Lang Gia Bảng

Quyển 1 - Chương 9: Chỉ mảnh treo chuông



Khi ly rượu thoang thoảng hương thơm đó được đưa tới trước mặt quận chúa Nghê Hoàng, nàng đưa tay nhận lấy mà không hề chần chừ, ngẩng đẩu khẽ cười với người kính rượu.

Những ngón tay được chăm sóc cẩn thận trắng muốt của Việt quý phi vẽ thành một đường vòng cung trên không trung, thu hồi lại trước người, động tác lùi bước rất đẹp đẽ. Váy phượng bằng vóc tím hơi phiêu đãng, tiếng ngọc bội khẽ vang lên trong bầu không khí thơm nức.

Bà ta cũng là người Vân Nam, rời xa cố thổ vào cung đình đã ba mươi lăm năm, chưa về lại cố hương dù chỉ một lần.

Khi bà ta hỏi thăm quận chúa về tình hình cố hương, sóng mắt hơi xao động, dường như vẫn là thiếu nữ đôi tám mơ mộng, ngây thơ.

Vì đôi mắt chứa đầy nỗi buồn xa quê này, những dây thần kinh của quận chúa Nghê Hoàng vừa căng cứng trong cung Hoàng hậu nhanh chóng chùng xuống.

“Bên Thúy hồ hằng năm vẫn có chim âu di trú, cảnh sắc cũng không thay đổi nhiều, chỉ có quanh bờ đã trồng liễu rủ nên cảnh sắc có vẻ êm đềm hơn. Thúy Vân đình trong lời nương nương cũng vẫn còn, nhưng Gìa Ẩn tự thì đã bị hỏa hoạn một lần và được xây dựng lại rồi.” Nghê Hoàng nâng chén lên môi nhưng cũng chưa uống mà chỉ khẽ chạm rồi lại tiếp tục nói: “Còn cao tăng xem quẻ mà nương nương nhắc tới thì Nghê Hoàng chưa gặp bao giờ.”

“Đại khái đây cũng là cơ duyên. Cao tăng đó xem quẻ thật sự linh nghiệm, nếu ông ấy còn sống thì có thế hỏi chuyện cả đời của quận chúa rốt cuộc sẽ như thế nào.” Việt quý phi nói mơ hồ, thấy quận chúa chần chừ chưa uống rượu cũng không vội vàng khuyên bảo, ngược lại vẫn chỉ tươi cười tự uống một chén.

Năm đó bà ta vốn là một nữ tử diễm lệ chốn hậu cung, hơn nữa phục sức hoa mỹ, trang điểm khéo léo, một nụ cười này vẫn còn nguyên vài phần nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ có điều những nếp nhăn lờ mờ nơi khoé mắt vẫn như vết dao khắc của thời gian, ai cũng không thể chống lại được.

“Nương nương tưởng niệm cố hương như thế, sao không tấu xin Thánh thượng về thăm một lần?”

“Bản cung không thể so với Hoàng hậu nương nương, thành Kim Lăng chính là quê quán... Từ Vân Nam đến đế đô đường sá xa xôi, nếu đi cùng Hoàng thượng thì còn có hy vọng trở về thăm nhà, còn nếu xin về thăm nhà một mình thì e là không có quy củ này. Chi mong rằng tương lai...” Nói đến đây, Việt quý phi đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vã ngừng lời.

Cho dù hiểu rõ nhưng quận chúa Nghê Hoàng cũng như không để ý, coi lời này như gió thoảng bên tai.

Một quý phi không thể rời khỏi thâm cung trèo đèo lội suối về thăm nhà, nhưng nếu tương lai Thái tử lên ngôi, phụng mẫu hậu về cố hương thì lại không phải là chuyện khó. Chỉ có điều, tiền đế của tương lai này là Hoàng đế hiện nay phải băng hà, đương nhiên không ai dám tùy ý nói ra. Nhưng cho dù không nói rõ, bà ta thân là mẹ ruột của Thái tử, trong tình huống không có gì bất ngờ xảy ra, sớm muộn cũng đợi được đến ngày đó.

Đáng tiếc là hoàng cung không thiếu gì sóng gió, có bất ngờ nào xảy ra hay không thật sự là chuyện khó đoán trước nhất trên đời.

Ít nhất, hiện nay sự tồn tại của Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn chính là cái gai trong mắt mẫu tử bà ta.

Thân mẫu của Dự vương địa vị thấp kém lại chết sớm, Dự vương được sinh ra sau Thái tử, vốn không có tư cách tranh giành kế vị, nhưng thuở nhỏ hắn được nuôi dạy trong cung Hoàng hậu, Hoàng hậu không có con nên coi hắn như con đẻ. Mặc dù bây giờ quốc cữu rất nhàn hạ, chỉ giữ một chức vụ trên danh nghĩa, sống cuộc sống thoải mái như thần tiên, nhưng các môn sinh và bằng hữu xưa kia của Ngôn lão thái sư năm đó để lại vẫn là một thế lực lớn của Hoàng hậu. Hơn nữa, bản thân Dự vương lại thông minh hào phóng, rất biết cách làm Hoàng đế vui vẻ nên được Hoàng đế cưng chiều, đãi ngộ rõ ràng vượt qua các hoàng tử khác.

Nữ nhân đã lăn lộn hàng chục năm trong hậu cung, tấn thân từ chiêu dung lên quý phi này, biết rõ những ngày phú quý an ổn, không phải hao tổn tinh thần của mình vẫn còn xa lắm.

“Nghê Hoàng, lần này quận chúa vào kinh có thể ở lại lâu không? Bản cung vẫn rất mong có một người cùng quê như quận chúa để thường xuyên trò chuyện...”

“Gần đây nam cương coi như an bình, sau khi Thanh đệ tập tước nhận vương ấn thì ta cũng tự tại hơn nhiều. Có lẽ còn nấn ná thêm được nửa tháng hay một tháng nữa.”

“Nhanh như vậy đã đi rồi à?” Việt quý phi tỏ vẻ kinh ngạc “Chọn được quận mã, cũng phải chuẩn bị đại hôn nữa mà.”

Nghê Hoàng khẽ cười, cũng không phủ nhận, chỉ thuận miệng nói: “Nếu có thể chọn được thì nói tiếp.”

“Quận chúa không phải nữ nhi tầm thường, phong cảnh hoa lệ chốn kinh thành này quả thật không có sức hấp dẫn với quận chúa, chỉ có sông suối núi non, rừng rậm mênh mông ở phương Nam mới hợp với tính khí quận chúa một chút.”

Nghê Hoàng nghe lời này quả thật cảm thấy dễ chịu không khỏi cười, nói: “Nương nương vào kinh lâu như vậy mà vẫn giữ được tính tình nữ nhân Vân Nam chúng ta.”

“Lúc còn trẻ đâu có ai chưa từng hăng hái, chỉ có điều nhiều năm bị hao mòn trong chốn thâm cung này, e là không còn lại nửa phần trước đây.” Việt quý phi lắc đầu, thở dài. “Cũng như hôm nay, bản cung làm sao không muốn chỉ nói chuyện quê hương với quận chúa để thoải mái trong lòng, tiếc là... dù ta nói chúng ta chỉ ôn chuyện thì sợ rằng quận chúa cũng không chịu tin.”

Quận chúa Nghê Hoàng nhìn bà ta một hồi, ánh măt chăm chú, sau một lúc lâu mới đáp “vâng” một tiếng.

“Vậy bản cung cũng không vòng vo thêm nữa.” Việt quý phi thần sắc đoan trang, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm túc. “Công tử Tư Mã Lôi đã qua vòng thi võ của đại hội kén chồng lần này là người Thái tử đích thân chọn ra trong số sĩ tữ kinh đô, văn võ song toàn, tài đức đều đủ cả. Tuy võ công hơi kém hơn quận chúa nhưng quận chúa đã là cao thủ như vậy, cần gì phải chọn một kẻ chỉ biết luyện võ làm phu quân? Bản cung có thể bảo đảm, vị công tử này tuyệt đối xứng đôi với quận chúa. Huống hồ quận chúa và ta vốn cùng quê cùng quán, Thái tử cũng rất kính trọng quận chúa, lúc như thế này rất mong quận chúa ủng hộ Thái tử nhiều hơn.”

Quận chúa Nghê Hoàng lẳng lặng đợi bà ta nói xong rồi mới cười, nói: “Thái tử là Thái tử, Mục phủ Vân Nam của ta hôm nay thần phục Hoàng thượng như thế nào, ngày sau Thái tử lên ngôi vẫn sẽ thần phục tân quân như thế, chuyện này nương nương không cần lo lắng. Còn chuyện kén chồng, Bê hạ đã định ra thể lệ, Tư Mã công tử ưu tú như vậy, có gì phải lo lắng chứ?”

Nghe lời từ chối không mềm không cứng của nàng, Việt quý phi lại chỉ nhíu mày rồi lập tức bật cười. “Thực ra ta đã sớm biết sẽ nhận được đáp án này nhưng vẫn phải hỏi rõ trước mặt quận chúa. Tính bướng bỉnh của người Vân Nam chúng ta quả nhiên là không thể thay đổi được. Được rồi, quận chúa đã trả lời thẳng thắn, thành khẩn như thế thì bản cung cần gì phải cố cầu, xin mời quận chúa một chén coi như tạ lỗi. Nếu quận chúa không trách ta vừa rồi mạo muội thì xin cạn ly rượu này. Sau này ta và quận chúa gặp lại tuyệt đối chỉ nói chuyện quê nhà, nhất định không nhắc tới những chuyện phiền phức trong triều nữa.”

Việt quý phi đưa tay áo che ly rượu, ngửa đầu uống cạn, Nghê Hoàng không uống cũng không tiện, huống hồ nơi đây mặc dù là trong cung nhưng lại không phải cung Chính Dương của Hoàng hậu, cho nên nàng nhìn ly rượu nhỏ một hồi rồi cũng chậm rãi uống hết.

Thấy nàng đã uống xong, trong mắt Việt quý phi hơi lộ nét thương xót nhưng vẻ kiên định trên mặt lại không hề thay đổi. Lúc cầm dao bổ cam, động tác của bà ta cũng vẫn rất điềm tĩnh, gọn gàng gọt vỏ bổ lõi, tự tay đưa tới trước mặt quận chúa Nghê Hoàng.

“Đây là cam ở quê nhà à?” Nghê Hoàng ăn thử một miếng, hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy. Cam không có chân lại có thể đến tận kinh đô, bản cung mặc dù có chân lại khó về cố thổ…” Sắc mặt Việt quý phi có chút bi thương, như đang nhớ nhà, lại như có tâm sự khác.

“Nương nương không cần....” Nghê Hoàng đang định khuyên bảo thì một nữ quan xuất hiện trước cửa, bẩm báo: “Quý phi nương nương, Thái tử và Tư Mã công tử cầu kiến.”

“A, đúng là khéo quá!” Việt quý phi vỗ tay cười, nói. “Ta quên là đã dặn nó đưa Tư Mã công tử đến cho ta gặp, lại đúng lúc quận chúa ở đây, quận chúa không ngại gặp một lát chứ?”

Trong lòng quận chúa Nghê Hoàng đã sinh nghi, nhưng lại không nghĩ ra đối phương rố cuộc định giở thủ đoạn gì, trong lúc do dự thì Thái tử đã dẫn một công tử cao ráo, tuấn tú đi vào, cười ha ha, tiến lên thi lễ với Việt quý phi, lại lệnh Tư Mã Lôi thi lễ với quận chúa.

Cuộc thi võ kéo dài nhiều ngày, lại cùng dự tiệc ở điện Vũ Anh, đây đương nhiên không phải lần đâu tiên quận chúa Nghê Hoàng thấy Tư Mã Lôi. Nhưng khác mấy lần trước là nam nhân này vừa đến gần, ánh mắt vừa tiếp xúc, nàng liền cảm thấy trong lòng đột nhiên rung động.

Sau khi nhắm mắt, nín thở định thần, Nghê Hoàng nhạy cảm phát hiện tình cảnh nguy hiểm của mình hiện nay. Nàng vốn có chút kiêu ngạo, tự nhận là có võ công cao cường không sợ người khác cưỡng ép, lại không ngờ đối phương căn bản không dùng vũ lực, nhưng không biết chúng động tay, động chân ở nơi nào mà có thể tác động đến tinh thần của nàng.

Nếu chính nàng không khống chế được để xảy ra chuyện gì, sau này không có bằng chứng thì có trăm cái miệng cũng không cãi được, ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không tin rằng có người có thể cưỡng chế, ép buộc được nàng.

Cho nên việc gấp trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

“Nương nương, Nghê Hoàng đột nhiên nhớ ra mình có việc gấp, xin cáo từ.” Sau một lời chào vội vã, quận chúa Nghê Hoàng xoay người đi ngay.

“Quận chúa...” Tư Mã Lôi vừa đưa tay ra lại không tự chủ được dừng lại, quay sang nhìn Thái tử, bị hắn hung ác trừng mắt nhìn, đành phải cắn răng lấy dũng khí đuổi theo, nắm lấy tay quận chúa Nghê Hoàng.

“Làm càn!” Nghê Hoàng xoay người đề khí, định đánh văng bàn tay đang nắm tay mình ra, ánh mắt gặp nhau, tinh thần lại hoảng hốt một trận, ngay cả bàn tay đang nắm cổ tay mình cũng từ nóng bỏng biến thành ấm áp, giống như sự ấm áp nàng vẫn khao khát mỗi lúc đứng giữa sa trường đón gió sương tạt vào mặt.

“Tư Mã, hình như quận chúa mệt rồi, ngươi đỡ nàng đi nghỉ ngơi một lát...” Giọng nói của Việt quý phi xa xôi truyền đến, âm hiểm lạnh lùng.

Thái tử lui lại hai bước, nhìn Tư Mã Lôi giữ chắc người quận chúa, thấy một thoáng đau khổ, mâu thuẫn mà lại dịu dàng hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ của nàng, đột nhiên cũng có cảm giác không đành lòng, vội quay mặt qua chỗ khác.

Đúng lúc này có tiếng la hét huyên náo truyền đến. Việt quý phi đột nhiên đứng lên.

Bà ta đứng trên bậc thềm nên có thể thấy rõ một bóng người nhanh chóng chạy vào, đám cung nhân cố gắng ngăn cản bị đánh ngã dúi dụi, không thể làm giảm tốc độ của người đó. Người đó xông thẳng tới, một chưởng đánh về phía Tư Mã Lôi.

Quận chúa chậm rãi ngồi dậy, mắt lạnh như sương, trầm tư trong chốc lát rồi ngẩng đầu, chậm rãi thoáng nhìn Tĩnh vương, nhỏ giọng nói: “Đa tạ!”

Tĩnh vương chỉ hơi gật đầu, không hề tiếp lời, chỉ có công chúa Cảnh Ninh ân cần hỏi: “Nghê Hoàng tỷ tỷ uống bao nhiêu mà say đến mức đó? Vừa rồi muội lay hồi lâu mà tỷ không hề phản ứng gì cả...”

“Không sao nữa rồi.” Nghê Hoàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Cảnh Ninh rồi bước xuống giường, xỏ giày đứng lên.

“Tỷ định đi đâu?”

“Gặp Hoàng thượng.”

Ánh mắt Tĩnh vương không khỏi chớp động, thấp giọng hỏi: “Quận chúa quyết định rồi?”

“Đây quả thật không phải chuyện hay ho gì.” Nghê Hoàng cười lạnh như băng. “Có lẽ quý phi đang trông chờ ta nén giận để che giấu nỗi nhục nhã này, đáng tiếc bà ta vẫn đánh giá sai Nghê Hoàng ta. Đừng nói hôm nay bà ta không đắc thủ, cho dù bà ta thực hiện được ý đồ, muốn ta khuất phục nghe theo cũng vẫn là mơ mộng hão huyền, tuyệt đối không có khả năng.”

“Bệ hạ chắc đang ở điện Dưỡng Cư, quận chúa đã quyết định rồi thì Cảnh Diễm sẽ hộ tống quận chúa đi đến đó.” Tĩnh vương không bình luận thêm nửa câu, ngữ điệu bình thản.

“Không cần phiền phức như vậy, ta bây giờ đã...”

“Dù sao ở đây cũng không phải Vân Nam, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Nghê Hoàng biết hắn có ý tốt, liền thôi khách sáo từ chối, gật đầu đáp ứng.

Công chúa Cảnh Ninh hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Hai người đang nói gì vậy? Muội nghe không hiểu...”

“Sau này sẽ giải thích cho muội nghe sau.” Nghê Hoàng mỉm cười với nàng. “Bây giờ tâm tình tỷ không tốt, trước khi gặp mặt Bệ hạ, tỷ không muốn nhiều lời. Cảnh Ninh, mong muội thứ lỗi.”

“Sao tỷ lại khách sáo như vậy...” Tiêu Cảnh Ninh hơi xấu hổ. “Vậy muội cũng cùng đi với hai người?”

“Không được.” Tĩnh vương lập tức ngăn lại. “Muội đừng dính vào chuyện này, cứ ở đây chờ, cũng không được tùy tiện hỏi thăm khắp nơi, hiểu chưa?” Tiêu Cảnh Ninh không phải một nữ nhi ngây thơ đến mức không hiểu gì hết, thấy vẻ mặt hai người nghiêm túc, nhớ lại bao nhiêu chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cũng biết chuyện này không hề đơn giản, lập tức không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Ra khỏi Dẫn Tiêu các, hai người chỉ lặng lẽ đi, không có ý định nói chuyện, gặp các cung nhân thi lễ hai bên cũng coi như không nhìn thấy.

Mãi cho đến trước điện Dưỡng Cư, hai người mới dừng bước, sai hoàng môn quan ngoài điện vào thông báo.

Nghe thấy hai người này cùng lúc tới cầu kiến, Hoàng đế Đại Lương hơi giật mình, vội truyền lệnh cho vào. Vừa nhìn sắc mặt quận chúa, trong lòng càng sinh nghi, đợi họ hành quốc lễ xong, Lương đế lập tức hỏi: “Nghê Hoàng, có chuyện gì vậy? Ai chọc ngươi không vui à?”

Quận chúa Nghê Hoàng nâng váy quỳ xuống rồi ngẩng đầu nói: “Xin Bệ hạ phân xử cho Nghê Hoàng.”

“Ơ kìa, bình thân, mau bình thân. Có chuyện gì cứ chậm rãi nói...”

Quận chúa Nghê Hoàng vẫn quỳ tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế Đại Lương, nói: “Hôm nay Việt quý phi nương nương lấy cớ ôn chuyện cố hương, truyền triệu Nghê Hoàng vào cung Chiêu Nhân, lại âm thầm động tay động chân vào ly rượu, mê hoặc tâm thần Nghê Hoàng. Thái tử thừa cơ mang ngoại thần Tư Mã Lôi vào trong viện muốn làm xằng làm bậy, để bức Nghê Hoàng phải thành thân với hắn. Mong Bệ hạ tra xét việc này để trả lại công bằng cho Nghê Hoàng.”

Câu chữ ngắn gọn, rõ ràng, không hề vòng vo, từng chữ kinh tâm, Hoàng đế Đại Lương sớm đã tức giận đến mức toàn thân run lên, lập tức ra lệnh: “Truyền Việt quý phi và Thái từ đến điện Dưỡng Cư!”

Đạo ý chỉ này được nhanh chóng được truyền đi, chẳng bao lâu sau, không chỉ những người nên đến đều đã đến mà ngay cả những người không nên đên cũng đã đến.

Ngoài Việt quý phi và Thái tử bị triệu đến theo lệnh, không ngờ Hoàng hậu và Dự vương cũng cùng nhau xuất hiện.

“Việt phi! Thái tử! Các ngươi đã biết tội chưa?” Không đợi mọi người thi lễ xong, Hoàng đế Đại Lương đã quát một tiếng phủ đầu đầy giận dữ.

Việt quý phi lộ vẻ kinh ngạc, hoảng hốt quỳ xuống, nói: “Thần thiếp không biết chuyện gì chọc giận thánh nhan, mong Bệ hạ nói rõ.”

“Ngươi còn giả bộ không biết?” Hoàng đế Đại Lưong vỗ ngự án. “Hôm nay ngươi đã làm gì Nghê Hoàng? Nói!”

“Quận chúa Nghê Hoàng?” Việt quý phi càng tỏ vẻ kinh ngạc. “Hôm nay thần thiếp mời quận chúa dùng tiệc, sau đó quận chúa uống nhiều, say rượu không dậy được. Thần thiếp và Thái tử đang chăm sóc, đột nhiên Hoàng hậu đưa Thái hoàng thái hậu giá lâm, lệnh công chúa Cảnh Ninh đưa quận chúa về nghỉ ngơi... Chuyện sau đó thần thiếp không biết. Chẳng lẽ là bởi vì chiêu đãi không chu đáo, quận chúa cảm thấy mình bị đối xử lạnh nhạt?”

Quận chúa Nghê Hoàng thấy bà ta chối bay chối biến, không khỏi cười lạnh vài tiếng, nói: “Rượu của ngươi đúng là lợi hại, chỉ uống một chén mà như trúng thuốc mê, thần chí mơ hồ. Thiên hạ có loại rượu như vậy sao? Huống hồ ta vừa uống ly rượu đó, Thái tử đã đưa Tư Mã Lôi đi vào dây dưa, đây cũng là trùng hợp?”

“Rượu đó là rượu bách lý hương Thánh thượng ngự ban, dù là rượu nặng nhưng cũng chỉ có quận chúa nói uống rượu này vào như trúng mê dược. Bệ hạ có thể sai người lục soát trong cung của thần thiếp, tuyệt đối không có loại rượu nào khác. Hơn nữa, khi đó có lẽ quận chúa đã say, rõ ràng chỉ có Thái tử đi vào, đâu có Tư Mã Lôi nào? Việc này cũng có thể tra hỏi tất cả kẻ hầu người hạ trong cung Chiêu Nhân, xem có người thứ hai nào nhìn thấy Tư Mã Lôi đi vào hay không.”

Quận chú Nghê Hoàng nhướng mày, cả giận nói: “Cung Chiêu Nhân đều là người của ngươi, ngươi thề thốt phủ nhận, ai dám tố giác ngươi?”

Việt quý phi không hề tranh cãi với nàng mà vẫn nhìn Hoàng đế Đại Lương, dịu giọng giải thích: “Người trong cung Chiêu Nhân mặc dù hầu hạ thần thiếp, nhưng tất cả bọn họ và cả thần thiếp đều là nô tì của Bệ hạ, dưới thánh đức của Bệ hạ, ai dám khi quân?”

Lời bà ta sắc như dao, không thể bắt bẻ. Ngôn Hoàng hậu sớm đã không kiềm chế được tức giận, trách mắng: “Ngươi đúng là giỏi ngụy biện, dám làm không dám nhận. Đáng tiếc ngươi chống chế thế nào cũng không thể giấu được sự thật, lẽ nào quận chúa vô duyên vô cớ vu hãm ngươi?”

Việt quý phi vẫn dửng dưng, nói: “Thần thiếp cũng không rõ vì sao quận chúa lại vô duyên vô cớ bịa ra chuyện này, cũng như thần thiếp không rõ Hoàng hậu nương nương không có bằng chứng, vì sao lập tức tin tưởng quận chúa mà không chịu tin tưởng thần thiếp vậy...”

Ngôn Hoàng hậu lập tức nhận ra mình đã làm sai một việc, rằng mình chỉ nên đứng xem từ đầu đến cuối chứ không nên nói xen vào.

Vốn là quận chúa Nghê Hoàng tố cáo quý phi, Hoàng đế Đại Lương không thể cho rằng quận chúa tự tìm nhục nhã, dùng chuyện liên quan đến sự trong sạch của mình để mưu hại quý phi. Nhưng Hoàng hậu vừa nhúng tay bênh vực Nghê Hoàng thì hình như đã biến thành hai cung tranh đấu, Hoàng đế buộc phải nghi ngờ, suy tính cẩn thận.

Việt quý phi thấy Hoàng đế bắt đầu cau mày suy nghĩ, mới chậm rãi nói: “Hơn nữa, thần thiếp còn muốn mời Hoàng hậu nương nương làm chứng, sau khi quận chúa say rượu, Hoàng hậu nương nương còn đưa Thái hoàng thái hậu đột nhiên xông vào nội viện cung Chiêu Nhân. Xin hỏi, khi đó nương nương có nhìn thấy ai sàm sỡ quận chúa hay không? Cho dù Thái hoàng thái hậu đã cao tuổi, lúc này không tiện đến quấy rầy người, nhưng khi đó công chúa Cảnh Ninh cũng có mặt, mời Hoàng thượng tra hỏi công chúa, lúc vào, công chúa Cảnh Ninh có nhìn thấy chuyện khó coi nào không?”

Nghê Hoàng không ngờ vị quý phi nương nương này ăn nói sắc sảo như thế, càng thêm tức giận, liền buột miệng nói: “Đó là bởi vì khi họ tới thì độc kế của ngươi chưa thực hiện được...”

Việt quý phi xoay người lại, đối mặt với ánh mắt như lửa cháy dao sắc của nàng nhưng không hề lùi bước, bình thản nói: “Quận chúa nhất định cho rằng ta có ý đồ xấu, ta không muốn tranh cãi. Quận chúa thân với Hoàng hậu nương nương và Dự vương hơn với ta và Thái tử, đó là do chúng ta còn chưa đủ đức độ, chúng ta cũng không dám oán hận trong lòng. Nhưng xin hỏi quận chúa, quận chúa luôn miệng nói rơi vào bẫy của ta, vậy ngọc thể có từng bị thương? Nếu ta khổ tâm sắp xếp một kế độc thì làm sao Hoàng hậu nương nương lại đúng lúc xông vào cứu giúp như thế?”

Hoàng đế Đại Lương nhíu mày, khóe mắt thoáng nhìn Hoàng hậu và Dự vương, hình như đã bị câu này thuyết phục.

Quận chúa Nghê Hoàng tức giận đến mức hai tay phát lạnh, chỉ sợ ngàn vạn quân địch trên chiến trường cũng không thể làm nàng kích động hơn vị quý phi trong thâm cung này. Quận chúa Nghê Hoàng định giận dữ mắng chửi thì một giọng nói trầm ổn vang lên: “Phụ hoàng, nhi thần có thể làm chứng. Khi nhi thần tiến vào nội viện cung Chiêu Nhân, quả thật Tư Mã Lôi đang ở bên người quận chúa, hành vi cực kỳ buông thả.”

Việt quý phi chấn động toàn thân, quay đầu trợn mắt nhìn Tiêu Cảnh Diễm với vẻ khó tin.

“Nhi thần thấy tình hình khẩn cấp, đành phải thất lễ, định cưỡng chế đưa quận chúa ra ngoài.” Tĩnh vương không thèm quan tâm đến bà ta, vẫn chậm rãi nói. “Để ngăn cản nhi thần, quý phi và Thái tử lại hạ lệnh cho thị vệ loạn tiễn tề phát. Nhi thần bất đắc dĩ, đành phải bắt giữ Thái tử làm con tin nên mới giữ được tính mạng, trì hoãn đến lúc Thái hoàng thái hậu giá lâm. Nhi thần tự biết uy hiếp Thái tử không phải là tội nhẹ, nhưng không muốn giấu tội của mình mà phải che giấu sự thật với phụ hoàng. Xin phụ hoàng suy xét, nếu không phải trong lòng có tà tâm nên luống cuống muốn che giấu thì Thái tử tại sao lại muốn bắn chết nhi thần diệt khẩu?”

Chuyện này ngay cả Hoàng hậu và Dự vương cũng không biết, tất cả mọi người đều đứng sững. Việt quý phi càng không ngờ Tiêu Cảnh Diêm lại can đảm đến vậy, nhất thời lòng rối như tơ vò, sắc mặt trắng bệch.

“Việt phi! Có việc này không?” Hoàng đế Đại Lương sa sầm nét mặt, đã không nén được cơn giận.

Việt quý phi cắn răng, ngẩng đẩu nói: “Hoàng hậu nương nương, quận chúa và Tĩnh vương đã luôn miệng chỉ trích thần thiếp có tội, thần thiếp không dám biện hộ thêm, cũng không dám đòi hỏi bằng chứng gì. Thần thiếp chỉ xin Bệ hạ phán đoán sáng suốt. Nếu Bệ hạ cũng cho rằng thần thiếp có tội thì mẹ con thần thiếp tự nhiên nhận phạt, tuyệt đối không dám oán giận.”

Bà ta lấy lùi làm tiến như vậy, Hoàng đế Đại Lương lại bắt đầu chần chừ. Đang do dự thì thái giám ngoài điện bẩm báo: “Bệ hạ, thống lĩnh Mông Chí cầu kiến.”

Hoàng đế Đại Lương đang xử lý một chuyện nghiêm trọng thế này, không muốn bị quấy rầy, vẫy tay nói: “Bảo hắn chờ một chút, ta sẽ triệu kiến sau.”

Thái giám khom người lui ra, một lát sau lại xuất hiện, bẩm: “Bệ hạ, Mông đại thống lĩnh lệnh nô tài chuyển tới Bệ hạ một câu, nói là Mông đại thống lĩnh bắt được một ngoại thần tự ý xông vào nội cung ở bên ngoài cung Chiêu Nhân tên là Tư Mã Lôi, mời Bệ hạ xử lý.”

Lời vừa nói ra, tất cả những người trong điện đều giật mình.

Nhưng chỉ lát sau, vẻ mặt của mỗi người đã hoàn toàn khác nhau.

Việt quý phi cực kỳ căng thẳng, Thái tử mặt như màu đất, Tĩnh vương và quận chúa lộ vẻ suy tư, Hoàng hậu và Dự vương thầm lộ vẻ vui mừng, mà Hoàng đế bệ hạ ngồi ở chính vị trên cao thì mặt đầy mây đen, thoạt nhìn tâm tình cực kỳ phức tạp.

Bầu không khí im lặng kéo dài làm người ta gần như nghẹt thở, Hoàng đế Đại Lương nặng nề giơ cánh tay lên, cho thái giám đến hồi bẩm lui ra.

“Việt phi... Ngươi còn có gì để nói nữa không?” Không còn nghiêm khắc như lúc trước, câu hỏi này của Lương đế lại cực kỳ chậm rãi và mệt mỏi, nhưng khi lọt vào tai người khác lại làm người ta vô cùng sợ hãi.

Lớp trang điểm diễm lệ trên mặt Việt quý phi đã không còn che lấp được sắc mặt trắng bệch, sau khi quay lại đờ đẫn nhìn nhi tử, bà ta đột nhiên xông tới quỳ xuống trước ngự tọa, ôm chặt chân Hoàng đế Đại Lương, run rẩy kêu lên: “Oan uổng...”

“Đã đến lúc này mà ngươi còn muốn kêu oan?”

“Thần thiếp biết chính mình không oan.” Việt quý phi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt cực kỳ đáng thương. “Nhưng Thái tử oan uổng!”

“Ngươi nói gì?”

“Tất cả chuyện này đều là kế hoạch của thần thiếp, do thần thiếp sắp xếp. Thái tử không biết gì hết… Là thần thiếp nói dối muốn gặp Tư Mã Lôi, gọi Thái tử đưa Tư Mã Lôi vào cung, Thái tử chỉ tuân theo lệnh mẫu thân mà thôi. Hoàng thượng cũng biết Tuyên nhi, nó luôn luôn hiếu thuận, không chỉ là đối với thần thiếp mà đối với Hoàng thượng cũng như vậy!”

“Nếu Thái từ hoàn toàn vô tội, vì sao từ lúc gọi các ngươi vào điện, nó vẫn không dám thanh minh một câu?”

“Hoàng thượng, người muốn Tuyên nhi thanh minh như thế nào? Chẳng lẽ bắt nó đổ tất cả tội lỗi cho mẫu thân của nó trước mặt nhiều người như vậy sao? Tuyên nhi là đứa hiếu thuận, những chuyện như thế này nó không làm được! Chính bởi vì nó không biết cách tự bảo vệ mình, chỉ sơ ý một chút là bị người có lòng dạ khó lường ức hiếp nên thần thiếp mới phải lao tâm khổ tứ vì nó, muốn bên cạnh nó có nhiều người ủng hộ, như vậy mới không bị người ám toán...”

“Nói bậy!” Hoàng đế Đại Lương đột nhiên giận dữ, vung tay hất Việt quý phi xuống dưới. “Thái tử là người kế vị tương lai, làm sao có người ám toán? Ngươi thân là mẫu phi của Thái tử, vốn nên dạy bảo nó rèn đức luyện tài, chăm chỉ làm việc, trên thì chia sẻ bớt công việc cho hoàng phụ, dưới thì làm gương cho thần dân, như vậy mới là thật sự muốn tốt cho nó. Nhưng ngươi xem bản thân mình đang làm gì? Những chuyện thâm độc ti tiện này mà ngươi cũng có thể làm được? Nếu hôm nay Nghê Hoàng có việc gì thì ngươi có chết trăm lần cũng không chuộc được tội! Ngay cả thanh danh địa vị của Thái tử cũng sẽ bị ngươi làm liên lụy, đúng là ngu xuẩn, ngu xuẩn!”

Một phen mắng chửi này có thể nói là quân uy như sét, vang vọng như sấm, đủ làm mọi người tim đập chân run, hồn phiêu phách tán.

Nhưng nghe Hoàng đế mắng lợi hại như vậy mà trên mặt Nghê Hoàng vẫn thoáng hiện một nụ cười lạnh, Hoàng hậu và Dự vương cũng hơi lộ vẻ thất vọng.

Bởi vì dù ông ta mắng chửi nặng lời đến mấy thì cũng chỉ là mắng Việt quý phi mà thôi, đặc biệt là câu cuối cùng đã nói rõ ông ta muốn rũ hết trách nhiệm cho Thái tử.

Trước cục diện như thế này, trong lòng Hoàng đế có thật sự tin tưởng Thái tử vô tội hay không cũng không quan trọng nữa, quan trọng là Thái tử đang phải đối mặt với tội danh bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, “bề trên hại bề dưới, giúp mẫu phi bức gian quận chúa, tìm cách bắn chết huynh đệ diệt khẩu”, nếu thật sự xử lý theo tội danh này thì thật sự sẽ làm dao động ngôi vị Thái tử của hắn.

Mà đối với Hoàng đế Đại Lương, ông ta vẫn chưa muốn phế bỏ Thái tử vì một việc như vậy, từ đó tạo nên một cơn chấn động lớn cho cục diện triều đình đang tương đối vững vàng hiện nay.

Cho nên sau khi Việt quý phi tự ôm hết tội lỗi vào mình, ông ta cũng có thể xuống nước để giải quyết vấn đề Thái tử.

Sau một phen chửi mắng, Hoàng đế Đại Lương hít sâu lấy hơi, không vội vã xử trí Việt quý phi mà sai người đi truyền Mông Chí vào.

Một lát sau, Mông Chí vào điện thi lễ. Hoàng đế Đại Lương hỏi sơ qua vài câu xem ông ta bắt được Tư Mã Lôi như thế nào. Mông Chí trả lời là thủ hạ đi tuần bắt gặp, sau khi bắt được mới biết là công tử Thái úy, không dám tự tiện xử lý nên đến xin chỉ thị Hoàng đế.

Hoàng đế Đại Lương không phát hiện có gì khác thường, chỉ cảm thấy chỉ là người tính không bằng trời tính, không khỏi thở dài một hơi, hỏi: “Tư Mã Lôi hiện ở nơi nào?”

“Tạm giữ ở trong đại viện nơi các thị vệ nghỉ ngơi sau ca trực, thần đã sai người trông coi.”

Hoàng đế Đại Lương “ờ” một tiếng, nghĩ vụ án này liên quan đến sự trong sạch của quận chúa, không thể giao cho hữu ti thẩm tra xét xử, liền lệnh một tiểu hoàng môn bên cạnh đi truyền dụ đưa phạm nhân đến, chuẩn bị đích thân tra hỏi Tư Mã Lôi.

Ai ngờ tiểu hoàng môn đó đi hồi lâu rồi hoang mang chạy về, nói: “Tư Mã Lôi bị đánh bầm tím hết mặt mũi, vô cùng thê thảm, bây giờ đang hôn mê nằm dưới đất, thật sự không thể kiến giá.”

Hoàng đế Đại Lương nhướng mày, ánh mắt nghiêm khắc thoáng nhìn Mông Chí.

Đại thống lĩnh cấm quân ngẩn người, nói: “Không thể, chưa được sự cho phép, thủ hạ của thần sẽ không tùy tiện đánh đập phạm nhân...”

“Không phải.” Tiểu hoàng môn đó vội nói. “Không phải các thị vệ đánh, nghe nói là... là…”

“Là cái gì? Nói mau!”

“Là Mục tiểu vương gia. Không biết nghe được tin gì, Mục tiểu vương gia xông vào, các thị vệ cũng không dám ngăn cản. Tiểu vương gia quyền đấm cước đá, còn đánh gãy một cánh tay Tư Mã Lôi nữa...”

Hoàng đế Đại Lương kêu một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Nghê Hoàng, muốn xem phản ứng của nàng thế nào.

Việc Mục Thanh xông vào hoàng cung sử dụng hình phạt riêng đối với nghi phạm chắc chắn là có tội. Nhưng khi ánh mắt Hoàng đế bệ hạ liếc đến, vị nữ soái nam cương kia vẫn ngồi nguyên trạng, sắc mặt lạnh lùng, không hề cử động, ngay cả đứng lên hỏi một câu cho có lệ: “Tiểu đệ lỗ mãng, xin Bệ ạ thứ tội” gì đó cũng không, lại khiến Hoàng đế Đại Lương hơi ngượng ngùng, quát mắng tiểu hoàng môn đó: “Đánh gãy thì đánh gãy chứ sao, có chuyện gì quan trọng thì hãy bẩm báo trẫm, mau xuống đi!”

Mắng xong, ông ta lại liếc nhìn, quận chúa Nghê Hoàng vẫn lạnh mặt, hoàn toàn không có ý định tạ ơn, sự kiêu ngạo, cương trực đó e là ngay cả nam nhi cũng không mấy người có được, điều này không hề làm Hoàng đế Đại Lương mất hứng mà ngược lại sinh ra ý tán thưởng, thầm khen ngợi trong lòng.

Đối với Tư Mã Lôi, xử trí hắn rất dễ dàng, xét xử hay không cũng không có gì quan trọng. Hoàng đế Đại Lương vội vã hạ chỉ xử hắn bị lưu đày với tội danh “Ngoại thần tự ý vào vườn thượng uyển”, cha hắn là Tư Mã thái úy cũng bị liên đới giáng cấp phạt bổng lộc.

Nhưng đối với Việt quý phi, Hoàng đế Đại Lương lại cảm thấy hơi khó khăn.

Nữ nhân này vào cung từ tuổi thanh xuân, nhiều năm qua ân sủng không giảm, phẩm cấp chỉ thấp hơn Hoàng hậu, lại là thân mẫu Thái tử. Nếu xử nặng thì trong lòng không nỡ, nếu xử nhẹ thì quận chúa lại lạnh lòng, huống hồ, nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, hai chữ công bằng cũng không thể không suy nghĩ.

Giữa lúc Hoàng đế đang do dự, Thái tử đã phủ phục xuống đất, khóc lóc, nói: “Nhi thần xin nhận lỗi với quận chúa thay mẫu phi, cầu phụ hoàng nể tình mẫu phi nhiều năm hầu hạ mà xử nhẹ...”

“Nghiệp chướng!” Hoàng đế Đại Lương giơ chân đạp Thái ngã xuống đất. “Mẫu thân ngươi làm một chuyện hồ đồ như vậy, tại sao ngươi không can ngăn? Hiếu đạo của ngươi đi đâu rồi?”

Thái tử khóc lóc, lại bò lên ôm lấy chân Hoàng đế Đại Lương.

Cúi đầu nhìn đứa con phủ phục dưới chân, Hoàng đế Đại Lương đột nhiên cảm thấy ngơ ngẩn một hồi, trong ngực như có thứ gì đó nghiền qua, đau như dao cắt.

Một bóng dáng bị ông ta cố gắng lãng quên nhiều năm qua thoáng hiện lên trong đầu, tư thế kiên cường đó, gương mặt tuấn tú đó, vẻ mặt lanh lùng, cao ngạo, quật cường đó và cặp mắt quyết liệt như lửa cháy hừng hực đó...

Nếu người đó cũng chịu phủ phục dưới chân ông ta khóc lóc kể lể, có phải ông ta cũng sẽ mềm lòng, đưa tay ôm hắn vào lòng không?

Chỉ tiếc thời gian như nước, đã trôi qua thì không bao giờ trở lại.

Có lẽ chính vì tóc đã dần bạc, người đã về già nên Hoàng đế mới giật mình phát hiện cách xử trí quyết liệt năm đó không chỉ hủy diệt người khác mà cũng trở thành một vết thương ngầm khắc sâu trong tim ông ta, không ai có thể phát hiện được.

Bàn tay run run của Hoàng đế Đại Lương rốt cuộc cũng vuốt lên gáy Thái tử, Việt quý phi thở phào, vật người ngã sang một bên, dùng cánh tay gắng gượng chống đỡ thân thể.

“Việt thị không có đức, hành vi hèn hạ, cung quy không thể dung tha. Từ hôm nay, tước danh hiệu quý phi, giáng xuống làm tần, tất cả đãi ngộ giảm theo, chuyển sang viện Thanh Lê sám hối, không có ý chỉ không được tự ý ra ngoài.” Hoàng đế Đại Lương chậm rãi nói từng chữ từng câu, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Ngôn Hoàng hậu. “Hoàng hậu thấy thế nào?”

Theo ý Hoàng hậu thì đương nhiên đày vào Dịch U đình là tốt nhất. Có điều bà ta cũng hiểu rõ tình hình. Thái tử đã bình an vô sự thì mẫu bằng tử quý, Hoàng đế Đại Lương cũng không thể làm nhục Việt phi quá mức, lúc này nói gì cũng không có hiệu quả, còn không bằng không nói.

Thấy Hoàng hậu buông mắt không nói gì, Hoàng đế Đại Lương lại đưa ánh mắt qua chỗ Nghê Hoàng. “Quận chúa có gì dị nghị không?”

Nghê Hoàng đến tố cáo với Hoàng đế chẳng qua là để đòi công bằng cho mình, thực ra trong lòng cũng biết rõ không thể thật sự vì chuyện này mà phế Thái tử.

Bây giờ dù Hoàng đế Đại Lương thiên vị con trai, nhưng dù sao cũng đã giáng chức, giam lỏng quý phi nhất phẩm, thân mẫu của Thái tử vì mình, xem như đã tận tâm rồi. Nếu mình còn không chịu buông tha thì lại tỏ ra không biết thời biết thế, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ lắc đầu.

“Còn ngươi.” Hoàng đế Đại Lương hưng ác trợn mắt nhìn Thái tử. “Ngươi cũng bị cấm túc ba tháng trong Đông cung, tử tế đọc sách, suy nghĩ cái gì là Thái tử chi đạo. Sau này còn tham dự vào những chuyện bỉ ổi như vậy thì trẫm sẽ không tha!”

“Nhi thần... cẩn tuân ân chỉ của phụ hoàng...”

“Đứng lên đi!” Hoàng đế Đại Lương hơi nguôi giận, ngẩng đầu lên, ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi vật lướt một vòng trong phòng, rơi trên người Tĩnh vương.

“Cảnh Diễm...”

“Có nhi thần!”

“Ngươi có biết tội không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.