươi. Lần này tất cả tội hãy để cái tên Rennes Kerman không chút quan hệ với vương tộc kia gánh chịu đi. Lập tức phán hắn lưu vong ngàn dặm đi khổ sai, ngươi thấy sao?”

“Không thể! Không thể!” Công tước Wayne nôn nóng đến sắp khóc.

“Ừ, công tước Wayne nói có lý.” Quốc vương vuốt cằm: “Không thể phán nhẹ như vậy được. Làm bổn vương mất mặt thế này, đó là tử tội. Như vậy thì, hạ lệnh chém đầu hắn.”

“Bệ hạ!” Công tước Wayne khiếp sợ mở to hai mắt.

Hắn không cách nào thở nổi.

Trời ơi! Quốc vương muốn giết Rennes Kerman!

Công tước Hamilton nhìn thấy nam tử trước mắt sắc mặt tái nhợt đến sắp ngất xỉu, thầm kêu không ổn, nếu Rennes Kerman biết bọn họ hù dọa người hắn để ý nhất đến suýt hôn mê, thế nào cũng không tha cho bọn họ dễ dàng.

“Bệ hạ, xử trảm cứ tạm thời hoãn lại đi.” Công tước Hamilton vội vàng nói: “Từ giờ đến ngày thi đấu còn vài ngày nữa, ta nghĩ, nếu trước khi đại hội thi đấu bắt đầu mà có thể tìm lại được ngựa, vậy thì không cần thiết phải chém hắn nữa. Ngài suy nghĩ một chút xem, nếu trước trận đấu tìm lại được ngựa, mà nhà thuần ngựa lại bị ngài chém rồi, vậy chẳng phải kim bài đến tay lại bay mất sao?”

*Kim bài: huy chương vàng.

“Ừ ừ, có lý.”

“Cho nên, cứ tạm thời giam Rennes Kerman vào đại lao, rồi phái người đi tìm ngựa.”

“Ái khanh nói chí phải. Bất quá, phái ai đi tìm ngựa của ta đây?”

“Bệ hạ! Ta nguyện ý đi tìm lũ ngựa!” Nghe thấy con đường sống duy nhất, công tước Wayne dũng cảm đứng ra.

“Công tước Wayne, ngươi nói thật chứ? Ngươi tự nguyện nhận nhiệm vụ này sao?”

“Đúng vậy! Ta toàn tâm toàn ý muốn đi tìm tuấn mã của ngài, bệ hạ. Nếu như tìm không được, ta sẽ nguyện chịu phạt.”

“Ừ!” Lần đầu tiên quốc vương thấy vị anh họ làm chuyện gì cũng thờ ơ này lại chăm chú như vậy, liền không nhịn được trêu cợt hắn: “Nhưng ta cảnh cáo ngươi, chuyện ngựa ta đã bỏ qua cho ngươi một lần, bất quá, nếu lần này ngươi tự nguyện đi tìm ngựa, mà vẫn không tìm được, ta sẽ trị tội ngươi thật đó. Nếu sợ hãi, bây giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp, nể tình ngươi là anh họ của bổn vương, bổn vương sẽ không trách tội ngươi.”

“Không, ta tuyệt không đổi ý. Tìm không được ngựa, cho dù ngài đem ta cùng Rennes Kerman đi chém đầu cũng không sao cả.” Công tước Wayne trầm giọng nói.

Cùng với việc trơ mắt nhìn Rennes Kerman bị chém đầu, thì thà đi cùng hắn lên đoạn đầu đài cho rồi.

Lúc đó, ít nhất Rennes Kerman sẽ minh bạch mình không phải vu oan hãm hại hắn.

Quốc vương bệ hạ cùng công tước Hamilton đều lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ không ngờ công tước Wayne vì Rennes Kerman mà không tiếc chịu chết cùng nhau.

Nếu như Rennes Kerman biết, nhất định hắn sẽ mừng rỡ như điên như mà coi.

“Được rồi, ngươi đã kiên quyết thỉnh cầu, bổn vương đáp ứng ngươi. Trước khi trận đấu bắt đầu, ngươi phải tìm được ngựa yêu của bổn vương, nếu không chẳng những Rennes Kerman bị chém đầu, mà ngươi cũng sẽ bị xử trảm.”

“Ta nhất định sẽ tìm được.” Công tước Wayne cúi đầu hành lễ một cái, rồi kiên định bước ra khỏi vương cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.