Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 9-3: Hạ



Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

Người mà công tước Wayne ngày đêm mong nhớ bước nhanh tới.

“Rennes Kerman!” Công tước Dumas Wayne không dám tin mà nhìn hắn: “Là ngươi? Là ngươi thật sao?”

Hai mắt xinh đẹp của công tước chớp chớp nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn mỹ cao lớn trước mặt, trong lòng rất sợ đây chỉ là ảo ảnh do mình quá mức tưởng niệm mà tạo ra.

“Là ta. Con ngựa cái nhỏ của ta, còn không mau lại đây?”

“Ô ô… Rennes! Rennes!” Công tước Dumas Wayne lúc này mới nức nở nhào tới!

Rennes Kerman dang rộng hai tay ôm chặt lấy “mỹ nhân tóc đen” vào lòng.

“Ôi, bảo bối, bảo bối của ta…”

Gặp lại sau cơn nguy hiểm làm hai ngươi đều kích động vạn phần.

Rennes Kerman thâm tình nhìn công tước yêu mến của hắn, sau đó liền cười cười nói: “Con ngựa cái nhỏ của ta thích mặc nữ trang quá nhỉ.”

“Ngươi nói cái gì? Bổn công tước ta làm vậy không phải vì ngươi sao!” Công tước Dumas Wayne đấm hắn một cái.

“Cám ơn.” Rennes Kerman hôn lên đôi môi hắn.

“Chỉ có thế?” Công tước Dumas Wayne tức giận trừng mắt liếc một cái.

“Xin lỗi.” Rennes Kerman thành tâm thành ý hôn nhẹ hắn thêm cái nữa.

“Ngươi xin lỗi ta?” Công tước Dumas Wayne trừng lớn hai mắt.

Rennes Kerman chẳng coi ai vào mắt lại xin lỗi ta ư?

“Đúng vậy, ta thật tình xin lỗi ngươi. Xin lỗi, bảo bối, là ta hiểu lầm ngươi rồi.” Rennes Kerman kéo tay hắn, sau đó hôn một cái thật sâu lên cái miệng nhỏ xinh.

Hốc mắt công tước Dumas Wayne đỏ lên, mấy ngày nay bị mệt mỏi hành hạ dày vò bản thân, cuối cùng cũng ở trong lòng nam nhân mà chiếm được an ủi.

Hắn gắt gao ôm chặt y, nghẹn ngào nói: “Ngươi không việc gì là tốt rồi, không sao rồi…”

Hai người thâm tình ôm nhau trông thật lãng mạn.

Làm mấy cô gái nhìn thấy cũng say mê.

“Oa, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp.”

“Đúng vậy, thật xứng đôi.”

“Không đúng, công tước là nam mà.”

“Vậy thì sao chứ? Nam nam xứng đôi cũng tốt à nha, chỉ cần yêu nhau là đẹp nhất rồi…”

“Ta nghĩ chúng ta đừng quấy nhiễu họ nữa.”

“Đúng vậy, để bọn họ tâm sự đi.”

Các cô gái vô cùng thông mình mà kéo cái tên “lợn chết” đang bất tỉnh kia ra ngoài.

Váy lại bị kéo cao lên.

Hai chân mỹ nhân tóc đen khẽ nhếch, nửa thân trên ngã vào bàn, cái mông cong vểnh nâng cao…

“Ư uh…. Rennes…. Rennes…”

“Bảo bối… bảo bối của ta…”

Rennes Kerman quỳ gối phía sau công tước, nhẹ nhàng vuốt ve cái mông động lòng người cùng hai chân thon dài.

Sau đó hắn dùng sức tách cánh mông trắng trẻo, để lộ ra tiểu huyệt làm kẻ khác mê mẩn.

“Ồ… tiểu huyệt thật là đẹp…”

Rennes Kerman than thở mà vươn đầu lưỡi, từng chút liếm nhẹ vào nó…

“Ô ô… trời ạ…” Một cơn khoái cảm làm cho công tước Dumas Wayne say mê, hai tay vô thức duỗi đến phía sau, tự tách cái mông của mình ra…

“Ôi— cái ngựa cái nhỏ dâm đãng này!” Chứng kiến công tước chủ động, Rennes Kerman hưng phấn đâm mạnh đầu lưỡi vào tiểu huyệt đói khát kia, điên cuồng mà đâm hút.

“Oa a a a a—“

Công tước Dumas Wayne phát ra tiếng hét như sắp tắt thở, tự mình lay động cái mông, điên cuồng mà đạt tới cao trào.

Nội bích kịch liệt co rút kẹp chặt lấy đầu lưỡi của Rennes Kerman, làm cho hắn như mong muốn mà nếm lấy chất lỏng ngọt ngào…

“Phù phù…” Cao trào trôi qua, công tước Wayne xụi lơ nằm trên bàn, cả người không thể động đậy được.

“Chậc chậc… tiểu huyệt thật đói khát, thiếu chút nữa kẹp đứt cả lưỡi ta.” Rennes Kerman ôm công tước đang mềm nhũn ngồi ở trong lòng, cười cười nói.

“Ngươi, cái đồ bại hoại, bắt nạt ta…” Công tước Wayne hai mắt ướt át hung hăng liếc hắn một cái.

“Không bắt nạt ngươi, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta đi bắt nạt ngươi khác sao?”

“Rennes Kerman, ngươi dám đi ta sẽ thiến ngươi!”

“Ha ha, không ngờ con ngựa cái nhỏ của ta lại thích ghen a~.”

“Ta cảnh cáo ngươi, Rennes Kerman, ngươi bây giờ là người của công tước Dumas Wayne ta, không cho phép ngươi ra ngoài [cưỡi ngựa]! Nghe rõ không?” Công tước Dumas Wayne túm lấy áo hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Vâng vâng, ngươi yên tâm, Rennes Kerman ta từ khi [cưỡi] con ngựa cái nhỏ dâm đãng này, sẽ không cưỡi ngựa khác nữa.”

“Thật sao?” Công tước Dumas Wayne nghe vậy, cao hứng đến hai mắt tỏa sáng: “Ha ha, thì ra cái tên chăn ngựa ác ma nhà ngươi đã sớm yêu bổn công tước, lại còn giả bộ không thèm nữa chứ, ngươi diễn kịch cũng giỏi quá đi. Ha ha…”

“Buồn cười thế sao?”

“Đúng vậy, rất buồn cười, ha ha…” Công tước Wayne không biết sống chết mà thoải mái cười to.

Rennes Kerman nghe vậy cũng không tức giận, hắn ôm công tước đến chỗ cửa sổ, thừa dịp y chưa chuẩn bị mà một phát đâm thật mạnh vào cái mông y.

“Oa a a a—“

“Cười đi, cười nữa đi!”

“Ô… a a… đừng… sẽ bị người khác nhìn thấy!” Công tước Wayne kinh hoàng kêu to!

Hắn nhìn thấy một đống người đang đi lại dưới đường, chỉ cần có người ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy hết cảnh hai người đang hoan ái.

“Ô ô— Cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối cắn thật chặt, sướng chết đi được!” Rennes Kerman kích động kêu to, càng thêm dùng sức đong đưa thắt lưng, làm cho cái “roi ngựa” to lớn điên cuồng ra vào tiểu huyệt hút hồn kia!

“A a— thao chết ta rồi!” Công tước Dumas Wayne hất tung mái tóc giả màu đen, phát tình mà hò hét.

“Ô ô— sướng quá sướng quá… con ngựa cái nhỏ dâm đãng của ta… ta yêu ngươi chết mất!” Rennes Kerman quay đầu hắn lại, thô bạo mà hôn lên đôi môi hắn.

“Ư ưm ưm…” Công tước Dumas Wayne nghe thấy nam nhân nói lời yêu thương, vui vẻ đến hồn sắp bay khỏi xác: “Ta cũng yêu ngươi! Rennes Kerman, ta yêu ngươi lắm!”

Hai người nam nhân cao ngạo rốt cục cũng trao cho nhau lời tỏ tình ngọt ngào…

“Ta yêu ngươi, con ngựa cái nhỏ của ta.”

“Ta cũng yêu ngươi, tên chăn ngựa ác ma của ta.”

Hai người triền miên mà hôn, cũng trao cho nhau lời thề tình ái….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.