Lăng Độ Vũ

Chương 52: Chạy trốn trong sa mạc





Duma áp tai xuống mặt cát, lưu tâm lắng nghe.



Thánh Nữ đứng ở một góc xa xa, khuôn mặt giấu kín sau lớp mạng che mặt, không ai biết nàng ta đang nghĩ gì?



Không biết là vì người khác kính trọng nàng rồi sinh sợ hãi hay là vì nàng không muốn tiếp cận với người khác, mà lúc nào Thánh Nữ cũng đứng lẻ loi một mình, tách biệt với chúng nhân.



Từ lúc sự việc xảy ra tới giờ, ngoại trừ việc phát lệnh ra thì Lăng Độ Vũ chưa từng nghe thấy nàng và tám người Arab kia có bất kỳ đối thoại nào. Đám người Arab này cũng cơ hồ như cảm thấy đó là một chuyện hết sức hợp đạo lý vậy.



Họ đã đi được một giờ đồng hồ.



Chiếc máy bay khổng lồ giờ đã biến thành một điểm nhỏ trên nền cát mênh mông, nhưng ánh lửa và cột khói bốc cao lên vẫn không ngừng nhắc nhở đoàn người rằng kẻ thù có thể đuổi đến bất cứ lúc nào.



Duma nhảy dựng lên, mặt lộ thần sắc ngưng trọng, đưa mắt nhìn Thánh Nữ nói:



- Thánh Nữ! E rằng lần này Sói Trắng của tộc Dulua cũng đích thân đến rồi!



Những người còn lại đều thoáng biến sắc mặt, để lộ thần tình kinh hãi.



Thánh Nữ vẫn bình tĩnh một cách lạ thường:



- Có phải anh thấy bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi, nhanh như vậy thì chỉ có Sói Trắng mới làm được, đúng không?



Duma gật đầu.



Thánh Nữ cởi mạng che mặt xuống, nhẹ giọng nói:



- Chúng ta chia ra làm hai, một nửa đánh lạc hướng truy binh, như vậy thì mới có thể hội họp với người của chúng ta để đi tìm Ngự Thần Khí. Có Ngự Thần Khí rồi thì mười tên Sói Trắng cũng không có gì đáng sợ nữa.



Badu lớn giọng nói:



- Thánh Nữ, xin người yên tâm, vì người, vì bộ tộc Telajiakante, tôi nguyện nhận lấy nhiệm vụ quang vinh này. Đặt sinh mạng của mình vào tay thánh Ala vĩ đại.



Tiếp đó là bốn người khác bước lên tình nguyện đánh lạc hướng kẻ địch.



Thánh Nữ quay người lại, đeo mạng che mặt lên.



Lăng Độ Vũ cảm thấy vẻ ngơ ngẩn như thất thần của đám chiến sĩ Arab, thầm thở dài một tiếng. Thánh Nữ quả biết lợi dụng sức hấp dẫn mê người từ sắc đẹp của mình để đánh tan nỗi sợ Sói Trắng của những người này. Nàng quả thật là một con người kỳ bí, chẳng những là một cao thủ dùng roi, một thần y biết khởi tử hồi sinh, lại còn là một chuyên gia tâm lý chiến nữa.



Lúc này, ngay cả Lăng Độ Vũ cũng tò mò muốn biết Ngự Thần Khí mà nàng và những người Arab này muốn tìm rốt cục là thứ đồ vật gì?



***



Hai giờ sau.



Xác máy bay sớm đã khuất dần khỏi tầm mắt họ, chỉ còn lại một cột khói nhỏ, hòa lẫn với mây trời.



Mặt trời dần ngả về tây.



Với thể chất Lăng Độ Vũ mà cũng cảm thấy Mokim càng lúc càng nặng, hắn cũng càng lúc càng mệt mỏi.



Mặt trời như thiêu như đốt khiến cổ họng hắn khô rát, nhưng không một ai uống nước, nên hắn cũng đành phải cố nhịn, tránh để người ta làm nhục.



Giờ đây nhóm người của họ chỉ còn lại Thánh Nữ, Duma, Russ, Liao, Mokim và hắn.



Nửa giờ trước, ở phía Tây Nam có truyền lại tiếng súng văng vẳng, hiển nhiên là đám người bọn Badu đang dẫn dụ kẻ địch đi nơi khác, không biết bọn họ có còn cơ hội giữ mạng trở về hay không?



Cả một khoảng không gian rộng lớn trước mặt Lăng Độ Vũ chỉ có hai thứ duy nhất là đá và cát vàng, những cồn cát mênh mông trải rộng, liên miên bất tuyệt về phía chân trời.



Cảnh vật đơn điệu làm người ta buồn chán như vĩnh viễn không có điểm kết thúc, biển cát vàng mênh mông vô bờ khiến người ta sinh cảm giác không lạnh là run, mặc dù thời tiết đang nóng như đổ lửa.



Những hạt cát nhỏ li ti phản xạ ánh mặt trời làm cho cặp mắt người lữ hành đau rát.



Liao đeo một bao đồ to trên lưng, đi bên cạnh hắn nói:



- Anh rất cường tráng đấy!



Lăng Độ Vũ cười khổ:



- Chỉ là bề ngoài mà thôi, bao giờ thì mới dừng lại nghỉ ngơi vậy? Không biết chúng ta sẽ gặp phải những gì nữa?



Liao nói:



- Sắp rồi! Khi nào đến Mê Cung thì có thể nghỉ ngơi. Nhớ cho kỹ! Không được nói ngày mai sẽ gặp những gì, mà chỉ có thể nói, ngày mai thánh Ala sẽ an bài cho chúng ta thế nào thôi.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi lại:



- Mê Cung?



Gã chợt liên tưởng tới một nơi có đầy những chấm đen chi chit trên tấm bản đồ ban sáng.



Liao nói:



- Nơi đó cũng không gì, lát nữa anh sẽ biết ngay thôi. Thánh Nữ dự đoán bọn Sói Trắng không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp chúng ta, chỉ có ở Mê Cung, chúng ta mới có cơ hội để phản kích và chạy thoát.



Tiếp tục hành trình.



Lăng Độ Vũ nhìn thấy một con lạc đà. Không đúng. Một bộ xương lạc đà đã bị gió và cát ăn mòn thì đúng hơn. Chiếc cổ của nó ngoẹo hẳn sang một bên một cách kỳ quái, có lẽ đó là kết quả của những giãy dụa cuối cùng trước khi chết. Hy vọng rằng đây không phải là hình ảnh phản chiếu trong tương lai của gã.



Mặt trời cuối cùng cũng lặn dần sau đường chân trời, cả một thế giới cát dường như đã thay đất đổi trời, từng đợt khí nóng như hun đúc người ta trong một chiếc lò lửa khổng lồ được thay thế bằng trận trận hàn phong cắt da cắt thịt, bầu trời đầy ánh sáng chói chang của ban ngày giờ biến thành một tấm màn mỹ lệ xanh thăm thẳm.



Bầu trời xanh thẫm gắn đầy những vì sao lấp lánh, khiến lòng người cảm thấy tràn đầy cảm khái về sự vô biên của vũ trụ, cảm giác đơn độc trên sa mạc dường như cũng giảm bớt phần nào.



Bởi vì thời tiết quá nóng mà khiến người ta sinh cảm giác chán nản và mệt mỏi, giờ đây cảm giác ấy đã được thay bằng hàn ý vô biên, khiến lòng người lạnh giá. Lăng Độ Vũ thể chất hơn người, nên đã từ chối ý tốt của Liao muốn cõng Mokim hộ hắn, nghiến răng tiếp tục đi tới, từng bước từng bước một bước trên cát mềm, tiến về một vùng đất mà hắn chưa từng biết đến.



Trời càng lúc càng tối, ngay cả sự vật ở phía trước chừng trăm mét cũng đã nhìn không rõ, sáu người liền đi tụm lại một chỗ. Thánh Nữ vẫn đi trước dẫn đầu.



Dưới ánh sao mờ mờ, thân hình nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Thánh Nữ bên trong tấm áo bào trắng như tuyết, tựa hồ như một bóng u linh, đang dẫn bọn họ tới một thế giới của loài quỷ mị.



Đoàn người đi trong bóng tối thêm chừng ba giờ thì tới trước một đám loạn thạch, ánh trăng hình lưỡi liềm từ từ mọc lên ở phía xa xa, chiếu xuống những tia sáng nhàn nhạt. Dưới ánh trăng mờ ảo, đường nét của một đám loạn thạch từ từ hiện ra.



Bọn họ tiến vào một cái "cổng" ở giữa hai trụ đá hoa cương lớn, Lăng Độ Vũ giờ phát giác những tảng đá ở đây có nhỏ, có to, to thì ước chừng từ ba tới bốn trăm cân, nhỏ thì chỉ bằng viên sỏi nhỏ hoặc nắm tay người.



Vô số tảng đá lớn nhỏ, sắp xếp loạn xạ không theo một quy luật gì, tạo nên một khung cảnh hoàn toàn dị biệt.




Lăng Độ Vũ đã hiểu ra ý nghĩa của hai chữ "Mê Cung".



Đi được chừng hơn nửa giờ đồng hồ trong đám loạn thạch thì đoàn người dừng lại.



Liao lấy ra một bọc nước da dê, đưa cho Lăng Độ Vũ rồi ngồi lên một tảng đá nói:



- Bọc nước da dê này là thứ đồ quý giá nhất ở đây, không gì có thể thay thế được nó, vải thường thì bị ngấm nước, nhựa thì bị mềm ra dưới cái nógn như thiêu đốt của sa mạc, sắt và thiếc thì lại làm thương tổn tới lạc đà, chỉ có thứ này là tốt nhất.



Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn bao nước trong tay mình, bề ngoài thì hết sức bẩn thỉu, dính đầy đất cát, có điều không biết có phải hắn đã khát quá hay không mà cảm thấy nước trong và ngọt vô cùng.



Hắn đưa mắt quét một vòng, nhìn những người còn lại, Thánh Nữ không biết đã đi đâu mất, nàng giống như một người lữ đồ cô tịch, lúc nào cũng chỉ có một mình. Lăng Độ Vũ rất muốn cùng nàng nói chuyện phiếm, nhưng vẫn còn e ngại, bởi cái khí chất khiến người khác không dám tiếp cận của nàng.



Mokim đã tỉnh lại, đang lặng lẽ uống nước và ăn lương khô do Duma đưa cho lão.



Thần thái của lão vẫn nhàn nhã tự đắc, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên ngắm nhìn những vì sao lấp lánh, trong mắt lộ ra vẻ mừng vui kỳ lạ, giống như một đứa con lãng du được trở về quê hương vậy, mặc dù là trở về trong tư thế bị người trói chặt.



Liao đứng dậy đi về phía Duma, lúc quay lại, mang theo hai hộp cơm. Gã đưa cho Lăng Độ Vũ một hộp rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Thì ra đây là hộp cơm ở trên máy bay.



Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.



Liao lẩm bẩm nói:



- Đồ ăn của dị giáo cũng không tồi, cảm tạ thánh Ala.



Lăng Độ Vũ suýt nữa thì phun miếng thức ăn trong miệng ra, cố nhịn cười nói:



- Anh cũng không tồi đâu, tốt hơn so với bọn họ!



Liao nói:



- Không! Chúng tôi toàn là người tốt! Chẳng qua là vì phản kháng với người Dulua, bất đắc dĩ mới phải biến thành như vậy!



Lăng Độ Vũ nói:



- Nếu như kẻ thù đuổi tới nơi, chúng ta sẽ làm thế nào?



Liao nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói như cầu nguyện:



- Đừng nói chúng ta ngày mai sẽ làm những gì, chỉ có thể nói ngày mai Thánh Ala sẽ an bài cho chúng ta thế nào.



Lăng Độ Vũ im lặng không nói gì nữa.



Russ đi tới ném cho hai người mấy chiếc thảm len, đều là lấy từ trên máy bay xuống cả. Quả không hổ danh là không tặc!



Lăng Độ Vũ lại nghĩ đến người đàn ông da đen và ông già bị giết trên máy bay, tuy rằng người ra tay là Duma, nhưng mỗi người trong bọn họ, bao gồm cả Thánh Nữ đều phải chịu trách nhiệm này. Ý nghĩ nay khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu. Ở trong sa mạc, bọn họ nhàn nhã tự đắc như vậy nên hắn cũng không muốn phá hoại, nhưng bản thân hắn lại là một con người không thể dung dưỡng được những hành vi bạo lực với con người, mâu thuẫn này khiến cho niềm mong muốn rời khỏi những người này của hắn càng lúc càng lớn lên.



Mokim thu mình lại một góc, miệng không ngừng thở dài, dáng vẻ tràn đầy tâm sự.



Những người khác bắt đầu chìm vào giấc ngủ.



Liao cũng bắt đầu gật gù, từ từ đi vào thế giới của những giấc mơ.



Lăng Độ Vũ chợt hỏi:



- Thánh Nữ đâu?



Liao miễn cưỡng mở hai mắt ra nói:



- Người đang bảo vệ sự an toàn cho chúng ta!



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:



- Cô ấy không mệt sao?



Liao lầm bầm đáp lại:



- Thánh Nữ làm sao mà mệt được, từ trước tới giờ người chưa từng ngủ! Ôi! Giá mà có một cốc trà thì hay quá...



Nói đoạn lật mình sang một bên, cất tiếng ngáy đều đều.



Lăng Độ Vũ ngồi dậy theo tư thế đả tọa, mắt hướng mũi, mũi hướng tâm, một lát sau thì đã đi vào cảnh giới thiền định.



Tinh, khí, thần hợp nhất thành một thể.



Tinh lực nhanh chóng phục hồi.



Khi hắn mở mắt ra, bầu trời đêm đầy sao tráng lệ khiến gã nhất thời quên mình đang ở đâu.



Từ giờ tới lúc trời sáng hãy còn một thời gian nữa.



Hắn đứng dậy, định đi xung quanh xem xét, chợt một cảm giác bị người khác theo dõi tràn lên trong óc.



Lăng Độ Vũ cố làm ra vẻ không để ý, đưa mắt nhìn khắp bốn bề. Liao vẫn ngủ như heo, đặt vận mệnh và tương lai của mình vào tay Thánh Ala tối cao chí thượng của gã.



Những người khác cũng rúc vào những góc khác nhau chìm vào mộng cảnh, chỉ có mình Duma nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ thị và thù hận.



Duma thấy Lăng Độ Vũ quay mặt qua, liền lập tức nhắm mắt lại.



Lăng Độ Vũ cười thầm trong bụng, chậm rãi bước về phía đằng xa.



Duma không ngăn hắn lại.



Lăng Độ Vũ lấy làm kỳ quái, nhưng lập tức sực tỉnh. Gã lùn Duma đó còn đang mong hắn bỏ đi chưa kịp nữa là, nói không chừng, gã ta còn có thể cho hắn một phát đạn từ phía sau nữa.



Lăng Độ Vũ nghệ cao gan lớn, chỉ đề cao cảnh giác, chứ vẫn ung dung tiến bước.



Dưới ánh trăng hiền hoà và ánh sao lấp lánh, những tảng đá kỳ hình quái trạng trông tựa những con quái thù đã được thuần phục, có con thì nằm, có con thì ngồi, dáng vẻ đặc sắc vô cùng.



Rời khỏi chỗ dừng chân chừng hơn trăm mét, chợt cảm thấy tóc gáy dựng ngược, mồ hôi lạnh đổ ra, trong lòng kinh hãi khôn tả, cơ hồ như muốn lùi lại.



Hắn cố ép cảm giác xung động ấy xuống, tiếp tục đi tới.



Càng đi, cảm giác ấy càng mãnh liệt. Cơ hồ như có một luồng điện nhỏ đang chạy dưới da vậy.



Hắn nhắm nghiền hai mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm nhận xem trung tâm và khởi nguyên của điện từ trường ấy.



Mội hồi lâu sau, gã mới mở mắt, quay đầu bước về phía trái.



Gã lách người đi qua một tảng đá đặc biệt lớn, chợt toàn thân chấn động, hai mắt mở to, miệng há hốc, nhìn trân trân vào cảnh tượng trước mắt.



Một cảnh tượng kỳ lạ, động lòng người đến cực điểm.



Dưới ánh trăng mờ ảo, Thánh Nữ toàn thân không một mảnh vải, quỳ trên một bình đài bằng đá, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên bầu trời xanh thăm thẳm vô cùng vô tận.



Một pho tượng nữ thần được điêu tạc bằng bạch ngọc, bổ phục trước một thế lực thần bí siêu nhiên nào đó, tư thái hết sức thành kính, một sát na ấy tựa hồ như ngưng đọng lại thành vĩnh hằng, trường cửu.



Thân thể thon thả của nàng lấp lánh dưới ánh trăng, trông đẹp huyền ảo tựa một mỹ nhân ngư dưới biển sâu đang ngồi trên tảng đá nơi đầu ngọn sóng để hưởng thụ ánh trăng.



Đôi mắt mê hồn của nàng, mái tóc dài đen tuyền đã xõa ra của nàng, lấp lánh ánh sáng điện quang màu hoàng kim kỳ dị, trong đêm tối, lại càng quái dị hết sức.



Lăng Độ Vũ không kềm được dừng bước lại, hơi thở bắt đầu gấp gáp, có lẽ hắn đã bị vẻ đẹp siêu tự nhiên của Thánh Nữ làm cho không kềm chế nổi bản thân Thánh Nữ nhắm hai mắt lại, quơ tấm áo dài màu trắng khoác lên mình.



Lăng Độ Vũ biết cả đời hắn rồi cũng không thể nào quên cảnh này, bởi nó đã khắc sâu vào tâm khảm, vào tâm hồn hắn mất rồi.



Thánh Nữ quay người lại, từ trên tảng đá cao nhìn xuống, đôi mắt nàng mắt như chẳng hề có chút cảm giác nào vậy. Nó giống như hai đại dương mênh mông, trong suốt, sâu thăm thẳm, khiến người khác không thể nào đoán biết được nàng đang nghĩ gì trong đầu.



Lăng Độ Vũ muốn lên tiếng, nhưng thanh âm ra tới cổ họng thì lại biến thành mấy tiếng ho khan.



Ánh mắt của Thánh Nữ dần dịch chuyển khỏi người hắn, hướng lên bầu trời xa, lẩm bẩm tự nói với mình:



- Vũ trụ có điểm tận cùng không?



Lăng Độ Vũ muốn nói gì đó trả lời nàng song hắn cũng biết bất kỳ đáp án nào cho câu hỏi này đều chỉ là những lời rác rưởi mà thôi.



Thánh Nữ thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp:



- Tôi biết nó có điểm tận cùng mà, bằng không thì "nó" sẽ không quay lại, nhưng bên ngoài điểm tận cùng là thứ gì?



Nàng quay mặt đi, ánh mắt dường như lại biến thành lạnh băng.



Lăng Độ Vũ ấp úng hỏi:



- Nó... là thứ gì vậy?



Thánh Nữ ngẩng đầu kiêu ngạo, lạnh lùng nói:



- Đêm khuya rồi! Hãy về nghỉ ngơi đi!



Tiếng nói của nàng mang theo một sự tôn nghiêm khiến người khác khó mà kháng cự nổi, Lăng Độ Vũ chút nữa cũng quay đầu rời khỏi, nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông đã giữ hắn ở lại.



Lăng Độ Vũ hít sâu vào một hơi rồi nói:



- Đây là thái độ với người đã từng hai lần cứu mình của cô hay sao?



Ánh mắt Thánh Nữ chợt sáng rực lên, nhìn sâu vào trong đôi mắt của hắn. Lăng Độ Vũ cũng không hề khuất phục, mở to mắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng.



Hắn tuyệt không muốn đối phưong đối đãi với mình như là một thuộc hạ bình thường.



Thánh Nữ thở dài nói:



- Giờ đây ở trong sa mạc này, ngoại trừ Mokim và Bạch Lang ra thì anh là có sức mạnh nhất, vì vậy mà vừa nãy anh mới cảm ứng được sức mạnh mà tôi phát ra. Anh có cảm thấy tịch mịch không?



Câu nói cuối cùng của nàng vô cùng êm dịu, nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy đặc biệt sâu sắc.



Lăng Độ Vũ ngẩn người, thêm một lần nữa không biết trả lời ra sao. Thánh Nữ này mỗi lần hành sự đều cao thâm mạt trắc, không dễ gì lý giải nổi. Nếu như Mokim thật sự có sức mạnh như nàng ta nói, vậy thì hắn đúng là có mắt mà như mù.



Thánh Nữ nhìn ra cồn cát phía xa xa, nhạt giọng nói:



- Trở về đi! Kẻ thù sắp tới nơi rồi!



Nói đoạn lấy ra một vật gì đó tròn tròn, đưa lên miệng thổi mạnh!



"Tuýt!".



Âm thanh sắc lạnh phá tan sự tịch mịch của sa mạc về đêm, một hồi sau tiếng vọng vẫn còn đập đi đập lại trong bãi đá.



Khi Lăng Độ Vũ trở về chỗ dừng chân, tất cả đều đã đứng dậy, ngoại trừ Mokim thì ai nấy đều cầm vũ khí.



Lão đã không còn thở dài liên tục như khi nãy nữa mà mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá thấp, dáng vẻ như không hề đặt chuyện sinh tử vào tâm trí vậy. Những nếp nhăn đầy mặt tựa như đang kể với người ta những kinh lịch đau khổ thê lương trong cuộc đời chủ nhân của chúng.



Thanh âm nhu hòa êm dịu của Thánh Nữ cất lên:



- Lần này chúng ta không phải đánh giết kẻ thù, mà là đang trốn chạy, chỉ cần liên lạc được với các chiến sĩ của bộ lạc là có thể đủ lực lượng chống lại bọn Sói Trắng, bắt đầu cuộc tìm kiếm Ngự Thần Khí trở về rồi!



Lăng Độ Vũ lúc này mới hiểu được kế hoạch của Thánh Nữ, nàng phái đi một nửa số người để làm chậm bước tiến của quân địch, sau đó lại cố ý dừng lại giữa đám loạn thạch này một đêm để chờ kẻ thù đuổi tới.



Chỉ có ở hoàn cảnh thế này mới phát huy được chiến thuật lấy ít thắng nhiều.



Thánh Nữ nói:



- Kẻ thù sẽ đến trong vòng nửa giờ nữa, với sự hung hãn của Sói Trắng, hắn ta nhất định sẽ sử dụng phương pháp đột kích tấn công mãnh liệt, còn chúng ta sẽ dùng chiến thuật du đấu, làm đội hình đối phương bị rối loạn, sau đó sẽ đào tẩu từ phía Đông Nam của Mê Cung.



Liao mê hoặc hỏi:



- Phía Đông Nam không phải là Biển Muối hung hiểm vô cùng, cây cỏ cũng không mọc được hay sao...?



Thánh Nữ gật đầu nói:



- Chính vì không ai dám chạy về hướng đó, nên chúng ta mới phải làm vậy...



Duma! Đưa vũ khí và đầy đủ đạn dược cho người này!



Duma khẽ biến sắc mặt nói:



- Thánh Nữ! Hắn ta chỉ là người ngoài!



Thánh Nữ nói:




- Hiện giờ anh ta và chúng ta đã ngồi chung một con thuyền, nếu như để tên hiếu sát thành danh Sói Trắng đó bắt được, liệu anh ta còn có thể sống nổi hay không?



Duma miễn cưỡng lấy một khẩu súng máy ném về phía Lăng Độ Vũ.



Lăng Độ Vũ chộp lấy, trong lòng cũng vững tin lên không ít. Hầu như tất cả các trận chiến đã từng tham gia, hắn đều ở thế lấy ít địch nhiều, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng, khẳng định không kém hơn so với bất kỳ ai đang có mặt ở đây. Chỉ nghe hắn trầm giọng nói:



- Tôi chỉ dụng vũ khí để tự vệ, tuyệt đối không vì các người mà sát nhân.



***



Thế công của kẻ địch hung mãnh phi thường, ào ạt không ngừng tựa một trận đại hồng thủy muốn hủy diệt của thế giới này. Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng tràn ngập những chiến sĩ Dulua cưỡi lạc đà lao lên rầm rập.



Mặt trời bắt đầu mọc lên ở đường chân trời.



Hơi nóng bắt đầu tràn ngập thế giới cát.



Lăng Độ Vũ nhanh chóng luồn lách giữa những tảng đá lớn, toàn lực chạy về hướng Đông Nam. Trong giờ khắc sinh tử tồn vong này, hoàn toàn không thể nói đến đạo lý hay nhân từ gì cả, nhưng chưa đến phút cuối cùng, hắn cũng chưa muốn sát hại người khác.



Tiếng súng nổi lên càng lúc càng kịch liệt.



Họng súng của bọn Duma chuẩn xác phi thường, mỗi lần nổ súng là quân địch lại có một tên rơi xuống khỏi lạc đà. Thánh Nữ cũng đeo một khẩu súng trường tự động, nhưng không hề sử dụng, thần thái vẫn an nhiên tự tại như thường.



Những con lạc đà không người điều khiển chạy lung tung trong bãi đá, chiến trường bỗng chốc trở lên rối loạn, không còn phân biệt được đâu là địch, đâu là ta nữa.



Lúc đầu. Lăng Độ Vũ và Liao ở cùng một tổ, nhưng sau một hồi thì đã bị phân tán, chỉ còn lại mình hắn chạy giữa bãi đá mênh mông.



Khi hắn chuyển hướng lách vào một tảng đá lớn thì chợt nghe tiếng động lạ sau lưng truyền tới, chẳng kịp nghĩ ngợi gì, hắn vội lăn người xuongn đất, vị trí vừa đứng ban nãy cát đá tung bay, đầu đạn bắn tung toé.



Gã miễn cưỡng đưa súng ra bắn một loạt đạt, một người đàn ông cao lớn lập tức ngã xuống khỏi lạc đà. Cũng may cho đối phương là gã hạ thủ lưu tình, chỉ bắn vào vai mà thôi.



Con lạc đà bị kinh hãi lồng lên, chạy như điên về phía Lăng Độ Vũ, hắn vội lăn người sang một bên, suýt chút nữa thì bị bốn vó của nó dẫm lên.



Chợt một bóng đen hiện ra, thì ra một người Dulua đã mượn sự yểm hộ của con lạc đà, chạy bộ song song với nó, xông lên lao vào hắn.



Lăng Độ Vũ cả kinh, vội lăn mình thêm một vòng nữa.



Chợt một tiếng súng vang lên từ bên phải, gã chiến sĩ của Dulua đang định bóp cò súng kia chợt ngã xuống, máu tươi bắn tung toé.



Lăng Độ Vũ nghiêng đầu sang nhìn người vừa nổ súng.



Thánh Nữ tay cầm súng trường tự động, đứng chênh chếch bên phải gã, lạnh lùng nói:



- Mau chạy đi! Tôi đã cứu lại anh một lần rồi đó!



Lăng Độ Vũ cười thầm, tự nhủ: "Vị tất đã là như vậy!". Nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy về phía Đông Nam như kế hoạch ban đầu.



Hắn chạy như điên cuồng trong đám loạn thạch, cuối cùng thì tiếng súng cũng dần rơi lại phía sau.



Lăng Độ Vũ chạy thêm chừng trăm mét nữa thì rẽ ngoặt sang một hướng khác, một vật thể gì đó chặn ngay trước mặt hắn, suýt chút nữa thì Lăng Độ Vũ nhảy dựng lên.



Một người đàn ông cao lớn đang nằm trong vũng máu, chính là Russ.



Cuối cùng thì gã ta cũng không thoát khỏi móng vuốt của tử thần, ba người vợ của gã cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp làm quả phụ.



Lăng Độ Vũ lại chạy tiếp.



Chợt một tiếng động lạ lùng vang lên từ phía sau tảng đá.



Hắn cảnh giác nâng súng lên, một bóng người từ từ đứng dậy, mặt đầy những nếp nhăn. Thì ra đó là Mokim.



Tiếng lạc đà từ phía sau truyền lại.



Lăng Độ Vũ nhảy tới bên cạnh Mokim, chuẩn bị chờ đón kẻ địch xông tới.



Một con lạc đà không chạy thẳng tới.



Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, Mokim lăn mình lên phía trước, tóm lấy dây cương lạc đà, đồng thời hét lớn một tiếng.



Lăng Độ Vũ không hiểu, đứng đờ người ra nhìn lão.



Mokim quát lên:



- Mau giúp tôi một tay!



Lăng Độ Vũ vội chạy tới.



Mokim giằng mạnh dây cương một cách lão luyện, miệng không ngừng rít lên những tiếng kỳ quái, uy hiếp con lạc đà to lớn.



Lăng Độ Vũ hét lớn:



- Phải làm sao?



Mokim cong ngón tay trỏ lại, móc vào lỗ mũi con lạc đà, kéo ngược lên.



Con lạc đà lảo đảo lùi bước, sau đó thuận thế quỳ phục hẳn xuống.



Mokim lắc đầu nói:



- Không cần nữa! Mau trèo lên đi!



Lăng Độ Vũ giờ mới hiểu lão đang làm gì, liền tung người nhảy lên lưng con lạc đà.



Mokim tuy tuổi tác đã cao, nhưng thân thủ vẫn còn nhanh nhẹn phi thường, chỉ thấy lão tung mình lên, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi phía trước Lăng Độ Vũ.



Mokim quát lớn:



- Bám cho chắc!



Lời còn chưa dứng, con lạc đà đã nhổm mông đứng mạnh dậy khiến cho Lăng Độ



Vũ bổ nhào ra phía trước, sau đó lại lập tức tung mình lao đi như bay khiến cho hắn chút nữa thì ngã bổ ngửa ra đằng sau.



Mokim hưng phấn cười lên ha hả, không ngừng thúc mạnh vào mông con vật.



Con lạc đà lao đi như bay.



Mokim điều khiển dây cương, khống chế con lạc đà chạy luồn lách giữa đám loạn thạch, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Mê Cung, chạy vào sâu trong sa mạch mênh mông.



Tiếng súng vẫn vang vọng phía sau.



Lăng Độ Vũ nói:



- Đi nhầm hướng rồi!



Mokim lắc đầu:



- Không! Phương hướng chính xác!



Lăng Độ Vũ chỉ tay vào mặt trời nói:



- Mặt trời đang ở bên phải chúng ta, có nghĩa là ta đang đi về phía Bắc. Bọn họ nói sẽ tập trung ở Biển Muối ở phía Đông Nam mà?



Mokim vừa cười vừa ho lên sù sụ, thở hồng hộc nói:



- Nhìn cậu cũng thông minh lanh lợi, thì ra lại ngu như heo ấy. Nếu như cậu thích trở về với đám người điên ấy để liếm gót chân cho con yêu phụ kia thì hãy lập tức nhảy xuống, thứ cho tôi không đi cùng cậu được! Có điều tôi cũng hiểu được tâm tình của cậu, ả ta càng lúc lại càng đẹp mà!



Lăng Độ Vũ bị lão nói cho một hồi, nhất thời á khẩu không biết nói gì. Hắn muốn trở về bên cạnh Thánh Nữ, một phần là do hiếu kỳ, một phần cũng là do bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn.



Tâm niệm chuyển động, Lăng Độ Vũ liền lên tiếng nói:



- Nếu như muốn chạy trốn, vậy thì cũng phải chạy về hướng Nam mới đúng, đó là con đường ngắn nhất để thoát khỏi sa mạc.



Mokim giống như một người tù được phóng thích, hưng phấn phi thường, sách động lạc đà lao như bay, cười ha hả nói:



- Đồ ngốc thì vẫn là đồ ngốc, chạy về hướng nam chính là bồn địa Chad, ở bên bờ hồ Chad, cậu cứ nhắm mắt mà đi thì mười bước là gặp phải một người Dulua, không thì dẫm phải phân của người Telajiakante, đấy mà gọi là đào tẩu à? Thật là buồn cười chết đi được! Ha ha ha!



Thật đúng là không thể nhìn tướng mạo mà đoán con người, lão già Mokim này trông dáng vẻ thập phần khổ não thê lương, ốm yếu hom hem tựa như sắp xuống lỗ vậy mà lại sức khỏe phi thường, mạnh như rồng hổ, nói ra lời nào cũng như muốn bắt nạt người khác.



Lạc đà tròng trành lắc lư khiến cho Lăng Độ Vũ chợt sinh cảm giác bất an:



- Giờ chúng ta đi đâu?



Mokim cười cười nói:



- Có trời biết được!



Lăng Độ Vũ giật mình hỏi lại:



- Cái gì?



Mokim quay đầu lại nhìn hắn, gương mặt đầy những nếp nhăn của lão thật chẳng khác gì một con chó nhật sắp chết là mấy:



- Không được nói ngày may chúng ta sẽ làm gì, chỉ có thể nói ngày mai Ala sẽ an bài cho chúng ta thế nào thôi! Ha ha...



Lăng Độ Vũ tức giận kêu lên:



- Đồ lừa đảo! Thì ra ông không bị hôn mê!



Câu nói này Liao đã nói với hắn, lúc đó Mokim vẫn bị trúng thuốc mê chưa tỉnh, Lăng Độ Vũ phải cõng lão ta trên vai, bây giờ lão lại có thể bắt trước ngữ khí của Liao nói ra những lời hệt như vậy, chẳng cần phải hỏi cũng biết, lúc đó lão ta chỉ giả vờ hôn mê mà thôi.



Mokim cười hắc hắc nói:



- Có người tự nguyện làm lạc đà cõng mình, việc gì tôi phải từ chối chứ?



***



Con lạc đà chở hai người bước đi, lưu lại trên mặt cát những dấu chân dài.



Mê Cung dần dần lùi lại phía sau, biến thành một điểm đen nhỏ.



Phía trước vẫn là những cồn cát vô cùng vô tận và bầu trời xanh ngắt.



Mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu, bọn họ đã đi được hai giờ đồng hồ.



Mokim ghìm dây cương để cho con lạc đà dừng lại, mũi nó không ngừng thở phì phò, miệng sùi bọt mép trắng.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:



- Có chuyện gì?



Mokim làm ra vẻ dạy đời nói:



- Cái gì chứ? Mau xuống đi!



Nói đoạn tự mình cũng nhảy xuống, thân thủ nhanh nhẹn phi thường, so với một gã thanh niên mạnh khỏe thì còn có phần hơn chứ tuyệt đối không kém, chỉ có thể dùng hai chữ "thần kỳ" để nói về lão ta mà thôi.



Lăng Độ Vũ không muốn bị lão gọi là đồ ngốc nữa, nên cũng miễn cưỡng nhảy xuống.



Mokim lại dắt theo con lạc đà tiếp tục lầm lũi bước đi, Lăng Độ Vũ đi sát bên cạnh lão.



Hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi, cất tiến hỏi:



- Lạc đà không phải dùng để cưỡi hay sao?



Mokim trừng mắt nhìn gã:



- Bây giờ nó là cứu tinh, cũng là cha mẹ tái sinh của chúng ta, túi nước da dê, hành lý và đồ ăn trên mình nó là hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu làm nó mệt chết, cậu...



Đột nhiên sắc mặt biến đổi, nhìn về hướng Đông Nam.



Lăng Độ Vũ vội nhìn theo ánh mắt lão, chỉ thấy một đám cát vàng ồ ạt bay tới, cơ hồ như muốn che lấp cả nửa bầu trời.



Lăng Độ Vũ còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xả ra thì Mokim đã thốt lên:



- Đi với cậu thật không may mắn chút nào, vừa mới ra "cửa" đã gặp phải trận bão cát lớn thế này rồi.



Hai người một thú, ở giữa thế giới đơn điệu mà rộng lớn này, quả thật cô độc và nhỏ bé phi thường.




Bầu trời xanh ngát chợt biến thành một màu vàng đáng sợ.



Cát vàng đầy trời, ánh dương quang cũng trở nên yếu ớt vô lực.



Cả thế giời âm ám bất minh.



Gió bắt đầu từ từ thổi tới, sau đó không ngừng gia tốc, những cơn gió mạnh làm giảim bớt phần nào sự nóng bức, nhưng lại khiến người ta nảy sinh một thứ cảm giác bất an.



Lượng cát bay lượn trong không trung theo gió ngày một nhiều, chẳng bao lâu sau thì bốn bề đã biến thành một màu vàng của đất bụi, người đứng người mười bước cũng nhìn không rõ ràng.



Hai người kéo khăn che mặt lên, tiếp tục tiến về phía trước.



Con lạc đà không ngừng kêu lên những tiếng kinh hãi.



Đột nhiên, cuồng phong nổi lên.



Không biết từ đâu, gió nổi lên khắp bốn phương tám hướng, mang theo những hạt cát nhỏ quất vào thân hai kẻ lữ hành, mặc dù đã cách một lớp vải dày, nhưng vẫn đau đớn vô cùng.



Cát không ngừng bay lượn như điên cuồng trong không trung, ngay cả cát dưới chân hai người cũng nhảy múa trong cơn cuồng dại.



Sa mạc mênh mông bắt đầu lộ ra bộ mặt cuồng bạo của nó, cuốn hai người và con lạc đà vào trong những trận sóng cát khổng lồ.



Lăng Độ Vũ gào lên:



- Dừng lại đi!



Bọn họ giờ giống như một ngọn cỏ yếu ớt giữa trận lốc xoáy, hoàn toàn không thể tự chủ.



Mokim cũng thét lại:



- Không! Nếu dừng lại cát sẽ chôn vùi chúng ta!



Những hạt cát nhỏ không ngừng len lỏi chui vào y phục hai người, quất mạnh vào cổ, vào mắt.



Lăng Độ Vũ đồng ý trả mọi giá để được trở về thế giới văn minh, tránh khỏi chịu cực hình trong sa mạc như thế này.



Gió cát nhưng mãnh thú gào rú xung quanh.



Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, gió cát dần dần bình tịnh trở lại.



Bầu trời đầy cát bụi.



Những hạt cát cũng thôi không bay lượn điên cuồng nữa mà bắt đầu rơi xuống, thành từng tầng từng lớp.



Hai mười một thú mệt mỏi ngã huỵch xuống, ngay cả lực khí để thở mạnh cũng không còn.



Lăng Độ Vũ mệt mỏi nhắm ngiền hai mắt lại, điều tiết hô hấp, đi vào trạng thái vô ngã.



Giọng nói của Mokim chợt vang lên:



- Cậu có biết không...



Lăng Độ Vũ kinh hãi mở bừng mắt, hắn nhìn lão già Mokim tinh thần phấn chấn mà không dám tin vào mắt mình nữa:



- Ông là lão yêu quái à?



Bằng vào thể chất kinh người của hắn, giờ cũng chỉ có thể khôi phục được một nửa, vậy mà Mokim cao tuổi như vậy lại dường như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, thật khiến người khác khó mà tin tưởng cho được.



Mokim mỉm cười nói:



- Trước đây thì không phải, nhưng bây giờ thì cậu nói đúng rồi đó.



Lăng Độ Vũ nhướng mày hỏi:



- Vừa nãy ông nói gì vậy?



Mokim khoát tay nói:



- Không nói gì cả, trở về chủ đề ban nãy thôi, trận gió lớn này đã làm khổ chúng ta không ít.



Lăng Độ Vũ thở dài:



- Chuyện này cũng cần ông nói sao?



Mokim mắng hắn một tiếng:



- Đồ ngốc!



Rồi lại nói tiếp:



- Không phải nói chuyện này, mà là trận gió này đã cứu con yêu phụ kia, khiến nó có thể thoát khỏi bàn tay của Sói Trắng.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên:



- Trận gió lớn này đối với cả hai bên đều bất lợi như nhau mà?



Mokim lắc đầu nói:



- Trên thế gian này không còn ai hiểu nó hơn tôi cả. Nó là người duy nhất trong sa mạc này chưa từng bị mất phương hướng, so với tôi còn cao minh hơn nhiều.



Lăng Độ Vũ không hiểu hỏi tiếp:



- Cô ta có bản lĩnh gì?



Mokim thở dài một tiếng:



- Cậu không hiểu được đâu!



Lăng Độ Vũ rất am tường kỹ xảo hỏi chuyện, liền chuyển hướng:



- Chúng ta cũng có thể chạy thoát, tại sao cô ấy không thể thoát được chứ?



Mokim trợn mắt nhìn hắn, lại thở dài nói:



- Cậu đúng là đồ ngốc chẳng hiểu biết gì, chúng ta có thể chạy thoát là vì mục tiêu của Sói Trắng không phải là chúng ta, mà là nó...! Tên Sói Trắng này là một con quái vật của sa mạc, ngay cả tôi cũng phải khiếp sợ hắn! Mười tám tuổi hắn đã trở thành lãnh tụ của tộc Dulua, mũi hắn có thể ngửi được mùi lạc đà cách đó ba dặm, thậm chí còn biết được con lạc đà đó là đực hay cái nữa kìa... ha...



Đối mặt với lão quái vật này, Lăng Độ Vũ đích thực không biết phải ứng phó thế nào, trước mặt lão, dường như gã đã thật sự trở thành một thằng ngốc vậy.



Mokim thấy gã không nói tiếp liền hỏi:



- Ồ... sao không nói gì nữa vậy?



Lăng Độ Vũ nhún vai nói:



- Ông và Thánh Nữ có quan hệ thế nào?



Mokim mắt lộ hàn quang, nhổ một bãi nước bọt nói:



- Hừ! Thánh Nữ cái gì? Nó là kỹ nữ, là yêu phụ, là chó cái...



Đoạn ngẩn đầu lên, lừ mắt nhìn Lăng Độ Vũ hỏi:



- Cậu và nó có quan hệ thế nào?



Lăng Độ Vũ lắc đầu, điều này chính bản thân gã cũng rất muốn biết.



Mokim chợt đổi giọng nghiêm túc nói:



- Nó là vợ bé mà tôi cưới năm bốn mươi tuổi.



Lăng Độ Vũ ngây người, cổ họng ngắc ngứ, rồi đột nhiên bật cười ha hả, cười đến nỗi suýt chút nữa thì lăn bò ra:



- Ông già! Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi? Tám mươi hay là chín mươi?



Dường như Mokim chẳng hề cảm thấy có gì đáng cười, lạnh lùng nói:



- Nếu như cha cậu còn sống thì ông ta có thể làm cháu nội của tôi đó!



Lăng Độ Vũ lại cười càng dữ dội hơn, cuối cùng thở hổn hển nói:



- Ông tìm lầm người rồi! Cha tôi đến tám mươi tuổi mới sinh ra tôi, giả như ông ấy còn chưa chết thì giờ cũng một trăm mười mấy tuổi rồi... Ông có thể làm con ông ấy mới đúng...



Mokim nghĩ ngợi giây lát rồi cũng bật cười:



- Vậy thì tôi hơi nhầm thật, cha cậu chỉ có thể làm con tôi thôi.



Lăng Độ Vũ ngưng cười, ngẩn người hỏi:



- Ông già, ông không nói đùa đấy chứ?



Mokim thở dài nói:



- Tôi nói hết sức nghiêm túc, năm nay tôi đã...



Lão ngưng lại một chút, lẩm bẩm tính toán:



-... Một trăm năm mươi bảy tuổi tám tháng lẻ mười ngày.



Lăng Độ Vũ nhìn lão với ánh mắt nghi ngờ:



- Vậy... vậy yêu phụ kia năm nay bao nhiêu tuổi...?



Mokim không do dự đáp:



- Ít nhất cũng phải một trăm ba lăm tuổi, bằng không tôi đâu gọi nó là yêu phụ chứ?



Lăng Độ Vũ lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng, nhưng hắn biết những lời Mokim nói đều là thật.



Một chuyện gì đó vô cùng kỳ quái đã xảy ra với hai người bọn họ.



Lẽ nào có liên quan đến Ngự Thần Khí?



Hắn lại nghĩ đến ánh mắt của Thánh Nữ, ánh mắt bao hàm rất nhiều thứ, rất nhiều tháng năm...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.