Lang Gia Bảng

Quyển 1 - Chương 8: Vẫn còn sơ hở



Thực ra người này cũng không thể coi là khách, bởi vì Tuyết Lư nơi Mai Trường Tô đang ở bây giờ vốn đã ở trong nhà người đó. Chỉ có điều thời gian dài vừa rồi, bà chưa từng tới thăm chàng lấy một lần.

Mặc dù troong lòng rất bất ngờ, Mai Trường Tô cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chàng nhẹ nhàng trấn an Phi Lưu vừa nghe tiếng chạy ra quay trở lại phòng rồi mỉm cười, khom người thi lễ với trưởng công chúa Lỵ Dương.

“Bên ngoài đã nổi gió rồi, nghe nói Tô tiên sinh thân thể không được khỏe, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.” Vẻ mặt trưởng công chúa lạnh nhạt nhưng giọng điệu vẫn có thể coi là nhã nhặn, thấy Mai Trường Tô nghiêng người nhường đường, bà cũng không khiêm nhường mà đi thẳng vào trong phòng rồi cởi chiếc áo choàng lụa màu vàng ra vì không khí trong phòng quá ấm áp.

Lần này bà lặng lẽ đến đây một mình, bên cạnh đương nhiên không có thị nữ, Mai Trường Tô liền tiến lên đỡ áo choàng cho bà, treo lên giá áo bên cạnh, lại lấy ấm trà vẫn được ủ kín ra rót cho bà một ly trà nóng.

Công chúa Lỵ Dương bưng ly trà nhưng vẫn không đưa lên miệng mà chỉ áp sát vào lòng bàn tay như ủ ấm, sau một lúc lâu mới nói: “Muộn như vậy còn đến quấy rầy tiên sinh, thật sự bất tiện, nhưng nếu đến sớm, ta lại sợ...”

Thấy bà nói một nửa rồi dừng lại, Mai Trường Tô khẽ cười, nói nốt nửa câu sau: “Công chúa sợ đến sớm, Cảnh Duệ vẫn còn ở đây. Nói vậy nghĩa là công chúa có lời cần phân phó một mình Tô mỗ đúng không?”

Trưởng công chúa Lỵ Dương ngẩng đầu nhìn chàng. Tô Triết vốn là bình dân, địa vị so với hoàng muội thì như trời với đất, hai chữ phân phó này cũng không phải lời nói khiêm tốn, nhưng nói ra từ miệng một người thân mang nhiều hào quang lại có vẻ bí ẩn như Mai Trường Tô làm người ta tạm thời không thể định vị thân phận của chàng.

Nắm giữ thiên hạ đệ nhất đại bang, là hảo bằng hữu được các quý công tử số một, số hai kinh đô tôn trọng, dưới tay có một hộ vệ có thể so đấu với đệ nhất cao thủ Đại Lương, Thái tử và Dự vương đều đang ra sức chèo kéo, lại rất được quận chúa Nghê Hoàng ưu ái, cũng có quan hệ mập mờ không rõ với quận chúa Nghê Hoàng... Vô số vòng sáng này chồng lên nhau, cho dù là trưởng công chúa Lỵ Dương cao cao tại thượng cũng không thể coi chàng là một bình dân thông thường.

Nhưng cũng chính vì biết chàng nhất định không phải là một người bình thường, biết chàng nhất định có thực lực mà người thường không thể nào so được nên trưởng công chúa ít khi ra khỏi cửa mới một mình đi tới tòa khách viện nhỏ bé này giữa lúc canh khuya đêm vắng.

“Bất kể là chuyện gì thì công chúa vẫn nên nói ra, không cần do dự thêm làm gì.” Mai Trường Tô quan sát tất cả những thay đổi trên mặt vị khách đến thăm rồi chậm rãi nói. “ Nếu chuyện công chúa phân phó nằm trong khả năng của Tô Triết thì tại hạ tất nhiên sẽ lĩnh mệnh. Nhưng nếu là chuyện tại hạ không thể làm được thì cũng sẽ không lắm miệng nói ra ngoài, công chúa cứ yên tâm.”

Ánh mắt trưởng công chúa Lỵ Dương hơi ngưng tụ giống như đã thầm hạ quyết tâm, ly trà trên tay cũng được đặt xuống bàn. Bà ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Mai Trường Tô, nói từng chữ từng câu: “Tô tiên sinh, tiên sinh hãy cứu Nghê Hoàng.”

Nghe thấy một lời thỉnh cầu như vậy, tuy Mai Trường Tô là người tâm chí rất vững vàng nhưng trên mặt vẫn không thể không lộ vẻ kinh ngạc. “Trưởng công chúa điện hạ nói vậy là sao?”

“Nghe nói Nghê Hoàng rất coi trọng tiên sinh, chắc là giữa hai người cũng có tình nghĩa.” Trưởng công chúa Lỵ Dương xua tay ngăn Mai Trường Tô khi thấy chàng định đính chính lời này, ra hiệu cho chàng nghe mình nói tiếp. “Nghê Hoàng mặc dù thông minh nhưng chung quy vẫn thường sống ở phiên trấn, không rõ nước ở kinh thành này sâu bao nhiêu, đục thế nào. Nó tự phụ phiên vị Vân Nam cao quý, chính mình lại là cao thủ trong cao thủ, định chơi đùa trong lần kén quận mã này, luôn cảm thấy hết thảy đều được khống chế trong lòng bàn tay nó nên không khỏi có điều sơ ý.”

“Nghe những gì công chúa nói thì chẳng lẽ có người dám gài bẫy quận chúa hay sao?”

“Vì mục đích của mình, người trong kinh thành này có gì không dám làm chứ?” Không biết nghĩ đến chuyện gì, trong mắt trưởng công chúa Lỵ Dương hơi lộ ra vẻ thống khổ. “Một mình Nghê Hoàng đã là đại diện lập trường của vương phủ Vân Nam, đại diện cho quân lực trăm ngàn thiết kỵ nam cương, chẳng lẽ như vậy vẫn không đáng để có người mạo hiểm gài bẫy hay sao?”

Mai Trường Tô nhíu mày, chậm rãi gật đầu.

Chàng đã nhiều lần suy nghĩ về giá trị của quận chúa Nghê Hoàng cho nên vẫn nghĩ cách làm cho nàng ủng hộ Tĩnh vương, đương nhiên những người khác càng không thể bỏ qua cơ hội này.

Chỉ có điều... với sức mạnh của quận chúa Nghê Hoàng hiện nay và tính cách cương nghị của nàng, ai dám động vào lưỡi sắc, ai thật sự có thể dùng âm mưu quỷ kế để đạt được mục đích?

“Ta biết Tô tiên sinh đang suy nghĩ điều gì.” Quan sát sắc mặt đương nhiên không phải bí kỹ độc môn của Giang Tả, trưởng công chúa từ nhỏ sống chung với bao mưu đồ quỷ quyệt đương nhiên cũng biết. Ánh mắt bà lấp lánh, khóe môi lộ ra nụ cười lành lạnh. “Nghê Hoàng quả thật rất mạnh, mạnh đến mức dường như không cần thiết phải bảo vệ nó... Nhưng Tô tiên sinh không rõ, nữ nhân có mạnh đến mấy chung quy vẫn chỉ là nữ nhân, có một số việc không là gì đối với nam nhân, nhưng đối với nữ nhân thì lại là đòn đả kích đủ để phá hủy tâm chí họ. Nếu Nghê Hoàng đã có người trong lòng thì đòn đả kích này sẽ càng trở nên nặng nề, sẽ làm nó cảm thấy lấy ai làm phu quân, tương lai sống thế nào đều không đáng phải quan tâm nữa...”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt trưởng công chúa Lỵ Dương rất bình tĩnh, giọng nói cũng lạnh nhạt nhưng đôi mắt dần dần đỏ lên và những ngón tay trắng xanh đặt trên bàn một cách cứng ngắc lại bán đứng tâm tình kích động của bà.

Mai Trường Tô quay đi để che giấu vẻ cảm thông thoáng hiện lên trong mắt. Chàng gần như không nhớ gì về một công chúa Lỵ Dương hoạt bát cởi mở, tính tình nóng như lửa, mỗi lần ra ngoài đi săn đều phải tranh phong với các hoàng tử. Chàng chỉ nhớ rõ mình từng kêu ca với mẹ là dì Lỵ Dương quá mức lạnh lùng, không thích chơi với mình, khi đó mẹ chàng đã thì thào cảm thán.

Chuyện năm đó rốt cuộc xảy ra thế nào? Vì sao lại xảy ra? Thật sự là quá bí ẩn, quá xa xôi, cho dù mấy năm nay vẫn tận lực điều tra nhưng cũng không tra ra được thông tin gì có giá trị.

Có lẽ chân tướng chỉ giấu kín trong lòng những người đó, sẽ không ai nói ra.

“Trưởng công chúa điện hạ.” Mai Trường Tồ trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói: “Tại hạ thừa nhận công chúa nói có lý, nhưng tại hạ vẫn không nghĩ ra rốt cuộc có cách gì có thể đạt tới hiệu quả như vậy?”

Khóe môi công chúa Lỵ Dương khẽ giật, hình như không muốn nói rõ ràng. Nhưng trong lòng bà lại biết rất rõ nếu không tiết lộ thêm thông tin thì sẽ không có cách nào được người này tin tưởng.

“Trong số mười người qua vòng thi võ lần này, có hai người được Thánh thượng vừa ý, muốn tác thành cho quận chúa, ngươi biết là ai không?”

Mai Trường Tô đương nhiên lập tức lắc đầu.

“Công tử Thái úy Tư Mã Lôi và Liêu Đinh Kiệt nhà Trung Túc hầu.”

“À.” Mai Trường Tô không hề bất ngờ khi nghe thấy đáp án này. Trong hai người này vừa hay có người của nhà Tư Mã ủng hộ Thái tử và người của nhà Trung Túc hầu ủng hộ Dự vương, cũng cân bằng, không biết là Hoàng đế cố ý làm vậy hay chỉ là tình cờ?

“Nhưng theo quy tắc tỷ thí hiện nay, trừ phi quận chúa cố ý chịu thua, nếu không hai người bọn chúng đều không có cơ hội thắng.”

“Vâng.” Mai Trường Tô gật đầu lần nữa.

Đâu chỉ có hai người bọn họ, cả mười người này đều không được.

“Cho nên có người bắt đầu sốt ruột. Bởi vì sự ủng hộ của Mục phủ Vân Nam thật sự quá hấp dẫn, nhưng nếu không thể nhân lúc quận chúa còn ở kinh thành để làm xong chuyện này thì sau khi nàng trở lại Vân Nam, hiệu quả sẽ thấp hơn nhiều.” Công chúa Lỵ Dương đột nhiên cười lạnh. “Những người này sớm đã không còn quan tâm tới tâm ý của Nghê Hoàng nữa rồi. Người trong cung am hiểu nhất chính là không từ thủ đoạn, có vài người biết chuyện năm xưa không khỏi vọng tưởng bắt chước thủ đoạn của thái hậu...”

Nhắc tới thái hậu, trong lòng Mai Trường Tô lại khẽ động. Không sai, bây giờ nghĩ lại, chàng nhớ trưởng công chúa Lỵ Dương rất ít vào cung thăm mẫu thân mình, càng chưa từng thấy bà nói một câu với thái hậu. Khi đó cuộc sống của chàng có quá nhiều chuyện vui vẻ nên chẳng hề quan tâm đến sự khác thường này.

Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắm mắt, dường như muốn ổn định lại tâm tình. Bởi vì những lời cần nói tiếp theo là mấu chốt trong toàn bộ thủ đoạn này.

“Trong cung có một loại rượu tên gọi “Tình tơ nhiễu”, chỉ uống một chén là có hiệu quả ảo giác và kích dục. Nếu nữ nhân uống vào sẽ tưởng nam nhân bên cạnh là người mình nhớ nhung nhất trong lòng, vì thế bị dược lực ảnh hưởng chủ động tiến tới cầu hoan. Do không biết trên đời có tồn tại loại rượu này nên sau khi tỉnh táo lại, người đó sẽ cho rằng do tâm chí mình không vững, uống say đánh mất phẩm hạnh, hơn nữa là chính mình chủ động, càng không thể giận lây sang nam nhân kia, xấu hổ tuyệt vọng, cảm thấy đúng là sống không bằng chết. Nhưng chuyện gian nan từ xưa đến nay không ngoài cái chết, chết vào lúc này càng thêm oan ức. Trong lòng còn giữ bao nhiêu lời chưa nói, từ đây cũng không thể nói ra miệng được nữa. Trong lúc ngẩn ngơ tuyệt vọng, nếu có người mình tin tưởng đứng ra khuyên bảo thì nữ nhân đó đâu còn khả năng vùng vẫy, kháng cự, chỉ để mặc người ta thao túng mà thôi...”

Công chúa Lỵ Dương nói đến đoạn sau, giọng bà dần dần thay đổi, sự bi thảm, đau thương đó khiến ngay cả người chậm hiểu nhất cũng có thể nghe ra những gì bà nói chính là cảm nhận sâu sắc nhất trong lòng bà.

Mai Trường Tô đứng lên, chậm rãi đi tới mé bên kia phòng, quay lưng lại không nhìn bà, im lặng chờ bà bình tĩnh trở lại.

Sau thời gian uống một tách trà, trưởng công chúa Lỵ Dương mới hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Để Tô tiên sinh chê cười rồi. Nữ nhân bị hãm hại năm đó là tỷ muội chí thân của ta, cho nên nhất thời có chút kích động, mong tiên sinh đừng để ý.”

“Công chúa sao nói lời ấy? Những chuyện như thế này thật sự làm người ta phẫn nộ, dù không phải tỷ muội của công chúa cũng khiến người ta thấy căm giận và cảm thông. Có điều Tô mỗ không rõ, công chúa... tỷ muội của công chúa rốt cuộc ái mộ người nào mà lại khiến thái hậu phản đối như thế, thậm chí bất chấp...”

Ánh mắt trưởng công chúa Lỵ Dương như xuyên qua thời gian mịt mờ, rơi vào một điểm xa xôi nào đó. “Người đó là... một con tin... Nam Sở đưa tới Đại Lương...”

Mai Trường Tô lập tức hiểu rõ trong lòng, càng không nỡ hỏi tiếp.

“Nghê Hoàng mặc dù không phải người có quan hệ ruột thịt với ta nhưng thần thái và khí chất của nó lại thường khiến ta nhớ lại quá khứ, nên trong lòng rất yêu mến.” Dường như công chúa Lỵ Dương rốt cuộc cũng vượt qua giới hạn của sự đau thương, vẻ mặt dần bình tĩnh lại. “Nếu có người muốn sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy với nó thì dù thế nào ta cũng phải ngăn cản. Mong tiên sinh giúp ta!”

Mai Trường Tô chớp mắt, im lặng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Công chúa điện hạ làm sao... biết được âm mưu này?”

Mặc dù trưởng công chúa Lỵ Dương biết rõ chàng sẽ hỏi như vậy nhưng vẫn không kìm được quay mặt né tránh ánh mắt chàng. “Thằng bé Tạ Bật này bị cuốn vào, nó lại không đủ tàn nhẫn, ta phát hiện tâm trạng nó không yên, vừa ép hỏi đã khai ra rồi...”

“À.” Mai Trường Tô vừa gật đầu vừa hỏi tiếp một câu nữa. “Với vị thế của công chúa thì sẽ có nhiều cách để ngăn chặn việc này, vì sao lại chỉ chọn Tô mỗ?”

Trưởng công chúa Lỵ Dương cười tự giễu, lạnh lùng nói: “Có nhiều cách sao? Ta không nghĩ vậy. Chuyện còn chưa xảy ra, ta đã đến chất vấn người chủ mưu sao? Bọn chúng sẽ không thừa nhận. Đi bẩm báo Hoàng đế bệ hạ? Nói suông không có bằng chứng thì có ích gì? Tự mình vào cung ngăn chặn? Nhưng làm sao biết thời điểm bọn chúng động thủ? Những lúc như thế này thì thân phận trưởng công chúa có thể có tác dụng gì?”

Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, vốn muốn hỏi vì sao bà không nhờ phu quân của mình giúp đỡ, đột nhiên nhớ ra thủ đoạn này cũng giống như thủ đoạn năm đó, cho dù năm đó Tạ Ngọc không phải là đồng mưu mà bị thái hậu lợi dụng thì cuối cùng cũng là người được hưởng lợi, bàn bạc chuyện này với ông ta thì hơi xấu hổ. Huống hồ nếu Tạ Ngọc giúp đỡ ngăn chặn thì tất nhiên sẽ đắc tội với người chủ mưu. Tạ Ngọc không phải người bồng bột, ông ta chưa chắc đã chịu làm chuyện này. Nghĩ đi nghĩ lại, trưởng công chúa điện hạ tôn quý thật sự không thể nhờ vả ai, đúng là làm người ta phải xót xa than thở, chỉ có điều...

“Công chúa, cho dù Tô mỗ có ý tương trợ, nhưng thân chỉ là một kẻ bình dân, e rằng muốn giúp cũng không giúp được gì...”

“Không phải tiên sinh có giao hảo với quận chúa Nghê Hoàng sao? Huống hồ ngày mai tiên sinh đã phải gặp nó. Nhờ tiên sinh ngày mai nói với nó tin tức này, bảo nó phải cẩn thận khi qua lại với các nương nương trong cung thì sẽ được bình an.”

“Tại sao công chúa không tự nói với nàng?”

“Tính ta xưa nay vốn lạnh lùng, mặc dù trong lòng thầm tán thưởng Nghê Hoàng nhưng lại không có thâm giao, chắc gì nó đã tin ta. Quan trọng hơn là bọn chúng đã biết ta phát giác việc này, chỉ cần ta vào cung là sẽ có một vị nương nương theo sát bên cạnh, hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng tư với quận chúa... May mà tiên sinh ở trong hầu phủ, ở đây ít ra ta còn có chút quyền hành, tin rằng đêm khuya tới thăm tiên sinh vẫn có thể giấu được tai mắt những người đó, có điều lại làm phiền tiên sinh.”

Mai Trường Tô chăm chú nhìn bà, nói đầy thâm ý: “Tại hạ và trưởng công chúa cũng không thân quen, được trưởng công chúa tín nhiệm như thế, thật là vinh hạnh.”

Trưởng công chúa Lỵ Dương thông minh hơn người sao có thể không rõ ý chàng, bà cười nhạt, nói: “Đột nhiên tới thăm quả thật hơi mạo muội. Có điều một là thật sự không có người nào khác để nhờ vả, hai là biết rõ tiên sinh có giao hảo với Nghê Hoàng, còn ba là Cảnh Duệ suốt ngày khen ngợi tiên sinh trước mặt ta. Đứa trẻ này tâm tính thiện lương, người nó tôn trọng chắc hẳn không phải là người bình thường. Trước khi đến ta cũng đã suy nghĩ, làm thế này nói không chừng sẽ khiến tiên sinh đắc tội với người có quyền thế, cho nên dù tiên sinh không nhận sự phó thác của ta thì cũng là điều hợp tình hợp lý. Mong tiên sinh suy nghĩ kĩ càng.”

Nói xong những lời này, trưởng công chúa liền cúi đầu, lẳng lặng uống trà.

Mai Trường Tô nhìn mái tóc đen đã bắt đầu có vài sợi bạc của bà, đột nhiên cảm thấy chua xót, tự nhiên sinh ra cảm giác hoảng hốt, ngẩn ngơ.

“Đêm khuya rồi, mời trưởng công chúa về.” Tiếng trống canh vọng vào phòng qua cửa sổ, Mai Trường Tô lấy chiếc áo choàng bằng lụa vàng từ giá áo xuống, nhẹ nhàng khoác lên bờ vai gầy yếu của bà, từ tốn nói: “Quận chúa cũng là bằng hữu của Tô mỗ, Tô mỗ đương nhiên sẽ cố gắng hết sức. Ngày mai xin trưởng công chúa điện hạ cũng vào cung để tùy cơ hành sự.”

Thấy chàng đã nhận lời, trưởng công chúa Lỵ Dương không nói thêm nữa, trùm mũ áo choàng lên đầu, lặng lẽ đi ra tiểu viện, chẳng bao lâu sau đã biến mất trong bóng tối.

Mai Trường Tô đứng trước thềm đưa mắt nhìn theo, gió đêm thổi đến, chàng chợt rùng mình. Một đôi tay từ phía mạnh mẽ kéo chàng vào trong phòng, chàng quay lại, nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời đang cố nén giận.

“Xin lỗi, Tô ca ca quên mặc áo ngoài.” Chàng xoa đầu trấn an thiếu niên. “Phi Lưu của chúng ta còn chưa ngủ à?”

“Bà ấy đi, tỉnh!”

“A, đánh động làm ngươi tỉnh dậy à?” Mai Trường Tô cười tạ lỗi rồi cuộn tròn trên giường sưởi, ôm chặt chiếc chăn gấm dày. “Đi ngủ tiếp đi, ngày mai còn phải ra ngoài chơi mà?”

“Ca ca ngủ!”

“Được, được, được, ta cũng ngủ.” Mai Trường Tô nghe lời nhắm mắt lại, bề ngoài điềm tĩnh, thản nhiên nhưng trong đầu lại bắt đầu ngẫm nghĩ tất cả mọi chuyện từ cũ tới mới về các thế lực tại kinh thành, từ đó phán đoán lần này trưởng công chúa Lỵ Dương tới thăm, rốt cuộc sau lưng che giấu những gì.

Phi Lưu không về phòng mình nữa mà chen vào nằm bên cạnh Tô ca ca, hài lòng ngủ say. Mai Trường Tô chỉnh lại chăn cho hắn rồi mới chậm rãi nằm xuống. Trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ, chàng còn suy nghĩ một vấn đề cuối cùng: “Gã mật thám Thái tử cài vào bên cạnh Dự vương rốt cuộc là ai?”

Bởi vì hôm trước ngủ muộn nên sáng hôm sau Mai Trường Tô cũng dậy muộn, Phi Lưu trấn giữ cửa không chịu cho mọi người vào gọi chàng dậy. Thấy đã sắp đến lúc phải vào cung gặp Hoàng đế rồi, mọi người đều vô cùng sốt ruột.

Cuối cùng vẫn là Ngôn Dự Tân nghĩ ra cách, đứng ngoài tường viện kêu to: “Tô huynh dậy đi!” khiến Phi Lưu giận dữ đuổi theo bắt hắn. Tiêu Cảnh Duệ nhân cơ hội định chạy vào Tuyết Lư, không ngờ Phi Lưu tinh mắt lại lập tức phi thân về chặn ở trước cửa. Ngôn Dự Tân bên kia lại không sợ chết gọi ầm lên, gã thiếu niên lạnh lùng này tức giận, quyền đấm cước đá Tiêu Cảnh Duệ một trận. Tiêu đại công tử tủi thân vừa chống đỡ vừa nói: “Vì sao lại đánh ta... Có phải ta gọi đâu...”

Tạ Bật đã trốn ra xa vẫn không quên phân tích: “Phi Lưu định đánh ngất ngươi rồi mới đi đuổi Dự Tân...”

Ngôn Dự Tân rùng mình, vừa cao giọng gào “Tô huynh” vừa cổ vũ hảo bằng hữu: “Cố chống đỡ thêm lát nữa!”

Vì vậy tình hình bên ngoài Tuyết Lư cực kỳ hỗn loạn, cho dù người bên trong có ngủ say như chết cũng không thể không tỉnh dậy.

Mai Trường Tô mở cửa, lệnh cho Phi Lưu để mấy người bên ngoài vào, đám người hầu cũng nhanh chóng mang nước nóng và đồ ăn sáng đến.

Ngôn Dự Tân vừa vào cửa đã định nói nhưng Tiêu Cảnh Duệ lại ngăn cản hắn, đến lúc Mai Trường Tô ăn xong cháo, đặt bát đũa xuống, hắn mới hạ tay xuống cho phép Ngôn Dự Tân nói.

“Tô huynh, sáng sớm hôm nay trong cung truyền chỉ, nói là thi văn được hoãn lại đến ngày mai.” Ngôn Dự Tân sốt ruột thông báo.

“A,vì sao?”

“Bởi vì hôm nay huynh phải xử tên Bách Lý Kỳ!” Ngôn Dự Tân phóng khoáng xòe quạt, vừa mới phe phẩy đã Tiêu Cảnh Duệ đang trợn mắt nhìn mình. Hắn ngẩn ra một lát rồi mới phát hiện Mai Trường Tô vừa phải khẽ tránh gió lạnh từ chiếc quạt của mình. Hắn vội vàng gấp quạt lại nhưng vẫn phóng khoáng đập quạt vào lòng bàn tay kia, ai không biết còn tưởng rằng người hôm nay xử lý Bách Lý Kỳ chính là hắn.

Thấy Ngôn đại công tử đang bận tạo dáng không có ý định nói tiếp, Tạ Bật vội vàng tiếp lời: “Là thế này, Dự vương điện hạ dâng tấu nói cho dù hôm nay Tô huynh có chỉ cho bọn trẻ đánh bại Bách Lý Kỳ thì tư cách dự thi của hắn vẫn sẽ không thay đổi, hắn vẫn phải tham gia thi văn như thường. Nhưng một khi chiến bại thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của hắn, không khỏi có chút bất công. Dù sao chuyện kén rể cũng không vội một ngày, hai ngày, sao không hoãn cuộc thi văn lại một ngày, cũng tránh để người Bắc Yên tìm cớ nói ra nói vào.”

“Chủ ý này đúng là chu toàn, Thánh thượng chuẩn tấu rồi chứ?”

“Chuẩn tấu rồi.”

“Ờ.” Mai Trường Tô gật đầu. “Đa tạ vì đã báo tín. Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, cáo từ các vị.”

“Cáo từ cái gì?” Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác lấy áo khoác cho chàng. “Chúng ta có thể cùng đi mà.”

Mai Trường Tô nhìn mấy người. “Các ngươi đi đâu?”

“Đi xem huynh đánh bại Bách Lý Kỳ như thế nào chứ đi đâu!”

Mai Trường Tô không nhịn được bật cười, nói: “Điện Vũ Anh là điện chầu, không phải phường Thanh Lạc các ngươi thường xuyên đến chơi. Lần trước các ngươi được đi là bởi vì Thánh thượng triệu kiến, vốn hôm nay các ngươi cùng ta đi là bởi vì sau khi tỷ thí sẽ tổ chức thi văn, bây giờ thi văn đã bị hoãn, các ngươi còn có lý do gì để tự ý vào điện Vũ Anh? Cho dù các ngươi là quý công tử danh giá thì ít nhất cũng phải xin ý chỉ trước rồi mới được vào chứ!”

“À...” Ngôn Dự Tân nhảy dựng lên, kêu thảm một tiếng. “Quên mất chuyện này rồi! Tự nhiên lãng phí bao nhiêu thời gian. Ta phải đi xin chỉ vào cung, chuyện náo nhiệt này ta có chết cũng phải xem!”

Công chúa Cảnh Ninh vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy, trong cung Ninh Nhi có rất nhiều tiểu thái giám, cần bọn chúng tới làm gì nữa? Phụ hoàng thưởng Ninh Nhi thứ khác đi!”

Hoàng đế Đại Lương luôn luôn ưu ái Tiêu Cảnh Duệ, nghe hắn nói thẳng cũng không tức giận, chỉ xua tay lệnh cho hắn ngồi xuống, bỏ qua không nhắc tới chuyện này nữa.

Mai Trường Tô đã toát mồ hôi lạnh khắp người.

“Tô tiên sinh dạy dỗ rất tốt, phải được công đầu. Đợi cuộc thi văn của quận chúa kết thúc, trẫm sẽ phong thưởng cho ngươi.” Lúc này, tâm tình Hoàng đế Đại Lương rất tốt, lại tự tay rót một ly rượu rồi sai người đưa đến cho Mai Trường Tô. “Trước kính tiên sinh một chén để mừng chiến thắng.”

Mai Trường Tô tạ ơn, đón ly rượu uống một hơi cạn sạch, tự nhiên muốn ho, vội cố hết sức kìm nén, gương mặt trở nên đỏ ửng.

Hoàng đế Đại Lương lại làm bộ an ủi Bách Lý Kỳ và sứ thần Bắc Yên một phen, sau đó vô cùng cao hứng khởi giá hồi cung.

Hoàng đế vừa đi, Mai Trường Tô đã dùng tay áo che miệng, ho đến gập người. Tiêu Cảnh Duệ nhảy qua bàn chạy tới đỡ và vỗ lưng cho chàng, Thái tử và Dự vương cũng vội chạy tới xem xét.

“Không có gì... Ngự tửu của Bệ hạ quá nặng...” Ho một trận, Mai Trường Tô mới hạ tay đang che miệng xuống, bám vào cánh tay Tiêu Cảnh Duệ, ngẩng đầu lên.

Thái tử và Dự vương đều đứng rất gần để tỏ ý ân cần. Nhưng cũng giống như ở bữa tiệc trên điện Vũ Anh lần trước, trên người hai người này đều không hề có mùi long diên hương, có thể thấy thật sự là cố ý chứ không phải là trùng hợp.

Mai Trường Tô lần nữa tin chắc bên cạnh Dự vương nhất định có mật thám của Thái tử.

“Ngươi không sao chứ? Có cần nghỉ một lát rồi mới đi không?” Vừa rồi quận chúa Nghê Hoàng được một nữ quan mời sang bên cạnh nói chuyện, cho nên lúc này mới chạy tới hỏi thăm.

“Không có vấn đề gì.” Mai Trường Tô khẽ cười, lại quay sang nói với Thái tử và Dự vương: “Hai vị điện hạ bận rộn quốc sự, nếu vì Tô mỗ mà chậm trễ thì Tô mỗ không đảm đương nổi.”

Thái tử và Dự vương thoạt nhìn hình như quả thật có việc, hơn nữa không tiện thể hiện quá vồn vã, liền khách sáo mấy câu rồi xoay người đi.

Mục Thanh một tay kéo Ngôn Dự Tân, tay kia đẩy Tiêu Cảnh Duệ nhưng lại không đẩy được.

“Tô huynh còn đứng không vững.” Mặc dù biết rõ ý của Mục Thanh là muốn để tỷ tỷ của hắn ở lại với Mai Trường Tô, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn kiên trì đứng yên.

Quận chúa Nghê Hoàng không khỏi cảm thấy buồn cười, rất hứng thú nhìn Tiêu đại công tử một lát rồi nói khẽ với Mai Trường Tô: “Hoàng hậu nương nương quả nhiên mời ta vào cung dự tiệc, chuyện này không thể không nhận lời, ta đi đây.”

“Quận chúa.” Mai Trường Tô vội gọi nàng lại, suy nghĩ một lát thấy không còn chuyện gì dặn dò, chàng thở dài một hơi, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng!”

Sau khi quận chúa Nghê Hoàng rời đi, trên đại điện chỉ còn lại vài người.

Mai Trường Tô thật sự cảm thấy thân thể không khỏe, trong cung cấm lại không được ngồi xe ngồi kiệu, cho nên chàng phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân hiển nhiên cũng ở lại với chàng.

Công chúa Cảnh Ninh vẫn nói chuyện với Tĩnh vương, lúc này dường như đã nói xong, Tĩnh vương liền đi tới thăm hỏi. Chỉ sau vài lời, hai bên đã không còn chuyện gì để nói, Tĩnh vương lại thừa cơ quay sang gọi Đình Sinh đến, vừa nói chuyện vừa đi qua chỗ khác.

Bởi vì Hoàng đế khởi giá đi thẳng đến chỗ của hậu phi nên Mông Chí không đi theo. Vì âm thầm lo lắng cho Lâm Thủ, ông ta cũng không đi mà ở lại trong điện, gọi hai đứa bé còn lại tới, lệnh cho bọn chúng diễn lại bộ pháp để mình xem. Ngôn Dự Tân rất hứng thú tiến đến gần, chỉ có Tiêu Cảnh Duệ chu đáo quay về bên cạnh Mai Trường Tô, thấy trên trán chàng không ngừng đổ mồ hôi lạnh liền thấp giọng hỏi: “Chén rượu đó nặng đến thế cơ à? Có phải huynh lại phát bệnh không?”

Mai Trường Tô cố nén cảm giác đau đớn, trong lòng cũng biết rõ rượu nặng đã kích thích vết thương cũ, không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa.

Mông Chí nhiều lần nhìn qua bên này, cuối cùng vẫn không kìm được đi tới.

“Tô tiên sinh thế nào rồi?”

“Không biết.” Tiêu Cảnh Duệ căng thẳng đến mức giọng nói run run. “Nghỉ ngơi hồi lâu mà không thấy đỡ hơn chút nào”

“Để ta xem xem.” Mông Chí đưa tay đặt lên mạch môn của chàng, lập tức nhíu mày, đề khí ngưng thần rót một luồng nội kình vào để trấn áp thương thế cho chàng.

Lúc này Ngôn Dự Tân, Tĩnh vương và công chúa Cảnh Ninh đều phát giác có chuyện không ổn, cùng đi tới.

Ba đứa bé cũng rất lo lắng, ngơ ngác đứng nhìn.

Gần nửa canh giờ sau, Mông Chí mới thở dài một hơi, sắc mặt hơi mệt mỏi.

Mai Trường Tô thu tay lại, nhỏ giọng tạ ơn, giọng nói cũng có sức hơn chứ không đến nỗi quá yếu ớt như vừa rồi.

“Làm ta giật cả mình...” Ngôn Dự Tân sợ nhất là bầu không khí nặng nề như thế này, hắn thở hổn hển. “May mà không có việc gì. Thân thể Tô huynh yếu ớt, thật sự phải tĩnh dưỡng cho tốt mới được. Cảnh Duệ, chúng ta mau đưa Tô huynh về, trận mã cầu hôm nay hẹn đánh chắc cũng không đánh được rồi...”

“Đương nhiên là không đánh nữa. Chẳng lẽ ngươi còn có tâm tình đánh bóng?” Tiêu Cảnh Duệ rất không vui.

“Ta cũng không định đánh, có điều dù sao cũng phải nói với Đình Kiệt một tiếng, đã hẹn trước rồi mà.”

“Ngươi đi nói với hắn là được, ta không đi đâu.”

Mai Trường Tô nghe hai người này nói chuyện, cứ thấy có một cảm giác kỳ quái nào đó nhưng lại không thể nắm giữ được, không khỏi nhíu mày ngẫm nghĩ.

“Sao vậy? Lại không thoải mái à?” Tiêu Cảnh Duệ vội hỏi.

“Không phải... Vừa rồi các ngươi nói... hẹn ai đi đánh mã cầu?”

“Liêu Đình Kiệt, huynh không biết hắn, hắn là thế tử của Trung Túc hầu…”

Dường như có một tia sáng lóe lên, cảm giác khác thường xuất hiện từ buổi sáng hôm nay lại dâng lên, Mai Trường Tô đột nhiên nghĩ ra một vài chuyện, trong lòng run rẩy không ngừng.

Quận chúa đã bị mời vào trong cung, theo đạo lý thì Hoàng hậu và Dự vương phải sắp xếp tốt quỷ kế lần này rồi chứ, vì sao... vì sao kẻ được xác định phải trở thành phu quân của quận chúa trong phe cánh Dự vương là Liêu Đình Kiệt lại còn hẹn người khác đánh mã cầu ở ngoài cung?

Mỗi một câu trưởng công chúa Lỵ Dương nói tối qua lại nhanh chóng hiện lên trong đầu chàng lần nữa, điểm khác thường nhất đó cũng lập tức được giải thích.

Trưởng công chúa nói sở dĩ bà phát hiện ra âm mưu lần này vì Tạ Bật tâm trạng không yên, bị bà nhìn ra, ép hỏi mà biết. Nhưng buổi sáng hôm nay tâm tình của Tạ Bật tương đối tốt, lúc ra ngoài còn trêu đùa chuyện quận chúa Nghê Hoàng không phái xe đến đón, hoàn toàn không hề có vẻ áy náy, hổ thẹn. Mà từ một phương diện khác, quỷ kế của Hoàng hậu và Dự vương lần này là cực kỳ mạo hiểm, cùng lắm chỉ có mấy người trực tiếp tham gia biết được, nhất định không thể truyền đến tai người khác.

Trong chuyện bí mật cung đình này, Tạ Bật căn bản không thể giúp được gì, Dự vương không dưng lại đi nói với hắn làm gì?

Cho nên công chúa Lỵ Dương đã nói dối, nói dối về chi tiết bà cảm thấy không quan trọng, hơn nữa không tiện mở miệng, bởi vì bà không thế biết chuyện này từ chỗ Tạ Bật. Nguồn tin này có lẽ đến từ phu quân của bà, Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc. Thủ đoạn của thái hậu năm đó chỉ có mấy người biết, Tạ Ngọc chính là một trong số đó.

Nếu ông ta bày mưu cho người mình đang ủng hộ mà trưởng công chúa Lỵ Dương nghe thấy, cho dù chỉ đôi câu vài lời thì bà cũng sẽ lập tức hiểu rõ ràng.

Mà sự hiểu lầm mấu chốt nhất đã xuất hiện ở bước cuối cùng này. Công chúa Lỵ Dương không biết tình hình nên mới đưa Tạ Bật ra che chắn, còn Mai Trường Tô biết rất rõ Tạ Bật là người của Dự vương, cho nên chàng tự nhiên cho rằng người cần thực hiện kế độc này là Hoàng hậu. Điều mà chàng chưa hề nghĩ tới là việc này vốn không có quan hệ gì với Tạ Bật mà là tác phẩm của phụ thân hắn, Tạ Ngọc.

Còn lập trường của Tạ Ngọc... Lập trường của Tạ Ngọc...

Mai Trường Tô thở dồn dập, hàm răng cắn chặt.

Cái gì mà duy trì trung lập? Cái gì mà đặt mình bên ngoài cuộc chiến giành ngôi báu? Người khác không biết, nhưng chàng lại hiểu rất rõ Tạ Ngọc là người thế nào. Quá khứ của ông ta có vết đen, tự biết không thể làm thần tử đơn thuần. Giờ đây Hoàng đế đã cao tuổi, làm sao ông ta có thể không có dự định cho tương lai? Tạ Bật cao giọng ủng hộ Dự vương như thế, sớm đã đắc tội với Thái tử, một khi Thái tử thành công thì nhà họ Tạ cũng sẽ bị chèn ép, cho nên trong tình hình này, trung lập là hoàn toàn vô nghĩa. Với sự khôn khéo của Tạ Ngọc, ông ta làm sao có thể làm chuyện hoàn toàn vô nghĩa được? Nhưng sự thật là ông ta lại thản nhiên để mặc con trai cấu kết với Dự vương, còn mình thì làm ra vẻ không chịu giúp bất cứ bên nào.

Điều này nói rõ ông ta đã có một kế hoạch hoàn toàn kín kẽ, kế hoạch này có thể giúp ông ta an hưởng tôn vinh cho dù là ai giành được ngôi báu đi chăng nữa.

Tạ Bật công khai ủng hộ Dự vương, Tạ Ngọc ngấm ngầm ủng hộ Thái tử, rồi lại nói với Thái tử, Tạ Bật ủng hộ Dự vương là để làm nội ứng cho ông ta, thỉnh thoảng cũng đưa ra vài tin mật để chứng thực, cho nên Dự vương bị bịt mắt không biết gì còn Thái tử thì càng vui vẻ.

Chỉ cần che giấu thành công thì viễn cảnh tương lai sẽ như sau: Dự vương thắng, vì Tạ Bật ủng hộ Dự vương, nhà họ Tạ không sụp đổ. Thái tử thắng, cha con Tạ Ngọc đều là công thần, càng có lợi hơn.

Cho nên Tạ Ngọc là thật lòng phò tá Thái tử.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán Mai Trường Tô.

Nguy hiểm thật sự không phải ở cung Chính Dương của Hoàng hậu mà là ở cung Chiêu Nhân của Việt quý phi, thân mẫu của Thái tử.

Bây giờ quận chúa vào cung đã lâu, nếu nàng nghe theo đề nghị của mình chỉ đề phòng Hoàng hậu thì chẳng phải sẽ sơ ý ở chỗ Việt quý phi và sập bẫy người ta sao?

Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, tính toán thời gian, bây giờ có lẽ còn kịp...

“Tĩnh vương điện hạ, xin điện hạ lập tức vào cung hỏi thăm, nếu như quận chúa đã đến cung Chiêu Nhân của Việt quý phi thì điện hạ nhất định phải lập tức đuổi theo tìm được nàng bằng bất cứ giá nào.” Mai Trường Tô đột nhiên đứng lên, nắm chặt lấy tay Tĩnh vương, nghiêm túc nói. “Quận chúa Nghê Hoàng đang gặp nguy hiểm, sau này ta sẽ nói tỷ mỉ với điện hạ, bây giờ điện hạ mau đi, mau đi!”

Tiêu Cảnh Diễm tuy không hiểu đầu đuôi ra sao nhưng thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc đến mức gần như có thể gọi là nghiêm trọng nên lập tức tin tưởng, xoay người chạy vội đi.

“Công chúa Cảnh Ninh, nhờ công chúa lập tức chạy đến chỗ thái nãi... chỗ Thái hoàng thái hậu, mời người lập tức tới cung Chiêu Nhân, cũng là để cứu Nghê Hoàng, công chúa nhất định phải tranh thủ thời gian...” Mai Trường Tô lại quay sang Tiêu Cảnh Ninh, giọng nói vẫn dồn dập. “Chắc công chúa còn nhớ là nợ ta một ân tình, mong công chúa trả lại ngay bây giờ.”

Tiêu Cảnh Ninh lui lại hai bước, hơi luống cuống nhưng nghe thấy là cứu Nghê Hoàng tỷ tỷ, trong lòng lập tức run lên, không kịp ngẫm nghĩ, cũng rời đi luôn.

“Mông đại thống lĩnh, làm phiền huynh lập tức sắp xếp nhân thủ mai phục bên ngoài cung Chiêu Nhân, nếu nhìn thấy công tử thái úy Tư Mã Lôi đi ra thì lập tức bắt lại vì tội ngoại thần tự ý vào nội cung, có vấn đế gì không?”

Mông Chí cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai chàng, nói một tiếng: “Yên tâm đi!” rồi phi thân đi mất.

Trên đại điện chỉ còn lại hai quý công tử ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ngẩn người nhìn Mai Trường Tô.

“Tô huynh... đây... rốt cuộc là chuyện gì?” Sau một lúc lâu, Ngôn Dự Tân mới lắp bắp hỏi.

Mai Trường Tô nhắm mắt lại, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, thở dài một tiếng nặng nề, lẩm bẩm nói: “Đều là sai lầm của ta, ta đã tính sai một việc... Bây giờ chỉ hy vọng... kết quả xấu nhất vẫn chưa xảy ra...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.