Lăng Độ Vũ

Chương 60: khó bề phân biệt





Chuẩn tướng Hạ Năng ngồi trong quầy bar của lữ quán nốc bia Đức khoái khẩu, chỉ nhìn bề ngoài của hắn, chẳng ai đoán ra được hắn là nhân vật hết sức quan trọng của cục tình báo Israel.



Bốn vệ binh dũng mãnh gan dạ phân ra ngồi ở hai bàn gần cửa trước và cửa sau, dưới sự bố trí đặc biệt, quầy bar ngoại trừ năm người bọn hắn ra không còn khách nào khác, súng tự động của vệ binh đều treo trên lưng ghế, tại nơi cường địch lom lom này, cảnh tượng đó cũng tự nhiên như hít thở, khó làm ai cảm thấy kinh dị.



Trái lại bề ngoài hào hoa phong nhã của Hạ Năng và vẻ hùng dũng của vệ sĩ có một sự tương phản khiến người ta khó chịu.



Đồng hồ gõ mười hai tiếng, tiếng kim loại va chạm, dưới sự thay đổi vô tình của thời gian, thời điểm kết thúc một ngày đã đến.



Hạ Năng đẩy cặp kính gọng vàng đang gác trên mũi, ánh mắt rơi trên cửa vào quán bar, một nam tử đang đẩy cửa bước vào ở đó, tay của vệ binh đã sờ lên vũ khí.



Người đó đứng yên ở cửa, hai tay tự giác buông xuôi xuống, bày tỏ thiện ý.



Hạ Năng vươn người đứng lên, dang hai tay hoan nghênh: “Lăng tiên sinh, vẫn luôn khỏe chứ.” Người đến chính là Lăng Độ Vũ, hắn và Hạ Năng ôm chặt một cái, phân ra rồi lại nhiệt liệt bắt tay. Lần trước hai người gặp mặt, là chuyện của ba năm trước, lần đó hai người vì chuyện Ảo Thạch mà quen nhau (xin đọc thêm “Nguyệt Ma”, trong đó Hạ Năng được Alex phiên là Schanen). Hạ Năng mời Lăng Độ Vũ tới ngồi trên bàn dài ghế dài trước quầy bar xong, dưới sự đồng ý của Lăng Độ Vũ, giơ lên một ly bia rót đầy.



Lăng Độ Vũ nhàn nhã nốc bia, không tạo cho người ta chút cảm giác mệt mỏi phong trần nào.



Hạ Năng rất tán thưởng vẻ thong dong tự do của hắn, trong nguy cơ trùng trùng vẫn giữ được bình tĩnh lạnh lùng, chính là điều kiện cần thiết nhất đối với loại người vào sinh ra tử, mỗi ngày đều đùa giỡn với tử thần như hắn.



Hạ Năng lên tiếng: “Anh bạn, không có ai theo đuôi anh.”



Lăng Độ Vũ nhún vai nói: “Anh khẳng định chứ?” Hắn nói như vậy, không phải là hoài nghi năng lực và phán đoán của Hạ Năng, mà hi vọng biết bước tiếp theo của tình hình.



Hạ Năng vẻ mặt không đổi, nói: “Tôi bố trí trên đường anh từ phi trường Tel Aviv đến đây mười điểm quan sát cố định và mười tám đơn vị theo dõi lưu động, bao gồm hai chiếc trực thăng trinh sát. Nếu bố trí như vậy mà tôi còn không biết được các hạ có bị theo dõi hay không, quốc gia của tôi đã sớm bị diệt vong rồi.”



Lăng Độ Vũ thấy lạnh trong lòng, nếu Hạ Năng động dụng một lượng nhân lực vật lực như vậy đáp ứng thỉnh cầu của hắn trước khi hắn tới phi trường Tel Aviv, không cần phải nói toàn bộ chuyện này đã được sự phê chuẩn của nội các Israel rồi.



Hạ Năng như nhìn thấy tâm ý của hắn, gật đầu nói: “Anh đoán đúng đấy, tôi đã được toàn quyền trợ giúp tất cả hoạt động của anh trong phạm vi nước này.”



Lăng Độ Vũ trầm ngâm, sự trợ giúp bất ngờ này là phúc hay họa?



Hạ Năng dùng sức vỗ vai hắn: “Đừng hoài nghi năng lực của mình, từ sau “Sự kiện ảo thạch”, chúng tôi đã tiến hành điều tra mọi mặc về bối cảnh xuất thân của anh, biết anh là một trong những lãnh đạo của “Kháng Bạo Liên Minh” muốn xây dựng quốc gia lý tưởng trên địa cầu, tất cả đầu mối dẫn tới năm anh mười lăm tuổi từ Tây Tạng sang Mĩ, liền trở thành một khoảng trống, mười lăm năm anh ở Tây Tạng là giai đoạn quan trọng nhất biến anh thành thế này à?”



Lăng Độ Vũ mỉm cười: “Chuyện này có liên quan gì tới việc tôi có hoài nghi năng lực của mình hay không?”



Hạ Năng cũng mỉm cười lại: “Anh đã qua mắt được chúng tôi, có nghĩa là anh có năng lực kinh người và thủ đoạn phi phàm.”




Lăng Độ Vũ phá lên cười, đây là logic gì chứ, nhưng lại thể hiện sự tự tin của Hạ Năng đối với mạng lưới tình báo to lớn của Israel, đã như vậy, mình cũng không cần phí công giải thích với hắn về trận giết chóc vừa xảy ra, trái lại có thể từ chỗ Hạ Năng biết được nhiều tư liệu hơn.



Lăng Độ Vũ hỏi thẳng: “Ai làm vậy?”



Ánh mắt ôn hòa của Hạ Năng trở nên sắc bén như mũi dao, chăm chú nhìn Lăng Độ Vũ không chớp lấy một cái, tay phải đặt cạnh cốc bia cũng gập ngón giữa lại, gõ gõ từng cái lên bàn, phát ra tiếng vang “cốc cốc cốc” đơn điệu mà lại vang vọng, trong quán rượu yên tĩnh tới mức nghe được tiếng kim rơi, giao thoa với tiếng quả lắc đồng hồ.



Ánh mắt Hạ Năng chuyển tới chất lỏng vàng óng trong cốc bia, trầm giọng nói: “Người công tác trong đoàn khảo cổ vào lúc chót, có ba người làm việc trực tiếp hoặc gián tiếp cho cục tình báo chúng tôi. Hai năm nay chúng tôi chú ý mật thiết tới sự phát triển của cả thế cục, anh có biết vì sao chúng tôi xem trọng một cuộc khai quật dường như thuộc khảo cổ học thuần túy vậy không?”



Trong mắt Lăng Độ Vũ lóe lên dị quang, nói: “Bởi vì kết quả khảo cổ có thể mang tới ảnh hưởng chính trị to lớn.”



Hạ Năng thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy, giả thiết quả thật có thể đào được dưới đất tảng đá khắc mười điều răn, vấn đề sẽ càng lớn, chúng tôi có thể lấy đó chứng minh chỗ đó vốn thuộc Israel, đây chẳng phải chuyện người Ả Rập sợ sao, bọn họ càng sợ rất nhiều nhân tố không biết khác chứa trong văn vật hơn, nếu văn vật chứng minh người Israel và người Ả Rập là dân tộc anh em cùng một dòng máu, vậy mới buồn cười đấy.” Hạ Năng uống một hơi cạn bia trong cốc, trái với vẻ văn nhã trước kia.



Lăng Độ Vũ cau mày nói: “Người Ai Cập rất có thể không phê chuẩn lần khai quật này.”



Hạ Năng cười nói: “Chính trị là một trò chơi bẩn thỉu, với danh dự của Ban Bố trong giới khảo cổ, ở đâu mà chẳng gom được kinh phí khai quật, nhưng ông ta cứ tìm tới hội khảo cổ học quốc tế, chính là muốn dựa vào thế lực chính trị của hội khảo cổ học, phải biết chỉ chủ tịch hội khảo cổ Tôn Bách Thân tước sĩ thôi đã là nguyên lão chính trị của nước Anh rồi, có sức ảnh hưởng chính trị to lớn, còn những ủy viên khác, đều không phú cũng quý.”



Lăng Độ Vũ nói: “Tôi sợ điều này còn chưa đủ thành nhân tố mang tính quyết định.”



Hạ Năng lạnh nhạt nói: “Đương nhiên không đủ, quan trọng nhất là người Ả Rập hoàn toàn không tin Ban Bố có thể đào được dưới đất lên mười điều răn, nếu đào được một tòa Kim tự tháp cổ Ai Cập, hoặc chẳng đào được gì cả, Ai Cập đều có thể lấy đó mà tuyên truyền ra, cớ gì mà không làm chứ.” Liền đó hạ thấp giọng nói: “Huống chi, cho dù đào được thứ gì, chính phủ Ai Cập đều có thể tùy thời ngăn chặn khai quật, tịch thu tất cả.”



Đầu Lăng Độ Vũ cũng phát to ra vài lần, một cuộc khai quật khảo cổ lại đụng chạm đến vấn đề chính trị phức tạp như vậy, Hạ Năng là người trong cuộc, tự nhiên thấy rõ hơn hắn là người ngoài cuộc. Do vậy cũng có thể khẳng định trong đoàn khai quật có đầy những cơ sở ngầm của các quốc gia Trung Đông như Ai Cập, Libya, Syria… Không có người Ả Rập nào chịu để một đoàn khảo cổ khai quật lên bất kì chứng cứ nào có thể thay đổi sự thật lịch sử đã tồn tại, điều đó sẽ tạo nên chấn động về tôn giáo và chính trị khó lòng dự liệu trước, ảnh hưởng đến tín niệm đã có từ trước và địa vị của kẻ thống trị.



Hạ Năng nói: “Cho nên chúng tôi cũng không rõ.”



Lăng Độ Vũ chấn động tinh thần hỏi: “Không rõ chuyện gì?”



Hạ Năng nói: “Ban Bố phát hiện ở chỗ sâu nhất dưới hiện trường khai quật một cánh cổng thông tới đâu đó, trên cánh cổng khắc đầy những văn tự chỉ có Ban Bố mới đọc được, sau khi Ban Bố dùng máy ảnh chụp một bộ ảnh, bèn bay tới Cairo, công bố với các phương tiện thông tin trên thế giới tin tức tìm được Atlantis, tổ chức hội chiêu đãi phóng viên, chúng tôi và các quốc gia trung đông chỉ có thể giữ thái độ tạm chờ xem tình hình, chờ đợi sự việc phát triển, chẳng ai dưới tình huống chưa rõ ràng như vậy lại áp dụng thủ đoạn tàn sát kinh khủng như thế, huống chi trong những người bị tàn sát, có cả gián điệp và cơ sở ngầm của các quốc gia, anh bảo tôi làm sao rõ được?”



Lăng Độ Vũ hỏi: “Trước hội chiêu đãi phóng viên, Ban Bố tới Cairo, vì sao lại phải tới Tel Aviv?”



Hạ Năng dang hai tay ra: “Ban Bố và Ai Cập hẳn có thỏa thuận, tất cả phát hiện khảo cổ đều phải trình lên cục văn vật Ai Cập xét duyệt trước tiên, nhưng Ban Bố hiển nhiên không tuân thủ thỏa thuận này, chơi một mánh nhỏ, sau khi hơi dừng lại phi trường Cairo, bèn bay sang Cyprus, lại đổi máy bay bay tới Tel Aviv, dừng tạm một đêm ở biệt thự yên tĩnh của ông ở ngoại ô phía đông Tel Aviv, sáng hôm sau mới ngồi máy bay chuyến mười giờ 43 phút bay sang Paris. Còn như vì sao Ban Bố lại làm vậy thì không ai biết cả.”



Lăng Độ Vũ cười nói: “Được rồi! Anh bạn, anh tìm được gì trong biệt thự của Ban Bố?”



Hạ Năng thở ra một hơi nói: “Đúng vậy! Chúng tôi từng lục lọi biệt thự của ông ta, nhưng chẳng phát hiện được gì cả.” Nhìn ánh mắt không tin tưởng của Lăng Độ Vũ, Hạ Năng dang hai tay ra: “Tất cả tài liệu quan trọng của Ban Bố, đều ghi chép bằng một thứ văn tự cổ trước giờ chưa có, đến nay chúng tôi còn chưa có ai dịch được. Tôi thà thứ ông ta dùng là mật mã.”



Lăng Độ Vũ nói: “Ban Bố tịnh không phải chuyên gia duy nhất về văn tự cổ hiện nay trên thế giới mà.”



Trên mặt Hạ Năng chớp lên thần sắc ngưng trọng, nói: “Theo chuyên gia của chúng tôi nói, văn tự mà Ban Bố dùng ghi chép tài liệu cực kì cổ quái, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi tri thức của họ, giống như ông ta là người hành tinh khác đến địa cầu, vẫn sử dụng thứ chữ viết của mình.”



Mạch suy nghĩ của Lăng Độ Vũ rơi vào hỗn loạn trước giờ chưa từng có, nghĩ thêm một hồi, bỗng thò tay ra nói: “Đưa tôi!”



Hạ Năng ngạc nhiên hỏi: “Đưa anh cái gì?”



Lăng Độ Vũ nói: “Địa chỉ của biệt thự, đồng thời lệnh cho những người anh phái tới giám thị biệt thự rời khỏi phạm vi biệt thự, tôi muốn thử mùi vị làm mồi câu một lần.”



Hạ Năng do dự nhìn hắn.



Lăng Độ Vũ mỉm cười hỏi: “Chẳng phải anh nói nội các Israel đã phê chuẩn anh toàn lực giúp đỡ tôi sao?”



Hai cọng dây thép nhỏ dài thò vào trong lỗ khóa, chuyển động thăm dò, không tới nửa phút, “cạch” một tiếng, ổ khóa mở ra, một ổ khóa bình thường như vậy, đương nhiên không làm khó được chuyên gia mở khóa Lăng Độ Vũ đây.



Lăng Độ Vũ nghênh ngang đẩy cửa bước vào, hoàn toàn không lo lắng bị người ta coi là trộm vặt, bởi vì căn nhà trệt nằm ở ngoại ô phía đông của Tel Aviv này, địa điểm có phần vắng vẻ, nhà gần nhất cũng ở ngoài nửa dặm, lại thêm cách xa đường cái chính, nếu không phải trên tay có bản đồ do Hạ Năng đưa, muốn tìm ra chỗ này tuyệt không phải chuyện dễ.



Lăng Độ Vũ đi vào trong nhà, đang muốn bật đèn pin trên tay lên, trong lòng đột nhiên nảy sinh tín hiệu cảnh báo.



Trong nhà có người khác.



Đây thuần túy là một trực giác phi lý tính, giống như tuy ngươi nhìn không thấy, nhưng luôn cảm thấy có người ở sau lưng nhìn chăm chăm vào ngươi vậy, nửa đời trước của Lăng Độ Vũ luôn ở Tây Tạng rèn luyện Yoga khổ hạnh và thiền định Đại Thủ Ấn, linh giác linh mẫn hơn người thường gấp trăm lần, khi giác quan thứ sáu cảnh báo hắn trong nhà có người, điều đó tuyệt đối không sai.



Hắn chuyển người sang ngang tới chỗ tối cạnh cửa, để tránh ánh đèn đường từ xa bên ngoài hắt vào cửa làm lộ rõ vị trí mình, trở thành mục tiêu công kích của đối phương.



“Cạch!”



Phía sau nhà truyền lại một tiếng vang yếu ớt.



Lăng Độ Vũ xông lên phía trước trong bóng tối như một làn gió. Hắn thắng ở chỗ Hạ Năng từng nói cho hắn biết cách bố trí đồ vật trong nhà, cho nên tuy mắt không thể thấy rõ vật, nhưng vẫn có thể thuận lợi tới cạnh cửa sau.



Cửa đang mở.




Lăng Độ Vũ nghề cao mật lớn, lăn một cái đã tiến sâu vào nhà trong, đèn pin trong tay đồng thời bật lên, luồng sáng như đèn pha quét qua mọi ngóc ngách.



Nhà trong từng truyền ra âm thanh lại trống trơn không có ai.



Lăng Độ Vũ duỗi eo búng lên, luồng gió mát từ bên ngoài thổi vào thu hút sức chú ý của hắn về một cửa sổ khép hờ, Lăng Độ Vũ tắt đèn pin, tới bên cửa sổ.



Đèn đường trên đường cái bên ngoài xuyên qua hàng cây yếu ớt chiếu ra từng quầng sáng vàng vọt, cuối khu vườn hơn ngàn…(1) vuông là hàng rào sắt cao tám…(2), ngoài nữa là rừng rậm tối om.



Lăng Độ Vũ vểnh tai lên, không bỏ qua bất cứ âm thanh nhỏ nhặt nào dù xa hay gần.



Chỉ có tiếng côn trùng từ trong rừng truyền lại.



Cửa sổ mở nói cho hắn biết vừa rồi tuyệt đối không phải là thác giác, nhưng rốt cuộc là ai? Người của Hạ Năng tới lúc hắn đến mới chuyển đi, mà người này lại nhân khe hở ngắn ngủi đó lẻn vào nhà, thật rất không đơn giản, sự cao minh của thân thủ người này, đến hắn cũng cảm thấy kinh dị.



Lăng Độ Vũ bật đèn pin, quay lại nhà trước.



Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, không hề có dấu vết lục lọi nào, nhưng hắn biết mỗi tờ giấy ở đây đều được tình báo Israel chụp thành phim cỡ nhỏ, để cho các loại chuyên gia giám định và nghiên cứu.



Lăng Độ Vũ đi vào thư phòng, trong phòng bắt mắt nhất là quả địa cầu to lớn để trên bàn viết, hắn ngồi xuống ghế trước bàn, mắt chăm chăm nhìn lên một trang bìa màu đỏ trên bàn, là một cuốn sổ dày loại nhật kí.



Hạ Năng nói với hắn, chính trong quyển sổ này, Ban Bố đã viết những văn tự cổ quái khiến người ta không hiểu được.



Lăng Độ Vũ hít một hơi thật sâu, cầm quyển sổ lên, lật trang bìa ra, đập vào mắt là một chuỗi bốn tổ phù hiệu kì quái. Phù hiệu do những hình hình học khác nhau tổ hợp mà thành, tạo cho người ta một cảm giác phức tạp khó hiểu. Giữa tổ này với tổ kia có rất nhiều chấm lớn chấm nhỏ vạch dài vạch ngắn, khiến bốn tổ phù hiệu hợp thành một chỉnh thể có quan hệ khó nói thành lời.



Lăng Độ Vũ lúc này mới rõ ý tứ của Hạ Năng, văn tự hoặc phù hiệu trước mắt chỉ có thể là văn tự sinh ra từ một nền văn minh khác, nhưng vì những phù hiệu cổ quái này biểu thị tổ chức thâm áo và vi diệu nhất đối với hình hình học, nên chỉ có thể thuộc về một nền văn mình tiên tiến hơn so với địa cầu, một nền văn minh có thể sáng tạo văn tự phong phú phức tạp hơn bất kì văn tự nào trên địa cầu, chứ không phải thứ văn tự tượng hình hoặc hình nêm nguyên thủy.



Lăng Độ Vũ lật ra trang thứ hai, cảnh tượng đập vao mắt cơ hồ khiến hắn bật dậy khỏi ghế.



Mấy trăm tổ văn tự kì quái như vậy, li chi lít chít bò khắp hai trang giấy tương đối nhỏ, không có một chỗ giống nhau nào.



Vì sao trước giờ chưa từng nghe Ban Bố nói bất cứ chuyện gì liên quan tới loại văn tự kì quái này?



Cái này cũng không thuộc một loại mật mã gián điệp nào.



Trước khi mật mã vi tính xuất hiện, hệ thống mật mã chủ yếu có “mật mã chuyển vị”, “mật mã thay thế” và “mật mã cơ giới” ba loại lớn, hoặc vận dụng đan xen những phương thức này, nhưng bất luận là kiểu mật mã nào, cũng đều lợi dụng mẫu tự, phù hiệu hoặc chữ số đang có để diễn giải một ý nghĩa khác. Nhưng những phù hiệu kì quái trước mắt lại là một thứ hoàn toàn khác.



Lăng Độ Vũ lật cả cuốn sổ theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, trừ mười mấy trang cuối cùng hoàn toàn trống trơn ra, hai trăm ba chục trang khác của cuốn sổ ghi đầy những thứ văn tự kì quái đó.



Lăng Độ Vũ ôm cuốn sổ vào ngực, nhắm mắt, hít thở dài và sâu để áp chế tình cảm kích động, rất nhanh đã tiến vào cảnh giới tinh thần bình tĩnh không gợn sóng, giả thiết tư tưởng giống như mặt hồ lăn tăn gợn sóng, lúc này mặt hồ lại phẳng lặng như gương, phản ánh cảnh vật bên ngoài không sót chút gì.



Tiếng côn trùng ngoài cửa sổ dễ dàng tiến vào, sắc trời từ từ chuyển trắng, buổi sớm mai vĩnh viễn không lỡ hẹn lại đến với nhân gian.



Mãi tới hơn chín giờ, Lăng Độ Vũ mới sung mãn tinh thần tỉnh lại từ trong thiền định. Vật đầu tiên hắn thấy khi mở mắt ra là quả địa cầu trên bàn, trên quả địa cầu có mấy chấm đen bắt mắt, xem ra là Ban Bố cố ý dán vào, biểu thị nơi đó có cổ vật đặc biệt, Lăng Độ Vũ trong lòng chớp động, chuyển động quả địa cầu, khi mặt Ai Cập, địa trung hải quay về phía hắn, hắn thất vọng phát hiện ra tịnh không có ghi chú gì.



Những chấm đen dường như đối xứng nhau, mặt này có một chấm, mặt đối xứng cũng có một chấm, giống như hai đầu của một trục, nhưng vì sao trong đại sa mạc nơi tiến hành khai quật lại không có bất cứ đánh dấu nào?



Hắn cất cuốn sổ ghi chép vào túi áo rộng rãi bên trái của áo khoác ngoài, bởi vì túi bên phải đã nhét khẩu súng nòng lớn do Hạ Năng đưa cho hắn để tự vệ tối qua, cục tình báo Israel tín nhiệm hắn như vậy, một mặt là công lao của Hạ Năng, mặt khác họ cũng không tiện trực tiếp can thiệp vào sự kiện chấn động thế giới này, vì vậy Lăng Độ Vũ là một ứng viên rất lý tưởng, lại thêm Lăng Độ Vũ và cảnh sát hình sự quốc tế có quan hệ hết sức mật thiết, làm việc cũng dễ hơn rất nhiều.



Lăng Độ Vũ vừa muốn bước ra cửa chính, đã bị một tấm ảnh to lớn cỡ 4x4(3) treo trên tường hấp dẫn.



Giữa bức ảnh là một tấm bản đồ, đường nét đã mơ hồ không rõ, nhưng có thể lờ mờ thấy đường bờ biển ven Địa trung hải của một dải Ai Cập, Jordan, Syria, trên bản đồ không có bất cứ văn tự gì, chỉ góc dưới bên trái có phù hiệu kì quái, nhìn lại đích xác là hình đồng hồ cát. Hai đường thẳng to nhỏ không đều chia bản đồ thành bốn phần bằng nhau, khiến Lăng Độ Vũ ngộ ra rằng bản đồ là do bốn khối đá huyền vũ tàn tạ hợp lại mà thành.



Trên bản đồ xếp ngang ba phiến đá, là hai hàng văn tự hình nêm, đúng như lời tước sĩ Tôn Bách Thân nói.



Bảy khối đá huyền vũ này trước mắt đang được bảo quản ở hội khảo cổ học quốc tế, nhưng đối với lai lịch của khối đá, Tôn Bách Thân nói Ban Bố kiên trì muốn chờ sau này mới phát biểu, đáng tiếc bây giờ ông ta đã chết, điều này có thể trở thành một câu đố vĩnh viễn không giải được.



Lăng Độ Vũ cẩn thận tìm kiếm mỗi một ngóc ngách, mỗi một tờ giấy, mỗi một cuốn sách, thể lực hơn xa người thường khiến hắn kiểm tra mọi ngóc ngách có thể ẩn giấu bí mật, trước khi Ban Bố tới Paris đã cố ý bay tới đây, nhất định phải có tác dụng đặc biệt, chỉ hận mãi tới đêm xuống vẫn chưa giải được đáp án câu đố này.



Trong phòng ngủ giường chiếu chỉnh tề, vẫn giữ nguyên mùi giặt giũ, chứng tỏ Ban Bố tuy ở qua một đêm ở đây, nhưng không có ngủ, chẳng lẽ ông ta suốt đêm ngồi ghi thứ văn tự kì quái đó, sau đó bỏ mặc nó lại trên bàn? Ngày đó trong buổi tiệc chiêu đã phóng viên, Ban Bố từng bảo muốn nhờ hắn ứng phó một nguy hiểm nào đó, có phải ông ta đã sớm biết có thể sẽ bị người ta ám sát? Giả thiết như vậy, cả vấn đề lại càng thêm phức tạp.



Hắn cảm thấy hơi đói bụng, thầm nghĩ hôm nay đã bỏ cả hai bữa cơm, lúc này hẳn là lúc nên tới thành trấn gần đó ăn cơm tối, thuận bước đi ra cổng, xe hắn ngừng ngay ngoài cổng.



Lúc này một ý tưởng khác nổi lên trong lòng hắn.



Chiếc xe leo lên đường lớn rồi chạy về hướng trung tâm Tel Aviv, xe chạy chưa tới năm phút, Lăng Độ Vũ đã quay lại, chạy xe trở về, mãi tới trước con đường riêng dẫn tới biệt thự của Ban Bố mới ngừng xe lại.



Lăng Độ Vũ ra khỏi xe, lặng lẽ đi xuyên qua rừng rậm, về phía biệt thự.



Biệt thự một mảng tối đen, không có chút ánh sáng nào.




Lăng Độ Vũ nhanh nhẹn leo qua hàng rào cao, lách về phía nhà bếp sau nhà, mở cánh cửa cố ý không đóng, mò vào trong gian nhà tối thui.



“Lục cục!”



Thanh âm yếu ớt từ trong thư phòng truyền lại.



Lăng Độ Vũ vui mừng trong lòng, khi cả câu chuyện này tựa hồ đã tới giai đoạn không còn đường tiến, có thể kẻ xâm nhập này mang tới một con đường khác, giả như bàn tay đối phương cũng thiếu mất đường sinh mệnh, vậy hắn phải làm sao?



Lúc này không tiện nghĩ nhiều, bằng vào ánh đèn đường xa xa hắt vào cửa sổ, lại thêm quen thuộc với hoàn cảnh, Lăng Độ Vũ nhanh chóng tới trước thư phòng mà không gây tiếng động nào, thò đầu nhìn vào trong.



Lăng Độ Vũ đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng, nhưng cảnh tượng đập vào mắt vấn khiến trong lòng hắn chấn động.



Dưới tia sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào, một bóng đen đang tìm kiếm trên bàn viết, cô ta mặc quần thể dục rộng rãi và áo khoác ngắn bằng da, hai chân để trần, lúc này cô đang quay lưng về phía Lăng Độ Vũ, nhưng mái tóc dài rũ xuống và vóc dáng động lòng người, cho dù không nhìn thấy mặt, vẫn khiến người ta nghĩ rằng cô là một cô gái rất có mị lực, nảy ra một loại xung động muốn nhìn vào mắt cô.



Đây đều không phải là chỗ khiến Lăng Độ Vũ cảm thấy kì quái.



Khiến người ta kinh hãi muốn chết là làn da cô lộ ra ngoài quần áo tỏa ra ánh sáng màu lam kì dị, giống như thân thể cô tràn đầy một loại năng lượng kì dị, ánh sáng màu lam này như có như không, nếu để đèn sáng, đảm bảo không cách gì thấy được.



Lăng Độ Vũ bước vào thư phòng, thấp giọng: “Không được động đậy!” Tay thò vào trong túi, nắm lấy báng súng.



Cô gái đó toàn thân chấn động một cái, bỗng quay đầu lại.



Lăng Độ Vũ vung tay lên một cái, nòng súng chĩa thẳng vào mi tâm cô.



Nếu là bình thường, Lăng Độ Vũ phải không thấy rõ hình dạng của cô, nhưng trong ánh sáng màu lam nhàn nhạt, đến lông mi dài của cô cũng không chạy thoát khỏi cặp mắt đang mở lớn của hắn.



Hắn biết lúc này cho dù cô biến mất như không khí, cuộc đời này hắn cũng đừng mong quên được khuôn mặt cô, hắn nhớ lại pho tượng nữ thần cổ Hi Lạp, cái mũi thẳng gần như không thực tế và cao vừa phải, xương gò má tròn trịa, khuôn mặt nhu hòa không tì vết và nét cứng rắn cương nghị, đôi môi đầy đặn đường nét rõ ràng chỉ có thể sinh ra từ tay của đại sư điêu khác phí hết tâm huyết, làn da sáng bóng gần như trong suốt nổi lên màu hồng khỏe mạnh, hấp dẫn nhất là cặp mắt trong suốt màu lam của cô, dưới mái tóc đen rẽ hai xõa xuống càng thêm động lòng người.



Đây là vẻ đẹp không thuộc về cõi người phàm này.



Lăng Độ Vũ ngẩn ra.



Con ngươi của cô gái nở to ra, giống như ngôi sao sáng nhất trên trời rơi vào trong mắt, bùng lên một chút ánh sáng, liền đó thét lên một tiếng, lùi mạnh ra sau, mãi tới khi lưng chạm vào cửa sổ mới lật người ngã xuống, nấp sau bờ tường dưới cửa sổ.



Lăng Độ Vũ bỗng tỉnh lại, kêu lên một tiếng quái dị, xông lên như một mũi tên, lao ra khỏi cửa sổ, lăn ba vòng trên bãi cỏ trong vườn hoa mới nhờ lực eo bật dậy, ánh mắt quét 360 độ tìm kiếm.



Ánh đèn phía xa, cây cối rậm rạp, gian nhà lạnh lẽo, nhưng cô gái vừa rồi đã không thấy đâu nữa.



Chỉ có gió lạnh thổi từ cao điểm Golan tới.



Lăng Độ Vũ trở lại trong phòng, lần lượt kiểm tra, đồ đạc trong phòng hoàn toàn bị lật lên, sau cùng đi vào phòng ngủ, chỉ thấy tủ quần áo bị mở ra, khá là lộn xộn.



Trong đầu Lăng Độ Vũ nhớ lại hình ảnh cô gái kì dị ấy, quần thể dục rộng rãi, áo khoác da, đôi chân trần.



Kết luận của Lăng Độ Vũ đến bản thân hắn cũng phải giật nảy mình.



Cô gái đó lấy quần áo của Ban Bố trong tủ ra mặc vào, điều này nói lên rằng trước đây cô xích thân lõa thể.



Mĩ nữ giống như nữ thần xích lõa.



Bàn tay không có đường sinh mệnh.



Bản ghi mười điều răn.



Atlantis.



Thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.