Lăng Độ Vũ

Chương 19: Mộng hồ kinh biến





Lăng Độ Vũ ngưng thần nhìn vào bảng điều khiển trước mặt.



Chiến cơ tiếp tục bay cao, khi tới 8.000 thước, Lăng Độ Vũ điều chỉnh van tiết lưu xuống còn 75%, giảm tốc độ, hướng cho chiến cơ bay song song với mặt đất một cách lão luyện.



Bánh lốp được thu lại, cánh cụp vào, chiến cơ bay với tốc độc 520km/h, tiến thẳng vào màn đêm.



Đích đến là mảnh đất Nam Mỹ, nằm ở biên giới Colombia và Panama.



Căn cứ Kháng Bạo Liên Minh ở Bolivia đã mờ ảo phía sau, ánh đèn chỉ còn thấp thoáng, trong khoảng khắc đã biến một con đom đóm nhỏ giữa màn đêm đen.



Lăng Độ Vũ ném một cái nhìn về cô gái ngồi phía sau, nén một tiếng thở dài trong lòng.



Tâm trí hắn vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh Cao Sơn Ưng hai mắt nhắm chặt, sống một cuộc sống thực vật, ăn uống cũng như đại tiểu tiện đều nhờ sự trợ giúp của máy bơm. Một vị lãnh tụ tinh minh vĩ đại giờ chỉ như một sinh vật nhỏ bé phải cần tới sự chăm sóc của người khác.



Nghĩ tới đây, lòng hắn bừng bừng lửa giận.



" Thề sẽ giết chết tiến sĩ Ba Cực. "



Đó cũng là mục đích duy nhất cho chuyến đi này của hắn.



Từ ghế phía sau, cô gái nói : " Long Ưng, anh khẩn trương ư ? "



Lăng Độ Vũ cười nhạt, khởi động hệ thống bay tự động cho chiến cơ bay tới mục tiêu đã định.



Cô gái kiêu ngạo nói : " Long Ưng ! Anh đừng coi thường nữ nhân, anh sẽ không phải hối tiếc vì có tôi đồng hành, chỉ có tôi mới xác định được chính xác mục tiêu. "



Lăng Độ Vũ nói khô khan : " Vâng ! Nhã Đại Ny tiểu thư ! ". Ngữ khí hết sức bất mãn.



Chiến cơ đến gần dãy Cordillera, bay thẳng theo hướng bắc.



Thanh âm Nhã Đại Ny truyền lại từ phía sau : " Tôi không hiểu sao anh lại phản đối tôi tham gia hành động, anh sợ tôi sẽ cướp công lao của anh sao ? "



Lăng Độ Vũ giả lả nói : " Đó chỉ là vấn đề về phong cách, tôi luôn hành động độc lập, trừ khi … mọi việc đã xong xuôi rồi ! "



Nhã Đại Ny cười nhẹ, nói : " Nếu tôi không có thông tin về tên tù Ba Cực, anh sẽ không cho phép tôi đồng hành, phải vậy không, Lăng Độ Vũ tiên sinh ? ".



Lăng Độ Vũ yên lặng, không trả lời.



Nhã Đại Ny nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng của Lăng Độ Vũ, thần sắc hết sức bất mãn, lạnh lùng dứt khoát : " Hành động lần này, quan trọng nhất là phải tính toán thời gian chính xác, khi "Hồ Tế" kết thúc cũng là lúc tên ma vương Ba Cực rút lui về sào huyệt. tìm ra hắn khó tựa lên trời. " Khi nhắc tới tên của Ba Cực, giọng nói của cô bộc lộ sự hận thù sâu sắc.



Lúc này Lăng Độ Vũ đã mở ra một bản đồ chi tiết trên màn hình. Chính giữa có một điểm sáng màu đỏ nhấp nháy, xung quanh có bảy điểm vàng và hai điểm xanh cùng vài biểu tượng đồ họa hình phi cơ và súng.



Lăng Độ Vũ quan sát bản đồ rồi nói : " Bây giờ là 23:51, "Hồ Tế" của Ba Cực sẽ cử hành vào lúc 4:00 ". Chỉ vào điểm đỏ nằm phía ngoài điểm xanh, nói : "Khoảng 2:23, chúng ta sẽ đi vào vùng quét radar. Tôi sẽ bay chậm ở tầm thấp để xâm nhập thẳng vào ". Đưa ngón tay tới điểm vàng, nói : "Đây là những radar Doppler rất khó đối phó, ta phải bay vòng qua rồi nhích từng chút một cho tới sào huyệt của Ba Cực. Khi hắn cử hành "Hồ Tế", lúc ngẩng đầu nhìn trời và cầu nguyện thì cũng là lúc tên lửa được phóng thẳng vào cái miệng thối của hắn. "



Nhã Đại Ny đính chính : " Khi "Hồ Tế" diễn ra, hắn sẽ cúi xuống và nhìn vào trong hồ nước ".



Lăng Độ Vũ tức giận quay lại nhìn thẳng vào cô gái, trong lòng dậy lên cảm giác chán nản nực cười. Lúc này Nhã Đại Ny ngoảnh mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ở góc độ này, từng đường nét trên gương mặt cô đều bộc lộ rõ rệt, hết sức quyến rũ, tiếc là Lăng Độ Vũ lại chẳng có chút hảo cảm nào.



Thực sự mà nói, có thể hình dung về Nhã Đại Ny qua hình ảnh một con báo, một con báo cái mĩ lệ.



Trong tổ chức Kháng Bạo Liên Minh, cô vốn có mật hiệu là " Phấn Báo ".



Nhã Đại Ny vốn mang dòng máu Pháp, sở hữu một làn da trắng như tuyết, một thân hình khỏe mạnh tuyệt mĩ hết sức quyến rũ.



Điểm khiến Lăng Độ Vũ ấn tượng nhất lại không phải là thân hình quyến rũ đó mà là cặp mắt mang đầy hận ý, tựa như cả thế giới đang mắc nợ mình.



Cuộc đời cô ắt đã có rất nhiều sóng gió.




Lăng Độ Vũ rốt cuộc cũng kiềm chế lại và hỏi : " Cô chắc chắn Hồ Tế sẽ diễn ra chứ ? ".



Nhã Đại Ny thu hồi nhãn quang, tự tin nói : " Khi tôi tìm hiểu việc này, thực sự có đôi chút nghi ngờ, cứ tưởng tượng với một tên máu lạnh, lấy việc cuồng dâm làm vui như Ba Cực, mỗi năm tiến hành Hồ Tế một lần, tôi chắc chắn rằng Hồ Tế sẽ diễn ra và lần này là lần thứ 3. "



Lăng Độ Vũ cười khổ một tiếng, hiển nhiên khó phán đoán được đúng hay sai, chẳng thể giúp đỡ gì được.



Nhã Đại Ny không hài lòng nói : " Lăng Độ Vũ, tôi thực mong muốn tổ chức của ta xử lí vụ Dr. Ba Cực, bảy năm qua tôi luôn theo dõi tin tức của hắn, không ai hiểu hắn bằng tôi được ".



Lăng Độ Vũ hỏi lại : " Nếu đã theo dõi chặt chẽ đến từng hành động của Ba Cực , tại sao cô không cảnh báo sớm cho Cao Sơn Ưng để tránh khỏi đại nạn này ? "



Sắc mặt biến đổi rõ rệt, Nhã Đại Ny nói : " Tôi thừa nhận đã không hoàn thành chức trách, nguyên nhân thì chỉ có một, trong tổ chức nhất định có nội gián của Ba Cực. Tuy nhiên, chúng ta sẽ sớm có câu trả lời ? "



Lăng Độ Vũ rúng động, thấy Nhã Đại Ny nói rất có lí. Cuộc không tập lần này của bọn họ hết sức bí mật, nếu Ba Cực mở rộng lưới chờ bọn họ tự chui vào thì khỏi phải bàn cũng biết là đã có nội gián. Hắn chợt thấy hành động lần này cực kì hung hiểm, không khỏi bội phục đảm lược của Nhã Đại Ny. Cô tựa như đã biết rõ trong núi có hổ, lại vẫn tiến vào chẳng chút e sợ.



Nhã Đại Ny trầm ngâm, không muốn tiếp tục câu chuyện, sắc mặt lạnh lùng không hề thay đổi. Lăng Độ Vũ hiểu rằng cô gái mạnh mẽ chất chứa rất nhiều bí mật trong lòng.



Mọi thứ chìm trong yên lặng.



Chiến cơ vẫn bay trong đêm tối, thẳng hướng về vùng đất trước mặt.



Lăng Độ Vũ kiểm tra lại hệ thống chiếc US Eagle đã được các chuyên gia của Kháng Bạo Liên Minh cải tiến không những để tăng cường sức mạnh chiến đấu, mà còn giảm khả năng bị radar của đối phương phát hiện đến tối thiểu. Tốc độ tối đa vượt qua tốc độ âm thanh, lên tới 1200 km/h. Nằm trên thân chiến cơ, món quà đặc biệt dành cho Ba Cực bao gồm 700 quả tạc đạn, 2 tên lửa không đối không cùng 4 trái bom định hướng bằng laser đã được chuẩn bị chu đáo.



Chiến cơ bay chúc xuống. Lăng Độ Vũ điều chỉnh van tiết lưu, giảm tốc độ xuống còn 270. Khi đạt độ cao 200 thước, Lăng Độ Vũ mới đưa chiến cơ trở lại trạng thái cân bằng.



Ở độ cao thấp, chiến cơ không ngừng rung lên như muốn lao xuống. Lăng Độ Vũ mở xòe hai cánh chiến cơ để tăng cường lực nâng.



Chiếc chiến cơ Eagle bay trong khoảng không đen thẳm, vô thanh vô tức tựa như một bóng ma.



Nhã Đại Ny hỏi : " Còn bao xa nữa ? "



Lăng Độ Vũ vừa đảo tay lái sang trái để chiến cơ bay sát sạt sườn núi đá lởm chởm, vừa trả lời : " Với tốc độ hiện tại, 35 phút nữa thì sẽ đến chỗ của Ba Cực, " Mộng Hồ ". Ha, không biết người nào đặt cho nó một cái tên đầy ma quái vậy ? "



Nhã Đại Ny trả lời : " Cái tên này có lịch sử cả nghìn năm, có thể là vì mặt hồ luôn được phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Tôi không thể hiểu tại sao Ba Cực lại chọn " Mộng Hồ " để xây dựng vương quốc của mình. "



Lăng Độ Vũ khô khan nói : " Không cần nhọc công tìm hiểu lí do. Giờ đây, điều tôi muốn biết chỉ là địa điểm sào huyệt của hắn. " Chiến cơ li khai vùng núi, hướng đến vùng đất Nam Mỹ trải dài như vô cùng tận, đưa họ thâm nhập khá sâu vào lãnh địa của Colombia. Phía dưới chiến cơ là dòng sông nổi tiếng Magdalena. Sào huyệt của Ba Cực, Mộng Hồ, nằm trên một nhánh của sông Magdalena.



Mộng Hồ nằm giữa đường biên giới của Colombia và Panama. Ba Cực lợi dụng địa điểm giao giới bất minh giữa hai nước mà xưng vương, thành lập quân đội. Thành viên của chính phủ hai nước, từ trên xuống dưới, chắc chắn đã nhận không ít các khoản hối lộ của hắn để mà lờ đi sự việc khiến tên Ba Cực lại càng thêm kiêu ngạo.



Chiến cơ vẫn bay thấp và chậm, tuyệt không thể bị radar phát giác.



Lăng Độ Vũ nói nhẹ : " 15 phút nữa sẽ đến Mộng Hồ. Nếu như tin tức tình báo của cô chính xác thì Ba Cực cử hành Hồ Tế được 10 phút rồi. "



Nhã Đại Ny có một chút khẩn trương, giọng điệu thỉnh cầu : " Long Ưng ! Nhường cho tôi phát xạ tên lửa được không ? "



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nhìn, không tưởng là thứ giọng điệu cầu khẩn đó lại xuất phát từ cô gái này : " Sao lại không được chứ ? "



Một điểm đỏ nhấp nháy xuất hiện trên màn hình radar, từ từ khuyếch đại. Đó chính là Mộng Hồ, cách chiến cơ 50km về phía trước mặt. Ánh đèn từ sào huyệt của Ba Cực đã hiện ra mờ mờ ảo ảo.



Nhã Đại Ny nói : " Nơi này rất gần với khu cư dân. Ba Cực đã tiến hành thu mua vùng đất này bằng mọi thủ đoạn, lắp đặt các trạm radar và bệ phóng tên lửa đất đối không, xây dựng mạng lưới phòng không như thể một quốc gia độc lập vậy. "



Lăng Độ Vũ à một tiếng, mở cửa thùng chứa tên lửa. Tên lửa được điều khiển bằng laser trực chỉ mục tiêu, sẵn sàng phóng đi. Hắn đã chuẩn bị để kích phát tên lửa ở cách Mộng Hồ 20 dặm. Đầu đạn tên lửa được trang bị hệ thống cảm ứng nhiệt độ, điều khiển bởi máy tính sẽ xuyên qua màn đêm và sương mù, tấn công Ba Cực ngay trước bệ thờ khi cử hành Hồ Tế.



Kế hoạch này có thể nói là rất rõ ràng. Chiến cơ Eagle lẩn tránh radar rồi đột nhiên xuất hiện sẽ khiến Ba Cực không kịp chuẩn bị.



40 dặm, 39 dặm, …



Ánh đèn từ Mộng Hồ lúc ẩn lúc hiện trong vùng sương mù dày đặc.



Chiến cơ bắt đầu tăng tốc.



Lúc này, trong lòng Lăng Độ Vũ dậy lên một cảm giác khó tả.



Nguy hiểm !



Lăng Độ Vũ toàn thân chấn động, cùng lúc đó, hệ thống cảnh báo cũng rú lên inh ỏi.



Ít nhất cũng có một tên lửa đạn đạo đang hướng đến chiến cơ của họ với tốc độ kinh nhân.



Sắc mặt trắng nhợt, Nhã Đại Ny hoảng sợ : " Sao vậy ? "



Lăng Độ Vũ diện sắc ngưng trọng, đột ngột thu lại cánh, điều chỉnh van tiết lưu, tăng tốc đến mức tối đa. Đồng thời, khởi động radar cũng như bộ nhiễu hồng ngoại để gây nhiễu, mục đích là để tên lửa của địch không thể xác định được vị trí của họ.



Chiến cơ chậm lại, bỏ qua phương hướng tới Mộng Hồ, bay theo hướng tây bắc.



Nhã Đại Ny hét lên : " Đừng ! Đừng bỏ cuộc ! "



Lăng Độ Vũ chuyển hệ thống radar từ chế độ không đối không sang không đối đất, nói : " Cô nhìn xem ! "



Rất nhiều điểm đỏ xuất hiện trên màn hình, nhấp nháy liên hồi.



Lăng Độ Vũ gằn giọng : " Đây là các chiến cơ của địch bố trận phía trên Mộng Hồ nhằm tiễn chúng ta lên thiên đường. Hiện tại, chúng ta có thể chạy trốn được hay không vẫn còn là một ẩn số. "



Lời còn chưa dứt, đèn đỏ trên hệ thống cảnh báo khẩn cấp đã nhấp nháy, báo hiệu tên lửa đạn đạo của địch nhân chỉ còn cách 3 dặm, chưa đầy nửa phút nữa sẽ đuổi kịp chiến cơ.



Lăng Độ Vũ giận dữ văng tục một tiếng, lái chiến cơ nhanh chóng lên cao, đồng thời bắn ra hỏa cầu để phát nhiệt dẫn dụ tên lửa đạn đạo.



" Ầm ! "



Ở phía dưới máy bay, tên lửa đâm vào hỏa cầu, nổ lớn. Chiến cơ cũng không tránh khỏi bị chấn động mãnh liệt bởi luồng không khí bạo phát từ vụ nổ.



Lăng Độ Vũ không hổ là một phi công cừ khôi, dưới sự điều khiển của hắn, chiến cơ nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, bay chéo xuống dưới.



Màn hình radar hiển thị 4 chiến cơ của địch đang quyết liệt truy đuổi.



Lăng Độ Vũ hành động hết sức lạ lùng. Hắn tắt bộ gây nhiễu hồng ngoại và van tiết lưu, gia tăng sức nổi bằng cách mở rộng cánh. Chiến cơ như rơi thẳng từ độ cao 10.000 thước xuống mặt đất.



Khi đạt độ cao 200 thước, Lăng Độ Vũ khởi động lại rồi cho chiến cơ lượn nửa vòng, thẳng hướng Mộng Hồ bay tới.



Nhã Đại Ny giật mình : " Anh làm gì vậy ? Quay lại tìm chết ư ? "



Chiến cơ địch nhân đang truy đuổi, quay lại chẳng khác đưa dê vào miệng cọp.



Trong khoang lái tối tăm, Lăng Độ Vũ nhìn những ánh đèn từ Mộng Hồ nói : " Tôi đã làm nhiễu radar, ném hỏa cầu rồi cấp tốc trốn chạy. Nhất định radar của địch sẽ phán đoán là chúng ta đào tẩu theo hướng tây bắc mà không biết là tôi đã tắt mọi thứ, cho rơi tự do để tránh bị phát hiện. Cô sẽ sớm minh bạch nếu nhìn vào các điểm đỏ trên màn hình radar. Có điều, ở độ cao này, chúng ta không thể phát xạ tên lửa đạn đạo, mà chỉ còn cách sử dụng súng máy. Loại vũ khí này chỉ hoạt động trong phạm vi 3 dặm, do vậy, cô phải nắm lấy cơ hội trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi khi chiến cơ tiếp cận Ba Cực.



Nhã Đại Ny hoàn toàn bị khuất phục : " Tôi hiểu rồi ! Long Ưng ! "



Nhìn qua màn hình, chiến cơ của địch nhân quả nhiên trúng kế, vẫn đang đuổi theo hướng tây bắc. Tuy nhiên, khi không tìm thấy hình bóng của họ, chúng sẽ nhanh chóng quay lại tìm kiếm.



Chiếc Eagle nhanh chóng tiếp cận Mộng Hồ.



Hình ảnh mặt đất thu thập bởi hồng ngoại được hiển thị rõ ràng trên màn hình huỳnh quang.



Nhã Đại Ny khẩn trương nói : " Đến rồi ! "




Giữa màn hình xuất hiện một khoảng trắng lớn, chính là màn sương mù nổi tiếng được tích tụ trên mặt hồ.



Lăng Độ Vũ hạ thấp độ cao, chiến cơ nhanh chóng tiến vào vùng sương mù, cách mặt hồ 100 thước.



Quả thực, Lăng Độ Vũ đã biểu diễn một kĩ năng lái tuyệt vời.



Chiến cơ bay trong vùng sương mù vô thanh vô tức, các cánh quạt hoạt động hết công suất.



Phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, nhanh chóng khuếch đại.



Lăng Độ Vũ gắt khẽ : " Chuẩn bị ! "



Súng máy được ngắm thẳng về phía trước.



Lăng Độ Vũ lái chiến cơ chúc xuống, phía trước khoang lái chính là nơi phát xuất của luồng sáng. Trên mặt hồ có một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ, trên bàn lửa cháy bừng bừng soi rõ bóng người xung quanh. Ba Cực đã tiến hành Hồ Tế.



Lăng Độ Vũ kêu lớn : " Bắn ! "



Sau một chút chậm trễ, Nhã Đại Ny ấn nút . Từ khẩu độ 20 cm, đạn bay như mưa về chiếc bàn tế trên mặt hồ.



Chiến cơ bay qua mặt hồ, rú một tiếng lớn rồi bay thẳng lên không, nhìn lại phía sau chỉ thấy có lửa và khói.



Nhã Đại Ny những muốn hoan hô, đột nhiên chiến cơ chấn động mạnh, mất cân bằng rồi nhanh chóng rơi xuống.



Lăng Độ Vũ hét lớn : " Trúng đạn rồi ! " , cố gắng điều khiển chiến cơ, miễn cưỡng giữ được thăng bằng. Đằng sau chiến cơ xuất hiện một chiếc đuôi dài kết bằng khói bụi.



Vũ khí của địch đã phá hủy nghiêm trọng động cơ.



Lăng Độ Vũ nhìn vào điểm đỏ trong màn hình radar rồi nói : " Cô đã chuẩn bị xong chưa ? "



Nhã Đại Ny kiên cường gật đầu.



Lăng Độ Vũ nhấn nút cứu hộ khẩn cấp, tức thì cả 2 người được đẩy bay ra khỏi khoang lái.



Ở giữa không trung, Lăng Độ Vũ vừa mở dù vừa nghĩ : thêm một chuyến đi gian khổ. Chiếc ba lô sau lưng chứa thức ăn, vũ khí tự động cùng các công cụ cần thiết cho cuộc hành quân khiến hắn cảm thấy an tâm phần nào.



Từ chiến cơ phát ra tiếng nổ lớn, lửa cháy mãnh liệt một lúc lâu, phủ lên mảng rừng cạnh Mộng Hồ một màu đỏ như máu.



Cả hai từ từ rơi xuống khu rừng.



Nhã Đại Ny đáp xuống trước, lập tức rút dao đào một cái hố, chôn chiếc dù dưới lớp bùn lầy. Lăng Độ Vũ cũng chôn chiếc dù của mình, thầm nghĩ nữ tử mĩ lệ này đích xác đã được quân đội đào luyện, chắc hẳn đã bỏ ra không ít công sức. Lòng tin vào cơ hội đào sinh đột nhiên cũng tăng lên mấy phần.



Thấy Nhã Đại Ny mở bản đồ, Lăng Độ Vũ liền thắp lên một ngọn đuốc. Trên bản đồ có một khoanh lớn màu xanh, đó chính là Mộng Hồ.



Nhã Đại Ny chỉ vào phía bắc của Mộng Hồ giải thích : " Đây chính là sào huyệt của Ba Cực - Mộng Hồ Thủy Trang, nằm ở chính bắc của Mộng Hồ, cả ba phía đều là bình nguyên, rất khó có thể tiếp cận Mộng Hồ Thủy Trang mà không bị Ba Cực phát hiện. Có thể nói đó là tầng phỏng thủ thiên nhiên của Ba Cực vậy. "



Lăng Độ Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng lại không hiểu tại sao Nhã Đại Ny lại đi giải thích về địa thế của Mộng Hồ Thuỷ Trang, trong khi điều quan trọng nhất bây giờ là phải li khai càng xa càng tốt, nào có quan tâm tới việc sào huyệt của Ba Cực tường đồng vách sắt như thế nào.



Nhã Đại Ny chỉ xuống dưới một chút, về khu rừng phía tây nam của Mộng Hồ nói : " Chúng ta đang ở chỗ này, chỉ cách Mộng Hồ Thuỷ Trang khoảng 9 dặm. " Lấy tay khoanh một vòng lớn bao cả bản đồ giải thích thêm : " Cả vùng rộng lớn xung quanh đều là đầm lầy, rừng nhiệt đới và đồi. Thành thị gần nhất cũng cách đây hơn 200 dặm, chúng ta tuyệt đối không thể đào thoát đến đó được. "



Một tia sáng chớp lên trong mắt Lăng Độ Vũ, hắn cười cười : " Với những nhiệm vụ khó khăn trước đây, tôi đều chưa từng thất bại ! "



Nhã Đại Ny nhìn sang Lăng Độ Vũ : " Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng anh sẽ sớm minh bạch thôi. Hãy theo tôi ! "



Lăng Độ Vũ gắt khẽ : " Khoan ! Trước hết hãy nói cho tôi kế hoạch đào tẩu của cô ". Luận về việc đào tẩu, hắn chắc chắn là chuyên gia hàng đầu, nào dễ dàng làm nhắm mắt đi theo theo người khác được.



Nhã Đại Ny hết sức không hài lòng : " Được ! Anh nhìn xem ! ". Cô chỉ vào bản đồ nói tiếp : " Trước hết, chúng ta phải đi ven theo hồ để vòng lại bờ phía tây, ước chừng mất 3 giờ. Sau đó sẽ đi xuyên qua khu rừng Thủy Nguyệt đầy rẫy đầm lầy hung hiểm mà ngay cả dân bản địa cũng ít đi vào. Nhưng chúng ta đang trên đường đào thoát, và chỉ có phương án duy nhất này thôi. Qua rừng Thủy Nguyệt sẽ đến vùng núi, chúng ta sẽ ẩn nấp dễ dàng hơn nhiều. "



Lăng Độ Vũ hỏi : " Mất bao nhiêu ngày để vượt qua địa phương quỷ quái này ? "



Nhã Đại Ny trả lời : " Điều đó còn phụ thuộc vào việc chúng ta có bị lạc hay không, theo như tôi tính thì trường hợp thuận lợi nhất cũng mất tới 10 ngày. "



Lăng Độ Vũ thở dài, bất quá Nhã Đại Ny nói hoàn toàn chính xác. Ngoài khu rừng hung hiểm đó ra, xung quanh chỉ có đồi gò thông thống, không thể che mắt lực lượng truy binh của Ba Cực vốn được trang bị tận răng.



Lăng Độ Vũ lẩm bẩm : " Không biết tên ma đầu Ba Cực đã chết chưa ? "



Nhã Đại Ny chỉ vào khoảng không trên Mộng Hồ nói : " Anh nhìn kìa ! "



Lăng Độ Vũ nhìn lên, thấy nhiều đèn đỏ nhấy nháy từ từ lớn dần, tai cũng bắt đầu nghe thấy âm thanh phần phật của cánh quạt.



Năm chiếc trực thăng kết thành một đội hình hoàn chỉnh, bay ngang qua Mộng Hồ, thẳng đến nơi bọn họ đang đứng.



Lăng Độ Vũ lập tức tắt đuốc rồi nói nhanh : " Đi thôi ! "



Cả hai người vội đeo kính hồng ngoại, nhằm khu rừng tối đen như mực tiến vào. Thực không dễ để di chuyển trong rừng, nhưng cước bộ của hai người bọn họ lại hết sức khỏe mạnh dẻo dai, đạp lên đám cây bụi cao đến đầu gối mà đi. Một lúc sau, tiếng trực thăng đã ở xa phía sau.



Việc phải cật lực di chuyển trong ba giờ đồng hồ, đối với thể chất hơn người của Lăng Độ Vũ thì đương nhiên là không thành vấn đề, còn Nhã Đại Ny, mặc dù đã trải qua huấn luyện chính quy cũng không tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi. Bất quá cô hết sức háo thắng, nghiến răng chịu đựng, bám theo Lăng Độ Vũ không chậm một bước.



Hai giờ sau, hai người đã đến gần bờ phía tây của Mộng Hồ.



Tiếng động phía sau khiến Lăng Độ Vũ giật thót mình quay lại, hóa ra Nhã Đại Ny đã quá mệt mỏi, đang gục xuống.



Nhã Đại Ny ngửa người trên bụi cây dày, hổn hển : " Cho tôi nghỉ một chút, được không ? "



Lăng Độ Vũ cười nhẹ, ngồi xuống thay câu trả lời.



Trong rừng, tiếng trùng kêu ve hát, kết hợp với âm thanh chuyển động của chim thú tạo ra cảm giác thanh bình yên ả.



Nhã Đại Ny nói : " Ba Cực không chết ! "



Lăng Độ Vũ sững sờ nhìn sang cô gái.



Sắc mặt biểu lộ sự thất vọng sâu sắc, Nhã Đại Ny nói : " Đối với thủ hạ, Ba Cực không chỉ là một lãnh tụ mà còn là chúa trời. Nếu như Ba Cực đã chết, thủ hạ của hắn nhất định phải điên cuồng truy đuổi chúng ta, nhất định phải xuất toàn bộ lực lượng, bố trí tầng tầng lớp lớp càn quét khắp nơi. Do vậy, có thể khẳng định Ba Cực chẳng mảy may thương tổn chút nào ".



Lăng Độ Vũ có chỗ không hiểu : " Tại sao thủ hạ của hắn lại tôn thờ hắn đến vậy ? "



Nhã Đại Ny trả lời : " Ba Cực vốn là tiến sĩ triết học đại học Newton ở Anh quốc, dáng mạo cực kì phong độ không có điểm nào chê trách được, lại tinh thông quyền thuật sách mưu, khiến hắn có thể đạt được ngôi vị đệ nhất trong lòng những người Nam Mỹ này. "



Lăng Độ Vũ nhìn lên bầu trời đêm, thở dài. Trên thế giới này, loại người vốn được sinh ra để làm lãnh tụ tất phải sở hữu thứ ma lực uy nhiếp người khác, khiến người khác theo ý muốn của mình. Loại người này nếu lại làm điều ác thì đúng là tai họa rất lớn đối với nhân loại.



Từ không trung truyền lại tiếng trực thăng, lúc gần lúc xa, truy tìm bọn họ.



Lăng Độ Vũ nghiêng đầu nghe ngóng, dường như ngoài âm thanh của trực thăng còn có một thứ âm thanh khác.



Lăng Độ Vũ hô nhẹ : " Tiếng chó sủa ! "



Cả hai đồng thời bật dậy, tiếp tục quá trình đào tẩu gian khổ.



Thực vật chỉ còn xuất hiện rải rác, mặt đất đầy bùn lầy, di chuyển cực kì khó khăn.



Tiếng chó sủa cùng tiếng người nói từ xa vọng lại, càng lúc càng gần, truy theo hai người.



Nhã Đại Ny vừa chạy vừa nói : " Phía trước 100 yards có một nhánh sông, cứ theo bờ sông mà đi thì có thể tránh được đầm lầy ! "




Lăng Độ Vũ nói lớn : " Đừng chạy nữa ! "



Hai người thất thểu đi trong đêm đen, không nói chuyện. Tiếng nước chảy từ không xa phía trước truyền lại.



Lăng Độ Vũ kéo Nhã Đại Ny dừng lại, rồi nhìn xuống bùn dưới chân. Một lúc sau, khuôn mặt cả hai đã phủ đầy bùn sình.



Lăng Độ Vũ cười : " Chạy thế này cũng không được đâu, chẳng sớm thì muộn lũ chó săn cũng truy ra chúng ta mà thôi ". Nói rồi rút từ trong balô một bình xịt, bắt đầu xịt vào khắp cây cối xung quanh, tạo ra một thứ mùi kì quái.



Nhã Đại Ny ngạc nhiên : " Đó là thứ gì vậy ? "



Lăng Độ Vũ xịt hết bình mới quay lại trả lời : " Cái này dùng để đối phó khứu giác tinh tường của chó săn, với mùi vị của thỏ rừng, bảo đảm đám lũ chó săn sẽ trở nên say ngốc, đại phát cuồng tính ".



Nhã Đại Ny nhìn khuôn mặt tươi cười của Lăng Độ Vũ, khen ngợi : " Không tưởng anh lại chu đáo đến vậy ! "



Lăng Độ Vũ bình tĩnh đáp lời : " Không chắc đã là chu đáo, chí ít thì nó cũng không làm được việc che giấu thân nhiệt của cô ".



Nhã Đại Ny biết hắn đang cười khuôn mặt lấm lem của mình, cũng nở một nụ cười tươi rồi mới chuyển thân đi tiếp.



Lăng Độ Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt mĩ lệ đó, lòng không khỏi máy động, bần thần quyên cả nhấc chân bước đi.



Nhã Đại Ny hô : " Còn không nhanh lên ! " Ngữ khí đã trở về vẻ lạnh lùng như trước.



Lăng Độ Vũ lắc đầu cười khổ, nhấc chân đi theo.



Không lâu sau, hai người đã vượt qua vùng bùn lầy, đến bên bờ con sông rộng chừng mười thước, liền chuyển hướng tây nam mà đi.



Bơi lờ đờ, nửa chìm nửa nổi trên mặt sông là những con cá sấu to lớn, khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm bốn bề trong khu rừng nhiệt đới Nam Mỹ.



Từ phía sau truyền lại tiếng chó sủa điên cuồng cùng tiếng quát tháo của địch nhân, hai người nhìn nhau, biết rằng thứ nước xịt ra đã có tác dụng.



Lăng Độ Vũ khoác lác hai câu, hết sức tự đắc.



Phía trước bỗng xuất hiện hai luồng ánh sáng cường liệt chiếu thẳng vào hai người bọn họ.



Đèn pha rọi.



Vào thời điểm này, đấy là điều mà cả hai người đều không thể nghĩ tới.



Ánh sáng chói lọi khiến Nhã Đại Ny mất đi thị giác, vốn là một chiến sĩ đệ nhất nhưng lúc này cũng hồn phi phách tán, đột nhiên không còn chút năng lực phản ứng.



Phản ứng của Lăng Độ Vũ lại hoàn toàn khác, ngay khi ánh sáng chiếu đến, súng trường trên lưng nhanh chóng chĩa ra phía trước, điên cuồng nhả đạn.



Hai luồng sáng biến mất sau chưa đến một giây, Lăng Độ Vũ đã nhất kích trúng đích.



Ánh đèn chỉ kịp léo lên rồi tiêu thất, trả lại một bầu trời đêm đen.



Ngay lập tức, Lăng Độ Vũ kéo Nhã Đại Ny vẫn đang ngây dại, nhảy xuống lòng sông lạnh.



Địch nhân kinh loạn, súng bắt đầu nổ loạn, bắn tới tấp vào chỗ hai người vừa đứng. Tức thì cành lá bay toán loạn, mùi thuốc súng tỏa ra khắp không gian.



Dưới sông, Lăng Độ Vũ nhanh nhẹn ném ra hai quả lựu đạn khói. Lựu đạn phát nổ, khói nhanh chóng lan tỏa ra một khoảng lớn khiến địch nhân không thể nhìn ra hai người bọn họ.



Địch nhân bắt đầu ho sặc sụa.



Lúc này mà không chạy thì còn lúc nào ?



Lăng, Nhã hai người tâm ý tương thông, bơi nhanh sang bờ bên kia.



Vừa mới rời bờ, Lăng Độ Vũ đột nhiên cảm thấy có một làn sóng từ phía sau truyền lại, trong lòng kêu khổ, vội nâng súng quay lại bắn. Nước bắn tung tóe, mùi máu nhanh chóng lan tỏa, con cá sấu bơi phía sau đang quằn quại giẫy chết.



Lăng Độ Vũ bơi nhanh, tránh xa máu của con cá sấu, cũng là tránh đám cá sấu gần đó đang bơi đến, li khai hiểm địa.



Hai người trước sau lên bờ, không kịp quay lại xem tình hình định nhân bờ bên kia, vội rời bờ sông nhằm phía rừng mà lao tới. Hai giờ sau, hai người đã đến khu đầm lầy trong rừng.



Nơi đây cây cối thưa thớt, hà đạo dày đặc, trên mặt đất phủ một lớp bùn dày đặc, bước một bước chân như nâng theo cả ngàn cân.



Nhã Đại Ny lại rất am hiểu địa hình này, bước một bước trước vào đầm lầy. Hai người tựa vào nhau mà đi, người đi sau đặt chân vào vết chân người đi trước. Vượt qua ba dặm, họ mới đặt được chân lên nền đất khô ráo.



Mặt trời lên từ phương đông, chiếu xiên vào khu rừng. Đầm lầy được ánh nắng bình minh chiếu vào có một vẻ đẹp thê lương.



Hai người kiệt sức, ngồi dưới một tán cây thở dốc.



Lăng Độ Vũ ngồi tĩnh tọa, đã nhanh chóng tiến nhập cảnh giới vật ngã lưỡng vong.



Khi hắn mở mắt ra, thấy Nhã Đại Ny đang ngồi trầm tư, dường như đang phải quyết định một việc trọng đại phi thường.



Lăng Độ Vũ, sau một đêm hoạn nạn, ấn tượng với nữ cộng sự này rốt cục cũng đã cải thiện đáng kể, nhẹ nhành nói : " Cô đang nghĩ gì vậy ? "



Nhã Đại Ny giật mình tỉnh lại : " Anh … anh tỉnh rồi cơ à ? "



Lăng Độ Vũ không tha, hỏi lại : " Sao vậy ? "



Nhã Đại Ny thần sắc không tự nhiên nói : " Hắn biết tôi ! "



Lăng Độ Vũ cau mày : " Hắn ? "



Nhã Đại Ny gật đầu : " Ba Cực ! Hắn biết tôi, do vậy mới có thể bố trí mai phục ở đó ". Nói rồi cười lớn, thanh âm hết sức bi phẫn thốt : " Người tính không bằng trời tính, ngờ đâu chúng ta lại có thể thoát được ".



Lăng Độ Vũ cảm thấy hết sức hồ đồ, nhưng đại khái cũng hiểu được ba phần.



Nhã Đại Ny trầm mặc hồi lâu, đột nhiên như đã quyết định điều gì, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lăng Độ Vũ nói : " Tôi phải quay lại ! "



Lăng Độ Vũ suýt nữa bật hẳn dậy, thốt : " Cái gì ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.