Lăng Độ Vũ

Chương 83: Khốn nan trọng trọng





Lăng Độ Vũ đi tới trước một tòa thần miếu thì dừng lại.



Thần miếu thềm đá tầng tầng dâng cao, dẫn lên cửa chính muôn hình vạn trạng.



Ngọn đèn thần miếu lung linh, cùng trời chiều tranh sáng. Phía bắc nước Hằng hà công bình phản chiếu.



Lăng Độ Vũ từ khi tới Ấn Độ, lần đầu cảm nhận được vẻ lãng mạn cổ điển thế này.



Hắn bước lên bậc thềm, đi được giữa chừng, một thân hình xinh đẹp bước xuống đón.



Lăng Độ Vũ ranh mãnh nắm lấy bàn tay mềm mại của đối phương, kéo nàng.



Đối phương ở trên hai bậc, mặc cho hắn kéo, nhưng nhẹ giọng kháng nghị: “Người khác sẽ cho rằng anh là lão sắc lang.”



Lăng Độ Vũ cười nói: “Đại tiểu thư, ta hóa trang nhất định không xong rồi, nếu không vì sao cô liếc mắt đã nhận ra ta.”



Hải Lam Na nói: “Anh bước đi tư thế rất đặc biệt, người khác muốn giả mạo cũng không được.”



Lăng Độ Vũ nói: “Vậy thì nhất định là rất khó nhìn.”



Hải Lam Na buột miệng: “Không!”



Lăng Độ Vũ mừng rỡ, cười nói: “Đa tạ hân thưởng!”



Hải Lam Na sắc mặt hồng lên, sẵng giọng: “Người người này… thật là…”



Lăng Độ Vũ kéo nàng xuống vài bậc, Hải Lam Na rút tay về.



Bọn họ đối mặt Hằng Hà, trông giống như đôi tình nhân nam nữ.



Lăng Độ Vũ nói: “Ta thiếu chút nữa không thể phó ước.”



Hải Lam Na ánh mắt nghi hắn nhìn hắn.



Lăng Độ Vũ nói: “Mười mấy tên đại hán đuổi bắt ta.”



Hải Lam Na hỏi: “Là ai?”



Lăng Độ Vũ nhún vai buông lỏng, tỏ vẻ không biết.



Hải Lam Na thần sắc rất mất tự nhiên, cúi đầu nói: “Xin lỗi!”



Lăng Độ Vũ kinh ngạc nói: “Tại sao muốn nói xin lỗi? Cô biết bọn chúng là ai?”



Hải Lam Na chậm rãi gật đầu, nổi lên thần tình gánh chịu, nói: “Bọn họ là người của Vương tử.”



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói: “Cô sao biết Vương tử làm ra chuyện tốt như thế?”



Hải Lam Na nói: “Vương tử luôn luôn đối với ta rất có dã tâm, nhiều lần hướng cha đề thân, bức ta gả cho hắn, mỗi lần đều bị kiên quyết cự tuyệt, khiến cho hắn bạo nộ như cuồng. Anh biết không? Cha ta tại hắc bạch lưỡng đạo Ấn Độ là nguyên lão cấp nhân vật, thụ sự tôn sùng, chỉ có ta độc nữ nhi này, vương tử không dám bắt giữ ta, nhưng lại thề đối phó với tất cả những người theo đuổi ta… Kết quá anh cũng có thể tưởng tượng ra rồi.”



Đương nhiên làm tất cả những người có tình ý vì sinh mệnh đành phải chùn bước.



Lăng Độ Vũ tức giận nguyền rủa, ác nhân như vậy, cũng là hiếm có. Tự mình không được, cũng không cho người khác đạt được.



Hải Lam Na vô luận hình dáng tài phú, đều là thượng thượng chi tuyển, khó trách vương tử thèm thuồng. Đạt được Hải Lam Na, thế lực vương tử tất tăng nhiều, có trợ nghiệp lớn. Giết vương tử, một hòn đá ném hai chim, vừa đối với Vân Ti Lan, Hải Lam Na có lợi, vừa lại miễn đi chướng ngại của việc tìm kiếm phi thuyền, băn khoăn duy nhất chính là, như thế nào tránh được đối phương trả thù.



Hải Lam Na nói tiếp: “Cha từng nhiều lần cùng Vương tử can thiệp, vương tử gọi là ái ta mà lấy cớ phản bác, khiến cho phụ thân thật khó ngăn hắn, việc này còn đang giằng co.”




Lăng Độ Vũ hỏi: “Cùng việc Vương tử tìm ta có gì liên quan?”



Hải Lam Na khuôn mặt thanh tú đỏ lên, nói: “Là lần ta tại nhà hàng đặt yến tiệc thiết đãi anh, vậy mà không thoát khỏi tai mắt hắn, ngày hôm qua hắn nổi giận đùng đùng tìm tới đổ trường, chất vấn ta tìm anh làm gì, ta đương nhiêu không thể mang nguyên nhân chân chính nói cho hắn, hắn… vì vậy… đã cho là ta thích anh, phẫn nộ lên muốn đem anh bầm thây vạn đoạn…”



Lăng Độ Vũ cười nhẹ: “Lúc này mới thật oan uổng, giả thiết cô thật sự là yêu ta, vậy còn chút giá trị hy sinh đi, như bây giờ… hắc!”



Hải Lam Na gấp giọng nói: “Không!” rồi cúi đầu: “Anh cùng Trầm Linh đều chân chính là quân tử cùng hảo hán vượt hẳn phàm tục, ta rất hân thưởng cùng yêu thích các anh, chỉ bất quá trong lòng ta có mục tiêu khác, không hề theo đuổi ái tình ngắn ngủi của thế gian kia.”



Lăng Độ Vũ không giải thích được chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú đỏ hồng của nàng.



Hải Lam Na đột nhiên nắm tay hắn, giống như đã đưa ra quyết định trọng đại, đứng lên nói: “Đi, đưa anh đi gặp một người, nhìn thấy người ấy rồi, anh hội rõ ràng hết thảy.”



Lăng Độ Vũ theo nàng đứng lên.



Hải Lam Na kéo tay hắn, đi tiếp xuống thềm, theo dọc Hằng Hà đi về phía đông.



Mặc dù ngọc thủ nắm chặt, trong lòng lại không có khởi niệm gì, hắn cảm thấy Hải Lam Na cũng không giống nữ tính bình thường, nhân loại lưỡng ái, đối với nàng chỉ là một loại tiết độc.



Xa xa truyền đến tiếng chuông chùa miếu, người nghe mà khoan thai, tâm thần bình tĩnh.



Dưới bóng chiều, người đi đường rất thưa thớt, chỉ có những đàn bò an bình quanh quẩn bên bờ, theo cách riêng bọn chúng, hưởng thụ Hằng Hà ban phúc.



Lăng Độ Vũ hô nhẹ: “Ngồi xuống!”



Hai người vừa vặn đi tới hơn mười con bò hình thành một đàn nhỏ, vừa ngồi xuống, đám bò đã yểm hộ thân hình bọn họ.



Hải Lam Na cũng rất cơ trí, ánh mắt tìm tòi, chứng kiến vài tên đại hán lụa quấn đầu, mặc âu phục phẳng phiu, từ xa xa bên trái đang đi về phương hướng bọn họ, khí thế hung hăng, một bên vừa đi một bên nhìn quanh, hiển nhiên đang tìm người.



Lăng Độ Vũ nhẹ giọng: “Bọn họ thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã tìm tới nơi này.” Mấy kẻ kia là từ phương hướng hắn xuống taxi đi đến, rất có thể là đã tìm ra tài xế taxi chở hắn, thực lực vương tử thật không phải chuyện đùa.



Hải Lam Na ghé sát tai hắn nói: “Canô màu bạc của ta ở bến đò phía trước không xa, chính là thế nào để đi tới?”



Rời đi đàn bò, không có phương pháp ẩn dấu hành tung.



Lăng Độ Vũ tâm niệm thay đổi thật nhanh, quay mặt lại, bởi vì Hải Lam Na một bên đang tại tai hắn, hắn quay như vậy, môi vừa hay thoáng chạm làn môi thơm phúng phính của nàng, Lăng Độ Vũ nhịn không được hít một hơi, Hải Lam Na ân lên một tiếng, hi vọng cự tuyệt sự quyến rũ, ở giờ khắc địch nhân đang rình rập, lại càng thêm vị kích thích.



Lăng Độ Vũ vừa chạm nhẹ đã tách ra, nổi lên cảm giác phạm tội, một phương diện là xâm phạm thục nữ thanh nhã, một phương khác như hành vi phạm lỗi với Trầm Linh. Việc này hơi có ý, không giống như ngày đó lục soát người thì bất đắc dĩ vuốt ve ngọc thể nàng.



Hải Lam Na vẻ mặt thanh tú cúi trước ngực, hận không tìm được một hang động, chui vào, bên tai hồng đỏ lên.



Lăng Độ Vũ cường chế tim đập mạnh, ghé vào tai nàng nói: “Ta quay trở lại, đương khi địch nhân đuổi theo ta, cô lập tức lấy canô, quay đầu lại đón, nhớ lấy!”



Hải Lam Na gật đầu tỏ vẻ minh bạch.



Lăng Độ Vũ lấy ra nơi tay súng ngắn, hướng bầu trời “Đùng” một tiếng vang lên.



Bốn phía đàn bò tức thì phản ứng, cả kinh, hướng xung quanh chạy tán loạn. Lúc này phụ cận cũng không có người nào khác, không cần băn khoăn ngộ thương người vô tội.



Lăng Độ Vũ thừa thế xoay người về sau chạy đi.



Bọn đại hán kinh ngạc kêu lên mừng rỡ: “Ở bên kia!”



Đại hán vừa kinh hô một tiếng, vọt tới đã bị đàn bò va vào, ngã lăn trên mặt đất.



Bò cuồng loạn chạy lan, khiến các con bò phụ cận rối loạn theo, phân ra bất đồng phương hướng mà chạy. Nhưng Lăng Độ Vũ biết bò dã tính không nhiều, mặc dù bây giờ thanh thế to lớn, cục diện hỗn loạn rất nhanh bình phục lại.



Lăng Độ Vũ theo đàn bò yểm hộ, nhanh chóng men theo bờ sông chạy ngược hướng với Hải Lam Na.



Một bên chạy, một bên khom người, dựa vào thân bò to lớn, lúc ẩn lúc hiện.



Vài tên đại hán ra sức đuổi theo, chính là vì phải tránh đàn bò đâm thẳng tới, cùng Lăng Độ Vũ từ hơn 20 yards khoảng cách đã thành hơn 40 yards.



Lăng Độ Vũ chạy vội một hồi, thoát khỏi đàn bò, hắn phỏng chừng đám đại hán kia nhân số nhất định xa xa không chỉ từng đấy, chỉ là phân tán thành từng tổ nhỏ tìm hắn, hiện giờ hắn bại lộ hành tung, nhất định hội làm cho đám người xa gần đều đuổi theo bao vây không ngừng.



Vừa nghĩ, thì đã thấy hơn mười đại hán từ trước mặt hắn chạy lại.



Lăng Độ Vũ đang do dự có nên thay đổi kế hoạch, tự mình đào tẩu, bên tai tiếng Canô đã vang lên.



Lăng Độ Vũ hét lớn một tiếng, thoáng chút đã vọt tới bên hồ, lăng không lộn một vòng, vừa hay rơi xuống trên canô Hải Lam Na lái tới.



Hải Lam Na hoan hô, canô tà tà mà ra, đến giữa sông thì chuyển nhanh, quay đầu lại lướt nước.



Lăng Độ Vũ nhìn lại đằng sau, đán đại hán bạo nộ như sấm vô ý thức theo bờ sông đuổi theo, chỉ chốc lát đã biến thành những bóng đen không thể nhận rõ.



Hải Lam Na chuyên tâm điều khiển.



Lăng Độ Vũ ngồi ở thân sau, kinh lịch nhiều tháng từ trước tới nay chưa từng có buông lỏng. Hắn tính tình hào hiệp, rất dễ dàng mang sự tình phiền não dứt bỏ, từ lần quyết đấu Nguyện Ma (xem Nguyệt Ma), hắn học hội một chân đế về niềm vui: đó chính là không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có giờ khắc hiện tại.



Giờ khắc hiện tại này, chính là trước mắt hết thảy: Hải Lam Na duyên dáng bóng lưng, Hằng hà vào đêm, ánh đèn ven bờ, nước sông chớp động, không khí thanh tân, Varanasi, Ấn Độ.



Không cần hoài niệm dĩ vãng, không cần lo lắng tương lai không lường tới, toàn tâm toàn ý tiến nhập tới giờ phút này.



Canô theo dòng sông lướt đi chừng hơn 40 phút, tại một bến đò từ từ dừng lại.



Hết thảy giống như nhàn nhã dạo chơi.



Từng tán dương cao lớn rậm rạp bên bến đò, ngọn cây là những ngọn đèn nhỏ sáng mông lung, ẩn ước nhìn thấy đỉnh ngôi chùa. Đại miếu so với hắn hai tuần nay từng thấy, càng tráng lệ hào hùng, sau lưng dãy núi trập trùng, khí thế bàng bạc.



Hai người bỏ canô lên bờ.



Một con đường nhỏ thẳng lên từ bến đò, tất cả đều do đá vụn rải thành, gấp khúc quanh co, như len lỏi mà tiến vào rừng cây rậm, cứ cách một khoảng, lại có một ngọn đèn chiếu sáng.



Hải Lam Na cùng Lăng Độ Vũ sóng vai cùng lên, lây nhiễm bầu không khí thâm tĩnh của hoàn cảnh nơi này, hai người bước lặng yên không nói.



Ngôi chùa lớn từ canô nhìn lại, tựa hồ rất gần, chính là hai người bước đi không sai biệt lắm nửa giờ, mới đến được sân rộng trước thần miếu.



Lăng Độ Vũ hít sâu một hơi, có chút trừng mắt cứng lưỡi ngưng thị nhìn tới cửa vào thần miếu.



Đây không phải một ngôi chùa bình thường, mà là từ một thạch sơn to lớn, kinh qua số vố thời đại, khai mở thành chùa lớn. Chùa cao hơn 60 feet, lối vào bậc thấp bậc cao, tạc dày đặc các phù điêp lập thể hình tông giáo, trang nghiêm cung kính, rung động lòng người.



Thềm đá rộng lớn, tầng tầng thăng tiến, kéo dài tới cửa chính ngôi miếu đá gồm tám hòn đá tròn trịa xếp thành thạch trụ chống đỡ.



Lăng Độ Vũ hỏi: “Đây là địa phương nào?”



Hải Lam Na nói: “Thánh Hà Tự, đến đây đi!”



Hải Lam La bước tới dẫn đường, lên trên thềm đá, muôn hình vạn trạng cửa miếu, tụ tập hơn mười tăng nhân toàn thân tăng y trắng, nhìn thấy Hải Lam Na chắp tay thi lễ.



Lăng Độ Vũ theo nàng tiến vào đại điện, nhịn không được thở nhẹ ra: “Thật sự là kiệt tác!”



Không gian trong chùa lại càng rộng lớn, chừng lớn hơn khoảng nửa sân bóng, giữa chùa có một đại phật tháp hình trụ tròn, dưới đế tháp ngồi trên hoa sen, thẳng tắp vươn lên một trụ tròn cao, thân thẳng lên đỉnh chóp miếu hơn 50 feet.



Vách tường hướng cửa miếu, phụng dưỡng một tòa tượng phật cao hơn ba mươi feet, lòng bàn tay phải hướng ra phía ngoài, tay trái rủ xuống đất, là thế “Thi vô úy ấn”, mắt nửa khép, khiến người cảm nhận được thế giới siêu nhiên tinh khiết nội tại phật tượng.



Các vách tường khác, khắc đầy phù điêu, hình thành vân da phong phú nhiều vẻ.




Trăm ngàn hương nhang, đồng loạt được điểm cháy, hương khí phiêu dật, sương khói mơ màng.



Lăng Độ Vũ nói: “Ta nghĩ cô thuộc về Ấn Độ giáo?”



Hải Lam Na nghiêm túc nói: “Ta là một lưu phái tân hưng thuộc Ấn Độ Giáo”



Lăng Độ Vũ kinh ngạc nói: “Đây là tự miếu của phật giáo?”



Hải Lam Na nghiêm nét mặt nói: “Vô luận là giáo gì, mục tiêu đều là siêu thoát gông cùm xiềng xích sinh tử, đến đi! Người ấy tại bên trong.”



Nhẹ nhàng bước, đi tới sau đại phật tượng đồng.



Đại phật tượng cùng vách tường phía sau nguyên lai còn khe hở khoảng hơn mười feet, đáy tượng phật chạm khắc những hình phật tượng nhỏ, tinh vi làm người xem đầy thu hút.



Tín đồ ngoan đạo, cả đời, lại chuyên tâm mà khai tạc được cả một tòa thạch miếu lớn mà tinh vi kinh người, khiến thế nhân phải kinh thán. Tông giáo lực lượng thật là khổng lồ vô cùng.



Vách tường phía sau tượng phật có khắc liên tục chuyện xưa trong phật kinh, tự thuật sự tích Thích Già quá khứ chuyển thế luân hồi.



Lăng Độ Vũ hỏi: “Người đâu?”



Hải Lam Na mỉm cười, thân thủ ấn lên một chỗ nơi thạch điêu[1], một khe cửa mở ra, hiện ra một bí đạo thật dài, có ánh đèn chớp lóe từ xa truyền đến.



Hai người tiến vào bí đạo, cửa đá phía sau lại tự đóng lại.



Hải Lam Na thấp giọng nói: “Đây là địa phương thời chiến loạn thì tăng lữ tị nạn.”



Hai người chậm bước đi tới, chỉ chốc lát đi đến một thạch điện đèn đuốc sáng trưng.



Một tòa phật tượng ở giữa đại điện, so với tượng phật bên ngoài nhỏ hơn nhiều lắm, cao thấp chỉ cỡ mười hai feet, trạm trổ tinh xảo đẹp đẽ, biểu tình sinh động.



Trên vách tường có một loạt những lỗ vuông lõm vào, mỗi lỗ vuông đều để một bình gốm, nhìn tới là để đựng hài cốt người.



Hải Lam Na giải thích nói: “trong đấy chính là xá lợi tử lịch đại[2] chủ trì.”



Lăng Độ Vũ a lên một tiếng, càng không giải thích được nguyên nhân Hải Lam Na dẫn hắn tới nơi này.



Một thanh âm khá lớn từ sau tượng đá vang đến: “Người không rõ sao?” Dùng chính là Tạng ngữ hắn quen thuộc.



Lăng Độ Vũ tự nhiên lắc đầu, rồi ngạc nhiên kinh hoảng, chẳng lẽ người này có thể nhìn thấu ý niệm trong đầu mình?



Sau tượng đá một thân ảnh vòng ra.



Khăn chít đầu màu trắng tuyết, tăng bào dài màu trắng tuyết, râu dài màu nâu, nhãn tình thấu tới nhân tâm.



Là lão, ngày đó vừa tới Varanasi, tại trên đường gặp phải lão nhân sung đầy lực lượng kỳ dị - Lan Đặc Nạp thánh giả



Vô luận là đang lõa thể[3], hay là mặc tăng bào, đều không giảm đi nửa phần uy nghi khiếp người của lão.



Lăng Độ Vũ nhìn sang lão, ánh mắt lại chuyển sang vẻ sùng kính trên mặt Hải Lam Na, bừng tỉnh nói: “Nguyên lai thánh giả chính là người đại tiểu thư đại biểu.”



Lan Đặc Nạp thánh giả khoanh chân ngồi xuống, nói: “Ngồi đi! Nhi tử của Linh Đạt.”



Lăng Độ Vũ cơ hồ nhảy dựng lên, giọng khàn lên: “Lão như thế nào lại biết?” Hắn xuất thân là tuyệt đối bí mật, ngay cả Kháng Bạo Liên Minh, tổ chức mà hắn làm việc cho đến nữ bằng hữu thân mật Trác Sở Viên đều không rõ.



Hải Lam Na ngồi xuống, còn lại Lăng Độ Vũ một người ngạc nhiên đang đứng, vẻ mặt khó nén kinh ngạc.



Lan Đặc Nạp thánh giả nói:



“Bí mật trong cuộc sống chỉ tồn tại dưới từng tầng thứ tai mắt, tại giữa ta với Linh Đạt, không có lời nào là bí mật. Ngồi xuống đi! Con trai.”



Lăng Độ Vũ khoanh chân ngồi xuống, nhìn tới tràn ngập dị lực thánh giả, không nói nên lời.



Lời Lan Đặc Nạp nói, chỉ có thể là từ lịch sử loài người tới nay, là năng lực đề cập tới “tâm linh truyền cảm”.



Loại năng lực này, cơ hồ có thể trăm phần trăm khẳng định là lực lượng tồn tại, chỉ bất quá người bình thường, chỉ có dưới tình huống cực đoan, mới có thể vận dụng tới dị lực thế này. Giống như là một người mẹ đang tại nước Mỹ, đột nhiên vô duyên vô cớ nghe được tiếng con mình kêu thảm thiết, mà sự thật là, người sau đang tại hơn ngàn dặm ở Australia, gặp tai nạn xe chết thảm.



Loại lực lượng này tồn tại ở trên người mỗi một cá nhân, nhưng chúng ta lại không hiểu thế nào vận dụng.



Giống như người đưa máy tính cho một đứa trẻ đang tập bò, nó đến mở ra còn không hiểu, công dụng vô hạn của vi tính chẳng khác nào là mờ ảo.



Lan Đặc Nạp thánh giả vừa nói, lại càng siêu việt theo như lời năng lực đôi khi ngẫu nhiên dụng được, mà là một loại tâm linh giao kết, không có hạn chế khoảng cách.



Lăng Độ Vũ trời sanh đã có loại truyền cảm năng lực này, nhưng so với lão nhân trước mắt, chỉ giống như tiểu đệ tử gặp gỡ lão cổ giả[4] cả đời nghiên cứu.



Lan Đặc Nạp thánh giả mỉm cười, nói: “Người rõ ràng rồi!”



Lăng Độ Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy! Thánh giả.” Lần này xưng hô đại dị so với trước, tràn ngập tôn kính với trí giả.



Lan Đặc Nạp thánh giả nói: “Người cùng bằng hữu, đang tiến hành một kế hoạch kinh thiên động địa, ta đã biết!”



Lăng Độ Vũ kinh ngạc nói: “Nàng nói cho người sao?” Nhìn tới Hải Lam Na, nàng nhắm lại hai mắt, diện mạo trang nghiêm, giống như là quan âm hạ phàm trần.



Một đạo linh quang hiện lên trong Lăng Độ Vũ, làm hắn chợt thốt: “Ta rõ ràng rồi, ngày đó Trầm Linh trên sông Hằng hà gặp một lão nhân ngồi thuyền, hẳn là người, là người kích khởi hắn, khiến cho hắn tìm được tới phi thuyền!”



Lan Đặc Nạp thánh giả gật đầu nói: “Người rõ ràng rồi, thời gian không có nhiều, ta không thể không có hành động.”



Lăng Độ Vũ kinh ngạc nhìn tới lão nhân.



Lan Đặc Nạp thánh giả chậm rãi nói: “Nó kêu gọi càng lúc càng cấp gắt, ta không có một khắc không nghe thấy.”



Lăng Độ Vũ kinh ngạc hỏi: “Nó?”



Lan Đặc Nạp thánh giả trong ánh mắt ôn nhu lóe lên quang huy lấp lánh, nói: “Đúng vậy! Nó! Các người cùng ta mục tiêu là một, đều là hưởng ứng tới kêu gọi của nó, đi tìm nó, chỉ bất quá tư tưởng người cùng ta theo bất đồng phương thức.”



Lăng Độ Vũ hỏi: “Nó là ai?”



Lan Đặc Nạp thánh giả nét mặt nhất thời tràn đầy vẻ tươi cười từ hiền, nói: “Nó cũng không phải là ai, mà là ‘độc nhất đích bỉ’[5], chân thần chí tôn Ấn Độ Giáo, cũng như thượng đế mà người phương Tây sùng tín. Ta cùng nó liên hệ được thì, nghe tới khí tức tử vong, các người phải nhanh lên, hiện tại đã là không thể trì hoãn một khắc, đây cũng là nguyên nhân ta muốn gặp người.” Chậm rãi đứng lên.



Lăng Độ Vũ đứng nhanh theo, đồng thời với lão nhân đang xoay người rời đi kêu lớn: “Người còn chưa cho ta biết đầu đuôi sự tình?”



Cho tới nay, bọn họ nói chuyện với thanh âm đều là phi thường trầm thấp, một tiếng hô này, thạch điện trống trải lập tức hồi âm vang lên chói tai, thanh thế dọa người.



Lan Đặc Nạp thánh giả hướng vách tường phía sau phật tượng đi tới, mãi cho đến trước vách tường, mời ngừng lại, cũng không quay đầu nói: “Tới đấy rồi, hết thảy người đều sẽ biết, ta biết cùng người biết, đều không phải là hoàn toàn, có nói chỉ biết gia tăng nghi hoặc. Nhớ! Phải nhanh lên!” Ngón tay ấn nhẹ trên một điểm trên tường, tiếng ‘ong ong’ truyền lại, vách tường bóng loáng lại hé ra một cánh cửa.



Lăng Độ Vũ bất phẫn nói: “Người không phải muốn đi xuống nhìn sao?”



Lan Đặc Nạp thánh giả nói: “Tới lúc thích hợp, ta tự nhiên sẽ xuất hiện.” Nói xong thì đã tiến vào cánh cửa bí đạo, cửa đá khép lại, vách tường hồi phục hoàn chỉnh một vẻ bóng loáng.



Lăng Độ Vũ thầm nghĩ: “Độc nhất đích bỉ? Cùng phi thuyền vũ trị có quan hệ gì, chẳng lẽ là chỉ sinh vật trong phi thuyền, nó còn chưa tử vong?” Nghĩ tới đây, chợt thấy lạnh rùng mình.



Cho tới nay, hắn cùng Trầm Linh trong lòng nghĩ tới chỉ là đào tới đáy lòng đất tìm một di tích phi thuyền hạ lạc, hoặc là di hài của sinh vật hành tinh khác trong phi thuyền, đều không nghĩ tới sinh vật này nhưng vẫn còn sống, giống như tìm một con tàu đắm trầm mình dưới đáy biển sâu để lấy bảo vật, chưa bao giờ nghĩ tới trong tàu đắm lại có người sống.



Hải Lam Na đi tới bên người hắn hỏi: “Anh đang suy nghĩ điều gì?”



Hải Lam Na trong mắt toán ra thần sắc tôn sùng, nghiêm nét mặt nói: “Thánh giả là khai tông đại sư của ‘Bỉ nhất giáo’ mà ta tín ngưỡng, ba mươi năm nay, vẫn ẩn thân trong động huyệt, bế quan tĩnh tọa, chỉ uống thanh thủy[6], việc trong giáo đều do đệ tử của người chủ trì. Người tại trong Ấn Độ giáo, địa vị cao cả, kể cả kẻ hoành hành bá đạo như vương tử, cũng không dám bất kình gì với người.”




Lăng Độ Vũ cau mày nói: “Việc này thật là kỳ quái cực điểm?”



Hải Lam Na nói: “Chúng ta cũng rất kỳ quái, sáu tháng trước xuất quan rồi, người triệu ta vào, mà từ trước tới nay người không có nhận thức ta. Ta nhớ được ngày đó người hướng ta nói tới một chuyện phi thường quái dị.”



Lăng Độ Vũ lòng hiếu kỳ nổi lên, hỏi tới: “Là nói gì?”



Hải Lam Na lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhớ lại nói: “Người nói: cơ duyên sinh mệnh rốt cuộc do ‘tử diệt’ mang đến, đổ trường của người tương lai có hai vị khách quý quang lâm, bọn họ có đặc thù sứ mạng, người phải trợ giúp bọn họ hoàn thành.”



Lăng Độ Vũ nói: “Ý cô là chỉ chúng ta?”



Hải Lam Na nói: “Ta cũng không biết, chỉ biết vừa nhìn thấy các anh, tựa như có một thanh âm trong lòng nói cho ta biết: chính là bọn họ.”



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên. Sự việc vốn đã ly kỳ, bây giờ càng gia thêm một tầng sắc thái thần bí khó lường.



Hải Lam Na mờ mịt nói: “Hiện tại nên làm gì?”



Lăng Độ Vũ nói: “Ta muốn người giúp ta một việc.”



Hải Lam Na gật đầu nói: “Nói đi.”



Lăng Độ Vũ nói: “Ta phải lập tức bí mật đi tới New Delhi, giáo huấn vương tử một lần thật nhớ.”



Hải Lam Na trừng mắt cứng lưỡi, không biết như thế nào phản ứng.



Vương tử thế lực vươn toàn Ấn Độ, hắn không chọc đến người, chính là thượng thượng may mắn, còn đề cập gì tới người tới tìm hắn.



Vân Ti Lan không chút phấn son, nhẹ nhàng trong bộ áo sơ mi quần gin, đeo một chiếc kính râm, đi vào một tòa bách hóa phẩm ở New Delhi. Nàng dám đảm bảo không ai có thể nhận ra mình.



Thanh âm mua bán, cò kè mặc cả, ồn ã một vùng.



Nàng không mục đích tùy ý lấy mấy chiếc vòng, đi tới cửa vào phía đông, đây là nơi Lăng Độ Vũ ước định gặp nàng.



Chờ được chừng hai mươi phút, một đại hán Ấn Độ đi thẳng tới hỏi: “Đại minh tinh! Xin cho con gái ta chữ ký được không?”



Vân TI Lan bị dọa cho hoảng sợ, tập trung nhìn lại, đưa tay che ngực nói: “Thiếu chút nữa làm ta sợ chết, không nghĩ tới tiếng Ấn Độ của anh tốt như vậy, khó trách kẻ dưới tay của vương tử đều cứ thế mà để anh chạy thoát.”



Lăng Độ Vũ nói: “Đi! Tới xe vận tải ở dưới.”



Vân Ti Lân kinh ngạc hỏi: “Xe vận tải?” Sững chút rồi nhanh chóng đi theo sau Lăng Độ Vũ, độ tầm 10 phút, đi tới một chiếc xe vận tải cỡ vừa, hai người ngồi trên ghế đầu, xe lăn bánh rời đi.



Chiếc xe xuyên qua những tuyến đường trong thành phố. Đây là khu vực trung tâm, dọc đường nhìn có thể thấy được những quảng trường nhỏ với những thảm cỏ, những ngã tư rộng rãi, người đi đường chen chúc.



Lăng Độ Vũ đi tới khu vực thương mại phía Tây Bắc. Chỉ chốc lát đến được chợ Connaught, là một ngôi nhà hai tầng màu trắng, kết cấu được tạo thành một vòng tròn lớn, hai mặt của tòa nhà đều là các loại hình cửa hàng, trong vòng đường kính đạt tới 600 mét, một tòa hoa viên độc đáo nằm tại trung ương, hoa cỏ xanh mát, trăm hoa tươi tốt. Các cửa hàng ngoài cửa đều có cột trụ hành lang, liên tiếp bao thành một hàng lang tròn, giống như tách ra khí hậu nóng nực cùng mưa gió thất thường với một nơi lý tưởng



Trên đường xe cộ như mây, ô tô qua lại như đan dệt.



Lăng Độ Vũ đánh xe vận tải vào một góc đường, kéo màn vải bố che cửa xe, xoay người lại, vừa vặn đón nhận ánh mắt chờ mong của Vân Ti Lan.



Không chút phấn son Vân Ti Lan, có một nét thanh lệ khác hẳn, Lăng Độ Vũ nhịn không được vươn người qua, hôn nhẹ, coi như lễ gặp mặt.



Vân Ti Lan mặt tươi cười như hoa, nhẹ nhàng nói: “Anh gọi ta ra, không phải chỉ là vì thế này thôi chứ?”



Lăng Độ Vũ tiêu sái nhún vai, nói: “Chỉ là cái này, cũng có thể đủ rồi, nhưng cô không phải chỉ là vì cái này, mà ra gặp ta đi?”



Vân Ti Lan vươn người lại, ôm chặt lấy Lăng Độ Vũ hôn thật dài, rồi thở ra nói: “Chúng ta tìm một chỗ, có được không?”



Lăng Độ Vũ thở dài nói: “Đây là địa phương an toàn nhất, bây giờ ta nghĩ cô nên bả tất cả về Vương tử nói cho ta biết, cố gắng tường tận từng chi tiết, đặc biệt là địch nhân của hắn, biết được đều nói ra, thậm chí cô cho rằng những việc không liên quan, cũng đều có thể là mấu chốt.”



Vân Ti Lan ngồi ổn định thân thể, suy nghĩ một hồi, mới đầu lên tiếng, Lăng Độ Vũ chỉ ở những điểm cốt lõi hỏi một hai câu.



Đương khi Vân Ti Lan nói tới những hoạt động phạm tội của vương tử thì, hắn đặc biệt lưu ý, không ngừng hỏi về chi tiết trong đó.



Vân Ti Lan nói tới việc mua bán ma túy của vương tử, nói: “Vương tử vốn quyết định không dính gì tới việc mua bán ma túy, sợ mất đi bộ phận chính khách cầm cự, bởi vì dù quản là trong xã hội đen, ma túy cũng được xem là tội ác ô nhục. Nhưng ma túy lợi nhuận thật sự là vô cùng lớn, tiền có thể sai khiến quỷ thần, một kẻ trùm ma túy lớn, Đạt Đức, thừa thế quật khởi, từ từ khống chế thị trường cả Bắc Ấn Độ, thế lực theo tám phương xung quanh từ từ bành trướng. Vương tử thấy tình thế không ổn, hướng Đạt Đức gia tăng áp lực, trải qua vài lần va chạm hỏa lực, Đạt Đức bị rơi xuống thế hạ phong, bị bức bách đưa quyền phân phối ma túy trong vùng vào tay vương tử, mà hắn phụ trách tuyến buôn chuyển ma túy quốc tế, Đạt Đức từ Đông Nam Á thu mua ma túy, bán lại vương tử, rồi vương tử tinh luyện, tái phân phối tại thị trường địa phương.”



Lăng Độ Vũ ngắt lời nói: “Trước mắt quan hệ hai kẻ đó thế nào?”



Vân Ti Lan nói: “Ngoại chùng nội căng, Đạt Đức tính tình thô bạo ngang ngược, hung tàn chỉ có hơn vương tử, bất quá thế lực vương tử trên thông chính phủ, dưới vươn gốc rễ tới từng người dân, thâm căn cố đế, là nguyên cớ Đạt Đức không dám kháng một lời. Nhưng là ta từ mấy thủ hạ của vương tử, biết được Đạt Đức không ngừng chiêu binh mãi mã, chờ đợi cơ hội nhất cử tiêu diệt vương tử. Đương nhiên, vương tử cũng không phải thiện nam tín nữ…”



Lăng Độ Vũ hỏi: “Cô có hay không phương pháp tra ra địa điểm cùng thời gian song phương giao dịch ma túy?”



Vân Ti Lan mỉm cười nói: “Anh xem như hỏi đúng người rồi, ta luôn luôn phi thường tích cực lưu tâm việc mua bán ma túy của hắn.” vẻ tươi cười của nàng mang theo một tia cay đắng, làm Lăng Độ Vũ cảm thấy được muốn có được tư liệu về phương diện này, nàng nhất định là đã nỗ lực đại giới, tiền vốn của nàng tất nhiên là sắc đẹp không thể nghi ngờ.



Lăng Độ Vũ giọng đượm vẻ thương tiếc: “Ta phải biết rằng lần mua bán lớn gần nhất sắp tới, càng lớn lại càng tốt.”



Vân Ti Lan ngón tay chỉ ra thị trường Connaught đối diện trước mũi xe, nói: “Giữa trưa ngày mai, song phương sẽ ở chỗ này tiến hành giao dịch lớn.”



Lăng Độ Vũ mỉm cười nói: “Thế là đủ rồi!” Nghĩ một chút, rồi lại hỏi: “Nói cho ta biết hình thức cùng phương pháp giao dịch, nếu có thể, ta thậm chí hy vọng biết được loại hình ma túy bọn chúng đang giao dịch, phương pháp bọn chúng đóng gói ma túy.”



Vân Ti Lan nói: “Đạt Đức có một thói quen rất kỳ quái, cũng rất mê tín là thích giấu ma túy ở trong ‘Vệ Đà Kinh’, cho là điều đó sẽ mang đến may mắn cho hắn, đây là do vương tử nói cho ta biết.”



Lăng Độ Vũ trầm tư nói: “Nếu là để giấu tai mắt người, hẳn là nên dùng những bản đang được lưu hành ở thành phố, hy vọng lần này ‘Vệ Đà kinh’ cũng sẽ mang đến may mắn, không phải là cho hắn, mà là mang đến cho ta!”



Chú thích:



[1] Thạch điêu: chạm đá, điêu khắc đá.



[2] Lịch đại: qua các thời đại.



[3] Lõa thể: trần truồng.



[4] Cổ giả: học cứu, bác học.



[5] Độc nhất đích bỉ: độc nhất là nó, nó là duy nhất, không gì bì được, so sánh được.



[6] Thanh thủy: nước trong, nước tinh khiết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.