Lăng Độ Vũ

Chương 56: Ngựa thần khí





Sau bốn ngày hành trình bình yên, đơn điệu và gian khổ, cuối cùng họ cũng đến được phía Đông Nam của Mozook, bắt đầu tiến vào khu vực kỳ dị này. Mokim đã từng nói với hắn, Mozook là nơi cổ xưa nhất trong sa mạc, biến hóa đa đoan, đây không chỉ nói về những trận bão cát và mưa lớn thoắt đến thoắt đi, mà còn chỉ cả địa hình đa dạng ở nơi này nữa.



Hàng ngàn năm trước, người Arab đã xây dựng ở nơi này một thành thị khá là quy mô, về sau do khí hậu biến đổi, núi lửa bùng phát, thành phố này bị bỏ rơi, cuối cùng biến thành một đồng hoang tàn đổ nát, trở thành nơi trú ngụ của bầy lang sói.



Lăng Độ Vũ nghĩ đến những lời nguyền rủa của Thánh Nữ đối với Mokim, nguyền rủa lão ta chết không được toàn thây, thi thể bị sói lang ăn thịt, nhất thời không khỏi cảm thấy chột dạ.



Đoàn người mỗi ngày đều ngủ rồi ăn uống, đi và cầu nguyện, ngoài ra thì không còn việc gì khác để làm nữa.



Giữa vùng đất cô độc này, sự uy hiếp của địch nhân giờ biến thành một thứ xa xôi và hư ảo.



Thánh Nữ vẫn thản nhiên, lạnh lùng như trước. Nhờ Ngự Thần Khí mà nàng đã vận dụng được tất cả tiềm năng to lớn của mình, biến thành một nữ thần với sức mạnh và trí tuệ siêu việt, giống như những người ở trong thời đại vàng vậy.



Mokim càng lúc càng yếu, Lăng Độ Vũ phải cưỡi chung một con lạc đà với lão, để đỡ sau lưng lão mới có thể tiếp tục hành trình.



Hoàng hôn ngày thứ năm, bọn họ gặp phải một rặng núi chắn ngang ngay trước mặt.



Đoàn người đành men theo triền núi mà đi.



Liao nói:



- Nơi chúng ta sắp tới là hẻm núi Mozook, con đường duy nhất để tiến vào Mozook từ phía Đông Nam.



Lăng Độ Vũ không hiểu sao lại có cảm giác bất an, hắn cảm thấy bên kia hẻm núi đang có một nguy cơ gì đó đang chờ đón.



Lăng Độ Vũ hỏi Liao:



- Còn bao lâu nữa mới đi qua được hẻm núi này?



Liao đáp:



- Thêm hai giờ đồng hồ nữa, sau khi trời tối thì có thể đi qua, tiến vào khu vực Ma Quỷ.



Lăng Độ Vũ nói:



- Giả như có người phục kích ở đó, chúng ta có cơ hội chạy thoát không?



Liao ngạc nhiên nói:



- Chuyện này không thể có được! Chúng ta ít nhất cũng sớm hơn Sói Trắng một ngày!



Mokim cười khan một tiếng, ho sù sụ nói:



- Nếu như Sói Trắng đi suốt ngày đêm, ta không tin hắn không đuổi kịp đám người đi như du sơn ngoạn thủy chúng ta, ha...



Nói chưa dứt lời đã lại ho lên sù sụ.



Liao nói:



- Như vậy Sói Trắng phải biết rõ điểm đến của chúng ta mới có thể đuổi lên trước chặn đầu được, nhưng đây lại là một bí mật, kế hoạch này ban đầu chỉ có Thánh Nữ, Duma và tôi biết được mà thôi.



Lăng Độ Vũ nghĩ ngợi giây lát, cảm thấy lời Liao nói cũng có lý, liền thôi không nghĩ đến nguy cơ kia nữa.



Sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, gió đông bắc thổi về lạnh buốt, làm bụi cát bay lên mù trời.



Tốc độ của đoàn người vì thế mà bị chậm lại, hơn một tiếng đồng hồ sau mới đến đựoc chỗ họ cần đến, hẻm núi Mozook.



Hẻm núi sâu thăm thẳm, hai bên là núi cao dựng đứng, dưới đất đầy những đá răm và sỏi.



Hai bên đường, những tảng đá lớn đứng dật dờ như những bóng u linh, dáng vẻ tựa hồ đang mời khách vào trong vậy.



Thánh Nữ truyền hạ mệnh lệnh hạ trại bên ngoài.



Đây vốn không phải là kế hoạch ban đầu của họ, chỉ là vì trận gió lớn đã làm trễ mất hành trình, nên mới buộc phải dừng lại bên ngoài hẻm núi.



Gió cát càng lúc càng mạnh, đến nửa đêm thì đột nhiên trời đổ mưa lớn.



Đám lạc đà kêu lên mừng rỡ, ngửa mặt há miệng, để nước mưa chảy vào cổ họng đã khô rát.



Ở trong sa mạc đã bao ngày, đây là lần đầu tiên Lăng Độ Vũ gặp trời mưa, trong lòng cảm thấy kỳ lạ vô cùng.



Tinh thần Mokim cũng khá lên một chút, lão ngồi dậy, vừa uống cốc trà Liao đưa cho, vừa nói chuyện với gã.



Sắc mặt Lăng Độ Vũ đột nhiên ngưng trọng lại.



Liao nhìn gã với vẻ khó hiểu, nhưng vẫn không nói gì.



Bên ngoài vang lên những tiếng kêu sắc nhọn, tiếp đó là một tiếng súng, tiếp đó khắp bốn phương tám hướng đều tràn ngập tiếng súng và tiếng người la hét.



Liao biến sắc mặt, vội chụp lấy khẩu súng tiểu liên bên cạnh, xông ra ngoài.



Lăng Độ Vũ một tay cầm vũ khí, một tay đỡ Mokim, nhanh chóng chạy ra ngoài theo gã.



Tiéng súng và tiếng quát tháo vang lên khắp bốn bề, lạc đà thì chạy như bầy chuột vỡ tổ, các chiến binh của bộ tộc Telajiakante thì không ngừng ngã xuống.



Kẻ địch đang chiếm ưu thế rõ rệt.



Liao dẫn theo một nhóm người chạy về phía hắn, quát lớn:



- Chúng tôi yểm hộ, hai người và Thánh Nữ mau chạy!



Lăng Độ Vũ vội hỏi:



- Thánh Nữ ở đâu?



Liao nói:



- Không còn thời gian nữa! Mau đi theo chúng tôi!



Những chiến sĩ này đi trước mở ra một con đường máu trong đêm tối mịt mùng.



Từng người, từng người một ngã xuống, máu hòa vào với nước mưa ngấm hết xuống cát, không lưu lại chút vết tích gì.



Khi bọn họ đến được miệng hẻm núi thì chỉ còn lại hơn hai mươi người, hơn nữa đã trọng thương đến quá nửa.



Một bóng đen nhỏ nhắn nhảy ra từ sau một tảng đá, Lăng Độ Vũ lập tức nâng súng lên theo bản năng.



Liao vội hét lên:



- Đừng! Là Thánh Nữ!



Thánh Nữ vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra:



- Đi theo tôi, tìm được một con đường rồi!



Tiếng súng càng lúc càng dữ dội. Mưa đã bắt đầu ngớt dần.



Liao đưa cho Lăng Độ Vũ hai bọc nước đầy và một gói thức ăn, đoạn nói:



- Thánh Nữ không cần những thứ này, nhưng phàm nhân như chúng ta thì không thể sống một ngày không có chúng.



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:



- Anh không đi sao?



Liao cười sảng khoái nói:



- Đây tuyệt đối không phải là sự an bài của Thánh Ala. Nếu như ai cũng muốn chạy, vậy thì ngay cả một người cũng khó thoát được, nhưng chỉ có ba người chạy, Thánh Ala sẽ bảo vệ các người! Bảo trọng nhé, anh bạn!



Liao hét lớn một tiếng, những người còn lại liền cùng gã chạy ngược lại, tiếng súng vang lên dữ dội hơn trước.



Thánh Nữ nói:



- Mau theo tôi!



Nói xong liền nhảy vào một ngách nhỏ trong hẻm núi.



Lăng Độ Vũ một tay đỡ Mokim, theo sát phía sau.



Bốn tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã rời khỏi hẻm núi Ma Qủy đầy gió tanh mưa máu khiến người ta phải kinh tâm khiếp đảm ấy.



Sắc trời sáng dần.



Ba người đi len lỏi giữa khe núi, Thánh Nữ đi trước dẫn đường, dáng vẻ tha thướt yêu kiều tựa như một nàng tiên lạc xuống trần thế vậy.



Cuối cùng Thánh Nữ cùng dừng lại ở một chỗ ẩn nấp khá kín đáo.



Lăng Độ Vũ đặt Mokim đã hôn mê xuống, mệt mỏi thở dốc, đoạn nhắm nghiền hai mắt lại.



Một cánh tay mềm mại đặt lên đôi vai rộng của hắn.



Lăng Độ Vũ mở to mắt, ánh mắt của hắn tiếp xúc với đôi mắt đẹp của Thánh Nữ.



Hắn đặt tay mình lên mu bàn tay Thán Nữ, cảm nhận được sức sống mãnh liệt đang chảy dưới lớp da mịn màng.



Thánh Nữ nghiêng đầu nhìn bầu trời đang hửng sáng, nói:




- Trời sắp sáng rồi! Chúng ta chỉ có thể đi vào buổi tối mà thôi!



Lăng Độ Vũ cảm thụ được mùi hương ấm áp của nàng, định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không nỡ dời mắt khỏi khuôn mặt thanh lệ ấy.



Thánh Nữ cúi đầu nói:



- Sinh mạng của Mokim sắp kết thúc rồi, tôi cảm giác được điều đó.



Lăng Độ Vũ thở dài nói:



- Trận mưa lớn tối qua đã cứu chúng ta. Nếu như chúng ta cứ đi vào hẻm núi, khẳng định sẽ khó thoát khỏi kết cục toàn bộ bị diệt vong. Rốt cục địch nhân là ai vậy nhỉ?



Thánh Nữ nói:



- Tôi đã nhìn thấy Sói Trắng!



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên:



- Làm sao mà hắn ta có thể chặn đầu chúng ta được?



Thánh Nữ rút tay lại, đứng dậy, bước đến trước mặt Mokim cẩn thận quan sát, hồi lâu sau mới quay người lại phía hắn nói:



- Có người nói cho hắn biết điểm đến của chúng ta.



Lăng Độ Vũ thất thanh thốt lên:



- Nhất định là Duma, trước khi chết hắn đã bán đứng chúng ta.



Thánh Nữ nói:



- Hoàn cảnh của chúng ta giờ vô cùng nguy hiểm, Sói Trắng nhất định sẽ không chịu buông tha chúng ta đâu, không biết hắn đã biết được những gì rồi?



Lăng Độ Vũ mỉm cười mệt mỏi nói:



- Cô là thần thánh, chẳng lẽ không đối phó nổi mấy người phàm?



Thánh Nữ lần thứ hai mỉm cười với hắn:



- Tôi chỉ là một thần thánh nhỏ, năng lực rất có giới hạn, bằng không đâu cần phải tìm kiếm Ngự Thần Khí chứ! Ôi! Nếu như Mokim lấy Ngự Thần Khí đi chậm mấy ngày, có phải lịch sử nhân loại đã được viết lại rồi hay không?



Đây là lần đầu tiên Lăng Độ Vũ thấy nàng nói đùa.



Lăng Độ Vũ im lặng không nói gì, hắn nghĩ đến Sói Trắng, cũng nghĩ đến cả Nico nữa.



Giả sử hắn là Nico, nhất định sẽ đợi đến lúc Mokim rời khỏi Mozook, bởi vì



Mokim có lấy được Ngự Thần Khí mới rời khỏi đó.



Ưu thế duy nhất của bọn hắn chính là Nico không biết âm mưu của mình đã bị



Lăng Độ Vũ đoán ra, điều này cần phải cảm ơn Sói Trắng, nếu không có gã ta, e rằng bọn Nico sẽ không chịu xuất hiện.



Một vấn đề khác là Đá Thần.



Nếu như Sói Trắng biết được Đá Thần chính là công cụ để khởi động Ngự Thần Khí, những người Telajiakante kia đừng hòng đoạt được tảng đá ấy trong tay hắn, Bao nhiêu vấn đề nan giải bầy ra trước mắt, khiến một người túc trí đa mưu như hắn cũng cảm thấy thúc thủ vô sách.



Có điều hắn tuyệt đối không nản lòng.



Hai chữ "nản lòng" này vĩnh viễn không bao giờ nằm trong từ điển của hắn.



***



Hoàng hôn ngày hôm ấy, Mokim đã tỉnh lại, tinh thần đặc biệt tốt hơn mấy ngày trước.



Lão đứng dậy, duỗi chân duỗi tay, hoạt động gân cốt.



Thánh Nữ đeo lại mạng che mặt để chặn ánh mắt nóng bỏng của lão.



Ba người chậm rãi tiến trên con đường núi quanh co khúc khuỷu, điểm đến chính là thành phố hoang phế trong khu núi này. Một nơi bí mật ở bên dưới ngọn núi lửa Mắt Ma.



Hoang thành được xây dựng dựa vào vách núi, nhiều năm bị gió cát bào mòn, giờ chỉ còn lại những bức tường thấp và những đụn đất nhấp nhô.



Theo tính toán của Mokim, chậm nhất là đến tối ngày thứ hai, bọn họ có thể đến được nơi đó.



Trên đường đi, thỉnh thoảng họ lại bắt gặp vài chiến binh người Dulua, để ẩn giấu hành tung, nên buộc phải đi đường vòng xa hơn, cả một buổi tối chỉ đi được bốn năm cây số.



Trước khi mặt trời mọc, họ tìm một cái hang để ẩn nấp.



Mokim không hiểu sao vô cùng hưng phấn, không ngừng kể cho Lăng Độ Vũ những gì đã xảy ra với lão trong hơn một trăm năm.



Thánh Nữ ngồi lặng lẽ một góc, gương mặt giấu sau tấm sa che mặt, không lộ chút biểu tình nào.



Lăng Độ Vũ trở thành quan chúng duy nhất có phản ứng, thỉnh thoảng lại nói một hai câu đãi bôi.



Đột nhiên Mokim dừng lại, há hốc miệng nhìn về phía cửa hang, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng.



Lăng Độ Vũ quay đầu lại nhìn, cũng không khỏi giật mình đánh thót.



Một con sói lớn đang đứng ở đó, từng sợi lông dựng ngược lên như lông nhím, đôi mắt xanh lè đang nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ.



Hắn hiểu nỗi sợ của Mokim.



Lão sợ rằng lời nguyền rủa của Thánh Nữ sẽ thành sự thực.



Lăng Độ Vũ cầm một tảng đá lên, dùng sức ném về phía con sói kia.



Con sói thu mình lại tránh né tảng đá, lừ mắt nhìn bọn họ một lượt, sau đó quay đầu chạy mất.



Lăng Độ Vũ chạy theo ra cửa hang.



Mokim cũng chạy theo hắn, cẩn thận quan sát những dấu chân trên đất:



- Không chỉ là một con, một, hai, ba.. ít nhất là ba con.



Lăng Độ Vũ an ủi lão:



- Đây là chuyện rất bình thường mà!



Mokim lắc đầu nói:



- Không! Loài sói bình thường không bao giờ tiếp cận người sống! Nhất định là chúng đã ngửi được mùi của tử vong rồi.



Mokim quay lại hang ngồi xuống một góc, hai tay bó gối, thu mình lại không nói gì.



Từ lúc chạy trốn đến giờ, Mokim và Thánh Nữ thủy chung chưa nói với nhau lời nào.



Quá trưa, sức nóng của mặt trời bắt đầu lan vào trong hang.



Thánh Nữ không cần nghỉ ngơi, trở thành người canh gác bên ngoài lý tưởng nhất.



Lăng Độ Vũ bước ra cửa hang nói với nàng:



- Tình hình bên ngoài thế nào?



Thánh Nữ nói:



- Không có gì! Bình lặng như là sa mạc vậy!



Lăng Độ Vũ thấp giọng nói:



- Tình hình Mokim càng lúc càng không ổn, yếu ớt đến độ sợ cả con người rồi.



Sức khoẻ và tinh thần Mokim lúc tốt lúc xấu, khiến hắn cảm thấy rất đau đầu.



Thánh Nữ nói:



- Bất luận thế nào, đêm nay chúng ta cũng phải đến được núi Mắt Ma.



Lăng Độ Vũ quay đầu lại nhìn Mokim đang nhắm mắt nghỉ ngơi:



- Ông ta thì sao?



Thánh Nữ cũng nhìn Mokim, một hồi lâu sau mới thở dài nói:



- Anh nghĩ ông ta có thể sống quá ngày hôm nay sao?



Lăng Độ Vũ giật mình.



Hắn và Mokim cùng chung hoạn nạn, đã xây dựng nên một tình bạn chân thành, bây giờ sinh ly tử biệt, tự nhiên là cảm thấy rất khó chịu.



Mokim đột nhiên mở mắt ra, khản giọng gọi:



- Anh... bạn trẻ... lại đây... lại đây!



Lăng Độ Vũ bước tưới quỳ xuống bên cạnh lão hỏi:



- Sao rồi? Ông bạn già!



Mokim nói:



- Đỡ tôi ra ngoài hang!



Lăng Độ Vũ liền đỡ lão dậy, đi ra ngoài cửa hang, cho lão ngồi xuống một tảng đá.



Cái hang này nằm ở lưng chừng núi.



Sa mạc mênh mông trải rộng bên ngoài khu núi dưới ánh mặt trời, tựa như một biển vàng vô tận.



Mokim nói:



- Anh bạn trẻ! Cậu thay tôi nói với Thánh Nữ, bảo rằng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cho đến tận bây giờ tôi chỉ yêu có một mình cô ấy mà thôi, chỉ nằm mơ thấy một mình cô ấy, thế nhưng tôi tuyệt đối không hối hận chuyện mình đã lấy đi Ngự Thần Khí, chỉ có như vậy, cô ấy mới mãi mãi nhớ đến tôi... hô hô... sau khi tôi chết, đừng chôn tôi xuống đất, tôi sợ tối lắm... hô hô...



Lăng Độ Vũ không biết nên khóc hay nên cười, nhất thời cảm động vô ngần.



Mokim thẳng người dậy, phóng tầm mắt nhìn khắp trời đất mênh mông, lẩm bẩm nói:



- Sự sống thật là đẹp!



Bất chợt người lão mềm nhũn ra, ngã gục xuống.



Lăng Độ Vũ giật mình, đưa tay sờ lên mũi lão.



Mokim đã tắt thở.



Lão đã sống được một trăm năm mươi sáu năm, cuối cùng cũng đã dừng lại ở chính cái nơi mà lão nhận được sức sống mãnh liệt của mình.



Lăng Độ Vũ quay đầu lại, Thánh Nữ đang đứng sau lưng hắn.



Hắn muốn lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì.



Thánh Nữ lên tiếng trước:



- Không cần nói nữa, tôi đã nghe hết những gì ông ấy nói.



Nàng bước đến bên cạnh Mokim, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt già nua đầy những nếp nhăn của lão, thấp giọng nói:



- Từ lúc ông mua tôi về từ tay cha tôi, tôi chưa từng bao giờ thích ông, chỉ trừ giờ phút này.



***



Sau khi dùng đá và cành cây lấp kín cửa hang đặt thi thể Mokim lại, Lăng Độ Vũ và Thánh Nữ liền lợi dụng ánh trăng hướng về phía hoang thành dưới chân núi lửa Mắt Ma thẳng tiến.



Hai tiếng đồng hồ sau, núi lửa Mắt Ma đã dần dần hiện ra ở hướng chính Bắc.



Lăng Độ Vũ và Thánh Nữ gia tăng tốc độ, ba giờ sau thì hoang thành đã xuất hiện trước mắt họ.



Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời cao, chiếu xuống làn ánh sáng nhàn nhạt.



Tường đất của hoang thành giao nhau chằng chịt, kết thành một bức họa hoành tráng, như một tấm mạng nhện trùm lên lưng chừng ngọn núi lửa Mắt Ma, đại biểu cho tàn tích của một nền văn minh trong lịch sử nhân loại.



Giữa trời đất bao la, thỉnh thoảng lại vang vọng tiếng hú của loài sói lang, phá nát sự tĩnh lặng của vùng núi này, khiến người ta cảm thấy nguy cơ ở khắp bốn bề.



Gió đêm lành lạnh thổi tới.



Lăng Độ Vũ dừng chân lại, cẩn thận ôn lại những gì Mokim nói với hắn về nơi giấu Ngự Thần Khí.



Lăng Độ Vũ chợt thở dài một tiếng hỏi:



- Không biết Ngự Thần Khí đã bị người ta lấy đi hay chưa?



Thánh Nữ lắc đầu nói:



- Không! Ngự Thần Khí lọt vào tay người khác hoặc có người chạm vào tôi đều cảm nhận được, vì vậy sau khi Mokim lấy Ngự Thần Khí đi, tôi mới có thể theo ông tay mấy chục ngày liền, Ngự Thần Khí đó đích thực là một thứ hết sức kỳ diệu.



Lăng Độ Vũ nói:



- Sói Trắng ở đâu?



Thánh Nữ nói:



- Sói Trắng đang ở đây, tôi cảm giác được sự tồn tại của hắn ta! Duma! Tại sao anh lại đi giúp đỡ kẻ thù như vậy?



Lăng Độ Vũ lo lắng nói:



- Làm sao bây giờ? Sauk hi chúng ta lấy được Ngự Thần Khí, nhất định hắn ta sẽ xuất hiện cướp lấy!



Thánh Nữ bình tĩnh nói:



- Sau khi lấy được Ngự Thần Khí, chúng ta lập tức chạy trốn, mọi việc đều nghe theo sự an bài của Thánh Ala.



Lăng Độ Vũ đưa tay nắm chặt cánh tay ngọc ngà của Thánh Nữ, trầm giọng nói:



- Từ trước đến giờ cô đều là thần thánh, bây giờ không ngờ lại biến thành người phàm rồi, kể từ bây giờ tất cả đều do tôi an bài.



Thánh Nữ u uất nói:



- Tôi trước giờ đều là người, chỉ bất quá là tạm thời không bị khuất phục bởi sinh lão bệnh tử mà thôi, làm sao có thể gọi là thần thánh được? Bây giờ anh có cách gì?



Lăng Độ Vũ nói:



- Sói Trắng có lẽ đã biết tất cả những gì Duma biết, nhưng chắc chắn hắn ta không biết nơi Mokim cất giấu Ngự Thần Khí, đây là nhược điểm lớn nhất của hắn mà chúng ta có thể lợi dụng.



- Đầu tiên, để cho chúng ta có thể an tâm tìm Ngự Thần Khí,hắn ta nhất định sẽ không bày bố nhân thủ trong hoang thành này, mà chỉ ẩn nấp ở một nơi có thể giám thị được mọi hành động của chúng ta ở đây...



Nói đoạn chỉ tay vào miệng núi lửa, nói tiếp:



- Nơi lý tưởng nhất chính là miệng núi lửa kia, nơi đó có thể giám sát được cả hoang thành này, từ đó đến đây chỉ cần ba mươi phút.



Thánh Nữ gật đầu tán thưởng:



- Anh phân tích rất có lý!



Lăng Độ Vũ nói tiếp:



- Bây giờ cô hãy tìm một nơi kín đáo ẩn nấp, quan sát động tĩnh của hoang thành.



Tôi sẽ giả bộ lấy được Ngự Thần Khí, toàn lực chạy trốn. Nhân lúc Sói Trắng đuổi theo tôi, cô lẻn ra lấy Ngự Thần Khí đi. Tôi thấy, nếu may mắn, cô có thể tìm thấy Đá Thần ở bên cạnh miệng núi lửa kia, tôi không tin cái tên tham lam vô độ đó lại vác cả tảng đá lớn đó đuổi theo tôi.



Thánh Nữ chớp chớp mắt nói:



- Như vậy quá bất công với anh...



Lăng Độ Vũ nói:



- Yên tâm đi! Tôi có thể ứng phó được với những kẻ hung hãn và giảo hoạt hơn Sói Trắng gấp mười lần cơ đấy!



Thánh Nữ vẫn lo lắng nói:



- Thế nhưng nơi đây là sa mạc... Anh không quen thuộc...



Lăng Độ Vũ nói:



- Đó là trước đây, giờ đây thì tôi còn quen thuộc với nó hơn cả với người đàn bà của mình nữa ấy chứ. Bây giờ cô hãy chú ý nghe tôi nói đây.



Hắn nói một cách đơn giản cho Thánh Nữ biết về nơi cất giấu Ngự Thần Khí, hiện giờ họ đang đứng trước hoang thành nên tự nhiên là dễ hơn rất nhiều so với khi trước Mokim chỉ bàn binh trên giấy.



Thánh Nữ lại hỏi:



- Chúng ta sẽ tụ họp nhau ở chỗ nào?



Lăng Độ Vũ cười cười nói:



- Sau khi cô hấp thụ tất cả tinh túy của nền văn minh thời đại vàng vào người, biến thành thần thánh thật sự có sức mạnh siêu phàm, lẽ nào lại sợ không tìm ra được một người phàm như tôi, nói không chừng lúc ấy cô còn có thể giúp tôi thành tiên nữa ấy chứ.



Thánh Nữ chớp chớp mắt, chầm chậm cúi người ra phía trước, đặt lên má Lăng Độ



Vũ một nụ hôn, nhưng chỉ thoáng đặt môi lên rồi rụt lại ngay.



Hương thơm vẫn thoang thoảng trên mặt Lăng Độ Vũ.



Hắn nhắm mắt lại tận hưởng, nói như người đang nằm mơ:



- Tuy rằng cô không thể hôn lên môi tôi, nhưng nụ hôn này tôi sẽ nhớ mãi, không bao giờ quên.



Mười phút sau, Lăng Độ Vũ đã từ một cửa khác của hoang thành như bay ra.



Cùng lúc ấy, một tiếng nổ ầm vang lên, hơn trăm người từ trên miệng núi lửa đột ngột xuất hiện, đuổi theo hắn như thác lũ.



Lăng Độ Vũ tính toán hoàn toàn chuẩn xác, chỉ không biết đối với năng lực chạy trốn của bản thân hắn có tính toán chính xác như vậy hay không.




Lăng Độ Vũ chạy như bay trong khu núi.



Sói Trắng quả không hổ là cao thủ truy tìm tông tích trong sa mạc, thủy chung vẫn theo sát sau lưng hắn.



Những chiến binh Dulua chia làm nhiều nhóm, đuổi theo hắn từ các phương hướng khác nhau.



Lần đầu tiên Lăng Độ Vũ cảm thấy ánh trăng thật đáng ghét, nếu không phải có



ánh trăng chiếu sáng, chạy trốn ít nhất cũng dễ hơn một nửa, chỉ còn hơn một giờ nữa là trời sáng, lúc ấy thì trời đất có bao la cũng không có chỗ cho hắn ẩn trốn.



Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ đến hang động chôn giấu thi thể của Mokim, bọn họ đã dùng đá bịt kín lại, có lẽ nơi đó có thể tạm thời ẩn núp, đợi bọn Sói Trắng đi qua, hắn có thể quay lại hội tụ với Thánh Nữ.



Gã mượn thế núi, những tảng đá lớn để che mình, chạy thẳng về phía hang đá.



Tiếng súng không ngừng vang lên sau lưng, khiến cho hắn chạy càng khó khăn hơn. Nếu không phải đang ở trong núi đá, chỉ sợ lưng hắn đã bị găm vào mấy chục viên đạn rồi.



Hắn không thể chọn cách chạy thẳng mà kẻ địch thì lại càng lúc càng đuổi đến gần, có lúc tên chiến binh Dulua gần nhất chỉ cách hắn chừng ba trăm mét, buộc hắn phải quay lại nổ súng, ngăn cản bước tiến của truy binh.



Cũng may là lần này Thánh Ala đứng về phía hắn, một đám mây đen bất chợt che khuất mặt trăng, Lăng Độ Vũ vội tận dụng khoảnh khắc hắc ám đó để trèo lên hang núi.



Một lát sau vầng trăng lại hiện ra, chiếu rọi khắp khu núi, nhưng Lăng Độ Vũ thì đã lên được ngọn núi cao có hang đá kia rồi.



Một giờ sau, đang chạy thì hắn chợt nghe thấy tiếng bầy sói đang tranh nhau mồi.



Lăng Độ Vũ cả kinh, vội tăng thêm tốc độ chạy tới.



Cảnh tượng trước mắt khiến tay chân hắn ướt đẫm mồ hôi.



Lời nguyền rủa của Thánh Nữ đã thành sự thật.



Lẽ nào trong lời nguyền của nàng có hàm chứa sức mạnh siêu nhiên.



Những tảng đá chặn trước cửa hang bị đẩy ra, sáu bảy con sói đói khát đang tranh dành nhau thi thể già cỗi của Mokim.



Lăng Độ Vũ gầm lên một tiếng, súng tiểu liên nã đạn như mưa, lũ sói trúng đạn kêu lên thảm thiết, máu bắn tung toé, một hai con sói may mắn thoát nạn vội ngoạm miếng thịt người trong miệng, cúp đuôi chạy trốn.



Lăng Độ Vũ chạy đến trước cửa hang, máu me, thịt vụn rơi khắp trên đất.



Hang động này giờ không còn tác dụng nữa.



Lăng Độ Vũ thở dài một tiếng, đang định bỏ đi, chợt bị một vật sáng lấp lánh dưới đất làm để ý.



Tâm niệm chuyển động, gã vội cúi người nhặt nó lên.



Chính là chiếc máy theo dõi mà Nico đã gắn vào người Mokim, trên đó vẫn còn dính chút máu thịt, nhưng vẫn chưa bị phá hủy Lăng Độ Vũ không kịp rửa cho sạch sẽ, cứ thế đút luôn vào người.



Một lát sau thì một đám người Dulua hung hãn chạy tới trước cửa hang, nhìn thấy máu và xác sói trên đất đều nghi hoặc không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Một tên trong bọn rút tù và ra thổi một hồi dài. Sói Trắng liền lập tức xuất hiện:



- Hắn ở đâu?



Ánh mắt gã chợt dừng lại ở cửa hang, vui mừng quát lên:



- Lục soát cho ta!



Hơn mười gã chiến binh Dulua như gặp đại địch, phân ra tiến vào trong hang. Sói Trắng dường như rất tự tin, ngẩng mặt kiêu ngạo đứng sau lưng bọn thuộc hạ.



Một bóng đen chợt vụt ra từ phía sau gã.



Sói Trắng phản ứng cực nhanh, lập tức quay nòng súng ra phía sau, nhưng đối phương lại càng nhanh hơn, cùi chỏ thúc mạnh một cái, Sói Trắng cảm thấy be sườn mình đau buốt, cánh tay phải cầm súng bị chặt mạnh, khẩu súng rơi ngay xuống đất.



Tay phải Sói Trắng bị đẩy ra rồi giật mạnh lại, không tự chủ được lao về phía sau của kẻ tấn công lén.



Gã ta gầm lên một tiếng lớn.



Đám thủ hạ vội ngạc nhiên chạy ra.



Vừa hay lúc này Sói Trắng giật mạnh người, thoát ra khỏi sự kiềm chế của đối phương.



Kẻ đánh trộm vội kinh hoảng quay người chạy xuống triền dốc, biến mất như một con dã thú.sau đám loạn thạch.



Sói Trắng sa sầm mặt xuống, gầm lên điên cuồng:



- Mau đuổi theo!



Sau khi đám thủ hạ chạy theo kẻ đánh trộm. Sói Trằng nhìn theo cười gằn nói:



- Muốn khống chế ta hả? Đâu có chuyện dễ như vậy?



Một tên thủ hạ đứng sau lưng nói:



- Hắn chạy về phía khe núi!



Sói Trắng cười lên một tràng dài đắc ý:



- Thánh Ala đứng về phía chúng ta rồi, lập tức thổi tù và, báo cho những người ở bên khe núi chặn hắn lại.



Tiếp đó trầm mặt xuống nói tiếp:



- Lần này xem hắn chạy được đi đâu, sau khi ta lấy được Ngự Thần Khí, Thánh Nữ nhất định sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.



Sói Trắng đứng trên triền núi, cười lên điên dại như loài cú rúc đêm.



Lăng Độ Vũ dùng toàn bộ tốc lực chạy về hướng khe núi.



Sói Trắng đích thân dẫn theo thủ hạ, đuổi sát phía sau.



Đây là một cuộc thi đấu về thể năng.



Nói đến chạy trốn, Lăng Độ Vũ có thể coi là cao thủ trong các cao thủ. Năm đó, trong Rừng Đen ở Châu Phi, hắn đã từng bị bộ tộc Maya hung hãn nhất truy sát, nhưng cuối cùng cũng thoát được, hơn nữa còn đánh bại cả vị pháp sư danh tiếng nhất của họ nữa.



Hắn điều tiết hô hấp sao cho tiết kiệm sức lực nhất, dùng hết sự linh mẫn trong cảm giác của mình để ý từng hòn đá, từng bụi cây trên đường chạy, lợi dụng các tảng đá lớn và thế núi để tránh những loạt đạn của bọn Sói Trắng từ phía sau bắn tới.



Lăng Độ Vũ chạy qua một con dốc.



Đột nhiên từ trên dốc núi đối diện xuất hiện một số lớn các chiến binh Dulua ào ào chạy xuống, ít nhất cũng phải trên năm trăm người. Đối phó với một đội quân lớn như vậy, chỉ sợ bốn chữ "châu chấu đá xe" cũng khó mà so sánh được.



Đường chạy đã bị chặn đứng.



Lăng Độ Vũ nghiến răng, chuyển hướng tạt ngang, chạy về phía sa mạc Mozook mênh mông.



Sói Trắng lúc này đã lên một tảng đá cao, nhìn Lăng Độ Vũ đang chạy về phía sa mạc, cười lạnh lùng nói:



- Tên này điên mất rồi! Đem lạc đà đến dây! Ta phải cắt từng miếng thịt trên người hắn xuống! Nhớ rằng ta muốn hắn sống đấy nhé!



Đám thủ hạ hô lên vang dội!



Mặt trời từ từ hiện ra ở phía chân trời, muôn vạn đạo hào quang trong chốc lát đã chiếu sáng sa mạc hôn ám.



Lăng Độ Vũ nghiến răng chạy như điên trên nền cát, cơ hồ như đã tiếp cận cực hạn của thể năng.



Đội lạc đà của Sói Trắng đuổi ngay phía sau, nhiều nhất chỉ cách hắn chừng hai cây số.



Cự ly càng lúc càng bị rút ngắn.



Lăng Độ Vũ dần dần tiếp cận tầm đạn của đối phương.



Hắn vội gia tăng thêm tốc lực, mồ hôi đổ xuống như tắm, cổ họng khô rát như có ai đang thiêu đốt.



Lăng Độ Vũ gầm lên một tiếng, dừng lại quay người, giương súng chờ đợi.



Có chết hắn cũng phải chết như vậy.



Kẻ địch cũng thả cương lạc đà chậm lại, chầm chậm tiến đến.



Lăng Độ Vũ ngẩng cao đấu đối diện với hơn một ngàn chiến binh Dulua.



Tù và nổi lên một tràng dài.



Sói Trắng nâng súng lên, ngắm chuẩn.



Lăng Độ Vũ cũng giương súng lên, chỉ cần hắn giết được Sói Trắng thì coi như hòa.



Mấy chục thủ hạ đứng hai bên Sói Trắng cũng lần lượt đưa súng lên.



Chỉ cần đi thêm hai trăm mét nữa, hai bên có thể nổ súng.



Mộ trăm năm mươi mét... một trăm mét... những âm thanh kỳ dị chợt vang lên từ phía sau Lăng Độ Vũ.



Tất cả đều sững người.



Chỉ mình Lăng Độ Vũ reo lên mừng rỡ, cả người phủ phục xuống mặt cát.



Người của Nico cuối cùng đã tới.



Trước tiên hắn dấu chiếc máy theo dõi mà Nico đã gắn trên người Mokim vào áo Sói Trắng, cố ý để gã thoát khỏi sự kềm chế của mình, sau đó dẫn dụ tất cả vào sa mạc để Nico tưởng rằng Mokim đã lấy được Ngự Thần Khí, vội vàng xuất động. Có điều Lăng Độ Vũ vẫn cảm thấy bọn chúng đến hơi muộn, bởi gì chính gã giờ đây cũng biến thành một phần tử trên chiến trường này.



Mười hai điểm đen từ từ lớn dần lên ở phía bắc, biến thành mười hai chiếc trực thăng.



Sói Trắng đã có kinh nghiệm, gầm lên:



- Tản ra mau lên! Lấy hỏa tiễn!



Hơn một nghìn con người lập tức tản ra bốn hướng, cả sa mạc bống chốc trở nên hỗn loạn.



Chỉ trong nháy mắt, trực thăng đã đến sát trên đầu họ, súng máy không ngừng nã xuống như mưa.



Những người Dulua lần lượt ngã xuống.



Một trận kịch chiến bắt đầu triển khai.



Lăng Độ Vũ thừa cơ chạy một mạch về phía hoang thành.



Một chiếc trực thăng nổ tung trên không, hóa thành một quả cầu lửa rơi ầm xuống đất.



Khói đen bay mù mịt khắp bãi chiến trường.



Nico bất chấp tất cả, tiến hành đồ sát và cướp đoạt.



Sự phản kích của Sói Trắng cũng tuyệt đối không thể xem thường.



Hai con ác hổ quẩn nhau dữ đội.



Khi Lăng Độ Vũ chạy vào được khu núi, đã có ba chiếc trực thăng nổ tung trên bầu trời.



Hắn chạy như bay trong khu núi, khi rẽ ngoặt vào một hẻm núi nhỏ thì bất chợt thấy một người đang chạy ngược hướng với mình.



Lăng Độ Vũ cả kinh, cẩn thận nhìn lại, hóa ra đó chính là Thánh Nữ.



Thánh Nữ nhìn thấy hắn, vội gia tăng tốc độ, lao thẳng vào lòng hắn. Lăng Độ Vũ cũng tự nhiên dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy nàng.



Thánh Nữ ngẩng đầu lên, nhỏ nhẹ nói:



- Tôi tưởng rằng anh đã chết rồi!



Lăng Độ Vũ gấp giọng hỏi:



- Đã lấy được chưa?



Thánh Nữ gật đầu:



- Lấy được rồi!



Nói đoạn cho tay vào trong bọc.



Lăng Độ Vũ ngăn lại nói:



- Không cần đâu! Đã tìm thấy Đá Thần chưa?



Thánh Nữ lắc đầu:



- Không biết! Tôi lo lắng cho anh...



Lăng Độ Vũ cảm kích nói:



- Được! Vậy chúng ta quay lại tìm Đá Thần, nó nhất định ở bên cạnh miệng núi lửa...



Chiếc hỏa tiễn mang theo một vệt khói trắng dài, bắn nổ chiếc trực thăng thứ năm.



Bảy chiếc còn lại lập tức gia tăng công kích, máu tươi nhuộm đỏ cả một bãi cát vàng.



Sói Trắng vội hét lên:



- Các anh em! Mau rút về khu núi!



Các chiến binh Dulua vừa đánh vừa chạy, tản dần về phía khu núi.



Bảy chiếc trực thăng còn lại bám sát không rời, Ngự Thần Khí là miếng mồi hấp dẫn, làm sao bọn Nico bỏ qua cho được?



Trên một chiếc trực thăng, Nico dùng ống nhòm quan sát đám người Dulua đang chạy toán loạn.



Khói lửa mù mịt, thêm vào những chiếc áo dài của người Arab cái nào cũng giống cái nào, khiến gã căn bản không thể nhận ra ai là Mokim.



Nico liền hạ lệnh:



- Tăng cường tấn công! Bất chấp tất cả, chỉ cần đoạt được thứ đồ vật có thể khiến người ta trường sinh bất tử, thì có giết một ngàn một vạn người cũng chỉ là vấn đề nhỏ.



Tiếng súng lại dữ dội hơn trước.



"Ầm!".



Chiếc trực thăng thứ sáu trúng đạn mất thăng bằng, đâm thẳng xuống bãi cát, bốc cháy phừng phừng.



Nico tức giận chửi thề:



- Mẹ nó! Nhất định phải tiêu diệt bọn chúng trước khi chúng rút vào trong núi, sau đó lúc soát các thi thể sau cũng được.



Sức phản kháng mãnh liệt của kẻ địch hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã.



***



Khi Lăng Độ Vũ và Thánh Nữ về đến hoang thành thì thể lực hắn đã hầu như cạn kiệt. Hắn dựa lưng vào một bờ tường, ngồi thở dốc mệt nhọc.



Thánh Nữ dịu dàng đưa cho hắn túi nước, còn đỡ tay cho hắn uống nữa.



Lăng Độ Vũ thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt, lồng ngực vẫn phập phồng thở gấp.



Một hồi lâu sau hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy Thánh Nữ đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt vô cùng phức tạp, không bình tịnh lạnh lùng như bình thường.



Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng hỏi:



- Đang nghĩ gì thế?



Thánh Nữ lắc đầu, thở dài một tiếng.



Trên khuôn mặt thanh tú thoáng hiện ra một vẻ buồn thảm, u uất nói:



- Tại sao những giờ khắc đẹp đẽ này lại quá ngắn ngủi?



Lăng Độ Vũ không biết phải trả lời ra sao, chỉ ngẩng đầu nhìn miệng núi lửa nói:



- Nếu Sói Trắng mang theo Đá Thần, vậy thì nhất định nó ở bên trên kia.



***



Nico tức giận mắng:



- Mẹ kiếp! Hắn chạy vào trong núi rồi!



Gã chăm chú nhìn điểm đỏ trên máy bắt tín hiệu dần dần di chuyển về phía núi lửa Mắt Ma.



Một tên thủ hạ đằng sau hỏi:



- Chúng ta làm sao bây giờ?



Nico nghĩ ngợi giây lát rồi nói:



- Bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ còn mười người, cứ tiếp tục đuổi theo đi!



Tay phi công ngồi phía trước liền nói:



- Xăng sắp hết rồi! Nếu đuổi tiếp chỉ sợ không thể quay lại được!



Nico liền hạ lệnh:



- Hạ cánh ở đây. Tám người theo tôi đi bắt Mokim, những người còn lại ở đây, giữ liên lạc để kịp thời chi viện.



***



Thánh Nữ nói:



- Xem anh mệt đến vậy kìa! Hãy nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi! Sói Trắng lo cho mình còn không xong, đâu còn thời gian mà truy bắt chúng ta nữa, huồng hồ, người của chúng ta cúng sắp đến rồi!



Lăng Độ Vũ nói:



- Nghỉ ngơi hai tiếng rồi! Chúng ta mau đi thôi!



Mặt trời khuất dần ở phía xa xa, phat ra muôn vạn đạo ánh sáng cuối cùng, cảnh sắc sa mạc buổi hoàng hôn mỹ lệ phi thường.



Trời tối dần, sao kim từ từ hiện lên ở phía trời Tây.



Sa mạc bắt đầu trùm lên mình tấm màn đen huyền bí.




Mặt trăng thay thế mặt trời.



Vầng trăng vừa sáng vừa tròn. Cả hoang thành như được tắm trong một thứ ánh sáng vàng nhạt, mát rượi.



Con đường lên núi cũng được ánh trăng chiếu rọi.



Lăng Độ Vũ và Thánh Nữ rời khỏi hoang thành, lặng lẽ tiến dần lên miệng núi lửa Mắt Ma.



Con đường núi bị dung nham và gió cát làm biến dạng, nhấp nhô không đều, đi trên đây phải hết sức cẩn thận, nếu không để tụt chân xuống hố sâu thì thật vô cùng phiền phức.



Bọn họ cẩn thận tìm kiếm.



Lăng Độ Vũ chợt reo lên:



- Cô xem này!



Thánh Nữ nói:



- Là dấu chân! Kéo thẳng đến miệng núi lửa!



Lăng Độ Vũ nói:



- Chúng ta tính toán không lầm! Cô xem dấu vết này, rõ ràng là có vật gì đó rất nặng bị kéo trên mặt đất mới tạo nên được!



Hai người vui mừng chạy nhay lên phía miệng núi lửa.



Nửa giờ sau, miệng núi lửa đã hiện ra trước mắt, chỉ còn cách họ chừng ba trăm mét.



Khi bọn họ sắp thành công thì một chuyện đáng sợ đã xảy ra, Đèn pin sáng rực một góc núi, tập trung chiếu rọi vào hai người họ.



Một thanh âm nam giới vang lên:



- Không được động đậy! Các người đã bị bao vây!



Lăng Độ Vũ toàn thân chấn động, cánh tay đang giương súng lên cũng dừng lại, quả thực là hắn đã quá mệt mỏi, nên cảm giác đối với nguy hiểm cũng bị thui chột đi rất nhiều.



Thánh Nữ không mang theo vũ khí, lặng lẽ đứng ở bên cạnh hắn.



Một giọng nam khác vang lên:



- Trời! Cô bé này thật đẹp!



Có lẽ bọn người này hoàn toàn không ý thức đựoc sự nguy hiểm của Thánh Nữ, cũng giống như sai lầm của Lăng Độ Vũ ngày trước trên máy bay vậy.



Nico đến trước mặt Lăng Độ Vũ chừng bảy tám mét thì dừng lại, gã ta biết rất rõ sự nguy hiểm của hắn, không dám tiếp cận quá gần.



Nico nói:



- Ném vũ khí xuống.



Lăng Độ Vũ ném khẩu súng trong tay xuống, cố ý nói:



- Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, đừng làm thương tổn đến cô ấy!



Nico nói:



- Cô ta cũng là một tên cướp máy bay có đúng không?



Một gã bước lên đá bay khẩu súng trên mặt đất ra xa, dí nòng súng vào thái dương Lăng Độ Vũ.



Nico cười gằn nói:



- Mokim ở đâu? Nhất định lão ta đang ở gần đây?



Lăng Độ Vũ mỉm cười:



- Lão ở sau lưng ông đó!



Nico tự nhiên quay đầu lại, đám thuộc hạ của hắn cũng dịch ánh mắt nhìn theo.



Thánh Nữ liền lập tức hành động.



Chỉ thấy nàng vung tay lên một cái, sợi roi da màu đen liền bay ra.



Tốc độ đó hầu như đã vượt quá sức tưởng tượng của con người, chỉ nghe thấy "tét! tét!" hai tiếng, hai gã đứng gần nàng nhất kêu lên thảm thiết, bị sợi roi quất trúng vào nơi yếu nhất của cơ thể người - đôi mắt.



Cùng lúc đó, Lăng Độ Vũ cũng rùn người xuống, húc mạnh vào be sườn gã đang chĩa súng vào đầu mình, thuận tay giật luôn khẩu súng trong tay đối phương xuống, Nico nghe thấy tiếng kêu, lập tức biết ngay có chuyện không hay, quay người lại định nổ súng. Nào ngờ sợi một sợi dây đen như hiện ra từ địa ngục quấn chặt lấy cổ hắn như một con rắn độc. Người cầm dây giật mạnh, Nico lảo đảo suýt ngã, khẩu súng bị mất ngắm, bắn nhầm vào hai gã thuộc hạ đứng bên cạnh, máu tươi bắn tung toé.



Khẩu súng trên Lăng Độ Vũ bắt đầu nhả đạn, ba tên còn lại không kịp phòng bị, lần lượt ngã xuống trong vũng máu.



Đoạn hắn lại dùng báng súng húc mạnh vào gã đại hán bên cạnh, khiến đối phương bất tỉnh nhân sự, lăn xuống dốc núi.



Tình thế hoàn toàn đổi ngược.



Lăng Độ Vũ bước đến bên cạnh Nico, cười lạnh hỏi:



- Ông bạn cũ! Cảm thấy thế nào?



Nico cười gằn:



- Đừng có vui mừng vội!



Lăng Độ Vũ thoáng giật mình, quay báng súng đánh gã một cái cho ngất xỉu.



Nico ngã vật xuống, một chiếc máy liên lạc rơi ra, lăn xuống dốc núi.



Lăng Độ Vũ tức giận nói:



- Con cáo già này đã báo cho người đến rồi! Mau chạy!



Nói đoạn gã lập tức chạy về phía miệng núi lửa, bây giờ chỉ còn một cơ hội duy nhất để mang Đá Thần đi trước khi bọn chúng đưa máy bay đến đây.



Hai người đến bên bờ miệng núi lửa.



Con mắt ma của sa mạc Mozook.



Bên trong tĩnh lặng như nhà mồ, không hề có sinh khí.



"Thánh Nữ!".



Thanh âm của Sói Trắng vang lên từ phía bên kia.



Hai người kinh hãi nhìn sang.



Sói Trắng toàn thân be bét máu, đang đứng bên miệng núi lửa cách họ chừng hai chục mét, chân phải hắn đặt lên một vật khá lớn, chính là tảng đá thần bị đánh cắp khỏi viện bảo tàng ở California.



Thánh Nữ "ồ" lên một tiếng.



Lăng Độ Vũ bổ người lao tới.



Sói Trắng giương súng lên quát:



- Không được lại gần! Nếu không ta sẽ đá cái thứ quái quỷ này xuống dưới đó!



Thánh Nữ khôi phục lại bình tĩnh, lạnh lùng hỏi:



- Ông muốn gì?



Sói Trắng ngửa đầu cười điên loạn, thê lương nói:



- Tôi muốn gì? Huynh đệ của tôi đã tử thương gần hết, chính là vì cô và thứ đồ quái quỷ này.



Thánh Nữ nói:



- Đây không phải là đồ quái quỷ, mà là thứ do thần thánh lưu lại, hủy diệt nó chính là xúc phạm thần thánh, ông sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh.



Sói Trắng ngây người, hiển nhiên là gã chưa từng nghĩ đến vấn đề sẽ nghiêm trọng như vậy, run run giọng nói:



- Tôi không tin!



Thánh Nữ bước lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên lại.



Lăng Độ Vũ cố ý lùi lại vài bước, giảm bớt sự đề phòng của Sói Trắng, hắn hiểu Thánh Nữ đang muốn tiến đến khoảng cách cần thiết để sử dụng sợi dây đen.



Thánh Nữ chậm rãi nói:



- Hãy thử nghĩ về vẻ đẹp và sự trẻ trung của tôi, chỉ có thần thánh mới có thể ban cho tôi điều đó.



Câu nói này của nàng đã nhắc nhở Sói Trắng, khiến hắn không thể không dịch chyển ánh mắt lên khuôn mặt nàng.



Dưới ánh trăng, gương mặt của Thánh Nữ càng thêm mỹ lệ tuyệt vời.



Trong mắt Sói Trắng lộ ra thần sắc hoang mang, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn bà mà gã ngày đêm tơ tưởng, lầm bẩm nói:



- Cô thật là đẹp! So với người mà tôi mơ thấy hàng đêm còn đẹp hơn gấp mười, gấp trăm lần!



Thánh Nữ chậm rãi bước tới.



Môi nàng khẽ động đậy, nhưng không phát ra âm thanh.



Sói Trắng thoáng ngạc nhiên:



- Cô nói gì thế?



Thánh Nữ bước lên một bước là có thể sử dụng roi được rồi.



"Tạch tạch tạch!".



Tiếng súng vang lên từ trên không.



Lồng ngực Sói Trắng toé máu, kêu thảm một tiếng, ngã vật xuống đất, đụng trúng ngay tảng đá thần.



Gã kêu lên thêm một tiếng nữa, cả người lẫn Đá Thần cùng nhau lăn xuống miệng núi lửa.



Tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt hẳn.



Thánh Nữ thốt lên một tiếng kinh hãi, định bổ người theo, nhưng Lăng Độ Vũ đã lao tới, ôm lấy eo nàng lăn sang một bên.



Hoa lửa bắn tung toé.



Đạn bắn như mưa xuống chỗ họ vừa đứng ban nãy.



Sáu chiếc trực thăng chia làm hai tổ, bay lượn giữa không trung như loài chim săn đêm.



Một lưới đạn chụp xuống hai người.



Lăng Độ Vũ dùng thân mình che cho Thánh Nữ.



Lúc này muốn chạy cũng không được, muốn ở lại cũng không xong.



Kẻ địch đã chiếm ưu thế hoàn toàn!



"Rầm!".



Ngọn núi rung chuyển!



Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên từ trong miệng núi lửa.



Chuyện xảy ra tiếp đó khiến không một ai kịp phản ứng.



Một đạo hào quang màu đỏ chói lọi bắn vọt lên không, trong chốc lát, cả ngọn núi đã bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ như máu.



Sáu chiếc trực thăng phát ra những tia điện lẹt xẹt, sau đó chuyển dần sang màu trắng, dần dần trở nên trong suốt, rồi chảy tan ra, rơi xuống đất.



Bốn bề nóng bức kinh người.



Lăng Độ Vũ và Thánh Nữ tròn mắt nhìn biến hóa kinh người trước mặt.



Ánh sáng màu đỏ máu từ từ thu nhỏ lại, biến thành một lồng ánh sáng che lấp miệng núi lửa.



Đá Thần sáng rực lên, từ từ bay lên, tựa như đang được một cánh tay vô hình nâng đỡ.



Đá Thần lững lờ dừng lại giữa không trung.



Thánh Nữ "a" lên một tiếng, từ trong bọc áo nàng, một đạo ánh sáng bay vút ra, từ từ bay về phía Đá Thần.



- Ngự Thần Khí.



Lăng Độ Vũ như bừng tỉnh, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao năm đó Ngự Thần Khí rời khỏi Đá Thần, rơi sang một bên, hiểu được tại sao Mokim không thể nào nhét Ngự Thần Khí trở lại vào Đá Thần được như trước.



Bởi vì năng lượng của Đá Thần đã cạn kiệt.



Đá Thần đã du hành trong vũ trụ mấy trăm tỷ năm rồi mới trở về địa cầu, năng lượng hầu như đã cạn kiệt. Sau khi Thánh Nữ hấp thụ hết số năng lượng còn lại, nó đã biến thành phế vật, nhưng không hiểu quỷ thần xui khiến thế nào mà nó lại bị rơi xuống miệng núi lửa, nạp lại được nguồn năng lượng mới.



Đá Thần đã sống lại!



Nó sẽ làm thế nào?



Ngự Thần Khí từ từ chui vào bên trong Đá Thần.



Thánh Nữ quỳ xuống, gương mặt diễm lệ sáng lên thứ ánh sáng thánh khiết.



Trong phút chốc, Lăng Độ Vũ cảm nhận được thế giới tâm linh vô cùng vô tận, một sức mạnh vĩ đại vô cùng vô tận.



Nếu như sức mạnh đó là biển lớn, vậy thì một đời người chỉ có thể dùng hết một nửa giọt nước trong đó mà thôi.



Từ hàng tỷ năm trước, đã từng có một thời đại vàng, nhân loại đã có thể dùng hết nguồn năng lượng ấy, biến thành những vị thần sống.



Đáng tiếc, họ phát triển tới cực độ nên dẫn đến sự mất cân bằng giữa tinh thần và vật chất, kết cục là không tránh khỏi sự diệt vong.



Sự tích của họ đã được ghi lại trong những câu chuyện thần thoại của nhiều dân tộc khác nhau trên địa cầu.



Các vị thần Hy Lạp, thiên đình của Trung Quốc, thần thánh Ai Cập, thần thoại Ấn Độ, trong chốc lát hiện ra trong đầu Lăng Độ Vũ.



Bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể hình dung giây phút này.



Đá Thần mang theo Ngự Thần Khí, hóa thành một quầng sáng bay vút ra ngoài vũ trụ.



Nó đi rồi.



Về với vũ trụ bao la.



Tiếp tục cuộc hành trình vĩnh viễn không có điểm dừng.



Hoặc giả có một ngày, nó sẽ gặp được một nền văn minh phát triển cao độ, làm cho nó sống lại, tái lập môt thời đại vàng thứ hai.



Làm cho địa cầu trở vụt hóa thân thành thế giới của thần thánh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.